Tiểu Hoa Yêu
Chương 19

Chắc hẳn là lo lắng giám đốc điều hành đã đến, Burfield tinh sẽ nghênh đón bằng một chuyển động lớn, thị trường sẽ có rung chuyển lớn. Cho nên buổi tối hôm nay giống như buổi cuồng hoan cuối cùng, thị trường ngầm lớn nhỏ đều điên rồi, nhảy lầu bán đồ đại phá giá, chen chúc mà đi đào bảo. Tóm lại người bán muốn đem toàn bộ hàng tồn kho bán sạch, người mua nghĩ định nhân cơ hội này mua đồ hàng ngon giá rẻ.

Mặc dù cái “Văn hóa yêu thú” diễn ra trong lúc giao dịch trên thị trường cũng là như thế. Tuy là phía chính phủ, nhưng ai biết lúc này phía chính phủ cùng với người ở sau phía chính phủ có phải cùng nhóm người hay không. Dù sao người quản lý hiện tại đang ở vị trí muốn thúc đẩy giao dịch, lúc mình nên rút đi thì rút đi, nên lấy chỗ tốt thì phải lấy được chỗ tốt trước đã rồi lại nói tiếp.

Tóm lại thị trường phồn vinh chưa từng thấy. Có vài lần đi bán đồ mà hai anh em không có nhiều mối quan hệ, nhưng sau đó cũng đã tìm được chỗ trong thị trường, có vé vào cửa rồi liền đem da rắn bày ra, tìm một góc ngồi xổm xuống. Khi lấy da rắn ra, trong nháy mắt, uy áp dị thú thổi quét toàn bộ thị trường, phàm là người tinh thần lực cường đại hoặc là cảm giác nhạy bén đều cảm giác được cổ uy áp này, vì thế trước sạp nhanh chóng vây đầy người.

Hai anh em liền ngơ ngác mà nhìn những người cao lớn không quen biết. Những người này thoạt nhìn rất lợi hại, ở trước mặt bọn họ đấu võ mồm ông tới tôi đi, mồm mép một khi đụng tới, giá trị tín dụng tệ lớn đến dọa người đã bị vứt ra sau đầu.

Lúc này sớm không có chỗ cho hai anh em bọn họ nói chuyện. Bọn họ một người ôm một cuộn da rắn, ngồi xổm trên mặt đất chờ những người này tranh giá cao thấp.

“Sau đó thì sao?” Cẩn Sơ hỏi.

“Sau đó quản lý nhân viên liền tới rồi.” Lão Tam rầu rĩ mà nói. Những kẻ đó chính là quan viên nha, tới liền sẽ mua, người khác tuy rằng không phục cũng chỉ có thể chịu đựng. Nhưng người ta chỉ làm quan chức vụ thấp à, người khác ra giá đều vung tay đến mấy trăm vạn tín dụng tệ, mấy tên làm quan đó chỉ cho có một trăm vạn tín dụng tệ, rồi đều thu luôn.

Lão Nhị nói: “May mắn chúng ta còn để lại bộ da báo kia, có một anh lúc trước ra giá cao muốn có một tấm da rắn thấy da rắn không có, liền dùng hai mươi vạn tín dụng tệ mua da báo.”

Hắn vừa nói vừa lôi kéo cái bao lớn màu đen trước người: “Chỗ này chính là một trăm hai mươi vạn tín dụng tệ.”

Tiền nhiều như vậy tất nhiên không nhẹ, thể tích còn lớn, vì vậy đem bao này an toàn bí mật trở về, hai anh em tốn không ít tâm tư.

Cẩn Sơ vui mừng nhìn cái túi tiền giấy to đỏ rực, buồn bực lúc trước do không tìm thấy người liền tan thành mây khói, hào sảng giàu có mà cầm tiền giấy lên, cho mỗi người mấy chồng: “Vất vả vất vả!”

Ha ha ha ha phát tài rồi! Có thể mua thật nhiều thật nhiều hợp kim rồi!

Hai anh em nhìn tiền trong tay cũng kích động đến không chịu được. Bọn họ có thật nhiều tiền, không phải đi lừa đảo, là tự mình lao động đổi lấy! Bọn họ có thể đi nộp tiền bảo lãnh đại ca!

“Lão Đại, còn có cái gì muốn chúng ta bán không?” Lão Tam liền hỏi Cẩn Sơ. Cẩn Sơ không có suy nghĩ đối với việc muốn làm đại ca, hai người đành phải kêu hắn là Lão Đại, vừa lúc càng có khí thế.

Cẩn Sơ nhìn hai khuôn mặt đen gầy, nghiêm túc nói: “Da rắn rất được hoan nghênh, những người đó nói không chừng đều theo dõi các anh, tạm thời trước đừng lộ diện, tránh đầu sóng ngọn gió.”

Tổ tông truyền thừa trong trí nhớ nói như vậy, ở trong thế giới nhân loại nên cẩn thận các loại dị tâm.

Nhìn hai người vui lòng phục tùng mà rời đi, Cẩn Sơ cũng không biết mình kỳ thật một chút cẩn thận đều không có mà tự đắc gật đầu. Ta thật là suy xét chu đáo, đa mưu túc trí!

Mỉm cười.

Ngày hôm sau, Cẩn Sơ lại đi trạm thu mua phế liệu, âm thầm chọc chọc tìm kiếm hợp kim bên trong những thứ mà mình cần, đem chúng liệt kê thành một hàng trên trên danh sách mua sắm của mình, chợt nghe những người làm việc kích động lên.

“Đây là ngày cuối cùng chúng ta làm việc ở chỗ này hả?”

“Nơi này muốn đóng cửa?”

“Về sau chúng ta đi đâu đây?”

Cẩn Sơ sửng sốt, dừng động tác nhỏ mà thò lại gần. Lão nhân giữ trạm thu mua phế liệu ngậm điếu thuốc lá kiểu cũ trong miệng, lão nhìn khắp nơi mà nói: “Nơi này đúng là sắp xây trường quân đội, không cho mở trạm thu mua phế liệu nữa.”

Mọi người sửng sốt, tiếp theo liền có không ít người vui mừng ra mặt. Hóa ra là muốn xây trường quân đội. Trường quân đội đã có, quanh đây có thể không phát triển được sao? Người có nhà liền cao hứng, bắt đầu mặc sức tưởng tượng tốt đẹp về tiền phá bỏ và di dời.

Người không có nhà liền sầu khổ. Chẳng qua ngẫm lại việc phát triển cũng là chuyện tốt, cả một nơi này giàu có. Công việc bọn họ chính là ra ngoài nhặt rác rưởi, vậy thì cũng có thể nhặt được đồ tốt phải không? Có lẽ đi đào mương móc cống cũng có thể móc ra xăng dầu ấy chứ. Vì thế những người này cũng bắt đầu mặc sức tưởng tượng tốt đẹp về cống ngầm.

Chỉ có Cẩn Sơ có chút gấp. Sau khi mọi người tan đi liền tìm lão nhân hỏi, sân đầy phế liệu này của lão bây giờ phải làm sao.

Lão nhân rít thuốc lá một hơi: “Chính phủ chỉ cho tôi thời gian ba ngày, có người mua liền bán nhanh, bán không xong chỉ có thể để chính phủ đem xe đến nâng đi.” Lão híp mắt nhìn nhìn Cẩn Sơ, “Cậu muốn mua?”

Lão là nhìn ra Cẩn Sơ không bình thường, nhưng trên đời này người không bình thường nhiều lắm. Lão cũng không có tâm tư đều đi tìm hiểu cả một đám, có thời gian kia còn không bằng rít thêm điếu thuốc.

Cẩn Sơ ngẫm lại, vội như vậy, hắn cũng không tìm hai người kia ra mặt giúp hắn nữa, mà trực tiếp gật đầu.

Lão nhân gật đầu, lão chỉ ngón tay vào cái sân rộng: “Sân này của tôi đầy đồ, như thế nào cũng có giá trị năm, sáu trăm vạn tín dụng tệ. Nếu cậu đều muốn mua, ba trăm vạn tín dụng tệ, đều cho cậu.”

Cẩn Sơ tức khắc liền cảm thấy mình một chút đều không giàu có, tính tính tiền của mình, đau lòng mà nói: “Tôi trước tiên mua hợp kim cấp thấp, còn dư lại xem có thể góp thêm ít tiền hay không.”

Hắn thực tâm cơ mà không đem nói rõ ràng. Rốt cuộc những cái cao su gì đó, quần áo đồ vật linh tinh hắn lại không cần, hắn chỉ cần hợp kim, nhưng hắn lại không muốn để người khác biết mình chỉ cần hợp kim.

Lão nhân nhìn hắn một cái: “Được, cậu đi tìm xe tới thu dọn đi. Nếu cậu đối với công việc này cảm thấy hứng thú, giấy phép kinh doanh trong phòng tôi cũng có thể chuyển cho cậu.”

“Giấy phép kinh doanh?” Cẩn Sơ mờ mịt.

Lão nhân nói: “Đương nhiên, tôi đây chính là kinh doanh hợp pháp. Nếu cậu có giấy phép, đến lúc đó tùy tiện tìm một chỗ có thể mở trạm thu mua phế liệu tiếp.” Lão nhân nhìn bộ dáng mờ mịt của thiếu niên này liền không hiểu sao lại có ý nghĩ muốn trêu chọc hắn, “Cậu đừng nghĩ làm cái này vừa mệt vừa dơ, rất kiếm tiền đó! Nếu không phải tôi lớn tuổi, làm bất tiện, cũng không muốn chuyển nhượng.”

Cẩn Sơ lại nghĩ là, mình nếu cũng có thể mở cái trạm thu mua phế liệu, mỗi ngày đều có người đem hợp kim đưa cho hắn, hắn chỉ cần cầm tiền trong tay ngồi chờ là được. Hai ngày này hắn thấy được, mỗi ngày đều có người tới bán phế liệu, hợp kim bên trong những thứ bán cho hắn đó lấy ra được thì thực tiện lợi.

Tưởng tượng đến cảnh đó, hắn liền cảm thấy cao hứng, đối với giấy phép kinh doanh cũng rất hướng tới.

“Chuyển nhượng như thế nào?” Hắn hỏi.

“Một trăm vạn tín dụng tệ liền chuyển cho cậu, đến lúc đó chúng ta đi làm thủ tục là được.” Lão nhân lại châm điếu thuốc, cười tủm tỉm, không nhanh không chậm mà nói, “Chẳng qua phải có hộ khẩu mới được.”

Hắn biết Cẩn Sơ là người không có hộ khẩu.

Cẩn Sơ:......

Dẩu miệng, không vui!

Hắn mang mèo theo đi tìm hai người anh em kia. Bọn họ sống ở một chỗ cũng không xa, tại khu dân nghèo này. Tới gần bãi rác, bởi vì mùi vị rất khó ngửi, Cẩn Sơ trực tiếp che đi khứu giác của mình. Lúc đi đến đó, hai người kia đang cùng một người khác vây quanh bàn đầy đồ ăn ăn uống thả cửa.

“Lão Đại sao anh lại tới đây?” Lão Nhị nhìn thấy Cẩn Sơ, chùi chùi miệng vội chạy tới, còn giới thiệu cho hắn, “Đây là đại ca của bọn em, bọn em có tiền liền đem nộp tiền bảo lãnh anh ấy ra, còn muốn cảm tạ Lão Đại anh nữa!”

Cẩn Sơ nhìn đại ca bọn họ, đen đen gầy gầy giống nhau, hơi cao khoẻ một chút. Từ Lão Nhất này cho đến Lão Tam đứng thành một hàng, chỉnh chỉnh tề tề từ cao đến thấp, trên mặt đều là nụ cười ngây ngô, vừa nhìn thì biết chính là ba anh em.

Cẩn Sơ không biết ba người này có thể tin tưởng được hay không, nhưng dù sao cũng để bọn họ làm vài việc rồi, hiện tại hắn lại không tìm được người khác giúp hắn làm việc.

Hắn liền gật gật đầu, đối Lão Nhị nói: “Anh đi lái mấy cái xe tới đây.”

“Lớn bằng nào? Bao nhiêu chiếc?” Lão Nhị không nói hai lời liền hỏi yêu cầu.

Cẩn Sơ nghĩ nghĩ: “Muốn chở một trăm vạn tín dụng tệ hợp kim cấp thấp, chính anh nghĩ xem.”

Lão Nhị lại hỏi: “Lại chở đến cái phòng hỏng lần trước kia?” Phòng đó cũng chứa không nổi rồi nha!

“Tìm cái phòng lớn hơn nữa đi, nơi càng xa càng tốt.” Giao phó này xong rồi, Cẩn Sơ lại hỏi không có hộ khẩu thì nên làm như thế nào.

Lão Đại mới ra tù hôm nay vội trả lời, hắn so với hai đứa em hắn biết được nhiều hơn: “Cái này kỳ thật cũng không khó, hoặc là vào một cái gia đình nào đó, hoặc là chính mình có nhà. Sau đó còn phải nói rõ ràng trước kia nhiều năm như vậy sống ở đâu, từ đâu đến, có thân nhân này kia, đã đi qua nơi nào, đã làm sự tình gì, có tiền án hay không, còn phải tìm mấy người nhân chứng chứng minh không phải gián điệp hoặc là nhân vật khả nghi không thể giải thích được linh tinh...... Một cấp bậc này xét duyệt lên trên, xét duyệt đều thông qua rồi, lại lưu lấy gen lưu trữ tin tức, liền có thể lĩnh số hiệu công dân.”

Cẩn Sơ nghe một chút mặt liền đen thêm một chút, cuối cùng cả người đều không tốt. Này còn nói là không khó, mỗi một cái đều làm Hoa Hoa khó xử được không hả?

Hắn u buồn mà thở dài, giao cho bọn họ một tảng đá tạo hình chiếc bình lớn, bên trong là mật ong, là thứ những con gấu đen to lớn trên Tiểu Hoa Tinh thích ăn nhất. Cẩn Sơ cảm thấy da dị thú, hàm răng linh tinh hiện tại lấy ra ngoài tương đối có khả năng sẽ dễ phát hiện, vấn đề ăn uống cũng không sao đúng không? Nghe nói loại mật ong này ở thế giới nhân loại cũng là rất được hoan nghênh, hy vọng có thể vì thế mà hắn đổi về được một ít tín dụng tệ.

Sau khi hắn rời đi, mèo nhỏ trong lòng hắn lặng yên nhảy xuống, vẫy vẫy cái đuôi chạy trở về, vài giây đã không thấy tăm hơi. Cẩn Sơ để nó đi giám thị ba người kia, xác nhận bọn họ sẽ không trước mặt một thái độ sau lưng lại là một thái độ khác, cũng miễn cho mình bị bán cũng không biết.

Cẩn Sơ đi được hai bước, bỗng nhiên nhíu mày nhìn về một phía. Người trong quân đội tinh anh ở nơi đó ngụy trang thành người thường tức khắc cả người căng thẳng, vội vàng làm bộ tự nhiên mà cùng người bên cạnh đi qua bãi rác, nhặt mót đồ.

Cẩn Sơ nhìn trong chốc lát, cái loại cảm giác khác thường này lại không thấy nữa, liền lắc đầu rời đi.

Người nọ ở chỗ bãi rác nhẹ nhàng thở ra, nhưng được huấn luyện chuyên nghiệp làm hắn vẫn có cảm giác như cũ bị nguy cơ bao phủ, liền tiếp tục ở đó đào móc rác rưởi.

Qua vài tiếng đồng hồ, sắc trời rất nhanh tối sầm, Cẩn Sơ ẩn nấp ở trên một thân cây rốt cuộc rời đi. Kỳ quái, thật sự không phát hiện ra người đó có dị thường, chẳng lẽ lúc trước cảm thấy có người đi theo hắn thật là ảo giác?

Đêm hôm nay, một người cả người tản ra mùi vị khó tả xuất hiện ở trong thư phòng phủ Tổng đốc.

“......” Diệp Duệ Thăng: “Tôi để anh đi điều tra. Anh là đến đống rác điều tra hả?”

Người nọ vẻ mặt đưa đám, nhưng còn không phải là điều tra chỗ đống rác sao? Mùi nơi đó đừng nói đến nữa, hắn đã tắm giặt sạch sẽ hai lần còn rửa không sạch mùi nữa.

“Boss, tôi dựa theo tin tức chủ tiệm trang sức kia cung cấp, vốn dĩ tìm người cũng rất khó, nhưng không nghĩ tới tên kia có tiền án. Anh còn nhớ rõ ngày đó khi chúng ta bắt giữ Rajelk cùng mấy tên rác rưởi, phong tỏa điểm giao dịch ngầm rồi, người nọ cùng hai anh em khác của hắn cũng ở đấy, bán cái gì rượu giả tự pha chế.”

Hắn là không nghĩ ra. Bình thường bán rượu giả như vậy vì sao lại chạy tới cái nơi này. Tóm lại hắn liền đi cục cảnh sát điều tra, không nghĩ tới vừa lúc gặp được tên kia đi cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh người ra, sau đó một đường theo dõi không quá khó.

Diệp Duệ Thăng nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn, khi nghe được “Điểm giao dịch ngầm”, khẽ nâng mắt lên: “Sau thì sao?”

“Ba tên kia không có vấn đề gì, nhưng gần đây nhất bọn hắn giống như ôm một cái đùi gọi là ‘Lão Đại’. Tôi muốn nhìn một chút Lão Đại kia là ai, liền ở đó mà chờ nha, kết quả bọn họ liền đi ăn một bữa. Tôi thấy không có đồ vật có giá trị gì, liền đi chung quanh nhìn xem có dấu vết nào để lại không, kết quả tôi chờ mãi đến lúc trở về. Việc như thế nào anh đoán xem thử?”

Diệp Duệ Thăng day day huyệt thái dương, nói mình phải nhẫn nại. Nếu không phải tên này năng lực thực không tồi, dựa vào mấy lời lảm nhảm này hắn nhất định sẽ sung quân đến một nơi rất xa.

Người nọ tự hỏi tự đáp: “Tôi thấy được con mèo kia, chính là con mèo buổi tối ngày hôm đó đem quần áo anh xé rách. Nó được một thiếu niên ôm, đang từ trong viện kia đi ra! Nguyên lai đó không phải mèo hoang, mà là có chủ!”

Diệp Duệ Thăng bỗng dưng ngẩng đầu: “Anh xác định không nhìn lầm? Thiếu niên kia trông như thế nào?”

。。。。。。。。

Kiều Kiều có lời muốn nói:

“Hahahaha... Lần đầu tiên thấy có nam chính muốn làm chủ tiệm phế liệu. Tác giả thật độc đáo nha.

Dạo này bận nên không có thời gian đăng truyện cho mọi người đọc luôn á. Buồn ghê....

À mà nếu có chỗ nào chưa dịch hoặc bị lỗi thì nói mình nha, để mình sửa lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương