Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc
-
Chương 1
“Này, thực là nhàm chán, mỗi ngày đều là như vậy, cứ lặp đi lặp lại nha.” Thiệu Đường hiện tại vừa lấy tay sờ vào mặt dây chuyền hình Phật vừa cùng ba người anh em than oán về sự nhàm chán.
“Thực là nhàm chán nhưng cũng không gì khác để làm! Chúng ta tốt xấu đều là bộ tứ nổi tiếng, thế sao lại chán như thế nha”. Thiệu Phong nằm cạnh Thiệu Đường cùng hai người khác ở hoa viên cô nhi viện, bọn họ cùng hướng về khoảng trời bao la nhìn đám mây tựa như kẹo đường, tất cả cùng ước rằng mình có thể cưỡi lên đó thì thực tốt.
“Tôi không dám nhận nha, kì thực chỉ có ba người các cậu là nổi tiếng thôi đừng có mà kéo tôi vào được không!”. Thiệu Đường nhìn thực bất mãn đem mọi chuyện làm rõ, ngay cả bản thân cũng không ngờ bị người khác biến thành bá vương.
“Thiệu Đường! Cậu dù sao cũng là lão đại như thế nào có thể nói như vậy!” Thiệu Hiền nằm ở một bên cũng nhanh miệng nói.
“Hừ, tôi không thích làm lão đại của các cậu đâu.” Thiệu Đường phản kháng.
“Lão đại, những lời này không thể nói lung tung được đâu, cũng chính cậu trước đây mạnh bạo nói rằng nhất định phải làm lão đại bọn tôi! Hơn nữa cậu cũng từng chiếu cố bọn tôi rất nhiều!”. Thiệu Phong nhớ tới khoảng thời gian trước đây cuộc sống vô tư lự, mặc dù có thời điểm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng ít ra cũng có chỗ cư trú.
“Ai nha, mọi chuyện trước đây cậu nhớ rõ như vậy làm cái gì?” Thiệu Đường thực buồn bực, trước đây chính vì thấy làm lão đại thực thích nên mới tranh làm lão đại của bọn họ nhưng hiện tại thì thực hối hận a!
“Chúng ta từng kết bái anh em, cậu có thể không nhớ sao? Chúng ta lúc ấy còn bái quan nhị ca nữa!” Thiệu Hiền cũng liên tưởng về cái thời ngây thơ của cả bốn người. Bốn đứa nhỏ đứng ở văn phòng cũ nát của viện trưởng cũng là mẹ nuôi của cả bốn mà bái quan nhị ca.
“Tuy là bốn chúng ta đều mồ côi như nhau! Nhưng với chúng tôi, cậu vẫn là lão đại.” Thiệu Văn nãy giờ tuy không tham gia nhưng đến cuối lại nói được lời có ý nghĩa nhất.
“Haizzz!” Thiệu Đường á khẩu chẳng biết nói thêm gì.
“Haha…lão đại đã lâu không có làm chuyện khó nói nên mới phát hoả như vậy! Người ta cũng có nói con gái đều có thể phát dục nhiều lần.” Thiệu Phong an ủi Thiệu Đường.
“Cậu an ủi tôi như thế hả?” Thiệu Đường vỗ đầu Thiệu Phong.
“Thôi đó là ý trời rồi, nhìn lại thì chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ cho tới bây giờ mọi người đã gần trưởng thành hết rồi.” Thiệu Văn cảm khái nói.
“Ah đúng rồi! Hiền, bạn gái cậu đâu?” Thiệu Đường bỗng phát hiện hôm nay Thiệu Hiền không giống như mọi ngày.
“Đã chia tay rồi a! Tôi đã chờ đợi lâu rồi, cớ gì lại không chia tay?” Thiệu Hiền nói những lời trong lòng đang nghĩ.
“Ách! Thôi quên đi! Mẹ nuôi gọi chúng ta ăn cơm.” Thiệu Đường thấy mẹ nuôi cách đó không xa hướng tới chỗ này mà gọi. (Chỗ này viện trưởng cô nhi viện chính là mẹ nuôi của bọn họ).
“Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thiệu Phong vừa nghe được ăn là tâm liền sáng lên.
Bỗng Thiệu Đường nhìn ba người đứng lên lại hận tại sao chính mình thấp hơn bọn họ nữa cái đầu, vì sao nam lại cao hơn nữ a!
--- ------ ------ ------ -------
“Các con vừa rồi đang nói tới chuyện gì a?” Lí Phiêu nhìn cả bốn người mà mình từng nhận nuôi với ánh mắt yêu thương.
“Mẹ nuôi! Chúng con là đang nói Thiệu Hiền hôm nay lại chia tay bạn gái nữa a!”Thiệu Phong nhanh miệng nói.
“…Các con thật là! Thiệu Hiền tìm được bạn gái không phải là dễ dàng vì sao lại bỏ?” Lí Phiêu sờ đầu Thiệu Hiền nói.
“Mẹ nuôi, người cũng biết tính cách không hợp thì sẽ như vậy a!”
“Vậy con muốn tìm bạn gái như thế nào để làm vợ đây?”Lí Phiêu vừa đặt cơm lên bàn vừa hỏi.
“Mẹ nuôi, con nghĩ con muốn lấy một người hiền lành, ôn nhu và thiện lương.” Thiệu Hiền giúp mẹ nuôi dọn cơm rồi còn làm nũng với bà.
“Ân, bây giờ thì tập trung ăn cơm đi”. Lí Phiêu nghiêm mặt nói trong suốt buổi cơm không ai dám nói chuyện, vì từ nhỏ mẹ nuôi đã dạy mọi người không được nói chuyện trong lúc dùng cơm.
Sau bữa ăn…
“Mẹ nuôi.” Thiệu Đường không rõ mẹ nuôi tại sao lại lưu lại chỉ một mình cô.
“Đường Đường, con có biết ta lo lắng nhất là con không?” Lí Phiêu nhìn đứa nhỏ này đã muốn cao hơn mình một cái đầu, cô là được mình nhặt được ở cửa cô nhi viện, lúc đó cô còn chưa được một tuổi, không nghĩ bây giờ cô lại lớn nhanh như vậy mà còn cao nữa.
“Mẹ nuôi con lớn rồi không cần lo cho con nữa, người an tâm hưởng phúc là được rồi! Mọi chuyện trong viện giao cho sơ khác là được rồi!” Thiệu Đường nhìn mẹ nuôi tóc đã bạc, không nghĩ tới trước đây mẹ nuôi từng rất trẻ và đẹp. Nhưng hiện tại chính mình đã trưởng thành còn mẹ nuôi thì lại già đi, trên mặt mẹ nuôi còn rất xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nữa.
“Ân, như thế nào lại không lo lắng cho con, nha đầu con có chuyện gì chỉ đặt trong lòng, tuy rằng tính cách con hay náo động, hướng ngoại, nhưng ta là ta biết trong bốn người các con thì người có tâm sự nhiều nhất chính là Đường Đường con, thực chất bản thân con cũng là con người hướng nội!”Lí Phiêu nhìn cô, cô vĩnh viễn đều là đem mọi cái khổ chính mình chịu đựng không cho người khác bước vào lòng mình. Những năm nay nếu không có thêm ba người anh em kia thì không biết Đường Đường sẽ như thế nào nga.
“Mẹ nuôi người yên tâm đi! Có bọn họ bên cạnh con rất vui. Cũng không còn sớm nữa mẹ nuôi cũng ngủ sớm đi.”
Lúc Thiệu Đường hướng bước ra cửa thì chợt nhớ tới điều gì đó liền quay lại đưa mẹ nuôi hai phong bì với số tiền nhỏ “Mẹ nuôi, cái này chúng con mua tặng người, để chúng con xài thì thực uổng, nhưng con không muốn người lấy rồi đem tặng cho lão lão ở cạnh bên viện. Người cầm lấy mà mua cái gì đó ngon ngon mà ăn không cần phải ăn ở cô nhi viện hay viện dưỡng lão.” Thiệu Đường dặn mẹ nuôi, tính mẹ nuôi trước giờ cái gì cũng rất tốt, có thể nói không có khuyết điểm. Nhưng chính là không hảo chăm sóc bản thân, tuổi trẻ luôn là như vậy nhưng giờ già rồi sao có thể giống vậy được nữa. Thực là làm cho người ta đau lòng.
“Thôi thôi, tiền ta cũng có các con cứ giữ lấy mà dùng, nếu mai có việc cần thì có tiền mà dùng đến. Con cứ giữ đi.” Lí Phiêu không chịu nhận phần tiền kia.
Thiệu Đường thấy mẹ nuôi trước giờ vẫn vậy, biết trước tính của người là vậy liền nói “Mẹ nuôi, có chuyện gì thì nói với bọn con là được rồi không cần cứng nhắc như vậy nha. Còn nữa WC hỏng rồi, người phải dùng nó vào nửa đêm mà. Chúng con đã lớn rồi không còn là người chỉ biết dựa vào người nữa, bọn con có thể giúp người một phần mà.” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Thực là nhàm chán nhưng cũng không gì khác để làm! Chúng ta tốt xấu đều là bộ tứ nổi tiếng, thế sao lại chán như thế nha”. Thiệu Phong nằm cạnh Thiệu Đường cùng hai người khác ở hoa viên cô nhi viện, bọn họ cùng hướng về khoảng trời bao la nhìn đám mây tựa như kẹo đường, tất cả cùng ước rằng mình có thể cưỡi lên đó thì thực tốt.
“Tôi không dám nhận nha, kì thực chỉ có ba người các cậu là nổi tiếng thôi đừng có mà kéo tôi vào được không!”. Thiệu Đường nhìn thực bất mãn đem mọi chuyện làm rõ, ngay cả bản thân cũng không ngờ bị người khác biến thành bá vương.
“Thiệu Đường! Cậu dù sao cũng là lão đại như thế nào có thể nói như vậy!” Thiệu Hiền nằm ở một bên cũng nhanh miệng nói.
“Hừ, tôi không thích làm lão đại của các cậu đâu.” Thiệu Đường phản kháng.
“Lão đại, những lời này không thể nói lung tung được đâu, cũng chính cậu trước đây mạnh bạo nói rằng nhất định phải làm lão đại bọn tôi! Hơn nữa cậu cũng từng chiếu cố bọn tôi rất nhiều!”. Thiệu Phong nhớ tới khoảng thời gian trước đây cuộc sống vô tư lự, mặc dù có thời điểm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng ít ra cũng có chỗ cư trú.
“Ai nha, mọi chuyện trước đây cậu nhớ rõ như vậy làm cái gì?” Thiệu Đường thực buồn bực, trước đây chính vì thấy làm lão đại thực thích nên mới tranh làm lão đại của bọn họ nhưng hiện tại thì thực hối hận a!
“Chúng ta từng kết bái anh em, cậu có thể không nhớ sao? Chúng ta lúc ấy còn bái quan nhị ca nữa!” Thiệu Hiền cũng liên tưởng về cái thời ngây thơ của cả bốn người. Bốn đứa nhỏ đứng ở văn phòng cũ nát của viện trưởng cũng là mẹ nuôi của cả bốn mà bái quan nhị ca.
“Tuy là bốn chúng ta đều mồ côi như nhau! Nhưng với chúng tôi, cậu vẫn là lão đại.” Thiệu Văn nãy giờ tuy không tham gia nhưng đến cuối lại nói được lời có ý nghĩa nhất.
“Haizzz!” Thiệu Đường á khẩu chẳng biết nói thêm gì.
“Haha…lão đại đã lâu không có làm chuyện khó nói nên mới phát hoả như vậy! Người ta cũng có nói con gái đều có thể phát dục nhiều lần.” Thiệu Phong an ủi Thiệu Đường.
“Cậu an ủi tôi như thế hả?” Thiệu Đường vỗ đầu Thiệu Phong.
“Thôi đó là ý trời rồi, nhìn lại thì chúng ta ở cùng nhau từ nhỏ cho tới bây giờ mọi người đã gần trưởng thành hết rồi.” Thiệu Văn cảm khái nói.
“Ah đúng rồi! Hiền, bạn gái cậu đâu?” Thiệu Đường bỗng phát hiện hôm nay Thiệu Hiền không giống như mọi ngày.
“Đã chia tay rồi a! Tôi đã chờ đợi lâu rồi, cớ gì lại không chia tay?” Thiệu Hiền nói những lời trong lòng đang nghĩ.
“Ách! Thôi quên đi! Mẹ nuôi gọi chúng ta ăn cơm.” Thiệu Đường thấy mẹ nuôi cách đó không xa hướng tới chỗ này mà gọi. (Chỗ này viện trưởng cô nhi viện chính là mẹ nuôi của bọn họ).
“Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thiệu Phong vừa nghe được ăn là tâm liền sáng lên.
Bỗng Thiệu Đường nhìn ba người đứng lên lại hận tại sao chính mình thấp hơn bọn họ nữa cái đầu, vì sao nam lại cao hơn nữ a!
--- ------ ------ ------ -------
“Các con vừa rồi đang nói tới chuyện gì a?” Lí Phiêu nhìn cả bốn người mà mình từng nhận nuôi với ánh mắt yêu thương.
“Mẹ nuôi! Chúng con là đang nói Thiệu Hiền hôm nay lại chia tay bạn gái nữa a!”Thiệu Phong nhanh miệng nói.
“…Các con thật là! Thiệu Hiền tìm được bạn gái không phải là dễ dàng vì sao lại bỏ?” Lí Phiêu sờ đầu Thiệu Hiền nói.
“Mẹ nuôi, người cũng biết tính cách không hợp thì sẽ như vậy a!”
“Vậy con muốn tìm bạn gái như thế nào để làm vợ đây?”Lí Phiêu vừa đặt cơm lên bàn vừa hỏi.
“Mẹ nuôi, con nghĩ con muốn lấy một người hiền lành, ôn nhu và thiện lương.” Thiệu Hiền giúp mẹ nuôi dọn cơm rồi còn làm nũng với bà.
“Ân, bây giờ thì tập trung ăn cơm đi”. Lí Phiêu nghiêm mặt nói trong suốt buổi cơm không ai dám nói chuyện, vì từ nhỏ mẹ nuôi đã dạy mọi người không được nói chuyện trong lúc dùng cơm.
Sau bữa ăn…
“Mẹ nuôi.” Thiệu Đường không rõ mẹ nuôi tại sao lại lưu lại chỉ một mình cô.
“Đường Đường, con có biết ta lo lắng nhất là con không?” Lí Phiêu nhìn đứa nhỏ này đã muốn cao hơn mình một cái đầu, cô là được mình nhặt được ở cửa cô nhi viện, lúc đó cô còn chưa được một tuổi, không nghĩ bây giờ cô lại lớn nhanh như vậy mà còn cao nữa.
“Mẹ nuôi con lớn rồi không cần lo cho con nữa, người an tâm hưởng phúc là được rồi! Mọi chuyện trong viện giao cho sơ khác là được rồi!” Thiệu Đường nhìn mẹ nuôi tóc đã bạc, không nghĩ tới trước đây mẹ nuôi từng rất trẻ và đẹp. Nhưng hiện tại chính mình đã trưởng thành còn mẹ nuôi thì lại già đi, trên mặt mẹ nuôi còn rất xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nữa.
“Ân, như thế nào lại không lo lắng cho con, nha đầu con có chuyện gì chỉ đặt trong lòng, tuy rằng tính cách con hay náo động, hướng ngoại, nhưng ta là ta biết trong bốn người các con thì người có tâm sự nhiều nhất chính là Đường Đường con, thực chất bản thân con cũng là con người hướng nội!”Lí Phiêu nhìn cô, cô vĩnh viễn đều là đem mọi cái khổ chính mình chịu đựng không cho người khác bước vào lòng mình. Những năm nay nếu không có thêm ba người anh em kia thì không biết Đường Đường sẽ như thế nào nga.
“Mẹ nuôi người yên tâm đi! Có bọn họ bên cạnh con rất vui. Cũng không còn sớm nữa mẹ nuôi cũng ngủ sớm đi.”
Lúc Thiệu Đường hướng bước ra cửa thì chợt nhớ tới điều gì đó liền quay lại đưa mẹ nuôi hai phong bì với số tiền nhỏ “Mẹ nuôi, cái này chúng con mua tặng người, để chúng con xài thì thực uổng, nhưng con không muốn người lấy rồi đem tặng cho lão lão ở cạnh bên viện. Người cầm lấy mà mua cái gì đó ngon ngon mà ăn không cần phải ăn ở cô nhi viện hay viện dưỡng lão.” Thiệu Đường dặn mẹ nuôi, tính mẹ nuôi trước giờ cái gì cũng rất tốt, có thể nói không có khuyết điểm. Nhưng chính là không hảo chăm sóc bản thân, tuổi trẻ luôn là như vậy nhưng giờ già rồi sao có thể giống vậy được nữa. Thực là làm cho người ta đau lòng.
“Thôi thôi, tiền ta cũng có các con cứ giữ lấy mà dùng, nếu mai có việc cần thì có tiền mà dùng đến. Con cứ giữ đi.” Lí Phiêu không chịu nhận phần tiền kia.
Thiệu Đường thấy mẹ nuôi trước giờ vẫn vậy, biết trước tính của người là vậy liền nói “Mẹ nuôi, có chuyện gì thì nói với bọn con là được rồi không cần cứng nhắc như vậy nha. Còn nữa WC hỏng rồi, người phải dùng nó vào nửa đêm mà. Chúng con đã lớn rồi không còn là người chỉ biết dựa vào người nữa, bọn con có thể giúp người một phần mà.” Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook