Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài
-
Chương 114: Là hắn
Trường đao mạnh mẽ đánh xuống, Đế Nguyên Quân không còn trốn tránh nữa mà nhanh chóng lao lên. Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách ba trượng bị hắn thu hẹp. Thình lình xuất hiện trước mặt Trần Trầm Thiên rồi tung ra một quyền.
Oanh!
Trần Trầm Thiên giật mình, một đao vừa rồi vừa nhanh vừa mạnh nhưng trong khoảnh khắc đó hắn chỉ nhìn thấy một luồn màu đen cực tốc lao tới rồi đột ngột xuất hiện trước mặt.
Quá bất ngờ, Trần Trầm Thiên chưa kịp phản ứng thì bị oanh cho một quyền đẩy lùi mấy mét.
Ổn định cơ thể, Trần Trầm Thiên bất chợt nhớ đến trận chiến trước của hắn cùng với Hồ Ngọc Ánh. Từ trên người Đế Nguyên Quân cho hắn một cái cảm giác giống như lúc đó.
“Sư huynh, muốn đánh với ta mà phân tâm đi chổ nào vậy?”. Thấy đối phương phân tâm, Đế Nguyên Quân một lần nữa lao lên nhưng không có trực tiếp công kích mà thì thầm một bên tai như đang trêu đùa.
“Ngươi”. Trần Trầm Thiên quát lớn rồi vung mạnh trường đao.
“Uy, ta có lòng tốt nhắc nhở mà ngươi lại đối xử như vậy”. Đế Nguyên Quân nhảy ra xa rồi lắc đầu nói. “Sư huynh vô sỉ quá đi”.
“…”.
Bị lời nói Đế Nguyên Quân khiêu khích, Trần Trầm Thiên điên cuồng lao lên.
Địa cấp trung phẩm đao pháp, Phá Liệt Đao!
Thúc dục công pháp, Trần Trầm Thiên trong tích tắc thu hẹp khoảng cách, đứng cách Đế Nguyên Quần chưa đến một mét, hắn vung mạnh đao chém ngang một cái. Ở trên lưỡi đao toát ra một loạt đao khí mãnh liệt nhưng cực kỳ sắc bén, nó giống như là nhân bản của lưỡi đao vậy.
Trong mắt Đế Nguyên Quân nhìn thấy, đao khí này dường như mô phỏng lưỡi đao mà đồng thời chém ra ba hướng khác nhau, nếu như không cẩn thận sẽ bị đao khí này đánh trúng.
Nhưng rất đáng tiếc, với tốc độ vung đao như này thì Đế Nguyên Quân cứ giống như xem một thước phim quay chậm, lưỡi đao cứ từ từ lao đến còn hắn thì đã ngồi xuống lúc nào không hay.
“Cái gì?”.
Lưỡi đao xợt qua chém vào không khí, Trần Trầm Thiên con ngươi đột nhiên co lại thốt ra.
“Ngươi lại đánh muỗi nữa rồi”. Ngồi xổm trên nền đất, Đế Nguyên Quân đưa tay đẩy mạnh một cái.
Cơ thể Trần Trầm Thiên giống như bị một chiếc ô tô đụng phải mà văng ra xa, với nhục thân hiện tại của hắn nếu như toàn lực tung ra một đẩy thì khả năng là khiến Trần Trầm Thiên bay khỏi đấu trường một cách dễ dàng nhưng hắn lại không làm vậy mà tiếp tục chơi đùa.
“Đáng ghét”. Lăn lóc trên đất mấy vòng, Trần Trầm Thiên đứng dậy, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đâu liền cắn răng nói.
“Sư huynh tìm ta sao?”. Thình lình, từ phía sau lưng truyền đến một thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại khiến dọc sống lưng hắn phát lạnh.
Không biết từ lúc nào mà Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở đó rồi.
Oanh!
Chưa kịp quay người thì Đế Nguyên Quân đã đánh cho một quyền từ sau lại, Trần Trầm Thiên một lần nữa bị đánh văng, khác với lúc nãy là bây giờ hắn đang lăn lóc ra phía trước.
“Khốn kiếp”. Trần Trầm Thiên tức giận quát. “Đừng để ta bắt được ngươi”.
Mặc dù là nóng giận như vậy nhưng từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa một lần chạm đến được vạt áo của Đế Nguyên Quân chứ đừng nói gì đến việc bắt được.
Giống như hai người đều là cùng một thái cực của nam châm nên cứ hỡ đến gần thì bị đẩy ra, không tài nào có thể hút được.
“Sư huynh à, nãy giờ ngươi nói câu này đã mấy lần rồi”. Đế Nguyên Quân tiếp tục châm chọc. “Ta nghe nhiều quá mà thuộc luôn rồi này”.
“…”.
Với tính khí kiêu ngạo của hắn, mỗi một lần bị Đế Nguyên Quân khiêu khích thì càng thêm tức giận và càng tấn công một cách điên loạn nên để lộ rất nhiều sơ hở.
Nên mỗi lần như vậy thì Đế Nguyên Quân dễ dàng tránh né và trận chiến này trong mắt hắn quá dễ dàng. Ba vạn linh thạch cực phẩm cứ như vậy mà nằm bay đến tay hắn.
“Ta không tin không thể đánh được ngươi”.
Trần Trầm Thiên quát lớn, hai tay nắm chặt chuôi đao rồi lao lên, trực tiếp tung một đao hướng ngay trên đầu đánh. Nhưng hắn càng tức giận, công kích lại càng đơn giản. Mỗi đao đánh ra rất có thế, có uy lực nhưng lại rất mỏng yếu.
Đế Nguyên Quân nhìn một đao này rồi lắc đầu, căn chuẩn thời gian lưỡi đao sắp rơi xuống, hắn từ từ lách qua rồi tung một quyền mạnh và ngay chính giữa sống đao.
Một kích mạnh mẽ oanh trúng, thanh đao nằm trong tay rung động mạnh rồi văng ra cắm sâu xuống nền đất. Trần Trầm Thiên thêm một lần nữa giật mình.
“Sư huynh, ngươi cũng chỉ có chừng đó thôi sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nói. “Yếu quá đó”.
“Ta muốn giết ngươi?”. Trần Trầm Thiên gương mặt dữ tợn quát.
“Nhặt đao lên”. Nhưng Đế Nguyên Quân không để ý đến mà lớn tiếng nói.
Lời nói có vẻ rất bình thường nhưng đối với Trần Trầm Thiên, đó chính là một sự sỉ nhục. Xuyên suốt trận đấu, hắn chính là người chủ động tấn công, là người chủ động sử dụng vũ khí còn Đế Nguyên Quân tù đầu cho tới giờ chưa hề dùng kiếm, ngay cả công pháp cũng chưa một lần tung ra.
Hắn lâu lâu chỉ đánh ra một quyền để chọc tức đối phương mà thôi.
Nhưng với một người luyện đao, không. Phải nói là tất cả những người tu luyện một món vũ khí nào đó. Khi đao rơi mất mà bị đối phương bảo nhặt lên thì đó chính là sự xỉ nhục lớn nhất. Nhất là đồi với người trong tay không cầm bất kể cái.
Nếu như cảnh giới của cả hai người quá cách biệt thì đó chính là sự chỉ bảo còn hai người đều cùng một cảnh giới, thậm chí hắn còn lợi thế hơn vì tứ chi còn đầy đủ cộng với trường đao cấp bậc cao mà lại thất bại tủi nhục như này.
“Ta muốn giết ngươi?”.
Lúc này, Trần Trầm Thiên trong đầu không còn chiến ý nữa mà nổi lên sát tâm, ánh mắt nổi lên từng sợi gân máu trừng lớn nhìn chằm chằm, khóe miệng nhỏ giải trông như một tên điên loạn.
Hắn lao lên, một tay nắm chặt trường đao rồi cởi bỏ cảnh giới. Ngưng Hải cảnh tầng chín được cởi bỏ và đang không ngừng tăng lên rồi đột phá lại Thiên Địa cảnh tầng một, chỉ con hai hơi hô hấp đã tăng lên tầng thứ hai và đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Ánh mắt thương hại Đế Nguyên Quân nhìn Trần Trầm Thiên đang lao lên lắc đầu.
Trường đao mạnh mẽ chém xuống, Trần Trầm Thiên điên cuồng rống lớn. “Chết đi”.
Đế Nguyên Quân sắc mặt lạnh lẽo nhìn lưỡi đao sắc bén chém xuống, không nhanh không chậm đánh trả. Chợt, trên người hắn thúc dục chân nguyên xoay chuyển cùng huyết hải một cách điên cuồng.
Đợi lưỡi đao chuẩn bị hạ xuống, Đế Nguyên Quân lách chân qua một bên tránh né rồi tung ra quyền pháp tấn công.
Địa cấp hạ phẩm quyền pháp, Pháp Tương Quyền, Thốn!
Quyền kình ẩn chứa một lúc hai loại lực lượng giống như hai thái cực xoay chuyển, vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh không thua kém gì thiên địa lực lượng.
Một đao lướt xuống chém vào không khí, chợt ánh mắt Trần Trầm Thiên mở lớn, lúc này trong đầu hiện lên một cảnh tượng lúc trước, toàn thân hắn căng cứng không kịp phản ứng lại mà chỉ có thể thúc dục chân nguyên tạo thành màn chắn để chống đỡ.
Quyền kình Đế Nguyên Quân đã đánh sát mặt.
Răng rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, màn chắn chân nguyên trước người bị quyền kình oanh tạc tan thành từng mảnh. Trần Trầm Thiên bị chân nguyên cắn trả nên hộc ra một ngụm máu tươi nhưng chưa dùng lại ở đó.
Quyền kình vẫn chưa bị ngăn cản, lớp phòng ngự cuối cùng bị đánh nát, không còn gì để ngăn cản nữa mà cứ lao lên đánh chính diện vào gương mặt.
Oanh!
Oanh trúng, cơ thể Trần Trầm Thiên lúc này giống như bị một quả banh bị người khác dùng chân xút mạnh mà văng ra xa gần trăm mét rồi nằm bất động trên nền đất. Cho dù ngất đi nhưng gương mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn Trần Trầm Thiên gục trên nền đất, Đế Nguyên Quân trên mặt nở một nụ cười kinh thường. “Thiên Địa cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chứng kiến một màn này, toàn trường gần như tĩnh mịch. Một kích cuối cùng khiến bọn họ phải run lên, một cảm giác áp lực không khác gì thiên địa lực lượng đang oanh tạc. Và không thể tin hơn là lúc cuối Trần Trầm Thiên đã cởi bỏ cảnh giới, mặc dù chưa trở về lúc đỉnh phong nhưng củng đã đạt đến Thiên Địa cảnh tầng cao rồi nhưng vẫn bị một quyền đánh bại một cách dễ dàng.
Đặc sắc nhất trong đám người, gương mặt Dược Liên Anh xinh đẹp đột nhiên trừng lớn, mắt chữ “A” mồm chữ “O” nhìn về phía bóng dáng Đế Nguyên Quân đang đứng. Nàng không tin được là hắn có thực lực kinh khủng đến vậy.
Ngay cả bản thân nàng lúc ở cảnh giới hiện tại của hắn cũng không thể một quyền đánh bại được Thiên Địa cảnh mà phải rất cật lực mới có thể đánh thắng được.
Mặc dù biết đối phương đang dao động nhưng Đế Nguyên Quân chưa đột phá mà chỉ tách biệt một lần Thiên Đố là tấn cấp và đó là cách nhau một đại cảnh giới, thực lực của cả hai chênh lệch đâu phải bình thường.
Ban đầu nàng còn đang muốn bảo bọc hắn nhưng hiện tại nàng lại nở một nụ cười khó hiểu mà nói. “Mới có nữa năm mà sư đệ đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy rồi”.
“Cùng cảnh giới vô đich quả thật không hề sai”.
( Cùng cảnh giới ở đây không phải là đại cảnh giới đâu nghe, vd: cùng Ngưng Hải cảnh tầng chín nha).
Lẫn sâu ở bên trong đám đông đệ tử, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp với vóc dáng thướt tha hai mắt ửng đỏ nhìn xuống bên dưới đấu trường. Nàng không kiềm chế được mà đưa tay lên che miệng.
Một quyền cuối cùng này nàng đã từng nhìn thấy một lần rồi, ban đầu nhìn thấy cách di chuyển của Đế Nguyên Quân sao mà quen mắt, cho đến khi đối mặt với một đao vừa rồi. Cách thức hắn tránh qua một bên rồi tung ra cùng một quyền pháp.
Tuy lúc trước hắn thúc động thiên địa lực lượng và lần này lại thúc động chân nguyên điên cuồng nhưng cách thức ra chiêu là giống nhau, thậm chí giống cả ánh mắt cho đến điệu cười nói cuối cùng.
Quá khó tin, trong đầu nàng hiện lên một cảm giác rất mơ hồ, ban đầu nàng cho rằng là có một cao nhân nào đó đang âm thầm giúp đỡ mình nhưng thực ra người đó lại có cảnh giới thấp hơn và lại chính là một tiểu sư đệ nữa.
“Là hắn?”. Hồ Ngọc Ánh khóe miệng run lên rồi thốt ra.
- --
Oanh!
Trần Trầm Thiên giật mình, một đao vừa rồi vừa nhanh vừa mạnh nhưng trong khoảnh khắc đó hắn chỉ nhìn thấy một luồn màu đen cực tốc lao tới rồi đột ngột xuất hiện trước mặt.
Quá bất ngờ, Trần Trầm Thiên chưa kịp phản ứng thì bị oanh cho một quyền đẩy lùi mấy mét.
Ổn định cơ thể, Trần Trầm Thiên bất chợt nhớ đến trận chiến trước của hắn cùng với Hồ Ngọc Ánh. Từ trên người Đế Nguyên Quân cho hắn một cái cảm giác giống như lúc đó.
“Sư huynh, muốn đánh với ta mà phân tâm đi chổ nào vậy?”. Thấy đối phương phân tâm, Đế Nguyên Quân một lần nữa lao lên nhưng không có trực tiếp công kích mà thì thầm một bên tai như đang trêu đùa.
“Ngươi”. Trần Trầm Thiên quát lớn rồi vung mạnh trường đao.
“Uy, ta có lòng tốt nhắc nhở mà ngươi lại đối xử như vậy”. Đế Nguyên Quân nhảy ra xa rồi lắc đầu nói. “Sư huynh vô sỉ quá đi”.
“…”.
Bị lời nói Đế Nguyên Quân khiêu khích, Trần Trầm Thiên điên cuồng lao lên.
Địa cấp trung phẩm đao pháp, Phá Liệt Đao!
Thúc dục công pháp, Trần Trầm Thiên trong tích tắc thu hẹp khoảng cách, đứng cách Đế Nguyên Quần chưa đến một mét, hắn vung mạnh đao chém ngang một cái. Ở trên lưỡi đao toát ra một loạt đao khí mãnh liệt nhưng cực kỳ sắc bén, nó giống như là nhân bản của lưỡi đao vậy.
Trong mắt Đế Nguyên Quân nhìn thấy, đao khí này dường như mô phỏng lưỡi đao mà đồng thời chém ra ba hướng khác nhau, nếu như không cẩn thận sẽ bị đao khí này đánh trúng.
Nhưng rất đáng tiếc, với tốc độ vung đao như này thì Đế Nguyên Quân cứ giống như xem một thước phim quay chậm, lưỡi đao cứ từ từ lao đến còn hắn thì đã ngồi xuống lúc nào không hay.
“Cái gì?”.
Lưỡi đao xợt qua chém vào không khí, Trần Trầm Thiên con ngươi đột nhiên co lại thốt ra.
“Ngươi lại đánh muỗi nữa rồi”. Ngồi xổm trên nền đất, Đế Nguyên Quân đưa tay đẩy mạnh một cái.
Cơ thể Trần Trầm Thiên giống như bị một chiếc ô tô đụng phải mà văng ra xa, với nhục thân hiện tại của hắn nếu như toàn lực tung ra một đẩy thì khả năng là khiến Trần Trầm Thiên bay khỏi đấu trường một cách dễ dàng nhưng hắn lại không làm vậy mà tiếp tục chơi đùa.
“Đáng ghét”. Lăn lóc trên đất mấy vòng, Trần Trầm Thiên đứng dậy, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đâu liền cắn răng nói.
“Sư huynh tìm ta sao?”. Thình lình, từ phía sau lưng truyền đến một thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại khiến dọc sống lưng hắn phát lạnh.
Không biết từ lúc nào mà Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở đó rồi.
Oanh!
Chưa kịp quay người thì Đế Nguyên Quân đã đánh cho một quyền từ sau lại, Trần Trầm Thiên một lần nữa bị đánh văng, khác với lúc nãy là bây giờ hắn đang lăn lóc ra phía trước.
“Khốn kiếp”. Trần Trầm Thiên tức giận quát. “Đừng để ta bắt được ngươi”.
Mặc dù là nóng giận như vậy nhưng từ đầu đến giờ hắn vẫn chưa một lần chạm đến được vạt áo của Đế Nguyên Quân chứ đừng nói gì đến việc bắt được.
Giống như hai người đều là cùng một thái cực của nam châm nên cứ hỡ đến gần thì bị đẩy ra, không tài nào có thể hút được.
“Sư huynh à, nãy giờ ngươi nói câu này đã mấy lần rồi”. Đế Nguyên Quân tiếp tục châm chọc. “Ta nghe nhiều quá mà thuộc luôn rồi này”.
“…”.
Với tính khí kiêu ngạo của hắn, mỗi một lần bị Đế Nguyên Quân khiêu khích thì càng thêm tức giận và càng tấn công một cách điên loạn nên để lộ rất nhiều sơ hở.
Nên mỗi lần như vậy thì Đế Nguyên Quân dễ dàng tránh né và trận chiến này trong mắt hắn quá dễ dàng. Ba vạn linh thạch cực phẩm cứ như vậy mà nằm bay đến tay hắn.
“Ta không tin không thể đánh được ngươi”.
Trần Trầm Thiên quát lớn, hai tay nắm chặt chuôi đao rồi lao lên, trực tiếp tung một đao hướng ngay trên đầu đánh. Nhưng hắn càng tức giận, công kích lại càng đơn giản. Mỗi đao đánh ra rất có thế, có uy lực nhưng lại rất mỏng yếu.
Đế Nguyên Quân nhìn một đao này rồi lắc đầu, căn chuẩn thời gian lưỡi đao sắp rơi xuống, hắn từ từ lách qua rồi tung một quyền mạnh và ngay chính giữa sống đao.
Một kích mạnh mẽ oanh trúng, thanh đao nằm trong tay rung động mạnh rồi văng ra cắm sâu xuống nền đất. Trần Trầm Thiên thêm một lần nữa giật mình.
“Sư huynh, ngươi cũng chỉ có chừng đó thôi sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nói. “Yếu quá đó”.
“Ta muốn giết ngươi?”. Trần Trầm Thiên gương mặt dữ tợn quát.
“Nhặt đao lên”. Nhưng Đế Nguyên Quân không để ý đến mà lớn tiếng nói.
Lời nói có vẻ rất bình thường nhưng đối với Trần Trầm Thiên, đó chính là một sự sỉ nhục. Xuyên suốt trận đấu, hắn chính là người chủ động tấn công, là người chủ động sử dụng vũ khí còn Đế Nguyên Quân tù đầu cho tới giờ chưa hề dùng kiếm, ngay cả công pháp cũng chưa một lần tung ra.
Hắn lâu lâu chỉ đánh ra một quyền để chọc tức đối phương mà thôi.
Nhưng với một người luyện đao, không. Phải nói là tất cả những người tu luyện một món vũ khí nào đó. Khi đao rơi mất mà bị đối phương bảo nhặt lên thì đó chính là sự xỉ nhục lớn nhất. Nhất là đồi với người trong tay không cầm bất kể cái.
Nếu như cảnh giới của cả hai người quá cách biệt thì đó chính là sự chỉ bảo còn hai người đều cùng một cảnh giới, thậm chí hắn còn lợi thế hơn vì tứ chi còn đầy đủ cộng với trường đao cấp bậc cao mà lại thất bại tủi nhục như này.
“Ta muốn giết ngươi?”.
Lúc này, Trần Trầm Thiên trong đầu không còn chiến ý nữa mà nổi lên sát tâm, ánh mắt nổi lên từng sợi gân máu trừng lớn nhìn chằm chằm, khóe miệng nhỏ giải trông như một tên điên loạn.
Hắn lao lên, một tay nắm chặt trường đao rồi cởi bỏ cảnh giới. Ngưng Hải cảnh tầng chín được cởi bỏ và đang không ngừng tăng lên rồi đột phá lại Thiên Địa cảnh tầng một, chỉ con hai hơi hô hấp đã tăng lên tầng thứ hai và đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Ánh mắt thương hại Đế Nguyên Quân nhìn Trần Trầm Thiên đang lao lên lắc đầu.
Trường đao mạnh mẽ chém xuống, Trần Trầm Thiên điên cuồng rống lớn. “Chết đi”.
Đế Nguyên Quân sắc mặt lạnh lẽo nhìn lưỡi đao sắc bén chém xuống, không nhanh không chậm đánh trả. Chợt, trên người hắn thúc dục chân nguyên xoay chuyển cùng huyết hải một cách điên cuồng.
Đợi lưỡi đao chuẩn bị hạ xuống, Đế Nguyên Quân lách chân qua một bên tránh né rồi tung ra quyền pháp tấn công.
Địa cấp hạ phẩm quyền pháp, Pháp Tương Quyền, Thốn!
Quyền kình ẩn chứa một lúc hai loại lực lượng giống như hai thái cực xoay chuyển, vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh không thua kém gì thiên địa lực lượng.
Một đao lướt xuống chém vào không khí, chợt ánh mắt Trần Trầm Thiên mở lớn, lúc này trong đầu hiện lên một cảnh tượng lúc trước, toàn thân hắn căng cứng không kịp phản ứng lại mà chỉ có thể thúc dục chân nguyên tạo thành màn chắn để chống đỡ.
Quyền kình Đế Nguyên Quân đã đánh sát mặt.
Răng rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, màn chắn chân nguyên trước người bị quyền kình oanh tạc tan thành từng mảnh. Trần Trầm Thiên bị chân nguyên cắn trả nên hộc ra một ngụm máu tươi nhưng chưa dùng lại ở đó.
Quyền kình vẫn chưa bị ngăn cản, lớp phòng ngự cuối cùng bị đánh nát, không còn gì để ngăn cản nữa mà cứ lao lên đánh chính diện vào gương mặt.
Oanh!
Oanh trúng, cơ thể Trần Trầm Thiên lúc này giống như bị một quả banh bị người khác dùng chân xút mạnh mà văng ra xa gần trăm mét rồi nằm bất động trên nền đất. Cho dù ngất đi nhưng gương mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn Trần Trầm Thiên gục trên nền đất, Đế Nguyên Quân trên mặt nở một nụ cười kinh thường. “Thiên Địa cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chứng kiến một màn này, toàn trường gần như tĩnh mịch. Một kích cuối cùng khiến bọn họ phải run lên, một cảm giác áp lực không khác gì thiên địa lực lượng đang oanh tạc. Và không thể tin hơn là lúc cuối Trần Trầm Thiên đã cởi bỏ cảnh giới, mặc dù chưa trở về lúc đỉnh phong nhưng củng đã đạt đến Thiên Địa cảnh tầng cao rồi nhưng vẫn bị một quyền đánh bại một cách dễ dàng.
Đặc sắc nhất trong đám người, gương mặt Dược Liên Anh xinh đẹp đột nhiên trừng lớn, mắt chữ “A” mồm chữ “O” nhìn về phía bóng dáng Đế Nguyên Quân đang đứng. Nàng không tin được là hắn có thực lực kinh khủng đến vậy.
Ngay cả bản thân nàng lúc ở cảnh giới hiện tại của hắn cũng không thể một quyền đánh bại được Thiên Địa cảnh mà phải rất cật lực mới có thể đánh thắng được.
Mặc dù biết đối phương đang dao động nhưng Đế Nguyên Quân chưa đột phá mà chỉ tách biệt một lần Thiên Đố là tấn cấp và đó là cách nhau một đại cảnh giới, thực lực của cả hai chênh lệch đâu phải bình thường.
Ban đầu nàng còn đang muốn bảo bọc hắn nhưng hiện tại nàng lại nở một nụ cười khó hiểu mà nói. “Mới có nữa năm mà sư đệ đã trở nên mạnh mẽ đến như vậy rồi”.
“Cùng cảnh giới vô đich quả thật không hề sai”.
( Cùng cảnh giới ở đây không phải là đại cảnh giới đâu nghe, vd: cùng Ngưng Hải cảnh tầng chín nha).
Lẫn sâu ở bên trong đám đông đệ tử, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp với vóc dáng thướt tha hai mắt ửng đỏ nhìn xuống bên dưới đấu trường. Nàng không kiềm chế được mà đưa tay lên che miệng.
Một quyền cuối cùng này nàng đã từng nhìn thấy một lần rồi, ban đầu nhìn thấy cách di chuyển của Đế Nguyên Quân sao mà quen mắt, cho đến khi đối mặt với một đao vừa rồi. Cách thức hắn tránh qua một bên rồi tung ra cùng một quyền pháp.
Tuy lúc trước hắn thúc động thiên địa lực lượng và lần này lại thúc động chân nguyên điên cuồng nhưng cách thức ra chiêu là giống nhau, thậm chí giống cả ánh mắt cho đến điệu cười nói cuối cùng.
Quá khó tin, trong đầu nàng hiện lên một cảm giác rất mơ hồ, ban đầu nàng cho rằng là có một cao nhân nào đó đang âm thầm giúp đỡ mình nhưng thực ra người đó lại có cảnh giới thấp hơn và lại chính là một tiểu sư đệ nữa.
“Là hắn?”. Hồ Ngọc Ánh khóe miệng run lên rồi thốt ra.
- --
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook