Tiêu Diêu Vương Bổn Kỷ
-
Chương 1-2: Anh nhi thì kỳ
Rốt cuộc cũng tới lúc sinh ra, thật vất vả mới sống trong bụng mẫu thân, vậy mà đi ra cũng rất thống khổ, ta không tự chủ hé miệng, một dòng khí lọt vào phế quản, cổ họng rung động phát ra tiếng khóc nỉ non vang dội.
Ta suy yếu không mở mắt, chỉ có thể nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm xác thực của lão bà: “Chúc mừng nương nương, là Nhị hoàng tử điện hạ!” Bên cạnh lập tức có người đem ta cả thân vô lực đặt vào bồn, giúp ta tắm rửa.
Không nghĩ tới cư nhiên ta xuyên không thời đại, lại là Nhị hoàng tử, không rõ đây cụ thể là triều đại nào. Lòng ta tuy không kinh ngạc nhưng vẫn hưng phấn, trong não không ngừng lập định kế hoạch nhân sinh về sau.
“Nương nương không ổn! Thái y!” Một giọng nữ nhân trẻ tuổi kêu lên, bên cạnh truyền đến một trận thút thít cùng hô hoán kinh hoảng. Người giúp ta tắm rửa đột nhiên lãnh tỉnh quát: “Khóc cái gì, nhanh đi truyền thái y!” Thật sự là một nữ hài lợi hại, thanh âm tuy có vẻ trẻ tuổi, nhưng vừa rồi rất lãnh liệt lại tràn ngập uy nghiêm, chung quanh lập tức không còn tiếng vang.
Phía sau truyền đến một thanh âm suy yếu: “Cho ta nhìn hoàng nhi!” Nữ hài thuận tay đem ta bế qua.
Trong chốc lát, ta cảm giác có một bàn tay lạnh như băng còn mang điểm run rẩy nhè nhẹ xoa gương mặt, tiếng lời tràn ngập ái ý hơi hơi vang lên: “Hoàng nhi, phải cẩn thận sống sót!” Trong một khắc, ta cảm nhận được tình thương vĩ đại của mẹ, nhịn không được trên mũi đau xót, nước mắt không ngừng chảy.
“Đừng khóc…” Lời nói suy yếu kia hoàn toàn dừng, trong cung nhất thời tràn ngập tiếng khóc, nàng đã chết sao? Nữ nhân này chỉ vừa mới trở thành mẫu thân ta? Lòng ta cảm thấy khó chịu, người cho ta sinh mệnh lần thứ hai lại cứ thế mà qua đời. Nha đầu ngốc ôm ta vỗ nhẹ tấm lưng, miệng có điểm khó xử bảo ta đừng khóc, thanh âm tràn ngập cố gắng, không như vừa rồi rét băng. Ta sau khi khóc lập tức rơi vào giấc ngủ.
Bắt đầu từ hôm nay, ta sống cuộc sống anh nhi. Nhưng từ hôm đó cũng thật gian nan, toàn thân mềm nhũn không thể động đậy, ánh mắt không thấy rõ đồ vật này nọ. Nha đầu quả quyết kia gọi Lục Tiêu, nghe nói là thống lĩnh thị vệ trong cung, suốt ngày đều lạnh lùng, thời điểm nàng có mặt mọi người đều không dám lớn tiếng nói chuyện, hoàn hảo là thời điểm đó lại không nhiều. Ta hiện tại ở một triều đại rất tốt, phụ thân ta cũng vậy, hắn chính là đương kim hoàng thượng gì đó. Nghe nói hắn vào ngày ta sinh ta đã tới, giúp ta đặt một cái tên gọi Thiên Linh, tên này ta rất thích, đáng tiếc không trông rõ bộ dáng hắn. Nghe giọng điệu cung nữ khi nói chuyện phiếm, hoàng đế này tựa hồ là một người rất đẹp, không biết trong triều đại nào có hoàng đế xinh đẹp.
Về sau, ta dần dần biết quốc gia ta đang ở, gọi là Lưu quốc, hơn nữa là một quốc gia thái bình thịnh thế. Bất quá, thời đại này thực lạc hậu, tương đương với triều Hán Trung Quốc, ngay cả tờ giấy cũng không có. Hoàng tộc Lưu quốc đều họ Phượng, có ba nước chư hầu. Xung quanh còn có Hoang quốc cùng Lãng quốc hai đại quốc gia, ba nước đều rất hữu nghị, nhưng là ngôn ngữ văn tự có chút bất đồng, bất luận đi sứ hay nghênh tiếp đều cần phiên dịch. Trong tam quốc, Lưu quốc có lãnh thổ lớn nhất.
Mẫu thân qua đời của ta là Thành quý phi, nữ nhi của đại tướng quân Thành Quảng, nghe nói phụ thân nàng tuy là tướng quân, nhưng nàng bản thân nho nhã yếu đuối, là một tài nữ thực ôn nhu, trong cung mỗi người khi nhắc đến đều một bộ dáng thương tiếc. Ta trên có một ca ca, hai công chúa tỷ tỷ. Ca ca là hoàng hậu sinh, hai công chúa là Triệu quý phi sinh.
…
Ba tháng sau, ta đón năm mới đầu tiên tại cuộc đời. Mà lúc này đây, ta cũng chỉ có thể chuyển động cái đầu một chút, ánh mắt vẫn chưa thể nhìn rõ nơi xa, trẻ con lớn cũng thật chậm.
Buổi tối đêm ba mươi, Lục Tiêu đem ta ôm đến một cung điện, ta mơ mơ màng màng thấy trong điện có nhiều người. Phần lớn mọi người đều ăn mặc sặc sỡ, chỉ có một người ngồi giữa thân mặc huyền y [1].
Lục Tiêu quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Giọng nam dễ nghe truyền từ trong miệng người vận huyền y, trong đó lãnh ý cùng uy nghiêm là thứ Lục Tiêu hoàn toàn không thể so sánh, không hổ danh hoàng đế. Đây là phụ thân ta, ta ngẩng đầu híp mắt muốn nhìn rõ bộ dáng hắn, đáng tiếc vẫn không trông rõ. Lúc này, hắn chợt nói: “Đem Linh nhi ôm lại đây cho trẫm nhìn.”
Lục Tiêu ôm ta đến gần, ta rốt cuộc thấy rõ bộ dáng hắn, thật sự mỹ nhân a! Tầm mắt của ta hoàn toàn bị hắn hấp dẫn. Hắn rất trẻ, đại khái một dáng bộ mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu cho ta dùng từ ngữ để hình dung diện mạo hắn: tuyệt mỹ, ngạo khí, trong trẻo nhưng lạnh lùng, uy nghiêm… Có thêm bao nhiêu từ cũng không đủ. Tuy rằng khuôn mặt ẩn ẩn lộ ra nét non nớt, nhưng tuyệt đối xứng chữ khuynh quốc khuynh thành, nét xinh đẹp hơn hết thảy đủ cho tất cả phàm phu tục tử vì hắn si mê. Cũng may hắn là hoàng đế, nếu không thật không biết hắn sẽ khiến người người thế nào phân tranh!
Dù sau ta cũng bị hấp dẫn rất nhiều, có lẽ là vì dung mạo, có lẽ là vì khí chất, cũng có lẽ là vì hắn tiếp cận được nét đẹp hoàn mỹ lòng ta luôn theo đuổi.
Sau khi sinh được sáu tháng, khoảng tháng ba mùa xuân, ta rốt cuộc cai sữa. Qua tiếp sáu tháng, tức tháng chín, cuối cùng cũng là sinh thần một tuổi của ta, là thời điểm diễn lễ Thí Tối. Thí Tối, hay còn gọi Tối Bàn, là tục chọn đồ vật đoán tương lai. Trẻ con khi được một tuổi, sẽ ở giữa bàn bắt đồ vật, lấy sát hạch đó làm chí hướng tương lai.
Ngày đó, các cung nữ đem ta trang điểm như một đồng tử chiêu tài [2], Lục Tiêu mang ta đến đại điện. Phụ thân ngồi trên long ỷ, mặt không chút thay đổi. Hoàng hậu tọa bên người hắn, bộ dạng cũng là một quốc sắc thiên hương, trên mặt lộ vẻ tươi cười như diện cụ [3]. Đại thần ở hai bên, ta từng hữu duyên gặp qua ngoại tổ phụ ngồi bên võ tướng. Đại hoàng tử ca ca cùng hai công chúa đều được ôm đến, tuổi cũng không lớn, đều một bộ dáng hai, ba tuổi.
Phụ thân ý bảo Lục Tiêu đem ta ngồi trước mặt, đưa tay ôm ta vào lòng. Ta si ngốc trông khuôn mặt mỹ lệ lại lạnh băng của hắn, đột nhiên muốn thấy bộ dáng kia có chút biểu tình. Vì thế, tay ta nắm lấy lọng tóc dài trước ngực, nhẹ nhàng lắc lắc, cười tủm tỉm nhìn, thanh khí kêu một tiếng: “Nương – nương!”
Nhất thời trong đại điện không một thanh âm hít thở, ngoại tổ phụ của ta từ bộ dáng đến vẻ mặt hoảng sợ. Phụ thân cũng không để ý đến, chính là thản nhiên phân phó bắt đầu nghi thức trảo chu [4].
Lục Tiêu đem ta ôm đến giữa đại điện, trên mặt đất trải ra một tấm thảm tinh xảo, mặt trên thảm xếp đặt đủ loại gì đó, nhưng khiến cho ta kinh ngạc chính là, ngay cả ngọc tỷ cũng ở trong.
Ta đứng trên thảm, đại thần bên cạnh vẻ mặt khẩn trương nhìn ta. Ta nắm một con dấu giống lão hổ, ngẩng đầu nhìn nhìn, đại thần bên cạnh càng khẩn trương, ngay cả hoàng hậu đều thay đổi sắc mặt. Xem ra đây là binh phù trong truyền thuyết, ta lập tức vứt bỏ sang bên, tuy rằng rất thích lão hổ, nhưng loại phiền toái này ta không cần! Ta đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước, ta trái cầm một cây huyền cầm, tay phải cầm một thanh tuệ kiếm, muốn lấy đi hai thứ đồ vật khác biệt này. Nhưng không có cách, tay quá nhỏ không cầm được kiếm cũng chẳng bắt được cầm.
Ta kéo hai món đồ vật khác biệt đang tính rời đi, đột nhiên nhìn đến một cái hòm mở ra, bên trong có một quyển sách lụa, được che đậy và đặt một bên, ta lập tức ngây ngẩn cả người. Sách lụa không có gì đáng ngạc nhiên, không phải chỉ là thư thôi ư! Mấu chốt là, mặt trên bị che đi chính hai chữ: Độc Kinh. Ta nghĩ, là một sinh viên thế kỷ hai mươi mốt xuyên không, không mấy khi có được cơ hội hấp dẫn! Có vật này tương đương có kim bài miễn tử! Ta không nói hai lời, đưa tay bắt lấy cầm, tuệ kiếm cùng sách lụa đứng lên. Cầm, kiếm, độc kinh có ba thứ này, ta đã thỏa mãn.
Ta ngẩng đầu, cười hì hì nhìn bốn phía, các vị đại thần biểu tình không đồng nhất, có lắc lắc đầu, có thương xót, ngoại tổ phụ ta lại thoải mái bật cười. Chỉ có hai vị tối thượng diện [5], công lực cao thâm nhìn không ra suy nghĩ, điều nay khiến ta có điểm không yên.
Rốt cục, phụ hoàng cũng mở miệng vàng: “Cầm là Minh Thiên, kiếm là Kinh Hồng, đều là bảo vật, Linh nhi rất tinh mắt. Minh Thiên cầm, Kinh Hồng kiếm cùng Độc Kinh đều ban cho Linh nhi, Lục Tiêu, ôm Linh nhi trở về!”
Lục Tiêu đem ta bế về, ba thái giám cũng cầm phần thưởng gì đó của phụ hoàng cả thảy hồi Dạ Huy điện của ta.
…
[1] Huyền y: y phục màu đen
[2] Đồng tử chiêu tài: đứa trẻ có thể kêu gọi tiền tài, may mắn
[3] Diện cụ: mặt nạ
[4] Trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai
[5] Ý chỉ hoàng đế và hoàng hậu
Ta suy yếu không mở mắt, chỉ có thể nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm xác thực của lão bà: “Chúc mừng nương nương, là Nhị hoàng tử điện hạ!” Bên cạnh lập tức có người đem ta cả thân vô lực đặt vào bồn, giúp ta tắm rửa.
Không nghĩ tới cư nhiên ta xuyên không thời đại, lại là Nhị hoàng tử, không rõ đây cụ thể là triều đại nào. Lòng ta tuy không kinh ngạc nhưng vẫn hưng phấn, trong não không ngừng lập định kế hoạch nhân sinh về sau.
“Nương nương không ổn! Thái y!” Một giọng nữ nhân trẻ tuổi kêu lên, bên cạnh truyền đến một trận thút thít cùng hô hoán kinh hoảng. Người giúp ta tắm rửa đột nhiên lãnh tỉnh quát: “Khóc cái gì, nhanh đi truyền thái y!” Thật sự là một nữ hài lợi hại, thanh âm tuy có vẻ trẻ tuổi, nhưng vừa rồi rất lãnh liệt lại tràn ngập uy nghiêm, chung quanh lập tức không còn tiếng vang.
Phía sau truyền đến một thanh âm suy yếu: “Cho ta nhìn hoàng nhi!” Nữ hài thuận tay đem ta bế qua.
Trong chốc lát, ta cảm giác có một bàn tay lạnh như băng còn mang điểm run rẩy nhè nhẹ xoa gương mặt, tiếng lời tràn ngập ái ý hơi hơi vang lên: “Hoàng nhi, phải cẩn thận sống sót!” Trong một khắc, ta cảm nhận được tình thương vĩ đại của mẹ, nhịn không được trên mũi đau xót, nước mắt không ngừng chảy.
“Đừng khóc…” Lời nói suy yếu kia hoàn toàn dừng, trong cung nhất thời tràn ngập tiếng khóc, nàng đã chết sao? Nữ nhân này chỉ vừa mới trở thành mẫu thân ta? Lòng ta cảm thấy khó chịu, người cho ta sinh mệnh lần thứ hai lại cứ thế mà qua đời. Nha đầu ngốc ôm ta vỗ nhẹ tấm lưng, miệng có điểm khó xử bảo ta đừng khóc, thanh âm tràn ngập cố gắng, không như vừa rồi rét băng. Ta sau khi khóc lập tức rơi vào giấc ngủ.
Bắt đầu từ hôm nay, ta sống cuộc sống anh nhi. Nhưng từ hôm đó cũng thật gian nan, toàn thân mềm nhũn không thể động đậy, ánh mắt không thấy rõ đồ vật này nọ. Nha đầu quả quyết kia gọi Lục Tiêu, nghe nói là thống lĩnh thị vệ trong cung, suốt ngày đều lạnh lùng, thời điểm nàng có mặt mọi người đều không dám lớn tiếng nói chuyện, hoàn hảo là thời điểm đó lại không nhiều. Ta hiện tại ở một triều đại rất tốt, phụ thân ta cũng vậy, hắn chính là đương kim hoàng thượng gì đó. Nghe nói hắn vào ngày ta sinh ta đã tới, giúp ta đặt một cái tên gọi Thiên Linh, tên này ta rất thích, đáng tiếc không trông rõ bộ dáng hắn. Nghe giọng điệu cung nữ khi nói chuyện phiếm, hoàng đế này tựa hồ là một người rất đẹp, không biết trong triều đại nào có hoàng đế xinh đẹp.
Về sau, ta dần dần biết quốc gia ta đang ở, gọi là Lưu quốc, hơn nữa là một quốc gia thái bình thịnh thế. Bất quá, thời đại này thực lạc hậu, tương đương với triều Hán Trung Quốc, ngay cả tờ giấy cũng không có. Hoàng tộc Lưu quốc đều họ Phượng, có ba nước chư hầu. Xung quanh còn có Hoang quốc cùng Lãng quốc hai đại quốc gia, ba nước đều rất hữu nghị, nhưng là ngôn ngữ văn tự có chút bất đồng, bất luận đi sứ hay nghênh tiếp đều cần phiên dịch. Trong tam quốc, Lưu quốc có lãnh thổ lớn nhất.
Mẫu thân qua đời của ta là Thành quý phi, nữ nhi của đại tướng quân Thành Quảng, nghe nói phụ thân nàng tuy là tướng quân, nhưng nàng bản thân nho nhã yếu đuối, là một tài nữ thực ôn nhu, trong cung mỗi người khi nhắc đến đều một bộ dáng thương tiếc. Ta trên có một ca ca, hai công chúa tỷ tỷ. Ca ca là hoàng hậu sinh, hai công chúa là Triệu quý phi sinh.
…
Ba tháng sau, ta đón năm mới đầu tiên tại cuộc đời. Mà lúc này đây, ta cũng chỉ có thể chuyển động cái đầu một chút, ánh mắt vẫn chưa thể nhìn rõ nơi xa, trẻ con lớn cũng thật chậm.
Buổi tối đêm ba mươi, Lục Tiêu đem ta ôm đến một cung điện, ta mơ mơ màng màng thấy trong điện có nhiều người. Phần lớn mọi người đều ăn mặc sặc sỡ, chỉ có một người ngồi giữa thân mặc huyền y [1].
Lục Tiêu quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: “Vi thần khấu kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Giọng nam dễ nghe truyền từ trong miệng người vận huyền y, trong đó lãnh ý cùng uy nghiêm là thứ Lục Tiêu hoàn toàn không thể so sánh, không hổ danh hoàng đế. Đây là phụ thân ta, ta ngẩng đầu híp mắt muốn nhìn rõ bộ dáng hắn, đáng tiếc vẫn không trông rõ. Lúc này, hắn chợt nói: “Đem Linh nhi ôm lại đây cho trẫm nhìn.”
Lục Tiêu ôm ta đến gần, ta rốt cuộc thấy rõ bộ dáng hắn, thật sự mỹ nhân a! Tầm mắt của ta hoàn toàn bị hắn hấp dẫn. Hắn rất trẻ, đại khái một dáng bộ mười lăm, mười sáu tuổi. Nếu cho ta dùng từ ngữ để hình dung diện mạo hắn: tuyệt mỹ, ngạo khí, trong trẻo nhưng lạnh lùng, uy nghiêm… Có thêm bao nhiêu từ cũng không đủ. Tuy rằng khuôn mặt ẩn ẩn lộ ra nét non nớt, nhưng tuyệt đối xứng chữ khuynh quốc khuynh thành, nét xinh đẹp hơn hết thảy đủ cho tất cả phàm phu tục tử vì hắn si mê. Cũng may hắn là hoàng đế, nếu không thật không biết hắn sẽ khiến người người thế nào phân tranh!
Dù sau ta cũng bị hấp dẫn rất nhiều, có lẽ là vì dung mạo, có lẽ là vì khí chất, cũng có lẽ là vì hắn tiếp cận được nét đẹp hoàn mỹ lòng ta luôn theo đuổi.
Sau khi sinh được sáu tháng, khoảng tháng ba mùa xuân, ta rốt cuộc cai sữa. Qua tiếp sáu tháng, tức tháng chín, cuối cùng cũng là sinh thần một tuổi của ta, là thời điểm diễn lễ Thí Tối. Thí Tối, hay còn gọi Tối Bàn, là tục chọn đồ vật đoán tương lai. Trẻ con khi được một tuổi, sẽ ở giữa bàn bắt đồ vật, lấy sát hạch đó làm chí hướng tương lai.
Ngày đó, các cung nữ đem ta trang điểm như một đồng tử chiêu tài [2], Lục Tiêu mang ta đến đại điện. Phụ thân ngồi trên long ỷ, mặt không chút thay đổi. Hoàng hậu tọa bên người hắn, bộ dạng cũng là một quốc sắc thiên hương, trên mặt lộ vẻ tươi cười như diện cụ [3]. Đại thần ở hai bên, ta từng hữu duyên gặp qua ngoại tổ phụ ngồi bên võ tướng. Đại hoàng tử ca ca cùng hai công chúa đều được ôm đến, tuổi cũng không lớn, đều một bộ dáng hai, ba tuổi.
Phụ thân ý bảo Lục Tiêu đem ta ngồi trước mặt, đưa tay ôm ta vào lòng. Ta si ngốc trông khuôn mặt mỹ lệ lại lạnh băng của hắn, đột nhiên muốn thấy bộ dáng kia có chút biểu tình. Vì thế, tay ta nắm lấy lọng tóc dài trước ngực, nhẹ nhàng lắc lắc, cười tủm tỉm nhìn, thanh khí kêu một tiếng: “Nương – nương!”
Nhất thời trong đại điện không một thanh âm hít thở, ngoại tổ phụ của ta từ bộ dáng đến vẻ mặt hoảng sợ. Phụ thân cũng không để ý đến, chính là thản nhiên phân phó bắt đầu nghi thức trảo chu [4].
Lục Tiêu đem ta ôm đến giữa đại điện, trên mặt đất trải ra một tấm thảm tinh xảo, mặt trên thảm xếp đặt đủ loại gì đó, nhưng khiến cho ta kinh ngạc chính là, ngay cả ngọc tỷ cũng ở trong.
Ta đứng trên thảm, đại thần bên cạnh vẻ mặt khẩn trương nhìn ta. Ta nắm một con dấu giống lão hổ, ngẩng đầu nhìn nhìn, đại thần bên cạnh càng khẩn trương, ngay cả hoàng hậu đều thay đổi sắc mặt. Xem ra đây là binh phù trong truyền thuyết, ta lập tức vứt bỏ sang bên, tuy rằng rất thích lão hổ, nhưng loại phiền toái này ta không cần! Ta đứng lên, chậm rãi đi đến phía trước, ta trái cầm một cây huyền cầm, tay phải cầm một thanh tuệ kiếm, muốn lấy đi hai thứ đồ vật khác biệt này. Nhưng không có cách, tay quá nhỏ không cầm được kiếm cũng chẳng bắt được cầm.
Ta kéo hai món đồ vật khác biệt đang tính rời đi, đột nhiên nhìn đến một cái hòm mở ra, bên trong có một quyển sách lụa, được che đậy và đặt một bên, ta lập tức ngây ngẩn cả người. Sách lụa không có gì đáng ngạc nhiên, không phải chỉ là thư thôi ư! Mấu chốt là, mặt trên bị che đi chính hai chữ: Độc Kinh. Ta nghĩ, là một sinh viên thế kỷ hai mươi mốt xuyên không, không mấy khi có được cơ hội hấp dẫn! Có vật này tương đương có kim bài miễn tử! Ta không nói hai lời, đưa tay bắt lấy cầm, tuệ kiếm cùng sách lụa đứng lên. Cầm, kiếm, độc kinh có ba thứ này, ta đã thỏa mãn.
Ta ngẩng đầu, cười hì hì nhìn bốn phía, các vị đại thần biểu tình không đồng nhất, có lắc lắc đầu, có thương xót, ngoại tổ phụ ta lại thoải mái bật cười. Chỉ có hai vị tối thượng diện [5], công lực cao thâm nhìn không ra suy nghĩ, điều nay khiến ta có điểm không yên.
Rốt cục, phụ hoàng cũng mở miệng vàng: “Cầm là Minh Thiên, kiếm là Kinh Hồng, đều là bảo vật, Linh nhi rất tinh mắt. Minh Thiên cầm, Kinh Hồng kiếm cùng Độc Kinh đều ban cho Linh nhi, Lục Tiêu, ôm Linh nhi trở về!”
Lục Tiêu đem ta bế về, ba thái giám cũng cầm phần thưởng gì đó của phụ hoàng cả thảy hồi Dạ Huy điện của ta.
…
[1] Huyền y: y phục màu đen
[2] Đồng tử chiêu tài: đứa trẻ có thể kêu gọi tiền tài, may mắn
[3] Diện cụ: mặt nạ
[4] Trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai
[5] Ý chỉ hoàng đế và hoàng hậu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook