****

Có những thứ mất rồi không bao giờ tìm thấy, đó ắt không phải của mình

Có những thứ ta không thấy bao giờ nhưng nó là của mình, dù thế nào đi chăng nữa

Có những thứ mang đi tất cả lúc này, nhưng có thể nó sẽ mang về tất cả vào một lúc nào khác.

Có những thứ mang đi một kết thúc, sẽ đem lại cho ta một khởi đầu.

Có hai chiếc máy bay cùng cất cánh mang hai con người rời xa nhau, mang lại một thử thách trong tình yêu, mang lại một cơ hội cho một khởi đầu mới. Và quan trọng hơn, nó là định mệnh.

5 năm sau

Trên một chuyến xe buýt, gần cửa ra vào có một cô bé, cổ mang sợi dây chuyền định mệnh, tai đeo chiếc tai nghe Ipod chân nhịp theo tiếng nhạc.

Xe buýt dừng, một chàng trai đeo kính gọng trắng,cổ quàng một chiếc khăn len xám bước lên xe, loay hoay tìm chỗ ngồi giữa chiếc xe chật hẹp.

_ Cô vui lòng nhường tôi phần ghế còn lại chứ_ chàng trai lịch sự hỏi cô bé

Giật mình, cô bé quay đầu laị, sững sờ. Vẫn chiếc khăn đó, vẫn khuôn mặt đó_ tất cả đều là của cô.

_ Tôi đã mắc nợ anh thì phải_ cô bé lùi vào sát cửa sổ

_ Không, cô không nợ gì tôi cả, nhưng ... CÔ THUỘC VỀ TÔI, mãi mãi đấy_ hắn ôm chặt nó vào lòng, không buông, và cũng không bao giờ buông ra nữa

Có ai biết chiếc xe này đang dừng lại trước cổng nhà thờ

Nó ngồi xuống chiếc ghế đá, đặt dưới gốc của cây bàng già. hắn ngồi xuống bên cạnh

_ mệt chứ ?_ hắn hỏi

_ Một chút _ nó đáp lại, mắt lim dim_ giờ thì tui thấy buồn ngủ

_ Cho nhờ bờ vai nè, tui tính rẻ thui

_ Ờ ha, tui nhờ một lát, cứ ghi nợ đó nha

Nó vô tư tựa đầu vào vai hắn, thanh thản nhắm nghiền đôi mắt lại .Mặc cho ngày mai thế nào đi chăng nữa. Hắn ngồi đó không nhúc nhích, sợ nó tỉnh dậy, sợ một thứ jì đó vô cùng quan trọng sẽ vụt mất. Hắm cứ ngồi như vậy cầu mong cho hạnh phúc mong manh kéo dài mãi.

Sương đêm lạnh phả vào người làm nó tỉnh giấc

_ Tui ngủ lâu vậy hả, sao hem đánh thức tui dậy ?_ nó vừa dụi mắt vừa hỏi

_ Tui cũng mới thức dậy thui, mà cô tưởng đánh thức cô dậy dễ lắm hả

_ sorry nha, thui về nào, nó đứng dậy quay đầu chìa tay cho hắn

_ Đợi đã

Hắn rút một chiếc hộp nhỏ làm bằng kim loai, bên ngoài bọc lớp vải nhung đỏ

_ jì vậy_nó đưa mắt hỏi

_ Thì cô cứ cầm lấy đi_ hắn nói rồi bỏ đi để lại một mình nó đứng đó

Nó mở nắp hộp, một chiếc dây chuyền deo cổ làm bằng vàng trắng, gắn với một mặt đá màu xanh dương. Phải nói hắn quả là có con mắt tinh tế. Mà khoan đã, chưa hết bên trong mặt đá là chữ “N” được làm tinh xảo . Nó ngơ ngác nhìn chiếc dây chuyền ngước lên thì hắn đã đi khuất tự lúc nào. Giật mình, nó bỗng cảm thấy sợ hãi. Không phải nó sợ bóng đêm đang bao phủ xung quanh, nó sợ phải cô đơn một mình bước đi, sợ rằng nó sẽ ngoảnh mặt lại, sợ rằng nước mắt nó sẽ rơi, sợ rằng nó sẽ chẳng thể bỏ lại tất cả.

Có chút jì đó mặn và cả đắng nữa đọng lại trên khoé môi. Không nó không khóc, không thể khóc. Nó phải đi thôi “dù chỉ một mình”, phải! chính nó đã chọn như vậy, nó phải bước đi, sẽ không khóc, sẽ chẳng quay đầu lại. Định đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt mặn chát, nhưng đã có một bàn tay to lớn và ấm áp đã thay nó làm điều đó.

_ đừng khóc nhè thế chứ, xấu quá, khỉ sợ ma hả_ một giọng nói quen thuộc và ấm áp vang lên bên tai nó

_ Ai bảo tui sợ ma, mà anh về rồi cơ mà_ nó hếch mặt lên cãi lại

_ Thật hok dzị, thế ai vừa khóc nhè đó

_ Khóc đâu, có cái jì ở trong mắt thui àh

_ Thật hả, đưa tui xem nào_ hắn tưởng thật, kéo mặt nó sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt.

Nó vội vàng đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng

_ thôi khỏi, tui gạt ra được rồi. _ nó quay mặt đi_ sao anh hok về đi ?

_ Àh, tui định về nhưng nhớ ra là mình đánh rơi một thứ quan trọng, nên quay lại tìm

_ Thật hả, anh làm rớt cái jì vậy, để tôi tìm giúp

_ Không cần đâu, tôi tìm thấy rồi

_ Vậy về thôi_ nó quay đi_ cái quái jì thế nhỉ

Hắn lẽ đẽo theo sau, cười mỉm lắc đầu. Cô thật ngốc, cô nàng của tôi ơi. Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải làm thế chứ. Sao cô không cho tôi biết cô đang nghĩ jì, sao cứ để tôi như một thằng ngốc thế này. Cô không biết thứ quan trọng nhất của tôi sao ? Tôi không đành lòng để lại nó, nhưng tôi phải làm vậy thôi.

Ánh đèn cao áp phía xa rọi vào khuôn mặt nó, long lanh hai hàng nước mắt.

_ Cô làm sao vậy, sao hok chịu nói dzị_ hắn quát lên có vẻ hơi giận dữ

_ Tui hok sao, chỉ là chân đi nhiều, ngồi lâu nên hơi đau thui_ nó nói dối_ anh cõng tui đi, tui hết khóc liền àh

_ Lên đi, hắn lom khom cúi người xuống

_ Cám ơn, anh cứ ghi nợ đó nhé, tui sẽ trả đủ

Mỉm cười xót xa, nó tự nói với lòng mình đây sẽ là lần cuối nó mềm lòng. Lần cuối rồi, cho tôi làm nũng anh chút nhé. Xin cho tôi một lần được là tôi

_ Tặng anh này, nó chìa hộp quà to được gói gém cẩn thận với những chiếc nơ xinh xắn , rồi bỏ lên phòng trước để lại một thằng ngốc đứng một mình .

Có phải hôm nay là giáng sinh ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương