Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi
-
Chương 29: Xa cách
Cả sáu đứa bước vào nhà đã gặp ngay baba nó và bà An đang ngồi trên ghế. Vừa thấy anh em nó về baba nó vui mừng, nhưng gặp hắn thì baba nó bỗng nghiêm mặt, giận dữ quát “cậu còn tới đây làm gì, những gì cậu gây ra cho gia đình tôi chưa đủ hả”
“baba ah. Đâu phải lỗi của ran đâu baba”-ren binh bạn mình
“con im đi. Còn cậu lên phòng nói chuyện với tôi, còn 5 đứa lên phòng nghỉ ngơi đi”-nói xong ông lên phòng của mình. Ran đi theo, nhưng nó giữ cậu lại. ran nhìn nó như bảo “anh không sao” nó đành cho hắn đi
Trên phòng baba nó
“cậu xem thường lời nói của tôi”-baba nó
“dạ con không dám. Nhưng con xin bác, con thật sự thích ema, xin phép bác cho tụi con quen nhau”-ran như cầu xin
“cậu có đảm bảo rằng sẽ mang hạnh phúc tới cho con bé, khi cậu lại là người trong thế giới ngầm. đảm bảo không làm tổn thương nó”-baba nó nghiêm túc nói.
Hắn im lặng, đúng hắn không đảm bảo những điều đó. Hắn là người của thế giời ngầm. hắn có nhiều kẻ thù, hắn phải làm sao. Thấy hắn như vậy ba nó lên tiếng
“tôi cho cậu cơ hội”-baba nó nói
“bác nói thật”-hắn vui mừng
“tôi sẽ cho ema đi du học trong 5 năm, 5 năm sau nó trở về mà cậu vẫn còn yêu nó thì tôi chấp nhận cho hai đứa lấy nhau và cậu hãy dẹp ngay cái bang gì đó của cậu. tôi không muốn con tôi quen một xã hội đen. nếu làm được thì tôi chấp nhận. cậu cứ suy nghĩ”-baba nó
“con đồng ý”-hắn trả lời dứt khoát. Muốn hắn làm gì cũng được miễn là được lấy nó.”
“cậu chắc chứ’-baba nó hỏi hắn
“vâng”-hắn chắc nịch
“giờ cũng khuya rồi cậu về phòng nghỉ ngơi đi”-baba nó
“vâng, chúc bác ngủ ngon”-hắn
Còn nó lo lắng không biết baba nó nói với hắn cái gì, nó cứ đi đi lại lại trước cửa phòng baba nó. thấy hắn mở cửa bước ra, nó lôi hắn về mình tra khảo
“baba nói gì với anh vậy”-nó
“e lo anh bị ba mắng hả”-hắn
“vào chủ đề chính”-nó nghiêm túc nói
“uhm, baba cho phép anh quen em nếu anh đồng ý với baba hai điều kiện”-hắn
“điều kiện gì”-nó lo lắng
“baba muốn anh không dính dáng gì với thế giới đêm nữa, và,…..(hắn ngập ngừng) muốn e đi du học trong 5 năm, sau 5 năm mà anh còn thích e thì baba đồng ý cho chúng ta lấy nhau”-hắn nói buồn
“vậy anh đồng ý”-nó cũng buồn nhưng không biểu hiện
“uhm, bắt a làm gì cũng được miễn là anh có em”-hắn hạnh phúc ôm nó vào lòng nói
“uhm”-nó buồn vì sắp phải xa hắn.
Tối hôm đó hắn ngủ lại phòng nó, hai đứa trò chuyện suốt đêm, đến 2h sáng hắn với nó mới ngủ.
Hôm nay là ngày nó sẽ sang pháp du học, nó buồn lắm nhưng không biết phải làm sao. Để được bên hắn baba nó muốn nó làm gì cũng được. nó luôn nghỉ “chỉ có năm năm thôi, thời gian trôi nhanh lắm”
Bọn kia cùng nhau ra sân bay tiễn nó, jen và jun ôm nó khóc nức nở
“bà đi rồi, tụi tui buồn lắm, bà đừng đi được không,hixhix”-jen ôm nó khóc
“thôi, nín, tui đi có 5 năm chứ mấy”-nói xong nó đẩy jen ra, lau nước mắt chon jen. Rồi quay qua ran
“em đi nha, anh giữ gìn sức khỏe, đừng có làm việc quá sức đó”-nó lo lắng sau khi nó đi hắn sẽ buồn và hắn sẽ tìm đến công việc để khỏi nhớ nó.
“uhm, anh biết rồi, mà baba e ác quá, không cho a qua thăm e”-hắn bực mình phàn nàn baba nó
“xì…. Thôi tui phải lên máy bay đây, m.n ở lại giữ gìn sức khỏe nha, ah, rin, ông dám làm jun khóc, mà tui biết được là……ông hiểu rồi chứ”-nó nói xong quay qua cảnh cáo rin. Làm rin ta nuốt nước bọt ực ực
“tôi biết rồi, thôi đi nhanh đi”-rin xua đuổi nó, kết quả chàng ta ăn 5 cái cốc đầu.
Thế là nó lên máy bay, còn hắn thì dõi theo chiếc máy bay đó. Thời gian năm năm đối với hắn rất dài. Mặc dù nó khuyên hắn không nên lao vào công việc quá. Nhưng hắn biết làm gì để vơi bớt nỗi nhớ nó chứ. Hắn nhường chất bang chủ lại cho người khác trong bang luôn. Giờ hắn thật sự rất rãnh rỗi. nên hắn mặc kệ lời khuyên của nó cứ thế ngày ngày công việc, tháng tháng cũng là công việc.
“baba ah. Đâu phải lỗi của ran đâu baba”-ren binh bạn mình
“con im đi. Còn cậu lên phòng nói chuyện với tôi, còn 5 đứa lên phòng nghỉ ngơi đi”-nói xong ông lên phòng của mình. Ran đi theo, nhưng nó giữ cậu lại. ran nhìn nó như bảo “anh không sao” nó đành cho hắn đi
Trên phòng baba nó
“cậu xem thường lời nói của tôi”-baba nó
“dạ con không dám. Nhưng con xin bác, con thật sự thích ema, xin phép bác cho tụi con quen nhau”-ran như cầu xin
“cậu có đảm bảo rằng sẽ mang hạnh phúc tới cho con bé, khi cậu lại là người trong thế giới ngầm. đảm bảo không làm tổn thương nó”-baba nó nghiêm túc nói.
Hắn im lặng, đúng hắn không đảm bảo những điều đó. Hắn là người của thế giời ngầm. hắn có nhiều kẻ thù, hắn phải làm sao. Thấy hắn như vậy ba nó lên tiếng
“tôi cho cậu cơ hội”-baba nó nói
“bác nói thật”-hắn vui mừng
“tôi sẽ cho ema đi du học trong 5 năm, 5 năm sau nó trở về mà cậu vẫn còn yêu nó thì tôi chấp nhận cho hai đứa lấy nhau và cậu hãy dẹp ngay cái bang gì đó của cậu. tôi không muốn con tôi quen một xã hội đen. nếu làm được thì tôi chấp nhận. cậu cứ suy nghĩ”-baba nó
“con đồng ý”-hắn trả lời dứt khoát. Muốn hắn làm gì cũng được miễn là được lấy nó.”
“cậu chắc chứ’-baba nó hỏi hắn
“vâng”-hắn chắc nịch
“giờ cũng khuya rồi cậu về phòng nghỉ ngơi đi”-baba nó
“vâng, chúc bác ngủ ngon”-hắn
Còn nó lo lắng không biết baba nó nói với hắn cái gì, nó cứ đi đi lại lại trước cửa phòng baba nó. thấy hắn mở cửa bước ra, nó lôi hắn về mình tra khảo
“baba nói gì với anh vậy”-nó
“e lo anh bị ba mắng hả”-hắn
“vào chủ đề chính”-nó nghiêm túc nói
“uhm, baba cho phép anh quen em nếu anh đồng ý với baba hai điều kiện”-hắn
“điều kiện gì”-nó lo lắng
“baba muốn anh không dính dáng gì với thế giới đêm nữa, và,…..(hắn ngập ngừng) muốn e đi du học trong 5 năm, sau 5 năm mà anh còn thích e thì baba đồng ý cho chúng ta lấy nhau”-hắn nói buồn
“vậy anh đồng ý”-nó cũng buồn nhưng không biểu hiện
“uhm, bắt a làm gì cũng được miễn là anh có em”-hắn hạnh phúc ôm nó vào lòng nói
“uhm”-nó buồn vì sắp phải xa hắn.
Tối hôm đó hắn ngủ lại phòng nó, hai đứa trò chuyện suốt đêm, đến 2h sáng hắn với nó mới ngủ.
Hôm nay là ngày nó sẽ sang pháp du học, nó buồn lắm nhưng không biết phải làm sao. Để được bên hắn baba nó muốn nó làm gì cũng được. nó luôn nghỉ “chỉ có năm năm thôi, thời gian trôi nhanh lắm”
Bọn kia cùng nhau ra sân bay tiễn nó, jen và jun ôm nó khóc nức nở
“bà đi rồi, tụi tui buồn lắm, bà đừng đi được không,hixhix”-jen ôm nó khóc
“thôi, nín, tui đi có 5 năm chứ mấy”-nói xong nó đẩy jen ra, lau nước mắt chon jen. Rồi quay qua ran
“em đi nha, anh giữ gìn sức khỏe, đừng có làm việc quá sức đó”-nó lo lắng sau khi nó đi hắn sẽ buồn và hắn sẽ tìm đến công việc để khỏi nhớ nó.
“uhm, anh biết rồi, mà baba e ác quá, không cho a qua thăm e”-hắn bực mình phàn nàn baba nó
“xì…. Thôi tui phải lên máy bay đây, m.n ở lại giữ gìn sức khỏe nha, ah, rin, ông dám làm jun khóc, mà tui biết được là……ông hiểu rồi chứ”-nó nói xong quay qua cảnh cáo rin. Làm rin ta nuốt nước bọt ực ực
“tôi biết rồi, thôi đi nhanh đi”-rin xua đuổi nó, kết quả chàng ta ăn 5 cái cốc đầu.
Thế là nó lên máy bay, còn hắn thì dõi theo chiếc máy bay đó. Thời gian năm năm đối với hắn rất dài. Mặc dù nó khuyên hắn không nên lao vào công việc quá. Nhưng hắn biết làm gì để vơi bớt nỗi nhớ nó chứ. Hắn nhường chất bang chủ lại cho người khác trong bang luôn. Giờ hắn thật sự rất rãnh rỗi. nên hắn mặc kệ lời khuyên của nó cứ thế ngày ngày công việc, tháng tháng cũng là công việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook