Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ
-
Chương 74
Nguyệt Vô Phong đột nhiên có ý tưởng muốn cho Mặc Hoa Nghi cút đi, không biết vì sao a, hắn có chút lo lắng.
"Làm gì vẻ mặt không kiên nhẫn vậy?” Dường như Mặc Hoa Nghi nhìn thấu ý tưởng trong lòng hắn, "Không muốn?”
"Ta chỉ nợ ngươi một chuyện, đã giúp xong rồi, chuyện còn lại tự ngươi xem mà làm. Đừng gạt ta hồi kinh nữa, hoặc yêu cầu ta làm thêm chuyện gì nữa, ta đã hứa với qua Hoa Nhiễm, an phận là được."
Nét mặt Mặc Hoa Nghi nhìn hắn như nhìn thấy quái vật, "Còn an phận nữa, dựa vào tài lực vật lực bây giờ của ngươi, nếu không phải ta tin tưởng ngươi, tùy tiện gắn cho ngươi một tội danh có thể chỉnh chết ngươi."
"Thái Tử gia, hôm nay ngươi tới không phải là vì nói cám ơn sao?” Nguyệt Vô Phong khẽ cau mày, nhìn hắn, con mắt sắc trầm xuống.
"Thật ra là như vậy, Thái hậu muốn gặp ngươi, muốn ngươi lúc nào rãnh rỗi thì đi thăm lão nhân gia ngài." Vẻ mặt của Thái tử rất thành thật và nghiêm túc, Nguyệt Vô Phong nhìn vào mắt hắn cũng không phát hiện ra chuyện gì khác.
Nguyệt Vô Phong nhíu mày một cái nói, "Chuyện này từ từ nói, Hoa Hoa mới vừa la hét muốn đi dạo phố, ta dẫn nàng đi ra ngoài dạo."
Mặc Hoa Nghi gật đầu một cái, "Cũng tốt, ta và Vô Song cùng đi với các ngươi. Hôm nay ngoài thành có đốt pháo hoa, ngươi vẫn không biết sao, đi thôi, cùng đi."
Sau khi Hoa Nhiễm nghe xong, hưng phấn, bỏ lại Vô Song đi tới lắc lắc cánh tay Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, cùng đi đi, ta muốn xem."
Trên mặt Nguyệt Vô Phong có chút không nguyện ý nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Hoa Nhiễm liền đồng ý. Hắn nắm tay nàng, khẽ cười nói, trong mắt sáng lấp lánh, "Tùy ngươi."
Mặc Hoa Nghi nhíu mày liếc mắt nhìn Vô Song, trong mắt mang theo hấp dẫn nào đó, Vô Song đỏ mặt, từ từ di động bước chân đi tới bên cạnh hắn, ngay sau đó Mặc Hoa Nghi ôm nàng trong ngực, ngay trước mặt hai người bọn họ, hôn một cái mặt của Vô Song, khuôn mặt của Vô Song đỏ nhừ. Hoa Nhiễm phun ra một câu kinh người, "Thái Tử Gia, nương tử của ngươi bị thẹn thùng, tại sao ngươi có thể trước mặt mọi người đùa giỡn?”
Vô Song trực tiếp vùi mặt vào trong ngực Thái Tử, làm cho hắn cười khẽ, "Cái này không gọi là đùa giỡn, cái này gọi là ân ái, ai bảo nàng là nương tử nhà ta."
Nói xong còn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoa Nhiễm, hắn còn nhớ rõ lời của Nguyệt Vô Phong, thật ra đây gọi là ân ái, hai người các ngươi đã không có làm, ánh mắt hắn có chút khác thường, Hoa Nhiễm xoay mặt chỗ khác, khoác tay Nguyệt Vô Phong đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi, không khí có chút mập mờ, bốn người cũng không có nói chuyện.
Ở ngoài thành thật sự rất náo nhiệt, người người tấp nập, bình thường là địa phương vắng ngắt, buổi tối hôm nay lại đứng đầy người. Đêm xuống hơi lạnh, đèn lồng đỏ ở trong gió chập chờn bay múa, dây lụa màu đỏ cột vào trên cây cũng theo gió bay cuồng loạn. Mang theo một loại tâm tình khác nhau, màu đỏ thắp sáng trong lòng của mỗi người, Hoa Nhiễm quan sát xung quanh, nhìn thấy phần đông đều là nam nữ trẻ tuổi, từng đôi rúc vào với nhau, thỉnh thoảng nghe được mấy câu trêu chọc.
Nàng len lén kéo Nguyệt Vô Phong hỏi, "Nơi này đang làm gì?”
"Không rõ, thời tiết lạnh như vậy, có thể là xem mắt."
"Đúng vậy, đương nhiên là xem mắt." Giọng nói của Mặc Hoa Nghi từ sau lưng Hoa Nhiễm truyền tới, "Hàng năm vào tiết thu, nam nữ trẻ tuổi trong thành Tô Châu sẽ tới đây cầu nhân duyên, cũng coi như là một lễ hội xem mắt tập thể."
Vẻ mặt Hoa Nhiễm kinh ngạc, "Bọn họ cũng mới quen, cứ ở cùng một chỗ như vậy, có phải dân chúng quá...... cởi mở hay không?”
"Đâu phải? Bọn họ cũng có rất nhiều người biết nhau thật lâu nhưng hôm nay được danh chánh ngôn thuận, ừm, thấy không, bên kia có người làm nguyệt lão, xem như người chứng hôn đấy, nam nữ trẻ tuổi đều đi qua kéo dây tơ hồng."
"Còn có chuyện như thế." Hoa Nhiễm thầm nghĩ, thì ra tập tục mỗi nơi đều không giống nhau a.
"Thật ra điều này cũng được gọi là cởi mở rồi, ngươi xem, không phải người ta mới quen không bao lâu đã thành hôn động phòng sao, có phải bọn họ quá cởi mở hay không." Nguyệt Vô Phong nhíu mày.
Mặc Hoa Nghi chỉ cười, không nói lời nào.
Mà đôi tay Vô Song nắm vạt áo.
Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm Nguyệt Lão ở cửa miếu cách đó không xa, đột nhiên đỏ mặt, bọn họ thành hôn cũng có một đoạn như vậy, hoặc kéo dây tơ hồng, hoặc cha mẹ mối mai nhưng dường như nàng và Nguyệt Vô Phong được gọi là cưỡng bức, dùng sức mạnh cưỡng bức, sau đó vô tình hấp dẫn lẫn nhau, duyên phận của bọn họ bắt đầu từ đây, so với mọi người có phải càng thêm tân tiến hay không.....?
"Đang suy nghĩ gì đấy?” Nguyệt Vô Phong nhìn thấy dáng vẻ Hoa Nhiễm ngơ ngác, không khỏi tiến lên ôm nàng vào trong ngực, "Không phải trời lạnh bị choáng váng chứ?”
"Ta......"
"Phun! Phun! Phun!” Cách đó không xa, bên hồ một hàng pháo hoa bay lên không trung, pháo hoa màu vàng cam lãng mạn nở rộ ở trên bầu trời, từng đóa hoa thật xinh đẹp, chung quanh đã có người bắt đầu hét ầm lên. Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm pháo hoa xinh đẹp, bên cạnh có một vòng ngực ấm áp, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc. Đang vô cùng cảm khái, đột nhiên trong không trung pháo hoa thay đổi hình dáng, từ từ hiện ra thành dòng chữ "Hoa Nhiễm, ta yêu nàng!"
"Làm gì vẻ mặt không kiên nhẫn vậy?” Dường như Mặc Hoa Nghi nhìn thấu ý tưởng trong lòng hắn, "Không muốn?”
"Ta chỉ nợ ngươi một chuyện, đã giúp xong rồi, chuyện còn lại tự ngươi xem mà làm. Đừng gạt ta hồi kinh nữa, hoặc yêu cầu ta làm thêm chuyện gì nữa, ta đã hứa với qua Hoa Nhiễm, an phận là được."
Nét mặt Mặc Hoa Nghi nhìn hắn như nhìn thấy quái vật, "Còn an phận nữa, dựa vào tài lực vật lực bây giờ của ngươi, nếu không phải ta tin tưởng ngươi, tùy tiện gắn cho ngươi một tội danh có thể chỉnh chết ngươi."
"Thái Tử gia, hôm nay ngươi tới không phải là vì nói cám ơn sao?” Nguyệt Vô Phong khẽ cau mày, nhìn hắn, con mắt sắc trầm xuống.
"Thật ra là như vậy, Thái hậu muốn gặp ngươi, muốn ngươi lúc nào rãnh rỗi thì đi thăm lão nhân gia ngài." Vẻ mặt của Thái tử rất thành thật và nghiêm túc, Nguyệt Vô Phong nhìn vào mắt hắn cũng không phát hiện ra chuyện gì khác.
Nguyệt Vô Phong nhíu mày một cái nói, "Chuyện này từ từ nói, Hoa Hoa mới vừa la hét muốn đi dạo phố, ta dẫn nàng đi ra ngoài dạo."
Mặc Hoa Nghi gật đầu một cái, "Cũng tốt, ta và Vô Song cùng đi với các ngươi. Hôm nay ngoài thành có đốt pháo hoa, ngươi vẫn không biết sao, đi thôi, cùng đi."
Sau khi Hoa Nhiễm nghe xong, hưng phấn, bỏ lại Vô Song đi tới lắc lắc cánh tay Nguyệt Vô Phong, "Tướng công, cùng đi đi, ta muốn xem."
Trên mặt Nguyệt Vô Phong có chút không nguyện ý nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của Hoa Nhiễm liền đồng ý. Hắn nắm tay nàng, khẽ cười nói, trong mắt sáng lấp lánh, "Tùy ngươi."
Mặc Hoa Nghi nhíu mày liếc mắt nhìn Vô Song, trong mắt mang theo hấp dẫn nào đó, Vô Song đỏ mặt, từ từ di động bước chân đi tới bên cạnh hắn, ngay sau đó Mặc Hoa Nghi ôm nàng trong ngực, ngay trước mặt hai người bọn họ, hôn một cái mặt của Vô Song, khuôn mặt của Vô Song đỏ nhừ. Hoa Nhiễm phun ra một câu kinh người, "Thái Tử Gia, nương tử của ngươi bị thẹn thùng, tại sao ngươi có thể trước mặt mọi người đùa giỡn?”
Vô Song trực tiếp vùi mặt vào trong ngực Thái Tử, làm cho hắn cười khẽ, "Cái này không gọi là đùa giỡn, cái này gọi là ân ái, ai bảo nàng là nương tử nhà ta."
Nói xong còn khiêu khích nhìn thoáng qua Hoa Nhiễm, hắn còn nhớ rõ lời của Nguyệt Vô Phong, thật ra đây gọi là ân ái, hai người các ngươi đã không có làm, ánh mắt hắn có chút khác thường, Hoa Nhiễm xoay mặt chỗ khác, khoác tay Nguyệt Vô Phong đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi, không khí có chút mập mờ, bốn người cũng không có nói chuyện.
Ở ngoài thành thật sự rất náo nhiệt, người người tấp nập, bình thường là địa phương vắng ngắt, buổi tối hôm nay lại đứng đầy người. Đêm xuống hơi lạnh, đèn lồng đỏ ở trong gió chập chờn bay múa, dây lụa màu đỏ cột vào trên cây cũng theo gió bay cuồng loạn. Mang theo một loại tâm tình khác nhau, màu đỏ thắp sáng trong lòng của mỗi người, Hoa Nhiễm quan sát xung quanh, nhìn thấy phần đông đều là nam nữ trẻ tuổi, từng đôi rúc vào với nhau, thỉnh thoảng nghe được mấy câu trêu chọc.
Nàng len lén kéo Nguyệt Vô Phong hỏi, "Nơi này đang làm gì?”
"Không rõ, thời tiết lạnh như vậy, có thể là xem mắt."
"Đúng vậy, đương nhiên là xem mắt." Giọng nói của Mặc Hoa Nghi từ sau lưng Hoa Nhiễm truyền tới, "Hàng năm vào tiết thu, nam nữ trẻ tuổi trong thành Tô Châu sẽ tới đây cầu nhân duyên, cũng coi như là một lễ hội xem mắt tập thể."
Vẻ mặt Hoa Nhiễm kinh ngạc, "Bọn họ cũng mới quen, cứ ở cùng một chỗ như vậy, có phải dân chúng quá...... cởi mở hay không?”
"Đâu phải? Bọn họ cũng có rất nhiều người biết nhau thật lâu nhưng hôm nay được danh chánh ngôn thuận, ừm, thấy không, bên kia có người làm nguyệt lão, xem như người chứng hôn đấy, nam nữ trẻ tuổi đều đi qua kéo dây tơ hồng."
"Còn có chuyện như thế." Hoa Nhiễm thầm nghĩ, thì ra tập tục mỗi nơi đều không giống nhau a.
"Thật ra điều này cũng được gọi là cởi mở rồi, ngươi xem, không phải người ta mới quen không bao lâu đã thành hôn động phòng sao, có phải bọn họ quá cởi mở hay không." Nguyệt Vô Phong nhíu mày.
Mặc Hoa Nghi chỉ cười, không nói lời nào.
Mà đôi tay Vô Song nắm vạt áo.
Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm Nguyệt Lão ở cửa miếu cách đó không xa, đột nhiên đỏ mặt, bọn họ thành hôn cũng có một đoạn như vậy, hoặc kéo dây tơ hồng, hoặc cha mẹ mối mai nhưng dường như nàng và Nguyệt Vô Phong được gọi là cưỡng bức, dùng sức mạnh cưỡng bức, sau đó vô tình hấp dẫn lẫn nhau, duyên phận của bọn họ bắt đầu từ đây, so với mọi người có phải càng thêm tân tiến hay không.....?
"Đang suy nghĩ gì đấy?” Nguyệt Vô Phong nhìn thấy dáng vẻ Hoa Nhiễm ngơ ngác, không khỏi tiến lên ôm nàng vào trong ngực, "Không phải trời lạnh bị choáng váng chứ?”
"Ta......"
"Phun! Phun! Phun!” Cách đó không xa, bên hồ một hàng pháo hoa bay lên không trung, pháo hoa màu vàng cam lãng mạn nở rộ ở trên bầu trời, từng đóa hoa thật xinh đẹp, chung quanh đã có người bắt đầu hét ầm lên. Hoa Nhiễm nhìn chằm chằm pháo hoa xinh đẹp, bên cạnh có một vòng ngực ấm áp, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc. Đang vô cùng cảm khái, đột nhiên trong không trung pháo hoa thay đổi hình dáng, từ từ hiện ra thành dòng chữ "Hoa Nhiễm, ta yêu nàng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook