Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
Chương 67: Trong Thanh Tịnh am không thanh tịnh

Sau khi ra khỏi khách điếm, Tiêu Đại Thánh vừa đánh xe ngựa vừa ngoái đầu lại nhìn, nhưng tầm mắt trước sau vẫn không thấy bóng hình xinh đẹp của Hoắc Bình Bình.

Đỗ Phi Phi từ trong xe ló ra đầu nói: “Chúng ta đã đi ba vòng trên con đường này rồi.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Ta quyến luyến quên về không được sao?”

Diệp Thần lạnh lùng ném ra một câu: “Trên đầu chữ sắc là một lưỡi đao.”

Tiêu Đại Thánh quay đầu lại, qua khe cửa liếc nhìn hắn một cái, “Không phải cũng giống ngươi sao?”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ừ. Có điều đao nhà ta là đao tốt.”

Đỗ Phi Phi vội ho một tiếng, “Tuy rằng nói chen vào là không lễ phép, nhưng dưới tình huống đặc thù hiện tại, xin cho phép ta không lễ phép một lần.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Nói đi.”

“Tiêu đại ca, huynh hiện tại không phải lưu luyến quên về, mà là đang đi ngược.”

Xe ngựa một lần nữa đi trở về đường ngay.

Nhưng tốc độ cực kỳ rùa bò.

Ở lần thứ sáu Tiêu Đại Thánh xuống xe đi ngoài, Đỗ Phi Phi không nhịn được nói: “Tiêu đại ca, thật ra huynh không cần uống nhiều nước như vậy.”

Tiêu Đại Thánh nói: “Trời khô vật hanh, uống nhiều nước mới tốt.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy thế giới này không có nịnh bợ nhất, chỉ có nịnh bợ hơn.

Nàng lắc đầu nói: “Nhưng huynh uống quá nhiều rồi.”

Từ khi xuất phát đến bây giờ, tổng cộng hắn đã dừng xe chín lần, sáu lần đi ngoài, ba lần múc nước. Quay lại phía sau, vẫn có thể nhìn thấy đầu tường thành Tương Dương, mà thái dương đã sắp xuống núi.

Diệp Thần chậm rì rì nói: “Chi bằng chúng ta trở về nghỉ nốt đêm nay, ngày mai lại đi?”

Tiêu Đại Thánh nói: “Không cần, ta biết ở phía trước có một am ni cô, ta có quen biết với trụ trì. Nơi đó có khách phòng chuyên dành cho người qua đường xin nghỉ tạm.”

Đỗ Phi Phi chần chờ một lát, nói: “Tiêu đại ca, đến tột cùng là loại gặp gỡ thế nào…… lại khiến huynh và trụ trì của am ni cô có quen biết?”

Tiêu Đại Thánh nói: “Việc này nói ra rất dài.”

Diệp Thần thản nhiên nói: “Lại bắt đầu từ việc rình coi người ta tắm sao?”

……

Tiêu Đại Thánh hét ầm lên: “Cái gì mà bắt đầu từ việc rình coi?” Hắn dừng một chút, “Còn có, cái gì mà là ‘lại’?!”

Diệp Thần nói: “Chính là ngươi không có ý đồ gì tốt đẹp.”

Đỗ Phi Phi nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Đại Thánh, im lặng bước về phía Diệp Thần.

Tiêu Đại Thánh cả giận nói: “Ta, không phải ta rình coi! Chỉ là lúc đó đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy nàng đang tắm rửa mà thôi!”

Diệp Thần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. “Ừ, sau đó nhất thời hiếu kì, chọc một lỗ trên cửa sổ, tiếp đó là con mắt không cẩn thận mà dán vào.”

Tiêu Đại Thánh oán hận nói: “Cái lỗ đó không phải ta chọc.” Hắn chỉ dán mắt vào mà thôi.

Diệp Thần tiếp tục gật đầu, “Ồ. Thì ra là Hoắc Bình Bình sợ ngươi không biết, cho nên đã an bài sẵn từ trước.”

……

Vẻ mặt Tiêu Đại Thánh không chút thay đổi quay người lại, vung roi, đánh ngựa về phía am ni cô.

Am ni cô này tên gọi là Thanh Tịnh am.

Ngoại trừ phật đường thờ cúng Bồ Tát, chỉ có hai dãy phòng.

Một loại để ở, một loại cho thuê.

Đỗ Phi Phi nhìn Tiêu Đại Thánh đưa bạc cho trụ trì, giật mình nói: “Thì ra là quen biết như thế.”

Trụ trì chắp tay, “Bần ni thật hổ thẹn. Chỉ vì trong am hương khói không thịnh, cho nên mới phải dùng hạ sách này.”

Tiêu Đại Thánh vội hỏi: “Chỉ là chúng ta thêm chút tiền hương đèn cho am, xin trụ trì chớ nên để ở trong lòng.”

Sau khi hai người khách sáo một phen, ba người được sắp xếp đến ở sương phòng bên trái.

Phòng của Diệp Thần ở giữa, Đỗ Phi Phi và Tiêu Đại Thánh ở hai bên.

Phòng nhỏ hẹp, chỉ có thể kê một chiếc giường, một bộ bàn ghế nhỏ. Đỗ Phi Phi đứng ở trong phòng mà rút đao cũng khó xoay người. Có điều không khí tươi mát, đệm chăn tuy rằng cũ, nhưng được giặt sạch sẽ. Nàng cởi giày, đang định bò lên giường, thì nghe thấy thấy có tiếng “hỡi ôi”, ngay sau đó có người ngâm tụng:

“Quân không thấy, nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống, chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về.”

Đỗ Phi Phi nhíu nhíu mày.

Bên kia lại tiếp tục: “Quân không thấy, gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc, sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê.”*

*Hai câu thơ đầu trong bài thơ “Tương tiến tửu” – mời uống rượu của Lý Bạch.

Thật ra nàng rất thích thơ của Lý Bạch.

“Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng, chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn.”

Nhưng gào khóc thảm thiết lại là ngoại lệ.

“Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng, tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng……”

Rốt cục Đỗ Phi Phi không nhịn được nữa, đứng dậy, gõ vang tường: “Có để cho người ta ngủ không!”

Quạ đen đậu ở trên cây bên ngoài phòng giật mình bay đi.

Trong Thanh Tịnh am lập tức thanh tịnh.

Đỗ Phi Phi hài lòng trở lại giường, đầu còn chưa đụng tới gối, đã nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến.

……

Quấy rối giấc ngủ của người ta còn dám tìm tới cửa?

Đỗ Phi Phi đứng dậy xỏ giầy, khí thế cuồn cuộn tiến lên mở cửa.

Ngoài cửa một nam tử áo trắng đang đứng.

Trong khoảnh khắc mở cửa, nàng tưởng lầm là Diệp Thần.

Có điều rất nhanh nàng nhận ra không phải hắn.

Cho dù hắn cũng là một thân áo trắng tóc đen, nhưng hắn không có ngạo khí thanh quý như của Diệp Thần.

Đầu hắn hơi cúi thấp, có vẻ tao nhã mà khiêm tốn, dáng vẻ giống như thư sinh.

“À? Có chuyện gì?” Có lẽ là nụ cười trên mặt hắn quá mức ôn hòa, khiến khí thế hùng hổ của nàng bị ép xuống.

Thư sinh áo trắng trang trọng chắp tay, “Vừa rồi tiểu sinh quấy rầy giấc ngủ của cô nương, cảm thấy vô cùng có lỗi, cho nên đến đây nhận tội. Mong rằng cô nương có thể bỏ qua cho tiểu sinh.”

Cái gọi này gọi là không đánh người mặt cười. Nếu hắn đã nói như vậy, Đỗ Phi Phi cũng không thể trách cứ gì, vội vàng nói: “Khách khí khách khí rồi. Không sao cả.”

Thư sinh lại nói: “Có điều sắc trời vẫn sớm, cô nương bụng rỗng đi ngủ, ngược lại rất có hại cho thân thể. Chi bằng cùng nhau dùng bữa tối, một lát nữa nghỉ cũng không muộn.”

Cái này liên quan gì đến ngươi?

Đỗ Phi Phi gượng cười nói: “Ta có chút mệt, cho nên muốn ngủ trước.”

Thư sinh kiên trì nói: “Cho dù cô nương cảm thấy mỏi mệt, cũng phải dùng bữa tối trước. Sau đó qua một canh giờ mới nên đi ngủ.”

……

Đỗ Phi Phi cúi đầu giải thích: “Ta sai lầm rồi, ta không nên gõ tường. Ngươi muốn đọc sách thì cứ đọc đi, muốn đọc to thể nào cũng được, ta không nói nữa.”

Thư sinh lắc đầu nói: “Lời ấy của cô nương sai rồi, tiểu sinh chỉ là……”

Cánh cửa cách vách kẽo kẹt mở ra.

Diệp Thần dựa vào khung cửa nhìn hắn.

Thư sinh bị sự lành lùng trong mắt Diệp Thần khiến cả người đổ mồ hôi lạnh, “Vị huynh đài này……”

Ngón tay của Diệp Thần chỉ về phía Đỗ Phi Phi nói: “Vị này là phu nhân của ta.”

……

Đỗ Phi Phi và thư sinh đồng thời cứng đờ.

Thư sinh toát mồ hôi nói: “Tiểu, tiểu sinh vừa rồi mạo phạm……”

Ngón tay của Diệp Thần lại di động, im lặng chỉ vào cửa phòng hắn.

Thư sinh vội vàng trốn vào trong phòng mình.

Đỗ Phi Phi cảm kích nói: “Ngươi xuất hiện rất đúng lúc.”

Nếu lại bị thư sinh kia tiếp tục dây dưa, có lẽ cả ý nghĩ rút đao tự vận nàng cũng có.

Diệp Thần mỉm cười, “Phi Phi à.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy đao này rất có thể thật sự phải rút ra.

“Nếu ngươi muốn vượt tường.” Hắn ngoắc ngón tay, “Đến bên này.”

……

Đỗ Phi Phi chớp mắt, “Diệp Thần đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta đập tường chỉ là muốn cảnh cáo hắn mà thôi. Tuyệt đối không có ý định đả thông hai gian phòng.”

Diệp Thần nói: “Thế thì về phòng ấp ủ ý tưởng đó đi. Khi đã ấp ủ đủ rồi, nhớ phải thực hiện với bờ tường liền kề phòng ta.”

Đỗ Phi Phi không nói gì quay trở về phòng.

Đến lúc chạng vạng.

Thư sinh không sợ chết lại đến gõ cửa phòng.

“Miếu ngũ tạng không thể không có ngũ cốc cũng tế.”

Khi Đỗ Phi Phi đen mặt mở cửa, hắn nói như thế.

Tiêu Đại Thánh nói: “Dù sao đều tỉnh rồi. Bỏ bạc ra mua thức ăn thôi.”

Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút, hỏi: “Có thịt không?”

Sự thật chứng minh — có.

Gà chay, vịt chay…… Trụ trì giới thiệu đâu vào đấy.

Đỗ Phi Phi bắt đầu cầm đũa gắp ăn, trong lòng suy nghĩ: Trong thịt không có mỡ.

Diệp Thần liếc nhìn mỗi món ăn một lần.

Ngược lại thư sinh và Tiêu Đại Thánh ăn rất sảng khoái, hai đôi đũa liên tục quơ đi quơ lại trên mâm.

Trụ trì thấy bọn họ ăn vô cùng cao hứng, vui mừng đứng dậy rời đi.

Không bao lâu sau, khi đám người Đỗ Phi Phi sắp sửa thu dọn bát đũa, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếng kêu sắc bén của nhóm ni cô như kim đâm vào màng tai, trong đó có cả tiếng văng tục thô lỗ.

Đám người Đỗ Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đi ra ngoài.

Đi đến trước phật đường, bọn họ đồng loạt kinh hãi.

Giữa cửa lớn và phật đường đứng một đám đại hán cao lớn khỏe mạnh, trong tay cầm các loại vũ khí, hung hăng kiêu ngạo, hiển nhiên không phải người lương thiện.

Trụ trì đứng ở dưới cầu thang, lảo đảo sắp đổ được mấy ni cô nâng đỡ, hiển nhiên là bị thương.

Cầm đầu là một tên râu quai nón khoác áo choàng vàng, hắn nhìn thấy đám người Diệp Thần, lập tức giơ đao thị uy. Ánh tà chiều chiếu lên thân đao, lóe sáng như gương đồng.

Đỗ Phi Phi theo bản năng nhìn về phía Diệp Thần.

Diệp Thần im lặng, một đôi con ngươi thăm thẳm như đồng đen, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngược lại thư sinh và Tiêu Đại Thánh không nhịn được, đồng thời chạy đến chỗ trụ trì.

Tiêu Đại Thánh thấy khóe miệng trụ trì có máu, nhíu mày nói: “Sư thái, người không sao chứ?”

Khóe miệng trụ trì lại chảy ra máu.

……

Đỗ Phi Phi nghĩ: Máu này có lẽ là tức giận do câu hỏi vô nghĩa của Tiêu đại ca.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương