Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!
-
Chương 21
Sáng hôm sau, sau khi buổi triều kết thúc sớm, Phượng đế truyền lời triệu kiến ba vị hoàng tử cùng thế tử tới Tàng Thư Các. Cả bốn người đều thản nhiên nhận lệnh, lòng không chút hoang mang mà ngược lại còn là mong chờ cùng hào hứng. Vì trong lòng ai nấy đều đã có sẵn câu trả lời về hành động này của Phượng đế. Còn gì nữa ngoài việc tới diện thánh vị hoàng cô – Khuynh Thiên công chúa đây!? Cơ hội đến, không nắm bắt mới là kẻ ngu ngốc.
~. ~ Tàng Thư Các ~. ~
Phượng đế vận hoàng bào, cao cao tại thượng ngồi sau long áng, ưng mâu vẫn chằm chằm nhìn tấu chương.
Bốn vị thiếu mỹ nam biết ý, từ khi bước vào cũng chỉ giữ im lặng, chờ đợi Phượng đế lên tiếng. Bên phải là Thượng Quan Miên cùng Thượng Quan Mạc nhàn nhã thưởng trà. Bên trái là Nam Cung Vũ Họa cùng Thượng Quan Mộ trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt. Một cảnh tượng thực dị! ( =. =)
Một nửa nén hương trôi qua, cuối cùng Phượng đế cũng gập vào quyển tấu chương, lia ánh mắt về phía dưới, thanh âm đều đều vang lên:
-“ Các ngươi tới hết rồi sao? “
-“ Ân, phụ hoàng! “ – Thượng Quan Mộ rạng rỡ đáp
Phượng đế nhìn bốn cái hậu bối tài năng đầy người của chính mình, chợt nhíu nhẹ đôi mày rậm:
-“ Hử? Mỵ nhi chưa tới sao? “
-“ Phụ hoàng có gọi cả hoàng muội sao? “ – Thượng Quan Mạc có chút không biết gì.
-“ Khương công công? …. “ – Phượng đế kiên nhẫn liếc hỏi lão công công.
-“ Bẩm, lúc nãy lão nô không tìm thấy công chúa. Để giờ lão nô đi truyền lời lại. “ – Khương công công ỏn ẻn đáp rồi lập tức đi ngay.
Nhưng trong lòng lão thật ủy khuất nha. Là hoàng thượng lúc sáng vốn không hề có cho truyền tiểu công chúa nha. Huhu ~ thân già lão thật cực khổ mà… Khóc cũng chỉ trong lòng thôi, vẫn phải đi tìm vị công chúa ngang ngạnh kia ngay.
Thấy bóng Khương công công đã khuất, Thượng Quan Mạc lập tức chớp thời cơ, đối Phượng đế lo lắng hỏi:
-“ Phụ hoàng! Nhi thần nghe nói đêm qua có thích khách lẻn vào Tàng Thu Các của ngài? Nhi thần lo lắng!!! “ – Thượng Quan Mạc nghiêm túc hỏi han như thể y thực sự đang rất lo lắng cho vị lão cha kia.
-“ Thích khách? “ – Phượng đế không hiểu hỏi lại.
Y đã ở Tàng Thư Các cả đêm hôm qua, sao lại không hề gặp thích khách đi! Đây là có chuyện gì?
-“ Phụ hoàng, nghe nói tên thích khách đó rất to gan, đã tự ý xông vào Tàng Thư Các, hạ hương mê cho toàn bộ thị vệ, còn mặc bạch y, còn mang mũ sa mành lụa dài, rất quỷ dị, kẻ đó rất hiên ngang ra vào…. Phụ hoàng, ngài không có bị sao chứ? “ – Thượng Quan Miên không kém, từ tốn kể lại, nhưng trên mặt lại mang nét trầm tĩnh hơn nhị hoàng tử.
Thượng Quan Mộ cùng Nam Cung Vũ Họa nghe vậy, bất giác trao đổi lẫn nhau bằng ánh mắt sắc lẹm.
Còn Phượng đế khi nghe Thượng Quan Miên kể lại thì có chút ngẩn người. Thích khách vận y phục trắng? Còn mang mũ sa mành lụa dài? Thiên aa~, cái thích khách này, quả thực là đêm qua có tới đây… Haizz, thở lòng một tiếng bất đắc dĩ, Thượng Quan Minh không vòng vo liền đáp:
-“ Thích khách gì chứ? Là hoàng cô của các ngươi chứ đâu. “
-“ Hoàng cô? “ – Miên/Mạc đồng thời thất thanh.
-“ Đêm hôm khuya khoắt như vậy, nàng tới chỗ hoàng thúc làm gì nha? “ – Nam Cung Vũ Họa có chút cao giọng đầy hứng thú, nhưng tận đáy lòng lại có chút không thoải mái vì hành động của nàng.
Đồng loạt cả tám mắt đều tập trung về phía Thượng Quan Minh đang day day trán, chờ đợi một đáp án…
-“ Hoàng cô của các ngươi tới chỗ trẫm, là để …. ăn cơm! “
Ăn cơm? Cái gì cơ? Đến ăn cơm???! Hoảng! Kinh hoảng! Quá kinh khủng… Nàng có bình thường không vậy?
Phượng đế không đáp, chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại mọi chuyện đã xảy đêm qua.
~ ~ ~ ~ ~
Thượng Quan Minh đang ngồi một mình trong Tàng Thư Các phê tấu như một thói quen. Tấu hôm đấy đặc biệt nhiều nên y phải thức gần tới nửa đêm. Khi quyển tấu cuối cùng được gập vào, Thượng Quan Minh khẽ giọng hỏi Khương công công đang hầu bên cạnh:
-“ Đã giờ nào rồi? “
-“ Bẩm, đã gần nửa đêm rồi thưa hoàng thượng! “ – Khương công công vẫn cung kính đáp.
-“ Được rồi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. “
-“ Thần cáo lui.. “
Khương công công vừa lui ra, Phượng đế mới thoải mái xoay xoay cái vai mệt mỏi. Đương tính toán trở về tẩm cung nghỉ ngơi thì bỗng của cánh cửa Tàng Thư các một lần nữa bật mở mạnh mẽ “ Kẹch “. Một luồng gió đêm lạnh lẽo ập vào. Thượng Quan Minh cả kinh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn như mặt nước tính lặng. Có người tới! Hộ vệ ngoài các tại sao lại không có động tĩnh gì?
Thượng Quan Minh khẽ nhíu mi tâm, liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào. Là nữ tử? Nàng vận một bộ nội y trắng mỏng manh, tỏa ra một khí chất trong trẻo, mộc mạc ( tg: - - để bổn tác giải thích chút. Người cổ đại ý, mặc quần áo theo thứ tự: áo lót = áo lót của mình này, còn nội y = một lớp áo vải lụa siêu mỏng manh, đa phần thường là màu trắng thôi, rồi mới mặc tiếp tới trung y, ngoại y, ngoại bào. Các gái từng tưởng lầm áo lót = nội y nhá:<). Trên đầu đội một chiếc mũ sa mành lụa dài, phủ tới qua ngực, che đi cả khuôn mặt. Khiến Phượng đế có chút hoài nghi, nàng là ai? Đến đây để làm gì? Hộ vệ đâu? Đang trong cơn hoang mang không rõ, bỗng một giọng nói mền mại ngòn ngọt đầy quen thuộc lại vang lên, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:
-“ A Minh … “ – Vận Phụng ủi xìu kêu y.
-“ Hoàng tỷ? “ – Thượng Quan Minh kinh hách.
-“ ÂN, là ta đây! “
-“ Hoàng tỷ, ngươi tới đây làm gì? Đêm đã khuya rồi? “ – Thượng Quan Minh càng thêm hoang mang.
-“ Ta …. Ta …. Đói …. “ – Vận Phụng ủ rũ bước tới gần Thượng Quan Minh.
-“ Hả? ngươi đói? Sao không kêu Thu nhi đi kêu ngự thiên phòng làm đồ ăn? “ – Thượng Quan Minh, ngàn lần vạn lần không thể ngờ rằng, nàng tới chỗ y giờ này là vì … đói??!
-“ Thu nhi, ngủ rồi! Ta không muốn phiền em ấy!! “ – Vận Phụng vừa nói, vừa ngồi sụp xuống trước long áng.
-“ Vậy là ngươi mới nửa đêm chạy tới phiền trẫm? “ – Phượng đế hết nói nổi.
-“ Không phải không phải! Ta là muốn đi ngự thiện phòng tìm đồ ăn, nhưng đi mãi mà không tìm thấy, lại lạc tới đây, thấy ngươi ở đây nên mới vào… “ – Vận Phụng cật lực giải thích.
-“ Ngươi tới, vì sao hộ vệ bên ngoài không vào báo…? “
-“ Cái đó… là vì… ta lỡ … làm đổ lọ mê dược thôi nhaa.. Lúc đi qua đây, ta có va phải một cái chậu cây, lọ mê dược bị lăn ra, lúc đó còn có gió nữa, lại thuận chiều, thổi ngay về phía này… nên… bọn họ …. Ngủ hết rồi! “ – Vận Phụng ấp ứng giải thích như đứa trẻ đang thú nhận tội lỗi của chính mình.
Phượng đế thật sự không còn lời nào để nói, y chỉ thở dài rồi lại thở dài ngán ngẩm, nhìn vị hoàng tỷ đang ngồi đối diện bên kia long áng. Nàng quả thực quá đơn thuần đi? Nhìn tới cái mũ sa mành lụa rộng trên đầu nàng, rồi lại lướt qua bộ nội y mỏng manh trên người nàng. Hít một ngụm khí lớn, Phượng đế lấy lại khí độ, ân cần hỏi:
-“ Sao phải đội mũ sa mành như vậy? Mặc mỏng manh như vậy, không sợ lạnh sao? “
-“ Không có! Vì không có Thu nhi, nên ta phải tự nhìn ngó mà tìm đường thôi. Với lại nơi đây cũng đâu có lạnh bằng Tiên Lĩnh Sơn đâu nha! “ – thực sự là nàng không có sao mà.
Vận Phụng lắc đầu lia lịa, những mành lụa trên sa mũ lại rung rinh theo, ẩn hiện lộ ra đôi mắt to lay láy đen huyền kia. Phượng đệ một phút lại ngây người… Dù đã nhìn một, hai lần rồi, nhưng vẫn là không thể kiểm soát được tâm tình khi lại nhìn thấy nó! Thượng Quan Minh lại một lần nữa lòng mền nhũn, bản chất của một đấng nam nhân lại nổi lên, muốn ôm lấy nàng, muốn che chở bảo bọc nàng. Nhưng, y biết chính mình không được phép làm như vậy. Chậc, nhìn thấy nàng vui vẻ, cũng là một thú vui tao nhã của y đi. Chầm chậm giúp giúp nàng gỡ xuống mũ sa, kín đáo ngắm nhìn nàng trong giây lát. Gương mặt xinh đẹp ấy, mái tóc dài thả xuống một suốt mền, sự tinh anh trong ánh mắt, tất cả của nàng đều rất thu hút… Tại sao? Tại sao nàng lại là hoàng tỷ của trẫm?
Nhìn quanh Thư phòng của chính mình, rồi cất bước đi đến bàn trà bên cạnh, Thượng Quan Minh bê tới cho nàng một siêu canh nhỏ, y cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của canh trong siêu, vẫn đủ ấm. Đưa tới cho Vận Phụng, Thượng Quan Minh dịu dàng nói:
-“ Được rồi, đây là canh hoa đào hầm nấm trẫm thích, hoàng tỷ ngươi nếm thử đi.”
Vận Phụng không nói không rằng, ôm cả siêu canh uống một ngụm hết sạch. “ ực, ực, … hà!!!! “. Nhìn nàng đáng yêu như vậy, chẳng có chút gì là phong phạm của vị “ khuynh Thiên công chúa “ lúc sáng đi. Ha~, Phượng đế kìm không nổi khóe môi nhếch lên một nụ cười sủng nịnh. Một nụ cười của giai nhân, giang sơn liệu có sánh bằng?
Vận Phụng uống no đủ, mới như sực nhớ ra điều gì, lại đối Thượng Quan Minh hỏi:
-“ A Minh, bao giờ ta mới được xuất cung? “ – nàng là đang năn nỉ đi, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, mặc dù dưới mái hiện này, thì nàng chính là to nhất đii. Hắc hắc!
-“ Trẫm nói rồi, khi nào hoàng tỷ gặp mặt các vị hoàng chất của ngươi xong thì trẫm sẽ để họ hộ tống ngươi ra xuất cung. “ – Thượng Quan Minh không nóng không lạnh nhắc lại.
-“ Vậy thì ngày mai liền gặp đi! “ – Vận Phụng hấp tấp đáp.
-“ Được! Vậy sáng mai liền gặp… “
-“ Gặp xong liền xuất xung, được không? “ – nũng, nàng là đang nũng đi!!!!
-“ Sao lại gấp gáp như thế?! “ – Phượng đế nhướng mày.
-“ Ta thực sự là tò mò mà …….. “
-……………
Cứ như vậy, nàng cùng y nói chuyện tới quá canh mốt, nàng mới chịu nghe lời y đi nghỉ ngơi đây. Chậc!
#Airen.
~. ~ Tàng Thư Các ~. ~
Phượng đế vận hoàng bào, cao cao tại thượng ngồi sau long áng, ưng mâu vẫn chằm chằm nhìn tấu chương.
Bốn vị thiếu mỹ nam biết ý, từ khi bước vào cũng chỉ giữ im lặng, chờ đợi Phượng đế lên tiếng. Bên phải là Thượng Quan Miên cùng Thượng Quan Mạc nhàn nhã thưởng trà. Bên trái là Nam Cung Vũ Họa cùng Thượng Quan Mộ trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt. Một cảnh tượng thực dị! ( =. =)
Một nửa nén hương trôi qua, cuối cùng Phượng đế cũng gập vào quyển tấu chương, lia ánh mắt về phía dưới, thanh âm đều đều vang lên:
-“ Các ngươi tới hết rồi sao? “
-“ Ân, phụ hoàng! “ – Thượng Quan Mộ rạng rỡ đáp
Phượng đế nhìn bốn cái hậu bối tài năng đầy người của chính mình, chợt nhíu nhẹ đôi mày rậm:
-“ Hử? Mỵ nhi chưa tới sao? “
-“ Phụ hoàng có gọi cả hoàng muội sao? “ – Thượng Quan Mạc có chút không biết gì.
-“ Khương công công? …. “ – Phượng đế kiên nhẫn liếc hỏi lão công công.
-“ Bẩm, lúc nãy lão nô không tìm thấy công chúa. Để giờ lão nô đi truyền lời lại. “ – Khương công công ỏn ẻn đáp rồi lập tức đi ngay.
Nhưng trong lòng lão thật ủy khuất nha. Là hoàng thượng lúc sáng vốn không hề có cho truyền tiểu công chúa nha. Huhu ~ thân già lão thật cực khổ mà… Khóc cũng chỉ trong lòng thôi, vẫn phải đi tìm vị công chúa ngang ngạnh kia ngay.
Thấy bóng Khương công công đã khuất, Thượng Quan Mạc lập tức chớp thời cơ, đối Phượng đế lo lắng hỏi:
-“ Phụ hoàng! Nhi thần nghe nói đêm qua có thích khách lẻn vào Tàng Thu Các của ngài? Nhi thần lo lắng!!! “ – Thượng Quan Mạc nghiêm túc hỏi han như thể y thực sự đang rất lo lắng cho vị lão cha kia.
-“ Thích khách? “ – Phượng đế không hiểu hỏi lại.
Y đã ở Tàng Thư Các cả đêm hôm qua, sao lại không hề gặp thích khách đi! Đây là có chuyện gì?
-“ Phụ hoàng, nghe nói tên thích khách đó rất to gan, đã tự ý xông vào Tàng Thư Các, hạ hương mê cho toàn bộ thị vệ, còn mặc bạch y, còn mang mũ sa mành lụa dài, rất quỷ dị, kẻ đó rất hiên ngang ra vào…. Phụ hoàng, ngài không có bị sao chứ? “ – Thượng Quan Miên không kém, từ tốn kể lại, nhưng trên mặt lại mang nét trầm tĩnh hơn nhị hoàng tử.
Thượng Quan Mộ cùng Nam Cung Vũ Họa nghe vậy, bất giác trao đổi lẫn nhau bằng ánh mắt sắc lẹm.
Còn Phượng đế khi nghe Thượng Quan Miên kể lại thì có chút ngẩn người. Thích khách vận y phục trắng? Còn mang mũ sa mành lụa dài? Thiên aa~, cái thích khách này, quả thực là đêm qua có tới đây… Haizz, thở lòng một tiếng bất đắc dĩ, Thượng Quan Minh không vòng vo liền đáp:
-“ Thích khách gì chứ? Là hoàng cô của các ngươi chứ đâu. “
-“ Hoàng cô? “ – Miên/Mạc đồng thời thất thanh.
-“ Đêm hôm khuya khoắt như vậy, nàng tới chỗ hoàng thúc làm gì nha? “ – Nam Cung Vũ Họa có chút cao giọng đầy hứng thú, nhưng tận đáy lòng lại có chút không thoải mái vì hành động của nàng.
Đồng loạt cả tám mắt đều tập trung về phía Thượng Quan Minh đang day day trán, chờ đợi một đáp án…
-“ Hoàng cô của các ngươi tới chỗ trẫm, là để …. ăn cơm! “
Ăn cơm? Cái gì cơ? Đến ăn cơm???! Hoảng! Kinh hoảng! Quá kinh khủng… Nàng có bình thường không vậy?
Phượng đế không đáp, chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại mọi chuyện đã xảy đêm qua.
~ ~ ~ ~ ~
Thượng Quan Minh đang ngồi một mình trong Tàng Thư Các phê tấu như một thói quen. Tấu hôm đấy đặc biệt nhiều nên y phải thức gần tới nửa đêm. Khi quyển tấu cuối cùng được gập vào, Thượng Quan Minh khẽ giọng hỏi Khương công công đang hầu bên cạnh:
-“ Đã giờ nào rồi? “
-“ Bẩm, đã gần nửa đêm rồi thưa hoàng thượng! “ – Khương công công vẫn cung kính đáp.
-“ Được rồi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. “
-“ Thần cáo lui.. “
Khương công công vừa lui ra, Phượng đế mới thoải mái xoay xoay cái vai mệt mỏi. Đương tính toán trở về tẩm cung nghỉ ngơi thì bỗng của cánh cửa Tàng Thư các một lần nữa bật mở mạnh mẽ “ Kẹch “. Một luồng gió đêm lạnh lẽo ập vào. Thượng Quan Minh cả kinh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn như mặt nước tính lặng. Có người tới! Hộ vệ ngoài các tại sao lại không có động tĩnh gì?
Thượng Quan Minh khẽ nhíu mi tâm, liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào. Là nữ tử? Nàng vận một bộ nội y trắng mỏng manh, tỏa ra một khí chất trong trẻo, mộc mạc ( tg: - - để bổn tác giải thích chút. Người cổ đại ý, mặc quần áo theo thứ tự: áo lót = áo lót của mình này, còn nội y = một lớp áo vải lụa siêu mỏng manh, đa phần thường là màu trắng thôi, rồi mới mặc tiếp tới trung y, ngoại y, ngoại bào. Các gái từng tưởng lầm áo lót = nội y nhá:<). Trên đầu đội một chiếc mũ sa mành lụa dài, phủ tới qua ngực, che đi cả khuôn mặt. Khiến Phượng đế có chút hoài nghi, nàng là ai? Đến đây để làm gì? Hộ vệ đâu? Đang trong cơn hoang mang không rõ, bỗng một giọng nói mền mại ngòn ngọt đầy quen thuộc lại vang lên, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này:
-“ A Minh … “ – Vận Phụng ủi xìu kêu y.
-“ Hoàng tỷ? “ – Thượng Quan Minh kinh hách.
-“ ÂN, là ta đây! “
-“ Hoàng tỷ, ngươi tới đây làm gì? Đêm đã khuya rồi? “ – Thượng Quan Minh càng thêm hoang mang.
-“ Ta …. Ta …. Đói …. “ – Vận Phụng ủ rũ bước tới gần Thượng Quan Minh.
-“ Hả? ngươi đói? Sao không kêu Thu nhi đi kêu ngự thiên phòng làm đồ ăn? “ – Thượng Quan Minh, ngàn lần vạn lần không thể ngờ rằng, nàng tới chỗ y giờ này là vì … đói??!
-“ Thu nhi, ngủ rồi! Ta không muốn phiền em ấy!! “ – Vận Phụng vừa nói, vừa ngồi sụp xuống trước long áng.
-“ Vậy là ngươi mới nửa đêm chạy tới phiền trẫm? “ – Phượng đế hết nói nổi.
-“ Không phải không phải! Ta là muốn đi ngự thiện phòng tìm đồ ăn, nhưng đi mãi mà không tìm thấy, lại lạc tới đây, thấy ngươi ở đây nên mới vào… “ – Vận Phụng cật lực giải thích.
-“ Ngươi tới, vì sao hộ vệ bên ngoài không vào báo…? “
-“ Cái đó… là vì… ta lỡ … làm đổ lọ mê dược thôi nhaa.. Lúc đi qua đây, ta có va phải một cái chậu cây, lọ mê dược bị lăn ra, lúc đó còn có gió nữa, lại thuận chiều, thổi ngay về phía này… nên… bọn họ …. Ngủ hết rồi! “ – Vận Phụng ấp ứng giải thích như đứa trẻ đang thú nhận tội lỗi của chính mình.
Phượng đế thật sự không còn lời nào để nói, y chỉ thở dài rồi lại thở dài ngán ngẩm, nhìn vị hoàng tỷ đang ngồi đối diện bên kia long áng. Nàng quả thực quá đơn thuần đi? Nhìn tới cái mũ sa mành lụa rộng trên đầu nàng, rồi lại lướt qua bộ nội y mỏng manh trên người nàng. Hít một ngụm khí lớn, Phượng đế lấy lại khí độ, ân cần hỏi:
-“ Sao phải đội mũ sa mành như vậy? Mặc mỏng manh như vậy, không sợ lạnh sao? “
-“ Không có! Vì không có Thu nhi, nên ta phải tự nhìn ngó mà tìm đường thôi. Với lại nơi đây cũng đâu có lạnh bằng Tiên Lĩnh Sơn đâu nha! “ – thực sự là nàng không có sao mà.
Vận Phụng lắc đầu lia lịa, những mành lụa trên sa mũ lại rung rinh theo, ẩn hiện lộ ra đôi mắt to lay láy đen huyền kia. Phượng đệ một phút lại ngây người… Dù đã nhìn một, hai lần rồi, nhưng vẫn là không thể kiểm soát được tâm tình khi lại nhìn thấy nó! Thượng Quan Minh lại một lần nữa lòng mền nhũn, bản chất của một đấng nam nhân lại nổi lên, muốn ôm lấy nàng, muốn che chở bảo bọc nàng. Nhưng, y biết chính mình không được phép làm như vậy. Chậc, nhìn thấy nàng vui vẻ, cũng là một thú vui tao nhã của y đi. Chầm chậm giúp giúp nàng gỡ xuống mũ sa, kín đáo ngắm nhìn nàng trong giây lát. Gương mặt xinh đẹp ấy, mái tóc dài thả xuống một suốt mền, sự tinh anh trong ánh mắt, tất cả của nàng đều rất thu hút… Tại sao? Tại sao nàng lại là hoàng tỷ của trẫm?
Nhìn quanh Thư phòng của chính mình, rồi cất bước đi đến bàn trà bên cạnh, Thượng Quan Minh bê tới cho nàng một siêu canh nhỏ, y cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của canh trong siêu, vẫn đủ ấm. Đưa tới cho Vận Phụng, Thượng Quan Minh dịu dàng nói:
-“ Được rồi, đây là canh hoa đào hầm nấm trẫm thích, hoàng tỷ ngươi nếm thử đi.”
Vận Phụng không nói không rằng, ôm cả siêu canh uống một ngụm hết sạch. “ ực, ực, … hà!!!! “. Nhìn nàng đáng yêu như vậy, chẳng có chút gì là phong phạm của vị “ khuynh Thiên công chúa “ lúc sáng đi. Ha~, Phượng đế kìm không nổi khóe môi nhếch lên một nụ cười sủng nịnh. Một nụ cười của giai nhân, giang sơn liệu có sánh bằng?
Vận Phụng uống no đủ, mới như sực nhớ ra điều gì, lại đối Thượng Quan Minh hỏi:
-“ A Minh, bao giờ ta mới được xuất cung? “ – nàng là đang năn nỉ đi, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, mặc dù dưới mái hiện này, thì nàng chính là to nhất đii. Hắc hắc!
-“ Trẫm nói rồi, khi nào hoàng tỷ gặp mặt các vị hoàng chất của ngươi xong thì trẫm sẽ để họ hộ tống ngươi ra xuất cung. “ – Thượng Quan Minh không nóng không lạnh nhắc lại.
-“ Vậy thì ngày mai liền gặp đi! “ – Vận Phụng hấp tấp đáp.
-“ Được! Vậy sáng mai liền gặp… “
-“ Gặp xong liền xuất xung, được không? “ – nũng, nàng là đang nũng đi!!!!
-“ Sao lại gấp gáp như thế?! “ – Phượng đế nhướng mày.
-“ Ta thực sự là tò mò mà …….. “
-……………
Cứ như vậy, nàng cùng y nói chuyện tới quá canh mốt, nàng mới chịu nghe lời y đi nghỉ ngơi đây. Chậc!
#Airen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook