Tiểu Dương Mị Mị
-
Chương 1
Gặp được một mỹ thiếu niên
“Cậu là anh em tốt của tôi!” Trịnh Nghĩa Minh trước khi đi vỗ vỗ trên vai Tạ Khôn, mặt đầy vui mừng thêm cảm kích, nói xong xoay người liền đi vào trong rừng, không chút do dự.
Tạ Khôn ôm cánh tay bị đạn sướt qua trầy da, nhìn bóng dáng Trịnh Nghĩa Minh thầm mắng câu “Lão cẩu”, vừa kéo quần áo xuống đem miệng vết thương băng bó đơn giản xong, liền nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân, vội vàng chạy đi.
Lần trước anh truyền tin tức ra ngoài, cảnh sát bày ra thiên la địa võng với lão hồ ly Trịnh Nghĩa Minh này, kết quả lại không hiểu sao để lộ tiếng gió, Trịnh Nghĩa Minh tạm thời hủy bỏ giao dịch, ánh mắt âm u lạnh lẽo nói bọn họ có nội gián.
Tạ Khôn thu mình thận trọng sống một khoảng thời gian, lần này đi theo Trịnh Nghĩa Minh đến khu resort nghỉ phép, vốn dĩ là chuẩn bị giải sầu một chút, không nghĩ tới sẽ gặp kẻ thù đuổi giết, anh không thể không đứng ra, liều mình yểm trợ cho Trịnh Nghĩa Minh.
Xem ra, hiệu quả rõ rệt, Trịnh Nghĩa Minh xóa bỏ hoài nghi với mình.
Tạ Khôn chạy trốn đầu đầy mồ hôi, thật vất vả vùng vẫy thoát khỏi người phía sau, hai tay chống đầu gối thở hổn hển, ngẩng đầu lại phát hiện mình lạc đường, lúc nãy anh chỉ lo chui vào đường nhỏ, lúc này hoàn toàn không biết mình ở nơi nào.
Tìm tìm trong túi áo, không mang di động, không trông chờ vào việc gọi điện thoại cầu cứu, cũng không trông chờ vào người nào khác.
Ngẩng đầu nhìn, trời âm u, đừng nói mặt trời, một chút nữa trời còn sẽ mưa.
Tạ Khôn đứng tại chỗ trong chốc lát, buồn bực cào cào mái tóc ướt mồ hôi, nhìn vòng vòng vùng phụ cận làm bước đầu phán đoán, cuối cùng nhấc chân đi về phía bên trái, đi không được bao lâu, đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào.
Tạ Khôn nheo hai mắt lại, nhẹ chân từ từ tới gần nơi đó, xuyên qua cành cây um tùm, chỉ thấy cách đó không xa trên đất có một vật màu trắng đang từ từ di chuyển…
Cái gì vậy?
Tạ Khôn nhíu nhíu mày, bước đi qua ngồi xuống.
Vật màu trắng trên mặt đất kia đột nhiên yên lặng không động, tiếp theo từ từ ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen láy, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp hai cái.
Ồ… Dê? Nơi này sao lại có thể có một con dê!
Khóe miệng Tạ Khôn giật giật, yên lặng đối diện với con dê lớn lên giống món đồ chơi bằng nhung này ba giây, xoay người bước đi.
Phía sau im lặng trong chốc lát, rất nhanh lại truyền đến tiếng vang, Tạ Khôn vừa quay đầu lại, con dê đang theo ở phía sau đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh.
Bây giờ Tạ Khôn vội vã trở về, lười tự hỏi vì sao sẽ có một con dê đi theo sau mông mình, cũng không quản nó, tiếp tục đi về phía trước, đi tới đi tới tiếng động phía sau dần nhỏ đi, Tạ Khôn lại quay đầu, phát hiện con dê kia xa xa ở phía sau.
Phỏng chừng là… Theo không kịp…
Chân Tạ Khôn dài, bước chân lại lớn, rất nhanh đã bỏ rơi con dê kia xa xa phía sau, kết quả lúc anh đi một chút dừng một chút để phán đoán phương hướng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Tạ Khôn có thể đoán được không phải người đuổi giết, bởi vậy sắc mặt rất thả lỏng, chỉ là có chút tò mò quay đầu nhìn nhìn, vừa nhìn không khỏi sửng sờ.
Người phía sau mặc quần áo trắng, thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, phỏng chừng là thiếu niên chỉ có mười bảy mười tám tuổi, hai con mắt đang trừng thật to nhìn mình, vẻ mặt dáng dấp rất thận trọng.
Tạ Khôn rất muốn soi gương xem vẻ mặt của mình có rất dọa người hay không, nhưng mà thấy đối phương không nói gì, cũng không tính mở miệng, chỉ nhìn cậu gật gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước, không nghĩ tới đi hơn mười phút, người kia vẫn như cũ không xa không gần đi theo ở phía sau.
Bình thường Tạ Khôn vì tránh cho xảy ra sự cố, rất ít cùng người ngoài giao tiếp, vốn dĩ đối với người đột nhiên xuất hiện này cũng không tính để ý tới, nhưng bây giờ trắng trợn bị đi theo một đường như thế, lại không có cách nào yên lặng đi tiếp, vì thế dứt khoát dừng chân xoay người nhìn cậu.
Người kia cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn sắc mặt không tốt của Tạ Khôn, ánh mắt nhấp nháy nhấp nháy sáng chớp vài cái, vẻ mặt có chút vô tội.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, dưới đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, người kia thua trận, yếu yếu mở miệng: “Sao anh không đi?”
Chân mày Tạ Khôn một chút cũng không động, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng hỏi: “Cậu đi theo tôi làm cái gì?”
“Tôi lạc đường…”
Tạ Khôn cười lạnh: “Trùng hợp như vậy? Cậu cũng lạc đường? Bao nhiêu tuổi?”
Đối phương hình như bị vấn đề của anh làm bối rối một chút, một chốc lát mới từ từ trả lời: “Mười chín.”
Tạ Khôn nhìn dáng vẻ cậu ngoan ngoãn thành thật như vậy, lại nghe giọng nói cậu mềm yếu, cảm thấy trái tim đang bị một đống bông lăn một vòng, vội vàng cảnh cáo mình phải cảnh giác một chút, nghiêm mặt nói: “Tôi không quản cậu có phải thật sự lạc đường hay không, đừng đi theo tôi!”
“Tôi… Tôi lạc đường…”
Tạ Khôn dở khóc dở cười: “Cậu lạc đường đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi không thích có đi theo phía sau! Dừng tại đây!”
Nói xong giơ tay về phía cậu ra vẻ cảnh cáo, xoay người bước đi, đi hai bước lại dừng lại, tay chống thắt lưng nhìn lên trời thở dài, quay đầu nói: “Tôi nói chuyện cậu nghe không hiểu?”
“…” Đối phương sững sờ một chút, gật gật đầu, “Nghe hiểu được.”
“Nghe hiểu được cậu còn đi theo?”
“Tôi phải đi về.”
“…” Tạ Khôn xoa xoa trán, lười nói thêm cái gì nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước, càng chạy càng nhanh.
Người phía sau dần dần theo không kịp bước chân của hắn, hình như sợ lạc mất, càng chạy càng nhanh, chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc.
Tạ Khôn nghe động tĩnh phía sau, có chút không biết nói gì, đang nghĩ tới có cần phải chạy nhanh hơn không, bỗng nhiên nghe được người kia “A” một tiếng nhỏ, nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn, nhíu mày nói: “Cậu làm sao vậy?”
Người kia vẫn chưa ngừng chân, phản ứng không kịp đâm thẳng vào người anh, sững sờ một chút, tiếp theo vẻ mặt bối rối ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn anh: “Rất xin lỗi.”
Tạ Khôn hơi hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của cậu, đầu óc tạm ngừng nửa giây, lập tức chú ý tới trên mặt cậu có một dấu vết nhợt nhạt mới tinh, đoán rằng vừa rồi cậu có thể là bị cành cây quẹt trúng, vô thức lấy từ trong túi quần ra một miếng urgo: “Cầm.”
“A?” Người kia khó hiểu nhìn miếng urgo, lại nhìn anh.
“Mặt trầy.” Tạ Khôn lười giải thích nhiều, trực tiếp xé miếng urgo đè lên mặt cậu một cái, đè đến nỗi câu bước về phía sau một chút mới đứng vững, lập tức lại cảm thấy hành động của mình thật khó hiểu, lẩm bẩm một câu “Tôi có bệnh”, xoay người bước đi, lúc này lại thoáng chậm lại bước chân, ngay cả anh cũng không nhân ra.
Phía sau lại vang lên tiếng thở hồng hộc, người kia lần này không có giữ khoảng cách đi theo, mà là chạy đến bên người anh, nhìn vào hai mắt anh, cẩn thận lại vui vẻ nói: “Cám ơn anh!”
Không được! Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện mềm mại như vậy!
Tạ Khôn cảm thấy trái tim có chút quá tải, lau mặt dời đi lực chú ý: “Cậu thật sự mười chín tuổi?”
“Ừm.” Đối phương gật gật đầu, có thể là nhìn ra anh không có dữ như lúc nãy, tâm trạng cũng thả lỏng một chút.
Tạ Khôn nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt dò xét trên gương mặt trắng nõn của cậu một vòng: “Thoạt nhìn giống vị thành niên, sao? Giận dỗi người nhà, bỏ nhà trốn đi?”
“Không phải!” Đối phương liên tục lắc đầu, “Tôi thật sự mười chín, không có bỏ nhà trốn đi.”
“Vậy một mình cậu chạy tới nơi này làm gì?”
“Tôi…” Sắc mặt đối phương ửng đỏ, rất ngượng ngùng nói, “Tôi nhìn thấy một con chó lớn rất dữ…”
Tạ Khôn ngầm hiểu gật đầu: “Bị dọa đến chạy loạn, liền lạc đường.”
“Vâng.”
Tạ Khôn có chút không biết nói gì, còn muốn nói thêm, đột nhiên chóp mũi chợt lạnh, nâng tay sờ sờ: “Thao, trời mưa.”
Chỉ nói chuyện một lát, mưa rất nhanh liền trút xuống, may mắn đỉnh đầu đều là lá cây, cơ bản có thể ngăn hơn nửa, nhưng mà qua không bao lâu, mưa càng rơi xuống càng lớn, lá cây rất nhanh liền ngăn không được.
Trên người Tạ Khôn mặc áo khoác, mũ nón cơ bản cũng có thể che được mưa, nhưng người bên cạnh anh không may mắn như vậy.
Tạ Khôn nhìn cậu nâng tay che đỉnh đầu, một tay kéo cậu đến bên người, cởi áo khoác của mình chụp lên đầu cậu.
“A?” Đối phương sửng sốt một chút, kéo áo ra nhìn anh, thấy đầu vai anh lập tức bị ướt, vội vàng giơ qua muốn trả lại cho anh, “Cám ơn anh, tôi không cần, chính anh mặc đi.”
“Cho cậu mặc thì cậu mặc.” Tạ Khôn không thèm để ý nói, “Tôi không sao.”
“Oh… nếu không thì… Cùng nhau?”
Tạ Khôn liếc liếc cậu một cái: “Quên đi, khom lưng quá mệt mỏi.”
“……” Đối phương nhìn bản thân cao 1m75, nhìn nhìn lại anh nhất thời không biết cao bao nhiêu, nhưng vóc dáng tuyệt đối cao hơn mình không ít, ngoan ngoãn đem áo phủ lên đỉnh đầu mình.
Hai người mạo hiểm xuyên qua cơn mưa trong rừng, ai cũng không có nói nữa, cũng không biết đi bao lâu, cảnh sắc chung quanh dần dần trở nên quen thuộc, Tạ Khôn nhìn thấy sơn trang cách đó không xa, thoáng nhẹ nhàng thở ra, đang suy đoán bên kia có an toàn hay không, mình có nên trực tiếp trở về hay không, thình lình lại nghe đến một tiếng hô nhỏ, vội vàng dừng chân, quay đầu nhìn người bên người nói: “Lại sao nữa?”
Đối phương chỉ chỉ vào quần áo, trợn to mắt thấy máu chảy trên mặt đất, từ phía dưới nhìn lên trên xem, tầm mắt mờ mịt dừng trên cách tay đầy máu của Tạ Khôn, chấn động: “Cánh tay anh sao lại bị thương?”
“Không có việc gì, bị quẹt trúng.” Vẻ mặt Tạ Khôn bất cần.
“Nhìn rất nghiêm trọng, như vậy mà gặp mưa sẽ lây nhiễm, anh theo tôi trở về xử lý miệng vết thương một chút đi!”
Tạ Khôn vốn còn trông cậy vào cánh tay này nghiêm trọng hơn một chút, anh trở về dùng khổ nhục kế để Trịnh Nghĩa Minh tin tưởng anh hơn nữa, nhưng nhìn thấy người bên cạnh dáng vẻ đầy chờ mong, thế mà không hiểu sao có chút không đành lòng từ chối ý tốt của cậu, vô thức hỏi: “Cậu sống ở chỗ nào?”
Đối phương ngẩng đầu nhìn nhìn, chỉa chỉa về hướng cạnh sơn trang: “Thôn bên kia.”
Tạ Khôn nghĩ nghĩ, kẻ thù của Trịnh Nghĩa Minh không chừng còn đang mai phục trong sơn trang, đi nơi khác cũng tốt, vì thế gật gật đầu: “Được, cảm ơn.” Thấy đối phương lại muốn đưa áo cho mình, vội vàng nâng tay ngăn lại, “Cậu mặc.”
“… Oh.”
“Cậu là anh em tốt của tôi!” Trịnh Nghĩa Minh trước khi đi vỗ vỗ trên vai Tạ Khôn, mặt đầy vui mừng thêm cảm kích, nói xong xoay người liền đi vào trong rừng, không chút do dự.
Tạ Khôn ôm cánh tay bị đạn sướt qua trầy da, nhìn bóng dáng Trịnh Nghĩa Minh thầm mắng câu “Lão cẩu”, vừa kéo quần áo xuống đem miệng vết thương băng bó đơn giản xong, liền nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân, vội vàng chạy đi.
Lần trước anh truyền tin tức ra ngoài, cảnh sát bày ra thiên la địa võng với lão hồ ly Trịnh Nghĩa Minh này, kết quả lại không hiểu sao để lộ tiếng gió, Trịnh Nghĩa Minh tạm thời hủy bỏ giao dịch, ánh mắt âm u lạnh lẽo nói bọn họ có nội gián.
Tạ Khôn thu mình thận trọng sống một khoảng thời gian, lần này đi theo Trịnh Nghĩa Minh đến khu resort nghỉ phép, vốn dĩ là chuẩn bị giải sầu một chút, không nghĩ tới sẽ gặp kẻ thù đuổi giết, anh không thể không đứng ra, liều mình yểm trợ cho Trịnh Nghĩa Minh.
Xem ra, hiệu quả rõ rệt, Trịnh Nghĩa Minh xóa bỏ hoài nghi với mình.
Tạ Khôn chạy trốn đầu đầy mồ hôi, thật vất vả vùng vẫy thoát khỏi người phía sau, hai tay chống đầu gối thở hổn hển, ngẩng đầu lại phát hiện mình lạc đường, lúc nãy anh chỉ lo chui vào đường nhỏ, lúc này hoàn toàn không biết mình ở nơi nào.
Tìm tìm trong túi áo, không mang di động, không trông chờ vào việc gọi điện thoại cầu cứu, cũng không trông chờ vào người nào khác.
Ngẩng đầu nhìn, trời âm u, đừng nói mặt trời, một chút nữa trời còn sẽ mưa.
Tạ Khôn đứng tại chỗ trong chốc lát, buồn bực cào cào mái tóc ướt mồ hôi, nhìn vòng vòng vùng phụ cận làm bước đầu phán đoán, cuối cùng nhấc chân đi về phía bên trái, đi không được bao lâu, đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào.
Tạ Khôn nheo hai mắt lại, nhẹ chân từ từ tới gần nơi đó, xuyên qua cành cây um tùm, chỉ thấy cách đó không xa trên đất có một vật màu trắng đang từ từ di chuyển…
Cái gì vậy?
Tạ Khôn nhíu nhíu mày, bước đi qua ngồi xuống.
Vật màu trắng trên mặt đất kia đột nhiên yên lặng không động, tiếp theo từ từ ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen láy, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp hai cái.
Ồ… Dê? Nơi này sao lại có thể có một con dê!
Khóe miệng Tạ Khôn giật giật, yên lặng đối diện với con dê lớn lên giống món đồ chơi bằng nhung này ba giây, xoay người bước đi.
Phía sau im lặng trong chốc lát, rất nhanh lại truyền đến tiếng vang, Tạ Khôn vừa quay đầu lại, con dê đang theo ở phía sau đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh.
Bây giờ Tạ Khôn vội vã trở về, lười tự hỏi vì sao sẽ có một con dê đi theo sau mông mình, cũng không quản nó, tiếp tục đi về phía trước, đi tới đi tới tiếng động phía sau dần nhỏ đi, Tạ Khôn lại quay đầu, phát hiện con dê kia xa xa ở phía sau.
Phỏng chừng là… Theo không kịp…
Chân Tạ Khôn dài, bước chân lại lớn, rất nhanh đã bỏ rơi con dê kia xa xa phía sau, kết quả lúc anh đi một chút dừng một chút để phán đoán phương hướng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Tạ Khôn có thể đoán được không phải người đuổi giết, bởi vậy sắc mặt rất thả lỏng, chỉ là có chút tò mò quay đầu nhìn nhìn, vừa nhìn không khỏi sửng sờ.
Người phía sau mặc quần áo trắng, thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, phỏng chừng là thiếu niên chỉ có mười bảy mười tám tuổi, hai con mắt đang trừng thật to nhìn mình, vẻ mặt dáng dấp rất thận trọng.
Tạ Khôn rất muốn soi gương xem vẻ mặt của mình có rất dọa người hay không, nhưng mà thấy đối phương không nói gì, cũng không tính mở miệng, chỉ nhìn cậu gật gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía trước, không nghĩ tới đi hơn mười phút, người kia vẫn như cũ không xa không gần đi theo ở phía sau.
Bình thường Tạ Khôn vì tránh cho xảy ra sự cố, rất ít cùng người ngoài giao tiếp, vốn dĩ đối với người đột nhiên xuất hiện này cũng không tính để ý tới, nhưng bây giờ trắng trợn bị đi theo một đường như thế, lại không có cách nào yên lặng đi tiếp, vì thế dứt khoát dừng chân xoay người nhìn cậu.
Người kia cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn sắc mặt không tốt của Tạ Khôn, ánh mắt nhấp nháy nhấp nháy sáng chớp vài cái, vẻ mặt có chút vô tội.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, dưới đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, người kia thua trận, yếu yếu mở miệng: “Sao anh không đi?”
Chân mày Tạ Khôn một chút cũng không động, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng hỏi: “Cậu đi theo tôi làm cái gì?”
“Tôi lạc đường…”
Tạ Khôn cười lạnh: “Trùng hợp như vậy? Cậu cũng lạc đường? Bao nhiêu tuổi?”
Đối phương hình như bị vấn đề của anh làm bối rối một chút, một chốc lát mới từ từ trả lời: “Mười chín.”
Tạ Khôn nhìn dáng vẻ cậu ngoan ngoãn thành thật như vậy, lại nghe giọng nói cậu mềm yếu, cảm thấy trái tim đang bị một đống bông lăn một vòng, vội vàng cảnh cáo mình phải cảnh giác một chút, nghiêm mặt nói: “Tôi không quản cậu có phải thật sự lạc đường hay không, đừng đi theo tôi!”
“Tôi… Tôi lạc đường…”
Tạ Khôn dở khóc dở cười: “Cậu lạc đường đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi không thích có đi theo phía sau! Dừng tại đây!”
Nói xong giơ tay về phía cậu ra vẻ cảnh cáo, xoay người bước đi, đi hai bước lại dừng lại, tay chống thắt lưng nhìn lên trời thở dài, quay đầu nói: “Tôi nói chuyện cậu nghe không hiểu?”
“…” Đối phương sững sờ một chút, gật gật đầu, “Nghe hiểu được.”
“Nghe hiểu được cậu còn đi theo?”
“Tôi phải đi về.”
“…” Tạ Khôn xoa xoa trán, lười nói thêm cái gì nữa, xoay người tiếp tục đi về phía trước, càng chạy càng nhanh.
Người phía sau dần dần theo không kịp bước chân của hắn, hình như sợ lạc mất, càng chạy càng nhanh, chạy đến nỗi đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc.
Tạ Khôn nghe động tĩnh phía sau, có chút không biết nói gì, đang nghĩ tới có cần phải chạy nhanh hơn không, bỗng nhiên nghe được người kia “A” một tiếng nhỏ, nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được quay đầu nhìn, nhíu mày nói: “Cậu làm sao vậy?”
Người kia vẫn chưa ngừng chân, phản ứng không kịp đâm thẳng vào người anh, sững sờ một chút, tiếp theo vẻ mặt bối rối ngẩng đầu, thật cẩn thận nhìn anh: “Rất xin lỗi.”
Tạ Khôn hơi hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt của cậu, đầu óc tạm ngừng nửa giây, lập tức chú ý tới trên mặt cậu có một dấu vết nhợt nhạt mới tinh, đoán rằng vừa rồi cậu có thể là bị cành cây quẹt trúng, vô thức lấy từ trong túi quần ra một miếng urgo: “Cầm.”
“A?” Người kia khó hiểu nhìn miếng urgo, lại nhìn anh.
“Mặt trầy.” Tạ Khôn lười giải thích nhiều, trực tiếp xé miếng urgo đè lên mặt cậu một cái, đè đến nỗi câu bước về phía sau một chút mới đứng vững, lập tức lại cảm thấy hành động của mình thật khó hiểu, lẩm bẩm một câu “Tôi có bệnh”, xoay người bước đi, lúc này lại thoáng chậm lại bước chân, ngay cả anh cũng không nhân ra.
Phía sau lại vang lên tiếng thở hồng hộc, người kia lần này không có giữ khoảng cách đi theo, mà là chạy đến bên người anh, nhìn vào hai mắt anh, cẩn thận lại vui vẻ nói: “Cám ơn anh!”
Không được! Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện mềm mại như vậy!
Tạ Khôn cảm thấy trái tim có chút quá tải, lau mặt dời đi lực chú ý: “Cậu thật sự mười chín tuổi?”
“Ừm.” Đối phương gật gật đầu, có thể là nhìn ra anh không có dữ như lúc nãy, tâm trạng cũng thả lỏng một chút.
Tạ Khôn nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt dò xét trên gương mặt trắng nõn của cậu một vòng: “Thoạt nhìn giống vị thành niên, sao? Giận dỗi người nhà, bỏ nhà trốn đi?”
“Không phải!” Đối phương liên tục lắc đầu, “Tôi thật sự mười chín, không có bỏ nhà trốn đi.”
“Vậy một mình cậu chạy tới nơi này làm gì?”
“Tôi…” Sắc mặt đối phương ửng đỏ, rất ngượng ngùng nói, “Tôi nhìn thấy một con chó lớn rất dữ…”
Tạ Khôn ngầm hiểu gật đầu: “Bị dọa đến chạy loạn, liền lạc đường.”
“Vâng.”
Tạ Khôn có chút không biết nói gì, còn muốn nói thêm, đột nhiên chóp mũi chợt lạnh, nâng tay sờ sờ: “Thao, trời mưa.”
Chỉ nói chuyện một lát, mưa rất nhanh liền trút xuống, may mắn đỉnh đầu đều là lá cây, cơ bản có thể ngăn hơn nửa, nhưng mà qua không bao lâu, mưa càng rơi xuống càng lớn, lá cây rất nhanh liền ngăn không được.
Trên người Tạ Khôn mặc áo khoác, mũ nón cơ bản cũng có thể che được mưa, nhưng người bên cạnh anh không may mắn như vậy.
Tạ Khôn nhìn cậu nâng tay che đỉnh đầu, một tay kéo cậu đến bên người, cởi áo khoác của mình chụp lên đầu cậu.
“A?” Đối phương sửng sốt một chút, kéo áo ra nhìn anh, thấy đầu vai anh lập tức bị ướt, vội vàng giơ qua muốn trả lại cho anh, “Cám ơn anh, tôi không cần, chính anh mặc đi.”
“Cho cậu mặc thì cậu mặc.” Tạ Khôn không thèm để ý nói, “Tôi không sao.”
“Oh… nếu không thì… Cùng nhau?”
Tạ Khôn liếc liếc cậu một cái: “Quên đi, khom lưng quá mệt mỏi.”
“……” Đối phương nhìn bản thân cao 1m75, nhìn nhìn lại anh nhất thời không biết cao bao nhiêu, nhưng vóc dáng tuyệt đối cao hơn mình không ít, ngoan ngoãn đem áo phủ lên đỉnh đầu mình.
Hai người mạo hiểm xuyên qua cơn mưa trong rừng, ai cũng không có nói nữa, cũng không biết đi bao lâu, cảnh sắc chung quanh dần dần trở nên quen thuộc, Tạ Khôn nhìn thấy sơn trang cách đó không xa, thoáng nhẹ nhàng thở ra, đang suy đoán bên kia có an toàn hay không, mình có nên trực tiếp trở về hay không, thình lình lại nghe đến một tiếng hô nhỏ, vội vàng dừng chân, quay đầu nhìn người bên người nói: “Lại sao nữa?”
Đối phương chỉ chỉ vào quần áo, trợn to mắt thấy máu chảy trên mặt đất, từ phía dưới nhìn lên trên xem, tầm mắt mờ mịt dừng trên cách tay đầy máu của Tạ Khôn, chấn động: “Cánh tay anh sao lại bị thương?”
“Không có việc gì, bị quẹt trúng.” Vẻ mặt Tạ Khôn bất cần.
“Nhìn rất nghiêm trọng, như vậy mà gặp mưa sẽ lây nhiễm, anh theo tôi trở về xử lý miệng vết thương một chút đi!”
Tạ Khôn vốn còn trông cậy vào cánh tay này nghiêm trọng hơn một chút, anh trở về dùng khổ nhục kế để Trịnh Nghĩa Minh tin tưởng anh hơn nữa, nhưng nhìn thấy người bên cạnh dáng vẻ đầy chờ mong, thế mà không hiểu sao có chút không đành lòng từ chối ý tốt của cậu, vô thức hỏi: “Cậu sống ở chỗ nào?”
Đối phương ngẩng đầu nhìn nhìn, chỉa chỉa về hướng cạnh sơn trang: “Thôn bên kia.”
Tạ Khôn nghĩ nghĩ, kẻ thù của Trịnh Nghĩa Minh không chừng còn đang mai phục trong sơn trang, đi nơi khác cũng tốt, vì thế gật gật đầu: “Được, cảm ơn.” Thấy đối phương lại muốn đưa áo cho mình, vội vàng nâng tay ngăn lại, “Cậu mặc.”
“… Oh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook