Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
-
Chương 2-2: Dựa vào đâu là cuồng
Bởi vì sinh không đủ tháng nên thân thể Tần Vô Tà hết sức yếu ớt, phần lớn thời gian đều mệt mỏi muốn ngủ.
Thêm nữa là bởi vì Tần Vô Tà muốn làm tròn bổn phận, đóng tốt vai một đứa trẻ chỉ biết ăn và ngủ nên bản thân lười biếng mở mắt vài lần lại nhắm mắt ngủ. Nàng còn không biết đồng thời trong lúc đó Tĩnh vương phủ đã xảy ra một trận tẩy trừ tinh phong huyết vũ hầu như tất cả người nghênh đón nàng chào đời đều bất hạnh đi đến thế giới bên kia báo tin, kể cả người sinh ra nàng.
Nàng cũng không biết thân phận mình ở cái thế giới này thật không đơn giản, danh hiệu thế tử Tĩnh vương phủ chụp xuống, toàn bộ trên dưới trong phủ thậm chí cả Biện quốc đều đặt chú ý trên người nàng. Lúc nàng còn chưa sinh ra đã bị vô số ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, lúc nàng sinh ra thì ngay cả trong hoàng cung cũng phái người tới canh giữ ở Tĩnh vương phủ chờ tin tức, có thể thấy được rõ ràng thân phận đặc biệt này.
Về phần những người này, ai mong đợi nàng chào đời hay mong nàng xảy ra chuyện, vậy thì khó nói.
Khôi phục không ít sức lực Tần Vô Tà dần có chút tinh thần, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy mình được một cánh tay hết sức dịu dàng nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo ôm vào trong ngực, trên người người đó hẳn là dính khí lạnh ban đêm nên lúc được ôm vào trong ngực nàng mới đột nhiên cảm thấy lạnh. Trong lúc mơ hồ giống như có một sợi tóc đen vô tình phất qua gò má nàng, người nọ chỉ ôm nàng ngắm nghía một lát thì không còn hứng thú, nhẹ nhàng thả trở về, nàng liền rời xa ôm ấp dịu dàng mang theo hơi lạnh, dieêễn00dđaàn♥leêquyýđdôn ống tay áo tuyết trắng rộng rãi lơ đãng phất qua ở trên tã lót của nàng, tiếp theo là tiếng bước chân rời đi từ trước nhuyễn tháp, tiếng bước chân di chuyển không chỉ của một người còn có của phụ thân Tần Vô Tà thân phận tôn quý khác thường kia.
Toàn bộ trên dưới phủ không ai không biết, Tĩnh vương đối với “nhi tử” Tần Vô Tà cực kì bảo bối, ngay cả đi đến thư phòng đều muốn mang thế tử theo bên người. Điều này cũng khó trách, Tĩnh vương đã trên năm mươi tuổi lại là dòng dõi hoàng tộc đến bây giờ mới có một đứa con nối dõi, có thể không giống như bò già bảo vệ nghé con mà nâng niu con trai trong lòng bàn tay như bảo bối sao?
Lúc này đúng là Tần Vô Tà đang ở trong thư phòng của Tần Tĩnh, dĩ nhiên thư phòng của Tần Tĩnh là cấm địa trong phủ, trừ Tĩnh vương ra ít có người có thể vào bên trong. Giờ phút này thế tử nàng đang làm tổ ở trong thư phòng Tĩnh vương, trên nhuyễn tháp lót lớp chăn đệm thật dầy cho nàng nằm, bởi vì vừa uống sữa nên nên cả người tiểu oa nhi trong tã lót đều thơm mùi sữa nhàn nhạt, vừa được đặt vào nhuyễn tháp nhất thời cả người ấm áp hẳn.
Bên cạnh có hai giọng nói đang đối thoại, trong đó một người Tần Vô Tà nghe được là khi lần đầu tiên nàng tỉnh lại nhìn thấy phụ thân của nàng, một người khác giọng nói rất khẽ chỉ là lời nói cũng không nhiều, chắc là chủ nhân của ôm ấp mang hơi lạnh vừa này. Có lẽ là người lớn muốn nói chuyện, người đứng ở trước giường nhỏ giọng liền đi ra ngoài bình phong, Tần Vô Tà vừa mới tỉnh lại, chỉ là mắt không kịp thích ứng với ánh sáng nên thật lâu không có mở mắt ra, giờ đây khôi phục chút tinh lực không khỏi ngạc nhiên, phụ thân nàng đang nói chuyện cùng ai.
Đáng tiếc ánh mắt nàng chưa quen nhìn vật lại ngủ quá lâu, chậm rãi mở mắt ra cũng chỉ mơ hồ thấy một góc tay áo quét qua mép bình phong, sắc trắng hòa cùng vài sợi tóc đen vung lên khi đi đan xen vào nhau, chớp mắt đã biến mất sau tấm bình phong.
Bóng dáng mơ hồ là một thiếu niên. Tay áo rộng, mái tóc đen ngay cả thân hình đều nhìn không thấy, chỉ lúc vòng qua bình phong thoáng nhìn một chút lại làm người ta cảm giác thủy nguyệt kính hoa như trong tranh.
Người nọ đã đi theo Tần Tĩnh ra ngoài.
Cũng không còn thấy gì nữa, Tần Vô Tà cũng không cảm thấy có quá lớn tiếc hận, lại nhắm hai mắt lần nữa, bên tai loáng thoáng có thể nghe được đối thoại bên ngoài bình phong của phụ thân nàng cùng thiếu niên thần bí xuất hiện tại thư phòng Tĩnh vương.
Tần Vô Tà tỉnh lại lần thứ nhất, tinh thần có thể coi là miễn cưỡng khôi phục cũng không tính quá tốt, nhưng nàng vẫn thoáng lưu tâm nghe đối thoại của hai người, chỉ vì phụ thân nàng đã hơn năm mươi mà thân phận lại hết sức tôn quý lúc nói chuyện cùng thiếu niên kia, giọng điệu cử chỉ cũng không có nửa phần trưởng bối trên cao nhìn xuống, ngược lại giống như ngang hàng với nhau.
”Tên thế tử, lấy hai chữ ‘Thả Cuồng’, ngươi xem thế nào?” Tần Tĩnh đặt tên cho nhi tử mình lại hỏi thăm ý kiến một thiếu niên không quá mười bốn mười lăm tuổi, điều này mới khiến Vô Tà cảm thấy kinh ngạc.
” Thả Cuồng?” Chỉ nghe trong miệng thiếu niên kia nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, tiếp theo cười nhẹ ra tiếng: “Dựa vào đâu là cuồng?”
Rõ ràng có chút ý khẽ trào phúng nhưng cố tình lại để người ta nghe không ra trong giọng điệu hắn khiêu khích cùng ngạo mạn, cứ ôn hòa thản nhiên như vậy lại để cho ngươi ta cảm thấy bị trào phúng tới xấu hổ nhưng không biết phát tác cơn tức ở đâu.
Tần Tĩnh cũng bị nghẹn giống như Tần Vô Tà vừa rồi, cảm thấy nếu bản thân phát cáu vì lời hắn nói là chuyện rất không có đạo lý. Quả nhiên, Tần Tĩnh cũng không giận ngược lại hết sức thành khẩn nói: “Thế tử nếu được công tử ban tên là phúc khí của hắn.”
Sau khi thiếu niên nghe xong thì trầm ngâm nửa khắc, cũng không có lập tức trả lời, không có từ chối cũng không có tiếp nhận, thật lâu sau mới nghe được tiếng bút lướt trên giấy, ngay sau đó liền nghe được Tần Tĩnh lầm bầm nhớ hai chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng này: “Vô Tà...... Vô Tà, Tần Vô Tà...... Đa tạ công tử ban tên.”
Vô Tà Vô Tà, đơn giản hai chữ Vô Tà, hình như thiếu niên kia chỉ tùy ý trong lúc tiện tay cho một cái tên thôi nhưng hắn chịu tiện tay viết hai chữ này, ở thời điểm Tần Tĩnh đọc lên hai chữ này trong âm thanh khó che giấu vui mừng không chỉ đơn thuần là được ban tên. Chỉ là một hành động ban tên đơn giản, trong lúc vô tình, hình như cũng ý nghĩa có thêm thu hoạch nào đó càng thêm đáng quý, nếu không tại sao Tần Tĩnh lại kích động như thế?
Trong lòng Tần Vô Tà nghi ngờ nhưng rốt cuộc thể lực cạn kiệt, đối thoại lúc sau cũng chỉ nghe một nửa quên một nửa, chỉ từ trong lời nói của hai người họ cũng biết đôi chút tình cảnh lúc này của mình cộng thêm nàng trời sinh tính tình cẩn thận, mấy ngày nay tuy phần lớn thời gian đều ngủ mê man nhưng những gì lọt vào tai, nàng đều lưu ý để trong lòng xâu lại thành chuỗi, hôm nay lại nghe hai người bọn họ đối thoại một phen, Tần Vô Tà mới vừa bừng tỉnh hiểu ra nắm bắt đơn giản tình cảnh hiện tại một chút.
Chẳng trách phụ thân nàng vừa mở miệng đã gọi nàng một tiếng”thế tử”, thì ra hôm nay là chỉ đứa trẻ còn trong tã lót nàng không ngờ chỉ có thể lấy thân phận nam tử gặp người. Phụ thân Tần Tĩnh của nàng là Tĩnh vương Biện quốc, riêng hai chữ “Tĩnh vương” đã không đơn giản, mặc dù tuổi Tĩnh vương cùng đương kim hoàng thượng Biện quốc Kiến đế tương tự, bên trong lại chênh lệch vai vế hoàn toàn. Bàn về vai vế Tần Vô Tà tương đối cao, cùng Kiến đế gần năm mươi tuổi xưng huynh gọi đệ cũng không quá đáng.
Thêm nữa là bởi vì Tần Vô Tà muốn làm tròn bổn phận, đóng tốt vai một đứa trẻ chỉ biết ăn và ngủ nên bản thân lười biếng mở mắt vài lần lại nhắm mắt ngủ. Nàng còn không biết đồng thời trong lúc đó Tĩnh vương phủ đã xảy ra một trận tẩy trừ tinh phong huyết vũ hầu như tất cả người nghênh đón nàng chào đời đều bất hạnh đi đến thế giới bên kia báo tin, kể cả người sinh ra nàng.
Nàng cũng không biết thân phận mình ở cái thế giới này thật không đơn giản, danh hiệu thế tử Tĩnh vương phủ chụp xuống, toàn bộ trên dưới trong phủ thậm chí cả Biện quốc đều đặt chú ý trên người nàng. Lúc nàng còn chưa sinh ra đã bị vô số ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, lúc nàng sinh ra thì ngay cả trong hoàng cung cũng phái người tới canh giữ ở Tĩnh vương phủ chờ tin tức, có thể thấy được rõ ràng thân phận đặc biệt này.
Về phần những người này, ai mong đợi nàng chào đời hay mong nàng xảy ra chuyện, vậy thì khó nói.
Khôi phục không ít sức lực Tần Vô Tà dần có chút tinh thần, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy mình được một cánh tay hết sức dịu dàng nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo ôm vào trong ngực, trên người người đó hẳn là dính khí lạnh ban đêm nên lúc được ôm vào trong ngực nàng mới đột nhiên cảm thấy lạnh. Trong lúc mơ hồ giống như có một sợi tóc đen vô tình phất qua gò má nàng, người nọ chỉ ôm nàng ngắm nghía một lát thì không còn hứng thú, nhẹ nhàng thả trở về, nàng liền rời xa ôm ấp dịu dàng mang theo hơi lạnh, dieêễn00dđaàn♥leêquyýđdôn ống tay áo tuyết trắng rộng rãi lơ đãng phất qua ở trên tã lót của nàng, tiếp theo là tiếng bước chân rời đi từ trước nhuyễn tháp, tiếng bước chân di chuyển không chỉ của một người còn có của phụ thân Tần Vô Tà thân phận tôn quý khác thường kia.
Toàn bộ trên dưới phủ không ai không biết, Tĩnh vương đối với “nhi tử” Tần Vô Tà cực kì bảo bối, ngay cả đi đến thư phòng đều muốn mang thế tử theo bên người. Điều này cũng khó trách, Tĩnh vương đã trên năm mươi tuổi lại là dòng dõi hoàng tộc đến bây giờ mới có một đứa con nối dõi, có thể không giống như bò già bảo vệ nghé con mà nâng niu con trai trong lòng bàn tay như bảo bối sao?
Lúc này đúng là Tần Vô Tà đang ở trong thư phòng của Tần Tĩnh, dĩ nhiên thư phòng của Tần Tĩnh là cấm địa trong phủ, trừ Tĩnh vương ra ít có người có thể vào bên trong. Giờ phút này thế tử nàng đang làm tổ ở trong thư phòng Tĩnh vương, trên nhuyễn tháp lót lớp chăn đệm thật dầy cho nàng nằm, bởi vì vừa uống sữa nên nên cả người tiểu oa nhi trong tã lót đều thơm mùi sữa nhàn nhạt, vừa được đặt vào nhuyễn tháp nhất thời cả người ấm áp hẳn.
Bên cạnh có hai giọng nói đang đối thoại, trong đó một người Tần Vô Tà nghe được là khi lần đầu tiên nàng tỉnh lại nhìn thấy phụ thân của nàng, một người khác giọng nói rất khẽ chỉ là lời nói cũng không nhiều, chắc là chủ nhân của ôm ấp mang hơi lạnh vừa này. Có lẽ là người lớn muốn nói chuyện, người đứng ở trước giường nhỏ giọng liền đi ra ngoài bình phong, Tần Vô Tà vừa mới tỉnh lại, chỉ là mắt không kịp thích ứng với ánh sáng nên thật lâu không có mở mắt ra, giờ đây khôi phục chút tinh lực không khỏi ngạc nhiên, phụ thân nàng đang nói chuyện cùng ai.
Đáng tiếc ánh mắt nàng chưa quen nhìn vật lại ngủ quá lâu, chậm rãi mở mắt ra cũng chỉ mơ hồ thấy một góc tay áo quét qua mép bình phong, sắc trắng hòa cùng vài sợi tóc đen vung lên khi đi đan xen vào nhau, chớp mắt đã biến mất sau tấm bình phong.
Bóng dáng mơ hồ là một thiếu niên. Tay áo rộng, mái tóc đen ngay cả thân hình đều nhìn không thấy, chỉ lúc vòng qua bình phong thoáng nhìn một chút lại làm người ta cảm giác thủy nguyệt kính hoa như trong tranh.
Người nọ đã đi theo Tần Tĩnh ra ngoài.
Cũng không còn thấy gì nữa, Tần Vô Tà cũng không cảm thấy có quá lớn tiếc hận, lại nhắm hai mắt lần nữa, bên tai loáng thoáng có thể nghe được đối thoại bên ngoài bình phong của phụ thân nàng cùng thiếu niên thần bí xuất hiện tại thư phòng Tĩnh vương.
Tần Vô Tà tỉnh lại lần thứ nhất, tinh thần có thể coi là miễn cưỡng khôi phục cũng không tính quá tốt, nhưng nàng vẫn thoáng lưu tâm nghe đối thoại của hai người, chỉ vì phụ thân nàng đã hơn năm mươi mà thân phận lại hết sức tôn quý lúc nói chuyện cùng thiếu niên kia, giọng điệu cử chỉ cũng không có nửa phần trưởng bối trên cao nhìn xuống, ngược lại giống như ngang hàng với nhau.
”Tên thế tử, lấy hai chữ ‘Thả Cuồng’, ngươi xem thế nào?” Tần Tĩnh đặt tên cho nhi tử mình lại hỏi thăm ý kiến một thiếu niên không quá mười bốn mười lăm tuổi, điều này mới khiến Vô Tà cảm thấy kinh ngạc.
” Thả Cuồng?” Chỉ nghe trong miệng thiếu niên kia nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, tiếp theo cười nhẹ ra tiếng: “Dựa vào đâu là cuồng?”
Rõ ràng có chút ý khẽ trào phúng nhưng cố tình lại để người ta nghe không ra trong giọng điệu hắn khiêu khích cùng ngạo mạn, cứ ôn hòa thản nhiên như vậy lại để cho ngươi ta cảm thấy bị trào phúng tới xấu hổ nhưng không biết phát tác cơn tức ở đâu.
Tần Tĩnh cũng bị nghẹn giống như Tần Vô Tà vừa rồi, cảm thấy nếu bản thân phát cáu vì lời hắn nói là chuyện rất không có đạo lý. Quả nhiên, Tần Tĩnh cũng không giận ngược lại hết sức thành khẩn nói: “Thế tử nếu được công tử ban tên là phúc khí của hắn.”
Sau khi thiếu niên nghe xong thì trầm ngâm nửa khắc, cũng không có lập tức trả lời, không có từ chối cũng không có tiếp nhận, thật lâu sau mới nghe được tiếng bút lướt trên giấy, ngay sau đó liền nghe được Tần Tĩnh lầm bầm nhớ hai chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng này: “Vô Tà...... Vô Tà, Tần Vô Tà...... Đa tạ công tử ban tên.”
Vô Tà Vô Tà, đơn giản hai chữ Vô Tà, hình như thiếu niên kia chỉ tùy ý trong lúc tiện tay cho một cái tên thôi nhưng hắn chịu tiện tay viết hai chữ này, ở thời điểm Tần Tĩnh đọc lên hai chữ này trong âm thanh khó che giấu vui mừng không chỉ đơn thuần là được ban tên. Chỉ là một hành động ban tên đơn giản, trong lúc vô tình, hình như cũng ý nghĩa có thêm thu hoạch nào đó càng thêm đáng quý, nếu không tại sao Tần Tĩnh lại kích động như thế?
Trong lòng Tần Vô Tà nghi ngờ nhưng rốt cuộc thể lực cạn kiệt, đối thoại lúc sau cũng chỉ nghe một nửa quên một nửa, chỉ từ trong lời nói của hai người họ cũng biết đôi chút tình cảnh lúc này của mình cộng thêm nàng trời sinh tính tình cẩn thận, mấy ngày nay tuy phần lớn thời gian đều ngủ mê man nhưng những gì lọt vào tai, nàng đều lưu ý để trong lòng xâu lại thành chuỗi, hôm nay lại nghe hai người bọn họ đối thoại một phen, Tần Vô Tà mới vừa bừng tỉnh hiểu ra nắm bắt đơn giản tình cảnh hiện tại một chút.
Chẳng trách phụ thân nàng vừa mở miệng đã gọi nàng một tiếng”thế tử”, thì ra hôm nay là chỉ đứa trẻ còn trong tã lót nàng không ngờ chỉ có thể lấy thân phận nam tử gặp người. Phụ thân Tần Tĩnh của nàng là Tĩnh vương Biện quốc, riêng hai chữ “Tĩnh vương” đã không đơn giản, mặc dù tuổi Tĩnh vương cùng đương kim hoàng thượng Biện quốc Kiến đế tương tự, bên trong lại chênh lệch vai vế hoàn toàn. Bàn về vai vế Tần Vô Tà tương đối cao, cùng Kiến đế gần năm mươi tuổi xưng huynh gọi đệ cũng không quá đáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook