Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
Chương 53: Lạc đường biết quay lại vẫn chưa muộn

Cho dù cách nói không giống, nhưng cuối cùng ba người vẫn thống nhất, quyết định để Diệp Thần và Đỗ Phi Phi đi lãng phí lương thực của Đường Hống Hống, còn Đường Tinh Tinh sẽ chạy tới cho Sở Việt ăn lương thực tinh thần.

Chỉ cần có cơm ăn, bước chân của Đỗ Phi Phi tuyệt đối sẽ không chậm, tần suất tuyệt đối sẽ không nhỏ.

Khi Đường Tinh Tinh đi ngang qua Diệp Thần, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Diệp đại hiệp rất muốn lãng phí Phi Phi sao?”

Vẻ mặt Diệp Thần không biến, hỏi vặn lại: “Hay ngươi muốn dẫn ta đến Bách Độc cư?”

Trên mặt Đường Tinh Tinh lóe lên vẻ xấu hổ rồi lập tức biến mất, hào phóng cười nói: “Cái gì cũng không thể gạt được Diệp đại hiệp.”

Diệp Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, có thâm ý nói: “Ngươi cảm thấy mọi chuyện sẽ theo ý người sao?”

Nàng thở dài, “Làm hết sức mình, còn lại nghe mệnh trời mà thôi.”

Diệp Thần lạnh nhạt cười nói: “Nếu có một ngày nhận được tin tức ngươi là tân chưởng môn của Đường Môn, ta sẽ không bất ngờ.”

Đường Tinh Tinh hơi kinh ngạc, niềm vui trong mắt không che dấu được.

Có điều Diệp Thần đã khoanh tay, không nhanh không chậm theo đi theo bóng dáng hấp tấp của Đỗ Phi Phi.

Cửa Bách Độc cư.

Phó dịch cung kính ngăn hai người lại, “Chưởng môn đang ở nghỉ ngơi, mời hai vị ngày khác lại đến.”

Tay Đỗ Phi Phi đặt trên chuôi đao, hùng hổ nhìn về Diệp Thần, giống như chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, nàng sẽ lập tức rút đao mở đường máu.

Diệp Thần lại nhàn nhã cười nói: “Nói với quý chưởng môn, ta đến nói cho hắn…… hung thủ giết Cổ Quỳnh thật sự là ai.”

……

Đến nàng còn chưa biết hung thủ là ai, hắn lại muốn nói cho Đường Hống Hống biết trước?

Oán khí của Đỗ Phi Phi hóa thành mây đen, đặt ở trên trán nặng trịch.

Rõ ràng bọn họ mới là người một hội, hắn không ngẫm lại xem, lúc trước cho rằng hắn giết chết Đường Hồ Lô, là ai giúp bạn không tiếc cả mạng sống, đã chuẩn bị sẵn tư tưởng cùng hắn bỏ mạng nơi đây? Vừa rồi Đường Hồ Lô muốn giết hắn, là ai đổ mồ hôi ra tay cứu trợ? Hiện tại sinh mệnh an toàn, bảo tiêu lại bị ném sang một bên.

“Ôi.” Đỗ Phi Phi chua xót nói, “Đường Hống Hống và ngươi có giao tình thật tốt.” Chẳng lẽ, Đường Hống Hống mới là người Diệp Thần tín nhiệm nhất? Nàng bị ý niệm trong đầu của mình làm hoảng sợ. Nếu là như thế, không phải ý nghĩa……

Diệp Thần hơi nhíu mi, “Ngươi không hy vọng?”

Nàng nặng nề gật đầu, “Ừ!”

Tâm tình của Diệp Thần rất tốt, “Vì sao?”

“Bởi vì……” Đỗ Phi Phi trầm giọng nói, “Dù sao thì Đường Hống Hống cũng đã là người đã có gia thất, các ngươi sẽ không hạnh phúc.” Lạc đường phải biết quay đầu.

……

Cho đến tận khi phó dịch trở lại báo Đường Khôi Hoằng mời bọn họ vào, trên mặt Diệp Thần vẫn treo vẻ ‘không hạnh phúc’.

Đường Khôi Hoằng nheo mắt nhìn Diệp Thần và Đỗ Phi Phi bước vào nhà.

Tuy rằng lúc trước hắn đã hạ quyết tâm vô số lần không bao giờ để ý đến hai người bọn họ, nhưng lần nào Diệp Thần cũng có biện pháp phá vỡ quyết tâm của hắn.

“Đường chưởng môn, đã lâu không gặp.” Diệp Thần cười ôm quyền với hắn.

Cho dù chán ghét đến nghiến răng, nhưng Đường Khôi Hoằng vẫn làm bộ mặt thản nhiên, bởi vậy vội vàng đáp lễ nói: “Đa tạ Diệp đại hiệp nhớ nhung.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta không nhớ, chỉ là muốn tỏ vẻ lễ phép nên tiện miệng nói thế mà thôi.”

Đường Khôi Hoằng: “……”

Đỗ Phi Phi vô cùng đồng tình với hoàn cảnh của hắn, xem ra vừa rồi nàng suy nghĩ quá nhiều, cho nên mới không nhịn được mà mở miệng giải vây cho hắn: “Đường chưởng môn ăn cơm chưa?”

Sắc mặt Đường Khôi Hoằng hơi nguôi, “Thời điểm ta nghỉ ngơi đều không ăn cái gì.”

“Rất đúng lúc, để ta ăn hộ ngài.” Đỗ Phi Phi mở to mắt, chờ đợi nhìn hắn.

……

Cơm trưa được dọn lên, bốn món mặn một món canh.

Đỗ Phi Phi ăn đến vô cùng sung sướng, nhìn thấy Đường Khôi Hoằng ngồi ở một bên âm thầm nuốt vài ngụm nước miếng.

Diệp Thần rót rượu, chậm rãi uống.

Đường Khôi Hoằng cưỡng chế bản thân dời ánh mắt về phía Diệp Thần, thử nói: “Ta nghe hạ nhân nói, Diệp đại hiệp đã biết hung thủ là ai?”

Diệp Thần lắc lắc chén rượu nói: “Ta còn cho rằng câu đầu tiên Đường chưởng môn hỏi là: làm thế nào ta biết hung thủ không phải Sở Việt?”

Trong lòng Đường Khôi Hoằng hơi kinh sợ, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, bình tĩnh nói: “Không phải lần trước Diệp đại hiệp đã nói hung thủ là một người khác sao?”

Diệp Thần dịch chuyển thân thể, ghé đến gần hắn, hạ giọng nói: “Như vậy Đường chưởng môn nghĩ…… hung thủ là ai đây?”

“Đường mỗ tự nhiên cho rằng là Sở Việt, có điều hình như Diệp đại hiệp không tán đồng với đáp án này.”

“Không phải hình như, là chắc chắn.”

Đường Khôi Hoằng nói, “Như vậy Diệp đại hiệp cho rằng hung thủ là……?”

“Đường, Tinh, Tinh.”

Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, Đỗ Phi Phi lập tức bị thịt nghẹn ở cổ, “Ôi, a…… khụ khụ……”

Miếng thịt màu sắc tươi đẹp phun từ trong miệng nàng ra ngoài, dừng ở trên bàn.

Sáu con mắt đồng thời nhìn chằm chằm miếng thịt.

Đỗ Phi Phi khiếp sợ mở miệng, “Các ngươi…… muốn ăn sao?” Nếu không vì sao lại nhìn không chuyển mắt như vậy?

……

Đường Khôi Hoằng vội ho một tiếng, giống như không có việc gì uống trà.

Diệp Thần lại cười dài nhìn hắn.

Đường Khôi Hoằng nói: “Ngươi nói là Tinh Tinh, liệu có chứng cớ gì?”

“Không có.”

……

Đường Khôi Hoằng giống như bị đáp án vô sỉ mà rõ ràng của hắn làm kinh sợ, nửa ngày mới nói: “Diệp đại hiệp thật sự là thích nói đùa.”

Diệp Thần không sợ hãi nói: “Nhưng ta chưa bao giờ nói đùa với một người vừa xấu lại vừa ngốc.”

Đương nhiên Đường Khôi Hoằng sẽ không ngốc đến nỗi hỏi người đó là ai. Hắn tỏ vẻ tự nhiên hỏi: “Nếu không có chứng cớ, sao Diệp đại hiệp lại nhận định hung thủ là Tinh Tinh?”

“Bởi vì,” Diệp Thần chậm rãi nói, “Nàng ta có động cơ và điều kiện gây án.”

Đường Khôi Hoằng hơi hơi động dung, “Động cơ gì?”

“Nàng hận Cổ Quỳnh.”

……

Đường Khôi Hoằng trầm mặc.

Đỗ Phi Phi rốt cục bớt ra được chút thời gian trong khi bận rộn ăn cơm, hỏi: “Vì sao nàng hận Cổ Quỳnh?”

Diệp Thần nói: “Bởi vì tình cảm của Cổ Quỳnh với Đường Khai Tâm không phải thật lòng.”

Con ngươi Đường Khôi Hoằng khẽ động. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút khủng hoảng và phẫn nộ.

Đỗ Phi Phi sợ hãi nói: “Chuyện này ngươi cũng biết?” Chẳng lẽ là bởi vì bức họa Cổ Quỳnh, khiến Diệp Thần nhìn ra được tướng mạo của hắn giống kẻ chuyên đi lừa gạt nữ nhân?

Diệp Thần nhìn nàng, ý cười trong mắt dạt dào: “Ngươi muốn biết vì sao không?”

……

Đỗ Phi Phi nói: “Không muốn.”

Ý cười trong mắt Diệp Thần lập tức hóa thành tiếc hận. Hiển nhiên có chút thất vọng với việc nàng không hề tò mò.

Đường Khôi Hoằng từ từ mở miệng nói: “Mặc dù giữa Cổ Quỳnh và Khai Tâm có xung đột nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi Tinh Tinh phải ra tay giết người.”

“Nếu liên quan đến Sở Việt thì sao?” Diệp Thần tự tin hỏi.

Trong lòng Đỗ Phi Phi căng thẳng.

Đường Khôi Hoằng kinh ngạc nói: “Chuyện của Sở Việt, có liên quan gì đến Tinh Tinh?”

Diệp Thần nói: “Bởi vì bọn họ là người yêu.”

……

Đỗ Phi Phi âm thầm oán giận: Diệp Thần, ngươi cái tên nam nhân miệng rộng, lưỡi dài này.

Đường Khôi Hoằng trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Mặc dù Cổ Quỳnh có làm khó dễ với việc Sở Việt tiến vào Trung Tâm thành, nhưng sự việc không phải là toàn vô vọng. Tinh Tinh thật sự không cần bí quá hoá liều như thế.”

Diệp Thần thở dài: “Người trẻ tuổi hiện nay rất dễ kích động.”

Đường Khôi Hoằng nhìn đầu đầy tóc đen của hắn, lại nhìn vài sợi tóc bạc trên đầu mình, yên lặng uống trà.

Diệp Thần nói: “Hơn nữa, ta vừa mới gặp Sở Việt.”

Chén trà trên tay Đường Khôi Hoằng sánh ra vài giọt, một lúc sau hắn trầm giọng nói: “Sở Việt bị giam giữ trong cấm địa của Đường Môn, Diệp đại hiệp làm cách nào thấy được hắn?”

“Đương nhiên phải đến cấm địa mới thấy được hắn.” Diệp Thần nhìn ánh mắt của hắn, giống như muốn nói, những vấn đề ngu ngốc như vậy có thể hỏi ít hơn hay không.

Đường Khôi Hoằng không nói gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương