Tiểu Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng Ác Ma
-
Chương 47
Lục Lục lại trở về vị trí ban đầu.Nhưng lạ thay, sao anh lại có cảm giác như những bức tường đã di chuyển nhỉ, thật đáng ngờ.
Bước tiếp, lần theo những kí hiệu cũ, Lục Lục tới một chỗ khác.Mối nghi ngờ dần lớn hơn, Lục Lục quyết định ghi nhớ lại hình ảnh trước mắt, sau đó nhắm mắt lại trong 5 giây.
Mở mắt ra, quả thực khung cảnh đã thay đổi thành một dạng khác.Chết tiệt, thế này thì làm sao mà ra được.
"Xào xạc.".Bỗng có tiếng lá cây va chạm vào với nhau, Lục Lục ngay lập tức xoay người về phía đó.
Hàn Phong cũng dần dần dấy lên mối nghi ngờ khi con đường càng ngày càng dài và anh chỉ đi lòng vòng một chỗ.
Thử đi một đường khác, Hàn Phong phát hiện ra một bóng người.Bất thình lình, một bức tường đã di chuyển ngay lúc đó và làm Hàn Phong ngã một cú đau.
Nhìn thấy người đó đang lại gần mình, đầu Hàn Phong bắt đầu suy nghĩ xem đó là ai.
Kết quả nhanh chóng được hé lộ, đó là...một ông già chứ không phải là Lục Lục!
Nhìn mặt ông hiền từ phúc hậu nhưng quanh thân lại đầy mùi hắc ám.Ông già này, không bình thường.
-Có phải anh đang muốn tìm anh ta.
Ông già bỗng chỉ tay về phía một bức tường, bức tường mở ra để lộ thân ảnh Lục Lục đang chán nản.
Hàn Phong nghi hoặc nhìn ông già này.Lục Lục nghe thấy tiếng động liền quay ra, đó chẳng phải là Hàn Phong sao.
Để ý tiếp đến có một ông già gần đó, ông ta...chính là Yetki!Không ngờ...
-Yetki, tại sao ông lại xuất hiện ở đây?
-Ta là cai ngục tại nơi này, nể tình cậu lần trước cứu ta nên ta mới mở cửa cho đấy.
Vừa dứt lời, ông lão đã mở cánh cửa ra.Cánh cửa đó xuất hiện ngay dưới chân Lục Lục làm anh ngã cái vèo xuống.Hàn Phong cũng lao xuống theo, em trai anh đang ở dưới đó.
Ông lão ở bên trên mỉm cười đầy ám muội rồi cất bước rời đi.Dõi theo từng bước chân ông già là những chiếc lá cuộn lại rồi biến mất một cách kì lạ, như thể chưa từng tồn tại, chỉ để lại căn phòng to lớn trống rỗng với một cái hố to đùng giữa phòng.
"Bịch!" Tiếng vật nặng rơi xuống rõ ràng."Rầm" Tiếng người đè lên người nghe rõ hơn.
Sao dưới đây lại tối thui như thế này.Cùng lúc suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu hai người đàn ông.Vớ lấy chiếc điện thoại trong túi áo, chiếu sáng cả một khoảng vùng không nhỏ.
Đánh giá kĩ căn phòng mà họ rơi xuống, Hàn Phong không khỏi bất ngờ, sao cái mê cung này lại lớn đến vậy.
-Ai...ai..đó?!
Giọng nói khàn khàn trầm đục cất lên.Không khó để nhận ra đó là của Hàn Đông.Hàn Phong lập tức chiếu ánh sáng vào nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ là một bức tường thôi mà.Lục Lục nghi ngờ bước tới xem thử, khẽ nhấn vào một viên gạch, cấu trúc bức tường lại thay đổi, để lộ ra thân hình yếu ớt của Hàn Đông.
-Cuối cùng cũng thoát...
Hàn Đông mỉm cười rồi gục.Đúng là Hàn Đông nhìn qua không có tổn hại gì nhưng cậu bị bỏ đói hai ngày rồi.
Vừa mệt vừa đói, cậu cầm cự được đến lúc này là tốt lắm rồi, không gục mới gọi là lạ.
Hàn Phong cõng Hàn Đông trên vai, tìm đường thoát.Căn phòng này, không đơn giản.
Lục Lục tìm kiếm đường ra, bỗng anh phát hiện ra rằng, bốn bức tường này không hề vững chắc lắm.
Cố gắng húc đổ bức tường bằng thân mình, Lục Lục không ngại vết thương đau đớn đang phát tác trên vai, tìm kiếm tung tích em gái anh giờ mới là quan trọng.
"Rầm rầm!Uỳnh!!!"Cuối cùng bức tường cứng đầu cũng đổ xuống.Nhìn hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài, Hàn Phong mặt không đôur sắc tán thưởng.
-Làm tốt lắm!
Lục Lục hừ một tiếng không thèm quan tâm.Chạy ra hít thở không khí trong lành cho đầu óc tỉnh táo cái đã.
Hàn Phong cõng Hàn Đông đi ra ngoài, mê cung này sắp không xong rồi.Hắn đoán chỗ đó là đáy, nếu đáy bị phá hủy, sụp cũng không phải là chuyện không thể ngờ tới.
5 phút trôi qua....
10 phút trôi qua....
Tòa mê cung vẫn sừng sững mà hiên ngang đứng đó như chế giễu suy nghĩ của Hàn Phong.
Lạ thật, mà thôi tìm hiểu mê cung này sau, giờ đưa Hàn Đông tới nơi an toàn đã.
Ba người đi một vòng rồi phát hiện ra, họ đang ở sân sau của biệt thự nhà Erik.
--------------------------------
Hì hì, mình đã trở lại rồi đây sau 8 ngày vắng mặt, cho mình gửi lời xin lỗi tới độc giả vì dạo gần đây mình hay ra chap muộn, lí do là máy mình hỏng đang trong quá trình bảo trì.Mà mình bị cấm ra net cộng thêm không được đi đâu chơi vì đang bệnh nặng nằm nhà😭😭😭.Các bạn hãy tiếp tục theo dõi truyện nhé, cho mình động lực viết truyện nào!!!
Love all😚😚😚~~~
Bước tiếp, lần theo những kí hiệu cũ, Lục Lục tới một chỗ khác.Mối nghi ngờ dần lớn hơn, Lục Lục quyết định ghi nhớ lại hình ảnh trước mắt, sau đó nhắm mắt lại trong 5 giây.
Mở mắt ra, quả thực khung cảnh đã thay đổi thành một dạng khác.Chết tiệt, thế này thì làm sao mà ra được.
"Xào xạc.".Bỗng có tiếng lá cây va chạm vào với nhau, Lục Lục ngay lập tức xoay người về phía đó.
Hàn Phong cũng dần dần dấy lên mối nghi ngờ khi con đường càng ngày càng dài và anh chỉ đi lòng vòng một chỗ.
Thử đi một đường khác, Hàn Phong phát hiện ra một bóng người.Bất thình lình, một bức tường đã di chuyển ngay lúc đó và làm Hàn Phong ngã một cú đau.
Nhìn thấy người đó đang lại gần mình, đầu Hàn Phong bắt đầu suy nghĩ xem đó là ai.
Kết quả nhanh chóng được hé lộ, đó là...một ông già chứ không phải là Lục Lục!
Nhìn mặt ông hiền từ phúc hậu nhưng quanh thân lại đầy mùi hắc ám.Ông già này, không bình thường.
-Có phải anh đang muốn tìm anh ta.
Ông già bỗng chỉ tay về phía một bức tường, bức tường mở ra để lộ thân ảnh Lục Lục đang chán nản.
Hàn Phong nghi hoặc nhìn ông già này.Lục Lục nghe thấy tiếng động liền quay ra, đó chẳng phải là Hàn Phong sao.
Để ý tiếp đến có một ông già gần đó, ông ta...chính là Yetki!Không ngờ...
-Yetki, tại sao ông lại xuất hiện ở đây?
-Ta là cai ngục tại nơi này, nể tình cậu lần trước cứu ta nên ta mới mở cửa cho đấy.
Vừa dứt lời, ông lão đã mở cánh cửa ra.Cánh cửa đó xuất hiện ngay dưới chân Lục Lục làm anh ngã cái vèo xuống.Hàn Phong cũng lao xuống theo, em trai anh đang ở dưới đó.
Ông lão ở bên trên mỉm cười đầy ám muội rồi cất bước rời đi.Dõi theo từng bước chân ông già là những chiếc lá cuộn lại rồi biến mất một cách kì lạ, như thể chưa từng tồn tại, chỉ để lại căn phòng to lớn trống rỗng với một cái hố to đùng giữa phòng.
"Bịch!" Tiếng vật nặng rơi xuống rõ ràng."Rầm" Tiếng người đè lên người nghe rõ hơn.
Sao dưới đây lại tối thui như thế này.Cùng lúc suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu hai người đàn ông.Vớ lấy chiếc điện thoại trong túi áo, chiếu sáng cả một khoảng vùng không nhỏ.
Đánh giá kĩ căn phòng mà họ rơi xuống, Hàn Phong không khỏi bất ngờ, sao cái mê cung này lại lớn đến vậy.
-Ai...ai..đó?!
Giọng nói khàn khàn trầm đục cất lên.Không khó để nhận ra đó là của Hàn Đông.Hàn Phong lập tức chiếu ánh sáng vào nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ là một bức tường thôi mà.Lục Lục nghi ngờ bước tới xem thử, khẽ nhấn vào một viên gạch, cấu trúc bức tường lại thay đổi, để lộ ra thân hình yếu ớt của Hàn Đông.
-Cuối cùng cũng thoát...
Hàn Đông mỉm cười rồi gục.Đúng là Hàn Đông nhìn qua không có tổn hại gì nhưng cậu bị bỏ đói hai ngày rồi.
Vừa mệt vừa đói, cậu cầm cự được đến lúc này là tốt lắm rồi, không gục mới gọi là lạ.
Hàn Phong cõng Hàn Đông trên vai, tìm đường thoát.Căn phòng này, không đơn giản.
Lục Lục tìm kiếm đường ra, bỗng anh phát hiện ra rằng, bốn bức tường này không hề vững chắc lắm.
Cố gắng húc đổ bức tường bằng thân mình, Lục Lục không ngại vết thương đau đớn đang phát tác trên vai, tìm kiếm tung tích em gái anh giờ mới là quan trọng.
"Rầm rầm!Uỳnh!!!"Cuối cùng bức tường cứng đầu cũng đổ xuống.Nhìn hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài, Hàn Phong mặt không đôur sắc tán thưởng.
-Làm tốt lắm!
Lục Lục hừ một tiếng không thèm quan tâm.Chạy ra hít thở không khí trong lành cho đầu óc tỉnh táo cái đã.
Hàn Phong cõng Hàn Đông đi ra ngoài, mê cung này sắp không xong rồi.Hắn đoán chỗ đó là đáy, nếu đáy bị phá hủy, sụp cũng không phải là chuyện không thể ngờ tới.
5 phút trôi qua....
10 phút trôi qua....
Tòa mê cung vẫn sừng sững mà hiên ngang đứng đó như chế giễu suy nghĩ của Hàn Phong.
Lạ thật, mà thôi tìm hiểu mê cung này sau, giờ đưa Hàn Đông tới nơi an toàn đã.
Ba người đi một vòng rồi phát hiện ra, họ đang ở sân sau của biệt thự nhà Erik.
--------------------------------
Hì hì, mình đã trở lại rồi đây sau 8 ngày vắng mặt, cho mình gửi lời xin lỗi tới độc giả vì dạo gần đây mình hay ra chap muộn, lí do là máy mình hỏng đang trong quá trình bảo trì.Mà mình bị cấm ra net cộng thêm không được đi đâu chơi vì đang bệnh nặng nằm nhà😭😭😭.Các bạn hãy tiếp tục theo dõi truyện nhé, cho mình động lực viết truyện nào!!!
Love all😚😚😚~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook