Hàn Đông nghe nó nói mà cười khổ(lần 2).Có phải hắn bảo mấy cái người kia đến gây sự gì đâu chứ.Sao lại không cho hắn mời đi ăn nữa chứ, haiz, khổ quá mà.Hắn chạy theo đuôi Trần Băng Di thì, xe Ferrari đã không còn thấy bóng dáng."Trần Băng Di, chị có cần phải tuyệt tình như thế không?"-Hắn ta nghĩ.

Ở trong nhà hàng, cả nhà Hoàng Triều Nghi bị bắt giữ.

-Khoan đã, chúng tôi đâu có làm gì sai, sao lại bắt chúng tôi!

-Đúng, nghi phạm đang bỏ trốn kìa, bắt cô ta lại đi chứ, sao lại bắt giữ nạn nhân chúng tôi!

Hai mẹ con Hoàng Triều Nghi cứ gào thét, cuối cùng, họ bị đưa về đồn.Nhưng không có chứng cứ gì và chỉ là xây xát nhỏ nên họ được thả ra.

-Hừ, con nhỏ Trần Băng Di đáng chết, tao sẽ khiến mày phải đau khổ.

Hoàng Triều Nghi vừa đi vừa lẩm bẩm.Đáy mắt lộ rõ sát ý cùng với khuôn mặt tức giận.

Về tới biệt thự của cô ta, Hoàng Triều Nghi thả người xuống chiếc giường êm ấm.Chợt, trong đầu cô ta lóe ra một suy nghĩ.

-Trần Băng Di, cô chết chắc rồi.

Hoàng Triều Nghi cười điên dại.Có phải cô ta điên rồi không?Cô ta lấy giấy ra, phác thảo kế hoạch của mình.Tỉ mỉ, từng chi tiết một.

Trần Băng Di sau khi phóng xe Ferrari về nhà mình thì có dòng tin nhắn lạ hiển thị trên máy nó.

Mở ra xem, là tin nhắn của một người vô danh.Nhưng dòng chữ đập vào mắt làm nó mất kiểm soát.Nó điên cuồng phóng xe đi, để mặc người trên đường chửi rủa.

May đây là xe thể thao nên phóng cũng khá nhanh.Tới một khu vắng vẻ, nó tìm kiếm xung quanh.

Một giọng nói đầy khổ cực và yếu ớt vang lên:

-Cứu...cứu tôi...với...ai đó...cứu tôi...với...

Nó bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh, sững người.Đây không phải là mẹ nó sao?

Nó tiến tới gần, chạm tay vào thân người đầy vết máu loang lổ.Là thật.

-Mẹ...có đúng là mẹ không?

Chỉ thấy, bà ấy ngước khuôn mặt dính máu của mình lên, thều thào nói vài từ:

-Băng Di,...cứu..mẹ

Nó ôm chầm lấy bà ấy.Tay chân mất kiểm soát, trong đầu chỉ có một ý nghĩ,"cứu mẹ, cứu mẹ, làm sao để cứu mẹ bây giờ?".Trần Băng Di ngó xung quanh, tìm thứ gì đó có thể khiêng bà ấy ra được.

Kết quả, chả có thứ gì.Nó mặc kệ những cành gai nhọn phái trước mặt bà ấy, chịu nỗi đau thấu ruột để có thể bế bà ấy lên.Bà ấy kinh ngạc hết mức, nó...nó có thể làm được.Một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má bà.

"Choang!".Bỗng từ đằng sau, một vỏ chai rượu đập vào đầu nó, một dòng máu đỏ tươi từ đỉnh đầu nó chảy xuống.Nó ngã xuống, miệng vẫn lẩm bẩm:

-Cứu mẹ, mày không thể kiệt sức được,phải cứu mẹ...

Nó cho rằng, nó kiệt sức.Mắt dần dần mờ đi, tối tăm, mí mắt nặng trĩu nhắm lại.Hoàng Triều Nghi cười đắc ý.

-Mẹ, mẹ làm tốt lắm.

Cô ta chính là người đập chai rượu vào Trần Băng Di.Bà Hoàng nước mắt vẫn đang rơi, lần đầu tiên bà ta cảm nhận được sự yêu thương chân thành bất chấp tính mạng của con gái dành cho mình.Hoàng Triều Nghi từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng rồi.Càng lớn cô ta càng chăm chút cho sắc đẹp của mình, có nghĩ tới bà mẹ này đâu chứ.

Nhìn lại con mình, bà cảm thấy rất hối hận vì đã dung túng cô ta như thế.Cái giây phút Trần Băng Di ngã xuống, tim bà đau nhói.

-Triều Nghi, thế này là giết người đó.

-Không phải nó cũng đã từng kề dao vào cổ mẹ hay sao, còn thương xót cho loại này, mẹ thật là.

Phải lúc đó là bà ta bị dao kề cổ, nhưng là nó không nghĩ bà là mẹ nó.Trong đầu bà có một suy nghĩ điên rồ, nhận Trần Băng Di làm con.Giả vờ làm mẹ của nó.Bà muốn cảm giác ấy trở lại với bà.

Nhưng có lẽ, không được nữa rồi, con bé, đã chết.Mà chính bà lại là đồng phạm giết nó.

Hoàng Triều Nghi cầm tay bà Hoàng chạy thật nhanh, cần phải ra khỏi hiện trường.Bà ta vẫn ngoái đầu nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của nó, đến khi thân ảnh ấy khuất bóng.

--------------------------------

Tối đến, người trực đêm phát hiện ra nó, đã nhanh chóng gọi báo cảnh sát và đưa nó tới bệnh viện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương