Vòng vo một trận cuối cùng thì vẫn phòng ai người tắm, biết thế lúc đầu không phải cãi nhau rồi.
Giản Kiều tắm xong thì vẫn thấy hơi đói mặc dù người khá là nhỏ nhắn nhưng cái bụng thì chứa bao nhiêu thức ăn cũng không xuể.

Đang tính xuống bếp ăn mì tôm thì bị Hoắc Thẩm Dịch nhìn thấy.
Anh bất giác lên tiếng "Cô lại muốn làm cái gì nữa?" Giản Kiều quay người lại mà giương đôi mắt dễ thương nhìn người đàn ông trên tầng.
Chết tiệt sao cô nhóc này cứ hở là căng cái khuôn mặt gây chết người kia nhìn mình cơ chứ.

Đúng thật là không thể hiểu nổi mà ước gì bây giờ có thể đá văng cô ta ra đường. Hoắc Thẩm Dịch đỏ hết cả mặt mà ho mấy tiếng "Khụ, khụ, đói à?"
Không giấu diếm được người đàn ông nên Giản Kiều liền gật đầu mấy cái, rồi lại quay người đi đến phòng bếp.

Hoắc Thẩm Dịch cũng đi xuống khỏi cầu thang.
Hắn biết là cô lại bắt đầu ăn mì tôm rồi, mấy cái thứ này rõ ràng chưa từng xuất hiện ở cái biệt thự này từ khi có Giản Kiều đến.
Hắn giật gói mì tôm trên tay cô cùng mấy thứ đồ ăn không lành lặn khác cứ thế vứt vào sọt rác.


Giản Kiều trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thẩm Dịch muốn chất vấn.
"Cô dám trừng tôi, từ nay còn dám ăn mấy thứ này thì coi chừng tôi.

Sang một bên đứng đi." Hoắc Thẩm Dịch cảnh cáo rồi đẩy cô nhóc đang mang khuôn mặt khó chịu kia.
Anh ta lại muốn giở trò gì đây? Có mấy người đàn ông vô bếp mà không gà bay chó sủa chứ. Nhìn lên nhìn xuống một lượt, Giản Kiều cũng chẳng đánh giá cao gì người đàn ông trước mắt.
Sau một hồi xì xèo thì một tô cơm rang tôm, thịt ra đời.

Hoắc Thẩm Dịch chẳng nấu mấy thứ dầu mỡ mà chỉ toàn thực thẩm có lợi cho làm da phụ nữ.
Đúng là đẹp mắt nhưng không biết ăn vào lại ra cái mùi vị gì nữa.

"Ăn nhanh còn đi ngủ, thời tiết này mà cô còn ăn mặc mỏng manh như thế này à?"
Quay đi quay lại Hoắc Thiếu Khanh bây giờ mới để ý đến bộ quần áo thiếu sức sống của cô nhóc.

Hắn cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ném cho Giản Kiều lạnh lùng lên tiếng "Mặc vào không cô mà chết ở biệt thự của tôi thì lại mang tiếng.

Đừng có mà đi nhầm phòng đấy."
Lại còn đi nhầm phòng, rõ là muốn ngủ với Giản Kiều nhưng lại không nói thẳng mà cứ ấp a ấp úng.

Hắn lên lầu trước để lại Giản Kiều một mình thưởng thức món cơm ngon nghẻ.
Đưa thìa cơm đầu tiên vào miệng quả thực Giản Kiều rất bất ngờ, đúng là hơn hẳn tài nấu ăn của cô rất nhiều.

Chỉ là không biết cách chắm sóc người khác thôi, nhìn cái mặt ít cười thế nhưng mà lương tâm thì vẫn không đến nỗi nào.

Dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp Giản Kiều mới đi đi ngủ, đi thẳng một mạch lên tầng.

Lại không biết theo quán tính mà đi vào phòng của Hoắc Thẩm Dịch.

Chẳng có ánh đèn khiến Giản Kiều khá sợ hãi cô đi đến cạnh chiếc rèm rồi từ từ kéo mở cho ánh sáng của bầu trời rọi vào.
Lò mò leo lên giường thì bị một bàn tay lôi lấy ôm vào lòng.

Cô cứ nghĩ Hoắc Thẩm Dịch đã ngủ nhưng không ngờ hắn lại giả bộ.
"Có phải ăn cơm của tôi rồi thì nên chơi trò gì kích thích hơn không, vừa hay làm ấm người." Miệng lưỡi đúng là vô sỉ số một, với lại Giản Kiều còn đến ngày nên đừng hòng mà chạm vào.

Muốn cũng không được.
Chẳng mấy lo lắng cô từ từ buông lời "Anh phải biết kiềm chế đi, tôi còn đang đến kì.

Với lại lỡ như sau này tôi không ở đây thì sao."
Lại đòi rời khỏi mình à, ai cho cô ấy cái gan này vậy. Mặt đen như đít nồi hắn nghĩ ngợi rồi nói "Đừng có mơ mà rời khỏi tôi, im lặng mà ngủ đi không thì đừng trách."
Giản Kiều nghe thấy Hoắc Thẩm Dịch vậy lòng nhue nhẹ nhõm hẳn rồi nằm trong vòng tay ấm áp, to lớn của người đàn ông mà ngủ.

……………
Vẫn như thường một ngày mơi bắt đầu dường như chúng là một vòng lặp của thời gian, Giản Kiều mơ màng đi xuống lầu ngồi xem ti vi.
"Cô Trịnh được biết lần trước ở sân bay cô đã lên xe của một người đàn ông, vậy đó liệu là xe của một kim chủ giàu nào hay là tài xế riêng của cô vậy." Một MC trên chương trình phỏng vấn Trịnh Hy Hy với những câu hỏi hóc búa.
Đi đâu cũng gặp Trịnh Hy Hy số gì gì đâu không biết nữa, lại còn hỏi mấy câu hỏi khiến Giản Kiều khá là tò mò.
"Tôi cũng không muốn giấu diếm gì các bạn, thật ra lần trước là Hoắc thiếu đến đón tôi.

Tại vì mới vừa về nước người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh ấy nên tôi đã gọi anh ấy tới đón." Trịnh Hy Hy cười giả tạo qua ống kính máy ảnh khiến Giản Kiều có chút ghen ghét.
Rõ không phải là gì của Hoắc Thẩm Dịch nhưng cứ hễ thấy hắn với Trịnh Hy Hy đi với nhau khiến cô rất khó chịu.
"Mình lại bị làm sao vậy chứ, cũng khiinh phải chuyện của mình thì mình lấy tư cách gì quan tâm đây?" Ngồi bất thình lình như pho tượng miệng cứ lảm nhảm mấy câu là lạ.
Hoắc Thẩm Dịch cầm đĩa hoa quả nhét vào tay Giản Kiều mà quăng cho cô một câu ấm lòng "Đừng có mà nghĩ lung tung, tí tôi đưa cô đi ăn."
Ngước nhìn người đàn ông với ánh mắt long lanh "Anh nấu đi, trời lạnh này tôi không muốn ra ngoài."
"Dừng có mà đòi hỏi." Nói xong hắn cứ thế quay người lên lầu, Giản Kiều cũng không chắc hắn có chịu nấu cho cô ăn không nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương