. ~ tại Đại Điện ~. ~

Nơi Phượng đế đang cùng các quần thần đang say sưa đàm luận. Bỗng từ ngoài cửa điện lại hớt hải chạy vào một tiểu cung nữ. Chạy tới giữa điện, tiểu cung nữ đồng dạng với tiểu công công ngày hôm qua cũng chạy vội chạy vã vào như vậy, liền quỳ rạp người xuống. Tâm các triều thần lại dương cao hoặc khí, không biết lại có chuyện gì xảy ra đây? 

Phượng đế thấy vậy cũng nghĩ tới sự việc ngày hôm qua, mi tâm nhíu lại. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi nàng ta có chuyện gì thì tiểu cung nữ đã hấp tấp lên tiếng trước:

-“ Hoàng thượng! Cầu người mau tới làm chủ cho công chúa? “ – Tiểu cung nữ dồn dập lập, đầu không ngừng đập xuống đất.

Công chúa? Là vị công chúa nào đây? Người người càng thêm hoặc khí, đáy mắt kẻ nào kẻ nấy nhìn nàng ta chằm chằm chờ để được giải đáp thắc mắc. Phượng đế nghe tới “ công chúa “ sắc mặt lại càng khó coi:

-“ Ngươi mau nói là vị công chúa nào?! “

-“ Bẩm. Là Khuynh Thiên công chúa thưa hoàng thượng!! “ – dù dầu sôi lửa bỏng, nhưng nàng ta vẫn giữ đúng lời ăn tiếng nói.

-“ Nói! Nàng làm sao? “ – Phượng đế vỗ mạnh vào bàn, đùng đùng đứng dậy tra khảo.

-“ Bẩm. Là hoàng hậu nương nương, đang đùng đùng nổi giận với Khuynh Thiên công chúa ở Lộ An cung thưa hoàng thượng!! “ – Thời gian gấp rút, không thể kể rõ, đành rút ngắn mọi chuyện.

-“ Quá phận! Thật sự là quá phận rồi!!! “ – Phượng đế, tức tối chỉ thốt ra được một câu sấm rền.

Lập tức đứng phắt dạy, vội vã di giá Lộ An cung. Lại một lần nữa, tất thảy quần thần đều lục tục theo sau để xem trò vui. Kẻ nào kẻ nấy đều thầm cho rằng, lần này sẽ đến lượt vị Khuynh Thiên công chúa phải chịu phạt.

Nam Cung Vũ Họa nghe một màn trước mặt mà tâm lại cười thầm. Vị tiểu hoàng cô này thực rắc rối đi. Vừa về được hai ngày liền trêu chọc ngay hai cái tổ ong của hậu cung. Phải nói là nàng là xui xẻo hay là gan quá lớn đây? Theo thông tin hắn nhận được từ mật báo mấy năm nay thì hoàng hậu sống khó thủ thường, nhưng hậu cung trong tay nàng ta quản được yên ắng như vậy không phải là thùng rỗng kêu to. Ngay cả Thục phi cũng bị nàng ta hãm cho phải yên phận. Đến cả Thượng Quan Miên biểu hiện xuất sắc như vậy nhưng vẫn là bị Thượng Quan Mạc đứng sau kìm lại, vậy nên đã lâu như thế rồi mà chưa chọn được thái tử đây. Thục phi bị Vận Phụng xử đẹp hôm qua, dĩ nhiên Phượng hậu tự sẽ thấy địa vị bị ảnh hưởng, nên chắc chắn là muốn ra tay trước để phủ đầu mà. Không biết lần này tiểu hoàng cô là lại bị người ta ép cho cái tội danh gì?! Lần này không biết vị hoàng thúc đây sẽ xử lí như nào đi!! Thật mỏi mắt mong chờ…

Thượng Quan Mạc, một bụng lo lắng. Lo lắng cho kết quả của cuộc cung đấu này nha. Nếu mẫu hậu chiếm thế thượng phong, tất nhiên y sẽ có thể ưỡn cao ngực, ngửa cao mặt mà đối phó với vị hoàng cô này. Cô công chúa này về sau không ít thì nhiều cũng phải nể mặt hắn. Nhưng nếu là nàng chiếm thế thượng phong, thì sau này y quả thực phải khom mình uốn gối trước nàng sao!! Nhục, quá là sỉ nhục đối với một hoàng tử như y.

Kim Trục theo phía sau, tâm âm thầm cao hứng. Ngày hôm qua Kim Diệp Trân tìm người phụ thân này để khóc lóc, đòi lão phải lấy lại mặt mũi cho nàng. Thấy nữ nhi vàng khóc lóc tới tê tâm liệt phế, lão mới nghĩ tới việc tới nói chuyện cùng hoàng hậu. Dù sao cũng là tỷ muội trong nhà, càng phải cùng nhau phấn đấu, dù là tỷ hay muội thì cũng đều là mặt mũi Kim gia, không thể để kẻ nào sỉ nhục. Hoàng hậu nghe tới mặt mũi Kim gia mới chấp nhận giúp nhị muội chính mình đòi lấy thể diện. Dù gì cũng là hoàng hậu một nước, có Kim gia chống lưng, cả hoàng thượng còn phải nhường nàng ta vài phần thì vị công chúa kia cũng ít nhiều phải kiêng nể tới 5 phần. Hừ! Một dã nha đầu mà cũng dám đối địch với Kim gia sao?! Ngu xuẩn!

Văn võ bá quan theo sau tâm càng phấn khích, phấn khích vì muốn xem hoàng thượng là nghiêng về phía ai. Một phần quan viên muốn biết là để về sau còn biết đường mà nhìn mặt người. Phần còn lại muốn biết là để theo kịp xu thế thôi!! ( tg: ý là mấy ổng chỉ hóng cho biết, để còn đi kể với người kahsc cho chính xác ý:V)

Phượng đế lại dẫn đầu đoàn người hướng Lộ An cung, sắc mặt dù cố tỏ vẻ trầm tĩnh ra sao cũng không giấu được sự vội vã trong từng bước chân. Kẻ nào mà không nhìn ra được tâm tình cực xấu lúc này của hoàng thượng, thì quả thực không đáng làm người đi…

Di giá gấp rút trong hơn một li trà, cuối cùng cũng tới. Khương công công chưa kịp hô “ hoàng thượng tới “ thì Phượng đế đã giơ tay cắt ngang lão, một mạch bước vào Lộ An cung, lại thẳng một đường tới tẩm cung. Quần thần biêt ý, tự thân dừng lại trước cửa hoa viên của tẩm cung, chỉ có Phượng đế, cùng Nam Cung Vũ HỌa, Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc tiến vào. Vừa bước qua cửa hoa viên, liền vọng ra hai tiếng “ ba, ba “. Thượng Quan Minh trong lòng cả kinh, tiếng động vừa vang lên, y liền nhìn thấy có người đang bị bạt tai – là Vận Phụng! Nam Cung Vũ Họa lòng bỗng lạnh xuống, sát tâm khẽ động khi nhìn thấy cảnh tượng giữa hoa viên. Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc mặt không đổi sắc, khóe môi lại câu lên một nét cười thỏa mãn. Kim Trục đồng dạng thầm thỏa mãn. Đám quan viên dù đã dừng ở cửa nhưng việc nghe và nhìn thấy vẫn rất rõ ràng… Lòng càng hỗn tạp!

Giữa hoa viên, nữ nhân vận phượng bào kia đang ngồi nhàn nhã bên bàn đá, thưởng điểm tâm. Trước mặt nàng ta là cảnh một tiểu nữ nhi đang bị hai nô tì khác giữ chặt, ép quỳ gối trên đất. Còn kẻ đang giơ tay bạt tai nàng kia chính là nô tì thiếp thân của hoàng hậu. Hạnh nhi kiêu ngạo, bạt tai Vận Phụng liền hai cái “ ba, ba “ thật kêu. Đôi mắt ả là một màu rừng rực “ nhiệt huyết “ đánh người. Hừ, cái tiện nhân này đáng đánh, dám lên mặt với hoàng hậu nương nương đây!! Phượng hậu chăm chăm nhìn Vận Phụng bị vả miệng, lòng đầy thích thú. Tiểu dã chủng cũng chỉ là tiểu dã chủng, lại dám kiêu căng, muốn làm phượng hoàng sao? Đúng là nằm mơ! Hừ. Vận Phụng nhận hai cái bạt tai đau điếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lệch hẳn sang một bên. Nhưng nàng không hề hé răng rên rỉ một tiếng.

Hạnh nhi lại giơ cao tay lên lần nữa, nhưng chưa kịp giáng xuống liền bị một giọng cao vút phía sau làm giật mình, vội vã thu tay:

-“ Dừng tay!! Còn không mau dừng tay!!! “ – Là Khương công công, lão oán hận nhìn Hạnh nhi.

Phượng hậu vội vã quay người lại, liền nhìn thấy nam nhân vận long bào, đang đứng ngay trước mặt nàng ta, còn nhìn nàng ta với đôi mắt đầy khó chịu. Dù là người tới thình lình, nhưng Kim Ngọc Trân vẫn phản ứng kịp, nhanh nhẹn hành lễ đối Phượng đế:

-“ Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng! “ 

Chúng cung nô thấy Phượng đế tới, đồng loạt cùng nhau quỳ rạp xuống, không dám ngước mặt lên như sợ hãi chỉ cần ngước lên thì liền mất đầu như chơi. 

Phượng đế nhìn Phượng hậu vẫn đang cúi đầu, nhún người hành lễ trước mặt, lại nhìn tiểu nữ nhân vừa bị bạt tai đang quỳ trên đất, còn chưa đứng lên kia. Hình như nàng bị hành hạ tới không còn sức lực sao?? Dù tâm lo lắng ra sao nhưng trên mặt Thượng Quan Minh vẫn là một mảng khó chịu, không hài lòng. Y muốn chạy tới đỡ nàng ngay lập tức, nhưng một vị quân vương trước mặt quần thần vẫn cần một chút hình tượng đi. Bất đắc dĩ, Phượng đế nghiêm giọng lại, kêu Nam Cung Vũ Họa tới đỡ Vận Phụng đứng lên. 

Nam Cung Vũ Họa, tâm đang nhen nhóm một tia sát ý không rõ nguyên nhân, vừa nghe Phượng đế kêu tới liền bất chi bất giác bước ngay tới bên cạnh Vận Phụng. Một tay nắm lấy một bên vai nàng, một tay lại cầm lấy cổ tay nàng, dùng lực ép nàng vào người chính mình để đỡ nàng đứng dậy. Ôm lấy tiểu nữ nhân trong lòng, lần đầu tiên Nam Cung Vũ Họa cảm nhận được sự yếu ớt cùng nhỏ bé của nữ nhân. Dù chỉ là cầm phần tay của Vận Phụng, Nam Cung Vũ Họa cũng cảm giác được sự mền mại ấy… Thật mền! Bỗng tâm Nam Cung Vũ Họa khẽ giật, nội lực của nàng sao lại thấp như vậy? Chẳng phải nàng là đồ đệ của cái vị bán tiên kia sao? Lão ta đã dậy nàng cái gì suốt 16 năm qua?! Thực kì quái… Nam Cung Vũ Họa khẽ liếc tiểu nữ nhân trong lòng một cách đầy khó hiểu.

Vận Phụng được một đôi tay khỏe mạnh đỡ lên thì có chút hoang mang. Thực ra là nàng quỳ có chút lâu nên đầu gối hơi tế chút thôi. Vậy mà A Minh lại kêu Nam Cung Vũ Họa tới đỡ nàng. Vài giây trôi qua, dựa trong lòng hắn một lúc thì Vận Phụng liền lấy lại được tinh thần. Khẽ vỗ lên bàn tay đang nắm cổ tay chính mình hai cái để trấn an hắn, vì nàng nghĩ hắn đang lo lắng cho nàng. Nhưng dù hắn thật sự lo lắng cho nàng thì ngay giờ phút này hắn cũng đâu có nhận ra. Đẩy khẽ người Nam Cung Vũ Họa ra, thoát khỏi cái ôm của hắn, Vận Phụng lấy lại trọng tâm đứng vững, lấy lại tinh thần chiến đấu, toàn thân nàng bỗng chốc tỏa ra một lớp hàn khí nhè nhẹ. Nam Cung Vũ Họa lại được một phen giật mình, nàng vậy mà lại tỏa ra hàn khí nặng nề như vậy? Chẳng phải nói nàng là người yếu đuối thiện lương sao? Thực sự ngày càng kì quái. Mi tâm hắn khẽ chau, đáy mắt hắn xẹt qua một tia thích thú.

Thượng Quan Minh thấy Vận Phụng đã có thể đứng vững trở lại, lo lắng khẽ buông, y mới an tọa trên chiếc ghế đá bên cạnh, hừ lạnh một tiếng, đối Phượng hậu vẫn đang nửa đứng nửa quỳ kia lên giọng trách cứ:

-“ Nói! Chuyện này là như thế nào? “ 

-“ Bẩm, là do công chúa dĩ hạ phạm thượng với hoàng hậu nương nương thưa hoàng thượng!! “ – Hạnh nhi lanh lảnh lên tiếng thay Phượng hậu.

-“ Dĩ hạ phạm thượng?! “ – Phượng đế cau chặt mi tâm.

-“ Bẩm, là sáng nay, hoàng hậu tới thăm công chúa, công chúa không có ý thức tự giác mở lời thỉnh an hoàng hậu nương nương, còn lên giọng kiêu ngạo đối hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu vì giận giữ nên phạt công chúa 20 vả miệng thưa hoàng thượng.” – Hạnh nhi tự tin bẩm báo lại, vì nàng ta tin hoàng thượng sẽ đứng về phía hoàng hậu, nhưng nàng ta đã lầm.

Nghe Hạnh nhi cao giọng kể tội Vận Phụng như kể công, Phượng đế trong lòng càng thêm hừ lạnh. Nam Cung Vũ Họa đồng dạng lòng càng thêm sát ý. Thượng Quan Miên. Thượng Quan Mạc dù nogiaf mặt không biểu cảm nhưng trong là đang cười đi. Đám quan viên ở xa xa kia nghe cũng rất rõ, lòng càng thêm mặc niệm cho vị công chúa mới trở về này. Thật xui xẻo đi. Chọc ai không chọc lại chọc phải hoàng hậu, chọc phải Kim gia. Haya…

Nhân vật chính là Vận Phụng nàng đây vẫn im lặng, là nàng đang chờ đợi hoàng thượng sẽ giúp đỡ hay là đang tính toán cách trốn tội với hoàng hậu??

Mỗi người một tâm tư, mỗi người một suy đoán. Phượng đế âm trầm không rõ là vui hay giận nhìn Phượng hậu, phong phạm của người quyền uy lại toát ra: 

-“ Nói, đã đánh bao nhiêu cái? “

-“ Bẩm, nô tì mới trừng phạt nàng có 4 cái! “ – Hạnh nhi đắc ý kể công.

-“ Tốt! “ – Phượng đế như gầm lên – “ Người đâu, tới, kéo điêu nô này xuống cắt lưỡi, chặt hai tay, đem xung quân kĩ cho trẫm!! “

Hạnh nhi cả kinh, Phượng hậu càng cả kinh, đồng thời thất thanh đối Phượng kêu lớn:

-“ Hoàng thượng…!!! “

Nhưng lời còn chưa thốt ra, Hạnh nhi liền bị hai tên lính kéo xuống tự bao giờ. Kim NGọc Trân đình lên tiếng cầu xin nhưng lại bị Thượng Quan Minh cướp lời:

-“ Ngươi cũng thật lớn mật! Bất kính với bề trên, đây là những gì Kim gia đã dậy bảo ngươi sao??! “

Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc đứng cạnh khẽ chấn động tâm trí. Ngay cả Kim Trục cùng quan lại đứng xa xa đã sớm cả kinh, nay càng thêm chấn động!! Bề trên là sao? Phượng đế vội vã kéo Vận Phụng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lại đối Phượng hậu tiếp lời:

-“ Ngươi có biết nàng là ai không?! “ – một giọng điệu như ôn tồn giảng dậy đạo lí.

-“ Là… công chúa của Tiên đế!!” – Kim Ngọc Trân không cam tâm đáp lời

-“ Đúng, nhưng nàng còn là gì của trẫm, ngươi biết không?! “ – vẫn là ôn tồn.

-“ Thần thiếp…. không biết! “ – Phượng hậu nghi hoặc đáp.

-……… - Thượng Quan Minh im lặng. 

Một khoảng lặng tới rợn người…

-“ Là hoàng tỷ của A Minh… “ – Vận Phụng lên tiếng sau một hồi câm lặng.

Hoàng tỷ!?? Vậy có nghĩa là sao đây?! Kim Ngọc Trân vẫn chưa hiểu. Đồng dạng, tất cả những người có mặt tại đây đều không hiểu. Phượng đế nhìn Vận Phụng với ánh mắt hài lòng, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng giải thích:

-“ Phượng Quốc này là do Thượng Quan gia ta cai trị. Mà nàng là công chúa của Tiên đế, là công chúa của Thượng Quan gia ta, còn là nhất phẩm công chúa… “ – Phượng đế ngừng lại.

Vẫn chưa hiểu…

-“ Ngươi được gả vào Thượng Quan gia chúng ta thì phải biết rõ đạo lí “ kính trên nhường dưới “ đi?! Nay Khuynh Thiên công chúa còn là hoàng tỷ của trẫm. Ngươi nghĩ xem, Khuynh Thiên công chúa theo vai vế trong gia tộc thì nàng là lớn hơn trẫm hay nhỏ hơn trẫm đây? “

Đùng!ĐÙng!!! Toàn trường cùng vỡ lẽ. 

-“ Tất nhiên, là nàng vai vế còn cao hơn trẫm. Vậy ngươi nghĩ, nàng cần phải thỉnh an ngươi sao? “

Dĩ nhiên là không cần!! Mà người cần thỉnh an còn là hoàng hậu kia!!!

-“ CÒn chưa nói tới, Tiên đế còn trao cho Khuynh Thiên công chúa quyền nhiếp chính cùng trẫm, cũng chính là nói, Khuynh Thiên công chúa chính là… nhiếp chính công chúa!!

Đùng! Đùng!! Đùng… Nhiếp chính công chúa sao!?

-“ Ngươi nghĩ, ngươi có đủ khả năng để trừng phạt hay dạy dỗ nàng sao? “

Từng lời nói của Phượng đế, sự đều đều trong giọng điệu của y, nhẹ nhàng như vậy nhưng lại như giáng từng đòn chí mạng, từng tia sét ầm ầm vào tâm mỗi kẻ có mặt ở đây! Kim Ngọc Trân, Nam Cung Vũ Họa, Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc, Kim Trục, Ngô Trọng, tất thẩy quan viên cùng cung nô có mặt nơi này, mọi ánh mắt, mọi sự chú ý chỉ đều tập trung lên người của nàng, lên người Vận Phụng!!! Lời Phượng đế nói ra, rõ ràng như vậy, khẳng định cả quyền thế lẫn địa vị của vị Khuynh Thiên công chúa là to lớn như vậy! Kẻ nào không hiểu thì thực uổng phí kiếp làm người đây…

#Airen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương