Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
-
Chương 120: Kinh khủng nam nhân
Nhìn thấy từng chữ công pháp, từng hình ảnh tuôn chảy vào trong tâm trí, cả hai người như muốn đứng hình. Trong đầu họ xuất hiện một hình ảnh nam tử trông cực kỳ nhỏ tuổi, tầm bảy tám tuổi thôi. Nhưng xung quanh đứa trẻ kia lại là một dòng kiếm khí vô tận đang vờn xung quanh người.
Và kỳ lạ hơn là đứa trẻ kia lại trông rất giống với Đế Nguyên Quân, mặc dù chênh lệch tuổi tác nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ điểm giống nhau của hai người.
Chưa hết, thân ảnh Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì dần dần xuất hiện một thanh kiếm đang bay lơ lửng ở sau lưng. Nhìn thanh kiếm một cái thôi nhưng cả hai người cảm nhận được thần hồn của mình giống như bị một loại năng lượng thiên địa kinh khủng đang đè ép họ. Toàn bộ uy áp đó chính là từ trên thanh kiếm đó toát ra.
Mặc dù không biết bản thật của nó là thanh kiếm có đẳng cấp như thế nào nhưng chỉ với chừng đó cũng đủ để chứng minh rất là bất phàm.
Ẩn ẩn đó là một bàn tay huyền ảo đang nắm chặt chuôi kiếm đang điều khiển. Từng lưỡi kiếm đánh ra là từng đợt kiếm khí mạnh mẽ rung động. Uy lực của nó cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cho dù không thể cảm nhận được tu vi kiếm đạo của hắn nhưng cả hai người đều nhận thấy được người đó có kiếm khí cực kỳ kinh khủng. Nó mạnh đến mức mà họ chỉ có thể nhìn thấy nó đang ở phía trước nhưng lại không hề cảm nhận được. Biết là có thể ngăn chặn được nhưng lại vô phương chống đỡ, biết nó cắt đứt vào da thịt thạm chí cả các cơ quan ở bên trong cơ thể nhưng trên da lại không để lại một vết thương nào.
Đáng sợ hơn, kiếm khí kia trông rất bình thường nhưng lại có thể hòa lẫn được vào trong thiên địa. Cảm giác như bên trong nó dường như còn có sinh mệnh chi lực.
Nhìn Đế Nguyên Quân tu luyện pháp quyết một lúc, cả hai người mới dần bừng tỉnh lại. Sắc mặt vừa hung phấn vừa lo sợ nhìn nhau.
“Sư đệ, cái này?”. Dược Liên Anh thân thể run nhẹ một cái rồi nói.
“Ngươi làm sao vậy sư tỷ?”. Nhìn mặt nàng có vẻ xuống sắc nên hắn lên tiếng hỏi.
“Ta không”. Dược Liên Anh nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi nói. “Nhưng loại kiếm kỹ này quá trân quý, sư đệ ngươi…”.
Dược Liên Anh chưa kịp nói hết lời liền bị Đế Nguyên Quân cắt ngang. “Chỉ là một cái địa cấp đỉnh phong kiếm kỹ mà thôi, ta còn không để vào mắt”.
“…”. Nghe thấy lời hắn nói có vẻ rất cao ngạo nhưng trông thấy nét mặt chắc chắn càng khiến hai người cảm thấy khó mà có thể tin được.
“Cái này ngươi thực tăng cho bọn ta sao?”. Hồ Ngọc Ánh nhìn qua nói. “Kỳ thật ta chỉ muốn trêu chọc ngươi một chút mà thôi”.
“Hừ… Tiểu gia lời nói ra ắt thực hiện”. Đế Nguyên Quân hừ lạnh một cái rồi nói với giọng điệu chắc chắn. “Đợi khi các ngươi tham ngộ được kiếm ý thì uy lực của kiếm kỹ mới được thi triển được ra hết toàn bộ”.
“Nói như vậy là ngươi đã tham ngộ được kiếm ý rồi sao sư đệ?”. Hồ Ngọc Ánh nghe thấy vậy liền giật mình, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Tất nhiên”. Đế Nguyên Quân sắc mặt khoái chí lớn tiếng nói. “Ta là siêu cấp thiên tài mà”.
Trông dáng vẻ của hắn như vậy nhưng cả hai cũng không kinh ngạc cho lắm, cả hai người chỉ lắc đầu một cái rồi cười nhẹ.
Ở bên ngoài lâu các!
Ba vị lão giả đang thi nhau bấm pháp quyết điều khiển đại trận vừa quan sát cục diện vừa nói.
“Haizzz, đám đệ tử năm này ngày một yếu kém hơn rồi”.
“Chỉ mới đi đến ải thứ ba đã có hơn hai trăm người bị loại bỏ rồi”.
“Cứ như thế này thì người có thể đi vào Tiên Luân Bí cảnh chắc không tới được năm mươi người”.
“Đúng vậy”.
“Không bằng những thánh địa khác, họ thời gian gần đây đã thu được rất nhiều đệ tử tài giỏi, chẳng bù cho chúng ta bây giờ”.
“…”.
Lão giả nói chuyện thêm một lúc, đợi những người còn lại đều thông qua rồi mới tiếp tục thúc dục đại trận để mở ra ải tiếp theo.
Ở sâu bên trong đại trận!
Trải qua một thời gian ngắn tỉnh dưỡng, sắc mặt họ đã dễ nhìn hơn trước rất nhiều, may mắn ở bên trong này còn có một lượng lớn linh khí nên thương thế và chân nguyên hao hụt đã hồi phục lại gần như toàn bộ.
“Kiếm kỹ này thật diệu”. Hồ Ngọc Ánh trong lúc dưỡng thương cũng không quên tu luyện qua một lần nhưng kết quả lại khiến nàng hết sức kinh ngạc. “Không ngờ ta mới chỉ luyện qua một lần mà kiếm khí nay đã mạnh hơn trước một thành rồi”.
“Có gì mà phải kinh ngạc như thế, lúc trước ta tu luyện còn nhanh gấp nhiều lần ngươi đó sư tỷ”. Đế Nguyên Quân bĩu môi. “Ta nhắm mắt một cái là làm được rồi”.
“Biết ngươi tài giỏi rồi”. Hồ Ngọc Ánh ánh mắt không tin nhìn hắn rồi nói.
Ở bên cạnh, Dược Liên Anh cũng đang cố gắng tu luyện qua một lần, khí tức trên người nàng dần bị rung động mạnh. Kiếm khí trên người nàng cũng đang không ngừng tăng lên. Đợi cho đến lúc nàng thức tỉnh thì cảnh cửa của ải thứ tư đã được mở ra.
Bước chân vào bên trong, trước mắt ba người là một khung cảnh trông cực kỳ hoang tàn, một mùi máu tanh nồng đang dần bốc lên khiến họ phải rung mình, cùng với phía bên dưới nền đất là một toàn là máu tươi. Và khắp nơi ở trong phòng là những thi thể còn chưa lạnh đang nằm ngổn ngang và ở phía ngoài xa là một tôn đồ tể tay nắm chặt đại đang ngồi ở trên đống thi thể mà nở một nụ cười máu lạnh.
“Đây là…”. Hồ Ngọc Ánh rùng mình thốt ra.
“Toàn bộ là đệ tử trong môn”. Dược Liên Anh trông thấy cái cảnh này cũng không khỏi rùng mình một cái. Sống lưng nàng lạnh toát thốt.
“…”. Trái lại, sắc mặt Đế Nguyên Quân lại không hề có một chút gợn sóng nào cả, ẩn sâu ở trong đó. Hắn thậm chí đang cười hằn như muốn châm chọc.
Vù vù!
Chợt, ở ngoài xa có một thanh âm thứ gì đó đang lao đến. Ngay lập tức, cả Hồ Ngọc Ánh cùng Dược Liên Anh đồng thời giật bắn mình, toàn thân phát lực rồi đưa trường kiếm lên để chống đỡ.
Ầm!
Một thanh âm to lớn vang lên, khiến toàn bộ căn phòng phải rung chuyển mạnh, trước mắt họ. Một đại đao to lớn đang găm sâu vào bên trong lòng đất, trọng lượng của nó ước tính cũng phải hơn ba ngàn cân. Trông cực kỳ nặng nề.
“Cái gì?”. Bị một thanh đao nhẹ nhàng đẩy lùi, Dược Liên Anh kinh hãi thốt ra.
“Sư tỷ, cẩn thận”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh lớn tiếng quát.
Lấy lại bình tĩnh, Dược Liên Anh ánh mắt nhìn về phía trước thì trông thấy một nam tử từ xa lao đến, hắn ta khi tiến lại gần đại đao liền rút mạnh một cái, một vệt đao khí cường hãn từ dưới đất xộc lên giống như một cái lưỡi cưa to lớn đuổi tới.
Nhận thấy đao khí lao tới với tốc độ quá nhanh, Dược Liên Anh không kịp tránh đi nên gồng mình chống đỡ. Nàng hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi vung mạnh một cái. Một đợt kiếm khí sắc bén mạnh mẽ bắn ra.
Nhưng điều khiến nàng càng thêm kinh hãi đó là đao khí kia lại quá bá đạo. Ngay cả kiếm khí nàng vừa được kiếm kỹ gia trì nhưng uy lực vẫn quá thua kém nên bị phá vỡ một cách quá dễ dàng. Thậm chí nó còn được đà mà lao lên nhanh hơn nữa.
Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp, Liên Hoa Kiếm!
Ở bên ngoài, Hồ Ngọc Ánh trông thấy chuyện không hay nên nàng không chậm trễ mà điên cuồng thúc dục kiếm chiêu. Nàng tung ra đại chiêu của mình mà đánh về phía trước.
Cơ thể Hồ Ngọc Ánh uyển chuyển như lướt bay trên mặt đất, ngay khi tiến lại gần đao khí thì nàng mạnh mẽ vung kiếm.
Rầm!
Thanh âm nổ lớn một lần nữa vang lên cùng với đó là một màn máu tươi nổ bắn tung tóe ra xung quanh, mặc dù đao khí đã bị đánh nát nhưng bị nó phản phệ lại cũng không hề nhẹ nhàng. Hồ Ngọc Ánh bị đao khí mạnh mẽ cắn trả khiến nàng thụ thương không nhẹ.
Trượt một đường dài trên nền đất, Hồ Ngọc Ánh ổn định lại cơ thể của mình rồi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng. Sắc mặt nàng ngưng tụ nhìn về phía trước.
“Xin lỗi. Do ta quá sơ ý”. Trông thấy vẻ chật vật của Hồ Ngọc Ánh, Dược Liên Anh nhanh chóng tiến lại gần đỡ dậy.
“Không sao?”. Hồ Ngọc Ánh gật đầu một cái trả lời.
Không để hai người có thêm thời gian, nam nhân kia thình lình lao lên. Tốc độ của hắn phải nói là nhanh đến cực điểm, ngay cả Dược Liên Anh cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn.
Thân ảnh lướt bay trên nền đất chỉ để lại từng tiếng tí tách dấu chân để lại.
“Nguy hiểm?”. Chợt, Dược Liên Anh cảm nhận được một cảm giác rùng rợn, lạnh đến tê người từ trên cao thình lình hạ xuống. Nàng cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến rất gần nên thốt ra.
Cho đến khi lưỡi đao thình lình đánh xuống, Dược Liên Anh cắn chặt răng rồi miển cưỡng đưa lưỡi kiếm lên chống đỡ. Nhưng cự lực của lưỡi đao quá lớn khiến lưỡi kiếm nàng chống đỡ bị ép chặt xuống nền đất.
Dược Liên Anh gồng mình nhảy lùi ra xa, trên gương mặt nàng vẫn hiện lên vẻ không thể tin nổi vào mắt mình.
Trước mắt nàng, tên nam tử trông không khác gì ma thần này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy. Nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn rõ ràng là Thiên Địa cảnh tầng chín nhưng lại quá mức dễ dàng áp chế cả hai người, trong khi Dược Liên Anh đã là tầng chín đỉnh phong.
Nhất là đao khí trên người hắn quá mạnh, nó mạnh đến mức có thể tùy tiền vung đao là phá vỡ được địa cấp hạ phẩm kiếm chiêu rồi.
Chưa hết, hắn đối mặt với kiếm khí nhưng không hề bị cắn trả, dường như kiếm khí vỡ ra không thể gây ra ảnh hưởng lên người hắn vậy.
Đáng sợ hơn là trên gương mặt hắn đang không ngừng nở ra một nụ cười man rợ, tên kia giống như đang chơi đùa với cả hai người. Khoảng cách thực lực giữa họ quá lớn khiến trong lòng Dược Liên Anh cảm thấy một sức ép đang đè nén.
“Đáng chết”. Trông thấy một màn này, Hồ Ngọc Ánh cắn chặt môi mà quát lớn, cơ thể nàng bắt đầu toát ra một lượng khí tức mạnh bạo, từ trên người nàng bắt đầu xuất hiện từng sợi tơ mờ ảo đang liên tục câu dẩn thiên địa lực lượng.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Liệt Thiên Kiếm!
Mượn nhờ thiên địa lực lượng, khí tức trên người nàng điên cuồng bạo tăng, chỉ trong chớp mắt. Nàng đã đột phá đến hai tiểu cảnh giới đạt đến Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, cùng với đó là đại kiếm chiêu mạnh mẽ nhất của nàng cũng được tung ra.
Từ trên lưỡi kiếm toát ra, một loạt kiếm khí mạnh bạo và sắc bén vô cùng. Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí của nàng đã được thúc dục đại thành kiếm khí lên đến cực hạn. Cùng với đó là sự mạnh mẽ của kiếm chiêu đồng thời tung ra.
Hồ Ngọc Ánh toàn thân vận lực rồi lao nhanh về phía nam nhân kia.
Lưỡi kiếm ánh lên dưới ánh đèn hiu hắt, thanh âm lưỡi kiếm sắc bén vút bay như muốn cắt đứt không khí. Tiến lại gần, nàng mạnh mẽ vung kiếm đánh xuống.
Nhưng nam tử kia vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra mà gương mặt hắn vẫn đang nở một nụ cười cùng với gương mặt khinh thường.
Rầm!
Lưỡi kiếm tiến lại gần, nam tử nhẹ nhàng vung mạnh đại đao một cái. Một loạt đao khí điên cuồng bắn ra và hướng về phía kiêm chiêu mà đánh.
Một vụ nổ kinh khủng vang lên cùng với đó là thân ảnh Hồ Ngọc Ánh bị đánh văng ra ngoài, thương thế quá nặng nên nàng phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm bất động trên nền đất.
Và kỳ lạ hơn là đứa trẻ kia lại trông rất giống với Đế Nguyên Quân, mặc dù chênh lệch tuổi tác nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ điểm giống nhau của hai người.
Chưa hết, thân ảnh Đế Nguyên Quân đang ngồi bế quan thì dần dần xuất hiện một thanh kiếm đang bay lơ lửng ở sau lưng. Nhìn thanh kiếm một cái thôi nhưng cả hai người cảm nhận được thần hồn của mình giống như bị một loại năng lượng thiên địa kinh khủng đang đè ép họ. Toàn bộ uy áp đó chính là từ trên thanh kiếm đó toát ra.
Mặc dù không biết bản thật của nó là thanh kiếm có đẳng cấp như thế nào nhưng chỉ với chừng đó cũng đủ để chứng minh rất là bất phàm.
Ẩn ẩn đó là một bàn tay huyền ảo đang nắm chặt chuôi kiếm đang điều khiển. Từng lưỡi kiếm đánh ra là từng đợt kiếm khí mạnh mẽ rung động. Uy lực của nó cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cho dù không thể cảm nhận được tu vi kiếm đạo của hắn nhưng cả hai người đều nhận thấy được người đó có kiếm khí cực kỳ kinh khủng. Nó mạnh đến mức mà họ chỉ có thể nhìn thấy nó đang ở phía trước nhưng lại không hề cảm nhận được. Biết là có thể ngăn chặn được nhưng lại vô phương chống đỡ, biết nó cắt đứt vào da thịt thạm chí cả các cơ quan ở bên trong cơ thể nhưng trên da lại không để lại một vết thương nào.
Đáng sợ hơn, kiếm khí kia trông rất bình thường nhưng lại có thể hòa lẫn được vào trong thiên địa. Cảm giác như bên trong nó dường như còn có sinh mệnh chi lực.
Nhìn Đế Nguyên Quân tu luyện pháp quyết một lúc, cả hai người mới dần bừng tỉnh lại. Sắc mặt vừa hung phấn vừa lo sợ nhìn nhau.
“Sư đệ, cái này?”. Dược Liên Anh thân thể run nhẹ một cái rồi nói.
“Ngươi làm sao vậy sư tỷ?”. Nhìn mặt nàng có vẻ xuống sắc nên hắn lên tiếng hỏi.
“Ta không”. Dược Liên Anh nuốt xuống một ngụm khí lạnh rồi nói. “Nhưng loại kiếm kỹ này quá trân quý, sư đệ ngươi…”.
Dược Liên Anh chưa kịp nói hết lời liền bị Đế Nguyên Quân cắt ngang. “Chỉ là một cái địa cấp đỉnh phong kiếm kỹ mà thôi, ta còn không để vào mắt”.
“…”. Nghe thấy lời hắn nói có vẻ rất cao ngạo nhưng trông thấy nét mặt chắc chắn càng khiến hai người cảm thấy khó mà có thể tin được.
“Cái này ngươi thực tăng cho bọn ta sao?”. Hồ Ngọc Ánh nhìn qua nói. “Kỳ thật ta chỉ muốn trêu chọc ngươi một chút mà thôi”.
“Hừ… Tiểu gia lời nói ra ắt thực hiện”. Đế Nguyên Quân hừ lạnh một cái rồi nói với giọng điệu chắc chắn. “Đợi khi các ngươi tham ngộ được kiếm ý thì uy lực của kiếm kỹ mới được thi triển được ra hết toàn bộ”.
“Nói như vậy là ngươi đã tham ngộ được kiếm ý rồi sao sư đệ?”. Hồ Ngọc Ánh nghe thấy vậy liền giật mình, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Tất nhiên”. Đế Nguyên Quân sắc mặt khoái chí lớn tiếng nói. “Ta là siêu cấp thiên tài mà”.
Trông dáng vẻ của hắn như vậy nhưng cả hai cũng không kinh ngạc cho lắm, cả hai người chỉ lắc đầu một cái rồi cười nhẹ.
Ở bên ngoài lâu các!
Ba vị lão giả đang thi nhau bấm pháp quyết điều khiển đại trận vừa quan sát cục diện vừa nói.
“Haizzz, đám đệ tử năm này ngày một yếu kém hơn rồi”.
“Chỉ mới đi đến ải thứ ba đã có hơn hai trăm người bị loại bỏ rồi”.
“Cứ như thế này thì người có thể đi vào Tiên Luân Bí cảnh chắc không tới được năm mươi người”.
“Đúng vậy”.
“Không bằng những thánh địa khác, họ thời gian gần đây đã thu được rất nhiều đệ tử tài giỏi, chẳng bù cho chúng ta bây giờ”.
“…”.
Lão giả nói chuyện thêm một lúc, đợi những người còn lại đều thông qua rồi mới tiếp tục thúc dục đại trận để mở ra ải tiếp theo.
Ở sâu bên trong đại trận!
Trải qua một thời gian ngắn tỉnh dưỡng, sắc mặt họ đã dễ nhìn hơn trước rất nhiều, may mắn ở bên trong này còn có một lượng lớn linh khí nên thương thế và chân nguyên hao hụt đã hồi phục lại gần như toàn bộ.
“Kiếm kỹ này thật diệu”. Hồ Ngọc Ánh trong lúc dưỡng thương cũng không quên tu luyện qua một lần nhưng kết quả lại khiến nàng hết sức kinh ngạc. “Không ngờ ta mới chỉ luyện qua một lần mà kiếm khí nay đã mạnh hơn trước một thành rồi”.
“Có gì mà phải kinh ngạc như thế, lúc trước ta tu luyện còn nhanh gấp nhiều lần ngươi đó sư tỷ”. Đế Nguyên Quân bĩu môi. “Ta nhắm mắt một cái là làm được rồi”.
“Biết ngươi tài giỏi rồi”. Hồ Ngọc Ánh ánh mắt không tin nhìn hắn rồi nói.
Ở bên cạnh, Dược Liên Anh cũng đang cố gắng tu luyện qua một lần, khí tức trên người nàng dần bị rung động mạnh. Kiếm khí trên người nàng cũng đang không ngừng tăng lên. Đợi cho đến lúc nàng thức tỉnh thì cảnh cửa của ải thứ tư đã được mở ra.
Bước chân vào bên trong, trước mắt ba người là một khung cảnh trông cực kỳ hoang tàn, một mùi máu tanh nồng đang dần bốc lên khiến họ phải rung mình, cùng với phía bên dưới nền đất là một toàn là máu tươi. Và khắp nơi ở trong phòng là những thi thể còn chưa lạnh đang nằm ngổn ngang và ở phía ngoài xa là một tôn đồ tể tay nắm chặt đại đang ngồi ở trên đống thi thể mà nở một nụ cười máu lạnh.
“Đây là…”. Hồ Ngọc Ánh rùng mình thốt ra.
“Toàn bộ là đệ tử trong môn”. Dược Liên Anh trông thấy cái cảnh này cũng không khỏi rùng mình một cái. Sống lưng nàng lạnh toát thốt.
“…”. Trái lại, sắc mặt Đế Nguyên Quân lại không hề có một chút gợn sóng nào cả, ẩn sâu ở trong đó. Hắn thậm chí đang cười hằn như muốn châm chọc.
Vù vù!
Chợt, ở ngoài xa có một thanh âm thứ gì đó đang lao đến. Ngay lập tức, cả Hồ Ngọc Ánh cùng Dược Liên Anh đồng thời giật bắn mình, toàn thân phát lực rồi đưa trường kiếm lên để chống đỡ.
Ầm!
Một thanh âm to lớn vang lên, khiến toàn bộ căn phòng phải rung chuyển mạnh, trước mắt họ. Một đại đao to lớn đang găm sâu vào bên trong lòng đất, trọng lượng của nó ước tính cũng phải hơn ba ngàn cân. Trông cực kỳ nặng nề.
“Cái gì?”. Bị một thanh đao nhẹ nhàng đẩy lùi, Dược Liên Anh kinh hãi thốt ra.
“Sư tỷ, cẩn thận”. Đột nhiên, Hồ Ngọc Ánh lớn tiếng quát.
Lấy lại bình tĩnh, Dược Liên Anh ánh mắt nhìn về phía trước thì trông thấy một nam tử từ xa lao đến, hắn ta khi tiến lại gần đại đao liền rút mạnh một cái, một vệt đao khí cường hãn từ dưới đất xộc lên giống như một cái lưỡi cưa to lớn đuổi tới.
Nhận thấy đao khí lao tới với tốc độ quá nhanh, Dược Liên Anh không kịp tránh đi nên gồng mình chống đỡ. Nàng hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi vung mạnh một cái. Một đợt kiếm khí sắc bén mạnh mẽ bắn ra.
Nhưng điều khiến nàng càng thêm kinh hãi đó là đao khí kia lại quá bá đạo. Ngay cả kiếm khí nàng vừa được kiếm kỹ gia trì nhưng uy lực vẫn quá thua kém nên bị phá vỡ một cách quá dễ dàng. Thậm chí nó còn được đà mà lao lên nhanh hơn nữa.
Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp, Liên Hoa Kiếm!
Ở bên ngoài, Hồ Ngọc Ánh trông thấy chuyện không hay nên nàng không chậm trễ mà điên cuồng thúc dục kiếm chiêu. Nàng tung ra đại chiêu của mình mà đánh về phía trước.
Cơ thể Hồ Ngọc Ánh uyển chuyển như lướt bay trên mặt đất, ngay khi tiến lại gần đao khí thì nàng mạnh mẽ vung kiếm.
Rầm!
Thanh âm nổ lớn một lần nữa vang lên cùng với đó là một màn máu tươi nổ bắn tung tóe ra xung quanh, mặc dù đao khí đã bị đánh nát nhưng bị nó phản phệ lại cũng không hề nhẹ nhàng. Hồ Ngọc Ánh bị đao khí mạnh mẽ cắn trả khiến nàng thụ thương không nhẹ.
Trượt một đường dài trên nền đất, Hồ Ngọc Ánh ổn định lại cơ thể của mình rồi đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên khóe miệng. Sắc mặt nàng ngưng tụ nhìn về phía trước.
“Xin lỗi. Do ta quá sơ ý”. Trông thấy vẻ chật vật của Hồ Ngọc Ánh, Dược Liên Anh nhanh chóng tiến lại gần đỡ dậy.
“Không sao?”. Hồ Ngọc Ánh gật đầu một cái trả lời.
Không để hai người có thêm thời gian, nam nhân kia thình lình lao lên. Tốc độ của hắn phải nói là nhanh đến cực điểm, ngay cả Dược Liên Anh cũng không thể theo kịp tốc độ của hắn.
Thân ảnh lướt bay trên nền đất chỉ để lại từng tiếng tí tách dấu chân để lại.
“Nguy hiểm?”. Chợt, Dược Liên Anh cảm nhận được một cảm giác rùng rợn, lạnh đến tê người từ trên cao thình lình hạ xuống. Nàng cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến rất gần nên thốt ra.
Cho đến khi lưỡi đao thình lình đánh xuống, Dược Liên Anh cắn chặt răng rồi miển cưỡng đưa lưỡi kiếm lên chống đỡ. Nhưng cự lực của lưỡi đao quá lớn khiến lưỡi kiếm nàng chống đỡ bị ép chặt xuống nền đất.
Dược Liên Anh gồng mình nhảy lùi ra xa, trên gương mặt nàng vẫn hiện lên vẻ không thể tin nổi vào mắt mình.
Trước mắt nàng, tên nam tử trông không khác gì ma thần này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy. Nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn rõ ràng là Thiên Địa cảnh tầng chín nhưng lại quá mức dễ dàng áp chế cả hai người, trong khi Dược Liên Anh đã là tầng chín đỉnh phong.
Nhất là đao khí trên người hắn quá mạnh, nó mạnh đến mức có thể tùy tiền vung đao là phá vỡ được địa cấp hạ phẩm kiếm chiêu rồi.
Chưa hết, hắn đối mặt với kiếm khí nhưng không hề bị cắn trả, dường như kiếm khí vỡ ra không thể gây ra ảnh hưởng lên người hắn vậy.
Đáng sợ hơn là trên gương mặt hắn đang không ngừng nở ra một nụ cười man rợ, tên kia giống như đang chơi đùa với cả hai người. Khoảng cách thực lực giữa họ quá lớn khiến trong lòng Dược Liên Anh cảm thấy một sức ép đang đè nén.
“Đáng chết”. Trông thấy một màn này, Hồ Ngọc Ánh cắn chặt môi mà quát lớn, cơ thể nàng bắt đầu toát ra một lượng khí tức mạnh bạo, từ trên người nàng bắt đầu xuất hiện từng sợi tơ mờ ảo đang liên tục câu dẩn thiên địa lực lượng.
Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Liệt Thiên Kiếm!
Mượn nhờ thiên địa lực lượng, khí tức trên người nàng điên cuồng bạo tăng, chỉ trong chớp mắt. Nàng đã đột phá đến hai tiểu cảnh giới đạt đến Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, cùng với đó là đại kiếm chiêu mạnh mẽ nhất của nàng cũng được tung ra.
Từ trên lưỡi kiếm toát ra, một loạt kiếm khí mạnh bạo và sắc bén vô cùng. Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí của nàng đã được thúc dục đại thành kiếm khí lên đến cực hạn. Cùng với đó là sự mạnh mẽ của kiếm chiêu đồng thời tung ra.
Hồ Ngọc Ánh toàn thân vận lực rồi lao nhanh về phía nam nhân kia.
Lưỡi kiếm ánh lên dưới ánh đèn hiu hắt, thanh âm lưỡi kiếm sắc bén vút bay như muốn cắt đứt không khí. Tiến lại gần, nàng mạnh mẽ vung kiếm đánh xuống.
Nhưng nam tử kia vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra mà gương mặt hắn vẫn đang nở một nụ cười cùng với gương mặt khinh thường.
Rầm!
Lưỡi kiếm tiến lại gần, nam tử nhẹ nhàng vung mạnh đại đao một cái. Một loạt đao khí điên cuồng bắn ra và hướng về phía kiêm chiêu mà đánh.
Một vụ nổ kinh khủng vang lên cùng với đó là thân ảnh Hồ Ngọc Ánh bị đánh văng ra ngoài, thương thế quá nặng nên nàng phun ra một ngụm máu tươi rồi nằm bất động trên nền đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook