Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
Chương 49-1: Thượng

Editor:Gà tròn vo

Beta – reader: LK

Thiên Hương vùi đầu vào cổ ta nhẹ giọng nói.

Trong lồng ngực, trái tim ta như bị một nhát dao khứa vào, thật đau, thật khó chịu, nước mắt thì không ngừng rơi xuống.

Thiên Hương nói, trong giấc mộng, hắn thấy có người đem hắn tới một gian phòng tối tăm, ẩm thấp, xé rách xiêm y của hắn, tiến vào cơ thể hắn…..

Trong cơn mê, Thiên Hương nói hắn có lúc chỉ nhìn thấy một khoảng không mông lung màu đỏ, ngoại trừ màu đỏ ra đều không nhìn thấy gì cả…..

Thiên Hương lại hổn hển nói rằng trong cơn ác mộng kinh khủng kia còn có ta, có lửa, bùng cháy tất cả…..

Kỳ thật, giấc mộng đó đều là sự thật…..

Cắn chặt lấy môi dưới, ta gắt gao ôm lấy Thiên Hương, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.

Thật lâu về sau, sức chịu đựng của Thiên Hương dường như đã tới hạn, hắn ngã khụy xuống.

Ta nhanh tay ôm lấy thân thể gầy nhược của Thiên Hương, đặt trở lại lên giường.

Thiên Hương vẫn nắm chặt tay ta, khàn giọng nói: “Tiểu Nhiên, ta rất sợ, ta rất sợ….. chỉ cần nhắm mắt, ta sẽ lại thấy cảnh tượng kia….. Tiểu Nhiên, ta rất sợ…..”

Tay phải nhẹ vuốt khuôn mặt tiều tụy của Thiên Hương, ta nói khẽ: “Thiên Hương, đó chỉ là một giấc mộng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.”

“….. Tiểu Nhiên, nhưng ta biết rõ, đó không phải…..”

Không đợi Thiên Hương nói xong, ta cúi người nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán hắn, an ủi nói: “Chí ít, hiện tại chúng ta vẫn bình an.”

“…..Tiểu Nhiên….. thật ra…. ta thích ngươi.”

“Ta biết.”

“Tiểu Nhiên, ta muốn đời này vĩnh viễn ở bên ngươi.”

“Hảo, vĩnh viễn ở bên nhau.”

“Tiểu Nhiên, ta muốn ngủ cùng ngươi.”

Mỉm cười, ta nói: “Hảo.” Nói xong, ta liền xốc chăn chui lên giường nằm cạnh Thiên Hương, nghiêng người ôm lấy hắn.

Thiên Hương dựa lưng vào ngực ta nói: “Tiểu Nhiên.”

“Ta ở đây.” Ta lên tiêng trả lời.

“Tiểu Nhiên.”

“Ân.” Ta nhìn Thiên Hương mỉm cười.

“Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên…..”

Thiên Hương cứ kêu tên ta một hồi không thôi. Nghe thấy hắn gọi mà sao lòng ta lại xót xa đến vậy, sao hốc mắt lại nóng ran đến nhường này.

Một lúc sau, Thiên Hương mới ngừng kêu tên ta, hắn nói: “Tiểu Nhiên, có khi nào nhắm mắt lại rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không? Ta rất sợ, sợ lúc này nếu ta nhắm mắt lại, sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngươi nữa. Tiểu Nhiên, ta muốn gọi tên ngươi thật nhiều, ta sợ sau này không còn có cơ hội được gọi tên ngươi nữa…..”

Ta an ủi: “Sẽ không có chuyện đó đâu.” Nhưng ta biết, không thể nói trước được điều gì, không gì không thể xảy ra trong cái thế giới này.

Thiên Hương xoay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào ta, ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua mặt ta, hắn nói: “Nụ cười của ngươi, sự chăm sóc của ngươi, nụ hôn của ngươi….. tất cả đều làm ta quyến luyến. Tiểu Nhiên, đây sẽ là giấc mộng đẹp nhất đời ta.”

Ta gật gật đầu.

Thiên Hương gối đầu trên tay ta, chậm rãi nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, cánh tay ta tê rần, muốn rút lại nhưng lại không muốn đánh thức Thiên Hương nên cũng đành để kệ.

Sáng ngày hôm sau, đáng lẽ ra là ta sẽ xuất cung xử lý sự vụ buôn bán, nhưng ta cũng không nỡ đánh thức đứa nhỏ đang ngủ ngon lành này.

Thiên Hương ngủ thẳng đến đầu buổi chiều. Tựa hồ đối với hắn, ngủ thế ngủ nữa cũng không bao giờ đủ.

Ta rót cho hắn một cóc nước súc miệng, lại vì hắn chải tóc, rửa mặt, thay lại xiêm y.

Sau khi dùng qua một ít cơm, ta liền dẫn Thiên Hương xuất cung xem xét tình hình cửa hàng. Ngày này, ta cũng đã thu mua một hiệu thuốc rồi giao cho Tô Thừa Cẩm toàn quyền quản lý.

Tối đến, ta cùng Thiên Hương hồi cung. Khi bước chân vào Thiên Hương lâu, ta thấy Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh.

Thấy chúng ta xuất hiện, Hoàng Thượng nói: “Nghe nói Thiên Hương chiêu nghi đã tỉnh lại, Trẫm nay đến thăm.” Nói xong, hắn liền vẫy tay gọi Thiên Hương lại.

Thiên Hương khó xử nhìn ta, khuôn mặt vốn nhợt nhạt của người mới ốm dậy nay càng trắng xanh hơn.

Thiên Hương chầm chậm bước từng bước tới bên cạnh Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vừa muốn cầm lấy tay của Thiên Hương, Thiên Hương tựa hồ bị dọa sợ vội vàng lui lại đằng sau.

Hoàng Thượng nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn.

Thấy vậy, ta tiến lên mấy bước, nhìn về phía Thiên Hương nói: “Thiên hương, ngươi đói?”

Thiên Hương rụt rè lắc lắc đầu.

Ta nói: “Cả chiều nay ngươi đã phải vất vả đi theo ta nên chắc cũng mệt rồi. Ngươi lên lầu nghỉ trước đi, được không?”

Thiên Hương do dự hết nhìn ta lại nhìn sang biểu tình của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng cũng không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt cằm. Thấy thế, Thiên Hương cũng nhỏ nhẹ tiến lên lầu.

Trong đại sảnh giờ đây chỉ còn ta với Hoàng Thượng ngồi đối diện nhau, ta nói: “Thiên Hương đã phải trải qua việc gì hẳn Hoàng Thượng đều đã hay. Ta hi vọng, từ nay về sau, Hoàng Thượng hạn chế động đến hắn.”

Hoàng Thượng khẽ cười, nói: “Như vậy Thiên Hương có thể tùy ý ôm ngươi?”

Ta quả thật bị bất ngờ với câu nói này.

Hoàng Thương nheo mắt lại như phóng tới người ta một loạt phi tiêu sắc nhọn: “Nhiên nhi, ngươi là người của Trẫm.”

Khẽ cười nhạt một cái, ta dối lòng mình mà nói: “Ta luôn luôn biết điều đó. Hoàng Thương, ngươi là nam nhân đầu tiên của Tô Nhiên và cũng là duy nhất.”

Hoàng Thượng không nói thêm gì nữa.

Ta nhẹ nhàng ngồi lên đùi Hoàng Thượng, hai tay vòng ra sau cổ hắn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ trên môi để củng cố lòng tin ở hắn.

Ta nói: “Sau này, ta sẽ nhớ rõ bảo trì khoảng cách với Thiên Hương.”

Hoàng Thượng tựa như cũng cho qua chuyện này. Hai người chúng ta ngồi một lúc rồi hắn rời khỏi Thiên hương lâu.

Từ ngày hôm đó trở đi, Hoàng Thượng không cho phép ta ngủ ngoài cung nữa, mỗi đêm đều muốn ta ngủ cùng.

Cuộc sống ngủ cùng bình thản này, hắn sẽ nguyện ý để cả đời? Hắn thực sự sẽ thỏa mãn?

Nhiều lúc ta thiết nghĩ, không biết có hay không một ngày nào đó hắn sẽ chán ghét ta?

Đối với cả ta cùng Hoàng Thượng mà nói, ta cũng không rõ là ta yêu Hoàng Thượng trước hay Hoàng Thượng yêu ta trước. Nhưng ta có thể biết rõ một điều, người bị hại chính là ta mà người chịu khổ cũng chỉ có ta.

Vào một buổi tối cuối tháng tư, sau khi chơi cờ cùng Thiên Hương, ta đi tới Phượng điện.

Thấy ta đến, một thái giám tiến lại nói ta không nên đi vào.

Nhìn lão thái giám đang khom người đứng trước mặt, ta nói: “Tại Phượng điện này, Hoàng Thượng chưa bao giờ ngăn cản ta tới.”

Vừa tiến vào sâu bên trong, ta chợt nghe thấy một tràng thở gấp ngắt quãng, kèm theo đó còn là tiếng nói nhỏ nhẹ, vỗ về.

Bước chân do dự một chút, ta lưỡng lự không biết nên xoay người rời đi hay thẳng bước tiến vào. Cuối cùng, ta vẫn bước tiếp, có thể là do bản thân muốn tận mặt trông thấy cảnh xuân cung đi.

Thời đại này, người ta chưa phát hành băng đĩa thực nghiệm (ý nói AV,GV) nên ta muốn xem bay giờ cũng không có gì sai cả.

Một bước lại một bước tiến vào, ta hơi hé cửa ra nhìn vào bên trong. Sa liêm mỏng manh nửa che nửa mở cứ phất phơ trước giường…..

Mặc dù đứng ngoài cửa nhưng ta có thể nhìn rõ Hoàng Thượng cùng nữ nhân kia đang quấn lấy nhau cùng một chỗ. Không hiểu sao trong lòng lại nhói lên một cảm giác mờ mịt.

Hai tay khoanh trước ngực, mắt thấy tai nghe những hành động kia mà ta không khỏi bật cười.

Trước khi rời bước quay đi, ta còn nghe rõ Hoàng Thượng nói với nữ nhân kia những lời đường mật, cái gì mà ngươi có làn da thật đẹp, đôi mắt của ngươi làm ta không thể chán ghét….. ta yêu ngươi…..

Khi thấy ta rời đi, lão thái giám vừa rồi cản bước ta tiến vào vội đuổi theo ta nói: “Thời điểm nam nhân động tình, lời nói đều là giả cả, Lan phi, Lan phi…..”

Thời điểm nam nhân động tình, lời nói đều là giả? Khi cùng hắn đồng sàng, những lời kiểu đó quả thực ta nghe cũng không ít.

Kỳ thật, suy cho cùng cũng không có gì. Hắn là vua một nước, hậu cung lại có ba nghìn mỹ nhân, mỗi ngày chiêu một người, hẳn sẽ không biết chán đi…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương