Phượng đế vội vã di giá, quần thần cũng lục tục theo sau. Ai nấy lại không muốn xem, một màn kịch hấp dẫn đây. Một vị công chúa vừa trở về liền gây chuyện, lại còn là với vị Thục phi có tiếng “ khó chơi “ kia. Nam Cung Vũ Họa cười lạnh trong lòng, không biết vị hoàng cô kia lại gây chuyện sớm như vậy. Mỗi người một suy tính, nhưng đều chung một mục đích, là muốn xem thái độ của Phượng đế đối với vị công chúa kia nha.

~. ~ Trà mi viên ~. ~

Vẫn còn văng vẳng tiếng cãi lộn của hai thiếu nữ.

-“ Còn không mau quỳ xuống hành lễ với Thục phi nương nương? “ - ả nô tì ấy vẫn cao giọng chanh chua ra lệnh.

-“ Hỗn xược, Khuynh Thiên công chúa mà phải quỳ sao? “ – Thu nhi cũng đâu phải vừa.

Vận Phụng vẫn không lên tiếng xen vào, chỉ đứng im nghe họ lời qua tiếng lại.

Kim Diệp Trân cũng im lặng, khóe miệng kéo lên một nụ cười tâm cơ. Được một lát, Kim Diệp Trân liếc mắt xa xa liền thấy một đoàn người đang tiến lại. Đi đầu là Phượng đế, theo sau là hai vị hoàng tử cùng tên thế tử Nam Cung gia, theo sau nữa là đoàn các triều thần. Tâm càng cao hứng, lần này liền khiến nàng ( Vận Phụng) mất mặt đi. Nghĩ là làm, Thục phi vung tay thật mạnh, “ ba “ - một tiếng, giánh cho nô tì chua ngoa của chính mình một bạt tai. 

Tiểu cung nữ đang cao hứng hóng hách, bỗng nhận một cái bạt tai đau điếng, nghiêng ngả cả người, ngã ra đất. Đưa đôi mắt uất hận nhìn thẳng vào Thục phi như muốn hỏi “ vì sao “: 

-“ Nương nương…. “ - ả ủy khuất lên tiếng.

Thục phi được đà, cố lớn tiếng mắng nhiếc:

-“ Hỗn xược! Ngươi thật làm bổn cung mất mặt. Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng với Khuynh Thiên công chúa? Là ai cho ngươi cái gan lớn như vậy hả? Hay là ngươi chê bản thân mình sống quá dai?”

Tiểu cung nữ nghe vậy liền bừng tỉnh, hóa ra nữ nhân trước mặt này là Khuynh Thiên công chúa lừng danh mới trở lại đêm qua. Ả vội quỳ rạp trên đất, không ngừng dập đầu xin tha:

-“ Công chúa khai ân, nương nương tha mạng! Nô tì đáng chết, nô tì có mắt như mù… Cầu xin hai vị chủ tử tha mạng! “ – Vừa cầu xin vừa khóc lóc.

Thục phi khẽ thấy đoàn người kia đã đến gần, liền quay ra đối hướng Vận Phụng quỳ mạnh xuống nền đất, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười tự đắc, đầu cúi càng thấp nhưng giọng nói lại vang vọng thật cao:

-“ Công chúa, là thần thiếp quản giáo không nghiêm, cầu ngài trách phạt! “ – giọng nàng ta cao vun vút nhưng lại chất chứa đầy ăn năn, như bị người khác khi dễ.

Cả một quá trình nói thì lâu mà diễn ra nhanh như chớp. Thoáng cái đã nghe thấy tiếng Thục phi quỳ gối nhận lỗi. Vận Phụng có chút không tỏ. Vừa định lên tiếng thăm dò liền nghe thấy đằng xa có tiếng nam nhân vọng lại đầy khẩn trương: 

-“ Mẫu phi!!! “ – Thượng Quan Miên từ đằng xa nhìn thấy tất cả nhưng không rõ sự việc bên trong nên cứ nghĩ mẫu phi hắn bị khi dễ, càng vội vàng chạy lại phía các nàng.

Thu nhi bừng tỉnh, quay người nhìn phía sau thì thấy cả một đoàn người toàn những quần thần tai to mặt lớn của triều, đang hùng hổ đi về phía các nàng. Thu nhi có thể thấy được, sắc mặt của hoàng thượng đang đen lại, chắc là đang rất tức giận đi. Nhưng là tức giận ai đây? Công chúa hay Thục phi? Còn có thế tử Trấn Lạc vương, hắn vẫn mặt lạnh như vậy, không có chút nào lo lắng cho công chúa sao?! Công chúa dù gì cũng là thân nhân duy nhất của hắn đi. Trống lòng thầm đánh một tiếng không ổn. Thục phi này thật không đơn giản, vậy mà lại diễn trò để hoàng thượng cùng các quan viên trong triều thấy như vậy, khác nào nói công chúa là người tính khí không tốt đi! Thật quá đáng. Thu nhi vội ghé vào tai Vận Phụng thì thầm:

-“ Công chúa, hoàng thượng tới! Còn có… đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Trấn Lạc thế tử, cùng các đại thần trong triều nữa! “ – Ngừng một lát, Thu nhi lại tiếp – “ Nô tì nghĩ là hoàng thượng vừa bãi triều là có kẻ đã tới kêu oan với ngài rồi… “ – Thu nhi lo lắng.

Nghe Thu nhi nói xong, Vận Phụng mới vỡ lẽ. Hóa ra mục đích của vị Thục phi này là muốn nàng xấu mặt sao? Không chỉ có hoàng thượng mà còn có tất cả triều thần sao!? Cũng thật đông đủ mà. Cung đấu, không phải Vận Phụng chưa từng xem mà phải nói nàng từng cuồng mấy bộ phim cung đấu nha. Nhưng khi nó được thực hiện trên chính mình thì nàng mới cảm thấy ……… quá thú vị đi!!! 

Thiên aa~~, ông biết nàng đang nhàm chán nên cho nàng chút thú vui sao!! Cũng tốt, cũng tốt. Lấy lại một chút cảm giác đấu trí của kiếp trước, danh tiếng CEO Hàn Phiêu Phiêu đâu chỉ có hư danh đâu đây!. Muốn chơi liền chơi đi.

Đang mải nghĩ vởn vơ trong đầu, bất giác bên tai đã vang lên tiếng hô cao giọng của Khương công công: 

-“ Hoàng thượng tới!! “

-“ Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! “ – Thục phi vẫn quỳ trên đất, được Thượng Quan Miên đỡ một bên nhưng trên gương mặt tràn đầy ủy khuất, làm như không dám đứng dậy.

Đám quần thần tới hết nhìn Thục phi lại nhìn sang vị công chúa đang đứng đó, dáng dấp thiết tha không quá lòe loẹt với bộ chanh y nhẹ nhàng, tóc vấn có chút cầu kì nhưng trang sức lại hết sức đơn giản. Nhưng khi thấy nàng đeo mảnh lụa trắng trên mặt, lòng ai nấy đều nẩy lên sự khinh thường với Vận Phụng. Hóa ra cũng chỉ là một công chúa bị tật ở mắt. ( tg:._. huhuhuhu đôi mắt bổn tác giả khắc họa đẹp chết người nay bị chúng coi thường chứ T_T. bổn tác giả không muốn sống nữa). 

Thượng Quan Minh tiến tới, nhìn qua một lượt tình huống hiện tại, vội vàng tiếp lấy đôi tay Vận Phụng từ Thu nhi, giọng nói đầy sự không hài lòng lệnh cho Thu nhi kể lại mọi sự. Thu nhi răm tắp kể lại mọi việc, nghe xong Phượng đế đùng đùng nổi giận, không hề để ý hình tượng mà lớn tiếng trừng phạt:

-“ Hừ, cũng thật lớn gan! Người đâu, tới, đưa ả điêu nô này đi cho trẫm. Cắt lưỡi, cắt đứt gân chân gân tay, sung vào quân kĩ! “ 

Phượng đế vừa dứt lời, liền có ba bốn thị vệ bước ra chấp lệnh, ả nô tì chua nga nghe vậy sợ hãi miệng không ngừng van xin “ cầu hoàng thượng tha mạng, cầu thục phi cứu mạng! “. Nhưng mọi sự cũng đã không còn kịp. Quần thần xung quanh khẽ rùng mình, hoàng thượng đây là đang lấy lại công đạo cho vị Khuynh Thiên công chúa sao?! Đáy mắt Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc lóe lên một tia độc ác xen lẫn chút âm mưu. Nam Cung Vũ Họa vẫn lẳng lặng theo dõi vạn sự, lại ngầm đánh giá vị tiểu hoàng cô đang được hoàng thượng nâng niu trong tay. Trong qua thật sự là một thiếu nữ nhẹ nhàng, phiêu diêu. Khiến người nhìn có cảm giác, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị gió thổi bay, thật muốn dang rộng đôi tay mà bảo vệ, bao bọc lấy nàng. Thảm nào hoàng thúc hắn lại nâng niu nàng như vậy.

Khi tưởng như hình phạt chỉ dừng lại ở đó, thì Phượng đế lại tiếp tục trách móc đối Thục phi đang quỳ:

-“ Thục phi, nàng vào cung không phải chỉ một hai ngày, vậy mà một cái nô tì cũng không thể dậy dỗ. Trẫm phạt nàng, về Bích Diệp cung đóng cửa tự suy nghĩ một tháng! Hừ. “

Một tháng! Có nặng quá không? Vận Phụng khẽ giật tâm, A Minh là đang muốn bảo vệ nàng đi. Quả thực là đệ đệ tốt nha!! Toàn thể quần thần đồng loạt “ đùng, đoàng “ trong tâm. Sao có thể đi, đây là hoàng thượng đang bảo vệ vị công chúa đây sao? Sáng nay, dù bọn họ có nghe thấy lời đồn về sự ân cần của hoàng thượng nhưng cũng là chưa tin. Nhưng nay được chứng kiến tận mắt vẫn là thụ sủng nhược kinh mà.

Có người thầm thán phục Vận Phụng, có người lại càng căm ghét hận chết nàng rồi.

-“ Phụ hoàng/ Hoàng thượng………..?! “ - Thượng Quan Miên cùng Kim Trục cùng lên tiếng định cầu tình nhưng liền bị chính Thượng Quan Minh bẻ gãy lời nói:

-“ Làm sao? Các ngươi thấy hình phạt này còn nhẹ sao? Vậy trẫm liền dùng hình phạt xứng đáng hơn? Người đâu…“

Cả hai khẽ thấp thỏm, định lên tiếng phân tranh nhưng lại bị người khác cướp lời, Vận Phụng điềm đạm đối Phượng đế lên tiếng:

-“ A Minh, ngươi làm gì vậy chứ!? Nếu là ta bị nhốt thì chắc chỉ ba ngày là buồn chết ta rồi, ngươi nhốt nàng ta một tháng như vậy không phải là muốn nàng ta rục xương luôn! “

Một trận hút khí lạnh không hẹn trước vang lên!! Thiên aa~~, vị công chúa này đang cầu tình thay cho Thục phi đi? Lại còn to gan gọi nhũ danh của hoàng thượng. Thiên aa~ thiên aa~ mật lớn, mật quá lớn rồi… Chấn kinh này còn chưa qua, chấn kinh khác lại tới. Phượng đế, bỗng thay đổi sang ôn nhu, ân cần đối Vận Phụng:

-“ Hoàng tỷ, nàng ta có tội, đáng phạt! “

-“ Nhưng A Minh, nàng ta có tội gì chứ!? Lúc nãy cũng chỉ có cái người nô tì kia chua ngoa mắng ta thôi, Thục phi nàng ta cũng đâu có lên tiếng lớn nhỏ gì đâu?! Nàng đâu có làm gì nên tội đâu. A Minh, đừng phạt nàng ta, oan cho nàng ta… “ – Vận Phụng dùng chút nũng nịu, không bằng lòng.

Người không đủ tâm cơ nghe lời Vận Phụng đều sẽ nghĩ nàng là người đơn thuần, lương thiện, là đang lấy ơn báo oán. Nhưng người có đủ tâm cơ nghe liền hiểu, Vận Phụng đây là đang vạch tội Thục phi. CHính vì Thục phi không nói lời nào, đồng nghĩa với việc ngầm đứng sau để tùy ý nô tì của nàng ta sỉ nhục Khuynh Thiên công chúa. Tội của Thục phi không chỉ là “ không làm tròn trách nhiệm “ mà đã thành “ dĩ hạ phạm thượng “. Mà “ thượng “mà nàng ta “ phạm “ đây lại rất rất rất cao đi. 

Phượng đế nghe xong nhíu mày, bụng một bồ căm hận Thục phi rỗi việc gây họa. Phải chăng y đã thả nàng tự do quá chớn đi? HỪ

Thượng Quan Miên cùng Kim Trục nghe xong tâm treo lại càng cao, trống lòng đập liên tục nhưng vẫn là không dám ho he. Là nàng vô tình hay cố y đây? Thục phi thầm nghiến răng trong lòng. Tiện nhân!

Nam Cung Vũ Họa, Thượng Quan Mạc nghe vậy lại đồng dạng khẽ cười lạnh vì Thục phi ngu dốt. Lại đồng dạng đưa ánh mắt về phía Vận Phụng, lòng đầy nghi hoặc và hứng thú. Rốt cuộc là nàng quá lương thiện, độ bao dung quá lớn lao, hay là vì tâm cơ nàng quá sâu đây?!

Còn riêng Vận Phụng, chủ nhân của lời nói thì trong tận tâm can đều là lòng tốt nha. Sư phụ từng nói, tha thứ được liền tha thứ, buông bỏ được liền buông bỏ. Nay Thục phi cũng chưa có làm gì hại tới nàng, thì nàng cũng rộng lòng tha thứ thôi. Nghĩ vậy, Vận Phụng lại lên tiếng cầu tình:

-“ A Minh, đừng phạt Thục phi nữa mà … “

-“ Được được, tất cả đều nghe theo hoàng tỳ ngươi. Nhưng trẫm là hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh nên không thể thu hồi được, chỉ có thể giảm nhẹ cho nàng ta thôi. Nếu hoàng tỷ đã lên tiếng thì trẫm giảm cho nàng ta ba ngày xám hối đi!! “

-“ Tạ ơn hoàng thượng!! “ – Thục phi cùng Thượng Quan Miên lại hành tạ lễ. 

Phượng đế ngó xung quanh các đại thần, lại ngó tới Nam Cung Vũ HỌa, vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc đó, thật khiến lòng y ngứa ngáy mà. Lấy lại sự uy nghi của bậc quân vương, Thượng Quan Minh hắng giọng phân phó:

-“ Buổi triều hôm nay tạm đến đây, sáng mai lại bàn tiếp, các ái khanh lui về đi. Miên nhi đưa mẫu phi con về cung đi. Mạc nhi, A Họa cũng lui về đi. Để hôm sau trẫm sẽ chính thức để các ngươi ra mắt với hoàng cô. “ 

Thượng Quan Miên lạnh đạm dìu bên Kim Diệp Trân, lúc quay đi, đáy mắt y lại nổi lên gợn sóng nhỏ.

Thượng Quan Mạc tràn đầy cao hứng, y muốn đi thật nhanh để kể cho mẫu hậu nghe về sự ngu dốt của Thục phi hôm nay. Quả thực là hiếm thấy nàng ta ở thế hạ phong đi.

Nam Cung Vũ Họa nghe vậy, lòng có chút không can tâm, nhưng cũng có thể chỉ liếc Vận Phụng một cái đầy tò mò rồi quay người dời đi. Ngọn lửa hứng thú với nàng đã được nhen nhói chút ít. Thượng Quan Vận Phụng! Bề ngoài xuất trần như thế, không khỏi khiến lòng người nổi sống. Bản chất nàng thực sự lương thiện hay là tâm cơ sâu tới nỗi không thể dò đây? Nếu là tâm quá sâu, vậy mục đích nàng tới đây là vì cái gì? 

Nhìn qua một lượt người đã đi khỏi, Thượng Quan Minh lại ôn nhu đối Vận Phụng hỏi han:

-“ Hoàng tỷ, lúc nãy Thu nhi nói ngươi muốn tìm ta có chuyện? Là chuyện gì vậy!!? “

-“ À “ – Vận Phụng như nhớ ra điều gì, khóe môi lại cao hứng kéo lên một nụ cười rực rỡ, nháy mắt khiến tâm Thượng Quan Minh ngừng một nhịp – “ Là vậy, ta muốn tìm A Minh ăn cơm!!!”

-“ Ăn cơm?? “ – Phượng đế có chút sốc.

Nàng vậy mà chỉ đi kiếm hoàng đế như hắn để ăn cơm? Chỉ vì một việc nhỏ vậy sao?

-“ ÂN! Là ăn cơm nha. Ta không quen ăn cơm một mình nên đi tìm A Minh để ăn cơm chung cho vui nha.. Như vậy mới ăn ngon được! “ – Vận Phụng cao hứng ra mặt, cái miệng không ngừng kéo cao để lộ hàm răng trắng. 

Thượng Quan Minh như hiểu ra, thâm tâm lại có dòng nước ấm áp chảy qua. Cũng lâu rồi Thượng Quan Minh cũng không cùng ăn cơm với ai. Các phi tần cũng chỉ toàn những chiêu lấy lòng khiến hắn càng thêm sầu não. Càng nhìn nụ cười trên môi Vận Phụng, lòng Thượng Quan Minh càng mền nhũn, kìm lòng không đậu liền đồng ý:

-“ ÂN! Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!.. Khương công công, tới ngự thiện phòng! “

Ba người vui vẻ quay lưng. Vận Phụng được chính Thượng Quan Minh dìu đi từng chút một. Thu nhi lòng mừng thầm theo sau. Quả nhiên, hoàng thượng vẫn để công chúa ở trong lòng rất cao mà. Vậy là không lo sau này có người khi dễ công chúa nữa.

#Airen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương