Sau khi sự kiện kia qua đi, ta và Tạ Lan cũng không gặp lại nhau.

Ta thử không nghĩ về hắn, nhưng đến khuya lại mơ thấy hắn ôm Phùng Tĩnh Nghi rời đi, phất tay nói với ta:
"Lục Ninh, người con gái định mệnh của ta đã tới, vị trí dự bị của ngươi không còn nữa rồi!"
Ta liều mạng kêu khóc, cầu xin hắn không cần bỏ mặc ta.

Nhưng hắn lại không chút lưu tình gạt đi, bỏ lại ta ở phía sau.

! ! ! ! ! ! ! !
Sau khi tỉnh lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

Ta nghĩ rằng, ta ở bên Tạ Lan rất lâu, mười năm đến hòn đá cũng sẽ có cảm tình huống chi là người sống sờ sờ.

Nhưng không sao, sớm hay muộn ta cũng buông bỏ được.

Thời điểm gặp lại Tạ Lan là trong hôn lễ của bạn học cấp ba.

Sau khi nhận được thiệp mời, ta do dự thật lâu, sợ gặp phải Tạ Lan.

Nhưng quan hệ giữa ta và cô dâu không tệ, không đi thì không ổn lắm, cuối cùng vẫn là nhắm mắt mà tới.


Kết quả là đến cửa khách sạn, ta ngoài ý muốn đụng phải Đoạn tổng đầu tiên.

Hắn mặt bộ âu phục chế tác màu xám, áo sơ mi lại không cài cúc trên cùng trông có chút tùy ý.

Ta cảm thấy hắn nhìn thấy ta nhưng lại quay đầu làm bộ không thấy ta.

Ta cũng không quá để ý, đi qua chào hỏi:
"Thật trùng hợp, Đoạn tổng, ngươi cũng ở đây sao?"
Đoạn tổng quay đầu nhìn qua tựa như vừa mới phát hiện ra ta:
"Là Lục Ninh à? Đúng là rất trùng hợp, ta tới dự hôn lễ của bạn học.

"
Ta thuận miệng hỏi: "Ngươi cùng chú rể là bạn học?"
Đoạn tổng nhìn thẳng vào ta, biểu tình không hiểu vì sao có chút không tốt.

Một lát sau, hắn mới trả lời: "Không phải, là bạn học của cô dâu.

"
"Bạn cấp ba.

" Hắn cường điệu.

Ta có chút ngạc nhiên: "Ta và cô dâu cũng là bạn học cấp ba, vậy nên hai chúng ta cũng là bạn học?"
Khoảng chân mày Đoạn tổng nhăn có thể kẹp chết một con ruồi, hừ lạnh nói: "Đúng không?"
Ta lo lắng nhìn về phía Đoạn tổng, suy đoán có phải hắn cùng cô dâu đã từng có mối quan hệ gì không thể nói hay không, nếu không thì vì sao thái độ lại trở nên ác liệt như vậy.

Ta thử thăm dò: "Đoạn tổng, có một số việc cũng đã qua rồi, cũ không đi thì mới không tới, ngươi không cần xúc động, xúc động chính là ma quỷ.

"
Đoạn tổng đen mặt nói: "Ngươi nói bậy gì đó?"
Ông chủ có vẻ như tức giận, khả năng là hắn không muốn nhắc lại chuyện đau lòng, ta liền nói sang chuyện khác: "Ta học cấp ba sao chưa gặp qua ngươi? Ngươi học lớp nào?"
Đoạn tổng hít sâu một hơi: "Lục Ninh, ta tên là Đoạn Thích.

"
Ta ngạc nhiên.


Hàng ngày đều gọi Đoạn tổng, ta thật đúng là đã quên tên đầy đủ của hắn là gì.

Chỉ là sao tên này lại nghe quen tai như vậy?
Ta nhíu mày tự hỏi, sau một lúc mới khiếp sợ trừng lớn đôi mắt: "Ngươi là Đoạn Thích, cái người mập ----"
Xong rồi!
Trước mắt ta tối sầm!
Đoạn tổng lại không tức giận, đôi mắt đào hoa hơi sáng lên, biểu cảm tốt một chút.

"Đúng.

" Hắn hoàn thiện nốt câu nói dở dang của ta "Chính là cái người mập mạp đó.

"
Ta phát ngốc một lát.

Lúc học cấp ba, lớp bên cạnh có một cậu nhóc mập, thành tích của hắn khá tốt, trong nhà rất có tiền.

Nhưng bởi vì quá béo, thành tích học thể dục rất kém, khi lớp ta học thể dục, ta luôn nhìn thấy hắn cô đơn lẻ loi ngồi một góc, không ai muốn cùng nhóm với hắn.

Các tật xấu khác ta đều có thể sửa chỉ có mềm lòng vẫn luôn không sửa được nên rất nhiều lần chủ động tạo nhóm với hắn.

Nhưng năng lực vận động của hắn rất kém cỏi, hai người chúng ta một nhóm đánh cầu lông luôn không vượt qua điểm trung bình, khiến ta rất nhiều lần không đạt điểm tối thiểu, rất nhiều người đều khuyên ta đừng quản hắn, nhưng ta luôn ngại để hắn một mình, vẫn tìm hắn tạo nhóm rất nhiều lần.

Ta nhớ rõ sau một lần chúng ta lại không đạt điểm trung bình, hắn khóc rất thảm, sống chết không muốn cùng nhóm với ta, hung hăng mà kêu ta tránh ra.

Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể đổi bạn cùng nhóm.


Chuyện này với ta chẳng có gì đáng nói, cậu nhóc mập mạp kia giống như đưa cho ta không ít đồ, nhưng lúc ấy ta chỉ một lòng nhào vào Tạ Lan, không hề để ý đến.

Sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng liên lạc qua.

Ta nheo mắt lại, cậu nhóc mập đó không ngờ lại là Đoạn tổng?!
Ta hoảng hốt nhìn gương mặt như minh tinh của Đoạn tổng, nhớ không lầm trong đại hội thể thao của công ty, ta đã thấy hắn có đến tám khối cơ bụng!
Đoạn tổng này không phải là lần nữa đầu thai đi?
Trách không được mọi người đều nói người mập là cổ phiế tiềm năng!
Thấy ta nhớ ra rồi, trong mắt Đoạn tổng hiện lên một chút ý tứ không rõ, hắn vừa muốn nói chuyện thì cách đó không xa lạnh lùng truyền đến một câu:
"Hai người các ngươi đang làm gì?!"
Ta quay đầu, nhìn thấy Tạ Lan nắm tay Phùng Tĩnh Nghi quá chói mắt, làm ta nhớ tới nhục nhã ngày đó, không tự chủ được muốn chạy trốn.

Đúng lúc này, Đoạn tổng liếc mắt nhìn biểu cảm của ta.

Hắn nhấc mí mắt lên, một cánh tay vòng qua bả vai ta.

Trong lúc mắt ta dại ra, khóe miệng hắn mang ba phần ý cười, nói với Tạ Lan: "Đây không phải bạn học cũ sao? Ta đang mang theo người thân đến tham dự hôn lễ.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương