Lưu Ngạo Vân hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Hàm sẽ đến, mười năm không thấy, tiểu hoàng tử nói chuyện non nớt cũng không còn, thay thế là thiếu niên cười tuỳ ý lại mang vài phần phong tình, thiếu niên môi hồng răng trắng nổi bật với áo choàng vàng nhạt, dáng vẻ đạm cười dừng trong lòng Lưu Ngạo Vân.

Thẩm Hàm ngồi trên xe lăn, thấy Lưu Ngạo Vân kinh ngạc, vì thế hơi hơi mỉm cười, thân mình dựa vào bên trai tay vịn, một tay đỡ cằm, mang theo vẻ đẹp bệnh trạng.

“Ngươi…… Sao ngươi lại tới đây?” Lưu Ngạo Vân trở nên chân tay luống cuống, không biết vì cái gì tim đập kinh hoàng lên, hắn chỉ có thể trộm trấn an mình, nhất định là thời gian lâu không gặp, cho nên quá mức khẩn trương, nhất định vậy.

Lai Thuận phía sau Thẩm Hàm đã thập phần già nua, đầu tóc trắng, đầy mặt nếp nhăn, tinh thần tựa hồ không tệ lắm, nhìn tướng mạo cũng biết không phải lão nhân khắc nghiệt, hẳn mấy năm nay Thẩm Hàm không tệ bạc ông.

“Tần Thừa tướng có tới, Đinh tướng quân có tới, bổn vương sao lại không thể tới?” Thẩm Hàm vẫn cười, tuy lời nói tựa như khiêu khích, nhưng trong giọng nói lại không nửa phần khiêu khích.

“Không phải, ta không biết là ngươi.” Lưu Ngạo Vân giải thích.

“Hiện tại biết là ta?”

Không biết vì sao, Lưu Ngạo Vân luôn cảm thấy hiện tại Thẩm Hàm có loại khí thế hùng hổ doạ người, mà mình ở trước mặt hắn cũng lùn vài phần, tỷ như hiện tại, Thẩm Hàm đạm nhiên hỏi một câu nếu biết người đến là hắn thì sao, Lưu Ngạo Vân cũng không biết trả lời thế nào.

Thẩm Hàm thấy Lưu Ngạo Vân đùa khá tốt, vì thế phụt một tiếng cười ra, Lưu Ngạo Vân thấy hắn cười đến vui sướng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, tươi cười mới nở.

Lai Thuận ở sau Thẩm Hàm cũng khẽ mỉm cười, ông tin Lưu Ngạo Vân không phản bội tiểu chủ tử.

Sau khi cười xong, Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, cùng ta đến phòng chờ, nơi này có thêm 2, 3 trọng thần tới nữa thì tối nay ngươi cũng không cần ngủ.”

“Ngươi đặt phòng khác?”

“Đương nhiên, chất nhi cùng Vân Hoàng thúc nói chuyện, cũng không thể tùy tiện bị quấy rầy.” Thẩm Hàm cười đáp trả.

Quả nhiên, Thẩm Hàm đặt phòng, lại còn không phải một phòng, hắn đặt toàn bộ tầng ba.

Vào phòng xa hoa nhất trong đó, Thẩm Hàm phất tay với Lai Thuận, Lai Thuận gật đầu, đến cửa nhìn.

Lưu Ngạo Vân nhỏ giọng hỏi: “Hàm Nhi, chân của ngươi không có việc gì đi? Đứng lên cho ta xem, ta thấy ngươi ngồi trên xe lăn liền sợ.”

Uy vũ trên đại điện sớm tan, giờ phút này Lưu Ngạo Vân nhìn qua thập phần ôn hòa, trong ánh mắt không có sắc bén, ngược lại tràn ngập quan tâm vui sướng.

Giày Thẩm Hàm sạch sẽ, ngay cả đế giày cũng sạch sẽ, hắn ngồi trên xe lăn, dẫm lên bàn đạp, rồi chậm rãi đứng lên.

Thẩm Hàm đứng lên, Lưu Ngạo Vân mới thở phào một hơi nói: “Này thì tốt.”

Sau đó Thẩm Hàm đột nhiên nhảy tới, Lưu Ngạo Vân còn chưa phản ứng lại, thì hắn bổ nhào vào trong ngực.

Lưu Ngạo Vân cứng đờ cũng không dám động, nhưng không hiểu được, trái tim lại nhanh chóng nhảy dựng lên. Hắn cảm thấy mình lần này thấy Thẩm Hàm, có biến hoá kỳ diệu, mà biến hoá này hắn cũng nói không rõ.

Thẩm Hàm ôm Lưu Ngạo Vân, hồi lâu không buông, hắn hoài niệm ôm ấp đã mười năm, mười năm hắn cũng chưa gặp ái nhân, lần này thấy, hắn tuyệt không buông ra.

Thẩm Hàm có thể cảm nhận được Lưu Ngạo Vân cứng đờ, nhưng như vậy mới nói hắn dao động, nếu hắn vui vẻ tiếp nhận Thẩm Hàm ôm, còn vỗ vỗ lưng cổ vũ gì đó, nói lên hắn căn bản không xem việc Thẩm Hàm ôm trong lòng.

Nếu dao động, không bằng khiến hắn dao động hoàn toàn đi, Thẩm Hàm nghĩ thầm.

Buông Lưu Ngạo Vân, Thẩm Hàm nhìn lỗ tai hắn đã hồng thấu, quả nhiên là ái nhân, chưa bao giờ biết mặt đỏ là gì, thẹn thùng đều phải nhìn lỗ tai, Thẩm Hàm thầm nghĩ.

Lúc buông Lưu Ngạo Vân, Thẩm Hàm cũng không thối lui, mà cứ dán Lưu Ngạo Vân, Lưu Ngạo Vân xấu hổ mà nhìn xà ngang phía trên, tay chân đều vẫn không nhúc nhích.

“Vân Hoàng thúc, cúi đầu, nhìn ta.” Thẩm Hàm nói, dính sát vào thân thể, thoáng động, làm cho Lưu Ngạo Vân càng thêm cứng đờ.

Lưu Ngạo Vân cúi đầu, “Hàm Nhi, ngươi ra sau một chút, gần vậy, ta cảm thấy……”

Một từ “Nghẹn” còn chưa kịp nói ra, đã bị chặn họng.

Lưu Ngạo Vân trợn hai mắt, trên môi truyền đến xúc cảm ôn nhuận ướt trơn, muốn hưởng thụ, Thẩm Hàm đã buông.

Thẳng tắp nhìn Thẩm Hàm, Lưu Ngạo Vân rốt cuộc phản ứng lại đây đã xảy ra cái gì, nghẹn họng nhìn trân trối, Lưu Ngạo Vân nói: “Hàm Nhi…… Ngươi…… Này……”

Thẩm Hàm lại mi mắt cong cong, đạm đạm cười, “Vân Hoàng thúc, chất nhi có sở thích đoạn tụ, mà chất nhi từ lúc 7 tuổi đã muốn làm như vậy, chất nhi thích ngươi mười năm, mười năm cũng chưa thấy ngươi, tha thứ chất nhi nóng nảy, bởi vì chất nhi sợ ngươi lại đi.”

Lưu Ngạo Vân lúc này hoàn toàn bị Thẩm Hàm dọa tới rồi, Thẩm Hàm thấy hắn như vậy, cười nói: “Chất nhi đêm nay đi trước, Vân Hoàng thúc suy nghĩ một chút, đêm mai chất nhi lại đến.”

Thẩm Hàm cố ý tự xưng “Chất nhi”, mỗi lần hắn xưng như vậy, đều có một loại khoái cảm khác.

Hôm nay Thẩm Hàm trở về cung, tâm tình rất tốt, đặc biệt nghĩ đến Lưu Ngạo Vân kinh hách, thì càng thêm cao hứng, thậm chí còn hừ ngâm nga khúc cung nữ thường hát: “Hoa cởi tàn màu đỏ thẫm hạnh tiểu. Yến tử phi khi, nước biếc nhân gia vòng. Chi thượng tơ liễu thổi lại thiếu. Thiên nhai nơi nào vô phương thảo! Tường bàn đu dây ngoài tường nói. Ngoài tường người đi đường, tường giai nhân cười. Cười tiệm không nghe thấy thanh tiệm khẽ. Đa tình lại bị vô tình bực.” (*)

——-

(*) Các bản viết khác:

(1) Hoa tàn, mai xanh đỏ nho nhỏ, khi én bay về, nước xanh quanh, liễu trên cành cũng ít, chẳng có cỏ thơm. Xích đu trong tường ngoài tường, người đi đường ngoài tường, mỹ nữ trong tường cười, tiếng cười cũng dần dần biến mất, nhưng nồng nàn khó chịu tàn nhẫn. Ý anh là gì?

(2) 花褪残红青杏小。燕子飞时,绿水人家绕。枝上柳绵吹又少,天涯何处无芳草!

墙里秋千墙外道。墙外娘子,墙里郎君笑。笑渐不闻声渐悄,多情却被无情恼。

——–

Thẩm Hàm cũng không biết, kỳ thật khúc này cũng là khúc chính mẫu thân thường xuyên ngâm nga, tuy từ hơi có chút thương cảm, nhưng lại đều thập phần vui sướng, khi đó đương kim thánh thượng cũng luôn theo nàng ngâm nga.

Tối, Hoàng Thượng xử lý hết tấu chương tâm tình không tồi, vì Lưu Ngạo Vân đồng ý, tâm tình không tồi, ông nghĩ đi nhìn Thẩm Hàm, rốt cuộc đã hơn một năm không đi xem hắn.

Mới vừa đến Lâm Thanh cung, có thái giám muốn bẩm báo, Hoàng Thượng lại vừa lúc nghe được làn điệu quen thuộc, vì thế phất tay bảo thái giám an tĩnh lại.

Thẩm Hàm vẫn ngâm nga, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, dựa vào mép giường. Hoàng Thượng đi vào phòng thì thấy Thẩm Hàm nhoài mình, ngồi trên giường, thân mình hắn có chút gầy ốm, sắc mặt có chút trắng, nhưng toàn thân lại lộ cảm giác tự tại an tường, như tiểu cung nữ Lục Nhu năm đó.

Trong nháy mắt, đau lòng đến tột đỉnh, vành mắt Hoàng Thượng đều đỏ, nhiều năm như vậy, ông thích nhất là Lục Nhu, đáng tiếc Lục Nhu hồng nhan bạc mệnh, sớm mà đi, lưu lại Thẩm Hàm, lại bị hại hai chân tàn phế, Hoàng Thượng muốn đối hắn tốt cũng không dám.

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ……” Hoàng Thượng chợt ho khan, Thẩm Hàm nghe thanh ho khan, mở mắt, thấy Hoàng Thượng ho khan không đứng thẳng được, đỡ khung cửa mà ngồi xổm xuống.

Thẩm Hàm gọi thái giám lại đây đỡ mình ngồi vào xe lăn, tới trước mặt hoàng thượng, Thẩm Hàm muốn nói gì đó, Hoàng Thượng lại ho khan nói: “Hoàng nhi…… Trẫm…… Khụ khụ…… Trẫm…… Khụ khụ khụ……”

Cuối cùng Hoàng Thượng cũng chưa nói ra lời bản thân muốn nói, mà ngất đi. Hoàng Thượng ngất xỉu, hậu cung loạn thành một đoàn, thẳng đến ngày thứ hai thái y nói chỉ là làm lụng vất vả quá độ, nghỉ ngơi hai ngày là được, hậu cung lúc này mới an tĩnh lại.

Nhưng Thẩm Hàm lại không nghĩ như vậy, bởi vì rõ ràng hắn nhìn thấy Hoàng Thượng ho ra máu, đây là phổi xấu, mà thế giới này không có phương pháp trị liệu tốt.

Thẩm Hàm đối Hoàng Thượng rất có hảo cảm, tuy hắn cũng thấy Hoàng Thượng xử lý chuyện có chút do dự không quyết đoán, nhưng dù sao ông cũng yêu thương mình, cho nên Thẩm Hàm nghĩ nghĩ vẫn đi cầu kiến Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nhắm mắt dưỡng thần, nghe Thẩm Hàm tới cầu kiến, liền kêu vào.

Thẩm Hàm không thể quỳ lạy, vẫn luôn ở trên xe lăn gật gật đầu xem như hành lễ.

Hoàng Thượng cũng có chút kỳ quái, vì cái gì Thẩm Hàm sẽ đến cầu kiến, mười năm qua, Thẩm Hàm không có tới, lần này là làm sao vậy?

“Hoàng nhi, con có chuyện gì?” Hoàng Thượng nói chuyện tựa hồ không có sức lực, cả người đều lộ ra một cổ tử khí. Thẩm Hàm biết, nếu không trị liệu, Hoàng Thượng sống không quá ba tháng.

“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu người cho bắt mạch, nhi thần bất tài, hẳn không thể so với các thái y, nhưng nhi thần lo lắng phụ hoàng.” Thẩm Hàm trả lời.

Tim Hoàng Thượng run rẩy, trong mấy hoàng tử, cũng chỉ Thẩm Hàm thật sự săn sóc mình.

“Được, hoàng nhi tiến lên đây đi, vừa lúc cũng để phụ hoàng nhìn con.”

Thái giám đẩy Thẩm Hàm đến trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng duỗi tay tới trước mặt Thẩm Hàm, ngón tay thon dài của Thẩm Hàm nhẹ nhàng đặt trên tay Hoàng Thượng.

“Hoàng nhi, đợi chút phụ hoàng cho con một khối kim bài miễn tử.”

Thẩm Hàm không lên tiếng, tựa hồ đang cẩn thận bắt mạch. Hoàng Thượng lại nói: “Ai, nếu hai chân con không có vấn đề thì tốt rồi, trẫm đem giang sơn này giao cho con cũng yên tâm.”

Thẩm Hàm vẫn không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, nếu hai chân hắn tốt, tuyệt không sống quá 15 tuổi, một đời trước hắn đã phế đi, cũng không sống quá 17 tuổi.

Thẩm Hàm lúc này chân phải càng không tốt, bởi vì nếu chân tốt lên, Hoàng Thượng lại bệnh lợi hại, vậy hoàng tử có khả năng trực tiếp giết phụ giết huynh, mạnh mẽ đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nghĩ vậy, Thẩm Hàm cũng có thể lý giải Hoàng Thượng.

Thả tay Hoàng Thượng, Thẩm Hàm nói: “Hoàng Thượng, người không thể lại làm lụng vất vả, bệnh này có thể tốt lên, nhưng suy nghĩ quá nặng là tối kỵ.”

Trên thực tế, Thẩm Hàm còn che giấu rất nhiều chuyện, đó chính là phổi Hoàng Thượng xấu, mệnh ông đích xác không dài.

“Hoàng Thượng, nhi thần có thể nhìn xem thái y khai phương thuốc gì cho người sao?”

Hoàng Thượng gật gật đầu, một vị lão thái giám trung tâm bên cạnh giao phương thuốc cho Thẩm Hàm. Thẩm Hàm nhìn phương thuốc, đều là đồ đại bổ, xem ra bọn họ từ bỏ, nhưng mấy đồ này thoáng sửa đổi, liền trở thành đồ trị liệu.

“Hoàng Thượng, dược phẩm đều là đồ đại bổ, nhưng thân mình người hiện giờ hư, không nên đại bổ, nên chậm rãi bổ mới tốt. Nhi thần sẽ sửa phương thuốc này một chút, sửa xong người bào thái y nhìn qua, xem dùng phương thuốc của nhi thần được không, có thể chứ?”

“Ừ, hoàng nhi, con viết đi, dù phương thuốc có được không, phụ hoàng cũng uống theo phương thuốc của con.” Hoàng Thượng nói.

Người ta nói hiểu biết thân thể mình nhất chính là bản thân, lúc này Thẩm Minh Hạo cũng thế, ông thấy mệnh mình không dài, đại khái cũng chỉ có mấy tháng, cho nên mới gọi Lưu Ngạo Vân về, lúc này, ông chỉ muốn Thẩm Hàm cao hứng, cho nên dù phương thuốc của Thẩm Hàm có vấn đề, ông cũng uống.

Nhưng Thẩm Hàm vẫn nói: “Phụ hoàng, không thể như thế, nhất định phải kêu thái y tới nhìn một cái, bằng không nhi thần cũng không thể an tâm.”

“Được, đều nghe con.” Thẩm Minh Hạo nói.

Thẩm Hàm thấy Thẩm Minh Hạo đồng ý, vì thế viết hai bút lên phương thuốc, bỏ hai thứ bổ nhất ở trên đi, còn giữ lại toàn bộ, bởi vì dư lại tuy cũng đại bổ, nhưng đều là ôn bổ, sẽ không quá hướng, không ảnh hưởng Hoàng Thượng. Vẽ hai bút, Thẩm Hàm lại thêm vào cuối phương thuốc ba vị dược, ba vị dược này trong đó có một có chút độc tính, mà độc tính này, vừa lúc có thể triệt tiêu những dược ôn bổ, dư lại hai vị dược dùng để thanh trừ dơ bẩn ở phổi.

Kỳ thật nếu Hoàng Thượng không nghĩ, ấn theo phương thuốc của Thẩm Hàm, Hoàng Thượng tuyệt đối có thể sống lâu ba bốn năm, nhưng Thẩm Hàm cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không bớt nghĩ, cho nên phương thuốc này kỳ thật cũng là giữ mệnh mà thôi, nếu có thể làm Hoàng Thượng chống một năm, cũng xem như không tồi.

Thẩm Hàm khai phương thuốc xong, chỉ chốc lát sau liền có ba thái y tới, thái y nhìn phương thuốc, đều kinh ngạc không thôi, bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến có 1 dược vật có độc.

“Ba vị thái y thấy thế nào?” Thẩm Hàm hỏi.

“Tuyệt! Phương thuốc này dùng thật khéo.”

“Đúng, đúng, là điện hạ nghĩ sao?”

“Phương thuốc tốt, phương pháp tốt.”

Ba vị thái y lần lượt đánh giá, Hoàng Thượng nghe xong cũng cao hứng lên, hài tử được khen, đại khái làm phụ thân đều là tâm tình này, ông duỗi tay sờ sờ Thẩm Hàm, trên mặt đều là ý cười.

Hôm nay, Thẩm Hàm không chỉ có một kim bài miễn tử, mà còn có lệnh bài tuý ý xuất nhập cung, rốt cuộc mỗi ngày chuồn ra hoàng cung, cũng không phải chuyện gì.

Nhưng Hoàng Thượng cao hứng, Thẩm Hàm thuận miệng nhắc tới, Hoàng Thượng cũng đáp ứng rồi.

Từ ngày ấy, Hoàng Thượng ấn theo phương thuốc của Thẩm Hàm, thân thể thật sự tốt lên, ít nhất cùng dĩ vãng so sánh, có sức lực, tinh lực cũng tốt rất nhiều.

Kỳ thật Thẩm Hàm có thể đoán được thân thể Hoàng Thượng đã tới gần nỏ mạnh hết đà, hoàng tử phi tần khác tự nhiên cũng đều có thể đoán được, vì thế động tác ngầm càng nhiều, chỉ là mấy ngày sau bọn họ phát hiện Hoàng Thượng tinh thần tốt không ít, bọn họ cũng thập phần giật mình, rốt cuộc thu liễm một ít.

Thẩm Hàm ngày đó bắt mạch cho Hoàng Thượng xong, buổi tối lại đi chỗ Lưu Ngạo Vân, đi vào hắn cũng không gõ cửa, dù sao phòng này hắn giao bạc.

Nghĩ vậy, Thẩm Hàm đẩy cửa đi vào, Lưu Ngạo Vân cảnh giác lấy kiếm định chém ra, thấy rõ người đến là Thẩm Hàm, lúc này mới thả thanh kiếm, vành tai lại đỏ lên, tầm mắt cũng chuyển hướng, không dám cùng Thẩm Hàm đối diện.

“Vân Hoàng thúc nghĩ thế nào?” Thẩm Hàm vào nhà liền đứng lên, đi đi lại lại, giãn gân cốt, hỏi.

“Hàm Nhi, ta đáp ứng Hoàng Thượng, cuộc đời này không thể cưới vợ sinh con……” Lưu Ngạo Vân tựa hồ do dự cự tuyệt thế nào.

Thẩm Hàm chen ngang: “Cho nên ngươi cũng chỉ có thể tìm nam tử cùng qua, mà ta chẳng phải vừa lúc?”

“Hàm Nhi, hoàng thúc trước nay không nghĩ tới chuyện này.”

“Hôm nay cả ngày hoàng thúc chẳng lẽ không nghĩ sao?”

“Nhưng……”

“Nhưng ngươi vẫn không thích chất nhi đúng không?”

“Không…… Không phải…… Chẳng qua……” Lưu Ngạo Vân trước nay không phát hiện miệng mình không biết ăn nói, lời nói đều nói không rõ, trước kia ở trong quân cũng không phát sinh chuyện này.

“Nếu thích, đồng ý với chất nhi không phải được rồi sao?” Thẩm Hàm đi phía trước một bước, tới gần Lưu Ngạo Vân.

Lưu Ngạo Vân đứng bên cạnh bàn, lúc này Thẩm Hàm đi tới một bước, cùng hắn gần chút, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Hàm cười thanh thiển, nháy mắt tim đập mất tốc độ.

“Hàm Nhi, ngươi trước tiên lui sau một chút.” Lưu Ngạo Vân nói.

Nhưng Thẩm Hàm không những không lui lại, ngược lại bước thêm một bước, khoảng cách với Lưu Ngạo Vân càng gần, Lưu Ngạo Vân chỉ có thể lui về phía sau một bước, nhưng sau hắn là cái bàn, lui về phía sau một bước, thân mình vừa lúc đụng tới bàn.

“Vân Hoàng thúc, ngươi sợ hãi? Ngươi sợ chất nhi bức ngươi đi vào khuôn khổ?” Thẩm Hàm lại lần nữa tiến lên một bước.

Lưu Ngạo Vân lui không thể lui, chỉ có thể cương thân mình, nói: “Hàm Nhi……”

Thẩm Hàm lại bước một bước, lúc này Thẩm Hàm cùng Lưu Ngạo Vân đã dán cùng nhau, Lưu Ngạo Vân cúi đầu là có thể đụng tới mặt Thẩm Hàm, cho nên hắn ngẩng đầu, không dám nhúc nhích.

Thân thể Thẩm Hàm đổ, đầu chậm rãi dựa vào ngực Lưu Ngạo Vân, nhỏ giọng nói: “Vân Hoàng thúc, ngươi đừng sợ, chất nhi chỉ quá nhớ ngươi, chất nhi về sau không bức ngươi.”

Lưu Ngạo Vân nghe Thẩm Hàm nói chuyện nhỏ giọng, vừa rồi còn khẩn trương đến muốn mệnh, lúc này lại đau lòng. Hắn nhẹ nhàng vươn tay, ôm Thẩm Hàm, cúi đầu thì ngửi được hương thơm sợi tóc Thẩm Hàm, nhịn không được hít sâu, hít xong sau mới nói: “Hàm Nhi, ngươi cho ta thời gian, ta chưa từng nghĩ tới việc này.”

Thẩm Hàm ở trong ngực Lưu Ngạo Vân, cúi đầu, tựa hồ còn bi thương, nhưng kỳ thật Thẩm Hàm không chút bi thương, khóe miệng ngậm cười, thầm nghĩ lần này ái nhân thật ngốc, phải kích thích mới được.

“Được.” Thẩm Hàm nhỏ giọng trả lời, tựa hồ sợ Lưu Ngạo Vân cự tuyệt.

Lưu Ngạo Vân hiện tại nào sẽ cự tuyệt, ôm Thẩm Hàm, bởi vì chính hắn cũng không rõ mình dao động cái gì.

Hai người ôm lẫn nhau, trong chốc lát sau, Thẩm Hàm mới buông ôm ấp nói: “Vân Hoàng thúc, chất nhi hỏi ngươi một chuyện?”

Lưu Ngạo Vân buông Thẩm Hàm, chuẩn bị ngồi xuống, rót ly trà cho hắn, chỉ nghe Thẩm Hàm nói: “Vân Hoàng thúc, ngươi cùng nam nhân khác đã làm?”

Lưu Ngạo Vân lập tức ngồi không vững, ghế rắc một tiếng ngã trên mặt đất, hắn cũng theo đó ngã, khi ngã còn thập phần bất nhã kêu một tiếng “Ai nha”.

Thẩm Hàm đi đến bên người Lưu Ngạo Vân, thấy hắn cũng không đứng dậy, vì thế ngồi xổm trước mặt hắn, duỗi tay chọc chọc Lưu Ngạo Vân giả chết, nói: “Bằng không hai ta thử xem? Ngươi thượng ta hạ, Vân Hoàng thúc ngươi không mệt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương