Tiểu Hồ Ly Của Ta
-
Chương 4
Sáng sớm thức dậy, Lạc Lạc cảm thấy môi đau lạ thường, soi gương mới thấy môi nàng đã bị sưng đỏ.
- Chắc là bị côn trùng cắn rồi!!
Lạc Lạc ngây thơ nghĩ,hoàn toàn không nghĩ đến đó là tác phẩm của đại sắc lang nào đó, không nghĩ ngợi nhiều nàng liền lấy thảo dược bôi vào, nhờ hiệu quả của dược nên môi nàng đã bớt sưng. Sau khi sửa sang y phục, tóc tai xong, nàng liền mở cửa chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cửa, nàng liền thấy gương mặt yêu nghiệt của Lăng Thiên Ngạo, hắn nhìn nàng mỉm cười, nàng chợt nghĩ
- Vừa sáng đã gặp hắn không biết cả ngày sẽ xui xẻo hay không?
- Lạc nhi! Tối qua nàng ngủ ngon không?
Hắn dịu dàng hỏi nàng.
- Nhờ phúc của ngươi, tối qua ta ngủ không ngon tí nào.
Nàng tỏ ra bất mãn nhìn hắn.
Hắn không tỏ vẻ giận dữ hay trách móc nàng, mà ánh mắt tràn đầy yêu thương.
- Môi nàng làm sao vậy?
Hắn chậm nhếch môi, đưa tay lên sờ nhẹ làn môi của nàng.
- Chỉ là côn trùng cắn thôi, ta đã bôi dược rồi.
Hắn khẽ mỉm cười, quả nhiên tiểu hồ ly của hắn là ngây thơ nhất.
- Lăng công tử! Mời công tử vào ăn sáng, hôm nay ta đặc biệt làm nhiều món ngon mời công tử.
Giọng nói đầy e thẹn của Liên Tuyết vang lên phá tan bầu không khí.
Nàng có nhìn nhầm hay không, sư tỷ nàng bình thường mặt trời đã lên tận đỉnh núi rồi còn chưa chịu thức dậy, hôm nay lại dậy rất sớm, hơn nữa còn nấu đồ ăn sáng, nàng ta bị ma ám sao?
- Lạc nhi! Mau đi ăn sáng thôi!
Hắn không thèm quan tâm đến Liên Tuyết, đôi mắt chỉ dán chặt vào thân ảnh tiểu hồ ly của hắn khiến Liên Tuyết vô cùng phần nộ, hung hăng nhìn về phía Lạc Lac.
****
Lăng Thiên Ngạo ở đây cũng đã hơn 1 tuần, hắn bình thường đều cùng Lạc Lạc lên núi hái thuốc, cả ngày đều ở cùng với nàng, như hình với bóng. Sư tỷ nàng thì hầu như ngày nào cũng liếc mắt đưa tình với Lăng Thiên Ngạo, đều đáng buồn là hắn cũng không bao giờ đáp lại, làm mất thể diện của nàng ta một cách quang minh chính đại.
- Ngạo! Ngươi mau đem thuốc ra ngoài phơi?
Lạc Lạc đã quen với việc sai bảo hắn.
- Ây da, sao sư muội lại sai bảo Lăng công tử chứ, Lăng công tử người cứ ở đây, để Tuyết nhi làm là được rồi!
Nàng ta cười duyên nhìn Lăng Thiên ngạo, ánh mắt nhu mì vô cùng, quả khiến người ta phải thương hoa tiếc ngọc.
- Vậy làm phiền Liên Tuyết cô nương rồi, ta ở đây giúp Lạc Lạc sắc thuốc.
Không ngờ hắn trả lời như vậy, Liên Tuyết há hốc miệng, thật ra nàng ta nghĩ Lăng Ngạo Thiên ít nhất sẽ biết thương hoa tiếc ngọc, ai ngờ hắn lại khiến nàng ta mất hết mặt mũi, còn chuốc việc vào thân.
- Công tử! Hay người cùng làm với Tuyết nhi đi, ta cảm thấy dược hơi nhiều, hai người làm mới được a!
Liên Tuyết tỏ vẻ nũng nịu.
- Vậy Lạc nhi ra phơi thảo dược cùng ta, làm phiền Liên Tuyết cô nương ở đây sắc thuốc.
Nói rồi hắn liền kéo Lạc Lạc ra ngoài, để Liên Tuyết trong phòng một mình nghiến răng hung hãn.
Và chuyện tương tự như thế cứ xảy ra lặp đi lặp lại khiến Lạc Lạc cảm thấy thật đau đầu.
******
Hôm nay là lễ hoa đăng, Lạc Lạc vô cùng hào hứng vì nàng có thể thả đèn cầu bình an cho mọi người. Trời chưa trở tối, nàng đã xin phép sư phụ vào thành, sư phụ nàng hiển nhiên đồng ý. Cuối cùng sau bao ngày mệt mỏi nàng cũng có thể thư giãn thoải mái, trên đường đi nàng đá chân sáo, ca hát vui vẻ, thế nhưng...
- Ngạo! Ngươi theo ta làm gì, ta đã bảo hôm nay ta muốn đi chơi riêng a!!
Nàng quay đầu lại trừng mắt với bạch y nam nhân đang hiên ngang đứng mỉm cười.
- Lạc nhi! nàng nỡ lòng nào bỏ ta lại a!
Hắn đáng thương nhìn nàng, thoáng nhìn thật giống một tiểu nương tử đang hờn trách phu quân.
Quả thật nàng là một hồ ly rất dễ mềm lòng, nên rất nhanh bị hắn dụ dỗ.
- Thôi được, vậy ngươi đi cùng ta, nhưng không được làm loạn!
Nhìn hắn đáng thương như vậy, nàng cảm thấy thật đau lòng.
Hắn thấy vậy liền lên phía trước nắm lấy tay nàng, chuẩn bị bước đi thì nghe tiếng từ sau vọng lại
- Lăng công tử, sư muội, chờ ta với!
Liên Tuyết từ xa chạy lại.
Lạc Lạc cảm thấy thật phiền a. sư tỷ của nàng mấy năm trước đâu thèm đi chơi hoa đăng cùng nàng, luôn tách ra đi riêng cùng với các vị công tử trong thành, sao thấy Ngạo đi cùng nàng lại đòi đi theo chứ!! Tức chết tiểu hồ ly nàng rồi!
- Liên Tuyết cô nương, e là không tiện đâu!
Lăng Thiên Ngạo lạnh lùng từ chối.
- Sư muội, ở đây sư tỷ có 2 đùi gà nướng, muội có thể cho sư tỷ đi cùng được không, nếu không tỷ sẽ đau lòng mà đem đổ 2 đùi gà thơm ngon này mất!
Cũng may nàng ta có chuẩn bị.
Lạc Lạc quả nhiên bị gà nướng hấp dẫn, mặc kệ Lăng Thiên Ngạo không đồng ý cũng vẫn dẫn theo Liên Tuyết, đừng trách nàng, nàng chỉ không thể trơ mắt nhìn gà nướng bị lãng phí a~~~
Trời đã tối, ba người rảo bước trên đường, có vô số đên lồng nhiều màu treo lên khiến Lạc Lạc vô cùng cao hứng. Điều đáng nói là người đi trên đường đều tập trung ánh nhìn vào Lăng thiên Ngạo và Lạc Lạc, nữ tử nhìn thấy Lăng Thiên Ngạo đều e thẹn cúi đầu, hị chưa từng gặp qua nam tử đẹp nào như vậy, còn nam nhân nhìn thấy Lạc Lạc đều thần hồn điên đảo, khi thấy nàng mỉm cười thì hồn xiêu phách tán, có điều những nam nhân đó bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lăng thiên Ngạo thì không dám ngắm mỹ nhân nữa.
- Ngạo! Ta muốn ăn kẹo hồ lô!
Lạc Lạc mắt sáng rức nhìn về phía ông chủ bán kẹo. Lăng thiên Ngạo mỉm cười đầy âu yếm:
-Hảo! Ta mua cho nàng!
- Ta cũng muốn...
Liên Tuyết đã chính thức trở thành người tàng hình, Lăng Thiên Ngạo không thèm đếm xỉa đến nàng ta, nhanh chóng đi mua kẹo cho tiểu hồ ly của hắn.
- Lạc Lạc! Muội sang gian hàng bên kia mua cho sư phụ một túi đậu phộng rang, lúc nãy sư phụ nhờ tỷ mua mà chân tỷ lại hơi đau, muội mua giúp tỷ a~~~
Liên Tuyết vừa nói vừa lấy tay xoa chân.
- Hảo! Vậy sư tỷ ở dây chờ muột một chút!
Nói rồi nàng liền chạy đến chỗ gian hàng kia.
Liên Tuyết vừa thấy nàng đi liền nở nụ cười.
- Lạc nhi đâu?
Lăng Thiên Ngạo bước đến hỏi Liên Tuyết.
- A lúc nãy có Lâm công tử rủ Lạc nhi đi thả đèn, muội ấy nói tí sẽ tự trở về!
Liên Tuyết nói dối không chớp mắt.
Lăng Thiên Ngạo liền nhíu mày, hắn vừa đi không bao lâu sao lại nhảy ra Lâm công tử chết tiệt nào vậy? Nhất định phải phạt tiểu hồ ly ham vui kia mới được.
- Ta đi tìm nàng!
Hắn lạnh lùng quay đầu bước đi.
Liên Tuyết vốn nghĩ hắn sẽ tức giận mà quay về, lúc đó nàng ta sẽ rủ hắn đi thả đèn, nào ngờ hắn lại đòi đi tìm Lạc Lạc.
- A!! Lăng công tử...
Lúc này nàng ta liền giả vờ trật chân, ngã vào lòng Lăng Thiên Ngạo, hắn chán ghét định mau chóng đẩy nàng ra thì thấy Lạc Lạc đang tức giận nhìn hắn, chưa đầy 3 giây liền quay đầu bỏ đi. Thấy vậy hắn liền chạy theo, đẩy Kiên Tuyết ra khiến nàng ta ngã xuống.
- Hay cho một màn ân ân ái ái, ta vừa vắng không bao lâu mà các người đã thân thiết như vậy rồi. Hảo! Từ này Lạc Lạc ta sẽ không làm phiền các ngươi nữa, để cho đôi tình nhân các ngươi tự do ái ân. hừ...hừ
Lạc Lạc vừa đi vừa mắng, cảm thấy thật tức giận, thật đau lòng, có cảm giác muỗn khóc a~~ Nàng cũng không biết tại sao khi thấy cảnh kia liền bỏ đi, phi thường khó chịu, phi thường tức giận, phi thường muốn mắng người.
- Lạc nhi! Lạc nhi!
Lúc này Lăng Ngạo Thiên đã nhanh chóng theo kịp nàng.
- Ngươi tránh ra! Chán ghét! Chán ghét!
Nàng hung hăng đẩy hắn ra.
Lăng Ngạo Thiên liền phi thân chặn trước mặt nàng. Thấy vậy nàng liền khi triển phép thuật, đánh hắn bật ra, hắn liền thành công hóa giải đòn tấn công của nàng, khóa chặt nàng vào lòng.
Nàng càng tức giận, nước mắt bỗng chốc chảy ra, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
- Ô..ô, ngươi..ngươi khi dễ ta, chán ghét, buông ta ra!!!
- Nói cho ta nàng rốt cuộc làm sao?
Hắn đau lòng nhìn nàng.
- Người đi về với sư tỷ đi, không cần quan tâm đến ta nữa! Người ôm sư tỷ chặt vậy cơ mà! hai người tình chàng ý thiếp vậy cơ mà!!!
Nàng khóc ngày càng to.
Thì ra là tiểu hồ ly ăn giấm chua, hắn khẽ bật cười.
- Ngươi cười gì?
Nàng tức giận hỏi.
- Ta cười tiểu hồ ly của ta ăn giấm chua rồi!
-Ta không ăn giấm, lúc nãy ta chỉ ăn gà nướng thôi!
Nàng ngây thơ nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng như vậy cười càng to, ôm chặt nàng hơn.
- Ta nới là tiểu hồ ly nàng đang ghen!
- Ghen gì chứ, ngươi đừng nói bậy!
Lạc Lạc như bị nói trúng tâm tư, bất chợt đỏ mặt.
- Lúc nãy nàng ta bị vấp rồi ngã vào ta, ta chưa kịp phản ứng thì đúng lúc nàng nhìn thấy cảnh đó, ta thật sự không có gì với nàng ta!
Lăng Thiên Ngạo từ từ chậm rãi giải thích.
- Ngươi nói là thật?
Lạc Lạc từ từ tin tưởng, lại nghĩ lúc nãy quá tức giận nên đầu óc không suy nghĩ được nhiều, bây giờ ngẫm lại có vẻ hắn nói đúng.
- Nàng phải tin ta! Vì ta là nam nhân của nàng, sao có thể có tâm tư với nữ nhân khác.
Nói đến đây hắn liền từ từ ghé sát vào tai Lạc Lạc, phả làn hơi ấm nóng vào cổ nàng, khiến nàng bất chợt đỏ mặt, nhưng nghe những lời hắn nói khiến nàng càng choáng váng, tim đập liên hồi.
- Hơn nữa, không những thân xác ta đã muốn trao cho nàng mà trái tim ta đã sớm chạy đến chỗ nàng rồi!
Nàng đứng im bất động, không dám lên tiếng
-" Hắn là đang thổ lộ với nàng sao?"
-Nói cho ta nghe, cảm giác lúc nãy khi ghen nàng có cảm giác như thế nào?
Nàng không kịp suy nghĩ, thuận miệng nói:
- Như.. như bị cướp mất gà nướng vậy!
Hắn cười khổ, quả nhiên tầm quan trọng của hắn chỉ bằng gà nướng.
- Tiểu hồ ly đáng chết! Đáng bị trừng phạt!
Nói rồi hắn liền cúi đầu hung hăng hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, vừa bá đạo vừa ôn nhu, khiến nàng nhiệt tình đáp lại.
- Chắc là bị côn trùng cắn rồi!!
Lạc Lạc ngây thơ nghĩ,hoàn toàn không nghĩ đến đó là tác phẩm của đại sắc lang nào đó, không nghĩ ngợi nhiều nàng liền lấy thảo dược bôi vào, nhờ hiệu quả của dược nên môi nàng đã bớt sưng. Sau khi sửa sang y phục, tóc tai xong, nàng liền mở cửa chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cửa, nàng liền thấy gương mặt yêu nghiệt của Lăng Thiên Ngạo, hắn nhìn nàng mỉm cười, nàng chợt nghĩ
- Vừa sáng đã gặp hắn không biết cả ngày sẽ xui xẻo hay không?
- Lạc nhi! Tối qua nàng ngủ ngon không?
Hắn dịu dàng hỏi nàng.
- Nhờ phúc của ngươi, tối qua ta ngủ không ngon tí nào.
Nàng tỏ ra bất mãn nhìn hắn.
Hắn không tỏ vẻ giận dữ hay trách móc nàng, mà ánh mắt tràn đầy yêu thương.
- Môi nàng làm sao vậy?
Hắn chậm nhếch môi, đưa tay lên sờ nhẹ làn môi của nàng.
- Chỉ là côn trùng cắn thôi, ta đã bôi dược rồi.
Hắn khẽ mỉm cười, quả nhiên tiểu hồ ly của hắn là ngây thơ nhất.
- Lăng công tử! Mời công tử vào ăn sáng, hôm nay ta đặc biệt làm nhiều món ngon mời công tử.
Giọng nói đầy e thẹn của Liên Tuyết vang lên phá tan bầu không khí.
Nàng có nhìn nhầm hay không, sư tỷ nàng bình thường mặt trời đã lên tận đỉnh núi rồi còn chưa chịu thức dậy, hôm nay lại dậy rất sớm, hơn nữa còn nấu đồ ăn sáng, nàng ta bị ma ám sao?
- Lạc nhi! Mau đi ăn sáng thôi!
Hắn không thèm quan tâm đến Liên Tuyết, đôi mắt chỉ dán chặt vào thân ảnh tiểu hồ ly của hắn khiến Liên Tuyết vô cùng phần nộ, hung hăng nhìn về phía Lạc Lac.
****
Lăng Thiên Ngạo ở đây cũng đã hơn 1 tuần, hắn bình thường đều cùng Lạc Lạc lên núi hái thuốc, cả ngày đều ở cùng với nàng, như hình với bóng. Sư tỷ nàng thì hầu như ngày nào cũng liếc mắt đưa tình với Lăng Thiên Ngạo, đều đáng buồn là hắn cũng không bao giờ đáp lại, làm mất thể diện của nàng ta một cách quang minh chính đại.
- Ngạo! Ngươi mau đem thuốc ra ngoài phơi?
Lạc Lạc đã quen với việc sai bảo hắn.
- Ây da, sao sư muội lại sai bảo Lăng công tử chứ, Lăng công tử người cứ ở đây, để Tuyết nhi làm là được rồi!
Nàng ta cười duyên nhìn Lăng Thiên ngạo, ánh mắt nhu mì vô cùng, quả khiến người ta phải thương hoa tiếc ngọc.
- Vậy làm phiền Liên Tuyết cô nương rồi, ta ở đây giúp Lạc Lạc sắc thuốc.
Không ngờ hắn trả lời như vậy, Liên Tuyết há hốc miệng, thật ra nàng ta nghĩ Lăng Ngạo Thiên ít nhất sẽ biết thương hoa tiếc ngọc, ai ngờ hắn lại khiến nàng ta mất hết mặt mũi, còn chuốc việc vào thân.
- Công tử! Hay người cùng làm với Tuyết nhi đi, ta cảm thấy dược hơi nhiều, hai người làm mới được a!
Liên Tuyết tỏ vẻ nũng nịu.
- Vậy Lạc nhi ra phơi thảo dược cùng ta, làm phiền Liên Tuyết cô nương ở đây sắc thuốc.
Nói rồi hắn liền kéo Lạc Lạc ra ngoài, để Liên Tuyết trong phòng một mình nghiến răng hung hãn.
Và chuyện tương tự như thế cứ xảy ra lặp đi lặp lại khiến Lạc Lạc cảm thấy thật đau đầu.
******
Hôm nay là lễ hoa đăng, Lạc Lạc vô cùng hào hứng vì nàng có thể thả đèn cầu bình an cho mọi người. Trời chưa trở tối, nàng đã xin phép sư phụ vào thành, sư phụ nàng hiển nhiên đồng ý. Cuối cùng sau bao ngày mệt mỏi nàng cũng có thể thư giãn thoải mái, trên đường đi nàng đá chân sáo, ca hát vui vẻ, thế nhưng...
- Ngạo! Ngươi theo ta làm gì, ta đã bảo hôm nay ta muốn đi chơi riêng a!!
Nàng quay đầu lại trừng mắt với bạch y nam nhân đang hiên ngang đứng mỉm cười.
- Lạc nhi! nàng nỡ lòng nào bỏ ta lại a!
Hắn đáng thương nhìn nàng, thoáng nhìn thật giống một tiểu nương tử đang hờn trách phu quân.
Quả thật nàng là một hồ ly rất dễ mềm lòng, nên rất nhanh bị hắn dụ dỗ.
- Thôi được, vậy ngươi đi cùng ta, nhưng không được làm loạn!
Nhìn hắn đáng thương như vậy, nàng cảm thấy thật đau lòng.
Hắn thấy vậy liền lên phía trước nắm lấy tay nàng, chuẩn bị bước đi thì nghe tiếng từ sau vọng lại
- Lăng công tử, sư muội, chờ ta với!
Liên Tuyết từ xa chạy lại.
Lạc Lạc cảm thấy thật phiền a. sư tỷ của nàng mấy năm trước đâu thèm đi chơi hoa đăng cùng nàng, luôn tách ra đi riêng cùng với các vị công tử trong thành, sao thấy Ngạo đi cùng nàng lại đòi đi theo chứ!! Tức chết tiểu hồ ly nàng rồi!
- Liên Tuyết cô nương, e là không tiện đâu!
Lăng Thiên Ngạo lạnh lùng từ chối.
- Sư muội, ở đây sư tỷ có 2 đùi gà nướng, muội có thể cho sư tỷ đi cùng được không, nếu không tỷ sẽ đau lòng mà đem đổ 2 đùi gà thơm ngon này mất!
Cũng may nàng ta có chuẩn bị.
Lạc Lạc quả nhiên bị gà nướng hấp dẫn, mặc kệ Lăng Thiên Ngạo không đồng ý cũng vẫn dẫn theo Liên Tuyết, đừng trách nàng, nàng chỉ không thể trơ mắt nhìn gà nướng bị lãng phí a~~~
Trời đã tối, ba người rảo bước trên đường, có vô số đên lồng nhiều màu treo lên khiến Lạc Lạc vô cùng cao hứng. Điều đáng nói là người đi trên đường đều tập trung ánh nhìn vào Lăng thiên Ngạo và Lạc Lạc, nữ tử nhìn thấy Lăng Thiên Ngạo đều e thẹn cúi đầu, hị chưa từng gặp qua nam tử đẹp nào như vậy, còn nam nhân nhìn thấy Lạc Lạc đều thần hồn điên đảo, khi thấy nàng mỉm cười thì hồn xiêu phách tán, có điều những nam nhân đó bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lăng thiên Ngạo thì không dám ngắm mỹ nhân nữa.
- Ngạo! Ta muốn ăn kẹo hồ lô!
Lạc Lạc mắt sáng rức nhìn về phía ông chủ bán kẹo. Lăng thiên Ngạo mỉm cười đầy âu yếm:
-Hảo! Ta mua cho nàng!
- Ta cũng muốn...
Liên Tuyết đã chính thức trở thành người tàng hình, Lăng Thiên Ngạo không thèm đếm xỉa đến nàng ta, nhanh chóng đi mua kẹo cho tiểu hồ ly của hắn.
- Lạc Lạc! Muội sang gian hàng bên kia mua cho sư phụ một túi đậu phộng rang, lúc nãy sư phụ nhờ tỷ mua mà chân tỷ lại hơi đau, muội mua giúp tỷ a~~~
Liên Tuyết vừa nói vừa lấy tay xoa chân.
- Hảo! Vậy sư tỷ ở dây chờ muột một chút!
Nói rồi nàng liền chạy đến chỗ gian hàng kia.
Liên Tuyết vừa thấy nàng đi liền nở nụ cười.
- Lạc nhi đâu?
Lăng Thiên Ngạo bước đến hỏi Liên Tuyết.
- A lúc nãy có Lâm công tử rủ Lạc nhi đi thả đèn, muội ấy nói tí sẽ tự trở về!
Liên Tuyết nói dối không chớp mắt.
Lăng Thiên Ngạo liền nhíu mày, hắn vừa đi không bao lâu sao lại nhảy ra Lâm công tử chết tiệt nào vậy? Nhất định phải phạt tiểu hồ ly ham vui kia mới được.
- Ta đi tìm nàng!
Hắn lạnh lùng quay đầu bước đi.
Liên Tuyết vốn nghĩ hắn sẽ tức giận mà quay về, lúc đó nàng ta sẽ rủ hắn đi thả đèn, nào ngờ hắn lại đòi đi tìm Lạc Lạc.
- A!! Lăng công tử...
Lúc này nàng ta liền giả vờ trật chân, ngã vào lòng Lăng Thiên Ngạo, hắn chán ghét định mau chóng đẩy nàng ra thì thấy Lạc Lạc đang tức giận nhìn hắn, chưa đầy 3 giây liền quay đầu bỏ đi. Thấy vậy hắn liền chạy theo, đẩy Kiên Tuyết ra khiến nàng ta ngã xuống.
- Hay cho một màn ân ân ái ái, ta vừa vắng không bao lâu mà các người đã thân thiết như vậy rồi. Hảo! Từ này Lạc Lạc ta sẽ không làm phiền các ngươi nữa, để cho đôi tình nhân các ngươi tự do ái ân. hừ...hừ
Lạc Lạc vừa đi vừa mắng, cảm thấy thật tức giận, thật đau lòng, có cảm giác muỗn khóc a~~ Nàng cũng không biết tại sao khi thấy cảnh kia liền bỏ đi, phi thường khó chịu, phi thường tức giận, phi thường muốn mắng người.
- Lạc nhi! Lạc nhi!
Lúc này Lăng Ngạo Thiên đã nhanh chóng theo kịp nàng.
- Ngươi tránh ra! Chán ghét! Chán ghét!
Nàng hung hăng đẩy hắn ra.
Lăng Ngạo Thiên liền phi thân chặn trước mặt nàng. Thấy vậy nàng liền khi triển phép thuật, đánh hắn bật ra, hắn liền thành công hóa giải đòn tấn công của nàng, khóa chặt nàng vào lòng.
Nàng càng tức giận, nước mắt bỗng chốc chảy ra, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
- Ô..ô, ngươi..ngươi khi dễ ta, chán ghét, buông ta ra!!!
- Nói cho ta nàng rốt cuộc làm sao?
Hắn đau lòng nhìn nàng.
- Người đi về với sư tỷ đi, không cần quan tâm đến ta nữa! Người ôm sư tỷ chặt vậy cơ mà! hai người tình chàng ý thiếp vậy cơ mà!!!
Nàng khóc ngày càng to.
Thì ra là tiểu hồ ly ăn giấm chua, hắn khẽ bật cười.
- Ngươi cười gì?
Nàng tức giận hỏi.
- Ta cười tiểu hồ ly của ta ăn giấm chua rồi!
-Ta không ăn giấm, lúc nãy ta chỉ ăn gà nướng thôi!
Nàng ngây thơ nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng như vậy cười càng to, ôm chặt nàng hơn.
- Ta nới là tiểu hồ ly nàng đang ghen!
- Ghen gì chứ, ngươi đừng nói bậy!
Lạc Lạc như bị nói trúng tâm tư, bất chợt đỏ mặt.
- Lúc nãy nàng ta bị vấp rồi ngã vào ta, ta chưa kịp phản ứng thì đúng lúc nàng nhìn thấy cảnh đó, ta thật sự không có gì với nàng ta!
Lăng Thiên Ngạo từ từ chậm rãi giải thích.
- Ngươi nói là thật?
Lạc Lạc từ từ tin tưởng, lại nghĩ lúc nãy quá tức giận nên đầu óc không suy nghĩ được nhiều, bây giờ ngẫm lại có vẻ hắn nói đúng.
- Nàng phải tin ta! Vì ta là nam nhân của nàng, sao có thể có tâm tư với nữ nhân khác.
Nói đến đây hắn liền từ từ ghé sát vào tai Lạc Lạc, phả làn hơi ấm nóng vào cổ nàng, khiến nàng bất chợt đỏ mặt, nhưng nghe những lời hắn nói khiến nàng càng choáng váng, tim đập liên hồi.
- Hơn nữa, không những thân xác ta đã muốn trao cho nàng mà trái tim ta đã sớm chạy đến chỗ nàng rồi!
Nàng đứng im bất động, không dám lên tiếng
-" Hắn là đang thổ lộ với nàng sao?"
-Nói cho ta nghe, cảm giác lúc nãy khi ghen nàng có cảm giác như thế nào?
Nàng không kịp suy nghĩ, thuận miệng nói:
- Như.. như bị cướp mất gà nướng vậy!
Hắn cười khổ, quả nhiên tầm quan trọng của hắn chỉ bằng gà nướng.
- Tiểu hồ ly đáng chết! Đáng bị trừng phạt!
Nói rồi hắn liền cúi đầu hung hăng hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, vừa bá đạo vừa ôn nhu, khiến nàng nhiệt tình đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook