Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
-
Chương 31-2: Hạ
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Chờ ta ý thức lại được bản thân thì người hắn đã hoàn toàn áp trên người ta rồi.
… Ta thực sự đã quyết định cắt bỏ đoạn tình cảm này rồi, ngươi còn muốn ta phải như thế nào đây?
Hai mắt nhắm lại, ta có phần đau khổ nói: “Nhị sự huynh, đừng khiến ta phải hận huynh.”
Động tác của sư huynh dừng lại, đầu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Đôi đồng tử kia cực ôn nhu, trong đó còn ẩn dật cả sự ưu thương, thống khổ. Hắn nói: “Nhiên nhi, ta yêu ngươi.”
Yêu? Lời này quả thực sẽ khiến ta một bước lên mây, nhưng nếu từ trên đó ngã xuống thì cái gọi là hạnh phúc đó chỉ là ngàn vạn lần đau xót.
Rơi, tất nhiên là thịt nát xương tan, hài cốt tiêu tán.
“Nhị sư huynh, năm năm, ngươi có thể vẫn nghĩ đến ta, nhưng ta đã thay đổi rồi, trong lòng ta đã có người khác.”
Hắn ôm chầm lấy ta, lực đạo trên cánh tay càng ngày càng mạnh, tựa hồ như muốn cả đời này vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện nới tay.
Cười khổ một tiếng, hai tay ta vòng quanh cổ nhị sư huynh, đầu hơi ngẩng lên, chạm nhẹ trên môi hắn.
Đôi đồng tử của nhị sư huynh co lại, không nói lời nào.
Ta bình thản nói: “Nếu cái huynh muốn chính là thân thể này, ta liền cho huynh. Từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn không gặp mặt.”
“Nhiên nhi, ngươi không cần phải chà đạp thân thể ngươi như vậy.” Hai mắt sư huynh ánh lên sự xót thương.
Ta thở dài một hơi, tay áo phất lên, một lớp bụi trắng bay ra từ tay áo tràn ngập trong không trung.
Hai mắt nhị sư huynh dần khép lại, từ từ ngã gục trên người ta.
Đẩy sư huynh sang một bên, ta buộc lại đai lưng ban nãy bị giải khai rồi chạy ra khỏi phòng trong tâm trạng rối bời.
Về đến phủ Khuynh Vương, ta dự định đi gặp mẫu thân rồi mau mau trở lại cung.
Không nghĩ tới, kế hoạch một lần nữa bị gián đoạn. Vừa bước vào cửa chính liền có một nha hoàn đi đến mời ta tới gặp Khuynh Vương.
Khuynh Vương hắng giọng nhìn ta bước vào, lại một niết, hai nắn, ba xoa, bốn vỗ vỗ khuôn mặt của ta. Lúc sau mới thỏa mãn rời đi khuôn mặt đáng thương của ta, nói: “Hôm nay ngươi đi chơi như thế nào?”
Ta nói: “Ta thật ra cũng không muốn đi, nhưng do Hoàng Thượng một mực lôi ta đi bằng được nên ta mới bất đắc dĩ phải đi.”
“… Ta nghe nói, ngày hôm nay có một tuyệt thế mỹ nhân đứng chiêu khách trong một tửu lâu. Đó là ngươi?”
Ta gượng cười một tiếng rồi mới gật đầu.
Hắn khẽ nhếch miệng cười, nói: “Nói cho ta biết, rốt cuộc sự tình như thế nào?”
Vì thế, ta đem mọi chuyện phát sinh sáng nay kể hết cho Khuynh Vương nghe.
Hắn vừa nghe xong, mặt mày hơi co giật, nói: “Khó trách sao chiều nay Hoàng huynh mặt mũi như sát thủ đến đây tìm ngươi.”
Ta khanh khách cười, nói: “Người đó kiếm được bạc mà rời đi rồi a.”
Khuynh Vương liếc nhìn ta một cái, nói: “Ngươi thì cũng chạy đi rồi, Hoàng huynh còn ở lại làm gì.”
Ta ôm bụng cười lăn lộn.
Khuynh Vương sau cùng là cùng ta đến chỗ ở của mẫu thân.
So với thời gian sống trong Tô phủ, thì giờ đây trông người đã có sức sống lên rất nhiều.
Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt nụ cười, ta đi tới trước mặt người gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người hiện lên một mạt hồ nghi. Mẫu thân chăm chăm nhìn thẳng vào người ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhiên nhi?”
Ta gật gật đầu.
Người từ ghế đứng lên ôm chầm lấy ta mà nức nở: “Khi ngươi mới năm tuổi đã rời đi Tô phủ, lúc đấy thật khó có thể tưởng tượng lớn lên như thế nào. Không nghĩ đến khi ngươi trở về diện mạo lại tầm thường đến vậy. Nguyên lai là dịch dung.”
Ta khanh khách cười, rời đi vòng tay của mẫu thân nói: “Mẫu thân, nhi tử đến chào người một câu, giờ nhi tử phải nhập cung rồi.”
Người gật đầu, vuốt ve mái tóc xù liền giục ta mau đi.
Tuy ngoài miệng muốn ta mau đi nhưng trong mặt mẫu thân lại ẩn dật sự lưu luyến, không muốn ta rời đi chút nào.
Ta nói: “Sau này nhi tử sẽ đến nhiều.”
Chiều tối trước khi nhập cung, Khuynh Vương lại kéo ta đến khách điếm mà hắn thuê cho ta mỗi lần ra cung. Vào phòng, hắn liền bắt ta ngồi trên mép giường, yên lặng mà ngắm nhìn ta.
Lúc này cũng đã muộn, ta không thể cho hắn ngắm thỏa thích được. Sau một lúc, ta liền đứng dậy dịch dung, thay bộ xiêm y của thái giám.
Thẳng một đường, ta trở về Mặc các. Vừa mới bước vào cửa, Tiểu Lý Tử không biết từ đâu nhảy ra, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Hắn nói: “Công tử, người đi đâu vậy? Công tử hôm qua đi mà hôm nay mới trở về. Thiên Hương chiêu nghi xém chút nữa là lật tung Mặc các lên rồi.”
Ta gật gật đâu, tỏ vẻ đã hiểu nỗi khổ tâm của Tiểu Lý Tử, nhưng cũng không nói thêm gì liền đi lên lầu thay y phục.
Tiểu Lý Tử vẫn như trước đứng một bên ôn nghèo kể khổ đến đau đầu.
Thay xong xiêm y, ta vừa mới bước xuống lầu, Thiên Hương đã tìm đến cửa.
Ta cười, bước tới gần hắn hỏi: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”
Thiên Hương không đáp lại mà hỏi một câu: “Hai ngay nay ngươi đã đi nơi nào?”
“… Ta tới một nơi.”
“Nơi nào?” Hắn híp mắt nhìn ta.
Ta nói: “Hoa viên.”
Tiểu Lý Tử đồng thanh nói: “Mao xí.”
Ta cùng Tiểu Lý Tử liếc mắt nhìn nhau sau đó ta lập tức sửa lại, nói: “Mao xí”. Tiểu Lý Tử cũng mau chóng đổi lại nói: “Hoa viên.”
Ta cùng Tiểu Lý Tử thoáng nhìn nhau. Ta cảm thấy được một trận đau đầu đến khó chịu.
Ta không nói gì.
Thiên Hương hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, Tô Nhiên Tô Nhiên, ta biết ngươi trốn xuất cung!”
“… Ngươi, ngươi, ngươi sao biết?” Hai mắt trố ra, ta hỏi.
Miệng Thiên Hương méo đi, chân nọ giẫm lên chân kia, ủy khuất nói: “Quả nhiên ngươi bỏ lại ta, một mình xuất cung!” Tay không ngừng sờ mũi.
Ta biết, ta đã bị Thiên Hương lừa, chưa gì mà đã bị lừa cho nói hết ra.
Hai tay ấn ấn huyệt thái dương sau lại sờ sờ đầu đứa nhỏ trước mặt nói: “Ngươi đừng nháo lên.”
Thiên Hương nói: “Ngươi tự tiện rời cung, ta sẽ kể chuyện này cho Hoàng Thượng nghe.”
Ta không thèm để ý đến lời hắn.
“Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi dám tự tiện trốn ra ngoài cung, về sau, về sau… ngươi nhất định sẽ bị nhốt tại Mặc các.”
Ta không thèm nhìn hắn.
“Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi đã làm ta rất thất vọng, ngươi như thế nào lại có thể làm ra cái loại sự tình như thế này? Ngươi như vậy không phải là… là làm thất vọng cha ngươi, mẹ ngươi, những người đã đưa ngươi vào cung hay sao?”
Ta xoay người, hướng Tiểu Lý Tử hỏi: “Tiểu Lý Tử, Mộc Linh có đến tìm ta không?”
“Có có có, Mộc Linh công tử có đến tìm công tử để chơi mạt chược, nói là ba thiếu một.”
“Rồi, Tiểu Lý Tử, ngươi chuẩn bị một cây trâm, chúng ta chuẩn bị đến chỗ Mộc Linh một chuyến.”
“Vâng,” Tiểu Lý Tử nhu thuận lên tiếng trả lời.
Ta còn nói: “Tiểu Lý Tử, sắp đến mùa thu, ngươi thay ta đi nói nhỏ với mấy người dưới, bảo rằng thu này quần áo nhất thiết phải giữ ấm, nhưng nhất định phải được làm từ những loại vải tốt nhất.” Ở trong cung, phong độ lúc nào cũng phải được đặt lên làm đầu.
Tiểu Lý Tử một mực gật đầu, lên tiếng đã biết.
Ta nói, tiếp tục nói.
……….
………………..
Ta cùng Tiểu Lý Tử nóichuyện ngày càng vui vẻ. Thiên Hương đứng một bên nhìn ta chăm chú, trên mặt tỏ ra vô cùng ủy khuất.
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Chờ ta ý thức lại được bản thân thì người hắn đã hoàn toàn áp trên người ta rồi.
… Ta thực sự đã quyết định cắt bỏ đoạn tình cảm này rồi, ngươi còn muốn ta phải như thế nào đây?
Hai mắt nhắm lại, ta có phần đau khổ nói: “Nhị sự huynh, đừng khiến ta phải hận huynh.”
Động tác của sư huynh dừng lại, đầu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Đôi đồng tử kia cực ôn nhu, trong đó còn ẩn dật cả sự ưu thương, thống khổ. Hắn nói: “Nhiên nhi, ta yêu ngươi.”
Yêu? Lời này quả thực sẽ khiến ta một bước lên mây, nhưng nếu từ trên đó ngã xuống thì cái gọi là hạnh phúc đó chỉ là ngàn vạn lần đau xót.
Rơi, tất nhiên là thịt nát xương tan, hài cốt tiêu tán.
“Nhị sư huynh, năm năm, ngươi có thể vẫn nghĩ đến ta, nhưng ta đã thay đổi rồi, trong lòng ta đã có người khác.”
Hắn ôm chầm lấy ta, lực đạo trên cánh tay càng ngày càng mạnh, tựa hồ như muốn cả đời này vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện nới tay.
Cười khổ một tiếng, hai tay ta vòng quanh cổ nhị sư huynh, đầu hơi ngẩng lên, chạm nhẹ trên môi hắn.
Đôi đồng tử của nhị sư huynh co lại, không nói lời nào.
Ta bình thản nói: “Nếu cái huynh muốn chính là thân thể này, ta liền cho huynh. Từ nay về sau, chúng ta vĩnh viễn không gặp mặt.”
“Nhiên nhi, ngươi không cần phải chà đạp thân thể ngươi như vậy.” Hai mắt sư huynh ánh lên sự xót thương.
Ta thở dài một hơi, tay áo phất lên, một lớp bụi trắng bay ra từ tay áo tràn ngập trong không trung.
Hai mắt nhị sư huynh dần khép lại, từ từ ngã gục trên người ta.
Đẩy sư huynh sang một bên, ta buộc lại đai lưng ban nãy bị giải khai rồi chạy ra khỏi phòng trong tâm trạng rối bời.
Về đến phủ Khuynh Vương, ta dự định đi gặp mẫu thân rồi mau mau trở lại cung.
Không nghĩ tới, kế hoạch một lần nữa bị gián đoạn. Vừa bước vào cửa chính liền có một nha hoàn đi đến mời ta tới gặp Khuynh Vương.
Khuynh Vương hắng giọng nhìn ta bước vào, lại một niết, hai nắn, ba xoa, bốn vỗ vỗ khuôn mặt của ta. Lúc sau mới thỏa mãn rời đi khuôn mặt đáng thương của ta, nói: “Hôm nay ngươi đi chơi như thế nào?”
Ta nói: “Ta thật ra cũng không muốn đi, nhưng do Hoàng Thượng một mực lôi ta đi bằng được nên ta mới bất đắc dĩ phải đi.”
“… Ta nghe nói, ngày hôm nay có một tuyệt thế mỹ nhân đứng chiêu khách trong một tửu lâu. Đó là ngươi?”
Ta gượng cười một tiếng rồi mới gật đầu.
Hắn khẽ nhếch miệng cười, nói: “Nói cho ta biết, rốt cuộc sự tình như thế nào?”
Vì thế, ta đem mọi chuyện phát sinh sáng nay kể hết cho Khuynh Vương nghe.
Hắn vừa nghe xong, mặt mày hơi co giật, nói: “Khó trách sao chiều nay Hoàng huynh mặt mũi như sát thủ đến đây tìm ngươi.”
Ta khanh khách cười, nói: “Người đó kiếm được bạc mà rời đi rồi a.”
Khuynh Vương liếc nhìn ta một cái, nói: “Ngươi thì cũng chạy đi rồi, Hoàng huynh còn ở lại làm gì.”
Ta ôm bụng cười lăn lộn.
Khuynh Vương sau cùng là cùng ta đến chỗ ở của mẫu thân.
So với thời gian sống trong Tô phủ, thì giờ đây trông người đã có sức sống lên rất nhiều.
Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt nụ cười, ta đi tới trước mặt người gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người hiện lên một mạt hồ nghi. Mẫu thân chăm chăm nhìn thẳng vào người ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhiên nhi?”
Ta gật gật đầu.
Người từ ghế đứng lên ôm chầm lấy ta mà nức nở: “Khi ngươi mới năm tuổi đã rời đi Tô phủ, lúc đấy thật khó có thể tưởng tượng lớn lên như thế nào. Không nghĩ đến khi ngươi trở về diện mạo lại tầm thường đến vậy. Nguyên lai là dịch dung.”
Ta khanh khách cười, rời đi vòng tay của mẫu thân nói: “Mẫu thân, nhi tử đến chào người một câu, giờ nhi tử phải nhập cung rồi.”
Người gật đầu, vuốt ve mái tóc xù liền giục ta mau đi.
Tuy ngoài miệng muốn ta mau đi nhưng trong mặt mẫu thân lại ẩn dật sự lưu luyến, không muốn ta rời đi chút nào.
Ta nói: “Sau này nhi tử sẽ đến nhiều.”
Chiều tối trước khi nhập cung, Khuynh Vương lại kéo ta đến khách điếm mà hắn thuê cho ta mỗi lần ra cung. Vào phòng, hắn liền bắt ta ngồi trên mép giường, yên lặng mà ngắm nhìn ta.
Lúc này cũng đã muộn, ta không thể cho hắn ngắm thỏa thích được. Sau một lúc, ta liền đứng dậy dịch dung, thay bộ xiêm y của thái giám.
Thẳng một đường, ta trở về Mặc các. Vừa mới bước vào cửa, Tiểu Lý Tử không biết từ đâu nhảy ra, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Hắn nói: “Công tử, người đi đâu vậy? Công tử hôm qua đi mà hôm nay mới trở về. Thiên Hương chiêu nghi xém chút nữa là lật tung Mặc các lên rồi.”
Ta gật gật đâu, tỏ vẻ đã hiểu nỗi khổ tâm của Tiểu Lý Tử, nhưng cũng không nói thêm gì liền đi lên lầu thay y phục.
Tiểu Lý Tử vẫn như trước đứng một bên ôn nghèo kể khổ đến đau đầu.
Thay xong xiêm y, ta vừa mới bước xuống lầu, Thiên Hương đã tìm đến cửa.
Ta cười, bước tới gần hắn hỏi: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”
Thiên Hương không đáp lại mà hỏi một câu: “Hai ngay nay ngươi đã đi nơi nào?”
“… Ta tới một nơi.”
“Nơi nào?” Hắn híp mắt nhìn ta.
Ta nói: “Hoa viên.”
Tiểu Lý Tử đồng thanh nói: “Mao xí.”
Ta cùng Tiểu Lý Tử liếc mắt nhìn nhau sau đó ta lập tức sửa lại, nói: “Mao xí”. Tiểu Lý Tử cũng mau chóng đổi lại nói: “Hoa viên.”
Ta cùng Tiểu Lý Tử thoáng nhìn nhau. Ta cảm thấy được một trận đau đầu đến khó chịu.
Ta không nói gì.
Thiên Hương hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, Tô Nhiên Tô Nhiên, ta biết ngươi trốn xuất cung!”
“… Ngươi, ngươi, ngươi sao biết?” Hai mắt trố ra, ta hỏi.
Miệng Thiên Hương méo đi, chân nọ giẫm lên chân kia, ủy khuất nói: “Quả nhiên ngươi bỏ lại ta, một mình xuất cung!” Tay không ngừng sờ mũi.
Ta biết, ta đã bị Thiên Hương lừa, chưa gì mà đã bị lừa cho nói hết ra.
Hai tay ấn ấn huyệt thái dương sau lại sờ sờ đầu đứa nhỏ trước mặt nói: “Ngươi đừng nháo lên.”
Thiên Hương nói: “Ngươi tự tiện rời cung, ta sẽ kể chuyện này cho Hoàng Thượng nghe.”
Ta không thèm để ý đến lời hắn.
“Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi dám tự tiện trốn ra ngoài cung, về sau, về sau… ngươi nhất định sẽ bị nhốt tại Mặc các.”
Ta không thèm nhìn hắn.
“Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi đã làm ta rất thất vọng, ngươi như thế nào lại có thể làm ra cái loại sự tình như thế này? Ngươi như vậy không phải là… là làm thất vọng cha ngươi, mẹ ngươi, những người đã đưa ngươi vào cung hay sao?”
Ta xoay người, hướng Tiểu Lý Tử hỏi: “Tiểu Lý Tử, Mộc Linh có đến tìm ta không?”
“Có có có, Mộc Linh công tử có đến tìm công tử để chơi mạt chược, nói là ba thiếu một.”
“Rồi, Tiểu Lý Tử, ngươi chuẩn bị một cây trâm, chúng ta chuẩn bị đến chỗ Mộc Linh một chuyến.”
“Vâng,” Tiểu Lý Tử nhu thuận lên tiếng trả lời.
Ta còn nói: “Tiểu Lý Tử, sắp đến mùa thu, ngươi thay ta đi nói nhỏ với mấy người dưới, bảo rằng thu này quần áo nhất thiết phải giữ ấm, nhưng nhất định phải được làm từ những loại vải tốt nhất.” Ở trong cung, phong độ lúc nào cũng phải được đặt lên làm đầu.
Tiểu Lý Tử một mực gật đầu, lên tiếng đã biết.
Ta nói, tiếp tục nói.
……….
………………..
Ta cùng Tiểu Lý Tử nóichuyện ngày càng vui vẻ. Thiên Hương đứng một bên nhìn ta chăm chú, trên mặt tỏ ra vô cùng ủy khuất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook