Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
-
Chương 138: Trận cuối cùng
“Cái gì?”. Chứng kiến một màn này, Trần Trầm Nghiêm không tin được vào mắt mình mà thốt ra.
Đứng ở trên đấu trường!
Hồ Ngọc Ánh sau khi tung ra một kiếm, khí tức trên người nàng dần trở nên hỗn loạn. Mặc dù cảnh giới nàng đã được gia cố thêm rất nhiều nhưng để tung ra một kiếm này vẫn có phần hơi quá sức.
Hồng hộc!
Hơi thở Hồ Ngọc Ánh gấp gáp, sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi. Ẩn trong khóe môi, một chút máu tươi tanh nồng bốc lên đang chuẩn bị chảy ra ngoài.
“Sư đệ?”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh chợt lớn tiếng thốt ra.
Quay đầu, nàng nhìn thấy Đế Nguyên Quân thần sắc trông cực kỳ xấu, vết thương ở một bên hông không có dấu hiệu lành lại, máu màu đen từ miệng vết thương đang không ngừng chảy ra.
“Đây là”. Hồ Ngọc Ánh hốt hoảng. “Độc…”.
“Lũ khốn kiếp kia dám dùng kiếm tẩm độc?”.
“Sư tỷ, ta không sao?”. Đế Nguyên Quân đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng rồi nói. “Loại độc thấp kém này không làm khó ta được đâu”.
“…”. Hồ Ngọc Ánh gật đầu.
Nàng đưa tay đỡ hắn đứng dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn Trần Trầm Nghiêm. Ẩn sâu ở trong ánh mắt đó, dường như mọi sự tủi nhục và tức giận từ trước giờ nàng chịu đựng vì một ánh mắt này mà chuyển thành sát ý. Nàng hiện tại không còn cảm giác sợ hãi hắn như trước nữa.
Bị một người con gái từng bị hắn chơi đùa nhìn với ánh mắt như vậy. Trần Trầm Nghiêm trong lòng như gặp phải muôn vàn sóng lớn vậy. Hắn vừa tức giận, vừa ghen ghét, vừa đố kị. Những điều đó đều hiện hữu ở trên gương mặt. Trông cực kỳ dữ tợn.
Nhìn thấy cả hai người đã không còn quá nhiều sức lực, Trần Trầm Nghiêm ánh mắt tức tối dần dần nhẹ xuống rồi chuyển thành ánh mắt thương hại. Gương mặt âm trầm nở một nụ cười kỳ dị. Sau cùng, hắn liếc mắt nhìn qua Hoành Trường Nam trưởng lão như muốn nhắc nhở một việc gì đó.
Chỉ thấy, Hoành Trường Nam trưởng lão do dự một lúc rồi mới đưa ra quyết định của mình.
Tay phải lão đưa lên, một đợt thánh lực hóa thành từng cái mắt xích rồi lao nhanh về phía hai người rồi chuẩn bị trói chặt lại.
Sợi xích kia chưa kịp trói thì đột nhiên, ở trên cao. Một vệt đen từ trong không trung thình lình vẽ ra. Ở bên trong để lộ từng sợi lôi dẫn đánh ra men theo miệng của vệt đen đó.
Từ bên trong đi ra!
Một bóng dáng bà lão lưng gù, mái tóc trắng xỏa dài xuống. Trên người khóa một bộ trang phục màu xám trắng cổ lão, lòng bàn tay nắm chặt quyền trượng đứng dừng lại, ánh mắt nhìn xuống phía bên dưới rồi nhíu lại một cái.
“Hừ, Hoành Trường Nam lão nhi, ngươi dám sử dụng quyền hạn của trưởng lão để phá bỏ quy định của tông môn”. Bà lão đưa tay nhấn mạnh quyền trượng một cái rồi lớn tiếng quát. “Ngươi không nghĩ đến hậu quả sao?”.
“Dược lão”. Hoành Trường Nam ánh mắt trầm xuống đáp. “Chuyện này không cần ngươi quản”.
“Hahaha. Ta muốn quản thì sao?”. Dược lão tức giận quát.
“Ta xem trọng ngươi vì ngươi là Luyện Đan Đường trưởng lão, nhưng không vì thế mà ngượi được quyền tự cho bản thân là đúng”. Hoành Trường Nam hạ giọng.
“Tự cho bản thân là đúng?”. Dược lão đáp lại. “Ngươi đang tự nói bản thân mình hay sao?”.
“Tự ý thay đổi quy định tông môn”.
“Chia bè, kết phái muốn hãm hại đệ tử”.
“Tội này của ngươi không hề nhẹ một chút nào”.
“Dược lão”. Hoành Trường Nam tức giận quát lớn một tiếng, thánh lực ở trên người điên cuồng tuôn ra ngoài.
Một loại sức ép cực kỳ kinh khủng bắt đầu đè nén ra xung quanh. Ở trên cao, những tầng mây đen bị thánh lực của lão làm cho ảnh hượng mà dần kéo đến, cùng với đó là từng ánh chớp động ẩn sâu ở bên trong đang chuẩn bị đánh ra bất cứ lúc nào.
“Hừ…”. Dược lão hừ lạnh một tiếng.
Cùng với đó, thánh lực trên người dần dần đánh ra bên ngoài. Và cùng thánh lực của Hoành Trường Nam xung đột với nhau khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh. Mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vệt nứt lớn trải dài khắp nơi.
Đại trận bảo vệ đấu trường cũng bị ảnh hưởng mà run lên liên hồi, nhìn đại trận lúc này mỏng yếu giống như sắp đỗ.
Thánh lực của cả hai người đang ngày một tăng lên khiến đám đệ tử ở bên dưới giống như đang đối mặt với tử quan vậy, có nhiều đệ tử hơi yếu một chút bị một tia thánh lực mỏng yếu làm cho ngất đi. May mắn thay, ở trên cao còn có hai vị trưởng lão khác đã kịp thời ra tay, một vòng bảo vệ bằng thánh lực hiện lên ở ngay trên đầu họ, ngăn không chi xung kích của hai người kia đánh vào bên trong.
Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ không gian một lần nữa vang lên.
“Hai vị trưởng lão”. Thanh âm âm trầm, cổ lão từ bên trong kẽ nứt truyền ra ngoài. “Các ngươi đang định làm cái gì vậy?”.
Giọng nói âm trầm không có một chút uy lực nào nhưng lại khiến cả hai người phải run sợ, họ ngay lập tức thu lại thánh lực của mình.
“Thái thượng trưởng lão?”. Hoành Trường Nam khóe miệng run lên một cái rồi thốt ra.
“Yên phận của ngươi đi, chuyện ở trong tông. Lão hủ ta đây đều biết hết”. Thanh âm âm trầm kia một lần nữa vang lên. “Ngươi nên nhớ, có một vài chuyện không phải muốn làm thế nào cũng được đâu?”.
“Ta đã hiểu rồi, mong thái thượng trưởng lão xem xét”. Trên gương mặt Hoành Trường Nam lăn xuống từng hạt mồ hôi lo lắng, khóe miệng lắp bắp đáp lại.
“…”. Kẽ nứt không gian đang từ từ khép lại, ngay khi nó chuẩn bị đóng kín hoàn toàn. Một dòng thánh lực huyền ảo từ bên trong bay ra đang bay về phía Đế Nguyên Quân cùng Hồ Ngọc Ánh rồi bao bọc lấy họ.
“Một hệ thuộc tính”. Bất chợt, chỉ trong giây lát. Đế Nguyên Quân liền nhận ra dòng thánh lực mang theo thuộc tính này nên lẩm nhẩm nói ra.
Dưới sự trợ giúp của mộng hệ thần thông, thương thế trên người của cả hai đang hồi phục một cách nhanh chóng. Thậm chí việc hao hụt tinh lực và chân nguyên cũng được hồi phục chỉ trong một quảng thời gian ngắn như vậy cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân phải giật mình thán phục.
“Không hổ là mộc hệ thuộc tính”.
“Đợi ta đạt tới đỉnh phong thì không biết các thuộc tính này sẽ mạnh đến mức nào đây”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn sâu thẳng vào bên trong đan điền với những điểm sáng mờ nhạt ở bên trong rồi nói.
Dưới sự thúc động thiên phú kỹ năng lên đến cực điểm, bảy điểm sáng thuộc tính nay đã hao hụt đi gần như toàn bộ nên ánh sáng từ chúng phát ra cũng ngày một yếu dần. Để có thể khôi phục chúng trở lại được như ban đầu sẽ tốn không ít thời gian và đan dược.
“Sư đệ, ngươi đang lẩm nhẩm chuyện gì vậy?”. Hồ Ngọc Ánh tò mò hỏi hắn.
“À, không có chuyện gì đâu?”. Đế Nguyên Quân cười một cái cho qua rồi đáp lại.
Trông thấy gương mặt xinh đẹp cùng với nụ cười tươi tắn trên gương mặt Hồ Ngọc Ánh, Đế Nguyên Quân cảm thấy trong lòng như được an ủi một phần nào. Được đại mỹ nữ lo lắng khiến tinh thần hắn càng thêm sảng khoái.
“Sư tỷ, ngươi tin tưởng ta chứ?”.
“Tự nhiên sao ngươi lại hỏi vậy?”. Hồ Ngọc Ánh cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại. “Tất nhiên rồi”.
“À đúng rồi?”. Đế Nguyên Quân chợt quay đầu nhìn lại, trên gương mặt nở một nụ cười châm chọc rồi lớn tiếng nói. “Hoành Trường Nam trưởng lão, hai người bọn ta đều đã hồi phục lại như ban đầu rồi”.
“Nếu ngươi không ngại thì có thể tiếp tục đi”.
“Ngươi….”. Hoành Trường Nam trưởng lão tức giận quát.
“Thế nào?”. Đế Nguyên Quân châm chọc. “Sợ thái thượng trưởng lão chứ gì?”.
“Nếu như bọn ta đồng ý thì sao?”.
“Hừ, người thật s….”. Hoành Trường Nam trưởng lão nở một nụ cười, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân như muốn chế giễu hắn vậy.
Nhưng lão chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Đế Nguyên Quân cắt ngang qua.
“Nếu ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta thì ta sẽ chiều theo ý ngươi”.
“…”. Lão ta hơi suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại. “Được, ngươi nói thử xem”.
“Thứ nhất, ta muốn Dược Liên Anh sư tỷ cùng ta đánh một trận ba ba với người mạnh nhất của các ngươi”.
“Thứ hai, nếu bọn ta thắng trận này thì sẽ được thông qua vòng cuối cùng này”.
“Ngươi thấy sao?”.
Lời nói Đế Nguyên Quân vừa dứt, hắn liền nở một nụ cười hằn rồi ánh mắt nhìn chằm chằm lão như đang khiêu khích.
“Chuyện này…?”. Lão đang phân vân một lúc thì ở phía xa, Trần Trầm Thiên gật đầu ra hiệu. “Được ta đáp ứng”.
“Tốt”.
Một lúc sau, ở trên đấu trường!
Ba người mà lão ta chọn ra đã có, đứng ở trên đó có bài danh thức nhất của nội môn Mệnh Thiên Càng, bài danh thức ba Ngọc Tuyết Nhi, bài danh thứ năm Mã Hằng Ca.
“Ồ, ba người mạnh nhất của nội môn ở hiện tại đây sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt giống như một kẻ đang đi săn nhìn chằm chằm con mồi rồi nói.
“Trông không mạnh hơn bốn người kia là bao”.
“Ngươi…”. Mã Hằng Ca quát lớn một tiếng.
“Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
“Sư đệ, được rồi”. Chợt, Mệnh Thiên Càng đưa tay ra ngăn lại.
“Ta nghĩ trận đấu này không cần tiếp tục nữa đâu?”.
“Sư huynh, ngươi tại sao lại nói vậy?”. Mã Hằng Ca ánh mắt không mong muốn nhìn qua nói.
“Ta nghĩ sư đệ củng đã nhìn thấy một kiếm hồi nãy rồi”. Mệnh Thiên Càng lắc đầu đáp. “Một kiếm có thể giết chết ba người kia uy lực không khác gì Tinh Cực cảnh”.
“Với lại, ý định của hắn ta không đơn giản chỉ là như vậy”.
“Mặc dù ta không thuộc dưới trướng của Trần Trầm Nghiêm nhưng khi trưởng lão chọn thì trong mắt ba người kia đã không khác gì người của Trần Trầm Nghiêm rồi”.
“Thiên Càng sư huynh nói đúng đó”. Ngọc Tuyết Nhi không giữ lại nữa mà thở dài một hơi rồi nói ra. “Ta không muốn mạo hiểm tính mạng vì một hạng người như vậy”.
“Chuyện này…”.
“Thôi được rồi, theo ý hai người vậy”.
“Trưởng lão, trận này bọn ta nhận thua”. Cả ba người đồng thời quay người, thân trên họ hơi khom xuống rồi đồng thanh nói.
“Ba người các ngươi?”. Hoành Trường Nam trưởng lão tức tối. “Ta không cho phép các người từ…”.
Lời nói của lão chưa kịp dứt lời thì bị Đế Nguyên Quân một lần nữa cắt ngang. “Trưởng lão à, ngươi đang định phá bỏ quy tắc tông môn nữa sao”.
“Ta e là chuyện này không dễ bị thái thượng trưởng lão bỏ qua đâu?”.
“Ngươi…”.
“Ta chỉ đang lo lắng cho ngươi thôi”. Đế Nguyên Quân cười hằn nói. “Ta không nhớ quy ước giữa hai ta lại không cho người khác đầu hàng đâu?”.
- --
Đứng ở trên đấu trường!
Hồ Ngọc Ánh sau khi tung ra một kiếm, khí tức trên người nàng dần trở nên hỗn loạn. Mặc dù cảnh giới nàng đã được gia cố thêm rất nhiều nhưng để tung ra một kiếm này vẫn có phần hơi quá sức.
Hồng hộc!
Hơi thở Hồ Ngọc Ánh gấp gáp, sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi. Ẩn trong khóe môi, một chút máu tươi tanh nồng bốc lên đang chuẩn bị chảy ra ngoài.
“Sư đệ?”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh chợt lớn tiếng thốt ra.
Quay đầu, nàng nhìn thấy Đế Nguyên Quân thần sắc trông cực kỳ xấu, vết thương ở một bên hông không có dấu hiệu lành lại, máu màu đen từ miệng vết thương đang không ngừng chảy ra.
“Đây là”. Hồ Ngọc Ánh hốt hoảng. “Độc…”.
“Lũ khốn kiếp kia dám dùng kiếm tẩm độc?”.
“Sư tỷ, ta không sao?”. Đế Nguyên Quân đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng rồi nói. “Loại độc thấp kém này không làm khó ta được đâu”.
“…”. Hồ Ngọc Ánh gật đầu.
Nàng đưa tay đỡ hắn đứng dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn Trần Trầm Nghiêm. Ẩn sâu ở trong ánh mắt đó, dường như mọi sự tủi nhục và tức giận từ trước giờ nàng chịu đựng vì một ánh mắt này mà chuyển thành sát ý. Nàng hiện tại không còn cảm giác sợ hãi hắn như trước nữa.
Bị một người con gái từng bị hắn chơi đùa nhìn với ánh mắt như vậy. Trần Trầm Nghiêm trong lòng như gặp phải muôn vàn sóng lớn vậy. Hắn vừa tức giận, vừa ghen ghét, vừa đố kị. Những điều đó đều hiện hữu ở trên gương mặt. Trông cực kỳ dữ tợn.
Nhìn thấy cả hai người đã không còn quá nhiều sức lực, Trần Trầm Nghiêm ánh mắt tức tối dần dần nhẹ xuống rồi chuyển thành ánh mắt thương hại. Gương mặt âm trầm nở một nụ cười kỳ dị. Sau cùng, hắn liếc mắt nhìn qua Hoành Trường Nam trưởng lão như muốn nhắc nhở một việc gì đó.
Chỉ thấy, Hoành Trường Nam trưởng lão do dự một lúc rồi mới đưa ra quyết định của mình.
Tay phải lão đưa lên, một đợt thánh lực hóa thành từng cái mắt xích rồi lao nhanh về phía hai người rồi chuẩn bị trói chặt lại.
Sợi xích kia chưa kịp trói thì đột nhiên, ở trên cao. Một vệt đen từ trong không trung thình lình vẽ ra. Ở bên trong để lộ từng sợi lôi dẫn đánh ra men theo miệng của vệt đen đó.
Từ bên trong đi ra!
Một bóng dáng bà lão lưng gù, mái tóc trắng xỏa dài xuống. Trên người khóa một bộ trang phục màu xám trắng cổ lão, lòng bàn tay nắm chặt quyền trượng đứng dừng lại, ánh mắt nhìn xuống phía bên dưới rồi nhíu lại một cái.
“Hừ, Hoành Trường Nam lão nhi, ngươi dám sử dụng quyền hạn của trưởng lão để phá bỏ quy định của tông môn”. Bà lão đưa tay nhấn mạnh quyền trượng một cái rồi lớn tiếng quát. “Ngươi không nghĩ đến hậu quả sao?”.
“Dược lão”. Hoành Trường Nam ánh mắt trầm xuống đáp. “Chuyện này không cần ngươi quản”.
“Hahaha. Ta muốn quản thì sao?”. Dược lão tức giận quát.
“Ta xem trọng ngươi vì ngươi là Luyện Đan Đường trưởng lão, nhưng không vì thế mà ngượi được quyền tự cho bản thân là đúng”. Hoành Trường Nam hạ giọng.
“Tự cho bản thân là đúng?”. Dược lão đáp lại. “Ngươi đang tự nói bản thân mình hay sao?”.
“Tự ý thay đổi quy định tông môn”.
“Chia bè, kết phái muốn hãm hại đệ tử”.
“Tội này của ngươi không hề nhẹ một chút nào”.
“Dược lão”. Hoành Trường Nam tức giận quát lớn một tiếng, thánh lực ở trên người điên cuồng tuôn ra ngoài.
Một loại sức ép cực kỳ kinh khủng bắt đầu đè nén ra xung quanh. Ở trên cao, những tầng mây đen bị thánh lực của lão làm cho ảnh hượng mà dần kéo đến, cùng với đó là từng ánh chớp động ẩn sâu ở bên trong đang chuẩn bị đánh ra bất cứ lúc nào.
“Hừ…”. Dược lão hừ lạnh một tiếng.
Cùng với đó, thánh lực trên người dần dần đánh ra bên ngoài. Và cùng thánh lực của Hoành Trường Nam xung đột với nhau khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh. Mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vệt nứt lớn trải dài khắp nơi.
Đại trận bảo vệ đấu trường cũng bị ảnh hưởng mà run lên liên hồi, nhìn đại trận lúc này mỏng yếu giống như sắp đỗ.
Thánh lực của cả hai người đang ngày một tăng lên khiến đám đệ tử ở bên dưới giống như đang đối mặt với tử quan vậy, có nhiều đệ tử hơi yếu một chút bị một tia thánh lực mỏng yếu làm cho ngất đi. May mắn thay, ở trên cao còn có hai vị trưởng lão khác đã kịp thời ra tay, một vòng bảo vệ bằng thánh lực hiện lên ở ngay trên đầu họ, ngăn không chi xung kích của hai người kia đánh vào bên trong.
Đúng lúc này, một tiếng nứt vỡ không gian một lần nữa vang lên.
“Hai vị trưởng lão”. Thanh âm âm trầm, cổ lão từ bên trong kẽ nứt truyền ra ngoài. “Các ngươi đang định làm cái gì vậy?”.
Giọng nói âm trầm không có một chút uy lực nào nhưng lại khiến cả hai người phải run sợ, họ ngay lập tức thu lại thánh lực của mình.
“Thái thượng trưởng lão?”. Hoành Trường Nam khóe miệng run lên một cái rồi thốt ra.
“Yên phận của ngươi đi, chuyện ở trong tông. Lão hủ ta đây đều biết hết”. Thanh âm âm trầm kia một lần nữa vang lên. “Ngươi nên nhớ, có một vài chuyện không phải muốn làm thế nào cũng được đâu?”.
“Ta đã hiểu rồi, mong thái thượng trưởng lão xem xét”. Trên gương mặt Hoành Trường Nam lăn xuống từng hạt mồ hôi lo lắng, khóe miệng lắp bắp đáp lại.
“…”. Kẽ nứt không gian đang từ từ khép lại, ngay khi nó chuẩn bị đóng kín hoàn toàn. Một dòng thánh lực huyền ảo từ bên trong bay ra đang bay về phía Đế Nguyên Quân cùng Hồ Ngọc Ánh rồi bao bọc lấy họ.
“Một hệ thuộc tính”. Bất chợt, chỉ trong giây lát. Đế Nguyên Quân liền nhận ra dòng thánh lực mang theo thuộc tính này nên lẩm nhẩm nói ra.
Dưới sự trợ giúp của mộng hệ thần thông, thương thế trên người của cả hai đang hồi phục một cách nhanh chóng. Thậm chí việc hao hụt tinh lực và chân nguyên cũng được hồi phục chỉ trong một quảng thời gian ngắn như vậy cũng đủ để khiến Đế Nguyên Quân phải giật mình thán phục.
“Không hổ là mộc hệ thuộc tính”.
“Đợi ta đạt tới đỉnh phong thì không biết các thuộc tính này sẽ mạnh đến mức nào đây”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn sâu thẳng vào bên trong đan điền với những điểm sáng mờ nhạt ở bên trong rồi nói.
Dưới sự thúc động thiên phú kỹ năng lên đến cực điểm, bảy điểm sáng thuộc tính nay đã hao hụt đi gần như toàn bộ nên ánh sáng từ chúng phát ra cũng ngày một yếu dần. Để có thể khôi phục chúng trở lại được như ban đầu sẽ tốn không ít thời gian và đan dược.
“Sư đệ, ngươi đang lẩm nhẩm chuyện gì vậy?”. Hồ Ngọc Ánh tò mò hỏi hắn.
“À, không có chuyện gì đâu?”. Đế Nguyên Quân cười một cái cho qua rồi đáp lại.
Trông thấy gương mặt xinh đẹp cùng với nụ cười tươi tắn trên gương mặt Hồ Ngọc Ánh, Đế Nguyên Quân cảm thấy trong lòng như được an ủi một phần nào. Được đại mỹ nữ lo lắng khiến tinh thần hắn càng thêm sảng khoái.
“Sư tỷ, ngươi tin tưởng ta chứ?”.
“Tự nhiên sao ngươi lại hỏi vậy?”. Hồ Ngọc Ánh cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại. “Tất nhiên rồi”.
“À đúng rồi?”. Đế Nguyên Quân chợt quay đầu nhìn lại, trên gương mặt nở một nụ cười châm chọc rồi lớn tiếng nói. “Hoành Trường Nam trưởng lão, hai người bọn ta đều đã hồi phục lại như ban đầu rồi”.
“Nếu ngươi không ngại thì có thể tiếp tục đi”.
“Ngươi….”. Hoành Trường Nam trưởng lão tức giận quát.
“Thế nào?”. Đế Nguyên Quân châm chọc. “Sợ thái thượng trưởng lão chứ gì?”.
“Nếu như bọn ta đồng ý thì sao?”.
“Hừ, người thật s….”. Hoành Trường Nam trưởng lão nở một nụ cười, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân như muốn chế giễu hắn vậy.
Nhưng lão chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Đế Nguyên Quân cắt ngang qua.
“Nếu ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta thì ta sẽ chiều theo ý ngươi”.
“…”. Lão ta hơi suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại. “Được, ngươi nói thử xem”.
“Thứ nhất, ta muốn Dược Liên Anh sư tỷ cùng ta đánh một trận ba ba với người mạnh nhất của các ngươi”.
“Thứ hai, nếu bọn ta thắng trận này thì sẽ được thông qua vòng cuối cùng này”.
“Ngươi thấy sao?”.
Lời nói Đế Nguyên Quân vừa dứt, hắn liền nở một nụ cười hằn rồi ánh mắt nhìn chằm chằm lão như đang khiêu khích.
“Chuyện này…?”. Lão đang phân vân một lúc thì ở phía xa, Trần Trầm Thiên gật đầu ra hiệu. “Được ta đáp ứng”.
“Tốt”.
Một lúc sau, ở trên đấu trường!
Ba người mà lão ta chọn ra đã có, đứng ở trên đó có bài danh thức nhất của nội môn Mệnh Thiên Càng, bài danh thức ba Ngọc Tuyết Nhi, bài danh thứ năm Mã Hằng Ca.
“Ồ, ba người mạnh nhất của nội môn ở hiện tại đây sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt giống như một kẻ đang đi săn nhìn chằm chằm con mồi rồi nói.
“Trông không mạnh hơn bốn người kia là bao”.
“Ngươi…”. Mã Hằng Ca quát lớn một tiếng.
“Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi”.
“Sư đệ, được rồi”. Chợt, Mệnh Thiên Càng đưa tay ra ngăn lại.
“Ta nghĩ trận đấu này không cần tiếp tục nữa đâu?”.
“Sư huynh, ngươi tại sao lại nói vậy?”. Mã Hằng Ca ánh mắt không mong muốn nhìn qua nói.
“Ta nghĩ sư đệ củng đã nhìn thấy một kiếm hồi nãy rồi”. Mệnh Thiên Càng lắc đầu đáp. “Một kiếm có thể giết chết ba người kia uy lực không khác gì Tinh Cực cảnh”.
“Với lại, ý định của hắn ta không đơn giản chỉ là như vậy”.
“Mặc dù ta không thuộc dưới trướng của Trần Trầm Nghiêm nhưng khi trưởng lão chọn thì trong mắt ba người kia đã không khác gì người của Trần Trầm Nghiêm rồi”.
“Thiên Càng sư huynh nói đúng đó”. Ngọc Tuyết Nhi không giữ lại nữa mà thở dài một hơi rồi nói ra. “Ta không muốn mạo hiểm tính mạng vì một hạng người như vậy”.
“Chuyện này…”.
“Thôi được rồi, theo ý hai người vậy”.
“Trưởng lão, trận này bọn ta nhận thua”. Cả ba người đồng thời quay người, thân trên họ hơi khom xuống rồi đồng thanh nói.
“Ba người các ngươi?”. Hoành Trường Nam trưởng lão tức tối. “Ta không cho phép các người từ…”.
Lời nói của lão chưa kịp dứt lời thì bị Đế Nguyên Quân một lần nữa cắt ngang. “Trưởng lão à, ngươi đang định phá bỏ quy tắc tông môn nữa sao”.
“Ta e là chuyện này không dễ bị thái thượng trưởng lão bỏ qua đâu?”.
“Ngươi…”.
“Ta chỉ đang lo lắng cho ngươi thôi”. Đế Nguyên Quân cười hằn nói. “Ta không nhớ quy ước giữa hai ta lại không cho người khác đầu hàng đâu?”.
- --
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook