Bọn họ một đường chạy vội, mấy tên cường đạo kia lại càng đuổi càng gần. Lúc này lửa giận của Bồ Đào tăng vọt, nghĩ xem y đường đường là tứ công tử của Tĩnh Vương phủ, tiểu Quận Vương tương lai, há có thể bị vài tên đạo chích này đuổi kịp chứ? Vì thế rút kiếm ra, tính toán đấu cùng bọn chúng một trận.

Tiểu Trúc Tử mắt thấy chạy trốn cũng không phải là cách, đường này cũng rất hoang vu, chạy một lúc lâu cũng không gặp người nào, xem ra chỉ có thể nhận lấy khó khăn mà lên.

Hắn dừng xe ngựa lại, trung thành cầm kiếm chắn trước người Bồ Đào, ai ngờ Bồ Đạo lại không cảm kích, một tay đẩy hắn ra, nói:

“Tránh ra! Hôm nay bản công tử muốn đại khai sát giới!”

Tiểu Trúc Tử nhịn không được âm thầm xem thường. Vừa rồi bọn họ đấu một trận, nếu không phải tứ công tử luôn ở bên cạnh cản trở, Tiểu Trúc Tử đã có tự tin có thể từ dưới tay bọn chúng toàn thân trở ra, thậm chí còn không bị thương chút nào. Nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy có chút nản lòng. Có một chủ tử không thể trông cậy được gì như thế, hôm nay bọn họ có thể tránh được vụ việc này không?

Mấy tên cường đạo kia thấy bọn họ không chạy nữa, không khỏi cười ha ha. Tên cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, chỉ vào Bồ Đào nói:

“Vị này ta xem bộ dạng tuấn tú như thế, mang theo kiếm liền không đẹp nữa. Gối thêu hoa, vẫn là ngoan ngoãn mà bó tay chịu trói đi thôi.”

Bọn chúng vừa rồi đã thăm dò ra được võ nghệ của gã tiểu tư kia rất không tệ, chỉ sợ khó có thể đối phó. Nhưng vị công tử thiếu niên này tính cách nóng nảy, không đủ bình tĩnh, dễ dàng chọc giận. Chỉ cần bắt sống được công tử thiếu niên này trong tay, không sợ gã tiểu tư kia không bó tay.

Đông Phương Quân Đình lớn như thế rồi, thích nhất là nghe người khác khen y xinh đẹp đáng yêu. Giờ y mặc nữ trang đi ra ngoài còn có thể lừa người, từng người từng người đều coi y là tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, nhưng mấy năm này y phát triển có chút nhanh, vóc dáng cao vọt lên, gương mặt cũng dài ra, mũi, cằm dần dần hiện ra góc cạnh, càng lớn càng giống ngoại công Bắc Đường Ngạo của y, mặc dù vẫn xinh đẹp như thế, nhưng cuối cùng cũng không có người nhận nhầm y thành nữ tử nữa.

Đối với việc này Đông Phương Quân Đình cảm thấy vô cùng mất mát, sự chênh lệch trong lòng cũng có chút lớn. Nhưng y không phải tiểu hài tử, sẽ không quá dây dưa về việc đó, dù sao cũng không thể thay đổi được sự thật y là thân nam nhi, dây dưa cũng vô dụng a. Đây là hiện thực y không thể không đối mặt. Bởi vậy cũng dần dần quen với việc người ta khen y là công tử tuấn tú linh tinh gì đó, thỉnh thoảng còn có người khen y một tiếng là phong lưu tiêu sái gì đó nữa (thực ra y thật tình không có phong lưu a, đối tượng y phong lưu đều là nam…). Nhưng lúc này nghe thấy cường đạo vẻ mặt dữ tợn kia nói như thế, còn nói y là cái gối thêu hoa, liền thật sự khơi dậy lửa giận của y.

“Phi! Các ngươi là cái thứ gì chứ! Dám thoải mái phun ra mấy lời như vậy trước mặt ta?! Vừa rồi là tiểu gia ta hạ thủ lưu tình, hiện giờ sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của ta!”

Mấy tên cường đạo kia phá lên cười. Trong đó có một tên cực kỳ đáng khinh nói:

“Lão đại, bộ dáng của tiểu ca này cũng không tồi, bán vào nam phong quán cũng có thể kiếm được một món lớn.”

Tên cầm đầu cường đạo đánh giá Bồ Đào vài lần, vuốt cằm say mê nói:

“Nghe ngươi nói, đúng là con đường tiền tài! Ha ha ha, tên tiểu tư kia cũng không tệ, đều không buông tha! Lên!”

Mấy kẻ kia nói xong liền phóng ngựa xông tới.

Tiểu Trúc Tử phản ứng cực nhanh, lập tức vung kiếm bổ về phía chân ngựa, mấy tên cường đạo ngồi không vững, vừa quát mắng vừa xuống ngựa, lao vào đấu với hai người.

Võ nghệ của Bồ Đào mặc dù kém, nhưng ánh mắt tốt, khinh công cao, chạy tới chạy lui, mấy kẻ kia cũng không bắt nổi y.

Bồ Đào đang đắc ý, đột nhiên một tên cường đạo ở phía sau ném một đám phấn vàng lại đây, y cùng Tiểu Trúc Tử đang ở hạ phong, nhất thời vừa vặn hít vào.

Tiểu Trúc Tử hô to một tiếng:

“Công tử cẩn thận, là mê dược! Nhanh bịt mũi miệng lại!”

Đáng tiếc lời này nói ra quá chậm, Bồ Đào không cẩn thận hít vào hai hơi.

Hiệu lực của mê dược kia rất mạnh, nội lực của Bồ Đào không đủ thâm hậu, nhất thời cảm thấy toàn thân có chút bủn rủn. Tiểu Trúc Tử thấy tình thế không ổn, đột nhiên ngẩng đầu huýt một tiếng sáo cao vút, xe ngựa vốn đang dừng ở xa xa được ngựa kéo chạy vội quay lại.

“Công tử đi mau!”

Tiểu Trúc Tử thừa dịp xe ngựa tách mấy tên cường đạo kia ra, bộc phát sức mạnh thật lớn, đẩy Bồ Đào lên xe ngựa.

Tên cường đạo cầm đầu quát:

“Muốn chạy? Không có cửa đâu! Chém tiểu tử này trước đã!”

“Tiểu Trúc Tử —“

Bồ Đào nằm sấp trên xe ngựa, đầu váng mắt hoa, vươn tay muốn kéo Tiểu Trúc Tử.

Ai ngờ Tiểu Trúc tử lại một kiếm chọc vào mông ngựa, hô lớn một tiếng:

“Công tử đi trước đi!”

Quay lại giữ chân mấy tên cường đạo kia.

Nội lực của hắn thâm hậu, nhất thời chưa chịu ảnh hưởng của mê dược, chém ngã một kẻ trong đó. Nhưng hắn thế đơn lực mỏng, Bồ Đào ở trên mã xa chạy vội liếc mắt nhìn một cái cuối cùng, là tên cường đạo cầm đầu kia một kiếm đâm xuyên qua bả vai của Tiểu Trúc Tử.

“Tiểu Trúc Tử…”

Bồ Đào thấp giọng gọi một tiếng, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, thân mình mềm nhũn, té xỉu trên xe ngựa xóc nảy. Nhưng y vẫn nhớ rõ mà nắm chặt trường kiếm trong tay.

Nói đến Tiểu Bồ Đào cũng thật sự là xui xẻo. Y bị mê dược làm cho hôn mê choáng vàng trên xe ngựa thì thôi, cố tình Tiểu Trúc Tử vì muốn đẩy nhanh tốc độ của ngựa, đâm một kiếm lên mông ngựa. Một kiếm này hoàn toàn khiến ngựa nổi chứng, chở Bồ Đào một đường vừa kêu vừa chạy như điên.

Nơi này là vùng sông nước Giang Nam, địa thế không tính là hiểm trở, cũng là núi nhiều nước nhiều. Ngựa bị kinh sợ không biết đường đi, cũng không rẽ ngang, vì thế chở Bồ Đào chạy như điên không biết bao lâu, một đường kích động tiến thẳng đến một con suối khá rộng. Trong suối có không ít đá tảng, xe ngựa nhất thời bị xóc đến tan khung, vì thế Tiểu Bồ Đào liền tạo dáng cá chép vượt long môn, bị bắn từ trên xe lên, rơi thẳng xuống nước.

“Khụ khụ…”

Bồ Đào đã bị hôn mê một lúc lâu mơ mơ màng màng bị nước suối làm cho sặc mà tỉnh, thiếu chút nữa chết chìm, cũng may y còn có chút nội lực hộ thân, vả lại người trong nguy cấp cũng có tiềm thức tự cứu, vì thế y ra sức giãy dụa nâng cánh tay nặng nề lên giãy dụa trong nước suối.

Lúc này đúng vào mùa mưa, nước suối rất xiết, Bồ Đào bị cuốn trong nước chảy xiết không ngừng lềnh bà lềnh bềnh, còn mấy lần thiếu chút nữa bị đá suối đánh vỡ đầu. Nhưng hình như ông trời còn ngại y không đủ xui xẻo, ngay khi y ra sức giãy dụa mắt thấy cũng sắp đến bờ, phía trước lại xuất hiện một thác nước…

Sau đó bất kể khi nào Bồ Đào nhớ lại, đều phải may mắn cảm thán một tiếng mình mạng lớn. Y bị cuốn xuống thác nước, thế nhưng không có chết chìm, ngược lại may mắn khi rơi xuống lại đụng phải một đoạn cành cây sinh trưởng trên vách đá của thác nước, có xu thế làm chậm lại tốc độ rơi xuống, sau đó y nhanh trí mà ôm chặt lấy đoạn cành kia, mới không chìm xuống đáy nước, ngược lại chậm rãi nổi lên, mơ màng trôi nổi trên mặt nước rồi bị cuốn đi.

Khi y mở mắt ra thì, chỉ cảm thấy thân thể giống như không phải của mình, một chút cảm giác cũng không có. Bên tai là tiếng ồn ào thanh thúy của thiếu niên đang kêu lên:

“Đại ca huynh xem rõ ràng, y thật sự không phải là nữ nhân sao? Bộ dáng xinh đẹp như thế sao lại không phải nữ nhân? Ai nha, nếu y không phải nữ nhân sao đệ có thể cưới y làm thê tử được chứ!”

Thiếu niên kia lải nhải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, lỗ tai Bồ Đào bị nước vào lâu quá, vốn đã cảm thấy khó chịu, lúc này càng cảm thấy màng tai đều nhanh bị tiếng nói bén nhọn của thiếu niên kia đâm thủng.

Ngươi mới là nữ nhân! Cả nhà ngươi đều là nữ nhân! Lão tử chính là một nam nhân thì ngươi muốn gì!

Đời này Bồ Đào ghét nhất chính là nữ nhân! Trừ Hoàng tổ mẫu, Hoàng bá mẫu cùng đại tẩu của y ra, nữ nhân khác đều là khúc gỗ y muốn tấn công (gào thét –ing)! Hiện tại xú tiểu tử này lại muốn tìm nữ nhân, chờ y sống lại rồi nhất định phải dạy dỗ nó!

Khi Bồ Đào mơ mơ màng màng đắm chìm trong phiền chán tận đáy lòng là lúc, một giọng nói ôn nhuận lại vô cùng uy nghiêm đột nhiên vang lên:

“Đệ im miệng! Đừng quấy rầy ta chữa thương cho y! Còn ở trong này huyên náo, xem ta dạy dỗ đệ thế nào!”

Giọng nói kia không quá cao, nhưng nghe vào lại hết sức thoải mái, hơn nữa hắn nói vô cùng hợp với tâm ý của Bồ Đào, không khỏi khiến Bồ Đào sinh ra hảo cảm.

Biết rằng mình đã được cứu, Bồ Đào cảm thấy an tâm, nhất thời lần thứ hai chìm vào hôn mê.

Khi Bồ Đào cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, thân thể vốn chết lặng cũng đã khôi phục cảm giác. Bồ Đào cảm thấy xương cốt toàn thân mình giống như nát hết, lần lượt kêu gào đau đớn.

“Ách…”

Y ám ách rên rỉ ra tiếng, cổ họng khô khốc đau đớn vô cùng.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Một giọng nói ôn hòa có chút quen thuộc vang lên bên tai.

Bồ Đào cố gắng mở to hai mắt, chỉ thấy một thanh niên lớn hơn mình vài tuổi đang đứng bên cạnh.

Thanh niên kia vươn tay, thật cẩn thận nâng Bồ Đào dậy, nâng một bát trà đến nói:

“Đến, uống nước cho thông cổ họng.”

Bồ Đào vội vàng nuốt nước xuống bụng, cổ họng có nước mát chảy qua, thoải mái nói không nên lời.

Y uống hết nước trà trong bát, ngửa cổ khàn khàn nói:

“Còn muốn…”

“Đừng uống nhiều như vậy, ta đi múc cho ngươi một bát cháo.”

Thanh niên kia nhẹ nhàng đặt y xuống giường, xoay người ra khỏi phòng.

Bồ Đào khó khăn xoay cổ, nhân cơ hội đánh giá gian phòng mình đang ở, chỉ thấy đây là một gian phòng của nhà dân cực kỳ bình thường, có hơi đơn sơ, từ bàn gỗ bình thường đến bát trà bình thường, cùng với giường trải vải bông ở dưới thân, Bồ Đào có thể dễ dàng đoán được cuộc sống của chủ nhân gian phòng này cũng không giàu có, thậm chí có chút nghèo khó. Nhưng ở trong một góc của gian phòng nghèo khó này, trong một giá sách đơn sơ mộc mạc lại bày đầy những bộ sách dày cộp.

Khi thanh niên kia đẩy cửa vào lần thứ hai, trong tay bưng theo một chén cháo hoa ấm áp. Hắn tiến đến chậm rãi nâng Bồ Đào dậy, để y dựa vào gối đầu, bưng bát đến nói:

“Tay ngươi gãy rồi, để ta bón cho ngươi.”

Ngữ khí của thanh niên kia không nhanh không chậm, vững vàng ôn hòa, động tác cẩn thận chu đáo, không khiến cho Bồ Đào cảm thấy chút khó chịu nào, cháo cũng bón rất vừa vặn.

Bồ Đào ăn xong, bụng thấy ấm áp, trên người có thêm chút khí lực, giọng nói khàn khàn:

“Đa tạ…”

Thanh niên kia đưa tay ngăn lại nói:

“Ngươi bị uống quá nhiều nước, mấy ngày này không nên nói nhiều. Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, để ta nói cho ngươi biết.”

Thì ra nơi này là thôn Đường gia dưới chân núi Lạc Phượng, thanh niên này họ Đường, tên Chính Ngôn, bên dưới có hai đệ đệ, một người tên là Đường Chính Lễ, năm nay mười hai tuổi, một người tên là Đường Chính Nghĩa, năm nay mới sáu tuổi. Đường Chính Lễ đang tuổi hoạt bát hiếu động, hai ngày trước mang theo đệ đệ ra bờ sông bắt cá, ai ngờ cá không bắt được, ngược lại còn mò được đại mỹ nhân này lên (Đây là nói theo hình dung của Đường Chính Lễ).

Hai người thấy Bồ Đào hấp hối, bộ dáng nửa sống nửa chết, giật nảy mình. Đường Chính Lễ để đệ đệ về gọi đại ca Đường Chính Ngôn đến, còn mình đến thử cõng Bồ Đào về, kết quả là người nhỏ sức yếu, thật sự là không cõng được, còn ngã một cái, thiếu chút nữa là làm cho Bồ Đào vốn đang hấp hối ngã chết. May mắn Đường Chính Ngôn tới đúng lúc, thấy thương thế của Bồ Đào nghiêm trọng, gãy một cánh tay cùng một đoạn xương ở chân trái, còn có hai cái xương sườn, hơn nữa còn bị sặc nước rất nhiều, gần như đã sắp chết chìm, liền vội vàng bế người quay về.

Thôn Đường gia là một thôn nhỏ, giao thông không tiện, vị trí địa lý hẻo lánh, trong thôn không có thầy thuốc. Người duy nhất biết chút y thuật là Đường Chính Ngôn đọc đủ thứ thi thư. Đường Chính Ngôn có vài phần kinh nghiệm với xương gãy, lại đi lên núi hái chút thảo dược, nhiều ngày nay hết đắp thuốc lại cho ăn, rốt cuộc cũng cứu được Bồ Đào. Lúc này cách ngày Bồ Đào gặp nạn, đã qua ba ngày có thừa.

“Ngươi hiện tại không nên cử động, phổi còn nước đọng, cũng nói chuyện ít thôi. Xương gãy của ngươi ta đã nối lại, cần tĩnh dưỡng cẩn thận, chuyện khác về sau nói tiếp.”

Lời nói của Đường Chính Ngôn đơn giản, chỉ vài câu ngắn ngủi đã nói rõ được mọi việc, cũng không hỏi đến xuất thân lai lịch của Bồ Đào, đỡ y nằm xuống xong, dịch dịch góc chăn liền đi ra ngoài.

Bồ Đào được hắn hầu hạ rất thoải mái, nghe hắn kể lại mọi việc, trong lòng cảm kích, còn muốn biểu đạt gì đó, ai ngờ đầu vừa chạm gối liền mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Bồ Đào ở Đường gia tĩnh dưỡng mấy ngày, cổ họng rốt cuộc có thể từ từ lên tiếng. Võ công của y tuy rằng luyện rất gà mờ, nhưng Minh Nguyệt thần công của Bắc Đường gia cũng không phải là đùa, hơn nữa có năng lực chữa thương cùng khôi phục mạnh mẽ, bởi vậy thương thế của Bồ Đào rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp, đã có thể chậm rãi ngồi dậy.

Mấy ngày nay hai tiểu gia khỏa Đường Chính Lễ cũng Đường Chính Nghĩa cũng đến nhìn y. Đường Chính Lễ khác với huynh trưởng, là một đứa nhỏ tính tình huyên náo, líu ríu nói với Bồ Đào không ít chuyện, cuối cùng bị Đường Chính Ngôn đuổi ra ngoài. Bất quá Bồ Đào cũng từ trong lời nói của nó mà hiểu ra rất nhiều chuyện.

Thì ra Đường gia này chỉ có ba huynh đệ bọn họ. Nơi này là nguyên quán của mẫu thân bọn họ, trong nhà có mười mẫu đất cằn, bình thường ba huynh đệ đều phải xuống làm ruộng, chỉ vì hiện tại đại ca của bọn họ đang ôn tập, chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương năm nay, cho nên mướn một người làm công theo ngày đến, lại đúng thời điểm việc nhà nông không bận rộn, Đường Chính Lễ mới có thời gian mang đệ đệ ra bờ sông bắt cá.

Đường Chính Ngôn là tú tài duy nhất trong thôn Đường gia này, học thức không tồi, người cũng nhã nhặn hữu lễ, rất được người trong thôn yêu thích. Hắn đọc đủ thứ thi thư, lại biết chút y thuật, ở trong thôn cũng có chút địa vị. Nếu như không có hắn ở đây, mệnh này của Bồ Đào có thể cứu lại được hay không cũng thật khó nói.

Cái gọi là đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lần này Bồ Đào tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng cảm kích ba huynh đệ Đường gia. Vả lại trải qua việc này này người cũng hiểu chuyện rất nhiều, biết Đường gia này nghèo khó, đồ ăn Đường Chính Ngôn làm cho y tuy rằng đơn giản nhạt nhẽo, nhưng y cũng không kén chọn, đều ăn hết. Cũng không xoi mói việc ăn, mặc, ở, đi lại. Chính là khiến y có chút ngượng ngùng, cũng là vì y hành động bất tiện, chỗ nào cũng cần người chăm sóc.

Đường Chính Lễ cùng Đường Chính Nghĩa tuổi còn nhỏ, tính tình cũng là đậm chất trẻ con, cho nên thương thế của Bồ Đào cùng với sinh hoạt hàng ngày cơ bản đều để Đường Chính Ngôn đến chăm sóc. Đường Chính Ngôn đang ôn thi, Bồ Đào ở trong phòng của hắn, hẳn liền chỉ có thể đến ở cùng với đám đệ đệ. Nhưng cuộc sống bình thường của hắn cực kỳ quy luật, buổi sáng thức giấc làm xong điểm tâm, đánh thức hai đệ đệ đến ruộng giúp đỡ, mình thì vào nhà bón điểm tâm cho Bồ Đào xong sẽ đổi thuốc cho y. Sau đó hắn sẽ ở trong phòng đọc sách viết chữ, Bồ Đào không dám quấy rầy hắn, liền kiếm mấy quyển sách đến xem để giải trí. Nhưng y còn thương thế trong người, tinh lực không đủ, thường thường xem được vài tờ liền ngủ mất.

Giữa trưa Đường Chính Lễ mang theo tiểu đệ đệ về ăn cơm. Sau khi ăn xong Đường Chính Ngôn liền để cho tiểu đệ đi ngủ trưa, mình thì trông chừng Đường Chính Lễ đọc sách. Buổi chiều Đường Chính Nghĩa thức dậy liền học vỡ lòng với đại ca, Đường Chính Lễ lại ra ruộng. Đến chạng vạng, Đường Chính Lễ quay về, đó là thời điểm nhàn nhã nhất trong một ngày của Đường gia. Đường Chính Ngôn xuống bếp nấu cơm, Đường Chính Lễ bổ củi, tiểu đậu đinh Đường Chính Nghĩa sẽ chạy tới chạy lui giúp vài việc nhỏ, chốc chốc giúp đại ca làm đồ ăn, chốc chốc lại ôm củi cho nhị ca.

Đường gia rất nhỏ, trước sau chỉ có hai tiểu viện, ở giữa là chính đường, hai bên là hai gian sương phòng, một gian là phòng ngủ kiêm thư phòng của Đường Chính Ngôn, một gian khác là phòng ngủ của Đường Chính Lễ cùng Đường Chính Nghĩa. Phòng bếp ở ngay bên ngoài sương phòng của Đường Chính Ngôn, giường mà Bồ Đào nằm thực ra là một cái giường đất lớn, cửa sổ ở ngay bên cạnh, vươn tay là có thể đẩy ra. Có lúc y tựa trên giường nhìn ba huynh đệ Đường gia bận rộn trong viện, trong lòng vô cùng yêu thích cùng ngưỡng mộ.

Loại cuộc sống nghèo khó mà chất phác này hoàn toàn khác với cuộc sống của y từ trước đến giờ, Bồ Đào trong lúc cảm thấy rất nhiều mới mẻ, cũng cảm nhận được một loại yên tĩnh cùng nhàn nhã trước giờ chưa từng được lĩnh hội.

Cái gọi là lù khù vác lu chạy, quay về nguyên trạng, có lẽ chính là loại cảnh giới này đi.

Bồ Đào rất có chiều sâu mà thâm trầm một chút.

“Oa…”

Đường Chính Nghĩa ôm một bó củi còn cao hơn nó ngã một cái, há miệng muốn khóc.

Đường Chính Ngôn nhanh chóng chạy từ bếp ra, ôm đệ đệ vào trong lòng kiểm tra từ trên xuống dưới. Đường Chính Lễ thân trên trần trụi đi tới, trong tay còn mang theo dao chặt, bĩu môi nói:

“Đương Chính Nghĩa, đệ thật ngốc, ôm mấy thanh củi cũng có thể té ngã.”

Đường Chính Nghĩa nghe vậy thật ủy khuất, đầu chui vào trong ngực Đường Chính Ngôn, mềm mại kêu một tiếng:

“Đại ca!”

“Đường Chính Lễ, không được bắt nạt đệ đệ! Mang củi vào trong đi!”

“Đệ có bắt nạt nó chỗ nào chứ, là tự nó tay chân luôn vụng về thôi.”

Đường Chính Lễ vừa than thở vừa ôm củi đi vào phòng bếp.

Đường Chính Ngôn xoa xoa chân cho tiểu đệ, dịu dàng dỗ vài câu, thấy Đường Chính Nghĩa dụi mắt ngừng khóc, liền trầm giọng nói với nhị đệ:

“Cẩn thận chăm sóc Tiểu Nghĩa, còn bắt nạt nó nữa thì chép mười lần những điều hôm nay đã học!”

“Đã biết đã biết.”

Đường Chính Lễ thực ra cũng rất thương đệ đệ, đi qua kéo tay đệ đệ nói:

“Đi, nhị ca đưa đệ ra đằng sau rửa mặt. Nhìn đệ sắp biến thành con mèo hoa rồi.”

Bồ Đào nhìn ba huynh đệ bọn họ hỗ trợ nhau, cảm thấy rất thú vị. Nhà y cũng đều là huynh đệ, tình cảm của mọi người cũng rất tốt, nhưng nói như thế nào nhỉ… Loại gần gũi của gia tộc lớn hoàn toàn không giống với loại gần gũi bình dân hóa giống như Đường gia. Đừng nói mấy ca ca của y không có giúp y rửa mặt, ngay cả phụ thân cùng phụ vương y cũng không có làm như thế, trong Vương phủ nhiều nha hoàn tiểu tư hầu hạ như vậy cũng không phải để làm cảnh. Bởi vậy Đường Chính Ngôn thể hiện tư thái huynh trưởng, hoàn toàn không giống với ba ca ca trong ấn tượng của Bồ Đào, cảm giác vô cùng mới lạ.

Đại ca của y Đông Phương Quân Khiến tính cách rất giống phụ vương,không đủ ổn trọng, ngươi không để hắn quan tâm cũng không tệ, thật sự không thể quá trông cậy vào được. Nhị ca ngược lại rất đáng tin cậy, nhưng có thể bởi vì là song bào thai với đại ca, hai người càng gẫn gũi hơn, vả lại nhị ca thu dọn cục diện rối rắm của đại ca còn chưa đủ bận tâm đâu, nào còn thời gian đi quan tâm những huynh đệ khác chứ? Còn tam ca Đông Phương Quân Hòa tính cách có chút giống Đường Chính Ngôn, vừa ôn hòa vừa có uy nghiêm, khi Bồ Đào còn bé trong một khoảng thời gian rất dài đều chạy theo sau mông tam ca. Bất quá đáng tiếc, tam ca bị Hoàng bá phụ nhìn chúng bắt đi làm con thừa tự, tiến vào Đông Cung, bình thường cũng rất ít gặp. (Bồ Đào hoàn toàn không tự nhìn lại y cũng không có làm tròn trách nhiệm của một huynh trưởng, Tiểu Hạnh Nhân khi còn bé bị ức hiếp cũng thật vất vả…)

Bồ Đào xuyên qua cửa sổ nhìn một nhà ba huynh đệ, đáy mắt không kìm nổi mà toát ra một chút yêu thích cùng ngưỡng mộ.

“Phương Đình, gần đây thời tiết rất nóng, ta đun nước giúp ngươi gội đầu lau người.”

Đường Chính Ngôn vào phòng, một bên cuốn tay áo lên, một bên đi đến bên giường xoay người muốn ôm lấy Bồ Đào.

“Gội đầu? Lau người?”

Bồ Đào có chút ngượng ngùng, nói:

“Ta tự mình làm cũng được.”

Y là người yêu sạch sẽ nhất, một ngày thường hận không thể tắm hai lần, nhưng sau khi ra ngoài du ngoạn, bởi vì điều kiện có hạn, mỗi ngày tắm một lần đã là không tệ rồi, cho nên y đã không còn quá chú ý giống như trước nữa. Sau khi bị thương được cứu về, bởi vì miệng vết thương không thể dính nước, cho nên mấy ngày này chỉ có thể chịu hôi bẩn ở trên giường, Đường Chính Ngôn mỗi khi đổi thuốc cho y sẽ giúp y lau qua một chút, nhưng vẫn khiến cho y cảm thấy bẩn không chịu nổi. Chỉ là bởi vì y thật sự không thể động đậy, vả lại nhìn ra điều kiện trong nhà ân nhân có hạn, liền đè nén các loại thói quen trước đây xuống. Nhưng Đường Chính Ngôn là người rất tỉ mỉ, nhìn ra Bồ Đào dường như rất thích sạch sẽ, mỗi lần lau mặt tất sẽ cẩn thận lau hai ba lần, còn rất để tâm. Thấy mấy ngày này Bồ Đào khôi phục tốt hơn so với người thường, liền đun nước tính toán thừa dịp thời tiết tốt liền giúp y rửa mặt chải đầu một phen.

Đường Chính Ngôn hòa nhã nói:

“Ngươi không động đậy được, tự mình gội đầu sẽ không tiện. Ta đã chuẩn bị tốt ghế nằm cùng nước ở trong sân, ngươi nằm là được. Ngươi yên tâm, sẽ không đụng đến miệng vết thương của ngươi.”

Bồ Đào sợ hãi nói:

“Cái gì? Ở trong sân? Không được không được! Ta không đi!”

Y xuất thân là công tử đại gia, sao có thể ở ngoài phòng phơi ngực lộ bụng?

Đường Chính Ngôn vô cùng thông minh, nghe xong lời y nói giây lát liền hiểu được sự e ngại của y, trấn an nói:

“Ngươi yên tâm, chỉ gội đầu ở trong sân thôi. Khi nào lau người thì chờ chúng ta về phòng mới làm, không cần cởi quần áo.”

Bồ Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái, xem ra Đường Chính Ngôn này cũng không phải là đọc sách vô ích, vẫn hiểu được vài phần cấp bậc lễ nghĩa. Bất quá để người xa lạ gội đầu giúp y, y vẫn có chút do dự. Nhưng Đường Chính Ngôn không cho y cơ hội từ chối, đã ôm thẳng lấy y, đi ra hậu viện.

Hậu viện của Đường gia không lớn, ở giữa có một giếng nước, phía đông có một mái che, có một cây nho non và dưa vàng. Phía tây là một khoảnh đất vườn nhỏ, bên trong trồng vài thứ rau dưa.

Bồ Đào nằm lên một cái ghế, đầu ghế có một chỗ dựa, phía trên là chậu đồng cùng với khăn vải bồ kết gội đầu.

Đường Chính Ngôn cẩn thận đặt Bồ Đào lên ghế nằm, chậm rãi đỡ y nằm xuống, tháo tóc của y ngâm vào trong chậu đồng.

Bồ Đào chưa từng được gội đầu như vậy, không hiểu sao có chút không được tự nhiên, nhịn không được xoay xoay đầu.

Đường Chính Ngôn một tay ngăn lại, thấp giọng nói:

“Đừng lộn xộn, đợi một lát là xong rồi, ngươi ngoan ngoãn nằm im.”

Bồ Đào đỏ mặt, cảm thấy khẩu khí của Đường Chính Ngôn giống như đang dỗ dành hài tử. Đúng lúc Đường Chính Lễ mang nước ấm lại đây, cười hì hì nói:

“Phương công tử, ngươi yên tâm, đại ca cũng từng gội đầu tắm rửa cho ta cùng Tiểu Nghĩa, rất thoải mái. Tiểu Nghĩa từ nhỏ đã được đại ca bế, gội đầu tắm rửa cho trẻ nhỏ đều là sở trường của đại ca.”

Đường Chính Ngôn liếc mắt trừng nó một cái, Đường Chính Lễ vội vàng im miệng.

Bồ Đào chỉ cảm thấy Đường Chính Ngôn dịu dàng dùng nước thấm lên tóc mình, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lưu loát, bàn tay to mềm nhẹ ấn xoa da đầu của mình, dần dần có loại cảm giác thoải mái thả lỏng.

Bồ Đào từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân thân sinh của y cũng không cẩn thận gội đầu cho y như thế, đáy lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như có chút gần gũi xa lạ, lại có chút mới mẻ.

Đường Chính Ngôn giống như đã quen, cẩn thận thấm ướt mái tóc đen dày của Bồ Đào, bôi bồ kết lên, nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói:

“Tóc của Phương công tử thật không tệ a.”

Bồ Đào đỏ mặt lên, nói:

“Đừng gọi ta là Phương công tử, gọi ta Phương Đình là được rồi.”

“Ừm. Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Đường công tử, cứ gọi ta Chính Ngôn là được.”

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta mà.”

Đường Chính Ngôn mỉm cười:

“Vậy không bằng ngươi gọi ta là ân nhân đâu, người khác còn tưởng rằng ta họ ‘Ân’, tên ‘Nhân’ mà.”

Bồ Đào cười khúc khích, nói:

“Không ngờ được… Chính Ngôn ngươi còn khôi hài như thế.”

Đường Chính Lễ ở bên cạnh kêu lên:

“Ôi, Phương Đình ngươi chính là người đầu tiên khen ca ta là người khôi hài. Ngươi không biết ca ta này bình thường có rất đứng đắn, luôn nghiêm mặt dạy dỗ ta.”

Đường Chính Ngôn nói:

“Nếu đệ đứng đắn một chút, ta cần gì phải dạy dỗ đệ? Đi đổi chậu nước khác đi.”

Đường Chính Ngôn vừa gội vừa giúp Bồ Đào mát xa da dầu nhẹ nhàng, Bồ Đào rất nhanh có chút mệt mỏi muốn ngủ.

Đường Chính Lễ đổi một chậu nước khác đến, Đường Chính Ngôn gội sạch sẽ bồ kết trên tóc y, cầm thấy khăn vải nhẹ nhàng lau nước.

Đợi thu dọn xong, Đường Chính Ngôn chuẩn bị ôm Bồ Đào quay về phòng, ai ngờ xoay người nhìn lại không khỏi sửng sốt. Thì ra Bồ Đào không biết đã ngủ từ lúc nào, lông mi thật dài khép trên mí mắt thon dài, nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, bộ dáng vô cùng thoải mái thích ý.Đường Chính Ngôn không khỏi cong miệng mỉm cười, âm thầm lắc đầu: Đúng là một hài tử.

Đường Chính Lễ cũng để ý đến, nhỏ giọng nói với Đường Chính Ngôn:

“Chậc chậc, thật là một mỹ nhân, đáng tiếc lại là nam.”

Đường Chính Ngôn lại gõ một cái lên đầu nó, ý bảo nó nhỏ giọng chút, mình thì nhẹ chân nhẹ tay ôm lấy Bồ Đào.

Bồ Đào ngủ cũng không sâu, chỉ là vì Đường Chính Ngôn gội đầu cho y thấy rất thoải mái, mới không khỏi thiếp đi. Lúc này Đường Chính Ngôn vừa chạm y, đã lập tức tỉnh lại.

Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, Đường Chính Ngôn đang xoay người trước mặt y, cách y rất gần, thấy y tỉnh lại, liền tự nhiên mà mỉm cười với y.

Đường Chính Ngôn vốn rất thanh tú nhã nhặn, nhưng Bồ Đào nhà ta luôn thừa thãi mỹ nam mỹ nữ, tướng mạo như vậy của Đường Chính Ngôn gần như không khác người qua đường là bao, lại bởi vì là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên trước đó vẫn chưa để ý đến tướng mạo của hắn. Nhưng lúc này ánh mặt trời chiếu đến từ phía sau Đường Chính Ngôn, chiếu lên gương mặt tươi cười hiền hòa ấm áp này, lại đặc biệt trở nên tuấn mỹ nhu hòa.

Bồ Đào không hiểu vì sao, giống như bị sét đánh trúng, toàn thân có một luồng điện tê dại chạy qua, trái tim đập bình bịch, máu trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu.

Đường Chính Ngôn vẫn chưa để ý đến ánh mắt của y, cẩn thận ôm lấy y, quay vào trong nhà.

“Được rồi, ta giúp ngươi lau người.”

Đường Chính Ngôn thay một thân áo ngắn, thiếu đi vẻ nhã nhặn của người đọc sách, lại có vẻ thành thục hơn rất nhiều, có vài phần phong thái của người trẻ tuổi.

Mạt đỏ ửng trên mặt Bồ Đào vừa lui đi lần thứ hai lại dâng lên, lắp bắp nói:

“Không, không cần, ta, ta tự mình làm.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương