Sau khi trở về nước, họ được Quý Mộc Ly trực tiếp đưa đi tham dự tiệc rượu.

Ngồi trên xe về khách sạn, Quý Mộc Ly rất có ý thức không làm phiền họ, thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu cảm thấy rất cay mắt.

Dù sao cũng là một dịp yến tiệc, chuyên gia trang điểm dựa theo mặt hình của Sở Nam Trúc, trang điểm tinh xảo cho khuôn mặt của hắn, còn đặc biệt chải ngược tóc để lộ ra vầng trán đầy đặn, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai.

Kết hợp với bộ vest cao cấp mới xuân hạ này, cùng với đôi giày da thủ công của Ý trên chân, ánh mắt Kỷ Vãn nhìn thấy suýt chút phát ra ánh sáng.

Kìm chế lại, bạn trai của mình hình như hơi bị đẹp trai.

“Sao em không nhìn anh?” Sở Nam Trúc nắm cằm Kỷ Vãn, ép Kỷ Vãn nhìn thẳng vào mình.

Kỷ Vãn không muốn trả lời, nhưng trên mặt Sở Nam Trúc đều viết, đến khen anh, mau đến khen anh.

Đúng là một con công tự mãn, Kỷ Vãn: "Ôi ~ trông anh đẹp quá, ôi ~ đẹp trai làm mù mắt chó của em, em không dám nhìn, em không dám nhìn."

Kỷ Vãn nói xong liền dời mặt đi nhìn ngoài cửa kính ô tô xem cảnh vật đang bay qua, nghẹn cười cũng là một chuyện rất khó.

Sở Nam Trúc thấp giọng cười, đôi mắt hơi rủ xuống, cẩn thận nhìn Kỷ Vãn trang điểm tối nay.

Diện tây trang nhãn hiệu cao cấp, mái tóc xù xù được cố định bằng keo xịt tóc, nhưng Kỷ Vãn không thích tô son trét phấn lên mặt nên cậu để mặt mộc, nhưng dù để mặt mộc thì gương mặt vẫn trong sáng như thế, làn da mềm mại đáng yêu, chọc người yêu thích. Điều quan trọng nhất là chọc Sở Nam Trúc yêu thích.

Sở Nam Trúc nghiêng đầu muốn hôn cậu một chút, Quý Mộc Ly ho nhẹ một tiếng, “Khụ!”

Bị cô cắt ngang, Sở Nam Trúc nhàn nhạt liếc nhìn hàng ghế đầu rồi mới dừng lại, Quý Mộc Ly bí mật trộm liếc nhìn đũng quần của Sở Nam Trúc.

Thằng nhóc tốt, không có nổi dậy, thì ra là không được, không được mà còn muốn ăn đậu hũ của người khác, đây không phải là muốn làm khổ mình sao?

Quý Mộc Ly bĩu môi lắc đầu, ấn cửa kính xe xuống để gió tát vào mặt, thành phố đầy rẫy những người có bí mật, chồng cô không được nên cô mới mua thuốc từ Bạch Liên Hoa, Sở Nam Trúc không được, nên Kỷ Vãn cũng mua thuốc.

Chỉ là bọn họ đều bị Bạch Liên Hoa lừa gạt, cho nên nghĩ bốn người bọn họ thật sự có cùng bệnh, nói đến đây Quý Mộc Ly mới nhớ tới cô phải đến chỗ Bạch Liên Hoa để tính sổ, bị lừa tới 10.000 tệ. Thế mà xài thuốc xong lại mọc ra lông dài y như có phép màu! Cô ấy và chồng đã cãi nhau về chuyện này mấy ngày nay.

Mỗi sáng chồng cô phải dậy sớm nửa tiếng để cắt lông.

Thở dài một tiếng, cô nhìn Sở Nam Trúc ánh mắt có một tầng thương hại: “Nam Trúc, em phải chú ý đến thân thể của mình.”

“Cái gì?”

“Không có gì—” Quý Mộc Ly lại đóng cửa kính xe: “Chỉ muốn dặn em lát nữa uống ít rượu thôi, à còn có ít uống Coca lại."

Coca diệt t*ng trùng, đừng uống nếu không sẽ bị ít đi.

“Tại sao chị lại nói vậy?”

“Đừng hỏi quá nhiều, đều là muốn tốt cho em,” Quý Mộc Ly quay đầu lại nói với Kỷ Vãn, “Em cũng vậy, Kỷ Vãn, các em phải cố gắng”.

Cô nói xong lấy từ trong túi xách ra một bộ tai nghe, đeo vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, không còn quan tâm đến hai người héo hon này nữa.

Mặt Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc đầy vẻ nghi ngờ.

Sở Nam Trúc cảm thấy người đại diện của mình càng ngày càng ngốc, lúc nói chuyện luôn là ông nói gà bà nói vịt, đơn giản không để ý tới cô, nhưng những gì cô vừa nói lại nhắc nhở Sở Nam Trúc một điều: "Nhân Nhân, em có thể uống rượu không? Có thể lát nữa sẽ có người tới kính rượu."

"Uống rượu? Uống thì cũng được, chỉ là em uống rượu xong thì dễ... Ừm..." Sắc mặt Kỷ Vãn có chút xấu hổ, đây lại là một lịch sử đen khác.

“Dễ cái gì?”

Kỷ Vãn không muốn nói, Sở Nam Trúc không cho phép cậu che giấu bất kỳ bí mật gì, đè người vào trong góc hôn hôn sờ sờ, chỉ là muốn dỗ dành cậu mau nói.

Nói lời khách sáo, thậm chí phải dùng đến ba thủ đoạn bừa bãi, cù ngứa, Kỷ Vãn bị hắn cọ xát, cậu súc vào trong góc, hai tay ôm lấy cổ Sở Nam Trúc, nói một cách yếu ớt, "Em nói nói nói."

Buông Kỷ Vãn ra, Sở Nam Trúc nhướng mày chờ đợi.

"Chính là rất dễ mượn rượu làm càn. Bạn cùng phòng của em bị em quậy qua một lần, nên mỗi khi em uống say bọn họ sẽ trói em lại, không cho em quậy họ."

"Họ quậy phá em!" Sở Nam Trúc cảm thấy ánh sáng màu xanh lá lóe lên khắp đầu: “Họ quậy em như thế nào à?”

“Không phải họ quậy em mà là em quậy họ.” Kỷ Vãn biết nói ra chuyện này Sở Nam Trúc sẽ nổi điên, sớm biết vậy đã nói dối từ lâu rồi.

“Vậy thì nói cho anh biết, chính xác thì em làm như thế nào?” Sở Nam Trúc muốn biết mình bị phủ xanh đến mức nào, là sân bóng hay thảo nguyên Amazon.

“Ừm--- để em nghĩ xem.” Kỷ Vãn suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút xấu hổ: “Chỉ là em thích lột quần áo của người ta thôi.”

“Em thật sự lột quần áo của người ta!” Sở Nam Trúc tức giận đến cả mặt trở nên vặn vẹo, nhe răng trợn mắt, Kỷ Vãn rụt cổ lại, sao cậu có thể cảm thấy nguy hiểm đến vậy.

Sở Nam Trúc nắm chặt tay, liếc mắt nhìn Kỷ Vãn: "Sau đó thì sao?"

"A? Không có sau đó, chỉ lột có một lần..." Kỷ Vãn nép vào trong góc, không gian bị Sở Nam Trúc đè càng nhỏ lại, nhưng Sở Nam Trúc vẫn không muốn buông tha cậu, lại tiếp tục ép chặt, tiến sát đến, hận không thể ---- hắn hận không thể đem Kỷ Vãn tiến vào cơ thể mình, cốt nhục hòa làm một.

"Em chỉ lột áo khoác của bạn em--" Kỷ Vãn quả thực khóc không ra nước mắt: "Bạn cùng phòng đều là trai thẳng, họ đều có bạn gái, trong ký túc xá chỉ có em là cẩu độc thân thôi. Ai u Sở Nam Trúc, anh đừng ăn dấm mà. Đó là chỉ một cái, một cái áo khoác thôi."

Sở Nam Trúc không muốn thuận theo buông tha cậu, trong lòng vẫn rất khó chịu, bực bội muốn chết: "Anh sẽ không ---- trừ khi---"

"Trừ khi, em đồng ý với anh một chuyện."

"Chuyện gì vậy?"

Sở Nam Trúc cúi đầu nói một câu bên tai cậu, Kỷ Vãn nghe xong sởn cả tóc gáy, định đấm hắn một phát, nhưng lại bị Sở Nam Trúc đỡ lấy, cười nói: “Chúng ta xem như chuyện đã định rồi.”

Kỷ Vãn định nói anh tưởng bở, nhưng còn chưa nói ra, chiếc xe dừng lại, Quý Mộc Ly cởi nút tai nghe của mình ra rồi nói với họ: "Mau xuống xe, còn ở đó đùa giỡn!"

Sở Nam Trúc giúp Kỷ Vãn sửa sang lại quần áo, thuận tiện dùng ngón tay giúp cậu sửa lại mái tóc rối bù: “Đi thôi, đi vào cùng anh.”

Nói xong, hắn đưa tay ra làm động tác mời quý ông, Kỷ Vãn: “Điên rồi, không sợ bị chụp ảnh sao? "

Sở Nam Trúc im lặng một lúc:" Nếu em muốn, anh có thể công khai, không sợ bị chụp."

Kỷ Vãn không ngờ hắn lại nói ra điều này. Nghe vậy cậu cảm thấy thực sự rất sốc: "Có chuyện gì vậy? Tự dưng lại nói như vậy?"

"Anh chỉ đang nghĩ - đến khi nào thì anh mới có thể nắm tay cùng em đi dạo trên phố một cách công khai, không muốn em chịu ấm ức."

Kỷ Vãn nhìn hắn một lúc, bàn tay dùng sức tát móng vuốt của Sở Nam Trúc: “Không cần, ông đây bí mật nắm tay anh, một chút cũng không ấm ức."

Sau đó, cậu kéo cánh cửa xe tự bước xuống một mình, không phải không bị cảm động, nhưng xét đến tương lai của Sở Nam Trúc, cùng những gì hắn sở hữu, Kỷ Vãn cảm thấy mình không thể ích kỷ như vậy, loại chuyện công khai hay không công khai này, chỉ để làm cho người khác xem thôi, không thú vị cũng không cần thiết.

“Em tức giận sao?” Sở Nam Trúc thấy Kỷ Vãn không nói chuyện, nghĩ rằng cậu không vui vì những gì hắn nói vừa rồi.

"Không —— Sở Nam Trúc——" Ở trước cửa ra vào Kỷ Vãn dừng chân lại, xoay người, khoảng cách hai người rất gần.

Sở Nam Trúc: “Sao vậy?”

Ánh mắt Kỷ Vãn lóe lên: “Không, chỉ là -- Em đồng ý với anh.”

Sở Nam Trúc giật mình, đồng ý cái gì? Có phải là đồng ý với những gì hắn vừa nói không? Hắn muốn hỏi rõ ràng nhưng Kỷ Vãn chỉ hihi haha bỏ lại hắn tự mình vào trong.

Sở Nam Trúc không nén được nội tâm mừng như điên.

°°°

Sở Nam Trúc đã tham gia vào tiệc rượu như thế này vô số lần, nghe nhiều, quan sát nhiều, đối với danh lợi cũng tốt, hay danh vọng cũng vậy, hắn đã không còn quan tâm quá nhiều.

Đầu tư lần này là một công ty lớn, thấy nhân vật chính là Sở Nam Trúc, cả vai phụ cũng là một nhân vật lớn, số tiền đầu tư bổ sung được công bố.

Thực ra cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, nhà sản xuất không thể không ăn miếng mỡ béo ngậy được dâng tận miệng, nên nhất định phải công bố loại chuyện này.

Sở Nam Trúc đứng phía sau đạo diễn, theo sau hắn nâng ly chúc mừng các nhà đầu tư từ mọi tầng lớp, hắn ăn nói nhã nhặn, tự nhiên hào phóng, rượu cũng uống đủ, cũng may là tửu lượng hắn tốt, đây cũng là một loại thiên phú.

Kỷ Vãn đi theo sau hắn bưng ly Coca, Mặc dù chị Mộc đã yêu cầu cậu uống ít chút, nhưng mà ngoài rượu cũng chỉ có thứ này, tất nhiên Sở Nam Trúc sẽ không cho cậu uống rượu, nên Kỷ Vãn chỉ có thể uống cái này.

Cuối cuộc thì những ông lớn này cũng uống no say, xem ra bữa tiệc cũng sắp kết thúc.

Sở Nam Trúc cùng với người khác từ biệt rồi kéo Kỷ Vãn leo lên cầu thang, tầng của dãy phòng cao cấp khá cao, để tiết kiệm sức lực làm những việc quan trọng hơn cho nên lần này Sở Nam Trúc không cõng Kỷ Vãn nữa mà cùng cậu leo lên.

“Mệt không?” Sở Nam Trúc hỏi Kỷ Vãn khi hai người leo được nửa đường.

Kỷ Vãn thở hổn hển: “Em không mệt.”

Sở Nam Trúc len lén nắm lấy bộ phận không thể miêu tả của Kỷ Vãn: “Chờ lát nữa tắm rửa sạch sẽ.”

Kỷ Vãn phản xạ có điều kiện sờ lên nốt ruồi trên bụng, lòng thầm nghĩ: Lần này thật sự đến rồi, trận chung kết.

Mở cửa, đút thẻ vào, bật đèn, giây tiếp theo, Kỷ Vãn bị Sở Nam Trúc ấn mạnh vào tường dùng sức hôn, đầu lưỡi tê dại.

Nụ hôn của Sở Nam Trúc dần dần di chuyển xuống dưới, có chút khó nhịn thở hổn hển, sau đó mở đôi mắt đỏ hoe nhìn căn phòng, phong cách Bắc Âu, trang trí rất lãng mạn, trên giường thậm chí còn rải đầy hoa hồng trần tục, hai chai sâm panh đặt trên bàn, rèm chưa đóng, có thể nhìn thấy bãi biển vắng lặng về khuya.

Đây là mong muốn của Sở Nam Trúc, cùng cậu tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất, suy cho cùng cũng là Nhân Nhân người hắn yêu nhất, là người hắn cưng chiều từ khi còn bé, hắn muốn làm ở một nơi hoàn hảo nhất, chỉ là do chuyến đi ở đảo quốc bị quấy rầy nên vẫn chưa thực hiện được.

Sở Nam Trúc định cởϊ qυầи áo của cậu, nhưng hắn nhớ tới thỏa thuận kia, vì vậy hắn nhướng mày nói: "Chuyện em đồng ý với anh đâu?"

Kỷ Vãn nâng cẳng chân mình lên, đá Sở Nam Trúc một cái, hung dữ nói: "Anh chờ đó."

Cầm chai rượu sâm panh lên, lắc lên lắc xuống, sau đó dùng một cái vít vặn để mở nắp chai, một tiếng "bụp", bọt trắng từ bên trong tràn ra.

Kỷ Vãn không dùng ly, trực tiếp ngửa đầu uống, uống hết nửa chai, Sở Nam Trúc ở một bên xem, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đừng uống nhiều như vậy, đừng uống nhanh như vậy, coi chừng bị sặc"

Thực tế hắn đang xoa tay, không thể kìm được!

Kỷ Vãn nấc lên một tiếng, mặt đỏ bừng ngay lập tức, đứng ngồi cũng không vững, hóa ra có người say nhanh như vậy.

Sở Nam Trúc nhịn xuống xúc động muốn vồ tới, ra vẻ nghiêm túc: “Bắt đầu đi.”

Kỷ Vãn chỉ vào hắn: “Lão lưu manh.”

Sở Nam Trúc: “…”

Nhưng Kỷ Vãn vẫn hành động, cậu chậm rãi lột từng kiện quần áo của mình ra, thắt lưng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh rất nhẹ.

Vừa nãy đồng ý, sau khi Kỷ Vãn uống rượu xong, phải điên một chút, diễn cho Sở Nam Trúc xem.

Sở Nam Trúc dần dần hóa khỉ đầu chó.

“Nhân Nhân,” Hắn bước đến chạm vào má Kỷ Vãn, Kỷ Vãn nắm tay hắn xoa xoa, nhưng ngay sau đó, Kỷ Vãn dùng sức.

Chỉ là hành động tiếp theo của Kỷ Vãn, dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ đến được.

Sức mạnh của cậu từ đâu ra? Sở Nam Trúc bị ném xuống, cho dù muốn lật lại... cũng không làm được.

Chuyện gì thế này?? Sở Nam Trúc rất ngạc nhiên.

“Anh không được phép nhúc nhích!!” Kỷ Vãn bất mãn vì Sở Nam Trúc luôn muốn lật người, con ma men lớn tiếng quát: “Anh không được cử động nữa!!”

“Không đúng!! Tư thế sai rồi!!"

"A! Anh không... Anh không..." Kỷ Vãn líu lưỡi nói: "Anh không nghe lời, em là chồng, ah! Em muốn, em muốn kêu chú lông thối đáng ngất anh, hehehe~"

Lông thối vừa xem diễn vừa ăn dưa chưa từng chủ động, lông trên cổ tay Kỷ Vãn bỗng chốc biến mất.

Phía sau đầu Sở Nam Trúc xuất hiện một cái móng heo nhỏ lông đen bị trọc một mảnh, "bốp" một cái, Sở Nam Trúc chỉ cảm thấy hai mắt bị một tầng lông đen che lại, vài giây sau, mí mắt nặng trĩu, trước khi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy bé vợ Nhân Nhân xinh đẹp của hắn, cười hì hì cưỡi ở trên người hắn.

"Hì hì hì ~"

Nội dung phía sau không thể miêu tả~

Không thể miêu tả hai lần, sóng yên biển lặng, nốt ruồi Sinh Con phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo trong đêm đen.

—————---------------------------————

Hai đứa không thể miêu tả rồi đó:))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương