Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
Chương 53-1: Thượng

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Mặc dù quan phủ đã điều động khá nhiều nhân lực để điều tra nhưng lại không thu được kết quả gì.

Mấy ngày này, ta đều nhận được lời nhắn của nhị sư huynh chuyển tới: Nếu cần giúp đỡ, hãy đến tìm ta.

Đối với chuyện này, ta không hề muốn trả lời.

Bảy ngày sau, quan phủ trả lại di thể của mẫu thân.

Cho dù đã lấy toàn bộ tài lực hiện giờ của Tô phủ, nhưng ta vẫn không thể để mẫu thân yên nghỉ tại một nơi có phong cảnh đẹp được.

Thiên Hương nói: “Vinh hoa phú quý đều chỉ là tượng trưng. Phu nhân sẽ không để ý đâu, nàng để ý chính là ngươi phải sống thật tốt.”

Ta cười một cái, nói: “Ta biết mẫu thân không để ý, nhưng ta để ý.” Lúc trước, ta không thể chăm sóc mẫu thân, nay khi nàng qua đời, ta thậm chí không thể lo cho nàng được một huyệt mộ tốt.”

Thân mình Thiên Hương khẽ run lên, nói: “…..nhưng là…..”

Tối đến, lão thái giám tổng quản đại nội tới Tô phủ truyền chỉ nói là Hoàng Thượng yết kiến.

Ta theo bản năng nhìn về phía Thiên Hương.

Thiên Hương nắm lấy tay ta nói: “Tiểu Nhiên, hôm nay ta sẽ không cản ngươi….. Chính là ngươi phải nhớ khỹ, ta sẽ ở nơi này….. chờ ngươi…..”

Ta cắn cắn môi, khó xử nói: “Thiên Hương, nếu ngươi cản ta, ta…..”

Không để ta nói xong, Thiên Hương lớn tiếng ngăn ta lại: “Tiểu Nhiên!”

Biết Thiên Hương ngần nấy thời gian cũng đủ để ta hiểu rõ bản tính hay làm nũng, bướng bỉnh như tiểu hài tử của hắn. Nay hắn lại lớn tiếng đến thế cũng là lần đầu tiên.

Ta có phần lúng túng nhìn Thiên Hương.

Thiên Hương không ngừng chớp mắt như thể muốn bức toàn bộ nước mắt quay trở lại.

Hắn nói: “Những thứ hắn có thể cho ngươi, ta không thể cho ngươi được.”

Ta cắn môi không nói lời nào.

Thiên Hương lại nói: “Kỳ thật, ta biết, hắn….. vẫn thích ngươi.”

Hạ mi mắt, ta không dám trực diện nhìn Thiên Hương.

Thiên Hương giục ta mau hồi cung, về phần Tô phủ thì cứ giao cho hắn.

Thiên Hương khuyên ta, vào hoàng cung, hãy nhờ sự trợ giúp của Hoàng Thượng mà chấn hưng Tô phủ, cứu thoát Tô lão gia, an táng cho mẫu thân ta được chu toàn, báo thù cho nàng. Còn phần Thiên Hương, hắn sẽ ở tại nơi này chờ ta….. cho dù ta có trở lại nữa hay không, hắn cũng chờ ta tại nơi đây…..

Ta nói, ta nhất định sẽ trở lại.

Thiên Hương gắt gao nắm lấy tay ta đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Thiên Hương nói: ” Tiểu Nhiên, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ trở lại.”

Ta cũng rất mong được như thế.

Thiên Hương, ta biết ngươi đang cố gắng để không tỏ ra yếu đuối, thực tâm ngươi hẳn là rất muốn ta ở lại đi…..

Thiên Hương, ngươi là một hài tử tốt, chỉ có ta không tốt mà thôi.

Cuối cùng, Thiên Hương cũng buông lỏng tay ta.

Ta nói: “Thiên Hương, ta đi, ngươi chờ ta.”

“Hảo, ta chờ ngươi.” Lời nói của Thiên Hương mang theo cả giọng mũi.

Thời điểm theo lão thái giám rời khỏi sương phòng, ta đã quay đầu lại nhìn Thiên hương…..

Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy chính là khuôn mặt đẫm lệ của hắn.

Thiên Hương, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi. Loại tình cảm này rất đặc biệt. Tuy không phải là yêu nhưng so với yêu còn đáng coi trọng hơn.

Và ta cũng hiểu rõ rằng, ngươi không những thích ta mà còn rất yêu ta.

Bên ngoài Tô phủ không biết từ lúc nào đã có một cỗ xe ngựa hoa lệ chờ sẵn.

Thái giám mệnh cho thị vệ đặt một chiếc ghế bằng ngọc để ta bước lên xe ngựa rồi mới hô khởi hành hồi cung.

Bên tai hiện tại chỉ còn vang lên âm thanh lộc cộc của xe ngựa. Sau một lúc, ta vén rèm cửa lên, đã thấy cổng thành bề thế hiện ra trước mắt.

Thái giám tổng quản dẫn ta tới Phượng điện, thỉnh ta ở tại đây chờ Hoàng Thượng tới.

Đạm cười, ta nói một tiếng: “Hảo.”

Ngồi mãi đến tận nửa đêm mà vẫn chưa thấy ai xuất hiện, ta ngủ thiếp trên mặt bàn.

Nửa đêm tỉnh lại, ta đã thấy mình nằm trên long sàng, hơn nữa hắn còn áp trên người ta.

Không muốn dính dáng tới người này nữa, nghĩ muốn đẩy hắn sang một bên nhưng lại không tài nào đẩy được.

Ta nói: “Ngươi đi ra.”

Hắn cúi đầu vào cổ ta, nói: “Nhiên nhi, Trẫm vốn định quên ngươi.”

Nhếch miệng cười, ta nói: “Ta không giống ngươi. Ta đã quên ngươi rồi.”

Lời nói vừa dứt, tay phải hắn đột nhiên nắm lấy yết hầu của ta ra sức bóp nghẹn làm ta không thể hô hấp được.

Khoảng cách này, ta có thể khẳng định rằng, hắn say. Trên người hắn tản ra mùi rượu nồng đậm không sai đi đâu được. Hắn nói: “Nhiên nhi, Trẫm không có phép ngươi nói câu này.”

Không biết qua bao lâu, chính là lúc ngay khi trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ, ta liền cảm thấy một miệng khí truyền vào người ta.

Hắn nói: “Nhiên nhi, nếu lần sau người còn làm Trẫm tức giận, Trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa.”

“Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn còn khách khí với ta?” Ta lạnh giọng nói.

“Ngươi không cần thiết phải đối chọi với Trẫm như thế.”

“…..” Ta trầm mặc.

“Nhiên nhi, ngươi chớ quên, ngươi còn phải cầu Trẫm.”

“Ta phải đưa việc làm ăn của Tô gia trở lại quỹ đạo. Ta muốn tìm cho ra tên hung thủ đã ám hại mẫu thân ta, ta phải….. báo thù.”

Hắn xoa nhẹ mặt ta, ôn nhu nói: “Hảo, Trẫm sẽ giúp ngươi. Như vậy, Nhiên nhi có bằng lòng hứa với Trẫm sẽ ở lại bên Trẫm cả đời không?”

Đôi môi khép mở, ta lại không thể nói gì.

Hắn khẽ cười ra tiếng, nụ cười mang đậm sự châm chọc, hắn nói: “Kỳ thật, Nhiên nhi nói không giữ lời. Ngươi chỉ biết tùy ý hành động. Chỉ cần ngươi thấy vui liền làm theo, đúng không? Thật giống như khi ngươi tự ý rời cung, lại mang theo Thiên hương, ngươi cũng đâu có hỏi qua ý kiến của Trẫm?”

“…..Ngươi đã có Tô Thừa Cẩm.”

“A, chỉ có điều hắn không thể thay thế được ngươi.”

“…..Kỳ thật không phải ta vẫn là thế nhân của hắn sao?”

“Tô Nhiên!” Hoàng Thượng lớn tiếng nói, hai tay một lần nữa lại nắm lấy cổ ta.

Ta híp mắt nhìn Hoàng Thượng, trong mắt tuyệt nhiên không lo sợ.

Hắn nói: “Tô Nhiên, Trẫm cũng là người, cũng có da thịt giống ngươi, cũng có một trái tim giống ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt Trẫm, nói phải rời cung, nói muốn rời Trẫm. Ngươi nghĩ Trẫm sẽ không tức giận sao? Ngươi nghĩ Trẫm sẽ thoải mái sao? Tô Nhiên, ngươi đã bao giờ nghĩ qua, vì sao Trẫm lại dung túng ngươi làm bất kể việc gì chưa? Đó đều bởi vì Trẫm thích ngươi, Trẫm yêu ngươi!”

“Ngươi yêu ta vì sao vẫn giữ lại tam cung lục viện, vẫn lưu lại đệ đệ ta?”

“Trẫm là vua một nước, Trẫm không thể để ngươi trở thành nhược điểm của Trẫm! Ngươi đã bao giờ nghĩ đến, Trẫm mang Thừa Cẩm bên người chính là để hắn làm thế thân cho ngươi, làm lá chắn cho ngươi. Bất kỳ một người nào cũng không thể thay thế được ngươi, ngươi hiểu chứ?”

Ta không biết nên nói gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Hắn gắt gao ôm ta vào ngực, nói: “Nhiên nhi, ngươi đừng nghĩ là Trẫm không dám nhốt ngươi vào lòng sắt để cả đời dưỡng bên mình.”

“…..” Ta vẫn bảo trì im lặng.

Hắn lại nói: ” Nhiên nhi, ngươi cho rằng ngươi có võ công thì Trẫm không thể làm gì được ngươi sao? Đánh gẫy chân tay cũng là một biện pháp, phế đi võ công của ngươi cũng là một biện pháp, dùng thiết liên cột chân ngươi lại cũng là một biện pháp. Trẫm có một ngàn một vạn biện pháp để lưu ngươi lại. Ngươi nghĩ vì sao Trẫm lại không làm như thế? Là bởi vì trẫm yêu ngươi, chính vì yêu ngươi nên Trẫm không muốn tổn hại ngươi.”

Hít hít mũi, trong lòng có phần chua xót.

Người ta đều nói, người say nói đều là sự thật, ấy vậy mà Hoàng Thượng lại vẫn xưng là Trẫm. Là thật hay là giả ta không biết nữa. Ta chỉ biết rằng, hiện tại lòng ta như mối tơ vò.

Có đau khổ, có chua xót, có khó chịu, còn có cả hạnh phúc…..

Hoàng Thượng yêu ta, hắn trực tiếp nói với ta….. ta cảm thấy rất vui, như quả cân trong lòng được tháo gỡ. Chỉ là, Thiên Hương còn đang chờ ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương