Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang
-
Chương 26-1: Thượng
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Lạc Hoàn thất thần nói: “Ta chưa từng nghĩ một món quà bình thường lại có thể hoàn mỹ, kinh diễm đến vậy.”
Mộc Linh nói: “Thật… công phu! Đó mới là vẻ đẹp chân chính.”
Hai người nói xong, con ngươi nhất tề ngưỡng mộ nhìn thẳng vào ta.
Hai mắt nghếch ngược lên, ta đắc ý nói: “Không phải ta vốn đẹp, vốn kinh diễm, vốn hoàn hảo sao?”
Hai người bọn họ khẽ cười bật lên.
Phía trên kia, Thiên Hương đến bên Hoàng Thượng kính người một chén rượu rồi rời đi ngay. Hắn nhằm thẳng hướng chiếc ghế còn trống ở bàn chúng ta ngồi xuống.
Thiên Hương hắc hắc cười, nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi xem, ta đã theo kịp tiếng đàn của ngươi rồi đó.”
Ta gật đầu cho hắn một lời khen: “Thiên Hương công tử quả nhiên là bậc nhân tài.”
Thiên Hương hứng chí cười khanh khách lại nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ta đã rất nỗ lực, phi thường nỗ lực. Ngươi phải thưởng cho ta, ta muốn phần thưởng.”
Ta ngây ngốc tại chỗ, lời gì cũng chưa kịp nói.
Nhanh tay nhanh chân, Thiên Hương bật dậy khỏi ghế hướng thẳng vào ngực ta chộp tới.
Coi như hắn cũng nhanh, thoáng cái đã lấy được miếng kim bài mà ngũ sư huynh cho ta và cả miếng ngọc bội của khổng tước nam nhân đi rồi.
Hắn dò xét nhìn ngó biểu tình của ta.
Hắn nói: “Ta nên lấy cái nào mới tốt đây?”
“… Không phải ngươi đã cầm cả hai rồi sao?” Thật tức chết mà.
Thà không nói còn hơn, nói rồi lại thấy mình ngốc. Lời ta vừa nói ra, hai mắt Thiên Hương bỗng sáng lóe lên, nói: “Ý ngươi là tặng ta cả sao?”
“… Đó là quà người khác tặng ta.”
“Có người đưa cho ngươi vật đính ước?” Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.
Bỗng nhiên, ta trông thấy Hoàng Thượng bước tới.
Hoàng Thượng chắc lại cho rằng ta khi dễ Thiên Hương đây mà.
Ngao ngán thở dài, ta nói: “Thiên Hương, kim bài đưa ta, ngọc bội có thể tặng ngươi.”
Nghe vậy, Thiên Hương sung sướng, mặt mày tươi tỉnh, vỗ tay reo hò.
Ta có thể cảm thấy được chính xác như mình bị cắt đi một khúc ruột a.
Hoàng Thượng rốt cục cũng dừng chân bên cạnh Thiên Hương.
Mấy người chúng ta lập tức đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng gật gật đầu. Thấy Hoàng Thượng đến, Thiên Hương lập tức nhào vào lòng Hoàng Thượng nói: “Hoàng Thượng, Tô Nhiên công tử nói Thiên Hương múa rất đẹp nên đã tặng Thiên Hương một món quà.” Tay hắn giữ khư khư miếng ngọc bội.
“Nga? Tặng quà? Trẫm muốn xem.”
Thiên Hương hớn hở đem ngọc bội ra khoe với Hoàng Thượng.
Kết quả là, trong nháy mắt khi Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bội kia, hai mắt hắn mở to hết cỡ. Lúc sau, hai mắt khép khép lại tràn ngập âm khí.
Hắn nhìn về phía ta hỏi: “Ngọc bội này ngươi lấy từ đâu?”
… Ta lén chôm được. Chẳng lẽ bảo ta phải nói ra điều này? Ta gượng gạo nói: “Này… ngọc bội này là… là hôm đó ta thắng được.” Điều này cũng đúng một nửa.
Hoàng Thượng cười lạnh, đôi mắt ngập tràn âm khí quét qua người ta một lượt.
Chỉ với một ánh mắt đó thôi mà khiến tất cả đều không dám thở mạnh.
Không lâu sau có một nam nhân bước tới.
Nhìn người nọ ta có cảm giác quen quen mắt. Khuôn mặt này hình như ta đã gặp qua ở đâu thì phải.
Người nọ bước tới ngắn gọn một câu: “Hoàng huynh.” Hoàng Thượng âm trầm quay về hướng hắn nói: “Tam hoàng đệ.”
Tam hoàng đệ? Đây chẳng lẽ chính là vị Khuynh Vương hồi trước trêu đùa mỹ nhân bị Tô Thừa Cẩm đánh đây sao?
Híp híp mắt, ta cẩn thận nhìn rõ dung mạo của hắn. Quái, càng nhìn càng quen a.
Hoàng Thượng cầm ngọc bội mãi trong tay nhìn nhìn. Thấy hành động dị thường của Hoàng Thượng, Khuynh Vương nghi hoặc hỏi: “Hoàng huynh, ngọc bội này có vấn đề gì sao?”
Hoàng Thượng mỉm cười, tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống.
Lúc này, ta phát hiện ra: Hai miếng ngọc bội này giống nhau như đúc.
Khuynh Vương kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Ngọc bội này trên thế gian chỉ có hai cái.” Nói xong, Hoàng Thượng nhìn về phía ta lại nói tiếp: “Ngươi có thể giải thích không? Vì sao vật của hoàng gia lại ở trong tay ngươi?”
Hai mắt không khỏi co giật từng trận, ta nhìn Hoàng Thượng lại nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương dùng ánh mắt âm u nhìn xuyên qua mắt ta.
Sau phút chốc, hắn ngờ vực hỏi: “Tô… Nhiên?”
Ta khờ khờ cười gật đầu.
Trong mắt hắn hiện lên một mạt vui mừng nhưng không kém phần kinh ngạc. Trên khuôn mặt hắn dần hé ra nụ cười, cười khẽ, cười mãn nguyện, cười đắc ý, cười đến mức biến thái.
Giờ thì ta nhớ ra tên này là ai rồi. Hắn, khổng tước nam nhân! Năm năm không gặp, xiêm y cải biến, trang sức cũng đổi, cái vẻ hoa lệ đơn thuần năm đó cũng đã khác.
Khuynh Vương nhìn về phía Hoàng Thượng nhẹ giọng nói: “Ngọc bội này là đệ cho hắn.”
Đôi đồng tử của Hoàng Thượng ánh lên một hồ kinh ngạc, nói: “Tam hoàng đệ, đệ thật bát nháo.”
“Hoàng huynh, ta trong thành có tiếng bát nháo, huynh phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
“… Hắn không xứng.”
Khuynh Vương mặt mày tươi cười: “Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá thì đáng giá thôi.” Nói xong, hắn lại nhìn ta.
… Ngọc bội này có ý nghĩa gì cơ chứ? Ta có chút nghi hoặc.
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, nói: “Vậy nếu Hoàng huynh nói cho đệ biết, Tô Nhiên đem ngọc bội này tặng cho người khác thì sao?”
Khuynh Vương hơi nhăn mày lại, nụ cười rạng rỡ tựa mùa xuân ngay lập tức bị gió lạnh thổi vù một cái bay mất dạng.
Khuynh Vương nói: “… Tô Nhiên, là sự thật?”
“Ách.” Ta chỉ biết cúi đầu, không dám phát biểu ý kiến.
Hắn lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Lúc trước ngươi trộm ngọc bội của ta hóa ra là có toan tính sẵn để tặng người khác sao?”
… Trộm, trộm? Ngươi nói từ đấy ra làm chi? Ta khẽ cắn cắn môi, thật oan uổng mà. Ta dùng âm thanh nhỏ nhất lý nhí nói: “Ta không trộm.”
“Ngươi không trộm? Tô Nhiên, vậy hành động đó gọi là gì? Lúc trước ngươi một tay ôm ta từ biệt, một tay lại…”
… Ôm từ biệt? Chỉ là mượn cớ để thuận tiện ra tay thôi. Ách… Ai bảo ngươi khi dễ ta trước, ta đây chỉ thay trời hành đạo thôi chứ bộ.
Ta hít hít cái mũi, liếc hắn một cái.
Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh lét, trên trán nổi đầy gân xanh.
Không rét mà run cầm cập, ta ôm tiểu tâm can cẩn thận nói: “Hoàng… Hoàng Thượng, Tô Nhiên thân thể bất an nên xin cáo lui trước.” Nói xong, không đợi Hoàng Thượng có đồng ý hay không, ta giật lùi vài bước quay đầu cắm cổ chạy chối chết.
Bên ta chợt vang lên một âm thanh lạnh te: “Quay lại!”
Ta không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy a. Ta chạy… chạy…
Rất nhanh sau đó, ta đã bị túm áo lôi về chỗ cũ.
Lé lé mắt nhìn, thì ra tên gia hỏa lôi ta lại là Khuynh Vương. Hắn nói: “Ngươi như thế nào lại chột dạ?”
Ta không dám nói thêm lời nào a.
Hoàng Thượng đứng một bên âm trầm lên tiếng: “Tô Nhiên, người trộm?”
Ta có thể cảm thấy rõ mồ hôi sau lưng cứ rủ nhau đổ ra, lại thêm từng đợt gió lạnh cứ xẹt qua dạo chơi.
Khuynh Vương nói: “Hoàng Thượng, thỉnh đem Tô Nhiên cho hoàng đệ định đoạt.”
Hoàng Thượng nhướn mày nói: “Tam hoàng đệ, đệ cũng biết thân phận hiện giờ của Tô Nhiên chứ?”
Một câu nói ra, Khuynh Vương đảo mắt nhìn Thiên Hương, Mộc Linh cùng Lạc Hoàn. Hắn hiểu rõ, những nam nhân vào cung lại ở bên cạnh Hoàng Thượng tất yếu chỉ có chung một thân phận.
Thân phận đó xem chừng cũng chỉ rất thấp mà thôi.
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Lạc Hoàn thất thần nói: “Ta chưa từng nghĩ một món quà bình thường lại có thể hoàn mỹ, kinh diễm đến vậy.”
Mộc Linh nói: “Thật… công phu! Đó mới là vẻ đẹp chân chính.”
Hai người nói xong, con ngươi nhất tề ngưỡng mộ nhìn thẳng vào ta.
Hai mắt nghếch ngược lên, ta đắc ý nói: “Không phải ta vốn đẹp, vốn kinh diễm, vốn hoàn hảo sao?”
Hai người bọn họ khẽ cười bật lên.
Phía trên kia, Thiên Hương đến bên Hoàng Thượng kính người một chén rượu rồi rời đi ngay. Hắn nhằm thẳng hướng chiếc ghế còn trống ở bàn chúng ta ngồi xuống.
Thiên Hương hắc hắc cười, nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi xem, ta đã theo kịp tiếng đàn của ngươi rồi đó.”
Ta gật đầu cho hắn một lời khen: “Thiên Hương công tử quả nhiên là bậc nhân tài.”
Thiên Hương hứng chí cười khanh khách lại nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ta đã rất nỗ lực, phi thường nỗ lực. Ngươi phải thưởng cho ta, ta muốn phần thưởng.”
Ta ngây ngốc tại chỗ, lời gì cũng chưa kịp nói.
Nhanh tay nhanh chân, Thiên Hương bật dậy khỏi ghế hướng thẳng vào ngực ta chộp tới.
Coi như hắn cũng nhanh, thoáng cái đã lấy được miếng kim bài mà ngũ sư huynh cho ta và cả miếng ngọc bội của khổng tước nam nhân đi rồi.
Hắn dò xét nhìn ngó biểu tình của ta.
Hắn nói: “Ta nên lấy cái nào mới tốt đây?”
“… Không phải ngươi đã cầm cả hai rồi sao?” Thật tức chết mà.
Thà không nói còn hơn, nói rồi lại thấy mình ngốc. Lời ta vừa nói ra, hai mắt Thiên Hương bỗng sáng lóe lên, nói: “Ý ngươi là tặng ta cả sao?”
“… Đó là quà người khác tặng ta.”
“Có người đưa cho ngươi vật đính ước?” Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.
Bỗng nhiên, ta trông thấy Hoàng Thượng bước tới.
Hoàng Thượng chắc lại cho rằng ta khi dễ Thiên Hương đây mà.
Ngao ngán thở dài, ta nói: “Thiên Hương, kim bài đưa ta, ngọc bội có thể tặng ngươi.”
Nghe vậy, Thiên Hương sung sướng, mặt mày tươi tỉnh, vỗ tay reo hò.
Ta có thể cảm thấy được chính xác như mình bị cắt đi một khúc ruột a.
Hoàng Thượng rốt cục cũng dừng chân bên cạnh Thiên Hương.
Mấy người chúng ta lập tức đứng dậy hành lễ.
Hoàng Thượng gật gật đầu. Thấy Hoàng Thượng đến, Thiên Hương lập tức nhào vào lòng Hoàng Thượng nói: “Hoàng Thượng, Tô Nhiên công tử nói Thiên Hương múa rất đẹp nên đã tặng Thiên Hương một món quà.” Tay hắn giữ khư khư miếng ngọc bội.
“Nga? Tặng quà? Trẫm muốn xem.”
Thiên Hương hớn hở đem ngọc bội ra khoe với Hoàng Thượng.
Kết quả là, trong nháy mắt khi Hoàng Thượng nhìn thấy ngọc bội kia, hai mắt hắn mở to hết cỡ. Lúc sau, hai mắt khép khép lại tràn ngập âm khí.
Hắn nhìn về phía ta hỏi: “Ngọc bội này ngươi lấy từ đâu?”
… Ta lén chôm được. Chẳng lẽ bảo ta phải nói ra điều này? Ta gượng gạo nói: “Này… ngọc bội này là… là hôm đó ta thắng được.” Điều này cũng đúng một nửa.
Hoàng Thượng cười lạnh, đôi mắt ngập tràn âm khí quét qua người ta một lượt.
Chỉ với một ánh mắt đó thôi mà khiến tất cả đều không dám thở mạnh.
Không lâu sau có một nam nhân bước tới.
Nhìn người nọ ta có cảm giác quen quen mắt. Khuôn mặt này hình như ta đã gặp qua ở đâu thì phải.
Người nọ bước tới ngắn gọn một câu: “Hoàng huynh.” Hoàng Thượng âm trầm quay về hướng hắn nói: “Tam hoàng đệ.”
Tam hoàng đệ? Đây chẳng lẽ chính là vị Khuynh Vương hồi trước trêu đùa mỹ nhân bị Tô Thừa Cẩm đánh đây sao?
Híp híp mắt, ta cẩn thận nhìn rõ dung mạo của hắn. Quái, càng nhìn càng quen a.
Hoàng Thượng cầm ngọc bội mãi trong tay nhìn nhìn. Thấy hành động dị thường của Hoàng Thượng, Khuynh Vương nghi hoặc hỏi: “Hoàng huynh, ngọc bội này có vấn đề gì sao?”
Hoàng Thượng mỉm cười, tháo miếng ngọc bội đeo bên hông xuống.
Lúc này, ta phát hiện ra: Hai miếng ngọc bội này giống nhau như đúc.
Khuynh Vương kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nói: “Ngọc bội này trên thế gian chỉ có hai cái.” Nói xong, Hoàng Thượng nhìn về phía ta lại nói tiếp: “Ngươi có thể giải thích không? Vì sao vật của hoàng gia lại ở trong tay ngươi?”
Hai mắt không khỏi co giật từng trận, ta nhìn Hoàng Thượng lại nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương dùng ánh mắt âm u nhìn xuyên qua mắt ta.
Sau phút chốc, hắn ngờ vực hỏi: “Tô… Nhiên?”
Ta khờ khờ cười gật đầu.
Trong mắt hắn hiện lên một mạt vui mừng nhưng không kém phần kinh ngạc. Trên khuôn mặt hắn dần hé ra nụ cười, cười khẽ, cười mãn nguyện, cười đắc ý, cười đến mức biến thái.
Giờ thì ta nhớ ra tên này là ai rồi. Hắn, khổng tước nam nhân! Năm năm không gặp, xiêm y cải biến, trang sức cũng đổi, cái vẻ hoa lệ đơn thuần năm đó cũng đã khác.
Khuynh Vương nhìn về phía Hoàng Thượng nhẹ giọng nói: “Ngọc bội này là đệ cho hắn.”
Đôi đồng tử của Hoàng Thượng ánh lên một hồ kinh ngạc, nói: “Tam hoàng đệ, đệ thật bát nháo.”
“Hoàng huynh, ta trong thành có tiếng bát nháo, huynh phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
“… Hắn không xứng.”
Khuynh Vương mặt mày tươi cười: “Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá thì đáng giá thôi.” Nói xong, hắn lại nhìn ta.
… Ngọc bội này có ý nghĩa gì cơ chứ? Ta có chút nghi hoặc.
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, nói: “Vậy nếu Hoàng huynh nói cho đệ biết, Tô Nhiên đem ngọc bội này tặng cho người khác thì sao?”
Khuynh Vương hơi nhăn mày lại, nụ cười rạng rỡ tựa mùa xuân ngay lập tức bị gió lạnh thổi vù một cái bay mất dạng.
Khuynh Vương nói: “… Tô Nhiên, là sự thật?”
“Ách.” Ta chỉ biết cúi đầu, không dám phát biểu ý kiến.
Hắn lạnh lùng vừa cười vừa nói: “Lúc trước ngươi trộm ngọc bội của ta hóa ra là có toan tính sẵn để tặng người khác sao?”
… Trộm, trộm? Ngươi nói từ đấy ra làm chi? Ta khẽ cắn cắn môi, thật oan uổng mà. Ta dùng âm thanh nhỏ nhất lý nhí nói: “Ta không trộm.”
“Ngươi không trộm? Tô Nhiên, vậy hành động đó gọi là gì? Lúc trước ngươi một tay ôm ta từ biệt, một tay lại…”
… Ôm từ biệt? Chỉ là mượn cớ để thuận tiện ra tay thôi. Ách… Ai bảo ngươi khi dễ ta trước, ta đây chỉ thay trời hành đạo thôi chứ bộ.
Ta hít hít cái mũi, liếc hắn một cái.
Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh lét, trên trán nổi đầy gân xanh.
Không rét mà run cầm cập, ta ôm tiểu tâm can cẩn thận nói: “Hoàng… Hoàng Thượng, Tô Nhiên thân thể bất an nên xin cáo lui trước.” Nói xong, không đợi Hoàng Thượng có đồng ý hay không, ta giật lùi vài bước quay đầu cắm cổ chạy chối chết.
Bên ta chợt vang lên một âm thanh lạnh te: “Quay lại!”
Ta không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy a. Ta chạy… chạy…
Rất nhanh sau đó, ta đã bị túm áo lôi về chỗ cũ.
Lé lé mắt nhìn, thì ra tên gia hỏa lôi ta lại là Khuynh Vương. Hắn nói: “Ngươi như thế nào lại chột dạ?”
Ta không dám nói thêm lời nào a.
Hoàng Thượng đứng một bên âm trầm lên tiếng: “Tô Nhiên, người trộm?”
Ta có thể cảm thấy rõ mồ hôi sau lưng cứ rủ nhau đổ ra, lại thêm từng đợt gió lạnh cứ xẹt qua dạo chơi.
Khuynh Vương nói: “Hoàng Thượng, thỉnh đem Tô Nhiên cho hoàng đệ định đoạt.”
Hoàng Thượng nhướn mày nói: “Tam hoàng đệ, đệ cũng biết thân phận hiện giờ của Tô Nhiên chứ?”
Một câu nói ra, Khuynh Vương đảo mắt nhìn Thiên Hương, Mộc Linh cùng Lạc Hoàn. Hắn hiểu rõ, những nam nhân vào cung lại ở bên cạnh Hoàng Thượng tất yếu chỉ có chung một thân phận.
Thân phận đó xem chừng cũng chỉ rất thấp mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook