Lúc Uông Thiến kể về những chuyện kỳ quái trong nhà mình, cô không khỏi đưa mắt nhìn mọi người, sắc mặt đỏ ửng và hơi xấu hổ nói: “Em nghĩ có thể những chuyện xảy ra gần đây đều bắt nguồn từ một chỗ và nó cũng không bí ẩn như cha em nói. Nhưng có lẽ ngoài mặt muốn an ủi tâm lý, nên cha em đã mời một vị đại sư đến nhà xem thử, còn hành lễ cúng bái cho người chú đã khuất kia.”

Uông Thiến nói rồi nhìn Dương Hi: “Đúng thật là cha em có thiếu suy nghĩ trong chuyện rút vốn đầu tư. Nhưng dạo đó đúng lúc công ty của cha em có một dự án cần rót vốn, cha thật sự không thể tiếp tục ném tiền vào nông trường đó nữa. Cha vẫn luôn ân hận, cha nói nếu biết trước chú ấy sẽ tự sát thì cha thà không đầu tư vào dự án kia và sẽ tiếp tục rót vốn vào nông trường.”

Dương Hi biết Uông Thiến sợ mình có cái nhìn sai lệch về nhà cô, nên mới vội vàng giải thích. Cậu ta an ủi: “Chuyện này khó mà lường trước được. Mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, có hối hận cũng vô ích, giờ chỉ có thế cố gắng bù đắp.”

Hạ Vũ nói xen vào: “Em dâu, em nói trong nhà em xảy ra chuyện kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Uông Thiến nói: “Lúc đầu là cảm nhận của cha em. Từ sau khi chú đó mất, cha em luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Là kiểu có người nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau, mà mình cũng có thể cảm nhận được ấy. Ban đầu cha em còn tưởng rằng có người muốn gây sự với mình, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng dù điều tra thế nào cũng không tìm thấy ai cả. Sau này, sự việc đó phát triển nhiều đến mức, có khi cha ở công ty, thậm chí là ngay trong nhà cũng sẽ đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.”

Khi Uông Thiến đề cặp đến chuyện này, cô hơi cau mày lo lắng: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì còn có thể là ảo giác của cha em. Nhưng cách đây không lâu, mẹ em cũng có cảm giác này. Tuy nhiên, đó đều là những lúc mẹ ở nhà một mình. Nhiều lần như vậy, thậm chí mẹ em cũng không dám về nhà, chạy về ở nhờ nhà bà ngoại một thời gian. Mà đúng vào khoảng thời gian này, ông ngoại em phải nhập viện vì nhồi máu não, lúc bà ngoại tới đưa cơm cho ông ngoại còn suýt bị xe tông và bị thương ở chân. Bây giờ em và mẹ đang chăm sóc cho ông bà ngoại. Kế đó, dự án của cha em dường như cũng gặp một số vấn đề liên quan đến kinh phí. Cha em nói, nếu như dự án đó không thành công, thì công ty của cha có thể sẽ phá sản.”

Hạ Vũ nói: “Vừa rồi không phải em đã nói cha em mời đại sư đến nhà xem thử sao? Vậy vị đại sư đó đã nói thế nào?”

Uống Thiến miễn cưỡng nói: “Ông ta nói vì trong lòng cha em thấy hổ thẹn, mỗi ngày đều nghĩ đến nên mới vậy. Nhưng đúng là gần đây vận may của cha em rất thấp, mới dẫn đến nhiều chuyện xui xẻo như vậy. Rồi nói để ông ta làm mấy cái pháp sự giúp cha em cải thiện vận may của bản thân một chút. Ngoài ra, nếu cha có thể làm nhiều việc thiện cho xã hội, cũng sẽ góp phần cải thiện được.”

Hạ Vũ tặc lưỡi: “Cái này cũng quá là gạt người rồi. Nếu làm pháp sự rồi mà mọi chuyện vẫn chưa chuyển biến tốt hơn, vậy có phải sẽ nói chưa thành tâm cúng bái, hay là cúng bái chưa đủ nhiều? Nghe xong cảm thấy y như kẻ lừa đảo.”

Dương Hi lườm Hạ Vũ một cái, rồi nói với Uông Thiến: “Em đừng nghe nó nói bậy. Nhưng có thể vị đại sư mà cha em mời thật sự không đáng tin cho lắm. Em cũng đừng lo lắng, anh biết một vài người trong lĩnh vực này, em đợi anh liên hệ với họ thử xem. Nếu thật sự nhà em bị oan hồn của người tự sát kia ám, chúng ta cũng có thể trao đổi thử xem nên giải quyết chuyện này thế nào.”

Uông Thiến ngạc nhiên nhìn Dương Hi: “Anh thật sự tin vào những điều này?”. Chuyện này rất khó tin. Cho dù đó là cha của cô, nhưng cô thật sự không tin vào nó. Cô chỉ nghĩ có lẽ bởi vì cha mình cảm thấy quá tội lỗi trước sự ra đi của chú Vương, cộng thêm gần đây xảy ra nhiều chuyện áp lực, nên mới sinh ra ảo giác. Và mẹ của cô hoàn toàn là vì chịu ảnh hưởng từ cha.

Cô còn tưởng rằng Dương Hi sẽ nói gì đó để an ủi mình, không ngờ anh lại tìm một vị đại sư giúp cô?

Dương Hi lại nghĩ khác: mình còn bị gãy mất một chân, lá bùa nhét trong ốp điện thoại không biết tại sao lại bốc cháy, hiện tại không muốn tin cũng khó.

Lúc Uông Thiến chuẩn bị nói thêm gì đó, điện thoại cô chợt đổ chuông. Mẹ của cô tạm thời bận chút việc, hỏi cô có thời gian đến chăm sóc ông ngoại không.

Uông Thiến cúp máy, nói với Dương Hi: “Ông ngoại của em cũng đang nằm viện ở đây, chỉ là không nằm cùng khoa nội trú với anh. Mà mẹ em bên kia lại bận chút việc, bảo em qua đó chăm sóc ông một chút.”

Dương Hi nói: “Vậy em mau đi đi, ở đây còn có đám bạn anh. Nếu buổi tối em không ra ngoài được thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ bảo bọn nó mua đồ ăn cho em.”

Uông Thiến mỉm cười, vừa sửa sang lại chăn cho Dương Hi vừa nói: “Em có thể ra ngoài mua đồ ăn mà. Anh tự chăm sóc mình thật tốt là được rồi, đừng lo lắng cho em.”. Nói rồi nhìn về phía mấy người bạn cùng phòng của Dương Hi: “Vậy làm phiền các anh chăm sóc anh ấy, khi nào rảnh em sẽ tới đây ngay.”

Hạ Vũ vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu, ở đây có tụi anh lo là được rồi.”

Uông Thiến gật đầu, lại nhìn Dương Hi lần nữa. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô mới cầm túi lên và rời đi.

Uông Thiến vừa đi, Hạ Vũ lập tức tới bên cạnh Ôn Nhiên: “Sao rồi? Cậu có nhìn ra cái gì không? Có phải là oan hồn của người tự sát kia không?”

Ôn Nhiên lắc đầu, cau mày như đang tính toán gì đó: “Các cậu chờ một chút, đừng làm ồn.”

Ba người còn lại lập tức im lặng.

Một lát sau, Ôn Nhiên cau mày nói với Dương Hi: “Cậu tốt nhất nên mau chóng liên lạc với bạn gái cậu, nói cho cô ấy biết đừng để mẹ của cô ấy đi qua bất kỳ cây cầu nào.”

Dương Hi sững sờ ‘hả’ một tiếng, Hạ Vũ vội vàng nói: “Hả cái con khỉ, mau gọi điện cho bạn gái của cậu đi kìa.”

Dương Hi vội vàng gọi điện cho Uông Thiến, dặn dò cô vô cùng nghiêm túc. Uông Thiến có hơi mơ hồ, nhưng vẫn vâng dạ. Cô cũng rất nghe lời đi nhắc nhở mẹ mình. Nhưng không biết mẹ cô vội vã đi đâu, thấy con gái của mình tới, vừa nói được hai câu đã trả lời lung tung rồi lập tức bỏ đi.

Bên này, thấy Dương Hi nói chuyện điện thoại xong, Nguyên Từ Hiên mới hỏi Ôn Nhiên: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà ấy đi qua cầu?”

Ôn Nhiên nói: “Tớ không biết oán khí trên người mẹ cô ấy như thế nào. Vừa rồi nghe cô ấy nói, có thể mọi chuyện xảy ra trong nhà đều bắt nguồn từ người cha, nhưng tớ chưa từng gặp mặt cha cô ấy, vì vậy cũng không chắc chắn nó bắt nguồn từ ai. Nếu như oán khí của người mẹ còn nghiêm trọng hơn cô ấy, bà ấy có thể sẽ mất mạng khi đi qua cầu. Hơn nữa vừa rồi tớ còn thấy trên mặt của cô ấy có một chút tướng mạng Thái Âm hãm địa*.”

(Thái Âm hãm địa: thuật ngữ trong bói tử vi, sao thái âm chia làm hai mặt tốt và xấu, thái âm đắc địa và thái âm hãm địa. Riêng người phụ nữ gặp mạng Thái Âm hãm địa sẽ gặp chuyện không may trong gia đình, xa cha mẹ. Thái âm còn có nghĩa là mặt trăng)

Hạ Vũ không hiểu, lập tức hỏi: “Có nghĩa là gì?”

Ôn Nhiên nói: “Từ góc độ nhân tướng học mà nói, thái dương* là cha, thái âm* là mẹ. Mạng cô ấy là thái âm hãm địa, nhẹ thì mẹ chỉ bị thương, nặng thì không còn mẹ.”

(Thái Dương: mặt Trời, Thái Âm: mặt Trăng)

Nghe Ôn Nhiên nói vậy, Dương Hi lại gọi cho Uông Thiến thêm lần nữa, giọng điệu dặn dò càng thêm phần nghiêm trọng hơn vừa rồi: “Anh vừa mới nói chuyện của em cho một vị đại sư hiểu rõ về phương diện này. Người đó nói bây giờ mẹ của em đang gặp nguy hiểm, tuyệt đối không được đi qua cầu!”

Sau hai lần liên tiếp dặn dò nghiêm nghị như vậy, dù Uông Thiến không tin cũng bị những lời nói của Dương Hi dọa cho hoảng sợ. Thế nên cô lại gọi cho mẹ mình lần nữa. Nói xong, nghe được mẹ hứa với mình, lúc này cô mới thấy yên tâm một xíu.

Sau khi ngắt cuộc gọi từ con gái, bà Uông cũng thấy hơi lo lắng. Trước đó con gái bà vốn không tin vào những chuyện này, ngay cả bà cũng không tin, cho đến khi bà bị cảm giác âm thầm theo dõi đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, lúc này bà mới thấy bất an. Bây giờ nghe con gái nói vậy, cảm giác hoảng hốt đó lại ập tới lần nữa, bà Uông không khỏi siết chặt tay lái.

Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước được 3 phút, chợt rẽ vào một giao lộ. Một cây cầu xuất hiện ngay trước mặt bà, bên cạnh cầu là một lối rẽ khác. Rẽ xuống ngã ba thì phải đi đường vòng, nếu không rẽ thì phải băng qua cầu, bà Uông lập tức giật mình.

Ngay lúc bà định rẽ vào con đường nhỏ, vòng qua bên dưới cây cầu, không hiểu sao trong lòng bà chợt ngẩn ngơ. Chiếc xe phía sau chê bà đi quá chậm, bóp kèn inh ỏi thúc giục. Bà Uông luống cuống trực tiếp chạy thẳng về phía trước.

──── ∘°❉°∘ ────

Buổi tối không cần nhiều người ở lại trong phòng bệnh, vì vậy ba người bàn bạc thay phiên ở một ngày. Hạ Vũ là kiểu người đã ra ngoài thì không muốn trở về, về nhà rồi lại không muốn ra ngoài. Vì vậy cậu ta la oai oái đòi ngủ lại ngày đầu tiên.

Phòng bệnh Dương Hi nằm là một phòng đôi, người nằm trên chiếc giường còn lại chân đã đỡ hơn nhiều. Người đó chỉ cần tới đây tiêm thuốc vào mỗi buổi sáng, tiêm xong lập tức rời đi. Vì vậy Dương Hi ở lại một mình một phòng tương đương như ở trong phòng VIP. Mặc dù chiếc giường còn lại trống không, nhưng Hạ Vũ thà liều mạng ngủ trên ghế còn hơn. Giường bệnh của người khác luôn mang lại cảm giác không mấy sạch sẽ. Mặc dù câu ta không để ý đến nhiều, nhưng vẫn mắc bệnh thích sạch sẽ nhẹ.

Nửa đêm khi đang ngủ mê man, cậu ta nghe thấy có tiếng điện thoại reo. Hạ Vũ khó khăn trở mình, lúc định ngủ tiếp cậu ta lại cảm nhận được Dương Hi đang đẩy mình. Vì vậy cậu đành phải dụi mắt, nửa ngồi dậy: “Sao vậy, cậu mắc tiểu à?”

Trong phòng bệnh không bật đèn, nhưng để tiện cho việc kiểm tra ban đêm, cửa phòng bệnh không được phép đóng lại. Ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu vào, chỉ đủ để chiếu sáng một nửa giường của Dương Hi. Dương Hi ngồi trên giường bệnh, hơn nữa người của cậu ta chìm vào trong bóng tối.

Hạ Vũ nghe thấy giọng nói của Dương Hi rất yếu ớt: “Mẹ của Uông Thiến, đã qua đời.”

Một tiếng rầm vang lên, Hạ Vũ ngã khỏi ghế, cơn buồn ngủ còn sót lại khi nãy cũng hoàn toàn biến mất.

Hơn nửa đêm, Ôn Nhiên và Nguyên Từ Hiên chạy ra khỏi trường học. Hai người không đến phòng bệnh của Dương Hi, mà trực tiếp chạy đến khu nội trú của ông ngoại Uông Thiến dựa theo tin nhắn của Hạ Vũ. Hai người họ vừa chạy xuống lầu, lập tức nhìn thấy Uông Thiến đang giàn giụa nước mắt và Dương Hi đang ngồi trên xe lăn. Hạ Vũ ngồi trên bồn hoa gần đó, sắc mặt của cậu ta cũng giống như Dương Hi, tái nhợt và khó tin.

Lúc Uông Thiến nhận được tin tức này, cả người cô đều mơ hồ. Hồi chiều còn rất tốt mà, hình ảnh người mẹ rời đi trong chiếc váy dày và đôi giày cao gót vẫn còn lưu giữ trong tâm trí cô. Tại sao lại đường đột như vậy.

Ông ngoại cô vốn bị nhồi máu não, sức khỏe bà ngoại lại không tốt. Sau khi nhận được tin báo, cô cũng không dám có biểu hiện gì ở trong phòng bệnh, cố gắng chịu đựng cho đến khi gặp được Dương Hi. Lúc này cô mới không kiềm được mà bật khóc.

Uông Thiến nắm chặt lấy tay Dương Hi, gương mặt đẫm nước mắt, biểu cảm vừa hoảng loạn vừa sợ hãi: “A Hi, nếu em nghe lời anh, liều mạng cản mẹ em lại không cho mẹ rời đi, có phải sẽ không xảy ra chuyện như thế này không? Đều là lỗi của em, là em đã hại chết mẹ! Anh cũng đã nhắc nhở em, nói không được đi qua cầu. Rõ ràng mẹ có thể tránh được, rõ ràng là có thể… AAAAA…”

Dương Hi vuốt tóc của cô. Lúc này cậu ta cũng chẳng thể giữ bình tĩnh. Dù cậu ta rất tin tưởng Ôn Nhiên, cũng tin tưởng năng lực của Ôn Nhiên, nhưng đó là khi chưa có lời ứng nghiệm nào gây chấn động lớn đến cậu.

Nguyên Từ Hiên nhìn Hạ Vũ đang im lặng, bèn nhỏ tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Vũ vuốt mặt. Mùa hè nóng nực lại không có gió, không biết là mặt cậu ta quá nóng hay là sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh: “Phanh xe của mẹ Uông Thiến gặp vấn đề. Lúc bà ấy né chiếc xe đang giành đường, xe bà lại mất lái, đâm thẳng vào lan can trên cầu. Cả xe lẫn người đều lao ra khỏi cầu, rơi xuống nước. Đến khi mọi người trục vớt xe lên, mẹ của cô ấy đã…”

Lúc bọn họ nói chuyện, Ôn Nhiên lại cau mày nhìn Uông Thiến. Sau khi mẹ Uông Thiến qua đời, oán khí trên người Uông Thiến càng nhiều hơn.

Sau một hồi khóc lóc dữ dội, Uông Thiến nắm chặt lấy tay Dương Hi: “Vị đại sư mà anh nói tới, vị đại sư đã nhắc nhở em không được để mẹ em đi qua cầu đang ở đâu? Em muốn hỏi người đó, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Rốt cuộc có phải cuộc đời của mẹ em phải kết thúc như vậy, hay là có oan hồn nào đang ám lấy nhà của em!? Có phải… có phải là chú Vương đã tự sát kia không?”

Dương Hi vô thức đưa mắt nhìn Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nói: “Là anh nói.”

Uông Thiến quay đầu nhìn, lại lập tức dừng lại. Nhìn thế nào, cũng không thấy Ôn Nhiên giống với kiểu người có thể bắt ma quỷ hay xem bói.

Ôn Nhiên nói: “Không chỉ mẹ của em, Dương Hi bị gãy chân cũng là do chịu ảnh hưởng từ chuyện của nhà em. Còn hơn thế nữa, thậm chí việc ông bà ngoại của em gặp chuyện, cũng giống y như vậy.”

Uông Thiến hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô có thể hiểu được những lời Ôn Nhiên nói, nhưng dường như cũng nghe không hiểu.

Ôn Nhiên nói: “Nói một cách đơn giản, chính là những chuyện đã xảy ra trong nhà của em đều là do oán khí gây nên. Nhưng anh chỉ mới gặp em, vì vậy cũng không chắc oán khí xuất phát từ người em hay là bắt nguồn từ người nhà của em. Có lẽ ông bà ngoại em cũng vì tiếp xúc với mẹ em, nhiễm phải oán khi nên mới gặp một số tai nạn. Dương Hi bị xe đụng gãy chân cũng là vì chịu ảnh hưởng bởi oán khí trên người em. Bây giờ mẹ em đã qua đời, nhưng oán khí trên người em chẳng những không giảm bớt mà còn dày đặc hơn. Nếu như em không còn người anh chị em ruột thịt nào khác, thì cơ bản có thể kết luận, người đã gieo mầm mống tai họa cho gia đình có lẽ là cha của em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương