Tiểu Hầu Gia
-
Chương 4: Vào cung
Hoàng tử trong cung khi đến tuổi đều phải đồng loạt đến Thái Học viện đọc sách, nhưng bởi vì Đức Vinh đế không yên lòng Thái tử thể nhược, cuối cùng miễn cho y nỗi khổ mệt nhọc bôn ba, chỉ cho mời Nghiêm thái phó học vấn tốt nhất Hàn Lâm viện ngày ngày đến Đông cung dạy Thái tử học. Mà Lạc Kiêu thân là thư đồng của Thái tử, cũng tự nhiên ở lại Đông cung hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt như thế.
Cỗ kiệu vào đến trước cổng cung liền dừng lại, Lạc Kiêu xuống kiệu, chưa đi được vài bước, liền thấy phía trước một công công trên người mặc trang phục của thái giám cầm theo đèn lồng, dẫn đầu một đội kiệu phu mang theo tươi cười chào đón.
“Chính là Bình Tân Thế Tử?” Trương Hữu Đức cười híp mắt hỏi.
“Đúng vậy.” Lạc Kiêu ngừng bước, cũng cười nhẹ một tiếng, “Không biết công công…”
“Nô tài họ Trương, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ hầu hạ dưới tay Thái tử mà thôi, thật sự không đáng để nhắc tới.” Trương Hữu Đức đánh giá Lạc Kiêu mặt không biến sắc phía trước, “Thái tử người yếu, không thể ra gió, hôm nay không cách nào tự mình nghênh đón Thế tử, cảm thấy vô cùng tiếc hận, lúc này mới cho nô tài đặc biệt đến dây để dẫn đường cho Thế tử,” Thu lại ánh mắt, cười cười khom lưng, tay ra hiệu “Xin mời”, “Thái tử đang ở trong Đông cung chuẩn bị trà tốt nhất do Miêu Cương tiến cống để chờ người, mời Thế tử gia lên kiệu a.”
“Thái tử thật quá khách khí, lời này nói ra cũng làm cho hạ thần cảm thấy sợ hãi.” Lạc Kiêu chắp tay với Trương Hữu Đức, cười nói: “Hôm nay thật sự làm phiền công công vất vả như thế.” Nói xong, bí mật nhét một thỏi vàng vào ống tay áo của Trương Hữu Đức, sau đó mới tiến lên vài bước, xoay người xốc lên vải mành trên kiệu, ngồi xuống.
“Công công, khởi kiệu a.”
Trương Hữu Đức ấn lấy thỏi vàng trong ống tay áo ánh mắt lóe lên một cái, nghe Lạc Kiêu trong kiệu lên tiếng, liền dằn xuống toàn bộ tâm tư, cất giọng the thé hô một tiếng: “Khởi kiệu!” Nói xong, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Đông cung.
Đến Đông cung vừa lúc giờ mẹo*, sắc trời còn chưa sáng nên toàn bộ Đông cung vẫn là đèn đuốc sáng trưng. Xuống kiệu Trương Hữu Đức dẫn Lạc Kiêu tiến vào Đông cung, sau đó trực tiếp đưa người đến Tây Sương phòng nơi Thái tử đọc sách.
(*từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.)
Đi vào viện tử, Trương Hữu Đức cung kính làm lễ với Lạc Kiêu, sau đó mở miệng nói: “Nô tài vài phòng báo trước cho Thái tử một tiếng, mong Thế tử chờ ở chỗ này một lát.”
Lạc Kiêu gật đầu đáp: “Làm phiền công công.”
Trương Hữu Đức giao đèn lồng trong tay cho một tiểu thái giám bên cạnh, đi thẳng lên bậc thang vào trong phòng, sau đó, cũng chỉ một lát, liền có một người khoác áo lông mỏng đẩy cửa phòng từ trong đi ra.
Người nọ đứng ở chỗ cao đánh giá hắn, yên tĩnh chỉ chốc lát, mới mở miệng chậm rãi nói: “Cô nói, con trai của Hổ Bí* tướng, không phải hung ác đáng sợ cũng khó tránh khỏi cường tráng thô kệch, lại không nghĩ đến con trai của Bình Tân Hầu gia cũng không giống ông ấy, chính là sinh ra một bộ tướng mạo thanh nhã tuấn lãng như vậy.”
(*虎贲: Đội quân dũng mãnh của vua, một loại cấm vệ binh của quân vương cổ đại.)
Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, lập tức nâng đầu nhìn, đã thấy thiếu niên với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi gợi lên khóe môi, chỉ một chút vui vẻ hơi lóe lên trên khuôn mặt, chợt nhìn, lại có một loại diễm sắc (*xinh đẹp) kinh người ập vào mặt, hơi hạ mắt cũng không dám nhìn nhiều, chỉ chắp tay nói một tiếng: “Thái tử quá khen.”
Văn Nhân Cửu lại đưa mắt nhìn chằm chằm Lạc Kiêu đứng trong viện, thấy hắn lễ nghi chu toàn cũng không ngẩng đầu lên, đáy mắt rất nhanh xẹt qua một chút suy tư, lập tức quay lưng, thản nhiên nói: “Đã là giờ mẹo một khắc, tiếp qua nửa nén hương nữa Nghiêm thái phó liền đến dạy học. Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, Thế tử tạm thời theo Cô vào phòng đi.”
Lạc Kiêu nghe vậy ngừng một lát, thấp giọng đáp “Vâng”, sau đó liền theo sát Văn Nhân Cửu đi vào bên trong.
Từ hơn mười năm trước, Đức Vinh đế vốn thương xót con nhỏ sợ lạnh mà hao phí vô số tiền bạc phủ địa long* khắp Đông cung, đến thời điểm giá lạnh, toàn bộ Hoàng thành cũng chỉ có chỗ này của Thái tử vẫn ấm áp như xuân.
(*地龙 dưới mặt đất xây hỏa đạo, hỏa đạo có cửa trên mặt đất, ở bên ngoài nhóm lửa, khí nóng thông qua hỏa đạo truyền vào phòng.)
Lạc Kiêu cởi áo lông cáo xuống đưa cho tiểu thái giám bên cạnh, ngước mắt thấy Văn Nhân Cửu sớm đã vào phòng ngồi xuống, nghĩ một chút, liền ngồi xuống bên cạnh y.
Kiếp trước vì tính mệnh của Hầu phủ, liên tục cân nhắc cuối cùng hắn vẫn không đồng ý chuyện thư đồng này, hơn nữa sau đó cơ duyên xảo hợp, hắn dần quen biết với Thất hoàng tử… Nhớ đến đây, Lạc Kiêu lại thầm thở dài, một chốc nhưng vẫn là nhịn xuống không muốn nghĩ nhiều, chỉ hơi quay đầu đem tâm tư đặt xuống trên người thiếu niên khoác áo lông mỏng bên cạnh: Cẩn thận tính toán, hắn cùng với vị Thái tử Đại Càn này chân chính ở chung kỳ thực cũng không tính là nhiều.
Cùng lắm chỉ rải rác qua mấy lần đối đầu, ấn tượng nhưng là khắc sâu.
Mọi người đều nói Thái tử thân thể nhược, lại không có gì duy trì thế lực, chính là có danh hiệu Thái tử, đến cùng cũng khó trèo lên ngôi Hoàng đế. Nhưng hắn biết được, bên trong thân thể mỏng manh gầy yếu, dường như một tay liền có thể bóp nát đó luôn cất giấu một thất khiếu linh lung tâm* dưới bề ngoài sắc bén tàn nhẫn.
(*Thất khiếu linh lung tâm(七窍玲珑心)/Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ -> về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.)
Chính là trong cảnh ngộ giống như không có thiên thời không có địa lợi kia, nếu không phải hắn khắp nơi cẩn thận, ba phen mấy bận cũng suýt chút nữa đã bị người này lấy mất mạng.
—— Nhưng dù thế nào hắn vẫn mắc nợ y một giang sơn.
Lạc Kiêu nhớ đến kiếp trước trên di chiếu của Đức Vinh đế bị chính mình đổi kia ghĩ rõ ràng ba chữ Văn Nhân Cửu, hơi hạ mắt xuống.
Vẫn nhớ ngày Tân đế đăng cơ, hắn đến Tông Nhân phủ tiễn y một đoạn đường cuối cùng. Trời lúc ấy rét đậm, chính là thời điểm giá lạnh, người nọ rồi lại bởi vì thụ hình mà mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người.
Tứ chi bị trói lại trên ghế phạt, người nọ hơi hạ mi, mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt rũ xuống một bên mặt, càng hiện lên sắc mặt trắng nhợt đến mức trong suốt của y, lại đến đôi môi đỏ thẫm, quyến rũ bức người gần như yêu dị tà khí: “Dùng giang sơn để đánh bạc, được làm vua thua làm giặc, Cô có chơi có chịu.” Người nọ bỗng nhiên cười nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen sâu dường như có thể nhìn thẳng vào lòng người, “Cũng không biết Lạc khanh vì Tân đế dọn sạch hết thảy chướng ngại… Sau khi Cô chết, rốt cuộc còn có ích lợi gì?”
“Thỏ chết nấu thịt chó săn*.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng bởi vì xen lẫn vui vẻ mà vô cùng nhu hoà, “Lạc khanh, Cô ở bên dưới chờ kết cục của ngươi.”
(*狡兔死, 走狗烹 khi con thỏ khôn ranh đã chết thì chó săn ko còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt, cũng nói người sau khi đã lợi dụng lập tức vứt bỏ.)
Đúng là một lời thành sấm.
“Thế tử sao cứ nhìn chằm chằm vào Cô không tha? Là mặt Cô có chỗ nào tổn hại, thất nghi* trước mặt ngươi?” Văn Nhân Cửu đang hạ bút trên thư án, bỗng hơi quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, con ngươi thâm trầm, nhàn nhạt lên tiếng.
(*k lễ phép, k hợp lễ tiết nghi thức.)
Con ngươi độc nhất vô nhị giống hệt trong trí nhớ khiến Lạc Kiêu nhất thời có chút không biết bản thân đang ở đâu, nhưng lập tức thu hồi lại những suy nghĩ không nên có, khẽ mỉm cười nói: “Dung mạo Điện hạ cũng không có gì, cũng chỉ là hạ thần thô kệch, chưa từng may mắn gặp qua tư thái thiên nhân (*người trời) giống như Điện hạ, nhất thời có chút thất thố mà thôi. Mong Điện hạ thứ tội.”
Ánh mắt nhưng là trong trẻo không gợn sóng.
Văn Nhân Cửu nhìn hắn hồi lâu, cười nhẹ một tiếng như có như không: “Thế tử rồi lại thật lớn mật.”
“Trước mặt người khác sẽ không dám a,” Lạc Kiêu chậm rãi nói: “Chỉ vì hạ thần tin tưởng vững chắc Điện hạ cuối cùng sẽ trở thành một đời minh chủ. Mà Minh chủ không giấu cái đẹp của người*, cũng biết Điện hạ dĩ nhiên sẽ không vì hạ thần nói ra một lời từ đáy lòng mà trách tội với thần.”
(*Nguyên văn 明主不掩人之美 minh chủ bất yểm nhân chi mỹ: vua tài đức sáng suốt không che đậy ưu điểm của người khác.)
Nếu nói chuyện Bình Tân Thế Tử vào Đông cung cũng chỉ là Bình Tân Hầu âm thầm tỏ thái độ, như vậy những lời này của Lạc Kiêu liền thật sự biểu hiện lòng trung thành đối với y. Văn Nhân Cửu nhìn hắn thật sâu, ý tứ sâu xa nói: “Tùy tùng bên cạnh nếu không phải trung thành, dù cho là minh chủ, e rằng cũng không thể khoan nhượng với cái này.”
“Quân nếu làm Thái Tông, thần xin làm Ngụy Trưng*.” Lạc Kiêu nhấc vạt áo lên quỳ xuống, cúi đầu thấp giọng: “Xông pha khói lửa, đến chết mới thôi.”
(*Vị quan được Thái Tông trọng dụng.)
Văn Nhân Cửu từ trên cao nhìn xuống Lạc Kiêu, mặc dù quỳ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như trước, hồi lâu, hơi cong lên khóe môi đưa tay đỡ Lạc Kiêu lên.
“Thế tử tín nhiệm Cô, Cô dĩ nhiên sẽ dùng quốc sĩ* đối đãi với Thế tử,” Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn thẳng vào Lạc Kiêu, đồng tử đen láy bị lông mi dài mảnh nửa che nửa đậy, giọng nói rồi lại mềm mại, “Chỉ mong Thế tử ngàn vạn lần đừng phụ sự kỳ vọng của Cô.”
(*国士 người tài của một nước.)
Lạc Kiêu không tránh không né ánh mắt của Văn Nhân Cửu, hắn mấy máy môi, sau đó trịnh trọng gằn từng chữ một: “Điện hạ nếu dùng quốc sĩ đối đãi thần, thần dĩ nhiên theo sát Điện hạ, dùng quốc sĩ hồi báo, không dám làm trái nửa phần.”
“Như vậy,” Văn Nhân Cửu bỗng nở nụ cười, khuôn mặt xưa nay lạnh như băng, với nụ cười này lại khiến nó trở nên diễm lệ, “Cô liền an tâm. Chỉ mong Thế tử ngàn vạn lần ghi nhớ lời nói hôm nay, ngày sau cũng đừng để bay mất.”
Lạc Kiêu nghe xong hơi hạ mắt, chỉ chắp tay làm lễ một cái, thấp giọng đáp: “Thần, rõ ràng.”
Cỗ kiệu vào đến trước cổng cung liền dừng lại, Lạc Kiêu xuống kiệu, chưa đi được vài bước, liền thấy phía trước một công công trên người mặc trang phục của thái giám cầm theo đèn lồng, dẫn đầu một đội kiệu phu mang theo tươi cười chào đón.
“Chính là Bình Tân Thế Tử?” Trương Hữu Đức cười híp mắt hỏi.
“Đúng vậy.” Lạc Kiêu ngừng bước, cũng cười nhẹ một tiếng, “Không biết công công…”
“Nô tài họ Trương, cũng chỉ là một nhân vật nhỏ hầu hạ dưới tay Thái tử mà thôi, thật sự không đáng để nhắc tới.” Trương Hữu Đức đánh giá Lạc Kiêu mặt không biến sắc phía trước, “Thái tử người yếu, không thể ra gió, hôm nay không cách nào tự mình nghênh đón Thế tử, cảm thấy vô cùng tiếc hận, lúc này mới cho nô tài đặc biệt đến dây để dẫn đường cho Thế tử,” Thu lại ánh mắt, cười cười khom lưng, tay ra hiệu “Xin mời”, “Thái tử đang ở trong Đông cung chuẩn bị trà tốt nhất do Miêu Cương tiến cống để chờ người, mời Thế tử gia lên kiệu a.”
“Thái tử thật quá khách khí, lời này nói ra cũng làm cho hạ thần cảm thấy sợ hãi.” Lạc Kiêu chắp tay với Trương Hữu Đức, cười nói: “Hôm nay thật sự làm phiền công công vất vả như thế.” Nói xong, bí mật nhét một thỏi vàng vào ống tay áo của Trương Hữu Đức, sau đó mới tiến lên vài bước, xoay người xốc lên vải mành trên kiệu, ngồi xuống.
“Công công, khởi kiệu a.”
Trương Hữu Đức ấn lấy thỏi vàng trong ống tay áo ánh mắt lóe lên một cái, nghe Lạc Kiêu trong kiệu lên tiếng, liền dằn xuống toàn bộ tâm tư, cất giọng the thé hô một tiếng: “Khởi kiệu!” Nói xong, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Đông cung.
Đến Đông cung vừa lúc giờ mẹo*, sắc trời còn chưa sáng nên toàn bộ Đông cung vẫn là đèn đuốc sáng trưng. Xuống kiệu Trương Hữu Đức dẫn Lạc Kiêu tiến vào Đông cung, sau đó trực tiếp đưa người đến Tây Sương phòng nơi Thái tử đọc sách.
(*từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.)
Đi vào viện tử, Trương Hữu Đức cung kính làm lễ với Lạc Kiêu, sau đó mở miệng nói: “Nô tài vài phòng báo trước cho Thái tử một tiếng, mong Thế tử chờ ở chỗ này một lát.”
Lạc Kiêu gật đầu đáp: “Làm phiền công công.”
Trương Hữu Đức giao đèn lồng trong tay cho một tiểu thái giám bên cạnh, đi thẳng lên bậc thang vào trong phòng, sau đó, cũng chỉ một lát, liền có một người khoác áo lông mỏng đẩy cửa phòng từ trong đi ra.
Người nọ đứng ở chỗ cao đánh giá hắn, yên tĩnh chỉ chốc lát, mới mở miệng chậm rãi nói: “Cô nói, con trai của Hổ Bí* tướng, không phải hung ác đáng sợ cũng khó tránh khỏi cường tráng thô kệch, lại không nghĩ đến con trai của Bình Tân Hầu gia cũng không giống ông ấy, chính là sinh ra một bộ tướng mạo thanh nhã tuấn lãng như vậy.”
(*虎贲: Đội quân dũng mãnh của vua, một loại cấm vệ binh của quân vương cổ đại.)
Lạc Kiêu hơi ngẩn ra, lập tức nâng đầu nhìn, đã thấy thiếu niên với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi gợi lên khóe môi, chỉ một chút vui vẻ hơi lóe lên trên khuôn mặt, chợt nhìn, lại có một loại diễm sắc (*xinh đẹp) kinh người ập vào mặt, hơi hạ mắt cũng không dám nhìn nhiều, chỉ chắp tay nói một tiếng: “Thái tử quá khen.”
Văn Nhân Cửu lại đưa mắt nhìn chằm chằm Lạc Kiêu đứng trong viện, thấy hắn lễ nghi chu toàn cũng không ngẩng đầu lên, đáy mắt rất nhanh xẹt qua một chút suy tư, lập tức quay lưng, thản nhiên nói: “Đã là giờ mẹo một khắc, tiếp qua nửa nén hương nữa Nghiêm thái phó liền đến dạy học. Đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, Thế tử tạm thời theo Cô vào phòng đi.”
Lạc Kiêu nghe vậy ngừng một lát, thấp giọng đáp “Vâng”, sau đó liền theo sát Văn Nhân Cửu đi vào bên trong.
Từ hơn mười năm trước, Đức Vinh đế vốn thương xót con nhỏ sợ lạnh mà hao phí vô số tiền bạc phủ địa long* khắp Đông cung, đến thời điểm giá lạnh, toàn bộ Hoàng thành cũng chỉ có chỗ này của Thái tử vẫn ấm áp như xuân.
(*地龙 dưới mặt đất xây hỏa đạo, hỏa đạo có cửa trên mặt đất, ở bên ngoài nhóm lửa, khí nóng thông qua hỏa đạo truyền vào phòng.)
Lạc Kiêu cởi áo lông cáo xuống đưa cho tiểu thái giám bên cạnh, ngước mắt thấy Văn Nhân Cửu sớm đã vào phòng ngồi xuống, nghĩ một chút, liền ngồi xuống bên cạnh y.
Kiếp trước vì tính mệnh của Hầu phủ, liên tục cân nhắc cuối cùng hắn vẫn không đồng ý chuyện thư đồng này, hơn nữa sau đó cơ duyên xảo hợp, hắn dần quen biết với Thất hoàng tử… Nhớ đến đây, Lạc Kiêu lại thầm thở dài, một chốc nhưng vẫn là nhịn xuống không muốn nghĩ nhiều, chỉ hơi quay đầu đem tâm tư đặt xuống trên người thiếu niên khoác áo lông mỏng bên cạnh: Cẩn thận tính toán, hắn cùng với vị Thái tử Đại Càn này chân chính ở chung kỳ thực cũng không tính là nhiều.
Cùng lắm chỉ rải rác qua mấy lần đối đầu, ấn tượng nhưng là khắc sâu.
Mọi người đều nói Thái tử thân thể nhược, lại không có gì duy trì thế lực, chính là có danh hiệu Thái tử, đến cùng cũng khó trèo lên ngôi Hoàng đế. Nhưng hắn biết được, bên trong thân thể mỏng manh gầy yếu, dường như một tay liền có thể bóp nát đó luôn cất giấu một thất khiếu linh lung tâm* dưới bề ngoài sắc bén tàn nhẫn.
(*Thất khiếu linh lung tâm(七窍玲珑心)/Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ -> về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.)
Chính là trong cảnh ngộ giống như không có thiên thời không có địa lợi kia, nếu không phải hắn khắp nơi cẩn thận, ba phen mấy bận cũng suýt chút nữa đã bị người này lấy mất mạng.
—— Nhưng dù thế nào hắn vẫn mắc nợ y một giang sơn.
Lạc Kiêu nhớ đến kiếp trước trên di chiếu của Đức Vinh đế bị chính mình đổi kia ghĩ rõ ràng ba chữ Văn Nhân Cửu, hơi hạ mắt xuống.
Vẫn nhớ ngày Tân đế đăng cơ, hắn đến Tông Nhân phủ tiễn y một đoạn đường cuối cùng. Trời lúc ấy rét đậm, chính là thời điểm giá lạnh, người nọ rồi lại bởi vì thụ hình mà mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả người.
Tứ chi bị trói lại trên ghế phạt, người nọ hơi hạ mi, mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt rũ xuống một bên mặt, càng hiện lên sắc mặt trắng nhợt đến mức trong suốt của y, lại đến đôi môi đỏ thẫm, quyến rũ bức người gần như yêu dị tà khí: “Dùng giang sơn để đánh bạc, được làm vua thua làm giặc, Cô có chơi có chịu.” Người nọ bỗng nhiên cười nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt đen sâu dường như có thể nhìn thẳng vào lòng người, “Cũng không biết Lạc khanh vì Tân đế dọn sạch hết thảy chướng ngại… Sau khi Cô chết, rốt cuộc còn có ích lợi gì?”
“Thỏ chết nấu thịt chó săn*.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng bởi vì xen lẫn vui vẻ mà vô cùng nhu hoà, “Lạc khanh, Cô ở bên dưới chờ kết cục của ngươi.”
(*狡兔死, 走狗烹 khi con thỏ khôn ranh đã chết thì chó săn ko còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt, cũng nói người sau khi đã lợi dụng lập tức vứt bỏ.)
Đúng là một lời thành sấm.
“Thế tử sao cứ nhìn chằm chằm vào Cô không tha? Là mặt Cô có chỗ nào tổn hại, thất nghi* trước mặt ngươi?” Văn Nhân Cửu đang hạ bút trên thư án, bỗng hơi quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, con ngươi thâm trầm, nhàn nhạt lên tiếng.
(*k lễ phép, k hợp lễ tiết nghi thức.)
Con ngươi độc nhất vô nhị giống hệt trong trí nhớ khiến Lạc Kiêu nhất thời có chút không biết bản thân đang ở đâu, nhưng lập tức thu hồi lại những suy nghĩ không nên có, khẽ mỉm cười nói: “Dung mạo Điện hạ cũng không có gì, cũng chỉ là hạ thần thô kệch, chưa từng may mắn gặp qua tư thái thiên nhân (*người trời) giống như Điện hạ, nhất thời có chút thất thố mà thôi. Mong Điện hạ thứ tội.”
Ánh mắt nhưng là trong trẻo không gợn sóng.
Văn Nhân Cửu nhìn hắn hồi lâu, cười nhẹ một tiếng như có như không: “Thế tử rồi lại thật lớn mật.”
“Trước mặt người khác sẽ không dám a,” Lạc Kiêu chậm rãi nói: “Chỉ vì hạ thần tin tưởng vững chắc Điện hạ cuối cùng sẽ trở thành một đời minh chủ. Mà Minh chủ không giấu cái đẹp của người*, cũng biết Điện hạ dĩ nhiên sẽ không vì hạ thần nói ra một lời từ đáy lòng mà trách tội với thần.”
(*Nguyên văn 明主不掩人之美 minh chủ bất yểm nhân chi mỹ: vua tài đức sáng suốt không che đậy ưu điểm của người khác.)
Nếu nói chuyện Bình Tân Thế Tử vào Đông cung cũng chỉ là Bình Tân Hầu âm thầm tỏ thái độ, như vậy những lời này của Lạc Kiêu liền thật sự biểu hiện lòng trung thành đối với y. Văn Nhân Cửu nhìn hắn thật sâu, ý tứ sâu xa nói: “Tùy tùng bên cạnh nếu không phải trung thành, dù cho là minh chủ, e rằng cũng không thể khoan nhượng với cái này.”
“Quân nếu làm Thái Tông, thần xin làm Ngụy Trưng*.” Lạc Kiêu nhấc vạt áo lên quỳ xuống, cúi đầu thấp giọng: “Xông pha khói lửa, đến chết mới thôi.”
(*Vị quan được Thái Tông trọng dụng.)
Văn Nhân Cửu từ trên cao nhìn xuống Lạc Kiêu, mặc dù quỳ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như trước, hồi lâu, hơi cong lên khóe môi đưa tay đỡ Lạc Kiêu lên.
“Thế tử tín nhiệm Cô, Cô dĩ nhiên sẽ dùng quốc sĩ* đối đãi với Thế tử,” Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn thẳng vào Lạc Kiêu, đồng tử đen láy bị lông mi dài mảnh nửa che nửa đậy, giọng nói rồi lại mềm mại, “Chỉ mong Thế tử ngàn vạn lần đừng phụ sự kỳ vọng của Cô.”
(*国士 người tài của một nước.)
Lạc Kiêu không tránh không né ánh mắt của Văn Nhân Cửu, hắn mấy máy môi, sau đó trịnh trọng gằn từng chữ một: “Điện hạ nếu dùng quốc sĩ đối đãi thần, thần dĩ nhiên theo sát Điện hạ, dùng quốc sĩ hồi báo, không dám làm trái nửa phần.”
“Như vậy,” Văn Nhân Cửu bỗng nở nụ cười, khuôn mặt xưa nay lạnh như băng, với nụ cười này lại khiến nó trở nên diễm lệ, “Cô liền an tâm. Chỉ mong Thế tử ngàn vạn lần ghi nhớ lời nói hôm nay, ngày sau cũng đừng để bay mất.”
Lạc Kiêu nghe xong hơi hạ mắt, chỉ chắp tay làm lễ một cái, thấp giọng đáp: “Thần, rõ ràng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook