Tiểu Điềm Điềm - A Phì A
-
Chương 27: Bị tống giam
Lục Minh trăm lần nghĩ đến Điềm Điềm sẽ phản ứng mạnh đến vậy, hắn còn chưa kịp khoe mẽ đã bị dọa. Cô khóc càng lúc càng lớn, trong khi hắn không biết làm cách nào đưa con gấu bông trở lại như cũ.
Lấy ra rất dễ, cho vào thì khó, phải có chìa khóa. Có điều, máy gắp thú bông mua từ bảy năm trước, ổ khóa đã bị rỉ sắt từ lâu. Mấu chốt là chìa khóa không biết ở đâu. Vậy nên, mở khóa là không có khả năng.
Nhìn Tô Điềm khóc thảm thương, Lục Minh hốt hoảng, vội dỗ: “Lần sau anh trai mua cho em máy mới.”
Tô Điềm thích chú gấu bông này. Cho rằng Lục Minh không cần gắp ra, nó ở bên trong vốn đã rất đẹp.
Đang tức muốn chết tự nhiên nghe anh trai nói sẽ mua máy mới, cô không giận nữa.
Đây chính là cách tốt nhất để dỗ em gái nhỏ.
“Ngày mai anh nhất định phải mua máy gắp thú bông mới cho Điềm Điềm.”
Lục Minh nói “Được”. Một từ đơn giản thành công làm tâm trạng cô dịu lại.
Tối nay Tô Điềm mệt rã rời, vừa khóc một trận, sáng nay còn bị thao lên thao xuống. Cho nên không lâu sau cô đã lăn trên giường ngủ thiếp đi.
Lục Minh nằm bên cạnh nhìn cô, nguyên nhân hắn không muốn về chính là vì hắn muốn thẳng thắng nói cho rõ ràng.
Bảy năm trước hắn không có đủ can đảm, bây giờ hắn phải nói hết cho Tô Kiều, xin cậu ta cho mình cơ hội được ở cạnh Điềm Điềm.
Thế nên, Lục Minh phải ở lại chờ.
Tô Kiều gần đây thường xuyên trực ban. Mỗi tối sẽ đến cục cảnh sát, sáng sớm tầm bảy tám giờ mới trở về. Hôm nay cậu ta tan tầm sớm, thuận tiện mua đồ ăn sáng, định bảo Điềm Điềm không cần chuẩn bị bữa sáng.
Tô Kiều trở về, nhìn trước thềm có một đôi giày đàn ông liền cảm thấy kỳ quái. Mới sáng sớm sao lại có giày đàn ông, trừ phi ở lại qua đêm.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều bùng lửa giận, không phải Dung Duệ đã hứa sẽ không chạm vào Tô Điềm cho đến lúc kết hôn hay sao? Hơn nữa đã đồng ý sẽ không ở lại qua đêm. Vậy mà thừa dịp cậu ta trực đêm mà phá bỏ lời hứa.
Nghĩ vậy, Tô Kiều bất mãn kêu lên: “Dung Duệ.”
Lục Minh nghe được tiếng kêu, hắn từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài.
Tô Kiều vừa đi tới phòng Tô Điềm, muốn kêu cô ra ngoài. Kết quả lại thấy một người đàn ông bước ra, cậu ta không khỏi sửng sốt.
Mới đầu cậu ta còn tưởng mình gặp ác mộng giữa ban ngày hoặc là mắt mù nên mới nhìn thấy người không muốn thấy. Thế nên, chớp chớp mắt vài cái xua đi xui xẻo.
Tô Kiều thất thần một lúc lâu không phản ứng. Lục Minh biết cảm xúc của cậu ta ngay lúc này, liền bình tĩnh nói: “Tô Kiều, là tôi. Cậu không nhìn lầm, tôi đã trở về.”
Vài giây trước, Tô Kiều còn cho rằng mình đã nhìn lầm người cho đến khi nghe tiếng nói, cậu ta mới vỡ lẽ hóa ra đúng là tên súc sinh này.
Tô Kiều mắng một câu, đẩy Lục Minh xuống mặt đất.
Quả thật là tên súc sinh, trước giờ cậu ta chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy. Bảy năm trước thao em gái cậu ta, bảy năm sau cũng muốn thao.
Quá ghê tởm! Da gà trên người cũng nổi lên.
Lục Minh vốn dĩ muốn cùng cậu ta nói chuyện đàng hoàng. Ai ngờ còn chưa kịp nói gì đã bị túm trên đất, bị đánh túi bụi.
Hắn biết Tô Kiều cực kỳ căm hận mình, thấy là đánh làm hắn không kịp trở tay.
Không chịu được nữa, hắn bắt được tay Tô Kiều: “Con mẹ nó! Tao có chuyện muốn nói với mày. Mày cứ định phải động tay động chân đánh người vậy sao?”
Tô Kiều hiện đã tức tới mức gân xanh nổi lên, cả người mang đầy sát khí, cậu ta xách cổ áo Lục Minh lên:
“Tao không đánh người, thứ tao đánh chính là heo chó không bằng súc sinh. Mẹ nó! Mày đừng có tiếp tục làm tao ghê tởm mày nữa được không? Sao không đi biệt tăm, còn trở về tìm em gái tao làm gì?Tao hận không thể đánh chết mày. Theo tao đến cục cảnh sát, phải bắt mày vô ngục giam.”
Tô Điềm thức dậy, mới rửa mặt xong đã thấy hai người đánh nhau, liền chạy đến tách hai người ra.
“Anh hai, đừng đánh.”
Lục Minh nghiêm túc nói rõ: “Tô Kiều, tao muốn cưới ĐIềm Điềm.”
Tô Kiều vốn định đánh tiếp, nghe Lục Minh nói, cậu ta dừng lại, tựa hồ không tin được những gì mình vừa nghe:
“Mày muốn cưới Điềm Điềm.”
“Đúng vậy, tao muốn cưới Điềm Điềm, bảy năm trước đã yêu cô ấy, bây giờ cũng thế. Tao muốn cùng Điềm Điềm kết hôn.”
….
Nửa giờ sau.
Lục Minh bị Tô Kiều mang vào cục cảnh sát. Nghe nói súc sinh muốn cưới em gái mình làm vợ, cậu ta liền bắt người đi.
Chức vị hiện tại của Tô Kiều không thấp, cho nên không phải tra khảo phức tạp gì, trực tiếp tống Lục Minh vào ngục.
Lục Minh cũng bất đắc dĩ, thái độ của Tô Kiều rất rõ ràng. Hắn ngồi một góc, nhìn Tô Kiều.
Tô Kiều càng nhìn hắn càng ghét, hận không thể đánh thêm. Cắn răng nói với đồng nghiệp:
“Lập hồ sơ cho anh ta, tội cưỡng gian, phán tù chung thân hoặc tử hình. Hết!”
Lục Minh phản bác: “ Tô Kiều, cậu là cảnh sát không phải thẩm phán, cậu không có tư cách. Tôi nghiêm túc muốn cưới Điềm Điềm, cậu không thể bình tĩnh cùng tôi nói chuyện sao?”
Tô Kiều càng trở nên mạnh bạo, nhấc chân đạp cái ghế sang một bên, túm lấy quần áo Lục Minh:
“Bình tĩnh? Tao chỉ muốn giết chết mày. Mày nói muốn chịu trách nhiệm. Ở nước ngoài chơi gái chán rồi, giờ muốn cưới em gái tao. Bảy năm trước mày ở đâu? Lúc cần mày chịu trách nhiệm nhất mày ở đâu? Mày chẳng khác gì đứa bám váy mẹ, mẹ bảo đi là đi, còn dám dặn Điềm Điềm đợi mày trở về. Mày có biết mấy năm nay Điềm Điềm sống thế nào không?”
“Cả ngày việc gì nó cũng không chịu làm, suốt ngày canh trước cửa, tao muốn đóng cửa lại con bé cũng không muốn, Điềm Điềm nói mày sẽ trở về. Ngày nào cũng thế, cứ như vậy cho tới một ngày, con bé khóc, hỏi tao tại
sao mày không cần nó. Điềm Điềm biến mình thành hòn vọng phu suốt mấy năm, đến lúc con bé sắp kết hôn, tìm được người đem lại hạnh phúc cho nó thì mày lại quay về. Rốt cuộc mày muốn gì?”
Lấy ra rất dễ, cho vào thì khó, phải có chìa khóa. Có điều, máy gắp thú bông mua từ bảy năm trước, ổ khóa đã bị rỉ sắt từ lâu. Mấu chốt là chìa khóa không biết ở đâu. Vậy nên, mở khóa là không có khả năng.
Nhìn Tô Điềm khóc thảm thương, Lục Minh hốt hoảng, vội dỗ: “Lần sau anh trai mua cho em máy mới.”
Tô Điềm thích chú gấu bông này. Cho rằng Lục Minh không cần gắp ra, nó ở bên trong vốn đã rất đẹp.
Đang tức muốn chết tự nhiên nghe anh trai nói sẽ mua máy mới, cô không giận nữa.
Đây chính là cách tốt nhất để dỗ em gái nhỏ.
“Ngày mai anh nhất định phải mua máy gắp thú bông mới cho Điềm Điềm.”
Lục Minh nói “Được”. Một từ đơn giản thành công làm tâm trạng cô dịu lại.
Tối nay Tô Điềm mệt rã rời, vừa khóc một trận, sáng nay còn bị thao lên thao xuống. Cho nên không lâu sau cô đã lăn trên giường ngủ thiếp đi.
Lục Minh nằm bên cạnh nhìn cô, nguyên nhân hắn không muốn về chính là vì hắn muốn thẳng thắng nói cho rõ ràng.
Bảy năm trước hắn không có đủ can đảm, bây giờ hắn phải nói hết cho Tô Kiều, xin cậu ta cho mình cơ hội được ở cạnh Điềm Điềm.
Thế nên, Lục Minh phải ở lại chờ.
Tô Kiều gần đây thường xuyên trực ban. Mỗi tối sẽ đến cục cảnh sát, sáng sớm tầm bảy tám giờ mới trở về. Hôm nay cậu ta tan tầm sớm, thuận tiện mua đồ ăn sáng, định bảo Điềm Điềm không cần chuẩn bị bữa sáng.
Tô Kiều trở về, nhìn trước thềm có một đôi giày đàn ông liền cảm thấy kỳ quái. Mới sáng sớm sao lại có giày đàn ông, trừ phi ở lại qua đêm.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều bùng lửa giận, không phải Dung Duệ đã hứa sẽ không chạm vào Tô Điềm cho đến lúc kết hôn hay sao? Hơn nữa đã đồng ý sẽ không ở lại qua đêm. Vậy mà thừa dịp cậu ta trực đêm mà phá bỏ lời hứa.
Nghĩ vậy, Tô Kiều bất mãn kêu lên: “Dung Duệ.”
Lục Minh nghe được tiếng kêu, hắn từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài.
Tô Kiều vừa đi tới phòng Tô Điềm, muốn kêu cô ra ngoài. Kết quả lại thấy một người đàn ông bước ra, cậu ta không khỏi sửng sốt.
Mới đầu cậu ta còn tưởng mình gặp ác mộng giữa ban ngày hoặc là mắt mù nên mới nhìn thấy người không muốn thấy. Thế nên, chớp chớp mắt vài cái xua đi xui xẻo.
Tô Kiều thất thần một lúc lâu không phản ứng. Lục Minh biết cảm xúc của cậu ta ngay lúc này, liền bình tĩnh nói: “Tô Kiều, là tôi. Cậu không nhìn lầm, tôi đã trở về.”
Vài giây trước, Tô Kiều còn cho rằng mình đã nhìn lầm người cho đến khi nghe tiếng nói, cậu ta mới vỡ lẽ hóa ra đúng là tên súc sinh này.
Tô Kiều mắng một câu, đẩy Lục Minh xuống mặt đất.
Quả thật là tên súc sinh, trước giờ cậu ta chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy. Bảy năm trước thao em gái cậu ta, bảy năm sau cũng muốn thao.
Quá ghê tởm! Da gà trên người cũng nổi lên.
Lục Minh vốn dĩ muốn cùng cậu ta nói chuyện đàng hoàng. Ai ngờ còn chưa kịp nói gì đã bị túm trên đất, bị đánh túi bụi.
Hắn biết Tô Kiều cực kỳ căm hận mình, thấy là đánh làm hắn không kịp trở tay.
Không chịu được nữa, hắn bắt được tay Tô Kiều: “Con mẹ nó! Tao có chuyện muốn nói với mày. Mày cứ định phải động tay động chân đánh người vậy sao?”
Tô Kiều hiện đã tức tới mức gân xanh nổi lên, cả người mang đầy sát khí, cậu ta xách cổ áo Lục Minh lên:
“Tao không đánh người, thứ tao đánh chính là heo chó không bằng súc sinh. Mẹ nó! Mày đừng có tiếp tục làm tao ghê tởm mày nữa được không? Sao không đi biệt tăm, còn trở về tìm em gái tao làm gì?Tao hận không thể đánh chết mày. Theo tao đến cục cảnh sát, phải bắt mày vô ngục giam.”
Tô Điềm thức dậy, mới rửa mặt xong đã thấy hai người đánh nhau, liền chạy đến tách hai người ra.
“Anh hai, đừng đánh.”
Lục Minh nghiêm túc nói rõ: “Tô Kiều, tao muốn cưới ĐIềm Điềm.”
Tô Kiều vốn định đánh tiếp, nghe Lục Minh nói, cậu ta dừng lại, tựa hồ không tin được những gì mình vừa nghe:
“Mày muốn cưới Điềm Điềm.”
“Đúng vậy, tao muốn cưới Điềm Điềm, bảy năm trước đã yêu cô ấy, bây giờ cũng thế. Tao muốn cùng Điềm Điềm kết hôn.”
….
Nửa giờ sau.
Lục Minh bị Tô Kiều mang vào cục cảnh sát. Nghe nói súc sinh muốn cưới em gái mình làm vợ, cậu ta liền bắt người đi.
Chức vị hiện tại của Tô Kiều không thấp, cho nên không phải tra khảo phức tạp gì, trực tiếp tống Lục Minh vào ngục.
Lục Minh cũng bất đắc dĩ, thái độ của Tô Kiều rất rõ ràng. Hắn ngồi một góc, nhìn Tô Kiều.
Tô Kiều càng nhìn hắn càng ghét, hận không thể đánh thêm. Cắn răng nói với đồng nghiệp:
“Lập hồ sơ cho anh ta, tội cưỡng gian, phán tù chung thân hoặc tử hình. Hết!”
Lục Minh phản bác: “ Tô Kiều, cậu là cảnh sát không phải thẩm phán, cậu không có tư cách. Tôi nghiêm túc muốn cưới Điềm Điềm, cậu không thể bình tĩnh cùng tôi nói chuyện sao?”
Tô Kiều càng trở nên mạnh bạo, nhấc chân đạp cái ghế sang một bên, túm lấy quần áo Lục Minh:
“Bình tĩnh? Tao chỉ muốn giết chết mày. Mày nói muốn chịu trách nhiệm. Ở nước ngoài chơi gái chán rồi, giờ muốn cưới em gái tao. Bảy năm trước mày ở đâu? Lúc cần mày chịu trách nhiệm nhất mày ở đâu? Mày chẳng khác gì đứa bám váy mẹ, mẹ bảo đi là đi, còn dám dặn Điềm Điềm đợi mày trở về. Mày có biết mấy năm nay Điềm Điềm sống thế nào không?”
“Cả ngày việc gì nó cũng không chịu làm, suốt ngày canh trước cửa, tao muốn đóng cửa lại con bé cũng không muốn, Điềm Điềm nói mày sẽ trở về. Ngày nào cũng thế, cứ như vậy cho tới một ngày, con bé khóc, hỏi tao tại
sao mày không cần nó. Điềm Điềm biến mình thành hòn vọng phu suốt mấy năm, đến lúc con bé sắp kết hôn, tìm được người đem lại hạnh phúc cho nó thì mày lại quay về. Rốt cuộc mày muốn gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook