Kỷ Thi nhìn bản thảo thiết kế vẫn còn là bán thành phẩm, nhưng Hạ Ngữ An nhìn một cái là thích ngay.

Không có lí do nào khác.

Đây là phong cách Mạnh Tây Nguyệt thích.

Kỷ Thi phủi vụn bánh ga tô trên tay: "Thế nào?"

Hạ Ngữ An cười, cầm lấy miếng bánh ga tô bên cạnh: "Vô cùng hài lòng."

Kỷ Thi ăn ý cầm lấy miếng bánh ga tô, chạm vào miếng bánh ga tô của Hạ Ngữ An: "Ngày mốt làm xong cho cậu."

Nói xong, nhìn nhau cười một tiếng.

Ngày mốt, trước Tết Nguyên Đán một ngày.

Nghe thấy vậy, Hạ Ngữ An rất phấn khởi, lập tức nghĩ đến bây giờ Kỷ Thi là nhà thiết kế hàng đầu: "Công việc không bận rộn à?"

Kỷ Thi mỉm cười: "Công việc cũng không thể nào để hết cho mình làm."

Hạ Ngữ An phối hợp nhíu mày, cắn một miếng bánh ga tô: "Ừm, nên như vậy."

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc không có dấu hiệu nào thì lập tức bị đẩy ra, tiếng động còn rất lớn.

Hạ Ngữ An cũng Kỷ Thi đồng thời lạnh mặt, nhìn về phía cô gái đẩy cửa đi vào. Đối phương cũng lạnh mặt.

"Tổng thanh tra Kỷ, tại sao lại trả lại bản thiết kế của tôi vậy?" Vừa vào đã khí thế hùng hổ, không có chút tôn trọng nào.

Trương Giai Tuệ là tổ trưởng tổ thiết kế. Ở công ty nhẫn nhịn sáu bảy năm, kinh nghiệm cũng có, mắt thấy sắp hết khổ rồi thì kết quả nửa đường liền bị người ta chặn ngang. Sao Trương Giai Tuệ có thể không tức giận.

Luận tác phẩm của bộ phận thiết kế, có cái nào so được với cô ta. Lúc tổng thanh tra đời trước từ chức còn từng đề cử cô ta. Chuyện vô cùng chắn chắn ngay từ lúc đầu không biết ở đâu ra lại bị người mới cướp đoạt mất, khiến cho cô ta ở công ty bị chế giễu một phen.

Nhà thiết kế thiên tài ở nước ngoài.

Trương Giai Tuệ không tin chuyện này, không có tác phẩm gì, lấy được vài giải thưởng thì có ích lợi gì?

Dáng vẻ của Kỷ Thi rất dễ nói chuyện: "Slogan của công ty là trong quá trình sáng tạo cái mới sẽ dung hòa với phong cách của bản thân. Tổ trưởng Trương, cô ăn cắp ý tưởng của người khác, làm lại là đương nhiên rồi, có vấn đề gì sao?"

Đạo văn đối với một nhà thiết kế mà nói, là sự chỉ trích rất nghiêm trọng, có thể phá hủy tương lai của một nhà thiết kế dễ như trở bàn tay.

Trương Giai Tụê nghe xong, mặt tái đi. Cửa phòng làm việc đang mở, trước cửa còn có nhiều người đang xem kịch vui như vậy, nếu như lời này bị truyền ra ngoài, cô ta đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở bộ phận thiết kế nữa.

Đối diện với gương mặt mang nụ cười nhạt như gió xuân hiu hiu của Kỷ Thi, cô ta không kiềm được mà lạnh sống lưng, đột nhiên nhớ ra, bình thường chỉ cần có người gây chuyện thì Kỷ Thi sẽ bày ra gương mặt này. Họ đều tưởng rằng là do Kỷ Thi quá mềm yếu, muốn đứng vững gót chân ở công ty thì chỉ có thể làm họ vui lòng, cho nên mới không dám lấy chức vụ đè người khác.

Bây giờ nghĩ lại, họ chưa từng chiếm được chỗ tốt từ Kỷ Thi.

Cô ta ghìm lại xúc động muốn chạy trốn: "Tổng thanh tra Kỷ, đừng ngậm máu phun người. Cô nói tôi sao chép, có chứng cứ không?"

Kỷ Thi mỉm cười: "Sylvie vốn là bạn của tôi. Tác phẩm của cô vẽ chính là tác phẩm mới nhất của cô ấy - Unique. Mặc dù cô đã thay đổi không ít, nhưng nếu đem ra so sánh thì vẫn có thể nhìn ra được dấu vết, ví dụ như..."

Tiếp theo, Kỷ Thi bắt đầu nói ra những điểm giống nhau.

Trương Giai Tuệ càng nghe, mặt càng trắng bệch. Thiết kế của Sylvia không quá nổi tiếng trong giới thiết kế, không có tiếng tăm gì. Trương Giai Tuệ biết cô ấy thông qua một trang web ít được chú ý, lượt xem ít, lại còn là trang web nước ngoài, cô ta lập tức nảy sinh suy nghĩ.

Lúc đầu, cô ấy thiết kế ra, còn có chút thấp thỏm, nhưng được những nhà thiết kế khác khen ngợi, cô ta có chút lâng lâng. Cô ta vẫn còn đầu óc, đợi thêm vài ngày, không bị ai phát hiện, cô ta mới trực tiếp giao lên. Kết quả, cùng ngày bị trả trở về, chỉ để lại hai chữ "làm lại".

Lại nghe thấy người xung quanh an ủi, khích lệ, cho rằng Kỷ Thi đang ghen ghét tài hoa của cô ta, cô ta bèn thẳng thừng đi đến đây.

Bây giờ, thật sự là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo. Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán bên ngoài, Trương Giai Tuệ sắp khóc đến nơi.

Cô ta tiêu đời rồi. Có vết nhơ này, sau này bình chọn thăng chức, tăng lương đều sẽ không còn phần của cô ta nữa.

Kỷ Thi vẫn không chịu buông tha cho cô ta: "Tổ trưởng Trương, cô là nhân viên lâu năm ở công ty, hy vọng sau này đừng tái phạm loại sai lầm này nữa. Chuyện lần này, tôi sẽ không báo lên trên. Cô tự giải quyết cho tốt đi."

Từng chữ đâm thẳng vào tim, còn khó chịu hơn là phạt cô ta. Trương Giai Tuệ cầm lấy bản thảo, xám xịt bỏ đi.

Cô ta vừa đi, Hạ Ngữ An đã xem kịch xong, cười quyến rũ, nói: "Cái cảm giác này, thật sự lâu rồi không được nhìn thấy."



Lúc trước khi còn đi học, Kỷ Thi chính là đối phó với những con bitch kia như vậy. Mặt mũi gì cũng giật xuống được.

Kỷ Thi nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì.

Hạ Ngữ An đợi một lúc rồi bỏ đi, ôn chuyện có thể hẹn lần sau vậy.

Nàng vừa mới ngồi lên xe bảo mẫu thì Chung Nhạc vừa đưa nước, vừa đấm lưng. Tâm trạng của Hạ Ngữ An rất tốt, đưa chữ kí của Kỷ Thi cho cô ấy.

Nhìn chữ kí phía trên, Chung Nhạc hét lên một tiếng, cẩn thận cất kĩ.

Chung Nhạc ổn định lại tâm trạng, gương mặt vì phấn khích mà ửng đỏ: "Chị Hạ, tiếp theo đi đâu vậy?"

Hạ Ngữ An suy nghĩ, đọc tên một cửa hàng.

Chiếc nhẫn đã sắp làm xong, nàng muốn đi chúc mừng một chút.

Đợi sau khi Mạnh Tây Nguyệt từ công ty tan làm về nhà thì đã nhìn thấy một đống lớn túi mua sắm nằm trong phòng khách, còn Hạ Ngữ An đang ở bên cạnh sắp xếp.

Mạnh Tây Nguyệt quá hiểu, cởi nút tay áo, ngồi xuống, cũng giúp nàng sắp xếp.

Hạ Ngữ An nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt cầm một bộ đồ đi ra. Nàng nói: "Bộ đồ này lúc đó em thấy rất phù hợp với chị."

Mạnh Tây Nguyệt lộ ra một nụ cười mỉm hiếm thấy: "Quần áo của chị đã rất nhiều rồi."

Từ sau khi Hạ Ngữ An đến, quần áo của Mạnh Tây Nguyệt trên cơ bản đều do một tay nàng lo. Mỗi lần Hạ Ngữ An ra ngoài đi dạo thì rất ít mua đồ cho bản thân, trái lại là cô, sắp chứa không nổi nữa rồi.

Hạ Ngữ An không thèm quan tâm đến những chuyện đó, mắt cười cong cong: "Em muốn dùng tiền cho chị mà."

Nói một cách không do dự, lại chứa đựng sự dịu dàng.

Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt xuyên qua những chiếc túi mua sắm, cô ừm một tiếng, một lúc sau, hỏi: "Ngữ An, Tết Nguyên Đán em có sắp xếp gì không?"

Hạ Ngữ An kiềm nén xúc động trong lòng, cúi đầu, không cho Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy sự bất thường của nàng: "Buổi tối tụi mình đón tết cùng anh hai nhé."

Về phần buổi sáng, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Mạnh Tây Nguyệt không hề có ý kiến gì đối với chuyện này: "Được."

Hai người sắp xếp xong thì bắt đầu nấu cơm. Từ sau khi Hạ Ngữ An học được cách nấu ăn thì mỗi bữa tối đều sẽ có một, hai món ăn do nàng làm.

Vừa mới nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt ăn đồ ăn do nàng xào thì Hạ Ngữ An cảm thấy vô cùng có thành tựu.

Sau bữa tối, Hạ Ngữ An kéo Mạnh Tây Nguyệt: "Hôm nay sẽ phát sóng bộ phim em đóng đó, mau ngồi xem với em đi."

Nghe thấy vậy, Mạnh Tây Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.

Nhạc dạo đầu vang lên, trong đoạn phim chợt lóe lên hình ảnh của Hạ Ngữ An.

Hậu Cung sử dụng hình thức dòng thời gian đan xen nhau. Phần diễn của nàng nằm ở tập 2, trong trí nhớ khi hoàng đế nhìn thấy nữ chính.

Nữ chính tiến cung là vì muốn leo lên ngôi vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, mang đến vinh quang cho gia tộc, cho nên, có làm thế thân thì nàng cũng không quan tâm.

Nhưng mà, thế thân như nàng rất có tâm cơ, giống Gia Nguyệt hoàng hậu đến ba phần, còn giữ lại bảy phần tính khí, từng bước một chiếm được hoàng đế.

Mạnh Tây Nguyệt không có hứng thú với thể loại phim cung đấu này, xem khoảng chừng hai mươi phút, cô hỏi: "Khi nào em mới xuất hiện?"

Hạ Ngữ An nhìn gương mặt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt: "Tập 2."

Một tập bốn mươi lăm phút.

"..."

Hạ Ngữ An nhìn thấy dáng vẻ cạn lời của cô thì bật cười: "Không muốn xem à?"

Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng, mi mắt của Mạnh Tây Nguyệt khẽ động: "Chị chỉ muốn xem em thôi."



Hạ Ngữ An ôm cánh tay Mạnh Tây Nguyệt, muốn kéo cô lên lầu: "Em cũng không muốn xem, hôm nay không xem nữa vậy."

Mạnh Tây Nguyệt không nhúc nhích: "Hôm nay là ngày đầu tiên chiếu phim, chị muốn xem em xuất hiện."

Bị dáng vẻ bướng bỉnh này của cô làm cho dở khóc dở cười, rõ ràng đã mất kiên nhẫn đến mức nhíu mày rồi. Đồng thời, trong lòng Hạ Ngữ An có chút ngọt ngào: "Em gọi điện thoại, kêu người ta gửi phim gốc đến. Chúng ta tua để xem. Phần diễn của em rất ít, trong hôm nay là có thể xem hết rồi."

Mạnh Tây Nguyệt đồng ý.

Động tác của Hạ Ngữ An rất nhanh, vừa nói chuyện điện thoại xong thì chưa đến năm phút, bên kia đã gửi phim đến.

Còn có lòng ghi sẵn số tập nàng xuất hiện và thời gian xuất hiện.

Hạ Ngữ An rất hài lòng, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho đối phương. Nhân vật này của Hạ Ngữ An, tổng cộng chỉ xuất hiện hai mươi phút, rất nhanh đã xem hết.

Hạ Ngữ An kéo Mạnh Tây Nguyệt, lần này, đối phương thành thành thật thật nương theo lực kéo của nàng đứng dậy. Hạ Ngữ An nhịn cười: "Đi thôi, chị nên đọc sách rồi."

Mạnh Tây Nguyệt lên tiếng, sau khi lên lầu thì bắt đầu đọc sách. Hạ Ngữ An ở một bên cầm điện thoại, thảo luận với Kỷ Thi nên cầu hôn như thế nào.

Nơi tổ chức, bầu không khí, âm nhạc, lời thoại.

Một khi trò chuyện thì không dứt được. Đợi khi Mạnh Tây Nguyệt tắm rửa xong, đi ra thì Hạ Ngữ An vẫn còn nằm lí trên giường, cười rạng rỡ.

"Ngữ An, nên đi tắm rồi."

Hạ Ngữ An thấy cô muốn đi qua, lập tức cúp điện thoại, đứng lên cười, ừm một tiếng: "Em đi ngay."

Nói xong, nàng mang theo điện thoại đi vào phòng tắm. Đồ nàng thay đã được Mạnh Tây Nguyệt để gọn cho nàng.

Mạnh Tây Nguyệt không cảm thấy có chuyện gì kì lạ. Bình thường, lúc ở nhà, Hạ Ngữ An cũng thích ở bên cạnh cô cười, lướt điện thoại.

Ngày 31/12.

Hạ Ngữ An nhận được chiếc nhẫn thành phẩm của Kỷ Thi, đơn giản, tinh xảo, không khoa trương, rất khiêm tốn, thích hợp đeo ra ngoài.

Thấy nàng yêu thích không rời tay, Kỷ Thi hỏi: "Sao không đeo thử đi?"

Hạ Ngữ An cầm chiếc nhẫn sẽ đeo lên ngón áp út của mình, mừng rỡ lắc đầu: "Mình muốn Mạnh Tây Nguyệt đeo lên cho mình."

Kỷ Thi lại bị nhét cẩu lương như mọi ngày, cô ấy đã quen rồi: "Được." Nói tiếp: "Chọn xong nhà hàng chưa?"

Nghe thấy là chuyện chính, Hạ Ngữ An cẩn thận cất kĩ chiếc nhẫn: "Đã đặt xong rồi, bày trí cũng đã nói rõ, chỉ đợi đến ngày mai thôi."

Kỷ Thi cười nói: "Cậu đúng là đợi không kịp mà."

Hạ Ngữ An nói một cách đương nhiên: "Bởi vì đối tượng mình muốn kết hôn là Mạnh Tây Nguyệt mà."

Kỷ Thi ngơ ngác một chút, cong mắt: "Vậy bây giờ mình phải đi chọn váy phù dâu rồi."

Hạ Ngữ An nhướng mày, đắc ý nói: "Mình đã tìm người thiết kế váy cưới và váy phù dâu từ hơn một tháng trước rồi."

Kỷ Thi không biết nên nói gì, nhưng mà nhìn thấy gương mặt ngọt ngào của Hạ Ngữ An, cũng không khỏi nở nụ cười, mang theo sự chúc phúc, nói: "Vậy mình đợi uống rượu mừng nhé."

Hai người nói tới nói lui thì bắt đầu nói đến chuyện muốn mời ai, không thích người nào thì Hạ Ngữ An trực tiếp bỏ qua họ. Dĩ nhiên Kỷ Thi cũng không có ý kiến.

Bầu không khí thân thiện, hai người cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy lời phàn nàn.

Thư kí Cao gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc: "Tổng giám đốc, đây là đồ cô đã đặt trước ở nước Z từ một tháng trước."

Mạnh Tây Nguyệt nhìn hộp quà trên bàn, trong con ngươi luôn bình lặng như mặt nước chợt nổi lên gợn sóng: "Tôi biết rồi."

Thư kí Cao đẩy kính mắt, ánh mắt chớp chớp, giống như không nhìn thấy gì cả, tận tụy báo cáo công việc, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía gương mặt tinh xảo, lạnh lùng kia của Mạnh Tây Nguyệt. Nếu nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn ra một chút cảm xúc không kiềm nén được.

Dịu dàng và kích động.

Chờ anh ta báo cáo xong, Mạnh Tây Nguyệt lại nói một lúc, thư kí Cao mới rời khỏi.

Trước khi đóng cửa, anh ta nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt cầm lấy hộp quà, môi mỏng hơi nhếch, mang theo chút lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương