Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ
Chương 9: Trọng phùng

Biểu diễn đêm đó của ta cùng nỗ lực của chúng nữ tử Hòa nhạc phường đã lấy được viên mãn thành công, các loại ca múa do ta bố trí cũng được truyền lưu, nhạc phường kia trở thành nhạc phường tối nổi danh ở Cẩm Châu, rồi dần dần thăng cấp cả nước, cái tên “Ly Cơ” sau đêm diễn lưu truyền khắp nơi. Bất quá, bởi vì đêm đó ta ly khai nhạc phường, “Ly Cơ” cũng tựa như “Nhạc Tiên” năm đó, đàm hoa nhất hiện [1] tràn ngập cảm giác thần bí.

Sau, Mạnh Hiên cùng Tiêu Viên hai người giễu ta “so với nữ nhân còn giống nữ nhân hơn”, ta cười mắng bọn họ một chút liền ly khai Cẩm Châu đi Lịch Châu. Nơi đó là nơi Vương thúc ta Bình Dương Vương Phượng Nghệ Văn được phong lĩnh, nghe nói có danh đất lành, đầy đủ lương thực cùng các mỹ nữ, phong cảnh ưu mỹ, khí hậu hợp lòng người.

Trung tuần tháng tư, ta một mình đi tới thành thị xinh đẹp này. Sau khi dạo một vòng, ta phát hiện điểm bất đồng ở nơi này cùng Cẩm Châu chính là, người Cẩm Châu so sánh có nhiều phần thuần phác thẳng thắn, còn người nơi này một bụng đều gian trá! Tuy rằng Cẩm Châu mới là thành thương nghiệp lớn nhất Lưu quốc, nhưng Lịch Châu gian thương rất nhiều. Hơn nữa, nghe người qua đường nói nơi này không chỉ nhiều gian thương, những kẻ có cẩu nhãn trông nhân kém cũng rất đông, móc túi là nhiều nhất. May mắn chính là, ba món đặc sản lớn ở đây ta đều nếm thử.

Trước tiên nói về gian thương! Sau khi hiểu biết một chút vật giá về nơi này, ta vào một tiệm cơm thoạt nhìn không cao cấp nhưng không đến nỗi thấp kém, gọi ba món mặn một món canh. Trên thực tế, ta vô luận dùng cơm ở tiệm nào đều như vậy, thanh tiêu thổ đậu ti, ngư hương nhục ti, hồng thiêu áp tử, ngư đầu đậu hủ thang. [2]

Lúc tính tiền, chưởng quầy nhìn ta hình như là nhìn từ bề ngoài, ăn mặc không sai biệt, liền không chút khách khí đòi một lượng bạc. Một lượng bạc! Khái niệm gì? Một lượng bạc có thể cho dân chúng bình dân sống tám tháng, ta ở Cẩm Châu ăn như vậy bất quá cũng chỉ tám mươi văn tiền, cái giá “trời chào” như vậy mà hắn không xấu hổ nói ra.

Bất quá, ta cũng không phải loại ngoan ngoãn bị kẻ khác rút tiền như rác, hắn nếu ra giá “trời chào”, ta sẽ an vị hoàn tiền, theo tiền gạo, tiền thịt, tiền nước, tiền củi đến tiền thuê cửa hàng nhất nhất tính rõ, nhiều lắm không vượt quá sáu mươi văn. Kết quả, ta thanh toán tiền cơm hết sáu mươi văn, còn đối chưởng quầy khuôn mặt ngậm đắng bỏ lại một câu: “Ta đã muốn lỗ!”

Nói đến cẩu nhãn trông nhân kém, ta cũng không thể cảm thán vận mệnh kỳ diệu, chuyện tình năm đó của Tô Đông Pha, nay ta thay đổi thời không lại gặp gỡ [*]. Ngày đó, ta dạo phố, họng có điểm khát, vì thế vào một quán trà. Chưởng quầy đang ghi chép, chính là bớt thời gian liếc ta một cái, miễn cưỡng nói: “Mời ngồi, trà.”

Qua thời gian lâu trà vẫn chưa lên, ta không kiên nhẫn đứng dậy, nhìn nhìn bức tranh trên tường, sau đó lắc lắc đầu, tranh thời đại này thật không có giá trị thưởng thức. Chương quầy hỏi: “Ngươi lắc đầu cái gì? Đây là tác phẩm của Nam Tuyền công tử, một tiểu hài tử như ngươi hiểu không?”

Ta đem những biên độ bức tranh còn thiếu nhất nhất liệt kê, theo kết cấu, nét mực đậm nhạt, nếp uốn quần áo, giàn khung thân thể nhân vật cho đến thần thái, chưởng quầy nghe được trợn mắt há hốc mồm. Sau một lúc, hắn kính nể hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?”

“Tại hạ Phương Lệnh Vũ.” Ta thản nhiên trả lời.

“Nguyên lai là “Thánh Thủ Lan Tích” Phương công tử, kính đã lâu kính đã lâu! Thỉnh ngồi!” Chưởng quầy mời ta đến một gian bằng thái độ cung kính, quay đầu quát: “Trà hảo hạng!”

Thời điểm đi, chưởng quầy xuất ra giấy và bút mực mời ta lưu một bức họa. Ta không lưỡng lự đề bút họa một con cẩu đứng tại đỉnh thượng khinh miệt trông nhân dưới đất, hẳn không cần ta nói ra ý tứ bức họa.

Gặp được tên móc túi cũng là tại ban ngày, giữa trưa ăn cơm xong, từ tiệm cơm đi ra, một đại thúc bộ dáng thực lấm la lấm lét cố ý đụng ta, tay bắt lấy ngọc bội ta đeo ở hông, ta đương nhiên không cho hắn thực hiện. Nói thật, lấy công lực hiện tại của ta, có thể thần không biết quỷ không hay trộm đồ, ngoại trừ tuyệt thế cao thủ cũng chỉ có thể là tuyệt thế cao thủ. Nhưng ta so võ công hiện tại còn có tuyệt thế cao thủ không? Hẳn là không. Hơn nữa, tuyệt thế cao thủ chịu làm cái chức nghiệp trộm cắp nhỏ bé này sao? Trên cơ bản không có, trừ khi kẻ này đặc biệt ham mê.

Ta ở đây du ngoạn hai tháng, tới hạ tuần tháng sáu, ta tính quay về Cẩm Châu. Buổi tối, ta ở khách đ**m ngủ, bỗng nhiên cửa sổ truyền đến một trận động tĩnh, ta tiếp tục nhắm mắt, làm bộ như ngủ say, cảm thấy màn này có điểm quen thuộc. Người bên ngoài cửa sổ nhảy vào, lập tức ngã trên đất không nhúc nhích. Nương ánh trăng, ta phát hiện kẻ té trên đất cư nhiên là vị khách nhân thần bí Mạnh phú thỉnh ngày đó. Ta đem hắn nâng đến bên giường, giúp hắn bắt mạch, lại phát hiện hắn trúng “túy hồng nhan”, một loại độc môn độc dược của tổ chức sát thủ nổi tiếng “Ám Bảo”.



[1] Đàm hoa nhất hiện: hoa đẹp chỉ nở một lần, phù dung sớm nở tối tàn

[2] Thanh tiêu thổ đậu ti: rau xanh xào khoai tây và ớt

Ngư hương nhục ti: cá hương với thịt

Hồng thiêu áp tử: thịt vịt kho tàu

Ngư đầu đậu hủ thang: canh cá đậu hủ



[*] Trích dẫn điển tích:

Giữa Vương An Thạch và Tô Thức (Tô Đông Pha) có một giai thoại lý thú.

Tô Đông Pha đọc thơ Vương An Thạch, thấy có hai câu:

Minh nguyệt sơn đầu khiếu.

Hoàng khuyển ngọa hoa tâm.

Đông Pha chê là vô lý: trăng sáng sao lại hót trên đầu núi, chó vàng sao nằm trong lòng hoa?

Do nghĩ vậy nên Đông Pha lấy bút sửa chữ khiếu thành chiếu, tâm thành âm:

Minh Nguyệt sơn đầu chiếu.

Hoàng Khuyển ngọa hoa âm.

Trăng sáng soi đầu núi.

Chó vàng nằm dưới hoa.

Sau đó, Tô Dông Pha bị đổi tới một nơi ở phía Nam. Ở đó, Đông Pha thấy một loài chim tên Minh Nguyệt và một loài sâu tên Hoàng Khuyển. Lúc đó, Đông Pha nhớ lại hai câu thơ của Vương An Thạch, có nghĩ là:

Con chim Minh Nguyệt hót ở đầu núi.

Con sâu Hoàng Khuyển nằm giữa đóa hoa.

Tô Đông Pha mới biết kiến thúc mình còn kém họ Vương nhiều.

Trong “Tiêu Diêu Vương…” điển tích trên có hàm ý: người chưởng quầy (Tô Đông Pha) chỉ biết nhìn bề ngoài của sự vật, sự việc cho đó là của danh họa thì cất giữ như châu như bảo, tỏ vẻ người khác không thể chê trách, nếu có thì đó chỉ là những kẻ thiếu hiểu biết. Nhưng có câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” Phượng Thiên Linh – Phương Lệnh Vũ (Vương An Thạch) còn cao hơn một hắn một bậc, có thể từ những khía cạnh nhỏ nhất, ít người để ý đến nhất tìm ra cái hay cái dỡ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương