Trong núi sâu nào đó, giữa sườn núi có một căn nhà gỗ chắc chắn, một lối nhỏ từ nhà gỗ uốn lượn đi xuống.

Cuối lối nhỏ là 1 dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, thanh âm róc rách của suối nước rất dễ nghe. Dòng suối nhỏ năm nay bắt đầu xuất hiện cá, phần lớn đều nhỏ nhưng có nghĩa toàn bộ thế giới chậm rãi khôi phục.

Cạnh dòng suối nhỏ có người mặc áo thun đơn giản nằm nghỉ dưới cây đại thụ, ánh dương loang lổ dừng trên mặt hắn, gió nhẹ lướt qua, tóc mái dài lay động, môi đỏ bừng dính nước.

Kiều Quý Dương ngồi bên người, không đành lòng đánh thức hắn, chẳng qua đột nhiên có rắn độc trườn ra làm cậu không thể không dùng dị năng.

Âm tia chớp làm Thẩm Hàm mở mắt.

“Thứ gì?” Thẩm Hàm không đứng dậy, vẫn nằm như cũ, một tay che mắt ngăn ánh mặt trời.

“Xà biến dị, không có gì, Thẩm ca ngủ đi.”

Ba năm trôi qua, Kiều Quý Dương lại cao hơn, hiện tại đã 1m9, ánh mắt non nớt cũng đổi, hiện tại Kiều Quý Dương mới 17 nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh như u đàm ngàn năm, vĩnh viễn không gợn sóng, biến hoá bên ngoài không thể tác động tới cậu.

“Không ngủ,” Thẩm Hàm ngồi dậy, nói, “Trở về chuẩn bị ăn, dưa chuột em trồng có thể ăn, hái mấy trái làm rau trộn đi.”

“Được, ăn xong còn có dưa lê, dưa lê năm nay tốt lắm.”

Thẩm Hàm cười, “Không phải năm trước không có dưa lê kết trái sao, tất nhiên là năm nay tốt hơn năm trước.”

Kiều Quý Dương cũng cười rộ lên, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh như cũ, nhưng sung sướng bên trong lại không cách nào ngăn cản được.

Từ 14 đến 17, số người Kiều Quý Dương gặp ba năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay, cậu nhìn thấy phần lớn là tang thi hoặc động vật biến dị cũng có thể là động vật bình thường.

Nhưng Kiều Quý Dương không thấy cô đơn, mỗi ngày cậu ở bên Thẩm Hàm liền vui.

Đúng là ban đầu Thẩm Hàm có huấn luyện cực đoan cùng tàn khốc, cơ hồ mỗi ngày cậu đều ngất xỉu, nhưng sau này cậu phát hiện thứ Thẩm Hàm huấn luyện rất hữu dụng, với cậu mà nói cậu đã có thể khống chế cảm xúc.

Giờ phút này, Kiều Quý Dương thậm chí có thể điều chỉnh tâm tình cao một chút thấp một chút, loại cảm giác này thập phần kỳ diệu.

Thẩm Hàm nói chỉ có người vô năng mới phẫn nộ, cường giả chân chính, có thể nắm giữ bất luận khó khăn gì, thế nên không có chuyện gì làm hắn phẫn nộ, nhưng người vô năng thì khác, có thể hắn sẽ luôn sống trong phẫn nộ.

Kiều Quý Dương ngay từ đầu là ngây thơ, sau dần dần hiểu được đạo lý này, bởi vì cậu từng ngày trở nên càng mạnh mà những thứ không đuổi kịp cậu căn bản không đáng để cậu phẫn nộ.

Lúc này Kiều Quý Dương lại nhớ hai lần mất khống chế ban đầu, cậu chỉ cười cười, bởi vì khi đó cậu thật sự quá yếu.

Tính toán thì bọn họ đã ẩn cư ba năm, trước khi ẩn cư mạt thế đã nửa năm, hiện tại xem như năm thứ 4 mạt thế.

Thẩm Hàm về phòng ngồi xuống, nghĩ thầm hiện tại căn cứ phía nam hẳn đã bắt đầu đi lên quỹ đạo, nhóm dị năng giả đại khái đã tới trình độ cấp 4-5 mà tang thi, Thẩm Hàm không nhịn được cong cong khóe môi, tang thi lợi hại nhất bất quá là báo biến dị cấp 5, nhưng dù lợi hại so ra cũng kém 1 ngón tay Kiều Quý Dương.

Ba năm, Thẩm Hàm đối Kiều Quý Dương thập phần dụng tâm, từ huấn luyện dị năng, đến huấn luyện khống chế tang thi cùng quản lý tang thi, hắn đều tận tâm tận lực, hiện tạ dị năng của Kiều Quý Dương hẳn đã cấp 9, trên cơ bản chính là dị năng đứng đầu thế giới.

Kiều Quý Dương gặp hai tang thi vương, hai tang thi vương cấp 5 có thể nói, có thể tự hỏi, nhưng không khống chế được mình hướng tới con người mà xâu xé, tóm lại, vẫn như con rối.

Kiều Quý Dương cũng tiếp nhận thể chất mình đặc thù, cậu không cảm thấy mình là tang thi, tang thi không cần hô hấp, không cần ăn cơm, nhưng cậu cầu, có thể cùng tang thi nói chuyện chỉ là kỹ năng dệt hoa trên gấm mà thôi.

Kỳ thật Thẩm Hàm cũng cho là vậy, rốt cuộc Kiều Quý Dương không có dục vọng ăn thịt người.

Kiều Quý Dương chuẩn bị đồ ăn, có cả thịt, nếu người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ hô to một tiếng xa xỉ, mà hai người bọn họ sớm đã quen.

Hiện tại là mạt thế năm 4, đồ ăn càng thêm khan hiếm, dù là dị năng giả cũng thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa cơm, rốt cuộc đầu mấy năm nay, toàn thế giới đều lâm vào khốn cảnh, cỏ cây không sóng, ba năm không thu.

Hoàn cảnh hiện tại tốt lên nhưng đồ ăn lại không tăng, tất cả mọi người đều đấu tranh với đói khát.

Ăn cơm xong, Thẩm Hàm nói: “Quý Dương, anh cắt tóc cho em, ngày mai chúng ta đi phía nam.”

Kiều Quý Dương sửng sốt, hỏi: “Chúng ta phải đi?”

“Ừ.”

Thẩm Hàm cần phải đi, mối thù giết cha hắn tất nhiên muốn báo, còn muốn thống khoái, hắn sẽ không để Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ trực tiếp chết, hắn muốn hai người bọn họ thân bại danh liệt, hắn muốn cho hai người bọn họ giãy giụa, nếu có thể giãy giụa cả đời, kia mới vui sướng.

Kiều Quý Dương có chút không vui, bởi vì ba năm này cậu với Thẩm Hàm quá thật sự hạnh phúc, vô luận xảy ra chuyện gì, cậu cũng không hoài nghi, bởi vì cậu biết, nơi này chỉ có Thẩm Hàm với cậu, Thẩm Hàm sẽ không rời đi.

Nhưng vô luận cậu không vui ra sao, cũng biết Thẩm Hàm sẽ không theo cậu ẩn cư mãi, Thẩm Hàm có thù chưa báo, thù này không quên được.

Chuyện Tần Văn Chiếu Lam Gia Mỹ làm, Thẩm Hàm đều nói cho Kiều Quý Dương, cho nên giờ phút này Kiều Quý Dương chỉ kinh ngạc, nói: “Vậy em lấy xe qua, xe tải lớn chúng ta không tiện lái.”

Thẩm Hàm gật đầu, hắn thực yên tâm Kiều Quý Dương một mình ra ngoài, nhóc con này là người có thể ra lệnh cho tang thi đó.

Vào ban đêm, Kiều Quý Dương lái một chiếc xe việt dã về.

Nhìn sau xe việt dã có không gian, Thẩm Hàm thực vừa lòng, như vậy hắn có thể mang một chút đồ vật, tỷ như đồ ăm với quần áo linh tinh, hoặc mang hai khăn trải giường, như vậy có thể ngăn cách, thay quần áo tương đối tiện.

Thẩm Hàm sở dĩ nghĩ vậy bởi vì hắn phát hiện Kiều Quý Dương mấy năm nay trật đường day, đặc biệt là liên quan tới hắn, vốn tưởng là thích dính hắn, hiện tại hắn phát hiện Kiều Quý Dương không chỉ thích dính mình, mà còn có chiếm hữu dục quỷ dị.

Chiếm hữu dục làm Kiều Quý Dương luôn thực khẩn trương, sợ Thẩm Hàm vứt bỏ cậu, vì thế Thẩm Hàm không thể không thường xuyên nói hắn nhất định sẽ không rời đi, nếu rời đi cũng cùng Kiều Quý Dương cùng đi.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Thẩm Hàm nghĩ thầm vì nhóc con có cảm giác an toàn, hắn cũng chịu đủ buồn nôn, những lời hắn nói 3 năm này còn chưa nhiều bằng lời hắn nói 1 đời.

Thẩm Hàm nuôi Kiều Quý Dương cũng hết tâm lực, hiện tại Kiều Quý Dương đã 17, Thẩm Hàm chuẩn bị sinh nhật 18 cho nhóc ra ở riêng, rốt cuộc thì loại chiếm hữu dục này nhìn qua thật sự có chút không bình thường.

Thẩm Hàm vẫn luôn cảm thấy mình đối với chuyện tình cảm tương đối lạnh nhạt, nhưng đối với Kiều Quý Dương, hắn lại có một loại ý thức trách nhiệm không bỏ xuống được.

Thôi, Thẩm Hàm không nghĩ nhiều, hiện tại hắn muốn đi phía nam, phải báo thù cho ba thế giới này.

Nguyên chủ thế giới này tựa hồ cũng không có đặc biệt yêu thích gì, hắn thậm chí không biết mộng tưởng là cái gì, nếu nói mộng tưởng đại khái chính là có thể như kỳ vọng của ba, sống tốt đi.

Thẩm Hàm sẽ vì hắn cũng vì mình, sống tốt, nhưng sống tốt phải có tiền đề là hắn không tiếc nuối, cho nên vì sống tốt, hắn nhất định phải đi một chuyến này.

Sáng hôm sau, Thẩm Hàm ngồi ghế phó lái, ánh sáng mặt trời buổi sáng gột rửa, hai người lên đường.

Đi vào mạt thế, Thẩm Hàm tựa hồ đối với ánh sáng mặt trời quyến luyến, bởi vì thế giới này xác thật như luyện ngục, nhưng ánh sáng mặt trời sẽ cứ theo lẽ thường xuất hiện, vậy còn có hi vọng, có hi vọng, người mới có thể gọi là người.

“Thẩm ca, nếu mệt thì ngủ em lái chậm.”

“Ừ.”

Thẩm Hàm đáp lời, nhưng không ngủ, hắn muốn nhìn thế giới hiện tại trở thành cái dạng gì.

Bởi vì Kiều Quý Dương có thể khống chế tang thi, cho nên một đường này, bọn họ đi thông thuận, tuy chậm, nhưng so với trước mạt thế có thể nói là nhanh.

Buổi tối, Thẩm Hàm Kiều Quý Dương ở một khách sạn nghỉ ngơi, khách sạn tràn đầy tro bụi, góc tường còn có mạng nhện, nhưng trong ngăn tủ bọn họ tìm được thảm lông chăn đơn sạch sẽ, hai người trải chăn nằm.

Thẩm Hàm không chú ý Kiều Quý Dương nửa đêm ra ngoài một chuyến, mà Kiều Quý Dương cần làm như vậy, nếu không bình minh bị Thẩm Hàm thấy thảm lông bị cậu làm ướt, vậy thật xấu hổ.

Đúng vậy, Kiều Quý Dương đã không phải nhóc con mấy cọng tóc vài năm trước, cậu tinh tường biết mình muốn cái gì, cũng tinh tường biết Thẩm Hàm nghĩ thế nào.

Ngay từ đầu Kiều Quý Dương còn nghĩ không thể thêm phiền cho Thẩm Hàm nhưng từng ngày qua đi, dục vọng trong lòng càng ngày càng mạnh, cậu bắt đầu nghĩ cách, rồi sau đó cậu trở nên ôn nhu, cậu muốn Thẩm ca sa vào ôn nhu, vĩnh viễn không trốn thoát.

Với lại Kiều Quý Dương cũng thấy thực may mắn khi tuổi nhỏ hơn Thẩm Hàm, bởi vì như vậy cậu có lý do ấu trĩ cũng có lý do quật cường mà kiên trì tình cảm, cậu chắc chắn Thẩm Hàm sẽ mặc kệ.

Một ngày mặc kệ là thỏa hiệp, mười ngày mặc kệ là nhượng bộ, một năm mặc kệ, mười năm mặc kệ, Kiều Quý Dương tin tưởng, vậy khẳng định Thẩm ca cũng yêu mình.

Đối với Kiều Quý Dương mà nói, hết thảy đều vừa lúc, vừa lúc Thẩm Hàm huấn luyện mình, vừa lúc cậu có thể trở nên ôn nhu, vừa lúc cậu có thể xem ôn nhu trở thành vũ khí.

Kiều Quý Dương có đôi khi cảm thấy mình thực đê tiện, nhưng mỗi lần nhìn Thẩm Hàm cười, cậu cảm thấy vì Thẩm Hàm, cậu có thể đê tiện gấp mười lần, xuống địa ngục không sao cả, chỉ cần lúc cậu tồn tại có Thẩm Hàm.

Hai người lái xe chậm rì rì, đến căn cứ phía nam dùng bốn ngày, bốn ngày bọn họ không gặp tang thi, Kiều Quý Dương cách mấy km bảo bọn nó cút.

Tới căn cứ phía nam, Thẩm Hàm mang theo Kiều Quý Dương đi chỗ báo danh, báo xong, căn cứ phân cho dị năng giả Kiều Quý Dương một phòng đơn, mà Thẩm Hàm tới ký túc xá 30 người.

Thẩm Hàm không sao cả, nhưng Kiều Quý Dương nghĩ tới Thẩm Hàm ngủ chung với 30 người liền không tiếp thu nổi, vì thế cậu lôi kéo Thẩm Hàm ngủ trên giường, mà chính cậu trải chăn nằm đất cũng tuyệt đối không để Thẩm Hàm sinh hoạt với 30 mấy người.

Nhìn Kiều Quý Dương trải chăn, Thẩm Hàm nói: “Giường lớn như vậy, cùng ngủ đi.”

Kiều Quý Dương lắc đầu, không phải cậu không muốn mà là lúc cậu đụng Thẩm Hàm sẽ phản ứng sinh lý.

Ngày thứ 2 tới căn cứ, Kiều Quý Dương yêu cầu nghiệm cấp bậc dị năng, Kiều Quý Dương nghe Thẩm Hàm, ẩn 1 phần thực lực, chỉ biểu hiện ra trình độ cấp 6.

Cơ mà dị năng cấp 6 ở trong căn cứ rất lợi hại, nhân viên kinh hỉ đưa cậu tới trước mặt đội trưởng quản lí dị năng.

Kiều Quý Dương nhìn đội trưởng, hơi mỉm cười nói: “Tần Văn Chiếu, đã lâu không gặp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương