Tiểu Địa Chủ
9: Muốn Biến Thành Tuyệt Thế Mỹ Nam


Edit: Mun
Yến Bạch Sinh không cho là đúng, hướng tới Liễu Thanh Mai nói:"Ngươi nhìn đi, cha ngươi không phải cũng đã tìm được rồi sao, tương lai nhi tử nhà ta nhất định có thể cưới được một nữ tử mĩ mạo về nhà."
Yến Bạch Thu rầu rĩ không vui, cậu nhìn hai bàn tay béo tròn, mu bàn tay phồng lên như muốn nổ tung, hoàn toàn nhìn không rõ, cha nương lấy tự tin từ nơi nào, ngay cả đồng ruộng còn không có, cậu còn có thể cưới lão bà được hay sao.
Béo như vậy, trong nhà lại không có tiền, trừ khi cô nương kia là kẻ ngốc, ai sẽ muốn cưới cậu a.
"Nhưng mà cha, nương hai người các ngươi không cảm thấy ta rất béo sao, không xấu sao?" Cậu còn không dám ra khỏi cửa.
Chiều cao không tới 1m7, lại béo hơn 300 cân, đi đường cứ cảm giác như một cây mỡ di động, đi một bước đều thở phì phò, cong lưng nửa ngày không được vài bước chân.

Ngay cả khi nãy cậu nấu cơm, muốn xoay cái cổ cũng khó khăn, nhìn không thấy đồ vật ở bên cạnh, chua xót tới cực điểm.
Đầu Yến Bạch Sinh lắc lắc, tích cực phát biểu ý kiến:"Không có a, Cầu Cầu nhà ta rất dễ nhìn."
Liễu Thanh Mai cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Ngươi xem cha ngươi cũng béo a, sợ gì, ta còn thấy thích là đằng khác.

Ngươi cùng Tiểu Tuyết đều rất thông minh và xinh đẹp, mặc kệ béo thành cái dạng gì cha và nương đều thích." Liễu Thanh Mai vẻ mặt sủng nịch cùng dung túng, đem Yến Bạch Thu sa vào mật ngọt.

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRЦмtrцуe И.VЛ ++
".....!Nhưng, chính là ta muốn gầy đi a." Ngô, ăn xong bữa tối nay liền phải giảm béo.
Nói được thì làm được, quyết định không thể tiếp tục xa đọa.
Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Sinh lo lắng không thôi, nhi tử có phải hay không sau khi bị vứt bỏ, đối với bề ngoài rất chấp nhất.
"Cầu Cầu, ngươi ngàn vạn lần phải nghĩ thông suốt a....!"
Yến Bạch Thu trừu trừu khóe miệng:"Sẽ không, ta chỉ là muốn biến thành một mỹ nam tử."
Thật sự, cả hai đời, cậu thật không muốn bị người khác dùng ánh mắt khinh thường mà sống.
Tuy rằng là chính mình sinh hoạt, ngày tháng cũng là chính mình trải qua, không cần quá để ý tới người khác, nhưng con người sống trong một cái xã hội, luôn muốn cùng người khác giao tiếp, không có khả năng làm ngơ được áp lực, thờ ơ của người khác.

Ít nhất, cậu không làm được điều đó.
Đời trước, cậu vẫn luôn muốn xóa bỏ được vết bớt trên mặt, muốn được làm một người bình thường, được tự do đi lại trên đường phố, hoặc là có thể đi dạo siêu thị.

Lúc ấy mỗi khi đối diện với một người, người ta đều sẽ theo bản năng tự động tránh né.

Đây là người có đạo đức tốt, có người không tốt trực tiếp mắng cậu quái thai, không cần ra đường dọa người khác.
Sau đó cậu nỗ lực kiếm tiền muốn xóa đi cái bớt này, chỉ là cái bớt này chiếm một nửa cái mặt, cần tốn rất nhiều tiền.

Cậu vừa tiết kiệm được một ít, đi bị gia đình cực phẩm kia cướp đi rồi.

Sau khi biết được tin cậu muốn giải phẫu, liền làm ầm ĩ lên.
Nhưng tình huống hiện giờ không giống nhau, người trong nhà rất dung túng cậu, hơn nữa thân thể này cũng chỉ có béo, không cần động tới dao kéo, chỉ cần kiên trì.
"Cha, nương, ta thật sự muốn giảm béo, ta biết các ngươi không để ý, nhưng hiện tại ta đã béo như vậy, không thể tiếp tục béo thêm nữa." Yến Bạch Thu dừng một chút, nhéo một chút thịt bên hông đung đưa:"Ta hiện tại ngay cả ngồi xổm xuống cũng khó khăn, ngày sau béo đến mức chỉ có thể nằm trên giường, thì phải làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Mai nhẹ giọng an ủi, đau không chịu nổi:"Sẽ không, sẽ không, ngươi xem cha ngươi.....!"
"Nhưng mà ta so với cha còn béo hơn!" Yến Bạch Thu oán hận cắn miếng thịt, bi phẫn không thôi, sau đó liền lấy đĩa thịt phân cho cha nương cùng muội muội.
Đây là miếng thịt cuối cùng!
Yến Bạch Sinh cảm thấy nghẹn khuất, ông đã mang một thân thịt mỡ này từ lâu, nương của hài tử đừng trừng ông nữa.
Uống xong một chén lớn hoành thánh lá, Yến Bạch Thu sờ sờ cái bụng còn chưa no, kiên định hạ quyết tâm, không thể ăn thêm.
Bữa trưa nay đã ăn đủ, mặc dù cậu vẫn còn rất đói.
"Ca, ngươi như thế nào không ăn? Trong nồi vẫn còn a." Yến Bạch Tuyết cầm chén, múc bát thứ hai.
"....! Ta đã no rồi, các ngươi từ từ ăn." Nói xong, Yến Bạch Thu dưới ánh mắt kinh ngạc của cả nhà, gian nan đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
"Cầu Cầu, nhi tử đáng thương của ta, thật là mệnh khổ a, còn không phải chỉ là ăn thêm miếng thịt thôi sao?" Nước mắt Liễu Thanh Mai rơi xuống.
Yến Bạch Sinh an ủi, người một nhà không có tâm trạng mà ăn, tràn đầy lo lắng mà nhìn nhi tử đang ở cửa đi lại.

Yến Bạch Thu một bên chậm rãi đi lại, một bên nghĩ ở trong đầu, cái nhà này nên sinh hoạt như thế nào đây.
Cũng không thể mãi ở trong cái căn phòng như thế này, nhà mà không có cửa phòng, không có cửa sổ, chỉ cần có gió mua liền không ổn, hơn nữa cái nhà này đã dựng lên từ lâu, nền gạch đã có chút ẩm ướt suy sụp, tùy thời có thể bị sập xuống.
Cậu cùng cha là hai đại nam nhân thì không có vấn đề gì, nhưng còn nương và muội muội, lớn lên cũng không tồi, chỉ sợ sẽ có người tâm tư đen tối động tâm.
Tốt nhất có thể mau chóng mua một ngôi nhà mới, có thể có một phòng ở đảm bảo an toàn.
Nếu có thể mua nhà ở trên trấn thì thật là không tồi, nông thôn cũng được, nhưng không cần quá gần thôn dân, người ngoại lai luôn bị xa lánh, huống chi tình huống nhà cậu rất dễ trêu chọc thị phi.
Mà muốn giải quyết những vấn đề đó đều cần đến tiền, phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều mới có thể giải quyết vấn đề cấp bách của cái nhà này, đó là lắp cửa sổ và cửa phòng.
Chính là kiếm tiền như thế nào a?
Làm ruộng, gieo trồng hoa màu? Nhưng cậu là nhi tử của địa chủ, biết rõ công việc này quanh năm suốt tháng vất vả muốn chết, lương thực lại không được mấy, lại phải giao nộp thuế cho triều đình, trả cho địa chủ, số còn lại không đủ cho cả nhà ăn.
Nhưng nếu đi làm thuê, với cái thân thể này, cũng không thể làm được việc gì a.
Trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, Yến Bạch Thu sầu muốn chết, cậu tìm tòi trên người của chính mình, có thể hay không tìm được một lối tắt, có thể phát huy để kiếm sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Bạch Thu phát hiện, chính mình ngoài việc chỉ biết ăn ra thì chính là xấu...
Khoan đã, nghĩ đến đây, cậu liền trừng muốn rớt tròng mắt.
Cậu đời trước khẳng định là bởi vì quá xấu, ông trời cũng không nhìn nổi, mới sớm như vậy mà tiễn cậu đi gặp Diêm vương đi.
"Muốn trở thành một người có thể chiến thắng nhân sinh sao?" Một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu.
Yến Bạch Thu không chút nghĩ ngợi, la lớn:"Muốn a, muốn ă, nằm mơ cũng muốn!"
Nhưng mà, mặc kệ là đời trước hay đời này, người xấu xí muốn trở thành người thắng nhân sinh, căn bản là điều không thể!
"Vậy ngươi có muốn trở thành một tuyệt thế mỹ nam?" Thanh âm kia tiếp tục dụ dỗ.
Đôi mắt Yến Bạch Thu sáng như sao:"Muốn a, rất rất muốn."
"Ngươi biết lí do vì sao đời trước cha mẹ, đệ đệ đều chán ghét ngươi, đồng nghiệp xem thường, xã hội xa lánh sao?"
"Bởi vì ngươi quá xấu, gặp người người ghét!"
"Biết đời này vì sao bị nam nhân vứt bỏ, đùa bỡn sao?"

"Vẫn là bởi vì ngươi quá xấu, nam nhân kia đối với ngươi không thể nhịn được nữa....!"
"Biết vì sao hiện tại ngươi không xong như vậy không?"
"Vẫn là bởi vì ngươi quá xấu, xấu đến độ mất đi tin tưởng trong sinh hoạt, tùy ý để ngươi tự sinh tự diệt, đến khi chết cũng không tạo nên được chút sóng gió nào....!"
"Biết ý nghĩa của câu hồng nhan bạc mệnh không?"
"Bởi vì người xấu dù có chết cũng sẽ không có ai để ý, đây là chân tướng của lịch sử."
......
Đừng nói nữa có được không?
Vẻ mặt Yến Bạch Thu chết lặng, cậu biết sẽ có kết quả như thế này mà, nhưng sau khi cậu phẫn nộ xong mới kinh khủng phát hiện, thanh âm này được phát ra từ trong đầu cậu.
"Ngươi, ngươi là ai?" Yến Bạch Thu đại kinh thất sắc, vì tránh để cho cha nương lo lắng, cậu đưa lưng về phía cửa nhà, giả vờ bộ dáng bình tĩnh.
"Ta là hệ thống." Âm thanh kia phệ phiêu, cứng ngắc của âm thanh điện tử.
"Cái gì hệ thống?" Yến Bạch Thu đuổi sát hỏi.
"Hệ thống có thể giúp ngươi trở thành mỹ nam tử."
Tâm tư Yến Bạch Thu có chút động, nhưng cũng có chút hoài nghi:"......!Thật sự có thể chứ? Cần ta đây làm cái gì? Cần trả đại giới là gì?" Cậu không tin, trên thế giới này làm gì có bữa cơm nào là miễn phí.
Hơn nữa, trong đầu cậu tự nhiên nhiều thêm một đồ vật, làm người ta có chút không thoải mái.
Đem thịt của ngươi cho ta!
Yến Bạch Thu kinh hãi, theo bản năng run lên:"Thịt? Cái gì thịt?"
"Thịt trên người của ngươi, chỉ cần ngươi đem thịt mỡ dư thừa của ngươi đưa cho ta, ta sẽ chế ra một vài đạo cụ cùng thiết bị hợp lý, phụ trợ ngươi biến thành một mỹ nam tử.

Khi đó, ngươi gặp người người thích, gặp hoa hoa nở."
Nghe thật động tâm a, nhưng mà như thế nào lại có cảm giác thật khoa trương chứ?
"Vậy có thể hay không đối với thân thể ta có chút phản ứng? Hoặc là ta sẽ mất đi thứ gì?" Nếu là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, Yến Bạch Thu cảm thấy vẫn là thôi đi.
"Không, thứ ngươi mất chỉ là thịt mỡ trên người ngươi, ngươi nguyện ý cùng ta đạt thành một hiệp nghị sao?" Cái thanh âm kia không ngừng kích động, mê hoặc, mang theo muôn vàn sức cuốn cùng dụ dỗ.
Yến Bạch Thu kỳ thật rất động tâm, nhưng vẫn cứ có cảm giác không chân thật.
"Ta đây làm sao biết là thật hay giả, nếu ta gầy đi, còn xấu hơn cả hiện tại, chẳng phải là làm chuyện vô ích à?" Nếu như cậu có đôi mắt lé, răng hô, mũi hướng lên trời, miệng ba môi (kiểu như hở hàm ếch), vậy khi cậu gầy rồi, khuyết điểm hoàn toàn lộ ra.
Cậu đã từng nghe qua một câu chuyện cười, nói con vịt xấu xí sau sẽ trở thành một con thiên nga, bởi vì vốn dĩ cha mẹ nó là một con thiên nga trắng a.
Vịt con xấu xí vĩnh viễn sẽ không thể trở thành thiên nga mỹ lệ, gien như vậy mà muốn trở nên xinh đẹp, thật là si tâm vọng tưởng.

Thanh âm điện tử kia biến mất trong chốc lát, thời điểm xuất hiện lại lần nữa ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có, trong đầu hiện lên một hình ảnh lập thể một công tử mặc đồ cổ trang.

Nam tử kia mi sắc như họa, xinh đẹp như hoa, dáng người thon dài, hành động như liễu bay trong gió, khi ngoái đầu nhìn lại phong tình vạn chủng.
Yến Bạch Thu ngơ ngác nhìn trong chốc lát, thình lình nghe được âm thanh kia nói:"Đây là ngươi sau giảm béo, đạt đủ tư cách với yêu cầu của ngươi."
"Thật, thật sự?" Yến Bạch Thu nước miếng cũng muốn chảy ra.
Đây chính là mỹ nam tử tiêu chuẩn a, nếu cậu có cái túi da này, dáng người này, nhân sinh liền hoàn mỹ a.
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi đem thịt mỡ trên người giao cho ta."
"Có hậu di chứng không?" Xoa xoa nước miếng không tồn tại, Yến Bạch Thu hối hận khi nãy đã không nhìn hình ảnh kia thật cẩn thận, hệ thống đã đem hình ảnh kia thu hồi mất rồi.
"Ngô, có khí chất khí nhược, vóc dáng người không được khôi ngô cường tráng...!"
Yến Bạch Thu liên tục nói:"Những chuyện đó không thành vấn đề a, chỉ cần có thể trở thành mỹ nam tử, nhược khí có là thứ gì, ta đáp ứng ngươi là được."
"Vậy được, kể từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ mỗi ngày của ngươi là nộp lên một cân thịt.

Số lượng có thể được tích lũy, ta giới hạn thời gian là hai trăm ngày, đem thể trọng của ngươi xuống còn một trăm cân như người bình thường.

Nếu sau hai trăm ngày ngươi không đạt được mục tiêu mong muốn, ta sẽ rời khỏi đầu ngươi, tìm kiếm ký chủ kế tiếp."
Nguyên lai chính mình không phải là người duy nhất được chọn, còn có không ít người ở phía sau chờ đợi.
Yến Bạch Thu có chút lo lắng:"Nếu có thể đạt được yêu cầu?"
"Đạt được yêu cầu, hệ thống sẽ có rất nhiều phương án, trong thời gian dài thân thể ký chủ sẽ không mập trở lại, cũng sẽ không béo lên 300 cân lần nữa."
Thật động tâm làm sao bây giờ?
Nhưng cứ có cảm giác cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này sẽ không dễ dàng rơi trên người cậu.
Nội tâm Yến Bạch Thu cực kỳ rối rắm.
Có thể thành công giảm béo, hơn nữa lại còn sở hữu một gương mặt không tồi khiến cậu cực kỳ khát vọng, cậu một chút cũng không muốn mất đi cơ hội này.
Cái hệ thống kia giống như ác ma, không ngừng ở trong đầu cậu xoáy cảm giác tồn tại, khiến cậu thèm nhỏ dãi ngũ quan cùng dáng người kia.
Nếu không có một thân thịt mỡ này, có lẽ cậu sẽ biến thành hình dáng kia.
Không hề bị trào phúng châm biếm, cũng không lo lắng bị người ta thoái mạ là tên mập chết tiệt, dùng các ngôn ngữ độc ác rủa xả cậu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương