Tiêu Dao Lục
-
Chương 24: Đại Sư Lâm Nghĩa
Diệp Thiên đã biết Chu Tử Uyển sẽ tham dự bộ phim đầu tay của mình nên vui vẻ bắt tay nàng:
- Nhất định.
Khoảnh khắc này được đưa lên sóng truyền hình trực tiếp. Phần bình luận lập tức nổ tung, không ít kẻ ganh tỵ mắng Diệp Thiên dám nắm tay nữ thần của bọn hắn. Một số ít thì chú ý hơn vào lời nói của hai người. Hợp tác? Diệp Thiên và Chu Tử Uyển sắp hợp tác để làm gì? Đóng phim? Ca nhạc?
Chu Tử Uyển là dạng thiên tài ở nhiều phương diện, mỗi phương diện đều cực kỳ lợi hại. Còn Diệp Thiên hiện tại vẫn rất vô danh, không ai biết nghề nghiệp chính của hắn là gì. Cho nên rất khó đoán được hai người này hợp tác ở phương diện nào.
Chu Minh Hạo chờ hai người nói xong liền nở nụ cười:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng đừng quên ta, sắp tơi biết đâu chúng ta…
Chu Minh Hạo bỏ dở câu nói, thế nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Bình luận trên mạng lập tức bùng nổ. Chu Tử Uyển thì chưa chắc, nhưng thêm Chu Minh Hạo vào thì chỉ có thể là điện ảnh. Mấu chốt chính là Chu Minh Hạo và Chu Tử Uyển chưa từng đóng chung một bộ phim nào. Bọn hắn từng phỏng vấn, nói là vì một số vấn đề cá nhân nên sẽ không đóng phim chung, hiện tại lại cùng Diệp Thiên tham gia một bộ phim. Tên Diệp Thiên này rốt cuộc là ai?
- Mẹ ***, tại sao lão tử lại có cảm giác Hạo ca cùng Uyển muội đang làm nền cho tên Diệp Thiên này?
- Bên trên cẩn thận lời nói, ngươi dám gọi lão bà của ta là Uyển muội? Bất quá ta cũng có cảm giác tương tự, rất khó chấp nhận.
- Nhất định có tấm màn đen, ta phải điều tra cho rõ.
- Đóng chung cũng không có vấn đề, mấu chốt chính là thể loại phim. Tử Uyển trước nay chỉ đóng thể loại văn nghệ, nếu nàng đóng một bộ phim ngôn tình với Diệp Thiên…ta thật không muốn sống nữa.
- Phía trên đừng nói nhảm. Tử Uyển là Tình Đầu Quốc Dân, nàng đóng ít nhất một bộ ngôn tình mới là hợp lý. Nhưng ít nhất cũng phải là đại minh tinh như Lý Quang Hà, sao có thể là tên Diệp Thiên vô danh này.
Danh tiếng của Diệp Thiên một lần nữa bạo tăng, nhưng lần này thuần một sắc mắng chửi khinh bỉ. Không ai chấp nhận việc nữ thần của mình sẽ đóng bộ phim ngôn tình đầu tiên với một nam nhân xa lạ chẳng có chút danh tiếng. Dù chỉ là dự đoán, bọn hắn dựa vào đối thoại cảm thấy việc này rất có khả năng xảy ra.
Chu Minh Hạo cùng Chu Tử Uyển cũng tự biết bản thân gây ra rất nhiều sự chú ý. Bọn hắn nói với Diệp Thiên thêm vài câu xã giao nữa liền rời đi nơi khác. Những người còn lại muốn nhân cơ hội này làm quen, tiện thể điều tra thân phận của Diệp Thiên. Bất quá hắn cảm thấy tương đối phiền phức nên cố ý tránh né, chỉ đáp lại vài câu đơn giản rồi tập trung vào việc ăn uống.
Tiệc chiêu đãi kết thúc, thêm một bài phát biểu ngắn gọn cảm tạ người tham dự ở phần cuối cũng như khép lại chương trình. Tất cả được sắp xếp máy bay trực thăng đưa trở về. Tại sân bay, bọn hắn nói chuyện thêm một lát rồi lần lượt lên xe rời đi. Chu Minh Hạo cùng Chu Tử Uyển là minh tinh nổi tiếng, sợ bị người hâm mộ bao vây nên chủ động hóa trang che mặt rồi theo người quản lý rời đi. Diệp Thiên còn chưa đến mức đó nhưng vẫn được Vương Lỗi đưa đi theo lối cửa sau. Theo Vương Lỗi, Diệp Thiên hiện không có nhiều người hâm mộ nhưng anti thì rất đông. Đây cũng là một loại nổi tiếng, nói đúng hơn là tai tiếng, tạm tránh một mặt chẳng xấu chút nào. Là một người quản lý chuyên nghiệp, Vương Lỗi luôn thực hiện đúng chức trách của mình.
Đến giải trí Quang Minh, Diệp Thiên được lái xe riêng đợi sẵn, nói là Tần Khinh Tuyết muốn gặp hắn. Biết lúc này đi vào công ty sẽ bị rất nhiều người chú ý, Diệp Thiên liền tạm biệt Vương Lỗi rồi lên xe trở về trang viên. Hắn cũng mơ hồ đoán được vì sao Tần Khinh Tuyết muốn gặp mình gấp như vậy. Vẫn là do Diệp Thiên tính sai, hắn còn tưởng những thứ cấp thấp như Tán Huyết Ấn phải rất phổ biến mới đúng. Dù sao đây cũng là phương pháp hiệu quả nhất để truy tìm và thức tỉnh các loại Hồn Khí cấp thấp. Thế giới này có rất nhiều thứ mới lạ, nhưng trình độ tu luyện đúng là quá kém. Sau này nhất định phải cẩn thận hơn, có câu “ngu lâu mới hưởng thái bình” quả không sai.
Tần Khinh Tuyết đã sớm đợi sẵn Diệp Thiên trong phòng khách. Bên cạnh nàng còn có một lão nhân tuổi tác chừng sáu mươi, mặc một bộ y phục truyền thống, đeo mắt kính đen. Trên bàn bày sẵn một đám đồ vật từ cung kiếm giáp cho đến dây chuyền, vòng tay. Tất cả đều được làm bằng kim loại quý hiếm, nhìn vô cùng sang trọng.
Ngồi xuống bàn, Diệp Thiên khẽ nhíu mày:
- Ngươi không định nhờ ta thức tỉnh hết đám Hồn Khí này chứ? Ừm, tổng cộng mười bảy món, phẩm chất không tệ.
Chính xác là phẩm chất rất kém cỏi. Nhưng Diệp Thiên đã có kinh nghiệm, tự điệu thấp bản thân xuống. Hắn lấy chiếc cốc kia làm thước đó tiêu chuẩn, mười bảy cái Hồn Khí đều có phẩm chất cao hơn nên mới dùng hai từ “không tệ”. Tất nhiên, chỉ có một cái duy nhất so sánh được với kiếm của hoàng đế Duy Tư, chính là mặt dây chuyền không có gì nổi bật được đặt ở góc bàn.
Tần Khinh Tuyết hướng về phía lão nhân giới thiệu:
- Đây là Lâm Nghĩa đại sư. Hắn là chuyên gia thẩm định Hồn Khí, từng thức tỉnh thành công hai món Hồn Khí cấp B.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với lão nhân một cái xem như chào hỏi rồi nói:
- Hồn Khí cũng có phân chia đẳng cấp?
Tần Khinh Tuyết gật đầu: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Tùy theo sức mạnh, mức độ ứng dụng cùng nhiều yếu tốc khác. Như Cốc Thánh của hoàng đế Phổ Chiếu được xếp vào cấp B. Axit mà nó tạo ra thậm chí có thể đả thương cấp S nhưng lại khá khó sử dụng, khả năng đánh trúng gần như bằng không. Tất nhiên, nếu rơi vào tay một vị Dị Năng Giả cấp S hay Võ Giả Thiên Cảnh sẽ rất lợi hại.
- A, cũng không tệ.
Thật ra là rất phế, nhưng Diệp Thiên lại không thể nói thẳng ra. Vũ khí có lợi hại đến mấy, không thể đánh trúng đối thủ đều là vô dụng. Còn chẳng bằng dao găm của hắn. Tuy không có năng lực gì đặc biệt nhưng cực kỳ cứng rắn và sắc bén. Tùy tiện chém chết vài tên Thiên Cảnh Võ Giả hay Dị Năng Giả cấp S đều không có vấn đề.
Lẫm Nghĩa thiếu kiên nhẫn lên tiếng:
- Tiểu Tuyết, ta và gia gia của ngươi có giao tình nên nhận lời đến đây giúp đỡ một tiếng. Đây là tiểu tử mà ngươi nói rất lợi hại? Đến số lượng Hồn Khí cũng đếm sai, có thể có tài năng gì?
Diệp Thiên nhìn Lâm Nghĩa:
- Đếm sai?
Lâm Nghĩa tự tin đáp:
- Trên bàn có tổng cộng ba mươi mốt bảo vật, trong đó có hai mươi món là Hồn Khí. Ngươi nói chỉ có mười bảy, chẳng phải là đếm sai sao?
- A, vậy ngươi nói hai mươi món là những món nào.
Lâm Nghĩa nở nụ cười khinh thường nhìn Diệp Thiên, sau đó nhanh tay chọn ra hai mươi món, đẩy phần còn lại sang một bên. Hai mươi món này bao gồm mười sau món Hồn Khí nhưng lại sót mất món mạnh nhất, chính là mặt dây chuyền kia. Cái này cũng không làm Diệp Thiên bất ngờ. Tuy nói Hồn Khí chưa thức tỉnh rất khó xác định chính xác sức mạnh. Nhưng Diệp Thiên có linh cảm mặt dây chuyền này còn mạnh hơn bảo kiếm của hoàng đế Duy Tư. Linh hồn trong Hồn Khí càng mạnh, năng lực ẩn giấu càng mạnh, đến mức Lâm Nghĩa không phân biệt được cũng là chuyện bình thường.
- Nhất định.
Khoảnh khắc này được đưa lên sóng truyền hình trực tiếp. Phần bình luận lập tức nổ tung, không ít kẻ ganh tỵ mắng Diệp Thiên dám nắm tay nữ thần của bọn hắn. Một số ít thì chú ý hơn vào lời nói của hai người. Hợp tác? Diệp Thiên và Chu Tử Uyển sắp hợp tác để làm gì? Đóng phim? Ca nhạc?
Chu Tử Uyển là dạng thiên tài ở nhiều phương diện, mỗi phương diện đều cực kỳ lợi hại. Còn Diệp Thiên hiện tại vẫn rất vô danh, không ai biết nghề nghiệp chính của hắn là gì. Cho nên rất khó đoán được hai người này hợp tác ở phương diện nào.
Chu Minh Hạo chờ hai người nói xong liền nở nụ cười:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng đừng quên ta, sắp tơi biết đâu chúng ta…
Chu Minh Hạo bỏ dở câu nói, thế nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng. Bình luận trên mạng lập tức bùng nổ. Chu Tử Uyển thì chưa chắc, nhưng thêm Chu Minh Hạo vào thì chỉ có thể là điện ảnh. Mấu chốt chính là Chu Minh Hạo và Chu Tử Uyển chưa từng đóng chung một bộ phim nào. Bọn hắn từng phỏng vấn, nói là vì một số vấn đề cá nhân nên sẽ không đóng phim chung, hiện tại lại cùng Diệp Thiên tham gia một bộ phim. Tên Diệp Thiên này rốt cuộc là ai?
- Mẹ ***, tại sao lão tử lại có cảm giác Hạo ca cùng Uyển muội đang làm nền cho tên Diệp Thiên này?
- Bên trên cẩn thận lời nói, ngươi dám gọi lão bà của ta là Uyển muội? Bất quá ta cũng có cảm giác tương tự, rất khó chấp nhận.
- Nhất định có tấm màn đen, ta phải điều tra cho rõ.
- Đóng chung cũng không có vấn đề, mấu chốt chính là thể loại phim. Tử Uyển trước nay chỉ đóng thể loại văn nghệ, nếu nàng đóng một bộ phim ngôn tình với Diệp Thiên…ta thật không muốn sống nữa.
- Phía trên đừng nói nhảm. Tử Uyển là Tình Đầu Quốc Dân, nàng đóng ít nhất một bộ ngôn tình mới là hợp lý. Nhưng ít nhất cũng phải là đại minh tinh như Lý Quang Hà, sao có thể là tên Diệp Thiên vô danh này.
Danh tiếng của Diệp Thiên một lần nữa bạo tăng, nhưng lần này thuần một sắc mắng chửi khinh bỉ. Không ai chấp nhận việc nữ thần của mình sẽ đóng bộ phim ngôn tình đầu tiên với một nam nhân xa lạ chẳng có chút danh tiếng. Dù chỉ là dự đoán, bọn hắn dựa vào đối thoại cảm thấy việc này rất có khả năng xảy ra.
Chu Minh Hạo cùng Chu Tử Uyển cũng tự biết bản thân gây ra rất nhiều sự chú ý. Bọn hắn nói với Diệp Thiên thêm vài câu xã giao nữa liền rời đi nơi khác. Những người còn lại muốn nhân cơ hội này làm quen, tiện thể điều tra thân phận của Diệp Thiên. Bất quá hắn cảm thấy tương đối phiền phức nên cố ý tránh né, chỉ đáp lại vài câu đơn giản rồi tập trung vào việc ăn uống.
Tiệc chiêu đãi kết thúc, thêm một bài phát biểu ngắn gọn cảm tạ người tham dự ở phần cuối cũng như khép lại chương trình. Tất cả được sắp xếp máy bay trực thăng đưa trở về. Tại sân bay, bọn hắn nói chuyện thêm một lát rồi lần lượt lên xe rời đi. Chu Minh Hạo cùng Chu Tử Uyển là minh tinh nổi tiếng, sợ bị người hâm mộ bao vây nên chủ động hóa trang che mặt rồi theo người quản lý rời đi. Diệp Thiên còn chưa đến mức đó nhưng vẫn được Vương Lỗi đưa đi theo lối cửa sau. Theo Vương Lỗi, Diệp Thiên hiện không có nhiều người hâm mộ nhưng anti thì rất đông. Đây cũng là một loại nổi tiếng, nói đúng hơn là tai tiếng, tạm tránh một mặt chẳng xấu chút nào. Là một người quản lý chuyên nghiệp, Vương Lỗi luôn thực hiện đúng chức trách của mình.
Đến giải trí Quang Minh, Diệp Thiên được lái xe riêng đợi sẵn, nói là Tần Khinh Tuyết muốn gặp hắn. Biết lúc này đi vào công ty sẽ bị rất nhiều người chú ý, Diệp Thiên liền tạm biệt Vương Lỗi rồi lên xe trở về trang viên. Hắn cũng mơ hồ đoán được vì sao Tần Khinh Tuyết muốn gặp mình gấp như vậy. Vẫn là do Diệp Thiên tính sai, hắn còn tưởng những thứ cấp thấp như Tán Huyết Ấn phải rất phổ biến mới đúng. Dù sao đây cũng là phương pháp hiệu quả nhất để truy tìm và thức tỉnh các loại Hồn Khí cấp thấp. Thế giới này có rất nhiều thứ mới lạ, nhưng trình độ tu luyện đúng là quá kém. Sau này nhất định phải cẩn thận hơn, có câu “ngu lâu mới hưởng thái bình” quả không sai.
Tần Khinh Tuyết đã sớm đợi sẵn Diệp Thiên trong phòng khách. Bên cạnh nàng còn có một lão nhân tuổi tác chừng sáu mươi, mặc một bộ y phục truyền thống, đeo mắt kính đen. Trên bàn bày sẵn một đám đồ vật từ cung kiếm giáp cho đến dây chuyền, vòng tay. Tất cả đều được làm bằng kim loại quý hiếm, nhìn vô cùng sang trọng.
Ngồi xuống bàn, Diệp Thiên khẽ nhíu mày:
- Ngươi không định nhờ ta thức tỉnh hết đám Hồn Khí này chứ? Ừm, tổng cộng mười bảy món, phẩm chất không tệ.
Chính xác là phẩm chất rất kém cỏi. Nhưng Diệp Thiên đã có kinh nghiệm, tự điệu thấp bản thân xuống. Hắn lấy chiếc cốc kia làm thước đó tiêu chuẩn, mười bảy cái Hồn Khí đều có phẩm chất cao hơn nên mới dùng hai từ “không tệ”. Tất nhiên, chỉ có một cái duy nhất so sánh được với kiếm của hoàng đế Duy Tư, chính là mặt dây chuyền không có gì nổi bật được đặt ở góc bàn.
Tần Khinh Tuyết hướng về phía lão nhân giới thiệu:
- Đây là Lâm Nghĩa đại sư. Hắn là chuyên gia thẩm định Hồn Khí, từng thức tỉnh thành công hai món Hồn Khí cấp B.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với lão nhân một cái xem như chào hỏi rồi nói:
- Hồn Khí cũng có phân chia đẳng cấp?
Tần Khinh Tuyết gật đầu: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
- Tùy theo sức mạnh, mức độ ứng dụng cùng nhiều yếu tốc khác. Như Cốc Thánh của hoàng đế Phổ Chiếu được xếp vào cấp B. Axit mà nó tạo ra thậm chí có thể đả thương cấp S nhưng lại khá khó sử dụng, khả năng đánh trúng gần như bằng không. Tất nhiên, nếu rơi vào tay một vị Dị Năng Giả cấp S hay Võ Giả Thiên Cảnh sẽ rất lợi hại.
- A, cũng không tệ.
Thật ra là rất phế, nhưng Diệp Thiên lại không thể nói thẳng ra. Vũ khí có lợi hại đến mấy, không thể đánh trúng đối thủ đều là vô dụng. Còn chẳng bằng dao găm của hắn. Tuy không có năng lực gì đặc biệt nhưng cực kỳ cứng rắn và sắc bén. Tùy tiện chém chết vài tên Thiên Cảnh Võ Giả hay Dị Năng Giả cấp S đều không có vấn đề.
Lẫm Nghĩa thiếu kiên nhẫn lên tiếng:
- Tiểu Tuyết, ta và gia gia của ngươi có giao tình nên nhận lời đến đây giúp đỡ một tiếng. Đây là tiểu tử mà ngươi nói rất lợi hại? Đến số lượng Hồn Khí cũng đếm sai, có thể có tài năng gì?
Diệp Thiên nhìn Lâm Nghĩa:
- Đếm sai?
Lâm Nghĩa tự tin đáp:
- Trên bàn có tổng cộng ba mươi mốt bảo vật, trong đó có hai mươi món là Hồn Khí. Ngươi nói chỉ có mười bảy, chẳng phải là đếm sai sao?
- A, vậy ngươi nói hai mươi món là những món nào.
Lâm Nghĩa nở nụ cười khinh thường nhìn Diệp Thiên, sau đó nhanh tay chọn ra hai mươi món, đẩy phần còn lại sang một bên. Hai mươi món này bao gồm mười sau món Hồn Khí nhưng lại sót mất món mạnh nhất, chính là mặt dây chuyền kia. Cái này cũng không làm Diệp Thiên bất ngờ. Tuy nói Hồn Khí chưa thức tỉnh rất khó xác định chính xác sức mạnh. Nhưng Diệp Thiên có linh cảm mặt dây chuyền này còn mạnh hơn bảo kiếm của hoàng đế Duy Tư. Linh hồn trong Hồn Khí càng mạnh, năng lực ẩn giấu càng mạnh, đến mức Lâm Nghĩa không phân biệt được cũng là chuyện bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook