Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang
-
Chương 26: Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp
“Nếu như sự việc bại lộ, ” Diệp Thần dường như biết được tâm sự của Phi Phi, tốt bụng giải đáp, “Vu hại chưởng môn Đường Môn, ý đồ chia rẽ Đường Môn, châm ngòi ly gián sự đoàn kết của Thục Trung, nguy hại võ lâm. Hậu quả này……”
…… Thì ra sự ảnh hưởng của Đường Hống Hống lớn như vậy.
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng đánh ực một cái, “Hậu quả thế nào?”
“Có lẽ vẫn được toàn thây, chẳng qua là quần áo và di vật chôn theo……” Khuôn mặt hắn lộ vẻ khó khăn, chần chờ một chút mới nói: “Mau mau tranh thủ đi.”
“Tranh thủ?” Đỗ Phi Phi chớp chớp mắt, “Tranh thủ cho ai?”
Diệp Thần nhìn nàng với vẻ đương nhiên, nói: “Trừ ngươi ra thì còn có ai khác sao. Lấy thủ pháp vu hại thấp kém vừa rồi của ngươi, bị vạch trần là chuyện sớm muộn.”
Đỗ Phi Phi nhảy dựng lên, “…… Vậy sao vừa rồi ngươi còn nói này kế hoạch này không tệ?”
“Lấy trí tuệ của ngươi mà nói, kế hoạch này coi như không tệ. Có điều là, chúng ta không thể bởi vậy mà xem nhẹ trí tuệ của người khác.”
Đỗ Phi Phi quay đầu, căm giận dùng mũi chân đào đào một cái hố nhỏ trên đất. Hừ, đào hố cho ngươi ngã chết!
“Phi Phi à.”
“Ừ?” Đỗ Phi Phi đang một lòng đào hố hại người, không phát hiện ra vẻ tính kế trong ánh mắt của Diệp Thần.
“Ta cảm thấy, ngươi rảnh rỗi ở đây đặt cạm bẫy hại ta, chẳng bằng bỏ công ra phá án này càng nhanh càng tốt.”
Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, vỗ tay nói: “Có lý.”
……
Diệp Thần cười quỷ dị, nói: “Thì ra cái hố này quả thật là dùng để đối phó với ta.”
Đỗ Phi Phi giật bắn cả người, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Ngài hiểu lầm rồi, một cái hố nhỏ như thế này sao có thể chứa được thân thể khổng lồ vĩ đại của ngài? Cho dù có chặt ngài thành mười bảy mười tám khúc cũng không nhét vừa.”
Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng vuốt cằm, “Nếu thế thì đem ta chặt thành mười bảy mười tám khúc rồi thử xem sao?”
Đem Diệp Thần đại nhân chặt thành mười bảy mười tám khúc?
— chuyện này quả thực là có sức hấp dẫn hơn so với thịt nướng!
Đỗ Phi Phi thật cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi có đứng bất động không?”
Diệp Thần nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, “Ngươi thử một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Thử…… một…… chút……?
Lý trí và tình cảm của Đỗ Phi Phi đấu tranh kịch liệt.
Tùy tiện tìm một người nào đến đây nhìn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy từ đầu đến chân Diệp Thần không có chút nào giống với Kiếm Thần trong truyền thuyết, nhưng nhỡ đâu chân tướng lại vớ vẩn như vậy, hắn thật sự là Kiếm Thần, như vậy kết quả rất có khả năng là nàng sẽ bị giết mà ngày cả quần áo và di vật chôn theo cũng không có.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu có thể chặt Diệp Thần thành mười bảy mười tám khúc…… Nếu là như vậy, thì thật quyến rũ động lòng người.
“Suy nghĩ đến đâu rồi?” Diệp Thần mỉm cười, ánh mắt nhìn phía nàng như gió xuân lướt qua mặt hồ, khiến cho lòng người ngẩn ngơ.
Ngực Đỗ Phi Phi căng thẳng, ký ức đau đớn thảm thương ngày xưa đột nhiên ùa về trong đầu, khiến cho một chút dũng khí mới nhô lên của nàng lập tức tan thành mây khói. Nàng cười làm lành nói: “Ta cảm thấy chém chém chặt chặt rất tổn hại đến tình cảm, hay là thôi đi.” Ngay cả thần tượng Thanh Vân thượng nhân của nàng cũng không làm được, nàng làm sao có thể? Vẫn nên an phận một chút.
Diệp Thần thở dài, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, tiếc nuối nói: “Vốn đang muốn thử xem loại độc ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ mới này.”
Đỗ Phi Phi nghe thế sợ hãi lui nửa bước, cười gượng nói: “Ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong, xoay người vội vàng đi về phía cửa viện.
“Đi đâu?”
“Tra án!” Đỗ Phi Phi càng chạy càng nhanh, chỉ hận lúc sinh ra cha mẹ không cho thêm hai cái chân nữa.
Giọng nói Diệp Thần vẫn không nhanh không chậm theo ở phía sau, “Ồ, ngươi chuẩn bị tra như thế nào?”
“Đang suy nghĩ. Sắp ra rồi.” Đỗ Phi Phi vọt tới cửa viện, nhấc chân, đúng thời khắc sắp ra khỏi Độc Thủ cư —
Diệp Thần thản nhiên nói: “Không bằng đi điều tra ngầm.”
Đỗ Phi Phi chậm rãi thu chân lại, cúi đầu trở về.
Diệp Thần hiếu kỳ nói: “Sao ngươi lại trở lại?”
“Chờ trời tối. Nếu không điều tra ngầm thế nào được.”
……
Diệp Thần sờ sờ lông mi, “Phi Phi à.”
“Ừ?”
“Trời tối ra ngoài, bình thường hình như đều là những kẻ cướp gà trộm chó.”
Đỗ Phi Phi ngửa đầu thở dài nói: “Diệp đại hiệp, ngài muốn ta lập tức xuất phát thì cứ việc nói thẳng, làm gì phải quanh co lòng vòng như vậy?” May mà nàng ở chung với hắn nhiều ngày, cho nên phương thức suy nghĩ của nàng mới có sự tiến bộ vượt bậc như vậy. Nếu đổi lại là trước kia, nàng nhất định sẽ cho là Diệp Thần muốn buổi tối nàng mặc đồ nghề của kẻ cướp gà trộm chó để hành động.
Nàng xoay người, vừa đi hai bước, đột nhiên cả người cảm thấy nặng trịch choáng váng, sau đó ngã nhào xuống đất.
Diệp Thần lảo đảo đi đến, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nàng khó khăn quay đầu, “Chỉ là hình như trước mắt có mấy trăm loại hồ điệp đang bay lượn bay lượn.”
“Có phải có loại cảm giác giống như Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp?”
Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp?
Đó không phải là thuốc mới ở trong tay Diệp Thần sao?
Đỗ Phi Phi cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương. Không ngờ nàng vẫn không tránh thoát khỏi kiếp này.
“……” Nàng run rẩy vươn tay, chụp vào hư không, “Cho ta một lý do.”
Diệp Thần thâm trầm cười nói, “Ta bảo ngươi đem ta chặt thành mười bảy mười tám khúc, không ngờ ngươi lại thật sự suy xét. Phi Phi à, có đôi khi ngươi quá tuyệt tình khiến ta thật sự thương tâm.”
Đỗ Phi Phi nhìn hàng trăm con hồ điệp như hư như thực không ngừng bay lượn trước mắt, thê lương nói: “Lần sau để ta thương tâm cũng được, không cần thương thân ta.”
May mắn là ảnh hưởng của ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ chỉ khiến đầu óc choáng váng một canh giờ.
Vì lẽ đó, sau khi Đỗ Phi Phi va đầu vào ba cây cổ thụ, ngã xuống bốn cái hố to, không hiểu vì sao đi quanh Trung Tâm thành năm sáu vòng, rốt cục cũng thấy rõ ràng, bay ở trên trời là mây, không phải hồ điệp; nở ở trên cây là hoa, không phải hồ điệp; bơi ở trong nước là cá, không phải hồ điệp; đi ở trên đường là người, không phải hồ điệp……
Nàng thở nhẹ ra một hơi, may mà chỉ là một canh giờ, nếu là kéo dài lâu thêm một chút nữa, chỉ sợ nàng sẽ bổ nhào vào trong bụi hoa để tìm mật.
Đi về phía trước vài bước, Đỗ Phi Phi phát hiện mình bất tri bất giác đi đến cửa ‘Bách Độc cư’.
Nhớ tới đề nghị ‘điều tra ngầm’ của Diệp Thần, nàng bắt đầu suy nghĩ. Bình thường trong kịch nam, điều tra ngầm đều là khâm sai cải trang đi tuần, tìm hiểu tin tức từ dân chúng địa phương, hay ý tứ của Diệp Thần là muốn nàng ra tay từ tôi tớ bên người Đường Khôi Hoằng?
Nhưng ngay cả tôi tớ trong ‘Độc thủ cư’ nàng còn chẳng nhìn thấy bao nhiêu, vậy thì biết chạy đến đâu để tìm tôi tớ ở ‘Bách Độc cư’. Hay…… thật sự vẫn phải đi cướp gà trộm chó một lần?
Ví dụ như trộm chăn, tủ, bàn, ghế trong phòng Đường Khôi Hoằng…… Tóm lại tất cả những đồ vật có thể sử dụng đều chuyển đi. Chờ khi hắn trở về, phát hiện đồ vật bị thiếu, nhất định sẽ tìm tôi tớ đến hỏi, lúc đó nàng sẽ dễ dàng tìm hiểu nguồn gốc, tra xem những tôi tớ này đến tột cùng ẩn thân ở nơi nào.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy kế sách của mình vô cùng cao minh. Đường Khôi Hoằng trở về nhìn thấy nhà chỉ có bốn bức tường, tất nhiên sẽ thất kinh, chưa biết chừng ngay cả tên hung thủ cũng gọi ra. Mà nàng chỉ cần ẩn núp ở một bên không để kẻ nào biết được…… Hắc hắc.
Còn đang cân nhắc kế sách, thì thấy trước mặt có một người đi tới.
Nàng tập trung nhìn kỹ, là người đã nhiều ngày không gặp – Đường Hồ Lô.
Ách, hắn xuất hiện như vậy, hẳn là không được tính trong phạm trù điều tra đi? Nếu như để Diệp Thần biết, có lẽ sẽ không quá khó xử.
Nghĩ là như vậy, nhưng Đỗ Phi Phi đối với giả định “có lẽ sẽ không quá khó xử” của mình cũng không nắm chắc nhiều, thời điểm còn đang do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, Đường Hồ Lô đã ngoảnh mặt làm ngơ mà đi qua người nàng.
……
Sự bực tức vì bị làm ngơ rất nhanh đã đá bay khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Diệp Thần, Đỗ Phi Phi ba chân bốn cẳng, vòng tới phía trước người hắn, “Ồ, đi thăm người thân sao?”
Mắt Đường Hồ Lô giật giật, nhưng không trả lời.
Đỗ Phi Phi không ngừng cố gắng, “Thân thể của lệnh tôn lệnh đường có khỏe không?”
Khuôn mặt của Đường Hồ Lô vẫn không chút thay đổi như cũ.
“Hoa hoa cỏ cỏ trong Bách Độc cư vẫn tươi tốt như trước chứ?”
“……”
“Bữa trưa hôm nay nấu không tệ, có muối có hành.”
“……”
“Không biết mấy thứ đồ trong phòng Đường chưởng môn có nặng hay không? Chuyển từng cái từng cái đi không biết mất bao lâu?” Đỗ Phi Phi bắt đầu thật sự suy xét vấn đề này. Hay là…… nhờ cả Diệp Thần đến đây giúp đỡ?
Đường Hồ Lô đột nhiên dừng lại, con ngươi ngây ngốc rốt cục cũng nhìn thẳng mặt nàng.
Đỗ Phi Phi vội vàng lui ra phía sau hai bước, khẩn trương bắt lấy đao trong tay, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
Đường Hồ Lô chậm rãi mở miệng nói: “Có thể mượn tay ngươi một chút không?”
……
Loại chuyện mượn tay này sao hắn có thể nói ra tùy tiện như vậy?
Đỗ Phi Phi nắm tay giấu ở phía sau, ngửa đầu nói: “Chỉ cần không phải cầm sử dụng…… Ta có thể suy nghĩ một chút.”
…… Thì ra sự ảnh hưởng của Đường Hống Hống lớn như vậy.
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng đánh ực một cái, “Hậu quả thế nào?”
“Có lẽ vẫn được toàn thây, chẳng qua là quần áo và di vật chôn theo……” Khuôn mặt hắn lộ vẻ khó khăn, chần chờ một chút mới nói: “Mau mau tranh thủ đi.”
“Tranh thủ?” Đỗ Phi Phi chớp chớp mắt, “Tranh thủ cho ai?”
Diệp Thần nhìn nàng với vẻ đương nhiên, nói: “Trừ ngươi ra thì còn có ai khác sao. Lấy thủ pháp vu hại thấp kém vừa rồi của ngươi, bị vạch trần là chuyện sớm muộn.”
Đỗ Phi Phi nhảy dựng lên, “…… Vậy sao vừa rồi ngươi còn nói này kế hoạch này không tệ?”
“Lấy trí tuệ của ngươi mà nói, kế hoạch này coi như không tệ. Có điều là, chúng ta không thể bởi vậy mà xem nhẹ trí tuệ của người khác.”
Đỗ Phi Phi quay đầu, căm giận dùng mũi chân đào đào một cái hố nhỏ trên đất. Hừ, đào hố cho ngươi ngã chết!
“Phi Phi à.”
“Ừ?” Đỗ Phi Phi đang một lòng đào hố hại người, không phát hiện ra vẻ tính kế trong ánh mắt của Diệp Thần.
“Ta cảm thấy, ngươi rảnh rỗi ở đây đặt cạm bẫy hại ta, chẳng bằng bỏ công ra phá án này càng nhanh càng tốt.”
Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, vỗ tay nói: “Có lý.”
……
Diệp Thần cười quỷ dị, nói: “Thì ra cái hố này quả thật là dùng để đối phó với ta.”
Đỗ Phi Phi giật bắn cả người, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải. Ngài hiểu lầm rồi, một cái hố nhỏ như thế này sao có thể chứa được thân thể khổng lồ vĩ đại của ngài? Cho dù có chặt ngài thành mười bảy mười tám khúc cũng không nhét vừa.”
Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng vuốt cằm, “Nếu thế thì đem ta chặt thành mười bảy mười tám khúc rồi thử xem sao?”
Đem Diệp Thần đại nhân chặt thành mười bảy mười tám khúc?
— chuyện này quả thực là có sức hấp dẫn hơn so với thịt nướng!
Đỗ Phi Phi thật cẩn thận hỏi: “Vậy ngươi có đứng bất động không?”
Diệp Thần nghiêng đầu, ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng, “Ngươi thử một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Thử…… một…… chút……?
Lý trí và tình cảm của Đỗ Phi Phi đấu tranh kịch liệt.
Tùy tiện tìm một người nào đến đây nhìn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy từ đầu đến chân Diệp Thần không có chút nào giống với Kiếm Thần trong truyền thuyết, nhưng nhỡ đâu chân tướng lại vớ vẩn như vậy, hắn thật sự là Kiếm Thần, như vậy kết quả rất có khả năng là nàng sẽ bị giết mà ngày cả quần áo và di vật chôn theo cũng không có.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu có thể chặt Diệp Thần thành mười bảy mười tám khúc…… Nếu là như vậy, thì thật quyến rũ động lòng người.
“Suy nghĩ đến đâu rồi?” Diệp Thần mỉm cười, ánh mắt nhìn phía nàng như gió xuân lướt qua mặt hồ, khiến cho lòng người ngẩn ngơ.
Ngực Đỗ Phi Phi căng thẳng, ký ức đau đớn thảm thương ngày xưa đột nhiên ùa về trong đầu, khiến cho một chút dũng khí mới nhô lên của nàng lập tức tan thành mây khói. Nàng cười làm lành nói: “Ta cảm thấy chém chém chặt chặt rất tổn hại đến tình cảm, hay là thôi đi.” Ngay cả thần tượng Thanh Vân thượng nhân của nàng cũng không làm được, nàng làm sao có thể? Vẫn nên an phận một chút.
Diệp Thần thở dài, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, tiếc nuối nói: “Vốn đang muốn thử xem loại độc ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ mới này.”
Đỗ Phi Phi nghe thế sợ hãi lui nửa bước, cười gượng nói: “Ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong, xoay người vội vàng đi về phía cửa viện.
“Đi đâu?”
“Tra án!” Đỗ Phi Phi càng chạy càng nhanh, chỉ hận lúc sinh ra cha mẹ không cho thêm hai cái chân nữa.
Giọng nói Diệp Thần vẫn không nhanh không chậm theo ở phía sau, “Ồ, ngươi chuẩn bị tra như thế nào?”
“Đang suy nghĩ. Sắp ra rồi.” Đỗ Phi Phi vọt tới cửa viện, nhấc chân, đúng thời khắc sắp ra khỏi Độc Thủ cư —
Diệp Thần thản nhiên nói: “Không bằng đi điều tra ngầm.”
Đỗ Phi Phi chậm rãi thu chân lại, cúi đầu trở về.
Diệp Thần hiếu kỳ nói: “Sao ngươi lại trở lại?”
“Chờ trời tối. Nếu không điều tra ngầm thế nào được.”
……
Diệp Thần sờ sờ lông mi, “Phi Phi à.”
“Ừ?”
“Trời tối ra ngoài, bình thường hình như đều là những kẻ cướp gà trộm chó.”
Đỗ Phi Phi ngửa đầu thở dài nói: “Diệp đại hiệp, ngài muốn ta lập tức xuất phát thì cứ việc nói thẳng, làm gì phải quanh co lòng vòng như vậy?” May mà nàng ở chung với hắn nhiều ngày, cho nên phương thức suy nghĩ của nàng mới có sự tiến bộ vượt bậc như vậy. Nếu đổi lại là trước kia, nàng nhất định sẽ cho là Diệp Thần muốn buổi tối nàng mặc đồ nghề của kẻ cướp gà trộm chó để hành động.
Nàng xoay người, vừa đi hai bước, đột nhiên cả người cảm thấy nặng trịch choáng váng, sau đó ngã nhào xuống đất.
Diệp Thần lảo đảo đi đến, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nàng khó khăn quay đầu, “Chỉ là hình như trước mắt có mấy trăm loại hồ điệp đang bay lượn bay lượn.”
“Có phải có loại cảm giác giống như Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp?”
Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp?
Đó không phải là thuốc mới ở trong tay Diệp Thần sao?
Đỗ Phi Phi cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương. Không ngờ nàng vẫn không tránh thoát khỏi kiếp này.
“……” Nàng run rẩy vươn tay, chụp vào hư không, “Cho ta một lý do.”
Diệp Thần thâm trầm cười nói, “Ta bảo ngươi đem ta chặt thành mười bảy mười tám khúc, không ngờ ngươi lại thật sự suy xét. Phi Phi à, có đôi khi ngươi quá tuyệt tình khiến ta thật sự thương tâm.”
Đỗ Phi Phi nhìn hàng trăm con hồ điệp như hư như thực không ngừng bay lượn trước mắt, thê lương nói: “Lần sau để ta thương tâm cũng được, không cần thương thân ta.”
May mắn là ảnh hưởng của ‘Trang Công nằm mộng thấy hồ điệp’ chỉ khiến đầu óc choáng váng một canh giờ.
Vì lẽ đó, sau khi Đỗ Phi Phi va đầu vào ba cây cổ thụ, ngã xuống bốn cái hố to, không hiểu vì sao đi quanh Trung Tâm thành năm sáu vòng, rốt cục cũng thấy rõ ràng, bay ở trên trời là mây, không phải hồ điệp; nở ở trên cây là hoa, không phải hồ điệp; bơi ở trong nước là cá, không phải hồ điệp; đi ở trên đường là người, không phải hồ điệp……
Nàng thở nhẹ ra một hơi, may mà chỉ là một canh giờ, nếu là kéo dài lâu thêm một chút nữa, chỉ sợ nàng sẽ bổ nhào vào trong bụi hoa để tìm mật.
Đi về phía trước vài bước, Đỗ Phi Phi phát hiện mình bất tri bất giác đi đến cửa ‘Bách Độc cư’.
Nhớ tới đề nghị ‘điều tra ngầm’ của Diệp Thần, nàng bắt đầu suy nghĩ. Bình thường trong kịch nam, điều tra ngầm đều là khâm sai cải trang đi tuần, tìm hiểu tin tức từ dân chúng địa phương, hay ý tứ của Diệp Thần là muốn nàng ra tay từ tôi tớ bên người Đường Khôi Hoằng?
Nhưng ngay cả tôi tớ trong ‘Độc thủ cư’ nàng còn chẳng nhìn thấy bao nhiêu, vậy thì biết chạy đến đâu để tìm tôi tớ ở ‘Bách Độc cư’. Hay…… thật sự vẫn phải đi cướp gà trộm chó một lần?
Ví dụ như trộm chăn, tủ, bàn, ghế trong phòng Đường Khôi Hoằng…… Tóm lại tất cả những đồ vật có thể sử dụng đều chuyển đi. Chờ khi hắn trở về, phát hiện đồ vật bị thiếu, nhất định sẽ tìm tôi tớ đến hỏi, lúc đó nàng sẽ dễ dàng tìm hiểu nguồn gốc, tra xem những tôi tớ này đến tột cùng ẩn thân ở nơi nào.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy kế sách của mình vô cùng cao minh. Đường Khôi Hoằng trở về nhìn thấy nhà chỉ có bốn bức tường, tất nhiên sẽ thất kinh, chưa biết chừng ngay cả tên hung thủ cũng gọi ra. Mà nàng chỉ cần ẩn núp ở một bên không để kẻ nào biết được…… Hắc hắc.
Còn đang cân nhắc kế sách, thì thấy trước mặt có một người đi tới.
Nàng tập trung nhìn kỹ, là người đã nhiều ngày không gặp – Đường Hồ Lô.
Ách, hắn xuất hiện như vậy, hẳn là không được tính trong phạm trù điều tra đi? Nếu như để Diệp Thần biết, có lẽ sẽ không quá khó xử.
Nghĩ là như vậy, nhưng Đỗ Phi Phi đối với giả định “có lẽ sẽ không quá khó xử” của mình cũng không nắm chắc nhiều, thời điểm còn đang do dự không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, Đường Hồ Lô đã ngoảnh mặt làm ngơ mà đi qua người nàng.
……
Sự bực tức vì bị làm ngơ rất nhanh đã đá bay khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Diệp Thần, Đỗ Phi Phi ba chân bốn cẳng, vòng tới phía trước người hắn, “Ồ, đi thăm người thân sao?”
Mắt Đường Hồ Lô giật giật, nhưng không trả lời.
Đỗ Phi Phi không ngừng cố gắng, “Thân thể của lệnh tôn lệnh đường có khỏe không?”
Khuôn mặt của Đường Hồ Lô vẫn không chút thay đổi như cũ.
“Hoa hoa cỏ cỏ trong Bách Độc cư vẫn tươi tốt như trước chứ?”
“……”
“Bữa trưa hôm nay nấu không tệ, có muối có hành.”
“……”
“Không biết mấy thứ đồ trong phòng Đường chưởng môn có nặng hay không? Chuyển từng cái từng cái đi không biết mất bao lâu?” Đỗ Phi Phi bắt đầu thật sự suy xét vấn đề này. Hay là…… nhờ cả Diệp Thần đến đây giúp đỡ?
Đường Hồ Lô đột nhiên dừng lại, con ngươi ngây ngốc rốt cục cũng nhìn thẳng mặt nàng.
Đỗ Phi Phi vội vàng lui ra phía sau hai bước, khẩn trương bắt lấy đao trong tay, bày ra thế trận sẵn sàng đón địch.
Đường Hồ Lô chậm rãi mở miệng nói: “Có thể mượn tay ngươi một chút không?”
……
Loại chuyện mượn tay này sao hắn có thể nói ra tùy tiện như vậy?
Đỗ Phi Phi nắm tay giấu ở phía sau, ngửa đầu nói: “Chỉ cần không phải cầm sử dụng…… Ta có thể suy nghĩ một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook