Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
-
Chương 12: Tử Tịch Kiếm Pháp
“Như đúng lời hứa. Đây là kiếm của ngươi”. Mộ Tinh Trúc tay nắm thanh ngọc trúc ném về phía hắn rồi nói.
Đưa tay bắt lấy thanh ngọc trúc đưa lên đưa xuống, cảm nhận được nó rất là chắc tay, cảm giác cầm nắm rất là vừa lực.
“Gậy đánh chó thật là tốt”. Hắn gật đầu rồi khen.
“Tiểu đệ, ngươi không muốn kiểm tra lưởi kiếm như thế nào hay sao?”. Nhìn hắn có vẻ thích thú nên lên tiếng hỏi.
Một tay nắm phía dưới chuôi kiếm, một tay nắm ngang giữa thân rồi từ từ kéo ra. Cảm giác đầu tiên cảm nhận được là ban đầu rút ra có chút hơi cứng nhắc giống như giúp giử lại một phần để có thể sử dụng giống như một cái gậy. Đáng tiếc, chiều dài của nó dài bốn thước mà thôi, nhưng chất liệu của nó cực kỳ bá đạo.
Cảm giác thân trúc này cực kỳ chắc chắn, nó không hề yếu hơn so với những thanh pháp binh đâu, thậm chí còn bền chắc hơn.
Ngay khi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, điều đầu tiên thu hút ánh mắt của hắn là lưỡi kiếm lúc này so với trước phải tốt hơn nhiều lần.
Độ bền chắc, uy lực, độ sắc bén cũng xa xa vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Mặc dù chưa từng học qua luyện khí nhưng hắn cũng là một người tu luyện nên có thể cảm nhận được thực lực của thanh kiếm này.
Thân kiếm được đúc tạo lại hoàn toàn mới với bề rộng khoảng chừng ba milimet chiều dài từ sống kiếm đến đầu lưỡi kiếm hơn một phân nhưng cũng vì thế mà khiến thanh kiếm này càng ngày càng uy lực.
“Quả thật là không tệ”. Ngay khi nhìn ngắm thanh kiếm một lúc rồi mới tiếp tục đánh giá.
Nhanh chóng thu lại thanh kiếm rồi lưu giữ ở bên trong nhẩn trữ vật, hắn đang định chuẩn bị rời đi thì Mộ Tinh Trúc đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu đệ đệ…”.
“Có chuyện gì sao?”. Hắn ngoái đầu nhìn lại rồi đáp.
“À, không có gì”.
“Thế ta đi ra ngoài đây”.
Sau khi lấy được vũ khí của mình, trên gương mặt của hắn có chút vui mừng mà vừa đi ra vừa tươi cười. Bước chân hắn nhảy lên nhảy xuống giống như một đứa trẻ bình thường đang nô đùa.
Kể từ lúc hắn đột phá, liền cảm giác được nơi này quả thật có một chút kỳ bí.
Mặc dù hắn có một chút cảm ứng được nhưng không tài nào nhận biết. Nếu như hắn không có phong bế thì chắc chắn có thể nhận biết được đó là thứ gì.
Ánh mắt của hắn có chút trầm ngưng cùng suy nghĩ nhưng rất nhanh hắn lại bỏ qua rồi tiếp tục rời đi. Sau này, hắn đột phá đến cảnh giới càng cao thì chắc chắn có thể tìm ra được sự ẩn giấu của tông môn này.
“Tiểu sư đệ, thời gian này ngươi đã đi đâu”.
Hắn vừa đi ra bên ngoài chưa được bao lâu thì đột nhiên có một thanh âm ở phía xa vọng lại.
Giọng điệu này đối với hắn có một chút quen thuộc, không cần quay qua nhìn cũng có thể nhận biết được người này là ai. Nàng ta là Hàn Ngữ Băng, từ khi nghe tin hắn quay trở về liền đi đến chổ ở của trưởng lão, nàng liền nhanh chân đi đến nơi này chào đón hắn.
“Hắc hăc. Tiểu sư tỷ, đã lâu không gặp”. Hắn quay qua rồi nở một nụ cười.
“Tiểu sư đệ, ngươi đang chuẩn bị đi đâu, nếu không phiền thì cho ta cùng đi theo”. Hàn Ngữ Băng dần dần tiến lại gần, gương mặt cười nhẹ rồi nói.
“Ta đang định đến Kiếm Tông Các tìm kiếm một bộ kiếm pháp nào đó thôi”. Đế Nguyên Quân thành thật trả lời.
“Thế ta dẩn ngươi đi”. Nàng vui vẻ gật đầu.
Kiếm Tông Các là một tòa đại tháp với diện tích cực kỳ rộng lớn, sức chứa bên trong của nó có thể đủ để chứa đựng được hơn hai ngàn người. Một con số cực kỳ đáng nhìn, chưa hết, toàn các này có tổng cộng gồm có năm tầng, mỗi tầng như vậy đại biểu cho một cấp bậc đệ tử ở trong tông.
Ngoại môn đệ tử tầng thứ nhất, nội môn tầng thứ hai, tinh anh tầng thứ ba, đệ tử thân truyền tầng thứ tư và cuối cùng là đệ tử hạch tâm.
Để đạt được danh hiệu đệ tử hạch tâm ở trong Tinh Kiếm Tông này cực kỳ ít, hầu như toàn bộ đệ tử cũng chỉ có một vài người có thể đạt đến mà thôi, số lượng chắc chắn không qua dược mười đầu ngón tay.
Muốn vượt qua những đệ tử khác để bước vào cánh cổng lớn cao nhất mà có thể đạt đến, họ phải trải qua một đợt khảo hạch cực kỳ khắc nghiệt, cửu tử vô sinh, vào thì dễ mà ra thì lại cực kỳ khó.
Mặc dù nguy hiểm là vậy nhưng một người có thể vượt qua được cửa ải cuối cùng thành công thì chắc chắn sẽ được nội tông hết sức bồi dưởng, danh hiệu, chức vụ cao quý,… Tục đồn, từng có người tiến vào bên trong tham gia khảo hạch kể lại. Dường như cửa ai cuối cùng có liên quan tới bí mật ẩn sâu phía bên dưới Tinh Kiếm Tông này. Là một thứ siêu việt sức mạnh bị phong ấn phía bên dưới.
Nhưng lời kể đó cũng chỉ là một chiều cũng như không nhìn thấy được chân tướng toàn bộ nên không có mấy ai tin. Cuối cùng, chuyện đó cũng dần dần chìm xuống cho đến hiện tại. Không mấy ai biết đến, chỉ trừ một số người đặc biệt mà thôi.
Phía trước mắt hắn, một tòa các cực kỳ đồ sộ được xây dựng nên, toàn bộ bờ tường bên ngoài được xây lên bằng những loại vật liệu cực kỳ trân quý, trong đó có Tượng Kim Cát, Huyền Tinh Kim, Vạn Thiết Mộc, Huyết Vân Dịch,… Mỗi một loại chí ít có giá trị liên thành phải đạt tới một trăm vạn, nhưng chừng đó chỉ mua được một viên nhỏ bằng móng tay mà thôi.
Để được như tòa các này, chí ít giá trị của nó cũng phải gọi là vô giá, không có một con số cụ thể nào có thể đưa ra được.
“Nơi này thật là lớn”. Đế Nguyên Quân nhìn phía bên ngoài thôi cũng đủ để há hốc mồm.
“Phải không. Tiểu sư đệ, ngươi tiến vào bên trong chắc chắn sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa”. Một bên, Hàn Ngữ Băng lên tiếng.
Cả hai người đi đến phía bên ngoài cửa chính thì gặp phải một vị lão giả có mái tóc trắng tinh dài rũ xuống ngang hông, vẻ mặt tiều tụy với làn da nhăn nheo, nhưng ẩn ẩn dưới vẻ bề ngoài già nua đó là một cặp mắt cực kỳ sáng ngời, ẩn chứa khí chất cao đến cực điểm.
Thần Phủ Cảnh!
Lão già này chân chính là một vị đỉnh cấp cao thủ của tông môn, một vị Thần Phủ Cảnh đủ để khiến cho một quốc gia phải dè chừng. Thực lực cực kỳ cường đại.
Chỉ cần một tay cũng đủ để san bằng một ngọn núi lớn, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ diệt sát người khác, chỉ cần dùng một ý niệm tru phạt,…
Đạt cảnh giới này đã xa xa vượt qua sự tưởng tượng của người khác.
Mặc dù lão giả này có thực lực cực kỳ cao nhưng để qua được ánh mắt của hắn thì chắc chắn khó hơn cả lên trời. Chỉ cần nhìn qua một cái thôi, hắn cũng đủ suy đoán được một phần thực lực của lão.
Phía trước, lão giả cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn tới khiến bên trong đan điền lão đột nhiên run lên, tấm thần phù ẩn chứa như đang run sợ. Cảm giác lão giống như đang bị một đầu thái cổ hung thú nhìn chằm chằm vậy.
“Là ta gặp mộng sao?”. Lão đưa tay lên vuốt xuống từng hạt mồ hôi rồi thì thào.
Lúc này, cả hai người cùng nhau đi đến ngay phía trước mặt của lão.
“Đệ tử Hàn Ngữ Băng tham kiến thủ các trưởng lão”. Hàn Ngữ Băng tiến lại gần rồi cúi khom người xuống thi lễ.
“Tiểu sư đệ, nhanh”. Nhận thấy hắn không có chút nào dị động nên nàng khóe miệng lẩm nhẩm, ánh mắt liếc qua hắn mấy cái.
Bị ánh mắt của nàng đánh động đến, hắn không có lên tiếng chào hỏi mà nhẹ nhàng gật đầu một cái, giống như chức vị ngang bằng.
“Được rồi, cả hai ngươi tiến vào đi, tối đa chỉ có hai canh giờ, hết thời gian thì nhanh chóng đi ra bên ngoài”. Lão giả đưa tay lên vẩy vẩy mấy cái rồi nói. “Ngươi chỉ có thể lựa chọn tối đa hai cuốn mà thôi, công pháp không được mang ra ngoài”.
“Đa tạ trưởng lão”. Hàn Ngữ Băng cung kính đáp lời.
Lão giả bàn tay vẩy nhẹ một cái liền mở ra cánh cửa cao lớn, trông nó cực kỳ nặng nề.
Sau đó, cả hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Đúng như lời của Hàn Ngữ Băng nói, hắn mà tiến vào phía bên trong thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Vừa chỉ bước vào thôi, ngay phía trước mắt hắn là một khung cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, phía bên trong tòa các này đều được bao phủ bởi một loại gỗ cực kỳ trân quý cùng sự bày biện của nó cực kỳ hút mắt nhìn. Chính giữa trung tâm là những cây cột cực kỳ lớn được làm từ thân cây cổ thụ cao hơn hai mươi trượng chống đở.
Xung quanh là những giá gỗ chứa đựng những cuốn công pháp được phân chia cực kỳ rõ ràng với mười hai cái kệ lớn, mỗi kệ cao hơn mười trượng và là giá hai đầu. Được phần chi là ở vị trí trung tâm là những cuốn kiếm pháp, phía bên phía tay trái là những cuốn liên quan đến thân pháp, bên tay phải là những cuốn công pháp các loại khác và phía sau cùng chính là những cuốn mật tịnh ở trong tông.
Vì là mật tịch nên không phải ai cũng có thể tu luyện được và nó có yêu cầu cực kỳ to lớn nên không mấy ai tìm đến đó.
Mặc dù là danh các chứa đựng công pháp nhưng phía bên trong lại cực kỳ ít người, duy chỉ tầng một thôi cũng chỉ có hơn một trăm người mà thôi, càng lên tầng cao hơn thì số lượng người sẽ còn giảm xuống nữa.
Vì hiện tại không phải thời điểm mở cửa đón đệ tử vào tuyển chọn công pháp mà họ chỉ đơn thuần dùng điểm cống hiến để đổi lấy lệnh bài tiến vào mà thôi.
Còn hắn thì đặc biệt một chút, vì được Mộ Tinh Trúc trưởng lão sử dụng quan hệ của mình mới tạo cho hắn có điều kiện tiến vào.
“Tiểu sư đệ, ta cùng lên tầng thứ ba thôi, tầng một tầng hai này công pháp tuy tốt nhưng không thể so sánh được”. Hàn Ngữ Băng không chần chừ mà thì thầm bên tai hắn.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Ngay lúc đi lên đến tầng ba.
Lúc này phía trước chỉ có bốn kệ công pháp mà thôi, mặc dù không được nhiều như phía bên dưới tầng một nhưng toàn bộ ở đây đều có đẳng cấp ít nhất cũng đả là Huyền Cấp thượng phẩm trở lên và cao nhất chính là Địa cấp hạ phẩm. Mặc dù địa cấp hạ phẩm đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nhưng lúc gia nhập tông môn thì hắn không thể để lộ thân phận của hắn ra ngoài được.
Nhập gia tùy tục mà thôi!
“Ngươi nhanh chọn lựa công pháp của mình đi, ta ở phía bên dưới chờ đợi”. Hứa Ngữ Băng không muốn làm gián đoạn việc lựa chọn công pháp của hắn nên lên tiếng.
Trong lúc nàng ta đi xuống thì ánh mắt lâu lâu nhìn về phía hắn. “Không biết tiểu sư đệ sẽ chọn loại công pháp nào đây”. Nàng có chút tò mò nên lẩm nhẩm ở trong miệng.
Ánh mắt hắn quét qua hết toàn bộ công pháp có ở tầng ba và sơ sơ cũng có thể biết được đại khái những cuốn công pháp này nhưng vẻ mặt hắn lại có một chút chán nản, vì toàn bộ đều không có một chút điểm nhấn ở trong mắt. Nói đúng hơn là hắn không thèm để ý đến.
“Không có cuốn kiếm pháp nào phù hợp cả hay sao?”. Ánh mắt hắn tiếp tục đảo qua đảo lại một lúc rồi lên tiếng.
Cho tới khi, ánh mắt hắn nhìn về phía trong góc kia lại có một cái bàn dính đầy bụi bẩn cùng với mạng nhện, và phía bên trên đó, đồng thời có mấy cuốn công pháp được đặt ở bên trên. Nhìn qua thôi cũng có thể biết được, những cuốn công pháp này đã biết bao lâu rồi chưa có người chạm đến.
Trái với những người kia, hắn nhìn thấy những thứ mà ít người chú ý đến lại là thứ khiến hắn hứng thú nhất, nên không chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng tiến về phía cái bàn cũ kia.
Phù phù!
Hắn hít vào một hơi sâu rồi thổi mạnh một cái quét đi một phần bụi dính ở phía bên ngoài.
Lúc này, trước mắt hắn có bốn cuốn công pháp được sắp xếp tùy ý thành hàng ngang. Ánh mắt nhìn lướt qua rồi đọc tên phía bên ngoài.
Bá Vương Côn!
Độc Bộ Phi Hành!
Tử Tịch Kiếm Pháp!
Luyện Thể Cửu Trọng Thiên!
Đối với hắn hiện tại mà nói, thì chỉ có hai cuốn phù hợp nhất đó chính là côn pháp cùng cuốn kiếm pháp kia mà thôi. Cũng không chần chừ mà nhanh chóng mở ra cuốn Tử Tịch Kiếm Pháp.
Ngay lập tức, từ bên trong cuốn sách đó bắn ra một đạo sóng linh hồn hình chiếu dung nhập vào trong hải não của hắn. Tiếp lậy hình chiếu này hắn liền nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu tham ngộ.
Bộ kiếm pháp này tổng cộng có bốn chiêu thức gọi là: Vô Phong, Tuyệt Ảnh, Thích Sát và cuối cùng là Vô Nhân. Chiêu thức cuối cùng này khiến hắn có chút nhíu mày, nếu như hắn nhìn không nhầm thì chiêu thức này bị thiếu hụt đi một phần trở thanh một cái tàn chiêu.
Nhưng để thi triển ra được tàn chiêu này cũng đòi hỏi rất lớn đến người luyện kiếm. Nếu không đạt tới cảnh giới “Nhân Kiếm Hợp Nhất” thì không thể sử dụng được.
Đối với người khác thì việc này cực kỳ khó mà làm được nhưng đối diện là hắn thì quá mức là dễ dàng, chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất mà thôi. Hơn nữa, tàn chiêu này ở trong tay hắn cũng có thể một lần nữa được tái hiện lại toàn bộ. Bởi vì những việc này quá bình thường đối với hắn. Ngay cả Thiên cấp Kiếm Pháp hắn cũng tạo ra được chứ đừng nói đến cuốn Địa cấp trung phẩm kiếm pháp cỏn con này.
- --
Ps: Ta muốn được like chương, các đh like chương nhiều đi a. 1k view mà có hơn 40 like à. ta buồn lắm a. hiu hiu
Cầu donate, cầu đề cử, cầu kim phiếu.
Đưa tay bắt lấy thanh ngọc trúc đưa lên đưa xuống, cảm nhận được nó rất là chắc tay, cảm giác cầm nắm rất là vừa lực.
“Gậy đánh chó thật là tốt”. Hắn gật đầu rồi khen.
“Tiểu đệ, ngươi không muốn kiểm tra lưởi kiếm như thế nào hay sao?”. Nhìn hắn có vẻ thích thú nên lên tiếng hỏi.
Một tay nắm phía dưới chuôi kiếm, một tay nắm ngang giữa thân rồi từ từ kéo ra. Cảm giác đầu tiên cảm nhận được là ban đầu rút ra có chút hơi cứng nhắc giống như giúp giử lại một phần để có thể sử dụng giống như một cái gậy. Đáng tiếc, chiều dài của nó dài bốn thước mà thôi, nhưng chất liệu của nó cực kỳ bá đạo.
Cảm giác thân trúc này cực kỳ chắc chắn, nó không hề yếu hơn so với những thanh pháp binh đâu, thậm chí còn bền chắc hơn.
Ngay khi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, điều đầu tiên thu hút ánh mắt của hắn là lưỡi kiếm lúc này so với trước phải tốt hơn nhiều lần.
Độ bền chắc, uy lực, độ sắc bén cũng xa xa vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Mặc dù chưa từng học qua luyện khí nhưng hắn cũng là một người tu luyện nên có thể cảm nhận được thực lực của thanh kiếm này.
Thân kiếm được đúc tạo lại hoàn toàn mới với bề rộng khoảng chừng ba milimet chiều dài từ sống kiếm đến đầu lưỡi kiếm hơn một phân nhưng cũng vì thế mà khiến thanh kiếm này càng ngày càng uy lực.
“Quả thật là không tệ”. Ngay khi nhìn ngắm thanh kiếm một lúc rồi mới tiếp tục đánh giá.
Nhanh chóng thu lại thanh kiếm rồi lưu giữ ở bên trong nhẩn trữ vật, hắn đang định chuẩn bị rời đi thì Mộ Tinh Trúc đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu đệ đệ…”.
“Có chuyện gì sao?”. Hắn ngoái đầu nhìn lại rồi đáp.
“À, không có gì”.
“Thế ta đi ra ngoài đây”.
Sau khi lấy được vũ khí của mình, trên gương mặt của hắn có chút vui mừng mà vừa đi ra vừa tươi cười. Bước chân hắn nhảy lên nhảy xuống giống như một đứa trẻ bình thường đang nô đùa.
Kể từ lúc hắn đột phá, liền cảm giác được nơi này quả thật có một chút kỳ bí.
Mặc dù hắn có một chút cảm ứng được nhưng không tài nào nhận biết. Nếu như hắn không có phong bế thì chắc chắn có thể nhận biết được đó là thứ gì.
Ánh mắt của hắn có chút trầm ngưng cùng suy nghĩ nhưng rất nhanh hắn lại bỏ qua rồi tiếp tục rời đi. Sau này, hắn đột phá đến cảnh giới càng cao thì chắc chắn có thể tìm ra được sự ẩn giấu của tông môn này.
“Tiểu sư đệ, thời gian này ngươi đã đi đâu”.
Hắn vừa đi ra bên ngoài chưa được bao lâu thì đột nhiên có một thanh âm ở phía xa vọng lại.
Giọng điệu này đối với hắn có một chút quen thuộc, không cần quay qua nhìn cũng có thể nhận biết được người này là ai. Nàng ta là Hàn Ngữ Băng, từ khi nghe tin hắn quay trở về liền đi đến chổ ở của trưởng lão, nàng liền nhanh chân đi đến nơi này chào đón hắn.
“Hắc hăc. Tiểu sư tỷ, đã lâu không gặp”. Hắn quay qua rồi nở một nụ cười.
“Tiểu sư đệ, ngươi đang chuẩn bị đi đâu, nếu không phiền thì cho ta cùng đi theo”. Hàn Ngữ Băng dần dần tiến lại gần, gương mặt cười nhẹ rồi nói.
“Ta đang định đến Kiếm Tông Các tìm kiếm một bộ kiếm pháp nào đó thôi”. Đế Nguyên Quân thành thật trả lời.
“Thế ta dẩn ngươi đi”. Nàng vui vẻ gật đầu.
Kiếm Tông Các là một tòa đại tháp với diện tích cực kỳ rộng lớn, sức chứa bên trong của nó có thể đủ để chứa đựng được hơn hai ngàn người. Một con số cực kỳ đáng nhìn, chưa hết, toàn các này có tổng cộng gồm có năm tầng, mỗi tầng như vậy đại biểu cho một cấp bậc đệ tử ở trong tông.
Ngoại môn đệ tử tầng thứ nhất, nội môn tầng thứ hai, tinh anh tầng thứ ba, đệ tử thân truyền tầng thứ tư và cuối cùng là đệ tử hạch tâm.
Để đạt được danh hiệu đệ tử hạch tâm ở trong Tinh Kiếm Tông này cực kỳ ít, hầu như toàn bộ đệ tử cũng chỉ có một vài người có thể đạt đến mà thôi, số lượng chắc chắn không qua dược mười đầu ngón tay.
Muốn vượt qua những đệ tử khác để bước vào cánh cổng lớn cao nhất mà có thể đạt đến, họ phải trải qua một đợt khảo hạch cực kỳ khắc nghiệt, cửu tử vô sinh, vào thì dễ mà ra thì lại cực kỳ khó.
Mặc dù nguy hiểm là vậy nhưng một người có thể vượt qua được cửa ải cuối cùng thành công thì chắc chắn sẽ được nội tông hết sức bồi dưởng, danh hiệu, chức vụ cao quý,… Tục đồn, từng có người tiến vào bên trong tham gia khảo hạch kể lại. Dường như cửa ai cuối cùng có liên quan tới bí mật ẩn sâu phía bên dưới Tinh Kiếm Tông này. Là một thứ siêu việt sức mạnh bị phong ấn phía bên dưới.
Nhưng lời kể đó cũng chỉ là một chiều cũng như không nhìn thấy được chân tướng toàn bộ nên không có mấy ai tin. Cuối cùng, chuyện đó cũng dần dần chìm xuống cho đến hiện tại. Không mấy ai biết đến, chỉ trừ một số người đặc biệt mà thôi.
Phía trước mắt hắn, một tòa các cực kỳ đồ sộ được xây dựng nên, toàn bộ bờ tường bên ngoài được xây lên bằng những loại vật liệu cực kỳ trân quý, trong đó có Tượng Kim Cát, Huyền Tinh Kim, Vạn Thiết Mộc, Huyết Vân Dịch,… Mỗi một loại chí ít có giá trị liên thành phải đạt tới một trăm vạn, nhưng chừng đó chỉ mua được một viên nhỏ bằng móng tay mà thôi.
Để được như tòa các này, chí ít giá trị của nó cũng phải gọi là vô giá, không có một con số cụ thể nào có thể đưa ra được.
“Nơi này thật là lớn”. Đế Nguyên Quân nhìn phía bên ngoài thôi cũng đủ để há hốc mồm.
“Phải không. Tiểu sư đệ, ngươi tiến vào bên trong chắc chắn sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa”. Một bên, Hàn Ngữ Băng lên tiếng.
Cả hai người đi đến phía bên ngoài cửa chính thì gặp phải một vị lão giả có mái tóc trắng tinh dài rũ xuống ngang hông, vẻ mặt tiều tụy với làn da nhăn nheo, nhưng ẩn ẩn dưới vẻ bề ngoài già nua đó là một cặp mắt cực kỳ sáng ngời, ẩn chứa khí chất cao đến cực điểm.
Thần Phủ Cảnh!
Lão già này chân chính là một vị đỉnh cấp cao thủ của tông môn, một vị Thần Phủ Cảnh đủ để khiến cho một quốc gia phải dè chừng. Thực lực cực kỳ cường đại.
Chỉ cần một tay cũng đủ để san bằng một ngọn núi lớn, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ diệt sát người khác, chỉ cần dùng một ý niệm tru phạt,…
Đạt cảnh giới này đã xa xa vượt qua sự tưởng tượng của người khác.
Mặc dù lão giả này có thực lực cực kỳ cao nhưng để qua được ánh mắt của hắn thì chắc chắn khó hơn cả lên trời. Chỉ cần nhìn qua một cái thôi, hắn cũng đủ suy đoán được một phần thực lực của lão.
Phía trước, lão giả cảm nhận được ánh mắt của hắn nhìn tới khiến bên trong đan điền lão đột nhiên run lên, tấm thần phù ẩn chứa như đang run sợ. Cảm giác lão giống như đang bị một đầu thái cổ hung thú nhìn chằm chằm vậy.
“Là ta gặp mộng sao?”. Lão đưa tay lên vuốt xuống từng hạt mồ hôi rồi thì thào.
Lúc này, cả hai người cùng nhau đi đến ngay phía trước mặt của lão.
“Đệ tử Hàn Ngữ Băng tham kiến thủ các trưởng lão”. Hàn Ngữ Băng tiến lại gần rồi cúi khom người xuống thi lễ.
“Tiểu sư đệ, nhanh”. Nhận thấy hắn không có chút nào dị động nên nàng khóe miệng lẩm nhẩm, ánh mắt liếc qua hắn mấy cái.
Bị ánh mắt của nàng đánh động đến, hắn không có lên tiếng chào hỏi mà nhẹ nhàng gật đầu một cái, giống như chức vị ngang bằng.
“Được rồi, cả hai ngươi tiến vào đi, tối đa chỉ có hai canh giờ, hết thời gian thì nhanh chóng đi ra bên ngoài”. Lão giả đưa tay lên vẩy vẩy mấy cái rồi nói. “Ngươi chỉ có thể lựa chọn tối đa hai cuốn mà thôi, công pháp không được mang ra ngoài”.
“Đa tạ trưởng lão”. Hàn Ngữ Băng cung kính đáp lời.
Lão giả bàn tay vẩy nhẹ một cái liền mở ra cánh cửa cao lớn, trông nó cực kỳ nặng nề.
Sau đó, cả hai người cùng nhau tiến vào bên trong.
Đúng như lời của Hàn Ngữ Băng nói, hắn mà tiến vào phía bên trong thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Vừa chỉ bước vào thôi, ngay phía trước mắt hắn là một khung cảnh tượng cực kỳ tráng lệ, phía bên trong tòa các này đều được bao phủ bởi một loại gỗ cực kỳ trân quý cùng sự bày biện của nó cực kỳ hút mắt nhìn. Chính giữa trung tâm là những cây cột cực kỳ lớn được làm từ thân cây cổ thụ cao hơn hai mươi trượng chống đở.
Xung quanh là những giá gỗ chứa đựng những cuốn công pháp được phân chia cực kỳ rõ ràng với mười hai cái kệ lớn, mỗi kệ cao hơn mười trượng và là giá hai đầu. Được phần chi là ở vị trí trung tâm là những cuốn kiếm pháp, phía bên phía tay trái là những cuốn liên quan đến thân pháp, bên tay phải là những cuốn công pháp các loại khác và phía sau cùng chính là những cuốn mật tịnh ở trong tông.
Vì là mật tịch nên không phải ai cũng có thể tu luyện được và nó có yêu cầu cực kỳ to lớn nên không mấy ai tìm đến đó.
Mặc dù là danh các chứa đựng công pháp nhưng phía bên trong lại cực kỳ ít người, duy chỉ tầng một thôi cũng chỉ có hơn một trăm người mà thôi, càng lên tầng cao hơn thì số lượng người sẽ còn giảm xuống nữa.
Vì hiện tại không phải thời điểm mở cửa đón đệ tử vào tuyển chọn công pháp mà họ chỉ đơn thuần dùng điểm cống hiến để đổi lấy lệnh bài tiến vào mà thôi.
Còn hắn thì đặc biệt một chút, vì được Mộ Tinh Trúc trưởng lão sử dụng quan hệ của mình mới tạo cho hắn có điều kiện tiến vào.
“Tiểu sư đệ, ta cùng lên tầng thứ ba thôi, tầng một tầng hai này công pháp tuy tốt nhưng không thể so sánh được”. Hàn Ngữ Băng không chần chừ mà thì thầm bên tai hắn.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Ngay lúc đi lên đến tầng ba.
Lúc này phía trước chỉ có bốn kệ công pháp mà thôi, mặc dù không được nhiều như phía bên dưới tầng một nhưng toàn bộ ở đây đều có đẳng cấp ít nhất cũng đả là Huyền Cấp thượng phẩm trở lên và cao nhất chính là Địa cấp hạ phẩm. Mặc dù địa cấp hạ phẩm đối với hắn chẳng có chút ý nghĩa nhưng lúc gia nhập tông môn thì hắn không thể để lộ thân phận của hắn ra ngoài được.
Nhập gia tùy tục mà thôi!
“Ngươi nhanh chọn lựa công pháp của mình đi, ta ở phía bên dưới chờ đợi”. Hứa Ngữ Băng không muốn làm gián đoạn việc lựa chọn công pháp của hắn nên lên tiếng.
Trong lúc nàng ta đi xuống thì ánh mắt lâu lâu nhìn về phía hắn. “Không biết tiểu sư đệ sẽ chọn loại công pháp nào đây”. Nàng có chút tò mò nên lẩm nhẩm ở trong miệng.
Ánh mắt hắn quét qua hết toàn bộ công pháp có ở tầng ba và sơ sơ cũng có thể biết được đại khái những cuốn công pháp này nhưng vẻ mặt hắn lại có một chút chán nản, vì toàn bộ đều không có một chút điểm nhấn ở trong mắt. Nói đúng hơn là hắn không thèm để ý đến.
“Không có cuốn kiếm pháp nào phù hợp cả hay sao?”. Ánh mắt hắn tiếp tục đảo qua đảo lại một lúc rồi lên tiếng.
Cho tới khi, ánh mắt hắn nhìn về phía trong góc kia lại có một cái bàn dính đầy bụi bẩn cùng với mạng nhện, và phía bên trên đó, đồng thời có mấy cuốn công pháp được đặt ở bên trên. Nhìn qua thôi cũng có thể biết được, những cuốn công pháp này đã biết bao lâu rồi chưa có người chạm đến.
Trái với những người kia, hắn nhìn thấy những thứ mà ít người chú ý đến lại là thứ khiến hắn hứng thú nhất, nên không chần chừ thêm nữa mà nhanh chóng tiến về phía cái bàn cũ kia.
Phù phù!
Hắn hít vào một hơi sâu rồi thổi mạnh một cái quét đi một phần bụi dính ở phía bên ngoài.
Lúc này, trước mắt hắn có bốn cuốn công pháp được sắp xếp tùy ý thành hàng ngang. Ánh mắt nhìn lướt qua rồi đọc tên phía bên ngoài.
Bá Vương Côn!
Độc Bộ Phi Hành!
Tử Tịch Kiếm Pháp!
Luyện Thể Cửu Trọng Thiên!
Đối với hắn hiện tại mà nói, thì chỉ có hai cuốn phù hợp nhất đó chính là côn pháp cùng cuốn kiếm pháp kia mà thôi. Cũng không chần chừ mà nhanh chóng mở ra cuốn Tử Tịch Kiếm Pháp.
Ngay lập tức, từ bên trong cuốn sách đó bắn ra một đạo sóng linh hồn hình chiếu dung nhập vào trong hải não của hắn. Tiếp lậy hình chiếu này hắn liền nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu tham ngộ.
Bộ kiếm pháp này tổng cộng có bốn chiêu thức gọi là: Vô Phong, Tuyệt Ảnh, Thích Sát và cuối cùng là Vô Nhân. Chiêu thức cuối cùng này khiến hắn có chút nhíu mày, nếu như hắn nhìn không nhầm thì chiêu thức này bị thiếu hụt đi một phần trở thanh một cái tàn chiêu.
Nhưng để thi triển ra được tàn chiêu này cũng đòi hỏi rất lớn đến người luyện kiếm. Nếu không đạt tới cảnh giới “Nhân Kiếm Hợp Nhất” thì không thể sử dụng được.
Đối với người khác thì việc này cực kỳ khó mà làm được nhưng đối diện là hắn thì quá mức là dễ dàng, chỉ là Nhân Kiếm Hợp Nhất mà thôi. Hơn nữa, tàn chiêu này ở trong tay hắn cũng có thể một lần nữa được tái hiện lại toàn bộ. Bởi vì những việc này quá bình thường đối với hắn. Ngay cả Thiên cấp Kiếm Pháp hắn cũng tạo ra được chứ đừng nói đến cuốn Địa cấp trung phẩm kiếm pháp cỏn con này.
- --
Ps: Ta muốn được like chương, các đh like chương nhiều đi a. 1k view mà có hơn 40 like à. ta buồn lắm a. hiu hiu
Cầu donate, cầu đề cử, cầu kim phiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook