Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập
-
Chương 18
Bởi vì không có tình cho nên hai người căn bản không ở bên nhau lâu, từng người về ký túc xá.
Thẩm Hàm về ký túc xá nhìn dáng mình trong gương.
1m75, nặng 180 cân (*), mang mắt kính, che khuất mặt, dù không che khuất vì béo nên mí mắt sưng vù nhìn cũng khó coi.
(*) 1 cân TQ = 596.8g VN~0.5kg
180 cân =90kg
Mũi vì béo nhìn qua toàn thịt, đôi môi đỏ bừng coi như đẹp, chẳng qua dù đẹp cũng bị cằm che lấp phong thái.
Xuống chút nữa, cổ thô tráng, ngực thô tráng, eo thô tráng, chân thô tráng, tóm lại thân thể hắn cơ hồ chính là một cái thùng.
Trách không được người khác gọi hắn béo mà béo dễ bị trào phúng vì béo thật sự khó coi.
Thẩm Hàm cũng không thích béo, vì thân thể người béo thừa nhận áp lực cao hơn người bình thường, cho nên sau khi hắn biết tình trạng nguyên chủ đã quyết định giảm béo.
Trong gương Thẩm Hàm vì tự tin tựa hồ nhìn qua không khó coi, bất quá nếu gầy xuống hẳn sẽ thấy rõ ngũ quan thanh tú, vấn đề bây giờ hắn giảm béo thế nào?
Xem ký ức nguyên chủ, Thẩm Hàm ngồi trên ghế, sau đó yên lặng viết kế hoạch giảm béo. Nửa giờ sau, ký túc xá có hai người trở về, hai người có quan hệ tạm ổn với Thẩm Hàm, ở trình độ chào hỏi nhau một cái, ngẫu nhiên có một ít hoạt động tập thể, có thể cùng nhau ồn ào, ngày thường kỳ thật cũng không có giao thoa mấy, rốt cuộc hai người họ khác chuyên ngành với Thẩm Hàm, thời gian đi học không giống.
Lại một lát sau, người cuối cùng trong ký túc xá trở lại, Thẩm Hàm ngẩng đầu, thấy bộ dạng người nọ, mày kiếm đậm, đuôi mi tà mị thần thái phi dương, một đôi mắt chim ưng, sắc bén lạnh thấu xương, mũi cao thẳng, môi mỏng, nhìn qua có điểm bạc tình, đường cong sườn mặt nhu hòa, phảng phất được đẽo khắc, lộ ra kiên nghị.
Người này thân cao chừng 1m85, mặc áo gió xanh lục đơn giản, quần jean, trên lưng là một ba lô to nhưng không thấy ngốc, tương phản y cõng như vậy lại có ý vị.
Y năm hai chuyển trường lại đây, Lục Trực Tu không phải giáo thảo lại so với giáo thảo đẹp hơn vô số lần.
Kỳ thật khi học đại học, việc chuyển trường có rất ít, y thế nào làm được, không ai biết, tất cả chỉ biết y tới, vào ban ba của công trình gỗ, lớn lên tuấn tú, sau đó không còn nữa.
Mà Lục Trực Tu chính là người ở thời điểm Thẩm Hàm suy sút bất kham, người thanh niên này bảo hắn thanh tỉnh.
Người này đối với nguyên chủ không tồi, Thẩm Hàm nghĩ, vì thế hắn hơi mỉm cười nói với Lục Trực Tu:” Đã trở lại, nhìn kế hoạch giảm béo của mình này.”
Nguyên chủ đều gọi Lục Trực Tu như vậy, cho nên Thẩm Hàm trực tiếp mượn xưng hô.
Người khác đối tốt với Thẩm Hàm, Thẩm Hàm sẽ đối hắn càng tốt, người khác nếu cho Thẩm Hàm một đao, vậy Thẩm Hàm tuyệt đối sẽ trả hắn mười đao, đây là nguyên tắc.
Giờ phút này, Thẩm Hàm thật sự muốn cùng người bạn cùng phòng tên Lục Trực Tu này làm bằng hữu.
Lục Trực Tu ừ một tiếng, bỏ ba lô của y xuống, đến phía sau Thẩm Hàm rồi sau đó thân hình cao lớn cúi đầu, nhìn kế hoạch trên bàn.
Thẩm Hàm vẫn luôn ngồi, hắn nhận ra trên đầu bỗng xuất hiện một bóng ma rồi sau đó Lục Trực Tu cũng đã khom lưng, hư hư thực thực đè Thẩm Hàm dưới thân.
Động tác thập phần ái muội, đại khái chỉ có bằng hữu phi thường thân mật hoặc người yêu mới có thể làm như vậy nhưng Lục Trực Tu tựa hồ căn bản không cảm giác được, sau khi xem xong, nâng thân mình, cúi đầu nhìn về phía Thẩm Hàm nói: “Kế hoạch không tồi, nhớ làm.”
Thẩm Hàm không trả lời, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu.
“Kế hoạch của cậu từ hôm nay, vừa lúc đêm nay mình cũng muốn chạy bộ, mình cùng cậu cùng đi, kế hoạch về sau, mình cùng cậu.” Lục Trực Tu nói.
Giọng điệu Lục Trực Tu tựa hồ có chút cường ngạnh nhưng mà quá trình giảm béo vất vả cỡ nào Thẩm Hàm rất rõ ràng, có một người làm bạn sẽ cho người giảm béo động lực thật lớn, cho nên tuy ngữ khí nhìn như cường ngạnh nhưng Thẩm Hàm biết y vì tốt cho hắn.
Thật giống như người yêu đời trước, y biết không ăn bữa sáng đối với cơ thể không tốt, cho nên vài thập niên, y mỗi ngày đều thay đổi phương pháp làm bữa sáng đa dạng cho Thẩm Hàm, chính là vì để Thẩm Hàm yêu quý thân thể của mình, phương thức này ngay từ đầu Thẩm Hàm cự tuyệt nhưng tuổi càng lớn, Thẩm Hàm càng quý trọng những thứ đáng giá này.
Thẩm Hàm cảm kích: “Cảm ơn cậu, Trực Tu.”
“Ừ, hoàn thành kế hoạch của cậu thật tốt, không cần bỏ dở nửa chừng.” Mặt Lục Trực Tu như cũ lạnh nhạt, nói chuyện cũng nhàn nhạt tựa hồ bất luận kẻ nào cũng không nhìn được cảm xúc dao động của y, nói tóm lại, Lục Trực Tu mặt than.
Thẩm Hàm không chán ghét người tốt với hắn, vô luận mặt than hay lảm nhảm.
Tối nay, Thẩm Hàm nhìn cân nặng, 94 kg (*), hắn dự định ba tháng giảm xuống còn 70 kg.
Ban đêm, sân thể dục, người rèn luyện rất nhiều, ánh sáng không quá rõ chỉ có mấy cột đèn đường mờ nhạt làm người rèn luyện có thể thấy rõ đường mà thôi.
7 rưỡi, Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu bắt đầu chạy chậm.
Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Hàm bắt đầu thở dốc, đây cũng là nguyên nhân hắn một hai phải giảm béo, hắn chán ghét loại cảm giác bị mỡ trói buộc.
“Muốn nghỉ ngơi một lúc sao?” Lục Trực Tu nói, lúc nói chẳng mệt mỏi gì, nhìn ra được y quen rèn luyện.
Một đời trước Thẩm Hàm cũng kiên trì rèn luyện lại đi học tán đả [1], cái loại uyển chuyển nhẹ nhàng nhấc chân là có thể đá đến trên đầu người ta thực tốt, hiện tại hả, đừng nói nhấc chân đá đến đỉnh đầu, hắn phỏng chừng eo người ta đều đá không tới.
[1] Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:
Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;
Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;
Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.
Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.
Môn tán thủ được khởi xướng từ quân đội đặc nhiệm Trung Quốc, rồi cảnh sát áp dụng để trấn áp tội phạm,… nên đặc thù của nó là hệ thống kỹ thuật chiến đấu thực dụng. Hệ thống này áp dụng các nguyên tắc vật lý, giải phẫu cơ thể học, sinh lý phản xạ học, các chức năng sinh lý của cơ thể người. Đó thực sự là một hệ thống chiến đấu thực không có tên riêng biệt, nhưng lại bao trùm hầu hết các kỹ năng chiến đấu, cầm nã, vật, chiến đấu trong mọi tư thế, tay không chống vũ khí từ các môn võ cổ truyền Trung Quốc, và lại được du nhập thêm các kỹ thuật chiến đấu tay không hiện đại của các môn như boxing, quyền Thái, vật,…. Và thường hay áp dụng nguyên tắc chiến thuật, chiến lược cận chiến hơn là các kỹ thuật cổ điển.
Tán thủ quân đội thiên về các đòn cầm nã, triệt và bẻ khớp, siết cổ, … tập luyện công phá nhiều. Hệ thống này lại được phân chia cho từng lực lượng khác nhau như hệ thống chiến đấu của quân đội đặc nhiệm thiên về đòn thế tiêu diệt hay huỷ diệt đối thủ, hơi khác với hệ thống chiến đấu của cảnh sát đặc nhiệm là trấn áp đối thủ, nhưng đều có đặc điểm chung là cùng có nguyên tắc huấn luyện giống nhau.
Ngày nay, do tính chất quốc tế hoá, các môn võ cần có tính phổ biến cho quảng đại quần chúng khắp nơi trên thế giới, nên mới hình thành trường phái mới thể thao hơn gọi là tán thủ thể thao hoặc với tên gọi khác là lôi đài (lei tai), các võ sĩ phải mang găng, mũ đội đầu, áo giáp bảo vệ,….Các trận đấu của tán thủ thể thao được cho phép áp dụng đủ các đòn đấm, đá, quật, vật. Các đòn đầu gối, cùi chỏ, đánh bằng đầu, cầm nã, khoá bẻ khớp đều không được phép sử dụng, nhưng vẫn được phép gài đòn (hoặc nêm đòn) để đánh ngã hoặc đánh nốc-ao (knock out) đối thủ trên sàn đấu.
< Theo google>
——————
“Không cần, lần đầu thôi, về sau dần dần quen thì tốt rồi.” Thẩm Hàm thở hổn hển nói.
“Vậy được rồi, bất quá vì là lần đầu cho nên không cần quá miễn cưỡng, chạy nửa giờ, đi mười phút, sau đó duỗi cơ mười phút thì tốt rồi.”
“Ừ.” Thẩm Hàm tiếp tục chạy, Lục Trực Tu ở phía bên phải hắn, hai người không tiếng động chạy, dưới ánh đèn tối tăm chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của Thẩm Hàm.
Nửa giờ sau, tay Thẩm Hàm đã ướt, hắn cong eo, đôi tay đỡ hai đầu gối, mồm mở to mà dồn dập thở dốc.
“Đừng có ngừng, đi mười phút, bằng không thân thể cậu chịu gánh nặng càng lớn.”
Thẩm Hàm rốt cuộc hiểu béo gian khổ bao nhiêu, hắn ra lượng mồ hôi gấp hai Lục Trực Tu, vất vả tựa hồ cũng gấp hai y.
Chậm rãi đứng dậy, Thẩm Hàm bước chân, đi một bước về phía trước, hai chân phảng phất không phải của mình, bủn rủn muốn mệnh, bất quá Lục Trực Tu đi ở phía trước, không xa không gần, không nhanh không chậm, vừa lúc cùng hắn cách khoảng hai bước cũng vừa lúc làm Thẩm Hàm không dừng tại chỗ.
Hơi mỉm cười, Thẩm Hàm đi nhanh hai bước, đuổi kịp bước chân Lục Trực Tu mà trong lòng cũng nhận định một sự thật, đó chính là Lục Trực Tu tuy mặt thực lãnh nhưng trong lòng là người thập phần ôn nhu.
Hai người lại lần nữa an tĩnh, không nói lời nào lại không xấu hổ, theo đường băng ở L đại đi bộ.
Hơn mười phút sau, Thẩm Hàm không thở hổn hển, trên đùi cũng hơi có sức lực, bất quá Thẩm Hàm biết kỳ thật hôm nay nếu không thể thả lỏng tốt, ngày mai mới là thời điểm khó nhất.
Đi đến một góc, Thẩm Hàm bắt đầu duỗi thân.
Phía sau Lục Trực Tu nhìn hắn hai phút, Thẩm Hàm vừa quay đầu lại liền nhìn y ôm ngực đứng.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, phát hiện cậu duỗi cơ phi thường chuyên nghiệp.”
“À mình học qua tán đả, xem như biết một chút.”
Lục Trực Tu gật gật đầu, bắt đầu duỗi cơ.
Kỳ thật hiện tại đã tháng chín, Lục Trực Tu chuyển qua mới một tháng, tương đương hai người quen mới một tháng, không tính quá hiểu biết, rất nhiều chuyện lại thực tốt, hơn nữa Thẩm Hàm cũng dấu diếm quá nhiều, có thể không dấu diếm, hắn nguyện ý nói với Lục Trực Tu, bất quá việc trói định hệ thống đương nhiên không thể nói.
Duỗi cơ xong, hai người đi bộ về ký túc xá, Lục Trực Tu như cũ không nói lời nào, phảng phất như một cái hũ nút, không, hũ nút ohảo tâm.
Thẩm Hàm cũng không muốn nói nhiều vì thế hai người bên nhau, nhìn qua như hai anh em giận dỗi, bất quá đàn ông giận dỗi phần lớn thì đánh một trận là xong nhưng hai người rõ ràng không có ý tứ kia.
Sắp đến ký túc xá, Lục Trực Tu đột nhiên hỏi: “Vì cái gì giảm béo?”
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, trả lời: “Chín phần nguyên nhân là mình không thích tình trạng cơ thể bây giờ, còn một phần bởi vì nghĩ ở lúc ném người nào đó, càng tiêu sái hơn.”
“Người nào đó?”
“Ừ, Giang Tự Văn, hôm nay cùng mình thổ lộ mà mình đã đáp ứng rồi.”
“…… À.” Lục Trực Tu có chút chần chờ.
Ngay sau đó Thẩm Hàm, trả lời đơn giản: “Bất quá là trò chơi mà thôi.”
Lục Trực Tu trầm mặc, thẳng đến buổi tối 9 rưỡi, hai người đều rửa mặt xong nằm trên giường, Lục Trực Tu nói: “Biết rõ là trò chơi, vì cái gì còn làm một người chơi?”
Thẩm Hàm nhìn ký túc xá, hai người khác còn không trở về, hắn xác định Lục Trực Tu là nói với hắn rồi sau đó hắn mới nhớ tới cuộc nói chuyện trước khi về ký túc xá của hai người.
Hơi mỉm cười, Thẩm Hàm nói: “Không phải mình một hai phải là người chơi, thời điểm tỉnh lại mình cũng đã thành người chơi, cho nên mình không thể không chơi.”
Lục Trực Tu khẽ nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý Thẩm Hàm, Thẩm Hàm xoay người bò lên giường, than nhẹ một hơi nói: “Tâm mình thật sự rất nhỏ, có thù tất báo.”
Lục Trực Tu từ trên xuống, duỗi tay nhẹ nhàng mát xa chân cho Thẩm Hàm, hồi lâu mới nói: “Cậu vui là được.”
Thẩm Hàm nghiêm túc suy nghĩ một chút mình vui sao, hắn thật đúng là nói không nên lời, bất quá không báo thù hắn khẳng định sẽ không vui vì không để mình không vui nên làm hắn vẫn phải làm.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, là tin nhắn.
“Thẩm Hàm, cùng ăn bữa khuya đi, anh mời em.”
Nhìn người gửi, Thẩm Hàm nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi, tôi rất mệt, về sau rồi nói sau.”
Đứng dưới ký túc xá Thẩm Hàm, Giang Tự Văn nhìn tin hồi lâu không phục hồi tinh thần, tên béo ngày hôm qua vì kích động ngất xỉu, thế mà cự tuyệt gã mời, thật buồn cười.
Thẩm Hàm về ký túc xá nhìn dáng mình trong gương.
1m75, nặng 180 cân (*), mang mắt kính, che khuất mặt, dù không che khuất vì béo nên mí mắt sưng vù nhìn cũng khó coi.
(*) 1 cân TQ = 596.8g VN~0.5kg
180 cân =90kg
Mũi vì béo nhìn qua toàn thịt, đôi môi đỏ bừng coi như đẹp, chẳng qua dù đẹp cũng bị cằm che lấp phong thái.
Xuống chút nữa, cổ thô tráng, ngực thô tráng, eo thô tráng, chân thô tráng, tóm lại thân thể hắn cơ hồ chính là một cái thùng.
Trách không được người khác gọi hắn béo mà béo dễ bị trào phúng vì béo thật sự khó coi.
Thẩm Hàm cũng không thích béo, vì thân thể người béo thừa nhận áp lực cao hơn người bình thường, cho nên sau khi hắn biết tình trạng nguyên chủ đã quyết định giảm béo.
Trong gương Thẩm Hàm vì tự tin tựa hồ nhìn qua không khó coi, bất quá nếu gầy xuống hẳn sẽ thấy rõ ngũ quan thanh tú, vấn đề bây giờ hắn giảm béo thế nào?
Xem ký ức nguyên chủ, Thẩm Hàm ngồi trên ghế, sau đó yên lặng viết kế hoạch giảm béo. Nửa giờ sau, ký túc xá có hai người trở về, hai người có quan hệ tạm ổn với Thẩm Hàm, ở trình độ chào hỏi nhau một cái, ngẫu nhiên có một ít hoạt động tập thể, có thể cùng nhau ồn ào, ngày thường kỳ thật cũng không có giao thoa mấy, rốt cuộc hai người họ khác chuyên ngành với Thẩm Hàm, thời gian đi học không giống.
Lại một lát sau, người cuối cùng trong ký túc xá trở lại, Thẩm Hàm ngẩng đầu, thấy bộ dạng người nọ, mày kiếm đậm, đuôi mi tà mị thần thái phi dương, một đôi mắt chim ưng, sắc bén lạnh thấu xương, mũi cao thẳng, môi mỏng, nhìn qua có điểm bạc tình, đường cong sườn mặt nhu hòa, phảng phất được đẽo khắc, lộ ra kiên nghị.
Người này thân cao chừng 1m85, mặc áo gió xanh lục đơn giản, quần jean, trên lưng là một ba lô to nhưng không thấy ngốc, tương phản y cõng như vậy lại có ý vị.
Y năm hai chuyển trường lại đây, Lục Trực Tu không phải giáo thảo lại so với giáo thảo đẹp hơn vô số lần.
Kỳ thật khi học đại học, việc chuyển trường có rất ít, y thế nào làm được, không ai biết, tất cả chỉ biết y tới, vào ban ba của công trình gỗ, lớn lên tuấn tú, sau đó không còn nữa.
Mà Lục Trực Tu chính là người ở thời điểm Thẩm Hàm suy sút bất kham, người thanh niên này bảo hắn thanh tỉnh.
Người này đối với nguyên chủ không tồi, Thẩm Hàm nghĩ, vì thế hắn hơi mỉm cười nói với Lục Trực Tu:” Đã trở lại, nhìn kế hoạch giảm béo của mình này.”
Nguyên chủ đều gọi Lục Trực Tu như vậy, cho nên Thẩm Hàm trực tiếp mượn xưng hô.
Người khác đối tốt với Thẩm Hàm, Thẩm Hàm sẽ đối hắn càng tốt, người khác nếu cho Thẩm Hàm một đao, vậy Thẩm Hàm tuyệt đối sẽ trả hắn mười đao, đây là nguyên tắc.
Giờ phút này, Thẩm Hàm thật sự muốn cùng người bạn cùng phòng tên Lục Trực Tu này làm bằng hữu.
Lục Trực Tu ừ một tiếng, bỏ ba lô của y xuống, đến phía sau Thẩm Hàm rồi sau đó thân hình cao lớn cúi đầu, nhìn kế hoạch trên bàn.
Thẩm Hàm vẫn luôn ngồi, hắn nhận ra trên đầu bỗng xuất hiện một bóng ma rồi sau đó Lục Trực Tu cũng đã khom lưng, hư hư thực thực đè Thẩm Hàm dưới thân.
Động tác thập phần ái muội, đại khái chỉ có bằng hữu phi thường thân mật hoặc người yêu mới có thể làm như vậy nhưng Lục Trực Tu tựa hồ căn bản không cảm giác được, sau khi xem xong, nâng thân mình, cúi đầu nhìn về phía Thẩm Hàm nói: “Kế hoạch không tồi, nhớ làm.”
Thẩm Hàm không trả lời, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu.
“Kế hoạch của cậu từ hôm nay, vừa lúc đêm nay mình cũng muốn chạy bộ, mình cùng cậu cùng đi, kế hoạch về sau, mình cùng cậu.” Lục Trực Tu nói.
Giọng điệu Lục Trực Tu tựa hồ có chút cường ngạnh nhưng mà quá trình giảm béo vất vả cỡ nào Thẩm Hàm rất rõ ràng, có một người làm bạn sẽ cho người giảm béo động lực thật lớn, cho nên tuy ngữ khí nhìn như cường ngạnh nhưng Thẩm Hàm biết y vì tốt cho hắn.
Thật giống như người yêu đời trước, y biết không ăn bữa sáng đối với cơ thể không tốt, cho nên vài thập niên, y mỗi ngày đều thay đổi phương pháp làm bữa sáng đa dạng cho Thẩm Hàm, chính là vì để Thẩm Hàm yêu quý thân thể của mình, phương thức này ngay từ đầu Thẩm Hàm cự tuyệt nhưng tuổi càng lớn, Thẩm Hàm càng quý trọng những thứ đáng giá này.
Thẩm Hàm cảm kích: “Cảm ơn cậu, Trực Tu.”
“Ừ, hoàn thành kế hoạch của cậu thật tốt, không cần bỏ dở nửa chừng.” Mặt Lục Trực Tu như cũ lạnh nhạt, nói chuyện cũng nhàn nhạt tựa hồ bất luận kẻ nào cũng không nhìn được cảm xúc dao động của y, nói tóm lại, Lục Trực Tu mặt than.
Thẩm Hàm không chán ghét người tốt với hắn, vô luận mặt than hay lảm nhảm.
Tối nay, Thẩm Hàm nhìn cân nặng, 94 kg (*), hắn dự định ba tháng giảm xuống còn 70 kg.
Ban đêm, sân thể dục, người rèn luyện rất nhiều, ánh sáng không quá rõ chỉ có mấy cột đèn đường mờ nhạt làm người rèn luyện có thể thấy rõ đường mà thôi.
7 rưỡi, Thẩm Hàm cùng Lục Trực Tu bắt đầu chạy chậm.
Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Hàm bắt đầu thở dốc, đây cũng là nguyên nhân hắn một hai phải giảm béo, hắn chán ghét loại cảm giác bị mỡ trói buộc.
“Muốn nghỉ ngơi một lúc sao?” Lục Trực Tu nói, lúc nói chẳng mệt mỏi gì, nhìn ra được y quen rèn luyện.
Một đời trước Thẩm Hàm cũng kiên trì rèn luyện lại đi học tán đả [1], cái loại uyển chuyển nhẹ nhàng nhấc chân là có thể đá đến trên đầu người ta thực tốt, hiện tại hả, đừng nói nhấc chân đá đến đỉnh đầu, hắn phỏng chừng eo người ta đều đá không tới.
[1] Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:
Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;
Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;
Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.
Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.
Môn tán thủ được khởi xướng từ quân đội đặc nhiệm Trung Quốc, rồi cảnh sát áp dụng để trấn áp tội phạm,… nên đặc thù của nó là hệ thống kỹ thuật chiến đấu thực dụng. Hệ thống này áp dụng các nguyên tắc vật lý, giải phẫu cơ thể học, sinh lý phản xạ học, các chức năng sinh lý của cơ thể người. Đó thực sự là một hệ thống chiến đấu thực không có tên riêng biệt, nhưng lại bao trùm hầu hết các kỹ năng chiến đấu, cầm nã, vật, chiến đấu trong mọi tư thế, tay không chống vũ khí từ các môn võ cổ truyền Trung Quốc, và lại được du nhập thêm các kỹ thuật chiến đấu tay không hiện đại của các môn như boxing, quyền Thái, vật,…. Và thường hay áp dụng nguyên tắc chiến thuật, chiến lược cận chiến hơn là các kỹ thuật cổ điển.
Tán thủ quân đội thiên về các đòn cầm nã, triệt và bẻ khớp, siết cổ, … tập luyện công phá nhiều. Hệ thống này lại được phân chia cho từng lực lượng khác nhau như hệ thống chiến đấu của quân đội đặc nhiệm thiên về đòn thế tiêu diệt hay huỷ diệt đối thủ, hơi khác với hệ thống chiến đấu của cảnh sát đặc nhiệm là trấn áp đối thủ, nhưng đều có đặc điểm chung là cùng có nguyên tắc huấn luyện giống nhau.
Ngày nay, do tính chất quốc tế hoá, các môn võ cần có tính phổ biến cho quảng đại quần chúng khắp nơi trên thế giới, nên mới hình thành trường phái mới thể thao hơn gọi là tán thủ thể thao hoặc với tên gọi khác là lôi đài (lei tai), các võ sĩ phải mang găng, mũ đội đầu, áo giáp bảo vệ,….Các trận đấu của tán thủ thể thao được cho phép áp dụng đủ các đòn đấm, đá, quật, vật. Các đòn đầu gối, cùi chỏ, đánh bằng đầu, cầm nã, khoá bẻ khớp đều không được phép sử dụng, nhưng vẫn được phép gài đòn (hoặc nêm đòn) để đánh ngã hoặc đánh nốc-ao (knock out) đối thủ trên sàn đấu.
< Theo google>
——————
“Không cần, lần đầu thôi, về sau dần dần quen thì tốt rồi.” Thẩm Hàm thở hổn hển nói.
“Vậy được rồi, bất quá vì là lần đầu cho nên không cần quá miễn cưỡng, chạy nửa giờ, đi mười phút, sau đó duỗi cơ mười phút thì tốt rồi.”
“Ừ.” Thẩm Hàm tiếp tục chạy, Lục Trực Tu ở phía bên phải hắn, hai người không tiếng động chạy, dưới ánh đèn tối tăm chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của Thẩm Hàm.
Nửa giờ sau, tay Thẩm Hàm đã ướt, hắn cong eo, đôi tay đỡ hai đầu gối, mồm mở to mà dồn dập thở dốc.
“Đừng có ngừng, đi mười phút, bằng không thân thể cậu chịu gánh nặng càng lớn.”
Thẩm Hàm rốt cuộc hiểu béo gian khổ bao nhiêu, hắn ra lượng mồ hôi gấp hai Lục Trực Tu, vất vả tựa hồ cũng gấp hai y.
Chậm rãi đứng dậy, Thẩm Hàm bước chân, đi một bước về phía trước, hai chân phảng phất không phải của mình, bủn rủn muốn mệnh, bất quá Lục Trực Tu đi ở phía trước, không xa không gần, không nhanh không chậm, vừa lúc cùng hắn cách khoảng hai bước cũng vừa lúc làm Thẩm Hàm không dừng tại chỗ.
Hơi mỉm cười, Thẩm Hàm đi nhanh hai bước, đuổi kịp bước chân Lục Trực Tu mà trong lòng cũng nhận định một sự thật, đó chính là Lục Trực Tu tuy mặt thực lãnh nhưng trong lòng là người thập phần ôn nhu.
Hai người lại lần nữa an tĩnh, không nói lời nào lại không xấu hổ, theo đường băng ở L đại đi bộ.
Hơn mười phút sau, Thẩm Hàm không thở hổn hển, trên đùi cũng hơi có sức lực, bất quá Thẩm Hàm biết kỳ thật hôm nay nếu không thể thả lỏng tốt, ngày mai mới là thời điểm khó nhất.
Đi đến một góc, Thẩm Hàm bắt đầu duỗi thân.
Phía sau Lục Trực Tu nhìn hắn hai phút, Thẩm Hàm vừa quay đầu lại liền nhìn y ôm ngực đứng.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, phát hiện cậu duỗi cơ phi thường chuyên nghiệp.”
“À mình học qua tán đả, xem như biết một chút.”
Lục Trực Tu gật gật đầu, bắt đầu duỗi cơ.
Kỳ thật hiện tại đã tháng chín, Lục Trực Tu chuyển qua mới một tháng, tương đương hai người quen mới một tháng, không tính quá hiểu biết, rất nhiều chuyện lại thực tốt, hơn nữa Thẩm Hàm cũng dấu diếm quá nhiều, có thể không dấu diếm, hắn nguyện ý nói với Lục Trực Tu, bất quá việc trói định hệ thống đương nhiên không thể nói.
Duỗi cơ xong, hai người đi bộ về ký túc xá, Lục Trực Tu như cũ không nói lời nào, phảng phất như một cái hũ nút, không, hũ nút ohảo tâm.
Thẩm Hàm cũng không muốn nói nhiều vì thế hai người bên nhau, nhìn qua như hai anh em giận dỗi, bất quá đàn ông giận dỗi phần lớn thì đánh một trận là xong nhưng hai người rõ ràng không có ý tứ kia.
Sắp đến ký túc xá, Lục Trực Tu đột nhiên hỏi: “Vì cái gì giảm béo?”
Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, trả lời: “Chín phần nguyên nhân là mình không thích tình trạng cơ thể bây giờ, còn một phần bởi vì nghĩ ở lúc ném người nào đó, càng tiêu sái hơn.”
“Người nào đó?”
“Ừ, Giang Tự Văn, hôm nay cùng mình thổ lộ mà mình đã đáp ứng rồi.”
“…… À.” Lục Trực Tu có chút chần chờ.
Ngay sau đó Thẩm Hàm, trả lời đơn giản: “Bất quá là trò chơi mà thôi.”
Lục Trực Tu trầm mặc, thẳng đến buổi tối 9 rưỡi, hai người đều rửa mặt xong nằm trên giường, Lục Trực Tu nói: “Biết rõ là trò chơi, vì cái gì còn làm một người chơi?”
Thẩm Hàm nhìn ký túc xá, hai người khác còn không trở về, hắn xác định Lục Trực Tu là nói với hắn rồi sau đó hắn mới nhớ tới cuộc nói chuyện trước khi về ký túc xá của hai người.
Hơi mỉm cười, Thẩm Hàm nói: “Không phải mình một hai phải là người chơi, thời điểm tỉnh lại mình cũng đã thành người chơi, cho nên mình không thể không chơi.”
Lục Trực Tu khẽ nhíu mày, rõ ràng không hiểu ý Thẩm Hàm, Thẩm Hàm xoay người bò lên giường, than nhẹ một hơi nói: “Tâm mình thật sự rất nhỏ, có thù tất báo.”
Lục Trực Tu từ trên xuống, duỗi tay nhẹ nhàng mát xa chân cho Thẩm Hàm, hồi lâu mới nói: “Cậu vui là được.”
Thẩm Hàm nghiêm túc suy nghĩ một chút mình vui sao, hắn thật đúng là nói không nên lời, bất quá không báo thù hắn khẳng định sẽ không vui vì không để mình không vui nên làm hắn vẫn phải làm.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên, là tin nhắn.
“Thẩm Hàm, cùng ăn bữa khuya đi, anh mời em.”
Nhìn người gửi, Thẩm Hàm nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi, tôi rất mệt, về sau rồi nói sau.”
Đứng dưới ký túc xá Thẩm Hàm, Giang Tự Văn nhìn tin hồi lâu không phục hồi tinh thần, tên béo ngày hôm qua vì kích động ngất xỉu, thế mà cự tuyệt gã mời, thật buồn cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook