Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây
-
Quyển 1 - Chương 19
Bỗng nhiên tim của Mạc Thiên Lục Dã đau nhói, hắn bật dậy.
Không xong Bạch Tiểu Du cư nhiên gặp nguy hiểm. Hắn nhanh chóng trở về nơi cũ nhưng không thấy nàng đâu. Bỗng một tia sáng phát ra trên vách đá hiện lên dòng chữ.
"Muốn cứu người giờ ngọ ngày mai tại đỉnh Thiên Nhai "
Mạc Thiên Lục Dã giật mình trong lòng sợ hãi, người bắt Tiểu Du đi lại là Ma Quân. Hắn ta độc ác tàn bạo chỉ sợ sẽ làm hại nàng, cũng giống như hắn hại Tiểu Thanh.
Một đoạn kí ức bỗng đi qua.
"Ngươi giao thần khí ra ta sẽ tha cho nàng ta" Ma Quân ép chặt một tay cầm kiếm ké sát cổ của Tiểu Thanh.
"Mạc Thiên Lục Dã! Ngươi mau đưa hắn thần khí...đừng để hắn làm hại Tiểu Thanh" lúc này Lang Tử Khiết cũng chỉ là một tiểu xà nhỏ bé lại đem lòng yêu muội muội của hắn.
Ma Quân muốn thần khí? Hắn không thể giao nếu hắn mang thần khí đưa cho Ma Quân thì thiên hạ này sẽ bị tai họa lầm than. Hắn không thể vì tình cảm cá nhân mà đưa thiên hạ vào chỗ chết, hơn hết hắn còn là một đại tiên của tiên giới...hắn không thể trái phép tắc. Chỉ là người trong tay Ma Quân lại là muội muội của hắn, là muội muội hắn yêu quý nhất nhìn nàng sợ hãi ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn.
Trước khi cha mẹ hắn ra đi hắn đã hứa phải chăm sóc tốt cho nàng.
"Ca ca đừng đưa cho hắn! Huynh đừng đưa cho hắn. Mặc kệ Tiểu Thanh đi... Ca muội không trách huynh!" Tiêu Thanh nở một nụ cười thật tươi sau đó cổ kề sát vào lưỡi kiếm sắc bén.
Máu đen từ cổ nàng chảy xuống.
"Không!!!!...Tiểu Thanh!" Lang Tử Khiết cùng Mạc Thiên Lục Dã hét lớn.
"Khốn khiếp!" Ma Quân lại không ngờ nàng thà chết cũng sẽ không để hắn toại nguyện.
"Aaaaa" trong lúc thẫn thờ Ma Quân bị Mạc Thiên Lục Dã đánh một chưởng tới đánh tan xương cốt của hắn. Ma Quân ngã xuống đất hộc một ngụm máu đen sau đó liền nhanh chân chạy mất.
"Aaaa Tiểu Thanh nàng cố lên ta cứu nàng" Lang Tử Khiết dù tu vi kém cỏi nhưng vẫn cố truyền toàn bộ ma khí trên người cho nàng.
"Không! Lang ca ca ta không thể...được nữa rồi. Ta xin lỗi vì không thể bên chàng" Tiểu Thanh cười thật tươi nói ra từng chữ.
Lúc này Mạc Thiên Lục Dã từ từ đi tới quỳ xuống trước mặt nàng.
"Xin lỗi! Xin lỗi...ta không thể cứu muội...Tiểu Thanh muội cố lên ta màng nàng tới cầu thượng đế cứu nàng"
Tiểu Thanh phun một ngụm máu tươi.
"Không! Ca ca muộn rồi tu vi của muội đã..... Đã bị Ma Quân lấy hết, trên kiếm của hắn là độc thiên mệnh loại độc, độc...nhất trên đời....ca ca người đừng khóc...ừ ta nói là ta tự nguyện...xin huynh chăm sóc cho Lang ca ca....xin huynh hãy chăm sóc cho chàng"
"Được ta hứa với muội" Mạc Thiên Lục Dã đau đớn rơi nước mắt không ngừng gật đầu.
"Lang ca ca ta yêu chàng" vừa nói xong lời này tiên cốt của Tiểu Thanh liền biến thành những đốm sáng li ti rồi hòa vào trong đất trời.
Lang Tử Khiết hét lên đau đớn nhìn hắn đầy thù hận... Rồi cũng biến mất.
Chuyện này 200 năm qua luôn khiến lòng hắn dằn vặt, nếu hắn không vì thiên hạ hắn sẽ cứu muội muội. Nếu hắn không phải đại tiên thì sẽ phá lệ... Chỉ là hắn biết hắn hối hận 200 năm rồi.
Vì vậy hắn không muốn mình hối hận them một lần nào nữa.
Không xong Bạch Tiểu Du cư nhiên gặp nguy hiểm. Hắn nhanh chóng trở về nơi cũ nhưng không thấy nàng đâu. Bỗng một tia sáng phát ra trên vách đá hiện lên dòng chữ.
"Muốn cứu người giờ ngọ ngày mai tại đỉnh Thiên Nhai "
Mạc Thiên Lục Dã giật mình trong lòng sợ hãi, người bắt Tiểu Du đi lại là Ma Quân. Hắn ta độc ác tàn bạo chỉ sợ sẽ làm hại nàng, cũng giống như hắn hại Tiểu Thanh.
Một đoạn kí ức bỗng đi qua.
"Ngươi giao thần khí ra ta sẽ tha cho nàng ta" Ma Quân ép chặt một tay cầm kiếm ké sát cổ của Tiểu Thanh.
"Mạc Thiên Lục Dã! Ngươi mau đưa hắn thần khí...đừng để hắn làm hại Tiểu Thanh" lúc này Lang Tử Khiết cũng chỉ là một tiểu xà nhỏ bé lại đem lòng yêu muội muội của hắn.
Ma Quân muốn thần khí? Hắn không thể giao nếu hắn mang thần khí đưa cho Ma Quân thì thiên hạ này sẽ bị tai họa lầm than. Hắn không thể vì tình cảm cá nhân mà đưa thiên hạ vào chỗ chết, hơn hết hắn còn là một đại tiên của tiên giới...hắn không thể trái phép tắc. Chỉ là người trong tay Ma Quân lại là muội muội của hắn, là muội muội hắn yêu quý nhất nhìn nàng sợ hãi ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn.
Trước khi cha mẹ hắn ra đi hắn đã hứa phải chăm sóc tốt cho nàng.
"Ca ca đừng đưa cho hắn! Huynh đừng đưa cho hắn. Mặc kệ Tiểu Thanh đi... Ca muội không trách huynh!" Tiêu Thanh nở một nụ cười thật tươi sau đó cổ kề sát vào lưỡi kiếm sắc bén.
Máu đen từ cổ nàng chảy xuống.
"Không!!!!...Tiểu Thanh!" Lang Tử Khiết cùng Mạc Thiên Lục Dã hét lớn.
"Khốn khiếp!" Ma Quân lại không ngờ nàng thà chết cũng sẽ không để hắn toại nguyện.
"Aaaaa" trong lúc thẫn thờ Ma Quân bị Mạc Thiên Lục Dã đánh một chưởng tới đánh tan xương cốt của hắn. Ma Quân ngã xuống đất hộc một ngụm máu đen sau đó liền nhanh chân chạy mất.
"Aaaa Tiểu Thanh nàng cố lên ta cứu nàng" Lang Tử Khiết dù tu vi kém cỏi nhưng vẫn cố truyền toàn bộ ma khí trên người cho nàng.
"Không! Lang ca ca ta không thể...được nữa rồi. Ta xin lỗi vì không thể bên chàng" Tiểu Thanh cười thật tươi nói ra từng chữ.
Lúc này Mạc Thiên Lục Dã từ từ đi tới quỳ xuống trước mặt nàng.
"Xin lỗi! Xin lỗi...ta không thể cứu muội...Tiểu Thanh muội cố lên ta màng nàng tới cầu thượng đế cứu nàng"
Tiểu Thanh phun một ngụm máu tươi.
"Không! Ca ca muộn rồi tu vi của muội đã..... Đã bị Ma Quân lấy hết, trên kiếm của hắn là độc thiên mệnh loại độc, độc...nhất trên đời....ca ca người đừng khóc...ừ ta nói là ta tự nguyện...xin huynh chăm sóc cho Lang ca ca....xin huynh hãy chăm sóc cho chàng"
"Được ta hứa với muội" Mạc Thiên Lục Dã đau đớn rơi nước mắt không ngừng gật đầu.
"Lang ca ca ta yêu chàng" vừa nói xong lời này tiên cốt của Tiểu Thanh liền biến thành những đốm sáng li ti rồi hòa vào trong đất trời.
Lang Tử Khiết hét lên đau đớn nhìn hắn đầy thù hận... Rồi cũng biến mất.
Chuyện này 200 năm qua luôn khiến lòng hắn dằn vặt, nếu hắn không vì thiên hạ hắn sẽ cứu muội muội. Nếu hắn không phải đại tiên thì sẽ phá lệ... Chỉ là hắn biết hắn hối hận 200 năm rồi.
Vì vậy hắn không muốn mình hối hận them một lần nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook