Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
-
Chương 32
Edit: Tịnh Hảo
Yến Kỳ Vũ quyết định kéo Long Long Long vào trong sổ đen, để anh tự bình tĩnh lại.
Long:... Đừng mà! Sao tôi biết Quân Tử Quy Dã là nam thần của cô chứ! Lần sau tôi tuyệt đối không nói bậy về anh ấy trước mặt cô nữa!
Tiểu Vũ Mao: Sau lưng cũng không được 【 đao 】【 đao 】
Tiểu Vũ Mao: Được rồi Tiểu Long Tử, anh lui ra đi, ai gia muốn làm việc.
Tiểu Vũ Mao: Có việc gì thì liên lạc qua QQ.
Long:... Dạ.
Yến Kỳ Vũ tiễn người bạn phú nhị đại đáng ghét này đi, lại bắt đầu lo âu chuyện phiền não của người nghèo.
Vẽ còn chưa xong mà tóc đã rụng rồi, cô thật sự là quá sầu khổ mà.
Họa sĩ truyện tranh cũng không phải vẽ một bức tranh là có thể kiếm được tiền, trước khi vẽ ra tác phẩm “có thể kiếm tiền”, thế nào bọn họ cũng phải vẽ ra vô số tác phẩm “không có tiền lời”. Chính rất nhiều tác giả đã sa ngã vào trên con đường này, lựa chọn chuyển nghề trước khi chết đói.
Giống như bộ tác phẩm mà lúc trước Yến Kỳ Vũ cùng hợp tác với Đặng Tuyết, cực khổ thiết kế người, vẽ ra 30 tấm, lên màu 100 tấm bản vẽ phác thảo, nhưng ngay câu nói đầu tiên của Đặng Diệu Hoa đã biến nỗ lực của cô không đáng một đồng, cuối cùng một xu cũng không nhận được.
Nhưng mà cô không thể bởi vì giai đoạn chưa kiếm được tiền này, mà lơ là giai đoạn chuẩn bị của tác phẩm.
Để vẽ ra những cơ giáp khí phách mà “Điền Dã” miêu tả trong tài liệu thiết kế, mấy ngày nay cô vẫn luôn ngày đêm không ngừng nghỉ học hỏi những tác phẩm anime điện ảnh có liên quan đến cơ giáp, cô đã xem qua “Gundam”, “EVA”, ngay cả “Vành đai Thái Bình Dương”, “Transformers” cũng không bỏ qua. Chỉ tiếc nhân vật chính của những tác phẩm này đều là nam giới, phần lớn cơ giáp đều có vẻ đẹp mạnh mẽ của nam giới, mà thiếu đi vẻ mềm mại và nhu hòa của phái nữ.
Hơn nữa, lấy tài liệu khác về để làm tài liệu, không thể nào trực tiếp thiết kế theo kiểu rập khuôn được, nếu không chẳng phải là sao chép sao. Yến Kỳ Vũ quyết không cho phép mình bỏ qua điểm mấu chốt này, tất cả thiết kế cơ giáp đều dựa vào mình cực khổ suy nghĩ ra.
Thiết kế cơ giáp trong kịch bản gốc tương đối thô ráp, độ khó vẽ ra vừa phải. Nhưng cơ giáp của các nhân vật chính, nhất định phải thể hiện nét đặc sắc khác nhau của mỗi nhân vật, Yến Kỳ Vũ làm ra mấy bản thiết kế, càng làm càng không tin tưởng.
Nhìn những cơ giáp có hình thù kỳ quái trên màn hình, Yến Kỳ Vũ thật sự không tin Bộ Na Na sẽ hài lòng.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định trưng cầu ý kiến “Điền Dã”, dù sao anh là tác giả của kịch bản gốc, chắc chắn trong lòng đã có ý tưởng đại khái.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, có đang onl không?
Điền Dã: Có, Mao Mao có chuyện gì sao?
Tiểu Vũ Mao: >A< chuyện đó, thiết kế người và cơ giáp đã làm gần xong rồi, muốn cho anh xem thử một chút, hỏi ý kiến của anh.
Điền Dã: 【OK】
Yến Kỳ Vũ lưu tất cả tấm hình vào trong một tệp, kéo vào trong khung chat, sau đó vẻ mặt căng thẳng nhìn tiến độ chuyển qua, không được bao lâu thì đã chuyển qua thành công.
Đợi đến khi trên màn hình báo Điền Dã đã nhận thành công, Yến Kỳ Vũ ngay cả thở cũng không dám, mắt không chớp nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Điền Dã, không biết đang chờ đợi mình là khen ngợi hay là phê bình.
Ôi, tại sao hôm nay tốc độ đường truyền của internet nhanh như vậy chứ, người trong tiểu khu sử dụng rất nhiều, trời vừa tối thì tốc độ internet cũng chậm giống như con bò già kéo cối xay, vậy mà không biết hôm nay trúng tà gì, file nén gần một trăm megabyte liền được chuyển qua nhanh chóng.
Cô đâu biết rằng, cô và “thầy Điền Dã” chỉ cách nhau có một bức tường, gửi qua internet còn chưa phải là cách nhanh nhất, mà nhanh nhất chính là trực tiếp gõ cửa gọi anh qua đây xem.
...
Ở nhà kế bên, Vu Quy Dã đặt ly nước trong tay xuống, ngồi thẳng người trước máy tính. Anh khẽ click chuột, giải nén tệp vừa mới nhận được.
Tuy anh có vô số tác phẩm nổi tiếng chuyển thể, giúp anh nhận được vô số lời khen ngợi, nhưng “Giấc mộng không trung” là tác phẩm truyện tranh đầu tiên của anh, khi sáng tác câu chuyện này, anh cảm nhận được sự mong chờ và hưng phấn mà đã lâu rồi chưa có.
Trước khi đặt bút, dáng vẻ của mỗi nhân vật, mỗi cơ giáp đều có một hình bóng lờ mờ trong đầu anh, mà những hình bóng này có thể đi ra khỏi sương mù, đứng dưới ánh đèn chiếu được hay không, sẽ phải xem năng lực của họa sĩ. dienDannnLEeeQuyDonn~!#@#
Lúc anh lựa chọn hợp tác với Tiểu Vũ Mao, là vì ở trên người cô, anh nhìn thấy được khả năng tác phẩm này trở thành hiện thực.
Trên màn hình, hơn mười bức tranh nằm trong file, một hàng chữ hiện ra, anh click vào tấm hình có viết “An Khiết Lỵ Na”, nháy mắt, một đôi mắt màu lam giống như trời trong biển xanh chiếm giữ toàn bộ tầm mắt của anh.
Tóc đuôi ngựa năng động, khuôn mặt kiên định sáng sủa, đồng phục huấn luyện thô kệch cũng không thể che đi dáng người quyến rũ, lung linh của cô gái. Trên ngực của cô có gài huy hiệu trường đại diện cho học sinh trong trường quân đội, trên chiếc mũ nồi có thêu tên của cô – “An Khiết Lỵ Na”, không sai, đây chính là nữ chính trong cảm nhận của Vu Quy Dã.
Cô bước ra từ trong tưởng tượng của anh, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt anh, sau này sẽ còn đứng trước mặt tất cả mọi người.
Cô tươi tắn như thế, lại xinh đẹp như vậy, trên người “An Khiết Lỵ Na” tồn tại tất cả phẩm chất lương thiện và tốt đẹp, đồng thời lại có chút mỏng manh và sự nhạy cảm rất nhỏ.
Kế bên thiết kế dáng đứng của nhân vật, có một bức hình phóng đại đặc tả bộ phận tay, đôi tay kia vững vàng nắm chặt một khẩu súng, trực tiếp hướng về phía trước.
Trừ cái đó ra, còn có một bức đặt tả gương mặt của nữ chính: Lúc thì vui tươi, lúc thì nét mặt đầy vẻ chết chóc nhưng lại hung hãn không sợ chết…
Những thứ này đều là bộ phận mà Vu Quy Dã không đề cập đến ở trong thiết kế người, nhưng Yến Kỳ Vũ dựa theo tiểu sử của nhân vật và dàn ý chi tiết, tự mình phát triển thêm, lấp đầy những chi tiết nhỏ còn khoảng trống.
Sự cẩn thận và trí thông minh của cô làm Vu Quy Dã vô cùng kinh ngạc, có thể cùng hợp tác với một họa sĩ xuất sắc như thế, là anh có lời rồi.
Giống như Vu Quy Dã đã dự đoán, mấy bức tranh kế tiếp đều không làm anh thất vọng. Từng nhân vật đều có đủ những tính chất riêng biệt của mỗi người, thậm chí còn phát huy thêm, bổ sung cho những phần mà Vu Quy Dã không miêu tả tới.
Giữa họa sĩ truyện tranh và tác giả luôn có một chút “khác nhau”, năng lực tưởng tượng của họa sĩ truyện tranh đối với chữ viết và năng lực tưởng tượng của tác giả đối với tranh vẽ, hoàn toàn không ngang bằng nhau.
Làm thử một suy luận, tác giả viết trong tiểu thuyết: “Tóc của cô ấy dài qua eo, diện mạo thanh tú, khóe mắt có một nốt ruồi, lúc nào nụ cười cũng chất chứa vẻ man mác buồn. Trên tay của cô ấy có đeo một chiếc nhẫn, là vị hôn phu đã tử trận tặng cho cô ấy, mỗi khi cô ấy nhớ đến anh, cô đều sẽ khẽ vuốt chiếc nhẫn.”
Đoạn văn này nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế khi họa sĩ truyện tranh bắt tay vào làm, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Ví dụ như, nhẫn ở bên nào? Nhẫn kim cương hay là nhẫn trơn? Đeo bên ngón tay nào? Động tác vuốt nhẫn ra sao?
Vì để tránh việc vẽ vô ích, trước khi họa sĩ truyện tranh đặt bút sẽ trưng cầu ý kiến của tác giả rất nhiều lần. Mà có đôi lúc, tác giả cũng không cân nhắc vấn đề tỉ mỉ như thế, vừa mới bắt đầu thì còn có thể nhẫn nại trả lời, càng về sau thì bị hỏi đến phiền rồi.
Vốn dĩ Vu Quy Dã còn rất lo lắng Yến Kỳ Vũ sẽ có chỗ không nắm bắt chuẩn xác vẽ thiết kế người được, không nghĩ tới lại có thể vẽ ra từng nhân vật đều hợp ý anh như thế.
Tiểu Vũ Mao: Anh xem xong rồi chưa QAQ thế nào?
Điền Dã: Vừa mới xem xong thiết kế người, vẫn chưa bắt đầu xem cơ giáp.
Điền Dã: Cô thiết kế rất hay, còn hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng của tôi.
Điền Dã: Tin tưởng tôi, độc giả sẽ yêu thích tranh của cô.
Điền Dã: Ít nhất là tôi đã yêu thích tranh của cô rồi.
Tiểu Vũ Mao: 【 che miệng cười 】
Nhìn thấy lời khen ngợi mà thầy Điền Dã gửi tới, cuối cùng Yến Kỳ Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ cô còn lo lắng giai đoạn thiết kế người sẽ phải bị làm lại, không nghĩ tới thuận lợi như vậy!
Điền Dã: Cô vẽ người rất giống thật.
Tiểu Vũ Mao: 【 tay chỉ vào nhau 】Thật ra trước kia tôi đã từng ký họa người ở ven đường.
Tiểu Vũ Mao: Kiếm không nhiều lắm, nhưng để rèn luyện kiến thức.
Tiểu Vũ Mao: Có rất nhiều chị gái xinh đẹp đến tìm tôi vẽ tranh đấy!
Vu Quy Dã nở nụ cười, anh nhớ tới bức chân dung Yến Kỳ Vũ vẽ cho Daniel, cô hoàn toàn chưa từng gặp Rachel nhưng lại vẽ y như thật, quả thật năng lực rất xuất sắc.
Tiểu Vũ Mao: Tôi đã từng gặp chị gái xinh đẹp kế bên nhà tôi rồi~
Tiểu Vũ Mao: Giống minh tinh điện ảnh vậy, người đẹp mà tâm cũng thiện, còn mời tôi ăn cơm đó!
Điền Dã: Một bữa cơm đã mua chuộc được cô rồi sao?
Tiểu Vũ Mao: Tôi nói thật đấy, tôi còn lấy nguyên mẫu của chị ấy vẽ thành truyện tranh.
Điền Dã: Ồ? Không phải là truyện ngắn StarDuck mà trước kia cô vẽ chứ?
Tiểu Vũ Mao: Chính là truyện đó đấy. OAO
Điền Dã:...
Nếu như Vu Quy Dã nhớ không lầm, nữ chính trong truyện không phải là một con vịt chứ… Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho khiếu thẩm mỹ của Yến Kỳ Vũ.
Yến Kỳ Vũ thúc giục anh tiếp tục xem thiết kế cơ giáp, Vu Quy Dã chỉ có thể xua đi hình ảnh con vịt kêu cạp cạp inh ỏi kia, tập trung xem hình ảnh kế tiếp.
...
Trong khu dân cư ở thành phố khác, A Lâm đang vùi đầu trước máy tính, nhìn như rất là chăm chú làm hậu kỳ truyện tranh, thật ra thần trí của cô đã sớm không biết bay đi nơi nào.
Ánh mắt cô rơi vào khoảng không, bút cảm ứng trong tay đang vẽ loạn trên máy tính bảng đồ họa, thiếu nữ xinh đẹp trên màn hình có một bộ ngực lớn nhất mà đời này cô từng chứng kiến, mà công việc của cô chính là lên màu cho bộ ngực vượt quá mức bình thường này.
Căn hộ hai phòng một sảnh bình thường này chính là phòng làm việc mà Tri Bất Đạo Tiên Nhân thành lập năm trước. Nơi dễ thấy nhất ở trên tường đóng mấy tấm ván ngăn vách, cả bức tường đều là cúp và bằng khen gặt hái được từ “Bạo Liệt Thần Quyền” mấy năm qua, những vinh quang rực rỡ này giống như những đôi mắt, từ trên cao nhìn xuống những trợ lý nhỏ bình thường ở giữa phòng khách.
Trong phòng khách không có một vật dụng trong nhà nào, mà giống như trong công ty bày một bàn làm việc. Mỗi bàn làm việc có một máy tính, một ly nước, một máy tính bảng đồ họa, tạo thành một môi trường làm việc chật chội.
Ba mặt của bàn làm việc đều có vật chắn, cho dù A Lâm muốn tán gẫu cùng với trợ lý xung quanh cũng không thể được. Trong máy tính thậm chí không có trang bị phần mềm trò chuyện, nếu như cô muốn liên lạc với bên ngoài trong lúc đi làm, thì chỉ có thể dựa vào QQ và weixin trên điện thoại di động, nhưng quy tắc làm việc dán trên tường viết rất rõ ràng, dùng điện thoại di động vượt quá 5 phút sẽ bị phạt 100 đồng.
Cô có thể kiếm được số tiền này trong vòng một ngày sao?
Nếu như cô muốn nghịch điện thoại thì chỉ có thể thừa dịp lén đem di động đến toilet.
Làm trong phòng làm việc anime, địa bàn của Tri Bất Đạo Tiên Nhân thậm chí còn áp lực hơn Trục Mộng Đường trước kia.
Năm đó, A Lâm từng làm trợ lý ở Trục Mộng Đường một thời gian cùng với một vị chủ bút khác. Sau khi Trục Mộng Đường giải tán, cô trở về quê nhà, vừa sáng tác truyện ngắn vừa nộp bản thảo khắp nơi. Đáng tiếc nền tảng kỹ thuật bảng phân cảnh của cô không tốt lắm, một năm vội vã trôi qua, truyện tranh mà cô được xuất bản không đủ ba bài. Người trong nhà cô vô cùng truyền thống, cảm thấy rất bẽ mặt vì cô đã quá tuổi lập gia đình mà còn mê hoạt hình, ép cô kết hôn, rồi tìm một công việc nghiêm chỉnh, cô thật sự chịu không nổi, dứt khoát gói ghém hành lý, bỏ chạy về thành phố lớn.
Quanh đi quẩn lại, cô nghe được Tri Bất Đạo Tiên Nhân muốn tuyển trợ lý mới, vì thế tự đề cử mình tới đây, định bắt đầu lại từ đầu.
Trước khi vào cửa, Tri Bất Đạo Tiên Nhân rất đắc ý khoe khoang, nói ông ta sắp mở đồng thời hai bộ truyện tranh, bộ truyện tranh này sẽ hợp tác cùng với Quân Tử Quy Dã! A Lâm vô cùng kích động với cơ hội này, mới có thể lựa chọn tới nơi này làm việc.
Nhưng cô ở trong đây lâu như vậy, ngay cả bóng dáng của thiết kế người còn chưa thấy, đừng bàn đến dàn ý chi tiết của câu chuyện!
Trợ lý không có tiền lương giữ gốc, vẽ xong một trang hậu kỳ mới có thể lấy được một phần tiền. Dù sao vẫn là ngồi không chẳng làm gì như thế, còn không cho phép làm việc riêng, cô thật sự sắp xài hết tiền tiết kiệm rồi.
Cô nói bóng nói gió hỏi qua vài lần, rốt cuộc khi nào mới có thể bắt đầu đăng nhiều kỳ, nhưng chỉ nhận được lời nói cho có lệ của Tri Bất Đạo Tiên Nhân.
Cô không thể nhịn được nữa, nói thẳng là không có việc làm thì sẽ chết đói, lúc này ông ta mới “có lương tâm” ném mấy bản thảo còn chưa lên màu, toàn bộ đều là quảng cáo, văn bản, bài PR!
Có một câu mà ngày qua ngày cô đều muốn nói, chính là cô tới để vẽ truyện tranh, không phải để vẽ quảng cáo!
A Lâm càng nghĩ càng giận, hận không thể dùng bút cảm ứng đâm vào bộ ngực dọa người trên màn hình này, để bộ ngực giả bơm phồng này nổ tung như khinh khí cầu.
Cô đang lén chà chà lên bộ ngực “gia công trau chuốt” sinh động, bỗng nhiên trong văn phòng sau lưng cô truyền đến một trận tranh cãi.
Không sai, căn hộ hai phòng một sảnh nho nhỏ này có “văn phòng”. Tri Bất Đạo Tiên Nhân ở trong phòng ngủ chính có ban công, mà ở ngoài lại là phòng làm việc của ông ta, bình thường ông ta vẽ tranh một mình ở trong phòng làm việc, có khách thì sẽ dẫn qua bên đó trao đổi.
Nửa tiếng trước, có một cô gái trẻ tuổi chưa bao giờ gặp đến đây thăm hỏi. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, cực kì xinh đẹp, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo “cả vú lấp miệng em”, Tri Bất Đạo Tiên Nhân tự mình đưa cô ấy vào văn phòng.
Nếu là trước kia, A Lâm đã sớm nhiều chuyện rồi, nhưng hôm nay cô ngẩng đầu nhìn một vòng, trong mắt từng người trợ lý đều chỉ còn lại vẻ chết lặng và âm trầm, giống như một máy móc cũ kỹ, vốn dĩ không chú ý tới thay đổi bên ngoài thế giới.
Tiếng tranh cãi trong văn phòng lại càng lớn hơn, A Lâm thật sự khó nhịn nổi. Trợ lý ở xung quanh đều đeo tai nghe, người bên trái bật âm lượng tai nghe rất lớn, ngay cả tiếng hát của Nakashima Mika mà A Lâm cũng nghe thấy.
Suy nghĩ một chút, cô cầm ly nước lên, giả bộ như đi rót nước, từ từ đến gần văn phòng.
Chất lượng cửa phòng ngủ ở dân cư rất kém, đóng không chặt được, cuộc đối thoại của Tri Bất Đạo Tiên Nhân và cô gái cao ngạo kia lộ ra ngoài.
“Chú nhỏ à, cháu khuyên chú sớm bỏ việc hợp tác với Quân Tử Quy Dã đi! Anh ấy đã tuyển hoạ sĩ truyện tranh mới rồi!” Giọng của cô gái sắc bén đến bức người.
“Vậy thì phải xem là họa sĩ truyện tranh gì? Chỉ là một cô nhóc còn non nớt mà thôi!”
“Lần này anh ấy quyết tâm hợp tác với người mới, chú không đoạt được anh ấy đâu, cháu cũng không được! Bỏ đi, cháu trở về là vì muốn thông báo cho chú tin tức này. Bây giờ cháu phải đi, biên tập kêu cháu qua ký hợp đồng.”
Tri Bất Đạo Tiên Nhân hỏi: “Hợp đồng gì? Cháu muốn mở truyện đăng nhiều kỳ?”
“Vốn dĩ không muốn nhanh như vậy. Nhưng cháu đã vẽ đủ tranh H rồi, là lúc chuyển hình.” Cô gái cười nhạo.
Tri Bất Đạo Tiên Nhân không nói tiếp nữa, có một trận âm thanh vụn vặt vang lên, có tiếng bước chân, cũng có tiếng cầm đồ.
A Lâm sợ bị bọn họ bắt được, nhanh chóng cầm ly nước chuồn về chỗ ngồi. Mà trước khi cô rời đi, trong lỗ tai bay đến một đoạn đối thoại cuối cùng:
“Chú à, bây giờ chú là họa sĩ truyện tranh đỉnh cao trong giới này, không có kịch bản gốc của Quân Tử Quy Dã, chẳng lẽ chú sẽ không vẽ được truyện tranh sao?”
“Bỏ đi, cháu không hiểu.”
Hai người đi ra khỏi văn phòng, Tri Bất Đạo Tiên Nhân quay về đóng cửa, ánh mắt cảnh giác lướt qua một vòng ở phòng khách.
Tất cả trợ lý đều đang chuyên tâm vẽ tranh, tất cả đều đeo tai nghe, trợ lý A Lâm mà ông ta vừa mới tuyển vào đang vừa vẽ lên ngực lớn của thiếu nữ xinh đẹp, vừa rung đùi đắc ý theo âm nhạc trong tai nghe.
Tri Bất Đạo Tiên Nhân vừa lòng gật đầu, nói với nữ sinh cao ngạo bên cạnh: “Đi thôi, chú đưa cháu đến nhà ga.”
Nữ sinh cao ngạo khẽ gật đầu, ôm lấy áo khoác có giá tiền xa xỉ, một tay cầm túi xách, một tay vòng qua bên khuỷu tay của chú nhỏ.
Khi đi qua bên cạnh bàn máy tính của A Lâm, bước chân của cô gái bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Tri Bất Đạo Tiên Nhân hỏi.
“Đợi một lát.” Cô gái nhíu mày, đi đến trước mặt A Lâm, đầu ngón tay mượt mà gõ lên bàn.
A Lâm đang nghiêm túc vẽ tranh lập tức cứng người, từ ngón tay duyên dáng thon dài nhìn lên trên, đối diện với đôi mắt xinh đẹp màu xám nhạt yêu dị.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lấy tai nghe xuống, cố gắng bỏ qua cảm giác lạnh lẽo ra sau đầu, để biểu cảm của mình lộ ra vẻ vô tội và bất ngờ.
“Có chuyện gì sao?” A Lâm run giọng hỏi.
Cô gái tao nhã nở nụ cười: “Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư tốt, mỗi ngày làm một việc thiện —— “
Ngón tay cô ấy lướt qua mặt bàn, đặt đến trên mu bàn tay của A Lâm, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt phần đuôi của bút cảm ứng, từ từ rút nó ra khỏi tay của A Lâm.
“—— Highlight của bộ ngực, phải vẽ như thế này.”
Cô gái cầm cán bút, chọn ra một màu trên thanh công cụ màu sắc, linh hoạt tô lên từ ngực thiếu nữ xinh đẹp rồi lưu loát trượt xuống dưới, nháy mắt, cho dù A Lâm có vẽ bộ ngực lớn tệ một chút thì cũng lập tức trở nên gợi cảm, vẽ giống như thật.
A Lâm: = □ = Còn có loại thao tác này sao?
“Không cần cảm ơn.” Cô gái ném bút cảm ứng xuống, dí dỏm nói, “Để một người không có ngực đi vẽ ngực, đúng là quá ép buộc làm khó người khác.”
A Lâm: Đừng tưởng rằng cô là thân thích của ông chủ thì tôi không dám lật bàn!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
...
Chờ Tri Bất Đạo Tiên Nhân dẫn cô gái ra khỏi phòng làm việc, A Lâm lập tức lấy điện thoại ra tám chuyện cùng với đồng bọn của mình.
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, Tiểu Vũ Mao! Mau ra đây!!!
A Lâm: Có đại bát quái muốn chia sẻ cùng với cậu!!!!!
Yến Kỳ Vũ quyết định kéo Long Long Long vào trong sổ đen, để anh tự bình tĩnh lại.
Long:... Đừng mà! Sao tôi biết Quân Tử Quy Dã là nam thần của cô chứ! Lần sau tôi tuyệt đối không nói bậy về anh ấy trước mặt cô nữa!
Tiểu Vũ Mao: Sau lưng cũng không được 【 đao 】【 đao 】
Tiểu Vũ Mao: Được rồi Tiểu Long Tử, anh lui ra đi, ai gia muốn làm việc.
Tiểu Vũ Mao: Có việc gì thì liên lạc qua QQ.
Long:... Dạ.
Yến Kỳ Vũ tiễn người bạn phú nhị đại đáng ghét này đi, lại bắt đầu lo âu chuyện phiền não của người nghèo.
Vẽ còn chưa xong mà tóc đã rụng rồi, cô thật sự là quá sầu khổ mà.
Họa sĩ truyện tranh cũng không phải vẽ một bức tranh là có thể kiếm được tiền, trước khi vẽ ra tác phẩm “có thể kiếm tiền”, thế nào bọn họ cũng phải vẽ ra vô số tác phẩm “không có tiền lời”. Chính rất nhiều tác giả đã sa ngã vào trên con đường này, lựa chọn chuyển nghề trước khi chết đói.
Giống như bộ tác phẩm mà lúc trước Yến Kỳ Vũ cùng hợp tác với Đặng Tuyết, cực khổ thiết kế người, vẽ ra 30 tấm, lên màu 100 tấm bản vẽ phác thảo, nhưng ngay câu nói đầu tiên của Đặng Diệu Hoa đã biến nỗ lực của cô không đáng một đồng, cuối cùng một xu cũng không nhận được.
Nhưng mà cô không thể bởi vì giai đoạn chưa kiếm được tiền này, mà lơ là giai đoạn chuẩn bị của tác phẩm.
Để vẽ ra những cơ giáp khí phách mà “Điền Dã” miêu tả trong tài liệu thiết kế, mấy ngày nay cô vẫn luôn ngày đêm không ngừng nghỉ học hỏi những tác phẩm anime điện ảnh có liên quan đến cơ giáp, cô đã xem qua “Gundam”, “EVA”, ngay cả “Vành đai Thái Bình Dương”, “Transformers” cũng không bỏ qua. Chỉ tiếc nhân vật chính của những tác phẩm này đều là nam giới, phần lớn cơ giáp đều có vẻ đẹp mạnh mẽ của nam giới, mà thiếu đi vẻ mềm mại và nhu hòa của phái nữ.
Hơn nữa, lấy tài liệu khác về để làm tài liệu, không thể nào trực tiếp thiết kế theo kiểu rập khuôn được, nếu không chẳng phải là sao chép sao. Yến Kỳ Vũ quyết không cho phép mình bỏ qua điểm mấu chốt này, tất cả thiết kế cơ giáp đều dựa vào mình cực khổ suy nghĩ ra.
Thiết kế cơ giáp trong kịch bản gốc tương đối thô ráp, độ khó vẽ ra vừa phải. Nhưng cơ giáp của các nhân vật chính, nhất định phải thể hiện nét đặc sắc khác nhau của mỗi nhân vật, Yến Kỳ Vũ làm ra mấy bản thiết kế, càng làm càng không tin tưởng.
Nhìn những cơ giáp có hình thù kỳ quái trên màn hình, Yến Kỳ Vũ thật sự không tin Bộ Na Na sẽ hài lòng.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định trưng cầu ý kiến “Điền Dã”, dù sao anh là tác giả của kịch bản gốc, chắc chắn trong lòng đã có ý tưởng đại khái.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, có đang onl không?
Điền Dã: Có, Mao Mao có chuyện gì sao?
Tiểu Vũ Mao: >A< chuyện đó, thiết kế người và cơ giáp đã làm gần xong rồi, muốn cho anh xem thử một chút, hỏi ý kiến của anh.
Điền Dã: 【OK】
Yến Kỳ Vũ lưu tất cả tấm hình vào trong một tệp, kéo vào trong khung chat, sau đó vẻ mặt căng thẳng nhìn tiến độ chuyển qua, không được bao lâu thì đã chuyển qua thành công.
Đợi đến khi trên màn hình báo Điền Dã đã nhận thành công, Yến Kỳ Vũ ngay cả thở cũng không dám, mắt không chớp nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Điền Dã, không biết đang chờ đợi mình là khen ngợi hay là phê bình.
Ôi, tại sao hôm nay tốc độ đường truyền của internet nhanh như vậy chứ, người trong tiểu khu sử dụng rất nhiều, trời vừa tối thì tốc độ internet cũng chậm giống như con bò già kéo cối xay, vậy mà không biết hôm nay trúng tà gì, file nén gần một trăm megabyte liền được chuyển qua nhanh chóng.
Cô đâu biết rằng, cô và “thầy Điền Dã” chỉ cách nhau có một bức tường, gửi qua internet còn chưa phải là cách nhanh nhất, mà nhanh nhất chính là trực tiếp gõ cửa gọi anh qua đây xem.
...
Ở nhà kế bên, Vu Quy Dã đặt ly nước trong tay xuống, ngồi thẳng người trước máy tính. Anh khẽ click chuột, giải nén tệp vừa mới nhận được.
Tuy anh có vô số tác phẩm nổi tiếng chuyển thể, giúp anh nhận được vô số lời khen ngợi, nhưng “Giấc mộng không trung” là tác phẩm truyện tranh đầu tiên của anh, khi sáng tác câu chuyện này, anh cảm nhận được sự mong chờ và hưng phấn mà đã lâu rồi chưa có.
Trước khi đặt bút, dáng vẻ của mỗi nhân vật, mỗi cơ giáp đều có một hình bóng lờ mờ trong đầu anh, mà những hình bóng này có thể đi ra khỏi sương mù, đứng dưới ánh đèn chiếu được hay không, sẽ phải xem năng lực của họa sĩ. dienDannnLEeeQuyDonn~!#@#
Lúc anh lựa chọn hợp tác với Tiểu Vũ Mao, là vì ở trên người cô, anh nhìn thấy được khả năng tác phẩm này trở thành hiện thực.
Trên màn hình, hơn mười bức tranh nằm trong file, một hàng chữ hiện ra, anh click vào tấm hình có viết “An Khiết Lỵ Na”, nháy mắt, một đôi mắt màu lam giống như trời trong biển xanh chiếm giữ toàn bộ tầm mắt của anh.
Tóc đuôi ngựa năng động, khuôn mặt kiên định sáng sủa, đồng phục huấn luyện thô kệch cũng không thể che đi dáng người quyến rũ, lung linh của cô gái. Trên ngực của cô có gài huy hiệu trường đại diện cho học sinh trong trường quân đội, trên chiếc mũ nồi có thêu tên của cô – “An Khiết Lỵ Na”, không sai, đây chính là nữ chính trong cảm nhận của Vu Quy Dã.
Cô bước ra từ trong tưởng tượng của anh, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt anh, sau này sẽ còn đứng trước mặt tất cả mọi người.
Cô tươi tắn như thế, lại xinh đẹp như vậy, trên người “An Khiết Lỵ Na” tồn tại tất cả phẩm chất lương thiện và tốt đẹp, đồng thời lại có chút mỏng manh và sự nhạy cảm rất nhỏ.
Kế bên thiết kế dáng đứng của nhân vật, có một bức hình phóng đại đặc tả bộ phận tay, đôi tay kia vững vàng nắm chặt một khẩu súng, trực tiếp hướng về phía trước.
Trừ cái đó ra, còn có một bức đặt tả gương mặt của nữ chính: Lúc thì vui tươi, lúc thì nét mặt đầy vẻ chết chóc nhưng lại hung hãn không sợ chết…
Những thứ này đều là bộ phận mà Vu Quy Dã không đề cập đến ở trong thiết kế người, nhưng Yến Kỳ Vũ dựa theo tiểu sử của nhân vật và dàn ý chi tiết, tự mình phát triển thêm, lấp đầy những chi tiết nhỏ còn khoảng trống.
Sự cẩn thận và trí thông minh của cô làm Vu Quy Dã vô cùng kinh ngạc, có thể cùng hợp tác với một họa sĩ xuất sắc như thế, là anh có lời rồi.
Giống như Vu Quy Dã đã dự đoán, mấy bức tranh kế tiếp đều không làm anh thất vọng. Từng nhân vật đều có đủ những tính chất riêng biệt của mỗi người, thậm chí còn phát huy thêm, bổ sung cho những phần mà Vu Quy Dã không miêu tả tới.
Giữa họa sĩ truyện tranh và tác giả luôn có một chút “khác nhau”, năng lực tưởng tượng của họa sĩ truyện tranh đối với chữ viết và năng lực tưởng tượng của tác giả đối với tranh vẽ, hoàn toàn không ngang bằng nhau.
Làm thử một suy luận, tác giả viết trong tiểu thuyết: “Tóc của cô ấy dài qua eo, diện mạo thanh tú, khóe mắt có một nốt ruồi, lúc nào nụ cười cũng chất chứa vẻ man mác buồn. Trên tay của cô ấy có đeo một chiếc nhẫn, là vị hôn phu đã tử trận tặng cho cô ấy, mỗi khi cô ấy nhớ đến anh, cô đều sẽ khẽ vuốt chiếc nhẫn.”
Đoạn văn này nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế khi họa sĩ truyện tranh bắt tay vào làm, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Ví dụ như, nhẫn ở bên nào? Nhẫn kim cương hay là nhẫn trơn? Đeo bên ngón tay nào? Động tác vuốt nhẫn ra sao?
Vì để tránh việc vẽ vô ích, trước khi họa sĩ truyện tranh đặt bút sẽ trưng cầu ý kiến của tác giả rất nhiều lần. Mà có đôi lúc, tác giả cũng không cân nhắc vấn đề tỉ mỉ như thế, vừa mới bắt đầu thì còn có thể nhẫn nại trả lời, càng về sau thì bị hỏi đến phiền rồi.
Vốn dĩ Vu Quy Dã còn rất lo lắng Yến Kỳ Vũ sẽ có chỗ không nắm bắt chuẩn xác vẽ thiết kế người được, không nghĩ tới lại có thể vẽ ra từng nhân vật đều hợp ý anh như thế.
Tiểu Vũ Mao: Anh xem xong rồi chưa QAQ thế nào?
Điền Dã: Vừa mới xem xong thiết kế người, vẫn chưa bắt đầu xem cơ giáp.
Điền Dã: Cô thiết kế rất hay, còn hoàn mỹ hơn trong tưởng tượng của tôi.
Điền Dã: Tin tưởng tôi, độc giả sẽ yêu thích tranh của cô.
Điền Dã: Ít nhất là tôi đã yêu thích tranh của cô rồi.
Tiểu Vũ Mao: 【 che miệng cười 】
Nhìn thấy lời khen ngợi mà thầy Điền Dã gửi tới, cuối cùng Yến Kỳ Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ cô còn lo lắng giai đoạn thiết kế người sẽ phải bị làm lại, không nghĩ tới thuận lợi như vậy!
Điền Dã: Cô vẽ người rất giống thật.
Tiểu Vũ Mao: 【 tay chỉ vào nhau 】Thật ra trước kia tôi đã từng ký họa người ở ven đường.
Tiểu Vũ Mao: Kiếm không nhiều lắm, nhưng để rèn luyện kiến thức.
Tiểu Vũ Mao: Có rất nhiều chị gái xinh đẹp đến tìm tôi vẽ tranh đấy!
Vu Quy Dã nở nụ cười, anh nhớ tới bức chân dung Yến Kỳ Vũ vẽ cho Daniel, cô hoàn toàn chưa từng gặp Rachel nhưng lại vẽ y như thật, quả thật năng lực rất xuất sắc.
Tiểu Vũ Mao: Tôi đã từng gặp chị gái xinh đẹp kế bên nhà tôi rồi~
Tiểu Vũ Mao: Giống minh tinh điện ảnh vậy, người đẹp mà tâm cũng thiện, còn mời tôi ăn cơm đó!
Điền Dã: Một bữa cơm đã mua chuộc được cô rồi sao?
Tiểu Vũ Mao: Tôi nói thật đấy, tôi còn lấy nguyên mẫu của chị ấy vẽ thành truyện tranh.
Điền Dã: Ồ? Không phải là truyện ngắn StarDuck mà trước kia cô vẽ chứ?
Tiểu Vũ Mao: Chính là truyện đó đấy. OAO
Điền Dã:...
Nếu như Vu Quy Dã nhớ không lầm, nữ chính trong truyện không phải là một con vịt chứ… Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho khiếu thẩm mỹ của Yến Kỳ Vũ.
Yến Kỳ Vũ thúc giục anh tiếp tục xem thiết kế cơ giáp, Vu Quy Dã chỉ có thể xua đi hình ảnh con vịt kêu cạp cạp inh ỏi kia, tập trung xem hình ảnh kế tiếp.
...
Trong khu dân cư ở thành phố khác, A Lâm đang vùi đầu trước máy tính, nhìn như rất là chăm chú làm hậu kỳ truyện tranh, thật ra thần trí của cô đã sớm không biết bay đi nơi nào.
Ánh mắt cô rơi vào khoảng không, bút cảm ứng trong tay đang vẽ loạn trên máy tính bảng đồ họa, thiếu nữ xinh đẹp trên màn hình có một bộ ngực lớn nhất mà đời này cô từng chứng kiến, mà công việc của cô chính là lên màu cho bộ ngực vượt quá mức bình thường này.
Căn hộ hai phòng một sảnh bình thường này chính là phòng làm việc mà Tri Bất Đạo Tiên Nhân thành lập năm trước. Nơi dễ thấy nhất ở trên tường đóng mấy tấm ván ngăn vách, cả bức tường đều là cúp và bằng khen gặt hái được từ “Bạo Liệt Thần Quyền” mấy năm qua, những vinh quang rực rỡ này giống như những đôi mắt, từ trên cao nhìn xuống những trợ lý nhỏ bình thường ở giữa phòng khách.
Trong phòng khách không có một vật dụng trong nhà nào, mà giống như trong công ty bày một bàn làm việc. Mỗi bàn làm việc có một máy tính, một ly nước, một máy tính bảng đồ họa, tạo thành một môi trường làm việc chật chội.
Ba mặt của bàn làm việc đều có vật chắn, cho dù A Lâm muốn tán gẫu cùng với trợ lý xung quanh cũng không thể được. Trong máy tính thậm chí không có trang bị phần mềm trò chuyện, nếu như cô muốn liên lạc với bên ngoài trong lúc đi làm, thì chỉ có thể dựa vào QQ và weixin trên điện thoại di động, nhưng quy tắc làm việc dán trên tường viết rất rõ ràng, dùng điện thoại di động vượt quá 5 phút sẽ bị phạt 100 đồng.
Cô có thể kiếm được số tiền này trong vòng một ngày sao?
Nếu như cô muốn nghịch điện thoại thì chỉ có thể thừa dịp lén đem di động đến toilet.
Làm trong phòng làm việc anime, địa bàn của Tri Bất Đạo Tiên Nhân thậm chí còn áp lực hơn Trục Mộng Đường trước kia.
Năm đó, A Lâm từng làm trợ lý ở Trục Mộng Đường một thời gian cùng với một vị chủ bút khác. Sau khi Trục Mộng Đường giải tán, cô trở về quê nhà, vừa sáng tác truyện ngắn vừa nộp bản thảo khắp nơi. Đáng tiếc nền tảng kỹ thuật bảng phân cảnh của cô không tốt lắm, một năm vội vã trôi qua, truyện tranh mà cô được xuất bản không đủ ba bài. Người trong nhà cô vô cùng truyền thống, cảm thấy rất bẽ mặt vì cô đã quá tuổi lập gia đình mà còn mê hoạt hình, ép cô kết hôn, rồi tìm một công việc nghiêm chỉnh, cô thật sự chịu không nổi, dứt khoát gói ghém hành lý, bỏ chạy về thành phố lớn.
Quanh đi quẩn lại, cô nghe được Tri Bất Đạo Tiên Nhân muốn tuyển trợ lý mới, vì thế tự đề cử mình tới đây, định bắt đầu lại từ đầu.
Trước khi vào cửa, Tri Bất Đạo Tiên Nhân rất đắc ý khoe khoang, nói ông ta sắp mở đồng thời hai bộ truyện tranh, bộ truyện tranh này sẽ hợp tác cùng với Quân Tử Quy Dã! A Lâm vô cùng kích động với cơ hội này, mới có thể lựa chọn tới nơi này làm việc.
Nhưng cô ở trong đây lâu như vậy, ngay cả bóng dáng của thiết kế người còn chưa thấy, đừng bàn đến dàn ý chi tiết của câu chuyện!
Trợ lý không có tiền lương giữ gốc, vẽ xong một trang hậu kỳ mới có thể lấy được một phần tiền. Dù sao vẫn là ngồi không chẳng làm gì như thế, còn không cho phép làm việc riêng, cô thật sự sắp xài hết tiền tiết kiệm rồi.
Cô nói bóng nói gió hỏi qua vài lần, rốt cuộc khi nào mới có thể bắt đầu đăng nhiều kỳ, nhưng chỉ nhận được lời nói cho có lệ của Tri Bất Đạo Tiên Nhân.
Cô không thể nhịn được nữa, nói thẳng là không có việc làm thì sẽ chết đói, lúc này ông ta mới “có lương tâm” ném mấy bản thảo còn chưa lên màu, toàn bộ đều là quảng cáo, văn bản, bài PR!
Có một câu mà ngày qua ngày cô đều muốn nói, chính là cô tới để vẽ truyện tranh, không phải để vẽ quảng cáo!
A Lâm càng nghĩ càng giận, hận không thể dùng bút cảm ứng đâm vào bộ ngực dọa người trên màn hình này, để bộ ngực giả bơm phồng này nổ tung như khinh khí cầu.
Cô đang lén chà chà lên bộ ngực “gia công trau chuốt” sinh động, bỗng nhiên trong văn phòng sau lưng cô truyền đến một trận tranh cãi.
Không sai, căn hộ hai phòng một sảnh nho nhỏ này có “văn phòng”. Tri Bất Đạo Tiên Nhân ở trong phòng ngủ chính có ban công, mà ở ngoài lại là phòng làm việc của ông ta, bình thường ông ta vẽ tranh một mình ở trong phòng làm việc, có khách thì sẽ dẫn qua bên đó trao đổi.
Nửa tiếng trước, có một cô gái trẻ tuổi chưa bao giờ gặp đến đây thăm hỏi. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, cực kì xinh đẹp, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo “cả vú lấp miệng em”, Tri Bất Đạo Tiên Nhân tự mình đưa cô ấy vào văn phòng.
Nếu là trước kia, A Lâm đã sớm nhiều chuyện rồi, nhưng hôm nay cô ngẩng đầu nhìn một vòng, trong mắt từng người trợ lý đều chỉ còn lại vẻ chết lặng và âm trầm, giống như một máy móc cũ kỹ, vốn dĩ không chú ý tới thay đổi bên ngoài thế giới.
Tiếng tranh cãi trong văn phòng lại càng lớn hơn, A Lâm thật sự khó nhịn nổi. Trợ lý ở xung quanh đều đeo tai nghe, người bên trái bật âm lượng tai nghe rất lớn, ngay cả tiếng hát của Nakashima Mika mà A Lâm cũng nghe thấy.
Suy nghĩ một chút, cô cầm ly nước lên, giả bộ như đi rót nước, từ từ đến gần văn phòng.
Chất lượng cửa phòng ngủ ở dân cư rất kém, đóng không chặt được, cuộc đối thoại của Tri Bất Đạo Tiên Nhân và cô gái cao ngạo kia lộ ra ngoài.
“Chú nhỏ à, cháu khuyên chú sớm bỏ việc hợp tác với Quân Tử Quy Dã đi! Anh ấy đã tuyển hoạ sĩ truyện tranh mới rồi!” Giọng của cô gái sắc bén đến bức người.
“Vậy thì phải xem là họa sĩ truyện tranh gì? Chỉ là một cô nhóc còn non nớt mà thôi!”
“Lần này anh ấy quyết tâm hợp tác với người mới, chú không đoạt được anh ấy đâu, cháu cũng không được! Bỏ đi, cháu trở về là vì muốn thông báo cho chú tin tức này. Bây giờ cháu phải đi, biên tập kêu cháu qua ký hợp đồng.”
Tri Bất Đạo Tiên Nhân hỏi: “Hợp đồng gì? Cháu muốn mở truyện đăng nhiều kỳ?”
“Vốn dĩ không muốn nhanh như vậy. Nhưng cháu đã vẽ đủ tranh H rồi, là lúc chuyển hình.” Cô gái cười nhạo.
Tri Bất Đạo Tiên Nhân không nói tiếp nữa, có một trận âm thanh vụn vặt vang lên, có tiếng bước chân, cũng có tiếng cầm đồ.
A Lâm sợ bị bọn họ bắt được, nhanh chóng cầm ly nước chuồn về chỗ ngồi. Mà trước khi cô rời đi, trong lỗ tai bay đến một đoạn đối thoại cuối cùng:
“Chú à, bây giờ chú là họa sĩ truyện tranh đỉnh cao trong giới này, không có kịch bản gốc của Quân Tử Quy Dã, chẳng lẽ chú sẽ không vẽ được truyện tranh sao?”
“Bỏ đi, cháu không hiểu.”
Hai người đi ra khỏi văn phòng, Tri Bất Đạo Tiên Nhân quay về đóng cửa, ánh mắt cảnh giác lướt qua một vòng ở phòng khách.
Tất cả trợ lý đều đang chuyên tâm vẽ tranh, tất cả đều đeo tai nghe, trợ lý A Lâm mà ông ta vừa mới tuyển vào đang vừa vẽ lên ngực lớn của thiếu nữ xinh đẹp, vừa rung đùi đắc ý theo âm nhạc trong tai nghe.
Tri Bất Đạo Tiên Nhân vừa lòng gật đầu, nói với nữ sinh cao ngạo bên cạnh: “Đi thôi, chú đưa cháu đến nhà ga.”
Nữ sinh cao ngạo khẽ gật đầu, ôm lấy áo khoác có giá tiền xa xỉ, một tay cầm túi xách, một tay vòng qua bên khuỷu tay của chú nhỏ.
Khi đi qua bên cạnh bàn máy tính của A Lâm, bước chân của cô gái bỗng nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Tri Bất Đạo Tiên Nhân hỏi.
“Đợi một lát.” Cô gái nhíu mày, đi đến trước mặt A Lâm, đầu ngón tay mượt mà gõ lên bàn.
A Lâm đang nghiêm túc vẽ tranh lập tức cứng người, từ ngón tay duyên dáng thon dài nhìn lên trên, đối diện với đôi mắt xinh đẹp màu xám nhạt yêu dị.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, lấy tai nghe xuống, cố gắng bỏ qua cảm giác lạnh lẽo ra sau đầu, để biểu cảm của mình lộ ra vẻ vô tội và bất ngờ.
“Có chuyện gì sao?” A Lâm run giọng hỏi.
Cô gái tao nhã nở nụ cười: “Hôm nay tâm tình của bổn tiểu thư tốt, mỗi ngày làm một việc thiện —— “
Ngón tay cô ấy lướt qua mặt bàn, đặt đến trên mu bàn tay của A Lâm, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt phần đuôi của bút cảm ứng, từ từ rút nó ra khỏi tay của A Lâm.
“—— Highlight của bộ ngực, phải vẽ như thế này.”
Cô gái cầm cán bút, chọn ra một màu trên thanh công cụ màu sắc, linh hoạt tô lên từ ngực thiếu nữ xinh đẹp rồi lưu loát trượt xuống dưới, nháy mắt, cho dù A Lâm có vẽ bộ ngực lớn tệ một chút thì cũng lập tức trở nên gợi cảm, vẽ giống như thật.
A Lâm: = □ = Còn có loại thao tác này sao?
“Không cần cảm ơn.” Cô gái ném bút cảm ứng xuống, dí dỏm nói, “Để một người không có ngực đi vẽ ngực, đúng là quá ép buộc làm khó người khác.”
A Lâm: Đừng tưởng rằng cô là thân thích của ông chủ thì tôi không dám lật bàn!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
...
Chờ Tri Bất Đạo Tiên Nhân dẫn cô gái ra khỏi phòng làm việc, A Lâm lập tức lấy điện thoại ra tám chuyện cùng với đồng bọn của mình.
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, Tiểu Vũ Mao! Mau ra đây!!!
A Lâm: Có đại bát quái muốn chia sẻ cùng với cậu!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook