~ ~ ~. ~ Trấn lạc Vương phủ ~. ~ ~ ~

Sau khi đạt thành giao dịch cùng Vận Phụng, Thượng Quan Mộ lập tức chạy ngay tới phủ Trấn Lạc Vương. Lý do là gì thì tất nhiên là đem chuyện chữ trị cho mẫu phi ra cùng Nam Cung Vũ Họa khoe khoang một hồi rồi. Nhưng chỉ tiệc là Thượng Quan Mộ phải ngồi đợi một hồi mới thấy thân chủ kia xuất hiện.

Nam Cung Vũ Họa một thân bạch y phiêu dật, ngồi tựa mình trên ghế quý phi, ngón tay không ngừng mâm mê miệng ly trà, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có tai là đang hoạt động để nghe những lời nói huênh hoang của đệ đệ nhà mình. Một câu chuyện tường thuật lại vừa xong, hắn cũng không biểu hiện ra chút gì là ngạc nhiên hay thất vọng, mà chỉ khe khẽ thở ra một câu:

“ – Nàng ta biết y thuật sao? “

“ – Ta không rõ! Có thể tiểu hoàng cô quen biết vị thần y nào chăng? “ – Thượng Quan Mộ đã một bụng đầy cao hứng.

“ – Thần y?... ngay cả Tử Ngọc còn không thể phán đóan chữ trị thì trên đời này thực sự còn có người có thể sao? “ – Nam Cung Vũ Họa nhàn nhạt hỏi đáp lời.

Nhắc tới Tư Đồ Tử Ngọc, Thượng Quan Mộ hai má chợt có chút sắc hồng ửng lên.

Nàng ta đâu phải ai khác, chính là vị thê tử Thượng Quan Mộ hắn tâm tâm niệm niệm muốn thú về đây. Chỉ là nhiều năm như vậy, vị tiểu thư kia vẫn chưa một lần rung động hắn! Phải nói tâm nàng thật cứng rắn…

Nghe Nam Cung Vũ Họa nói vậy, tâm Thượng Quan Mộ lại giảm đi vài phần vui mừng. A Họa ca nói đúng! Tử Ngọc mặc dù là tiểu thư khuê cách, mang danh là nhị tiểu thư của Tư Đồ gia tộc, là muội muội mà Tư Đồ Tử Ngôn yêu thương hết lòng, cầm trên tay sợ vỡ, đỡ trong lòng sợ tan… Ai ai trên Thần Nguyên đại lục không biết, vị Tư Đồ công tử kia mắc bệnh muội khống ra sao. Có lẽ cũng chính vì vậy mà bao năm qua Tư Đồ Tử Ngọc vẫn luôn tỏ thái độ xa cách cùng Thượng Quan Mộ. Chắc chắn là bị tên Tư Đồ Tử Ngôn kia nói xấu sau lưng đi… 

Về gia thế của nàng là vậy, nhưng trong thiên hạ lại rất ít người biết được rằng, nàng còn có một cái thân phận khác, oanh oanh liệt liệt hơn cả gia thế!! Chính là …… đồ đệ chân truyền duy nhất là Y Thánh lão tổ! Lão tổ xuất thân là người của Phượng quốc ta, tính tình tùy hứng, phương hướng không dễ xác định! Người đời truyền tai nhau rất dữ dội về vị lão tổ này. 

Nào là “ chỉ có người lão không muốn cứu, chứ không có người lão không thể cứu! “. 

Nào là “ dù người đã chết quá 3 ngày, lão vẫn có thể cứu sống kẻ đó “. 

Nào là “ lão tổ là hiện thân của thần tiên, là sứ giả của Phượng hoàng lưu lại cho Phượng quốc “ ….. 

Rất nhiều rất nhiều! Thế gian chỉ biết Y Thánh lão tổ có nhận một nữ đồ đệ làm chân truyền, nên cũng có lời đồn, vị nữ đồ đệ đó chính là Phượng Hoàng tái thế.

Mà Tư Đồ Tử Ngọc chính là vị nữ đồ đệ đó. Quả thật là vì cơ duyên xả hợp, nên được lão tổ nhận làm đồ đệ. Phải thừa nhận rằng, nàng ta rất có năng khiếu trong y thuật. Chỉ trong vẻn vẹn vài năm đã có thể học được gần 9 phần y thuật của sư phụ! Tài giỏi không kém! Nếu trong thiên hạ, trừ Y Thánh lão tổ ra, Tử Ngọc chắc chắn có thể kiêu ngạo mà xưng là “ đệ nhất y quan “. 

Cũng chính vì nàng là “ đệ nhất “ mà cũng vẫn chưa có cách chữa trị được cho Hiền phi, nên tâm mỗi hài tử nay lại càng thêm có chút nặng nề! Không phải bọn hắn chưa từng nghĩ tới việc mời sư phụ của nàng ta là Y Thánh lão tổ tới xem bệnh mà là bọn hắn chưa một lần nào có thể mò ra được tung tích của lão tổ. Năm đó, khi Tử Ngọc học thành tài xuất môn, cũng chính là lúc lão tổ như bốc hơi khỏi thế gian này. Dù là Tử Ngọc cũng không thể lần ra được phương hướng của vị lão sư phụ này…

Liệu Vận Phụng có thể chữa trị cho mẫu phi bọn hắn sao? Miên man trong những suy tư đầy ám ảnh bao năm ấy, hai cái nam nhân này dường như đã quên mất một điều trọng yếu rằng… Vận Phụng nàng là được nuôi dưỡng lớn lên từ nơi nào…

“ – Huynh nói đúng… Ta là quá hấp tấp đi? “ – Thượng Quan Mộ có chút bi thương thừa nhận.

“ – Không sao! Dù cho kết quả không chữa được cho mẫu phi, nhưng chúng ta vẫn là có lợi một chút rồi.. “ – Nam Cung Vũ Họa nhàn nhạt đáp.

“ – Huynh nói vậy là…… đồng ý cho tiểu hoàng cô mượn ám vệ đi? “ – Thượng Quan Mộ đầy không chắc chắn nhìn hắn.

Vị Liệt Diễm chiến thần này từ khi nào lại “ từ bi “ như vậy!

Nam Cung Vũ Họa không đáp, chỉ nhàn nhạt cong khóe môi đầy hứng thú!

Chợt, từ một góc nào đó Ảnh xuất hiện, cung kính cuối đầu đối Nam Cung Vũ Họa, không chậm chễ cất lời thông báo:

“ – Gia, Khuynh Thiên công chúa đã thành công xin chuyển ra phủ tam hoàng tử sống! “

“ – Ồ? Nhanh vậy sao? Nói một chút xem nàng đã dùng cách gì đi? “ – Nam Cung Vũ Họa thực sự đã có chút hứng thú với nàng đi.

Sau khi nghe Ảnh kể lại toàn bộ cuộc đàm thoại kia, Nam Cung Vũ Họa tâm càng giật mạnh mẽ… 

Cái nữ nhân này cũng quá thủ đoạn đi! Hạ thủ Kim gia cũng thật cao thâm. Hắc hắc! Nhưng việc nàng chọn chuyển tới phủ tam đệ khiến hắn có chút không thoải mái… Tại sao nàng không chọn phủ của hắn??!! 

Bên kia, tâm Thượng Quan Mộ càng giật mạnh mẽ hơn, ngay cả cơ mặt cũng giật không chút nể nang gì… 

Cái tiểu hoàng cô này cũng thật biết đá phiến phức cho kẻ khác! Hắn cũng thật đen đủi đi! Được rồi, chỉ là bảo vệ một cái tiểu nữ nhân đi? Dù sao việc này cũng sẽ do A Họa ca sắp xếp thôi. Ám vệ của huynh ấy, chắc chắn không thể nghi ngờ. Haha~!

~ ~ ~ ~. ~ Lộ An Cung ~. ~ ~ ~ ~ ~ 

Sau khi trở lại từ Tàng Thư Các, Vận Phụng nhanh chóng lao xuống phòng bếp nhỏ của Lộ An Cung. Thu nhi cũng nhanh nhẹn đuổi hết cung nô ra ngoài, đóng tất cả các cửa lớn nhỏ, rồi mới bắt tay vào làm. 

Ban đầu Thu nhi rất hăng hái muốn ra sức vì chủ tử một phen nhưng đã bị chủ tử cự tuyệt. Cùng lắm cũng chỉ giúp nàng nhóm lửa rồi lại phải ngoan ngoãn ngồi bên cầm bạch lụa chờ nàng. 

Cứ mải nhìn tiểu chủ tử trước mắt kia, Thu nhi càng nhìn càng ngây người… Quả thực công chúa có thứ gì đó luôn hấp dẫn ánh nhìn của kẻ khác. Từ cái trán trơn bóng, tới cái cằm nhỏ xinh, ngay cả chiếc mũi thanh thanh với đôi má có chút phúng phình, dù là điều gì nơi công chúa cũng toát lên những khí chất rất khác biệt, không chỉ khiến người có lòng liền muốn thân cận nàng, mà kẻ có ý hãm hại chắc chắn phải kiêng dè vài phần. Nàng ta thật muốn gào thét với thanh thiên kia, vấn lão thiên nhân vì sao có thể tạo ra một tiểu nữ nhân có đôi con ngươi long lanh luôn toát lên sự chân chân thành thành, thuần thuần đơn đơn đến vậy?! Có nhiều lần Thu nhi nàng chải đầu cho công chúa, còn không dám mạnh tay… như thể, sợ rằng công chúa liền nháy mắt mà tan biến vậy!...

Cặm cặm cụi cụi suốt hơn hai canh giờ, cuối cùng Vận Phụng cũng hoàn thành được 30 chiếc há cảo. Dùng ống tay áo, quệt qua gương mặt đang đẫm mồ hôi vài cái, liền quay sang Thu nhi tươi cười phân phó:

“ – Thu nhi a, ta làm xong rồi đây! Ngươi mau đem chúng chia ra. 8 chiếc đem qua cho hoàng thượng, 2 chiếc liền len lén đem qua cho Khương công công đi, 5 chiếc đem qua cho thế tử Trấn Lạc vương. Mỗi vị hoàng tử liền đưa tới 3 chiếc, còn lại 6 chiếc cho ta với ngươi là được rồi! “

“ – Ân, Thu nhi đã rõ! Nhưng công chúa…… trước tiên, ngài lau lại mặt đi đã! Mặt ngài…… bị hun thành tiểu hắc rồi! “ – vừa nói Thu nhi vừa kịch liệt kìm nén tươi cười trên mặt!!

“ – Thu nhi! Em dạo này thật to gan đi!!! Dám cười nhạo ta… “ – nàng giả vờ hờn giận.

Dứt lời, Vận Phụng lập tức động thủ, nhào tới chọt tới chọt lui Thu nhi như trừng phạt!! 

“ – Công chúa… hahahah~ Thu nhi biết lỗi rồi… hahahhha ~ Công chúa tha mạng!! Hahahaa~ “ 

Một buổi chiều này tại Lộ AN Cung thật lâu thật lâu sau mới ngừng phát ra âm thanh vui tươi như thế! Toàn bộ hoàng cung như rơi vào hiếu kỳ, bởi đã từ lâu lắm rồi, trong hoàng cung này làm gì còn đâu sự vui tươi như vậy?

Như đã hứa, vừa kịp giờ bữa tối của Phượng đế, Vận Phụng liền sai đi đưa há cảo tới mỗi nơi đã phân phó. Chỉ còn lại mỗi phần của thế tử Trấn lạc vương, cứ cầm lên lại đặt xuống… Nàng thực sự không biết là nên tự mình đưa qua hay là để hạ nhân chuyển đi đây? Dù gì nàng cũng muốn tỏ chút thành ý với vị hoàng chất này, cũng bởi vì nàng đã nhận định hắn rồi! Nhưng nếu nàng đưa qua có quá đường đột không? Nhưng để hạ nhân đem qua thì hắn có nghĩ rằng nàng đem hắn bình đẳng giống với những vị hoàng tử khác?? Không không không….

Thiên aa~ Giờ nàng phải làm sao đây?? Vỗ vỗ đôi má chính mình để có thể thanh tỉnh nhất. 

Bỗng … Nhói một phát, ngón tay út trên bàn tay phải của nàng khẽ giật giật liên hồi!!

Không ổn! Hắn đang gặp nguy hiểm… Không kịp nghĩ ngợi điều gì, Vận Phụng dứt khoát tự mình cầm lên phần há cảo đã chuẩn bị, gấp gáp gọi Thu nhi vào dẫn nàng đi! Một đường đi ngồi trên xe ngựa, mặc dù tâm đã loạn tới không còn biết thế sự là gì, nhưng ngoài mặt nàng vẫn giữ một vẻ thật yên tĩnh! Vì sao ư? Chính là nàng đang đề phòng! Đề phòng ai ư? Chính là những kẻ xung quanh nàng đây, kể cả cái tiểu cung nữ Thu nhi này, dù sao nàng ta xuất phát cũng là người bên cạnh Phượng đế. Dù rằng Vận Phụng nàng không biết có bao nhiêu những kẻ trong bóng tối kia đang lăm le nhìn chằm chằm nàng mỗi ngày, dù cho là vì bất cứ mục địch gì đi nữa. Ngay từ ngày nàng trở lại, giác quan của nàng liền có thể cảm nhận được, một hai cái khí tức trong bóng tối kia, trong vài ngày qua cũng đã tăng lên không ít khí áp rồi đi! Hừ, muốn nhìn chằm chằm nàng sao? Vậy tùy ý các ngươi đi.

Từ lúc bước vào xe ngựa, nàng liền lệnh cho xa phu đi thật nhanh, lấy lý do trời đã gần tối nên cũng muốn về sớm. Xa phu rất cung kính với nàng, cũng liền đánh ngựa thật nhanh, hơn hai khắc sau ( tg: 1 khắc = 15p), xe ngựa của nàng liền tới trước của Phủ Trấn Lạc vương.

Vẫn tỏ ra từ tốn, để Thu nhi đỡ xuống, từng bước từng bước đi tới trước cổng lớn. Rất nhanh Vận Phụng liền nghe được tiếng Thu nhi cao giọng phân phó cho đám vệ binh canh cổng:

“ – Các ngươi mau! Vào bẩm báo với chủ tử các ngươi, có Khuynh Thiên công chúa tới thăm! “

Bọn vệ binh mắt ngươi nhìn mắt ta. Dù gì cũng là thị vệ của vương phủ, ít nhiều cũng phải nghe qua cái danh của vị Khuynh Thiên công chúa này. Điều ai cũng phải biết đó là nàng chính là thân hoàng cô của thế tử Trấn Lạc vương, là công chúa nhỏ của Tiên đế. 

Qua một hồi nhìn qua nhìn lại lẫn nhau, cuối cùng cũng có một tên thức thời chạy nhanh vào bẩm báo:

“ – Xin công chúa chờ một lát, chúng thuộc hạ đã vào bẩm báo rồi … “ 

Lòng Vận Phụng càng thầm kêu gào không ổn, không ổn! Hắn đang rất nguy hiểm. Rốt cuộc là kẻ đã ra tay?! Thật đáng ghét! Một bàn tay buông xuống của nàng đã bị nắm lại tới trắng xanh trong ống tay áo kia. Thật không thể tha thứ…

Rất nhanh, tên hộ vệ vào bẩm báo kia đã quay trở ra, theo sau hắn lại là một nam nhân khác. Qua màn bạch lụa, Vận Phụng tuy không thể nhìn rõ người tới là ai, nhưng qua cảm nhận, nàng đoán chắc chắn cái nam nhân này rất ghê gớm. Tuy uy áp mà hắn phát ra không quá áp bức như Nam Cung Vũ Họa nhưng cũng đủ để cho những kẻ yếu thế hèn mọn phải cúi đầu. 

Vận Phụng vẫn cố kìm nén cái hỏa diệm sơn trong lòng, giữ đúng phong phạm của hoàng gia mà bước tới vài bước. Cái nam nhân ngạo khí kia cũng không nhanh không chậm bước tới trước nàng, cung cung kính kính hành lễ đối nàng:

“ – Thật thất lễ với công chúa! Giờ này chủ tử của chúng ta chưa có hồi phủ, kính mong ngài vẫn là nên trở về đi. Hôm khác hãy tới. “ 

Chưa có hồi phủ? Nói láo. Rõ ràng là hắn đang ở trong phủ! Điều này nàng chắc chắn có thể khẳng định được!! Nhưng vẫn phải cố giữ ngữ khí ôn hòa, đối lại:

“ – Ngươi là ai? Là quản gia của phủ sao? “

“ – Bẩm, nô tài chỉ là một hộ vệ nhỏ nhoi bên cạnh thế tử, không đáng nhắc đến… “ – ngoài vị thiếp thân hộ vệ Ảnh ra thì còn là ai vào đây nữa.

Hắn vẫn luôn cúi đầu đối nàng cung kính một mực.

Vận Phụng chỉ cười lạnh trong lòng. Rời khỏi tay của Thu nhi, nàng nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn, hơi cúi kiễng chân ghé bên tai hắn, thấp giọng mà thủ thỉ:

“ – Nếu đã là thiếp thân hộ vệ, thì hình như chủ tử ở đâu, nô tài ngươi liền phải ở nơi đó đi… “

Ảnh khẽ rùng mình! Đáng chết, lại để cho nàng bắt được lỗ hổng như vậy!! Nàng ta quả thực không đơn giản…

Thấy được sự chột dạ trong ánh mắt hắn thoáng qua. Vận Phụng chớp lấy thời cơ lại xông tới:

“ – Nếu còn muốn… được ở bên cạnh chủ tử ngươi nhiều thêm vài niên, thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn dẫn ta đi gặp hắn ngay bây giờ đi!! “ – lạnh, rất lạnh!

Đó là một mệnh lệnh chứ không phải một lời đề nghị, cũng không phải một lời đe dọa… Nhưng điều khiến Ảnh cảm thấy áp lực nhất vẫn chính là khí tức hơi thở của nàng lúc này! Rất cường đại, giống như hắn được thấy một vị chủ tử thứ hai đi?! Hoang đường rồi.

Biết rằng chính mình đã bị khuất phục trước nàng, hắn không biết làm điều gì hơn, chỉ có thể khẽ liếc về phía Thu nhi đang đứng đợi đằng trước kia.

Nhận thức được hắn liếc nhìn Thu nhi, tâm Vận Phụng liền hài lòng đặt xuống. Coi như đã thành công trấn áp hắn đi. Lấy lại tư thái của vương giả, nàng khẽ phân phó đối Thu nhi phía sau:

“ – Thu nhi a~, em vào trong xe ngựa đợi ta lát đi. Ta tự đem vào cho thế tử là được rồi. Dù sao thì hình như vị thế tử này không hiếu khách lắm, để mình ta vào đi…“

“ – Nhưng công chúa… hay là để Thu nhi đỡ người đi. Nhỡ lại bị té ngã thì không hay… “ – Thu nhi lo lắng đối nàng.

Nàng ta vốn không nghe thấy những gì Vận Phụng nói cùng Ảnh, lại càng không thu nhận được ánh mắt của Ảnh đối mình. Giờ phút này nàng ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng, công chúa đang sợ nàng gặp phiền phức đi! Cảm động quá mà…

“ – Không sao không sau, ngươi không thấy nơi này toàn những đại nam nhân sao! Chẳng nhẽ lại để một nữ nhi như ta bị té ngã được sao. “ – Vận Phụng xua xua tay từ chối.

“ – Nhưng công chúa……. “

“ – Được rồi được rồi, ta vào sớm rồi chúng ta hồi cung sớm! “ – Vận Phụng trực tiếp đánh gãy lời nói của Thu nhi.

Dứt lời lập tức đối Ảnh như một bồ khó chịu mà phân phó:

“ – Cái thị vệ này liền dẫn ta vào đi! Ta đứng đã mỏi lắm rồi… “

Nghe nàng nói vậy, Ảnh có chút giật tâm. Chẳng nhẽ nàng ta không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nhưng rất nhanh cái thứ thụ thụ bất thân kia trong đầu hắn liền bị xóa sạch, vì việc cấp bách trước tiên vẫn là vị chủ tử Nam Cung Vũ Họa kia. Nhanh chóng đỡ lấy một tay Vận Phụng, cẩn thận dắt nàng vào trong phủ, đi được vài cái ngã rẽ vòng vèo khiến Vận Phụng chóng cả mặt, lúc này nàng mới lạnh nhạt cất tiếng hỏi:

“ – Không cần đưa ta đi lòng vòng, trực tiếp đi tới chỗ chủ tử của ngươi đi. Ta biết hắn đang nguy kịch!!! “

Một lần nữa cái tâm nhỏ bé của Ảnh thị vệ lại rung lên hồi chuông cảnh báo. Nàng làm sao biết được, thông tin chủ tử bị trúng độc đã được phong tỏa rất kỹ càng…… nàng làm sao có thể đây? Dù mang một lòng đầy nghi hoặc ý tứ ngày hôm nay nàng tới, nhưng hắn cũng chỉ có thể cung kính đối nàng:

“ – Ân! “

Rồi cả hai lại song song nhanh nhanh thêm cước bộ. Đi thêm hơn hai chục bước đã tới. Đứng ngoài cửa Vận Phụng đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc lơ lửng trong không khí. Vừa đặt chân vào trong phòng, nàng liền có cảm giác có người nào đó đứng chắn trước chính mình, quả nhiên kẻ đó cũng rất nhanh liền lên tiếng trách móc đối Ảnh thị vệ:

“ – Ngươi! Sao ngươi lại đưa nàng vào đây… Ngươi đây là? “

Ảnh thị vệ không hề lên tiếng chỉ đứng tại chỗ cúi đầu như đang tự kiểm điểm. Còn Vận Phụng nàng thì lười quản họ xích mích ra sao. Nàng trực tiếp đẩy kẻ ngáng đường ra, một mạch theo hình ảnh mờ nhạt qua tấm màn bạch lụa đi vào phía trong. Theo sau nàng là tiếng của tên nam nhân chắn đường kia vọng theo:

“ – Ngươi ngươi… cái nữ nhân này mau đi ra!! “

Ồn ào! Vận Phụng trực tiếp đi đến trước giường Nam Cung Vũ Họa. Nàng có thể thấy được một bóng người đang nằm trên giường, cùng một bóng người khác lại là nữ nhân đang ngồi bên cạnh giường. Hình như nàng ta đang trâm cứu cho người nằm trên giường. Như vậy thì là lang trung rồi. Nàng ta quay sang nhìn Vận Phụng, cũng một câu nghi vấn đối nàng cảnh giác hỏi:

“ – Ngươi là ai, sao lại vào đây? “

Vận Phụng quả thực là lười chú ý tới những thứ râu ria này, trực tiếp phớt lờ câu hỏi của nàng ta mà hỏi ngược lại đầy không khách khí, ngạo mạn nói:

“ – Nói đi! Nam Cung Vũ Họa sao rồi? Là bị làm sao? “

Mặc dù vẫn có chút đề phòng đối Vận Phụng, nhưng nghe ngữ điệu nghiêm túc lo lắng của nàng, vị nữ lang trung khi cũng hòa hoãn lại, thành thật đáp:

“ – Thế tử bị hạ độc. Là Vạn Xà Nhất Phong, ta vừa cho thế tử một viên Ma Hoàn đan rồi cũng có thể giúp ngài ấy hoãn lại độc tố phát tác trong vòng hai tháng… Nhưng sau hai tháng mà chưa có thuốc giải… Thế tử sẽ rất nguy hiểm tính mạng.”

Vạn Xà Nhất Phong?? Vừa nghe tới cái tên loại độc, cả thân người nàng có chút ……… run nhẹ, đỉnh đầu đã chảy xuống ba vạch đen từ lúc nào. Nàng đây không phải đang run sợ vì loại độc này lợi hại mà là vì… Haizz, dù sao thì tâm của nàng cũng nhẹ nhõm đi vài phần!

“ – Nếu đã xác định là Vạn Xà Nhất Phong, thì chúng ta mau tìm tới sư phụ của muội đi!! Dù sao đây cũng là độc do Y Thánh lão tổ luyện ra, thì chắc chắn nơi của ngài sẽ có giải dược “ – Là thanh âm của cái thứ “ chắn đường “ lúc nãy.

“ – Huynh! Muội biết chứ. Nhưng muội không biết làm thế nào để liên hệ cùng sư phụ… “ – nữ lang trung có chút buồn tủi thừa nhận.

Trong lúc hai huynh muội lời qua tiếng lại trong phòng, Vận Phụng cũng không vội vã, ngồi xuống bên giường, để tay lên chuẩn mạch tự của nam tử đang nằm yên lặng trên giường kia. Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù kịch động trong cơ thể chưa tiêu tán nhưng đang bị kìm hãm không để chạy loạn. Thật may mắn…

Đặt lại tay hắn vào trong chăn ấm, nhìn gương mặt mờ mờ ảo ảo của hắn qua màn bạch lụa, Vận Phụng khe khẽ lên tiếng dò hỏi: 

“ – Phát hiện trúng độc từ khi nào? “

“ – Bẩm, là khoảng nửa ba, bốn khắc trước trước! “ – Vẫn là sự cung kính từ Ảnh.

“ – Thị vệ ca ca kia, ngươi lại đây giúp ta một chút đi! “ – nàng nhanh nhẹn hạ lệnh.

Ảnh từ đầu đến cuối khi bước vào đều một mực chăm chú dõi theo từng hành động của nàng. Liền nghe nàng kêu tới cũng lập tức bước tới, cung kính hướng nàng:

“ – Công chúa có gì phân phó? “

Hai vị huynh muội kia thấy thái độ của Ảnh cũng trở nên im lặng, trong lòng cũng đã tự nhận ra thân phận của vị tiểu nữ nhân trước mặt. Lại tiếp tục dõi theo nàng từng hành động.

Vận Phụng lấy ra từ trên người một cái hũ nhỏ như hũ phấn của nữ nhân, không ngần ngại lập tức đưa cho Ảnh thị vệ, không nhanh không chậm nói tiếp:

“ – Trong cái hũ này có ba viên thuốc. Lát đây thị vệ ca ca, giúp ta rạch một đường trên cánh tay phải của thế tử, rồi lấy viên dược màu trắng cho hắn ăn. À, nhân tiện, thị vệ ca ca mang cho ta một cái bát sạch tới đây đi… “

Ảnh thị vệ mở ra chiếc hũ nhỏ, thì thấy quả thực có ba viên dược trong đó, nhưng lại mang ba màu khác nhau, trắng, đỏ, nâu. Cầm viên dược màu trắng lên xem xét, không khỏi nghi vấn:

“ – Đây là ……… “

“ – Là giải dược thôi. Thị vệ ca ca mau đi đi, trời sắp tối rồi, ta còn phải hồi cung! “

Ảnh thị vệ có chút do dự, rồi lập tức đưa toàn bộ hũ và giải dược cho vị nữ lang trung kia, chính mình liền ra ngoài tìm kiếm bát.

Nữ lang trung kia cầm lên viên dược màu trắng, đầy hồ nghi đối nàng:

“ – Làm sao ta có thể tin đây là giải dược? Với lại đây là độc do sư phụ ta chế ra, sao giải dược là ở trên người công chúa được đây? “

“ – Đúng vậy! Ngươi là không có ác ý đi? “ – cái huynh trưởng kia cũng một lòng cùng muội muội.

Vận Phụng chẳng thèm nâng mắt nhìn hai cái người huynh sau muội trước này, nàng vẫn chăm chăm nhìn lên cái gương mặt mờ ảo đang nhắm mắt kia. Nghe tới câu hỏi đầy chất vấn kia, tâm nàng chỉ thêm cười lạnh.

Một ly trà trôi qua, cái âm thanh nàng mới cất lên đáp lại:

“ – Vị cô nương này là đồ đệ của lão Y Thánh sao! “ – không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.

“ – Đúng! Muội muội ta chính là đồ đệ chân truyền của lão tổ! “ – cái huynh trưởng kia thật là gấp gáp mà.

“ – Vậy thì vị cô nương đây chắc hẳn sẽ biết tục danh của lão ấy rồi… “

“ – Ta biết! “ – Nữ lang trung vẫn một mực đáp lời.

“ – Vậy thì đúng rồi… ta đây cũng biết! Để ta nhớ lại một chút nào… cái lão bạch mao tử ấy hình như tên là gì nhỉ… Hàn Dực? “

Dực! Nữ lang trung rất kinh hách. Quả thực vị công chúa này nói đúng, tục danh của Y Thánh Lão Tổ chỉ có một chữ Dực. Trên giang hồ thế nhân chỉ gọi danh tôn của ngài là Y Thánh Lão Tổ rất ít ai biết được tục danh của ngài. Vì sao ư? Vì lão tổ rất ghét kẻ khác gọi tên cúng cơm của chính mình. Vì vậy lão liền giấu đi luôn cái tên đó. Nếu như vị công chúa này biết được tục danh của Lão tổ thì chắc chắn phải có một mối quan hệ rất thân thiết, nếu vậy thì giải dược này khả năng cao chính là hàng thật.

Chỉ nghĩ tới đây, nữ lang trung liền lập tực đưa tới giải dược cho Nam Cung Vũ Họa ăn vào. Nháy mắt liền rút ra một chùy thủ, cắt ngang qua cánh tay phải của hắn.

Thấy muội muội nhà mình ra ta quá nhanh, cái người huynh trưởng cũng giật mình la lớn:

“ – Tử Ngọc!! Muội làm cái gì thế!!! “

“ – Tử Ngôn… nếu không yên lặng được, muội liền giúp huynh khâu cái miệng huynh lại!!! “ – Tử Ngọc rất cau có đáp.

Nghe ra sự phẫn nộ nhẹ của cái muội tử nhà mình, Tư Đồ Tử Ngôn cũng biết phải ngậm miệng lại. Nhưng ánh mắt đầy dò xét lại không ngừng bắn bên người Vận Phụng.

Có ý tứ! Cái vị công chúa này cũng không phải đơn giản.

Vừa kịp lúc Ảnh thị vệ quay trở lại, mang một cái bát trở về. Đưa cái bát tới Vận Phụng, còn đang không hiểu nàng định làm gì với cái bát, thì cả đám đã nhìn thấy nàng nhanh nhẹn rút ra Vô Tự ( thanh chùy thủ ấy), cắt ngang qua cánh tay chính mình, rồi lại lấy cái bát kia, hứng lấy huyết nhục đang chảy ra của nàng. ẢNh thị vệ thất kinh:

“ – Công chúa!! …. “

“ – Không sao. Thị vệ ca ca mau dùng nội lực, ép độc tàn của thế tử ra đi.” – nàng trực tiếp đánh gãy lời Ảnh lần nữa.

Nghe theo chỉ thị, Ảnh thị vệ vội vàng dùng nội lực, đốc thúc ép những mảng độc còn dư trong người Nam Cung Vũ Họa đi ra qua miệng vết cắt mà Tư Đồ Tử Ngọc đã tạo. Rất nhanh, máu đen đã đỏ trở lại. Lúc này, người người mới yên lòng. Cùng lúc đó, bát máu của Vận Phụng hứng cũng đã được một nữa, nàng liền đưa tới, phân phó ẢNh thị vệ để cho Nam Cung Vũ Họa uống vào. Lúc đó cả ba người đều ngỡ ngàng, nhưng không ai dám ý kiến gì chỉ có thể nghe theo lời nàng. 

Nhìn Nam Cung Vũ Họa uống hết bát, lúc này tâm người nào người nấy mới đặt xuống. Mọi sự chú ý cứ thế mà lại đổ dồn lên người Vận Phụng.

Tư Đồ Tử Ngọc nhìn vét thương trên cánh tay mảnh khoảnh của nàng có chút đau lòng:

“ – Công chúa, để ta băng bó vết thương cho ngài… “

Vận Phụng không từ chối, lập tức đứng dậy dời ra phòng ngoài. Lúc này cả Ảnh thị vệ và Tư Đồ Tử Ngôn cũng đi ra theo. 

Vận Phụng rất tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn giữa phòng, lại lấy ra trong người một cái lọ nhỏ như hai ngón tay, không nhanh không vội lên tiếng:

“ – Thị vệ ca ca, lát nữa ngươi dùng cái này bôi lên vết thương kia cho thế tử, không cần băng bó, sáng mai liền có thể hoàn nguyên ( tg: hoàn nguyên = lại như cũ như chưa có vết thương ấy). “

Ba người lại có chút kich ngạc. Dược gì mà lại có công hiệu nhanh như thế đi? Ngay cả Kim Sang dược cũng cần phải có thời gian đi!!

Tư Đồ Tử Ngọc rất biết thời thế, liền đưa tay cầm bình nhỏ, giúp Vận Phụng bôi lên vết thương trước rồi như vô ý đưa qua mũi gửi thử… Thật thơm! Nhưng tiếc thay nàng ta vẫn chẳng thể ngửi ra được đây là dược gì, chỉ có thể khẳng định được rằng đó không phải độc dược thôi.

Thấy tay mình đã được bôi dược xong, Vận Phụng rất nhanh thu lại vào trong tay áo. Cái thanh âm hiên ngang ấy lại vang lên:

“ – Ta hôm nay cứu hắn cũng không cần các ngươi phải khắc cốt cái gì ơn huệ cả! Ta cứu hẳn chỉ đơn giản là ta không muốn nhìn hắn chết! Cho nên việc này coi như thoáng qua đi, chỉ là tiện tay thôi. Các ngươi cũng không cần nói cho hắn biết quá trình ra sao, hãy xem như ta chưa từng bước vào phủ ngày hôm nay. 

Cũng muộn rồi, ta cũng phải hồi cung! À đúng rồi, lúc tới ta có đem một ít bánh há cảo cho thế tử. Ngươi đem hâm nóng lại, khi nào hắn tỉnh thì mang ra là được!.”

Dứt lời, Vận Phụng cũng dứt khoát đứng dậy muốn dời đi. Nhưng lại bị Tư Đồ Tử Ngôn lên tiếng hỏi kéo lại:

“ – Thế còn dược này thì sao? “

“ – Các ngươi cứ giữ cả đi! Viên dược màu đỏ là trị nội thương, viên màu nâu là giải dược của bách độc. Lọ phấn dược ngoại thương kia thì để cho thị vệ ca ca giữ đi. Dù sau ngươi cũng là thiếp thân thị vệ của thế tử, sau này chắc chắn phải dùng tới… “

“ – Nô tài thay mặt chủ tử tạ ơn công chúa! “ - ẢNh thị vệ bây giờ quả thực đã bị nàng thâu tâm hoàn toàn.

Một đường an tâm trở về cung. Dù cho Thu nhi có chút ồn ào, nhưng Vận Phụng vẫn rất nhẹ nhàng coi đáp qua loa.

“ – Công chúa không bị thương chứ? “

“ – Họ có khi dễ ngài không? “

“ – Công chúa……. Công chúa!!!! “ 

…….

Đặt chân tới căn phòng “ mù mắt người “ quen thuộc. Ăn nốt phần há cảo còn lại lúc chiều. Cuối cùng cũng kết thúc một ngày trên chiếc giường ấm áp… Trong vô thức lại nhớ tới hơi thở của cái nam nhân cuồng ngạo ấy! Thật giống…

#Airen

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương