Phương Vũ Luân nhìn thời gian, mới chiều bốn giờ, khoảng cách cha mẹ trở về còn có hai tiếng rưỡi, lúc này Phương Vũ Luân thà rằng bọn họ không trở lại, như vậy bọn họ sẽ không nguy hiểm, mình cũng có thể chuyên tâm đối phó vài người.

Trong đầu là kiến trúc biệt thự, Phương Vũ Luân phân tích vị trí, lại lần nữa tính toán bốn phía hoa viên, rồi sau đó Phương Vũ Luân nghĩ tới.

Bởi vì bốn phía đều trang bị cameras, người tới thực chuyên nghiệp, nếu chuyên nghiệp sẽ tận lực tránh né cameras, như vậy bọn họ có thể đi hai đường, một là bên trái gara, rồi sau đó thông qua gara mở cửa gỗ không khoá, một con đường khác là cửa sổ nối gác mái.

Gác mái là thư phòng của Phương Hạ, cửa sổ ở mái nhà thông gió thông khí, hiện tại thành nơi cho người ta vào.

Phương Vũ Luân tiếp tục tính toán, nếu vài người, vậy nhất định sẽ chia làm hai đường, vậy bảo đảm xác xuất thành công, nếu bọn họ thuận lợi, cửa gỗ hai phút mở ra, cửa sổ ở mái nhà cũng trong vòng hai phút mở khóa, như vậy bọn họ có năm phút đồng hồ gặp gỡ.

Một khi đã như vậy, Phương Vũ Luân mở cửa phòng mình, cậu chỉ có năm phút đồng hồ, mà cậu cũng hiểu, mình không phải đối thủ của 4 người, cho nên biện pháp tốt nhất chính là mai phục.

Thời gian thực khẩn, cậu suy nghĩ một chút, mai phục cũng không cần hoàn mỹ, bởi vì cậu là người bình thường, người bình thường sẽ không làm mật thất trong nhà, cho nên bọn họ tiến vào dù thấy cũng sẽ không quá mức để ý.

Một phút đồng hồ, Phương Vũ Luân nghĩ ra phương pháp. Địch chia làm hai đường, nhưng cậu chỉ có một người, cho nên cậu chỉ có thể ở lầu hai mai phục.

Hai phút, Phương Vũ Luân nhanh chóng tìm ra tuyến, rồi sau đó kéo đai, xuyên góc tường, ở lối đi nhỏ nâng 3 phân, như vậy vô luận dẫm lên hay nhấc chân, đều có thể công kích.

Ba phút, Phương Vũ Luân cố định tất cả, dây có ba hướng, một cái ở trên có đinh, cộng thêm một cái trang bị tên, là cung tiễn ba làm chơi, một cái khác đặt bột mì, đặt ở chỗ cao, cuối cùng một phương hướng cậu không nghĩ ra cái gì, dứt khoát treo thùng lớn.

Hộp đinh mở ra, bột mì đặt trong bồn nhỏ mẹ ngâm tay, còn lại thì cho trong nồi.

Đều là đồ không có lực sát thương, nhưng đủ cho Phương Vũ Luân thời gian, một là làm những người này biết nhà này có phòng bị không thể dễ dàng hành động, hai là cậu liên hệ cảnh sát.

Kỳ thật Phương Vũ Luân ngay từ đầu liền muốn báo nguy, nhưng cậu sợ mình lập tức báo nguy, mấy người nghe được động tĩnh sẽ mạnh mẽ phá cửa, như vậy đối cậu cùng Thẩm Hàm quá nguy hiểm, cho nên cậu tranh thủ thời gian đồng thời cũng chế tạo một ít tiếng vang đặc biệt bén nhọn, để che dấu âm báo nguy.

Nghĩ tới Thẩm Hàm ngủ yên, Phương Vũ Luân biết, tiếng vang khẳng định sẽ đánh thức Thẩm Hàm, làm như vậy, cậu mệt muốn chết rồi, chờ giải quyết những người này nhất định để Thẩm Hàm nghỉ ngơi.

Bốn phút, Phương Vũ Luân làm mai phục đơn giản che dấu, cuối cùng ở cửa cũng căng dây, như vậy nếu mấy người cảnh giác, phát hiện mình mai phục, như vậy mình cũng có thể tay động làm mai phục.

Năm phút đồng hồ, Phương Vũ Luân đóng cửa lại, trở lại phòng, cầm dao gọt hoa quả trong tay, cậu không nghĩ thật sự đánh lên, nhưng nếu thật sự, như vậy cũng không có biện pháp, dù sao cũng phải ngừa vạn nhất.

Sáu phút, lòng bàn tay Phương Vũ Luân ra mồ hôi, Thẩm Hàm trở mình, không rõ mà kêu một tiếng: “Phương…… Vũ Luân.”

Lúc khẩn trương, Phương Vũ Luân bỗng cảm thấy lòng thập phần kiên định, dù dưới tình huống như vậy, chỉ cần Thẩm Hàm ở bên, cậu cũng không bất án. Thật tốt, nếu quãng đời còn lại đều có thể như thế, như vậy đời này đáng giá.

Bảy phút, Phương Vũ Luân nghĩ thầm, mấy người này ngốc thế, dùng thời gian dài như vậy.

Khoảnh khắc cậu nghĩ thế thì nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, rồi sau đó tiếng bước chân ngừng, hẳn là phát hiện Phương Vũ Luân mai phục.

Năm sáu giây sau, tiếng bước chân rất nhỏ lại lần nữa vang lên, nhưng mai phục lại không khởi động, Phương Vũ Luân biết bọn họ vượt qua, nói cách khác hiện tại bọn họ xác thật ở hàng hiên, như vậy chính là hiện tại!

Phương Vũ Luân đột nhiên giật dây, ngay sau đó một hộp đinh bị phóng ra ra ngoài, ba người ở hàng hiên tránh né.

Mấy người đứng phía sau hàng hiên không bị đinh bắn tới, nhưng một chậu bột mì ập tới.

Trong phút chốc toàn bộ hàng hiên đều trắng xoá một mảnh, vừa lúc một trận gió thổi tới, bột mì trắng xoá ở hàng hiên phi dương mà trời đất thì tối tăm, ba người tránh né tốt, nhịn không được lui về phía sau, thế nhưng vừa lúc dẫm đến đinh rơi xuống đất, nháy mắt có hai người thấp thấp mà đau hô lên.

Kỳ thật đinh mũ không phải dao nhỏ, đinh cũng không dài, không xuyên nổi qua đế giày, nhưng hiện tại là mùa hè, vài người dùng giày không đế, với lại cũng cảm thấy nhiệm vụ đơn giản, cho nên dứt khoát đi xăng – đan.

Lại nói, bọn họ là hắc đạo, nhưng bốn người còn không đến cấp bậc sát thủ, cho nên rất nhiều phương diện, nhìn chuyên nghiệp, trên thực tế vẫn không chuyên nghiệp, tỷ như đầy đất là đinh, thế mà cũng làm họ bị thương, việc này về sau nói ra, cũng đủ mất mặt.

Hai người đế giày bị xuyên, trên chân đau muốn mệnh, một vì không nhúc nhích cho nên chân vẫn tốt, nhưng trên người bị đinh bắn ra đâm vài cái, trong đó có một cái đinh còn đâm trên mặt, hắn moi cũng không được không moi cũng không được.

Người ngoài hiên không bị thương, chỉ là áp lực hô hấp không thể bảo trì, bột mì sặc đến trong cổ họng, “Khụ khụ……”

Hắn đè nặng thanh âm ho khan, chính là càng đè nặng, càng muốn dùng sức ho khan, cuối cùng ngăn không được điên cuồng ho khan.

Lúc này, cuối hàng hiên, một thùng nước lớn đổ ra, bột mì dính, lại dính đinh, theo hàng hiên vẫn luôn chảy tới cửa thang lầu, ho khan đến lợi hại, không chú ý còn có hậu chiêu, hơn nữa ho khan thật sự khống chế không được, đã ngồi xổm trên mặt đất, hắn duỗi tay đỡ muốn đứng lên, kết quả nhấn một cái trên mặt đất, liền có đau đớn xuyên tim, đau đớn thì đau đớn, tay hắn không có cố định, theo lực đạo, trượt ra ngoài.

Vì thế ngồi xổm trên mặt đất biến thành quỳ rạp trên mặt đất, ho khan rốt cuộc ngừng, nhưng trong lòng bàn tay, đều bị đinh đâm.

Năm phút đồng hồ sau, bên ngoài người ngã ngựa đổ, bốn người rốt cuộc bình tĩnh trở lại, mà lúc này âm báo nguy vang, bốn người đều cả kinh.

Có một người nhanh chóng tiến tới vị trí báo nguy, rồi sau đó cắt đứt nguồn điện báo nguy, nhưng báo nguy chói tai vang lên không dừng.

Bốn người bắt đầu sốt ruột, vội vã đi tìm báo nguy khác.

Kỳ thật này không phải âm báo nguy vọng lại, đây là Phương Vũ Luân dùng máy tính truyền tin, âm lượng mở lớn nhất, rồi sau đó ném loa, cuối cùng ném ra ngoài cửa sổ, truyền tin, như vậy bọn họ tìm không thấy.

Tìm một vòng, bốn năm phút đồng hồ sau, bọn họ lại lần nữa ở hàng hiên tập hợp, đều lắc lắc đầu, nhưng thanh âm báo nguy còn vang.

Cửa biệt thự đã có hàng xóm lại đây, muốn nhìn xem có chuyện gì, mà người trong phòng vừa rồi đang ngủ, hiện tại đã tỉnh.

“A, ngủ thật tốt. Phương Vũ Luân, cậu đang làm gì?”

Phương Vũ Luân lúc này đang báo nguy, Thẩm Hàm lúc này mới chú ý tới âm báo nguy bén nhọn, kỳ thật chính là từ phòng này vọng lại, vì thế Thẩm Hàm thoáng đề cao âm lượng nói: “Tỉnh ngủ, Phương Vũ Luân, tôi muốn hoạt động gân cốt.”

Bên này Phương Vũ Luân còn không phản ứng lại, bên kia Thẩm Hàm đã mở cửa đi ra ngoài, Phương Vũ Luân nhanh gọi điện nói: “Hoa viên Lam Thiên, biệt thự số 1, nhanh, nhanh!”

Phương Vũ Luân nói xong lập tức gác máy, đuổi theo Thẩm Hàm ra ngoài, vừa đuổi vừa nói: “Thẩm Hàm cẩn thận, bên ngoài có đồ……”

Chữ đinh còn chưa nói xong, Phương Vũ Luân ra khỏi phòng thì sợ ngây người, bên ngoài có 4 người quỳ theo thứ tự, là Thẩm Hàm làm?

Thẩm Hàm đứng sau bốn người, chắp tay sau lưng, nói: “Công phu mèo cào, còn cùng người khác học làm sát thủ? Tôi cảm thấy mọi người không định làm sát thủ mà muốn ngàn dặm tặng đầu đi?”

Bốn người ôm đầu quỳ trên mặt đất cạn lời, trong đó một người bị đinh đâm: “Chúng ta…… Không phải sát thủ.”

“Vậy các người tới làm gì?”

“Chúng ta tới trói, trình độ không đủ, không đảm đương nổi sát thủ.”

Thẩm Hàm vui vẻ, “Hô, các người còn cảm thấy rất tiếc nuối?”

“Không…… Không phải, hảo hán tha mạng.”

Thật là vận xấu, nói tốt để bọn họ tới trói hai cao trung sinh, kết quả còn không thấy người, đã bị bọn họ nhìn ra tới mai phục. Thật vất vả, mai phục kết thúc, cảnh báo lại vang lên. Bọn họ thấy cảnh báo vẫn luôn vang, đều chuẩn bị lui lại, kết quả ra một thiếu niên yêu diễm mỹ lệ, không tới một phút đồng hồ, bốn người đều bị đánh ngã. Hắc đạo này không lăn lộn nổi, mặt già về sau để chỗ nào?

Phương Vũ Luân đi đến bên Thẩm Hàm, nhỏ giọng mà dán lỗ tai hỏi: “Đằng sau không đau sao, có cần ghế dựa?”

Thẩm Hàm quay đầu lại, cười, vũ mị, rồi sau đó hắn vỗ đầu Phương Vũ Luân, “Vậy cậu còn không tiết chế, không biết tôi là lần đầu tiên sao?”

Bốn hắc đạo quỳ trên mặt đất:……

“Đại ca tha mạng, cũng không phải chúng ta muốn trói hai người, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự.”

“Vô dụng, cảnh sát đến.” Phương Vũ Luân nhẹ nhàng duỗi tay đỡ eo Thẩm Hàm nói.

Thẩm Hàm hơi nghĩ, hỏi: “Ai muốn bắt cóc?”

“Không biết, chúng tôi không cùng khách hàng tiếp xúc, nhưng hắn bảo chúng tôi trói hai người tới nơi này.” Người nọ lấy ra một tờ giấy.

Thẩm Hàm nhận tờ giấy, cười, nơi này hắn không rõ ràng lắm, nhưng chữ viết hắn thập phần hiểu biết, không phải Vương Tử Liên lại là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương