Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình
-
Chương 4
Trên đường về nhà, Kỳ Vân Kính mới nhìn thấy tin nhắn Ôn Nhiên gửi cho mình. Ôn Nhiên không phải là đối tác trong công việc, nên Kỳ Vân Kính đã cho cậu số điện thoại cá nhân của mình. Nếu có việc gấp, người khác sẽ trực tiếp gọi điện cho anh, chỉ những khi có chuyện không quan trọng thì họ mới nhắn tin như thế này. Nên thông thường Kỳ Vân Kính ít xem tin nhắn trên điện thoại cá nhân.
Khi trở về phòng, anh đã thấy có một hộp quà đặt trên giường, Kỳ Vân Kính tiện tay bỏ hộp quà vào tủ. Không cần biết Ôn Nhiên là người có nguyên tắc thật hay chỉ giả vờ khách sáo, nếu đã nói không cần thì cứ không cần, anh cũng không rảnh rỗi đi tán dóc về mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nếu Ôn Nhiên thật sự là người có nguyên tắc, vậy cậu thật sự rất đáng để anh coi trọng. Sau vài lần tiếp xúc, anh thấy Ôn Nhiên cũng không tệ, là người có chí tiến thủ, không khiến người ta chán ghét.
Chỉ là Ôn Nhiên này so với những gì anh điều tra được thật sự quá khác nhau. Không thể nào có chuyện anh nhận sai người được, càng không biết cậu có nội tình gì không thể cho người ngoài biết được.
Kể từ lúc biết được bà cụ Kỳ mắc bệnh ung thư, chỉ cần có thời gian mọi người trong nhà đều sẽ chạy tới bầu bạn với bà. Trước đây mỗi tháng Kỳ Vân Kính mới về nhà một chuyến, bây giờ cho dù có bận rộn cả đêm không về, anh vẫn cố gắng trở về nhà ăn sáng cùng bà cụ.
Dù trên người Kỳ Vân Kính tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, gương mặt trông rất sảng khoái như thể anh vừa tập thể dục và tắm rửa sau một đêm ngon giấc, nhưng Ôn Nhiên vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của anh. Cậu không khỏi cảm thán, quả nhiên làm đại boss trăm tỷ thật không dễ mà. Trong tiểu thuyết, nó chỉ là một đoạn văn miêu tả, nhưng khi nó trở thành cuộc sống thật sự, đằng sau những thành công kia đều là từng giờ từng phút nỗ lực bồi đắp lên.
Lần này, để đề phòng Ôn Nhiên lại làm ra trò gì phiền phức nữa, Kỳ Vân Kính trực tiếp chọn bữa sáng giống cậu. Anh cũng không có đặt biệt yêu thích món ăn nào, dù là đồ ăn Trung Quốc hay Phương Tây anh đều ăn được, quan trọng là món nào tiện lợi và tiết kiệm thời gian hơn. Nhìn bát hoành thánh đặt trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua ánh mắt hơi tiếc nuối của Ôn Nhiên, Kỳ Vân Kính lại thấy khá vui vẻ.
Nhan Triết là người xuống cuối cùng. Không biết là do ngủ quá lâu hay là ngủ không đủ giấc, mà cả người trông có vẻ nặng nề mệt mỏi. Kỳ Vân Kính nhíu mày hỏi: “Em lại chơi game cả đêm à?”
Mặc dù Nhan Triết và Kỳ Vân Kính chỉ là anh em họ, nhưng từ nhỏ cả hai đã sống chung với nhau. Thời gian hai người ở chung có khi còn nhiều hơn thời gian sống bên cha mẹ, cho nên tình cảm giữa hai người rất tốt. Cơ mà tình cảm tốt thì có tốt, sợ thì vẫn có sợ.
Nghe thấy Kỳ Vân Kính chất vấn, Nhan Triết trưng bộ mặt bất lực: “Anh họ, giờ đâu phải như hồi em mới lên đại học. Đến thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày còn không đủ, em đâu còn sức để chơi game thâu đêm nữa.”
Nhan Triết xoa nắn cần cổ đau nhức và ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: “Mấy ngày nay không hiểu tại sao mà chỉ cần em ngả lưng là bắt đầu nằm mơ. Hết giấc mơ này tới giấc mơ khác, em còn thường xuyên thấy ác mộng, nên mấy bữa nay chưa có hôm nào em ngủ ngon giấc cả.”
Bà cụ Kỳ hỏi với vẻ đau lòng: “Có phải công việc của con quá áp lực không? Bà có thấy mấy người nổi tiếng như con hay phải chịu nhiều áp lực. Con có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý để thư giãn không?”
Nhan Triết vội vàng an ủi bà cụ: “Con nào có áp lực lớn gì. Những người chịu nhiều áp lực đều là người nỗ lực từ hai bàn tay trắng. Nếu con lăn lộn trong ngành giải trí không nổi thì có thể về nhà thừa kế gia tài mà. Loại áp lực này con vẫn có thể chịu được.”
Nhan Triết không muốn tạo nên gánh nặng trong lòng bà cụ, nên anh ấy đang định nói sang chuyện khác, lại nghe thấy Ôn Nhiên ở bên cạnh nói: “Quà hôm qua tôi tặng anh chính là bùa an thần, anh có thể thử đặt nó dưới gối ngủ.”
Lông mày Kỳ Vân Kính khẽ nhíu lại lần nữa, động tác nhỏ như không. Anh không phải là loại người tin khoa học một cách mù quáng, có nhiều thứ dù anh chưa từng trông thấy nhưng cũng không phủ nhận sự tồn tại của nó. Nhưng điều này không có nghĩa là anh mong mấy thứ quỷ thần đó xuất hiện trong nhà mình, nhất là khi trong nhà có một bà cụ tin vào những thứ như vậy. Cơ mà anh cũng không định nói mấy câu gây mất hứng trên bàn ăn, cũng may Ôn Nhiên chỉ thuận miệng nói như vậy rồi thôi.
Nhan Triết cũng không thích những thứ như bùa chú này. Nhưng người ta đã nói như vậy chắc cũng có ý tốt, anh ấy cũng là người hiểu chuyện, nên mỉm cười và nói nói: “Được, tôi sẽ thử nó sau.”
Bà cụ Kỳ vỗ vào tay Nhan Triết và nói: “Bùa của Tiểu Nhiên rất linh nghiệm. Hai ngày tới bà sẽ bảo quản gia làm ít canh an thần cho con uống, chúng ta bảo vệ cả trong lẫn ngoài.”
Trong nhà cũng chỉ có bà cụ Kỳ là tin những điều này nhất. Cơ mà nếu bà cụ Kỳ không tin thì đã không có cuộc hôn nhân giữa Kỳ Vân Kính và Ôn Nhiên. Cho dù là Kỳ Vân Kính hay là Nhan Triết, loại chuyện dỗ dành nhỏ vô thưởng vô phạt này họ vẫn sẽ làm. Cho dù họ không tin, nhưng trên mặt đều vui vẻ đồng ý.
Ăn sáng xong, trên đường trở về phòng Ôn Nhiên lại bị Kỳ Vân Kính cản lại. Không đợi cho Kỳ Vân Kính lên tiếng, Ôn Nhiên đã cong môi cười, không hiểu sao hai má lúm đồng tiền lại có vẻ ngọt ngào: “Bảo sao hôm nay anh không vội vã đi làm nha. Tôi biết anh muốn nói gì, yên tâm đi, dẫu trong hợp đồng không có ghi rõ là cấm những điều này, nhưng tôi sẽ không làm mấy chuyện mê tín thời phong kiến trong nhà của anh đâu. Có một số người tới Nhật Bản du lịch cũng đều sẽ tới đền Asakusa để xin bùa hộ mệnh, chẳng lẽ người ta làm vậy cũng bị xem mê tín à? Anh không thể bởi vì tôi xuất thân Đạo giáo mà nhạy cảm với tôi như vậy. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như uống nước bùa, lập đàn làm phép trong nhà anh đâu.”
Kỳ Vân Kính híp mắt, bắt được sơ hở trong lời nói của cậu: “Cậu không làm trong nhà, không lẽ cậu đang muốn làm bên ngoài sao?”
Ôn Nhiên chớp đôi mắt, nhìn Kỳ Vân Kính với vẻ mặt đầy vô tội: “Thì tôi cũng cần phải kiếm tiền ăn cơm mà. Nếu như có khách tới cửa, chẳng lẽ tôi còn đuổi đi từ chối không làm? Nhưng tôi đảm bảo rằng đây là chuyện riêng của tôi, tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng tới Kỳ gia.”
Kỳ Vân Kính im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc tính chân thực trong lời của cậu. Nhưng giữa họ chỉ là quan hệ trên hợp đồng, giống như Ôn Nhiên không được quản chuyện riêng của anh, đương nhiên anh cũng không được quản chuyện riêng của Ôn Nhiên. Cuối cùng anh đành phải nói: “Nhớ kỹ những lời cậu vừa nói. Tôi không mong có ngày mình phải cho luật sư tới đồn cảnh sát bảo lãnh cậu.”
Kỳ Vân Kính nói xong liền xoay người rời đi. Trong thời gian này, vì để dành chút thời gian bầu bạn với bà nội, anh đã nhiều lần tạm gác công việc. Dự án lần này tương đối lớn nên anh thật sự bận tới nỗi chân không chạm đất, có thể bỏ ra thời gian để về nhà thật không dễ dàng gì. Nên vừa nói xong, anh phải lập tức chạy về công ty
Nhìn bóng lưng rời đi của Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên khẽ tặc lưỡi hai tiếng, không khỏi cảm thán: Đây chính là thế giới của đại boss nha. Đã có núi vàng núi bạc rồi mà anh vẫn không ngừng theo đuổi tiền tài trong cuộc sống. Đổi lại là cậu thì cậu đã nằm ăn chờ chết từ lâu rồi.
Về đến phòng, Ôn Nhiên lục lọi chọn được ba bốn túi đồ ăn vặt, rồi ngồi trước máy tính xem tiếp Cương thi chính chuyện mà cậu còn đang xem dở ngày hôm qua. Vừa thấy đạo sĩ trong phim chỉ cho một chưởng đã nổ tung đầu cương thi, cậu lập tức mỉa mai: Đúng là phim truyền hình, nếu như ngoài đời thực có thể bắt một con cương thi nhảy qua nhảy lại như vậy rồi đem đi đổi thành Tứ Hợp Viện cũng còn dư sức. Thế mà họ cứ vậy bắn bể đầu nó, đúng là phung phí của trời.
Trong một phòng khác, sau khi ăn sáng xong, Nhan Triết đi tắm rửa một chút để đầu óc tỉnh táo mà đọc kịch bản. Khi người giúp việc đến thu dọn quần áo, có đặt túi bùa mà hôm qua Ôn Nhiên đã tặng cho anh ấy lên bàn. Thấy vậy, Nhan Triết cầm túi bùa lên định ném vào trong ngăn kéo. Nhưng nghĩ lại, anh ấy lại đặt nó dưới gối ngủ của mình. Lúc tỉnh giấc đã là bốn giờ chiều, anh ấy cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Nhan Triết ngồi trên giường sững sờ một lúc lâu. Ngủ một mạch từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, có trời mới biết đã bao lâu rồi anh chưa từng có một giấc ngủ dài bình yên như vậy. Nghĩ đến điều gì đó, Nhan Triết vội vàng lật gối, cầm túi bùa lên mà xem xét. Điều mà anh ấy không dám nói cho bà ngoại biết là chuyện anh ấy nằm mơ lúc ngủ đã kéo dài gần một tháng nay. Có một vài giấc mơ vừa tỉnh là quên ngay, cũng có một vài giấc mơ khi tỉnh lại vẫn nhớ được vài chi tiết rời rạc. Những giấc mơ đó chân thật đến mức khiến anh ấy thường xuyên bị kẹt lại trong những cảm xúc tiêu cực mà không thể nào thoát ra được, đáng sợ cũng có, đau buồn cũng có.
Nếu như nói bởi vì anh thường xuyên ngủ không đủ giấc, cả người kiệt sức dẫn đến ngủ say, lại trùng hợp đụng phải lá bùa thì chính anh cũng không tin. Phải biết rằng khi những cơn ác mộng vừa bắt đầu quấy phá, anh ấy đã bực mình đến mức thức trắng đêm suốt ba ngày liền. Mệt mỏi tích tụ nhiều cỡ nào anh ấy cũng chỉ có thể chợp mắt một hai giờ, sau đó lại bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng, mà chỉ vì đặt một lá bùa… Nhan Triết không dám tin, nhưng anh ấy thật sự không tìm được nguyên nhân nào khác. Nhìn túi bùa trong tay, Nhan Triết định tối nay sẽ thử lại lần nữa. Một lần có thể là do trùng hợp, hai lần thì chắc chắn không phải trùng hợp đâu nhỉ.
Chiếc xe thương vụ lái đi dưới trời sao, từ từ chạy vào trong trang viên. Kỳ Vân Kính xoa huyệt thái dương, cả đêm hôm qua anh không ngủ mà cả ngày hôm nay lại làm việc không ngừng nghỉ. Cũng may về cơ bản của dự án đã thương lượng xong, trong mấy ngày kế, anh không cần tự mình làm việc nữa, nên có thể thả lỏng được rồi.
Bác quản gia vẫn đứng chờ ở cổng như cũ. Kỳ Vân Kính giấu dáng vẻ mệt mỏi đi, gương mặt dịu đi một chút: “Sau này bác Úc không cần chờ tôi nữa.”
Ban ngày bác đã phải chăm sóc cho bà nội, lại còn quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Lúc còn trẻ thì không sao, nhưng khi lớn tuổi sẽ không còn đủ tinh thần và sức lực nữa. Mỗi ngày đều phải chờ anh đến tối muộn như vậy, chỉ sợ người sắt cũng không chịu nổi.
Bác quản gia nhìn tiểu thiếu gia do một tay mình nuôi lớn, trong mắt đầy bao dung: “Không sao đâu. Bà cụ đã nghỉ ngơi từ sớm, lúc bà cụ nghỉ ngơi tôi cũng nghỉ ngơi theo. Lúc này tôi đã ngủ qua một giấc, tinh thần rất tốt.”
Kỳ Vân Kính nghe vậy cũng không khuyên nhiều, anh chỉ dặn dò bác nên chú ý thân thể, rồi đi về phòng mình. Lúc anh đang đi qua hành lang lầu hai, Kỳ Vân Kính bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Trong khu vườn không một bóng người, chiếc xích đu lại đung đưa. Hôm nay trời cũng không trở gió, dĩ nhiên không phải do gió thổi. Kỳ Vân Kính hơi cau mày, theo bản năng cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên khi anh đứng lại xem xét, chiếc xích đu từ từ dừng lại, khu vườn nhỏ cũng yên tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, Kỳ Vân Kính mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phòng mình, cũng không để tâm đến chuyện này.
Khi toàn bộ khu vườn chỉ còn lại ánh đèn đường ban đêm, chìm trong màn đêm yên tĩnh, chiếc xích đu đó lại chậm rãi đung đưa. Mãi tới gần sáng, sương đêm hơi tan, một đôi giày đỏ thêu hoa thường được dùng trong lễ hội lặng lẽ đặt lên trên chiếc xích đu.
Khi trở về phòng, anh đã thấy có một hộp quà đặt trên giường, Kỳ Vân Kính tiện tay bỏ hộp quà vào tủ. Không cần biết Ôn Nhiên là người có nguyên tắc thật hay chỉ giả vờ khách sáo, nếu đã nói không cần thì cứ không cần, anh cũng không rảnh rỗi đi tán dóc về mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nếu Ôn Nhiên thật sự là người có nguyên tắc, vậy cậu thật sự rất đáng để anh coi trọng. Sau vài lần tiếp xúc, anh thấy Ôn Nhiên cũng không tệ, là người có chí tiến thủ, không khiến người ta chán ghét.
Chỉ là Ôn Nhiên này so với những gì anh điều tra được thật sự quá khác nhau. Không thể nào có chuyện anh nhận sai người được, càng không biết cậu có nội tình gì không thể cho người ngoài biết được.
Kể từ lúc biết được bà cụ Kỳ mắc bệnh ung thư, chỉ cần có thời gian mọi người trong nhà đều sẽ chạy tới bầu bạn với bà. Trước đây mỗi tháng Kỳ Vân Kính mới về nhà một chuyến, bây giờ cho dù có bận rộn cả đêm không về, anh vẫn cố gắng trở về nhà ăn sáng cùng bà cụ.
Dù trên người Kỳ Vân Kính tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, gương mặt trông rất sảng khoái như thể anh vừa tập thể dục và tắm rửa sau một đêm ngon giấc, nhưng Ôn Nhiên vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi của anh. Cậu không khỏi cảm thán, quả nhiên làm đại boss trăm tỷ thật không dễ mà. Trong tiểu thuyết, nó chỉ là một đoạn văn miêu tả, nhưng khi nó trở thành cuộc sống thật sự, đằng sau những thành công kia đều là từng giờ từng phút nỗ lực bồi đắp lên.
Lần này, để đề phòng Ôn Nhiên lại làm ra trò gì phiền phức nữa, Kỳ Vân Kính trực tiếp chọn bữa sáng giống cậu. Anh cũng không có đặt biệt yêu thích món ăn nào, dù là đồ ăn Trung Quốc hay Phương Tây anh đều ăn được, quan trọng là món nào tiện lợi và tiết kiệm thời gian hơn. Nhìn bát hoành thánh đặt trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua ánh mắt hơi tiếc nuối của Ôn Nhiên, Kỳ Vân Kính lại thấy khá vui vẻ.
Nhan Triết là người xuống cuối cùng. Không biết là do ngủ quá lâu hay là ngủ không đủ giấc, mà cả người trông có vẻ nặng nề mệt mỏi. Kỳ Vân Kính nhíu mày hỏi: “Em lại chơi game cả đêm à?”
Mặc dù Nhan Triết và Kỳ Vân Kính chỉ là anh em họ, nhưng từ nhỏ cả hai đã sống chung với nhau. Thời gian hai người ở chung có khi còn nhiều hơn thời gian sống bên cha mẹ, cho nên tình cảm giữa hai người rất tốt. Cơ mà tình cảm tốt thì có tốt, sợ thì vẫn có sợ.
Nghe thấy Kỳ Vân Kính chất vấn, Nhan Triết trưng bộ mặt bất lực: “Anh họ, giờ đâu phải như hồi em mới lên đại học. Đến thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày còn không đủ, em đâu còn sức để chơi game thâu đêm nữa.”
Nhan Triết xoa nắn cần cổ đau nhức và ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: “Mấy ngày nay không hiểu tại sao mà chỉ cần em ngả lưng là bắt đầu nằm mơ. Hết giấc mơ này tới giấc mơ khác, em còn thường xuyên thấy ác mộng, nên mấy bữa nay chưa có hôm nào em ngủ ngon giấc cả.”
Bà cụ Kỳ hỏi với vẻ đau lòng: “Có phải công việc của con quá áp lực không? Bà có thấy mấy người nổi tiếng như con hay phải chịu nhiều áp lực. Con có muốn đi gặp bác sĩ tâm lý để thư giãn không?”
Nhan Triết vội vàng an ủi bà cụ: “Con nào có áp lực lớn gì. Những người chịu nhiều áp lực đều là người nỗ lực từ hai bàn tay trắng. Nếu con lăn lộn trong ngành giải trí không nổi thì có thể về nhà thừa kế gia tài mà. Loại áp lực này con vẫn có thể chịu được.”
Nhan Triết không muốn tạo nên gánh nặng trong lòng bà cụ, nên anh ấy đang định nói sang chuyện khác, lại nghe thấy Ôn Nhiên ở bên cạnh nói: “Quà hôm qua tôi tặng anh chính là bùa an thần, anh có thể thử đặt nó dưới gối ngủ.”
Lông mày Kỳ Vân Kính khẽ nhíu lại lần nữa, động tác nhỏ như không. Anh không phải là loại người tin khoa học một cách mù quáng, có nhiều thứ dù anh chưa từng trông thấy nhưng cũng không phủ nhận sự tồn tại của nó. Nhưng điều này không có nghĩa là anh mong mấy thứ quỷ thần đó xuất hiện trong nhà mình, nhất là khi trong nhà có một bà cụ tin vào những thứ như vậy. Cơ mà anh cũng không định nói mấy câu gây mất hứng trên bàn ăn, cũng may Ôn Nhiên chỉ thuận miệng nói như vậy rồi thôi.
Nhan Triết cũng không thích những thứ như bùa chú này. Nhưng người ta đã nói như vậy chắc cũng có ý tốt, anh ấy cũng là người hiểu chuyện, nên mỉm cười và nói nói: “Được, tôi sẽ thử nó sau.”
Bà cụ Kỳ vỗ vào tay Nhan Triết và nói: “Bùa của Tiểu Nhiên rất linh nghiệm. Hai ngày tới bà sẽ bảo quản gia làm ít canh an thần cho con uống, chúng ta bảo vệ cả trong lẫn ngoài.”
Trong nhà cũng chỉ có bà cụ Kỳ là tin những điều này nhất. Cơ mà nếu bà cụ Kỳ không tin thì đã không có cuộc hôn nhân giữa Kỳ Vân Kính và Ôn Nhiên. Cho dù là Kỳ Vân Kính hay là Nhan Triết, loại chuyện dỗ dành nhỏ vô thưởng vô phạt này họ vẫn sẽ làm. Cho dù họ không tin, nhưng trên mặt đều vui vẻ đồng ý.
Ăn sáng xong, trên đường trở về phòng Ôn Nhiên lại bị Kỳ Vân Kính cản lại. Không đợi cho Kỳ Vân Kính lên tiếng, Ôn Nhiên đã cong môi cười, không hiểu sao hai má lúm đồng tiền lại có vẻ ngọt ngào: “Bảo sao hôm nay anh không vội vã đi làm nha. Tôi biết anh muốn nói gì, yên tâm đi, dẫu trong hợp đồng không có ghi rõ là cấm những điều này, nhưng tôi sẽ không làm mấy chuyện mê tín thời phong kiến trong nhà của anh đâu. Có một số người tới Nhật Bản du lịch cũng đều sẽ tới đền Asakusa để xin bùa hộ mệnh, chẳng lẽ người ta làm vậy cũng bị xem mê tín à? Anh không thể bởi vì tôi xuất thân Đạo giáo mà nhạy cảm với tôi như vậy. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như uống nước bùa, lập đàn làm phép trong nhà anh đâu.”
Kỳ Vân Kính híp mắt, bắt được sơ hở trong lời nói của cậu: “Cậu không làm trong nhà, không lẽ cậu đang muốn làm bên ngoài sao?”
Ôn Nhiên chớp đôi mắt, nhìn Kỳ Vân Kính với vẻ mặt đầy vô tội: “Thì tôi cũng cần phải kiếm tiền ăn cơm mà. Nếu như có khách tới cửa, chẳng lẽ tôi còn đuổi đi từ chối không làm? Nhưng tôi đảm bảo rằng đây là chuyện riêng của tôi, tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng tới Kỳ gia.”
Kỳ Vân Kính im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc tính chân thực trong lời của cậu. Nhưng giữa họ chỉ là quan hệ trên hợp đồng, giống như Ôn Nhiên không được quản chuyện riêng của anh, đương nhiên anh cũng không được quản chuyện riêng của Ôn Nhiên. Cuối cùng anh đành phải nói: “Nhớ kỹ những lời cậu vừa nói. Tôi không mong có ngày mình phải cho luật sư tới đồn cảnh sát bảo lãnh cậu.”
Kỳ Vân Kính nói xong liền xoay người rời đi. Trong thời gian này, vì để dành chút thời gian bầu bạn với bà nội, anh đã nhiều lần tạm gác công việc. Dự án lần này tương đối lớn nên anh thật sự bận tới nỗi chân không chạm đất, có thể bỏ ra thời gian để về nhà thật không dễ dàng gì. Nên vừa nói xong, anh phải lập tức chạy về công ty
Nhìn bóng lưng rời đi của Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên khẽ tặc lưỡi hai tiếng, không khỏi cảm thán: Đây chính là thế giới của đại boss nha. Đã có núi vàng núi bạc rồi mà anh vẫn không ngừng theo đuổi tiền tài trong cuộc sống. Đổi lại là cậu thì cậu đã nằm ăn chờ chết từ lâu rồi.
Về đến phòng, Ôn Nhiên lục lọi chọn được ba bốn túi đồ ăn vặt, rồi ngồi trước máy tính xem tiếp Cương thi chính chuyện mà cậu còn đang xem dở ngày hôm qua. Vừa thấy đạo sĩ trong phim chỉ cho một chưởng đã nổ tung đầu cương thi, cậu lập tức mỉa mai: Đúng là phim truyền hình, nếu như ngoài đời thực có thể bắt một con cương thi nhảy qua nhảy lại như vậy rồi đem đi đổi thành Tứ Hợp Viện cũng còn dư sức. Thế mà họ cứ vậy bắn bể đầu nó, đúng là phung phí của trời.
Trong một phòng khác, sau khi ăn sáng xong, Nhan Triết đi tắm rửa một chút để đầu óc tỉnh táo mà đọc kịch bản. Khi người giúp việc đến thu dọn quần áo, có đặt túi bùa mà hôm qua Ôn Nhiên đã tặng cho anh ấy lên bàn. Thấy vậy, Nhan Triết cầm túi bùa lên định ném vào trong ngăn kéo. Nhưng nghĩ lại, anh ấy lại đặt nó dưới gối ngủ của mình. Lúc tỉnh giấc đã là bốn giờ chiều, anh ấy cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.
Nhan Triết ngồi trên giường sững sờ một lúc lâu. Ngủ một mạch từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, có trời mới biết đã bao lâu rồi anh chưa từng có một giấc ngủ dài bình yên như vậy. Nghĩ đến điều gì đó, Nhan Triết vội vàng lật gối, cầm túi bùa lên mà xem xét. Điều mà anh ấy không dám nói cho bà ngoại biết là chuyện anh ấy nằm mơ lúc ngủ đã kéo dài gần một tháng nay. Có một vài giấc mơ vừa tỉnh là quên ngay, cũng có một vài giấc mơ khi tỉnh lại vẫn nhớ được vài chi tiết rời rạc. Những giấc mơ đó chân thật đến mức khiến anh ấy thường xuyên bị kẹt lại trong những cảm xúc tiêu cực mà không thể nào thoát ra được, đáng sợ cũng có, đau buồn cũng có.
Nếu như nói bởi vì anh thường xuyên ngủ không đủ giấc, cả người kiệt sức dẫn đến ngủ say, lại trùng hợp đụng phải lá bùa thì chính anh cũng không tin. Phải biết rằng khi những cơn ác mộng vừa bắt đầu quấy phá, anh ấy đã bực mình đến mức thức trắng đêm suốt ba ngày liền. Mệt mỏi tích tụ nhiều cỡ nào anh ấy cũng chỉ có thể chợp mắt một hai giờ, sau đó lại bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng, mà chỉ vì đặt một lá bùa… Nhan Triết không dám tin, nhưng anh ấy thật sự không tìm được nguyên nhân nào khác. Nhìn túi bùa trong tay, Nhan Triết định tối nay sẽ thử lại lần nữa. Một lần có thể là do trùng hợp, hai lần thì chắc chắn không phải trùng hợp đâu nhỉ.
Chiếc xe thương vụ lái đi dưới trời sao, từ từ chạy vào trong trang viên. Kỳ Vân Kính xoa huyệt thái dương, cả đêm hôm qua anh không ngủ mà cả ngày hôm nay lại làm việc không ngừng nghỉ. Cũng may về cơ bản của dự án đã thương lượng xong, trong mấy ngày kế, anh không cần tự mình làm việc nữa, nên có thể thả lỏng được rồi.
Bác quản gia vẫn đứng chờ ở cổng như cũ. Kỳ Vân Kính giấu dáng vẻ mệt mỏi đi, gương mặt dịu đi một chút: “Sau này bác Úc không cần chờ tôi nữa.”
Ban ngày bác đã phải chăm sóc cho bà nội, lại còn quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Lúc còn trẻ thì không sao, nhưng khi lớn tuổi sẽ không còn đủ tinh thần và sức lực nữa. Mỗi ngày đều phải chờ anh đến tối muộn như vậy, chỉ sợ người sắt cũng không chịu nổi.
Bác quản gia nhìn tiểu thiếu gia do một tay mình nuôi lớn, trong mắt đầy bao dung: “Không sao đâu. Bà cụ đã nghỉ ngơi từ sớm, lúc bà cụ nghỉ ngơi tôi cũng nghỉ ngơi theo. Lúc này tôi đã ngủ qua một giấc, tinh thần rất tốt.”
Kỳ Vân Kính nghe vậy cũng không khuyên nhiều, anh chỉ dặn dò bác nên chú ý thân thể, rồi đi về phòng mình. Lúc anh đang đi qua hành lang lầu hai, Kỳ Vân Kính bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Trong khu vườn không một bóng người, chiếc xích đu lại đung đưa. Hôm nay trời cũng không trở gió, dĩ nhiên không phải do gió thổi. Kỳ Vân Kính hơi cau mày, theo bản năng cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên khi anh đứng lại xem xét, chiếc xích đu từ từ dừng lại, khu vườn nhỏ cũng yên tĩnh trở lại. Một lúc lâu sau, Kỳ Vân Kính mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phòng mình, cũng không để tâm đến chuyện này.
Khi toàn bộ khu vườn chỉ còn lại ánh đèn đường ban đêm, chìm trong màn đêm yên tĩnh, chiếc xích đu đó lại chậm rãi đung đưa. Mãi tới gần sáng, sương đêm hơi tan, một đôi giày đỏ thêu hoa thường được dùng trong lễ hội lặng lẽ đặt lên trên chiếc xích đu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook