Đến sáng Tịch Nghiên đến nhấc chân cũng không nhấc nổi, cô nằm lăng qua lăng lại nhìn Lăng Lục Phong đến giờ vẫn còn ngủ ngon lành, cô đưa đôi mắt nhìn thật kỹ người đàn ông này.

“ Mới sáng sớm đã nhìn anh như vậy? ” Đột nhiên Lăng Lục Phong mở mắt nhìn cô khiến cô ngại đỏ mặt mà quay sang bên khác.

Tịch Nghiên không dám nhìn anh nói “ Lục Phong! Em không nhấc chân được ” cô thật sự không nhấc chân nổi nữa, muốn tìm sự trợ giúp từ anh.

Anh đưa mắt bình thản nhìn cô gật đầu như không có chuyện gì, anh chóng cằm xoay người nhìn cô sắp biến thành trái cà chua chính đến nơi rồi.

Cô ngượng ngùng nói lại lần nữa, giải thích cho anh nghe thêm “ Em không bước xuống giường được ”.

“ Muốn anh bế em? ” Lăng Lục Phong nhướng mày thích thú nhìn cô đang dùng tay vừa che mặt vừa nói.


Tịch Nghiên gật đầu ngây ngô nhìn anh, anh cũng không chọc ghẹo cô nổi nữa sợ chút nữa cô lại khóc đến nơi, nước mắt của cô không thể tùy tiện rơi như vậy được.

Anh đứng dậy bế cô lên đi vào bên trong phòng tắm, nhưng bế vào xong lại không có ý định ra ngoài, cô đưa mắt nhìn anh vẫn còn quấn chặt chiếc chăn cùng với cô.

“ Anh ra ngoài đi ” Cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng đuổi người.

“ Không muốn ” Lăng Lục Phong đáp lại cô, hai tau chóng lên thành bồn tắm, nhìn cô ở dưới thân mình, người phụ nữ này thật sự khiến anh chết mê chết mệt.

Anh gục đầu vào hõm cổ cô mà thì thầm “ Vợ ơi! chúng ta tắm chung đi như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian ” anh thật sự không muốn rời xa cô giây phút nào chỉ muốn bám cô như vậy.

Dưới sự này nỉ của anh cô cũng không đôi co mà để anh tắm cùng mình, nhưng Lăng Lục Phong tự biết bản thân thế nào, biết bản thân cưng chiều cô hôm qua lại là lần đầu nên chắc chắn không thể làm nữa, nên anh giúp cô gội đầu.


Tịch Nghiên tận hưởng sự chăm sóc của anh, cô để anh sấy tóc cho, để anh giúp mình chọn quần áo, còn cô giúp anh thắt cà vạt, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái đầy sự yêu chiều.

Anh bế cô ra xe trước mắt người hầu và quản gia, bọn họ nhìn hai người thôi đã cảm thấy ngại đỏ mặt rồi, Lăng Lục Phong chọn cho cô một chiếc váy trắng kính đáo, vì anh không muốn ai để mắt đến cô, cộng thêm việc khắp người cô đều là tác phẩm của anh.

Đến Lăng Xuyên cô một mực không cho anh bế mà tự mình đi vào, Lăng Lục Phong lại mặc kệ ánh nhìn của mọi người trong công ty mà tay vòng qua eo của cô giúp cô bước đi vững hơn.

Bọn họ đã đọc báo sáng nay rồi, đoán không lầm đây là Lăng Phu Nhân mà báo đã đưa tin, bọn họ hằng ngày đi làm chỉ nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh của Lăng Tổng.

Hôm nay lại tận mắt chứng kiến Lăng Tổng của bọn họ cưng chiều vợ lại có mặt dịu dàng thế này thật khiến các cô gái trong đó ganh tị quá đi mất, thật là ngưỡng mộ hai người họ.

Tịch Nghiên như đã nói là cô đến Lăng Xuyên chính là làm thư ký cấp cao của Lăng Lục Phong, tất cả cuộc họp, bản hợp đồng những công việc quan trọng của Lăng Xuyên đều do cô phụ trách, không có mặt anh cô cũng có thể giúp anh ra mặt giải quyết tất cả vấn đề của Lăng Xuyên.

Vậy nên bàn làm việc của cô cũng được sắp chung phòng với anh, còn là ở cạnh anh nữa khiến cô có chút không thoải mái, anh đây là sợ người ta thường cướp mất vợ sao chứ cứ bám theo cô như vậy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương