Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây
-
Quyển 1 - Chương 14: Bí ẩn cất giấu 100 năm
Nàng thật sự rất nhớ Mạc Thiên Lục Dã nha, tuy nàng giận hắn lừa dối mình nhưng nàng thực có một cảm giác lạ lẫm với hắn.
Bạch Tiểu Du cứ thế bỏ mặc cái tên Lang Tử Khiết còn đang suy tư mà đi dạo hoa viên. Nơi này thật đẹp những bông hoa đầy đủ màu sắc tỏa hương thơm trước nắng. Nhưng nổi bật nhất, cũng khiến nàng thích nhất là một đóa hoa có màu đen tuyền khác hoàn toàn với những bông hoa còn lại. Nó phát ra một thứ ánh sáng kì dị mang theo một chút âm u, tà mị. Nàng cứ vậy bước tới bàn tay khẽ chạm nên những cánh hoa đen tuyền đó.
"Oa thật mịn" sờ vào trông rất thoải mái mái nha, nàng đưa tay định ngắt hoa xuống thì bị một tiếng thét vang lên.
"Tiểu thư xin người dừng tay!" một cô gái không biết từ đâu xuất hiện bận một bộ xiêm y màu đen mái tóc dài đen. Gương mặt sắc nét đôi mắt to tròn màu xanh lá, chiếc mũi cao xinh xắn toát lên vẻ đẹp ma mị.
Nữ nhân đó nhìn nàng rồi theo lễ nghi mà cúi chào với Tiểu Du.
"Túy Mộ xin bái kiến vương" từ xa nàng ta đã nhìn thấy một nữ nhân không biết sống chết lại dám động vào hoa vong sắc này hóa ra là tân xà vương. Vài ngày trước nàng có nghe dân chúng trong xà tộc đồn rằng Lang đại nhân có mang về một nữ nhân mà nữ nhân đó còn là người sẽ kế thừa chức vương. Nàng đánh giá một lượt Bạch Tiểu Du nữ nhân này tuy trên người toát lên mùi đặc trưng của xà yêu nhưng lại xen lẫn một mùi vị khá giống tiên loại vậy.
"Ngươi biết ta sao?" từ khi tới nơi này ngoài trừ Tử Khiết ca ca vốn dĩ nàng chưa hề tiếp xúc với một ai. Mà nhìn tiểu cô nương trước mắt nàng chắc chắn là chưa bao giờ gặp nhìn nàng ta đẹp đến ma mị nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại chứa một cảm giác khá bí ẩn.
"Túy Mộ đương nhiên biết ngài rồi " nàng tuy chỉ là một con hắc xà nhỏ nhất trong tộc nhưng cũng đủ thông minh để nhìn nhận một vài việc.
"Vậy...Túy Mộ nàng nhìn xem bông hoa đó trông thật mềm " cũng thật đẹp nữa nàng muốn nó.
"Vương ngài không nên đem ngắt nó, bông hoa này vốn không như những loài hoa thường khác nó có thể khiến ngài bị thương" Túy Mộ là người trồng hoa giỏi nhất trong tộc, tuy trước kia các trưởng lão đều phản đối gay gắt chuyện trồng hoa vì có một số loài tỏa ra mùi hương khiến họ khó chịu thậm chí sợ hãi. Biết được chuyện này nàng liền liệt kê những loại hoa khiến người trong tộc thư giãn khi ngắm nhìn đem trồng. Mà cái bông hoa vong sắc này là một hạt giống do Lang đại nhân mang tới có thể nói đây là loại hoa kịch độc mỗi lần chỉ nở một bông mà thôi.
"Hả ghê vậy a?" Bạch Tiểu Du bị dọa sợ hãi tới nỗi mặt tái mét, thầm cảm ơn Túy Mộ đến kịp mà giữ được mạng nhỏ này.
"Ục ục ục" bỗng nhiên bụng của Bạch Tiểu Du vang lên chứng tỏ nàng rất đói rồi.
Túy Mộ dùng tay che miệng cười nhỏ sau đó nhìn Bạch Tiểu Du chuyển biến từ khuôn mặt sợ hãi tới ngại ngùng.
"Ta...ừm..." nàng còn chưa nói xong đã bị Túy Mộ cướp lời.
"Đi ta dẫn ngài đi ăn"
"Nhưng ta muốn ăn vịt nướng" nàng mấy ngày nay thân thể có chút khó chịu lại luôn nhớ tới món vịt nướng do chính Mạc Thiên Lục Dã làm cho nàng ăn.
"Vịt nướng? Nhưng ở đây vịt rất ít có khi còn không có nữa " trước kia người trong tộc cũng có thời gian nuôi nguyên một đàn vịt nhưng họ dù sao cũng là loại không kiểm soát được cơn thèm ăn mà ăn trộm hết vịt để ăn. Từ đó người trong tộc cũng dần ít nuôi đi.
"Nhưng ta muốn ăn hay là nàng dẫn ta ra ngoài đi" ở đây cũng thật chán nàng chẳng có ai làm bạn ngoài nàng ta nữa. Hiện tại vì muốn ăn mà làm phiền Tử Khiết chắc chắn hắn sẽ cười nàng nhất.
"Nhưng bên ngoài rất đáng sợ " Túy Mộ từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ mà rời khỏi Xà tộc dù là một bước. Nghe cha mẹ nàng nói bên ngoài rất nguy hiểm chỉ cần sơ sài một chút là mất mạng hơn nữa ở đây còn có kết giới chặt chẽ làm sao nàng có thể đem nàng ta ra được.
"Vậy thì ta đi gặp Tử Khiết ca ca nói huynh ấy dắt ta cùng nàng ra ngoài chơi"
"Đợi đã... " Túy Mộ nắm chặt lấy cánh tay của nàng, cắn nhẹ môi dưới suy nghĩ. Thật tình nàng vốn không hề có hảo cảm với Lang đại nhân mà nói đúng hơn là cha mẹ nàng rất ghét hắn nên cấm nàng gần hắn.
"Vậy ta sẽ tìm cách giúp nàng ra" nàng khẽ nắm chặt chiếc vòng cổ có màu xanh bích do cha nàng tặng khi nàng cùng các tỷ tỷ lọt lòng. Cũng có thể nói mẹ nàng là một con bạch xà còn cha nàng là hắc xà nhưng khi đẻ các tỷ tỷ họ đều giống mẹ hiện thân là bạch xà chỉ có nàng là hắc xà. Vì vậy từ nhỏ nàng đã được cha cùng mẹ nuông chiều nhất.
"Oa nàng giỏi nhất" Bạch Tiểu Du vui vẻ kích động mà chạy nhảy.
"Đi thôi" nàng nắm lấy tay của Bạch Tiểu Du một tay nắm chặt vòng cổ một luồng sáng xanh bích tỏa ra khiến người ta chói mắt.
__________________________________________________
"Nhanh! Nắm tay ta" Túy Mộ cầm tay Tiểu Du chạy thật nhanh nhưng đi tới đâu người đằng sau cũng đuổi theo phía sau.
"Haha ngươi chạy đi đâu nhanh nộp mạng cho gia" một con Bạch hổ sau mấy ngày túc trực cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi của mình.
Túy Mộ thầm chửi trong lòng không ngờ nàng cùng vương mới ra khỏi kết giới đã bị tên này xông tới muốn thịt hai nàng. Pháp thuật của nàng miễn cưỡng có thể chạy thoát nhưng hiện tại còn mang theo "cục nợ" Tiểu Du nên nàng chẳng thể làm gì ngoài chạy. Nàng đã phát tín hiệu nguy hiểm nhưng lại chẳng có ai tới giúp có lẽ là ở quá xa.
Đột nhiên lão hổ già đánh mạnh một chưởng tới.
"Cẩn thận" Túy Mộ che chắn trước Tiểu Du " aaa" cảm giác đau đớn truyền từ sau lưng khiến nàng ta ngã xuống khó chịu nôn ra một ngụm máu.
"Aaa nàng không sao chứ? Túy Mộ nàng đừng dọa ta....huhu lần sau ta không đòi ra ngoài nữa "
"Sẽ không có lần sau" Lão hổ giơ vuốt đánh tới, Túy Âm cứ như vậy đè lên Bạch Tiểu Du che chắn cho nàng. Ở xà quốc thường có câu "Tận trung báo quốc " nàng không thể để Tiểu Du xảy chuyện gì. Những móng vuốt của tên kia không ngừng đâm xuống xuyên qua da thịt mềm mại của nàng.
"Aaa không cần...không cần dừng tay lại! " nàng nhìn thấy lão ta không ngừng cào xé Túy Mộ.
"Chết đi" đang lúc hắn dương tay lên muốn giáng xuống một đòn mạnh thì một thanh kiếm bay tới xuyên thẳng ngực lão. Lão ta chưa kịp biết chuyện gì liền thét lên một tiếng rồi chết.
"Oa Lục Dã là chàng" Bạch Tiểu Du khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vui vẻ hét lên, Túy Mộ bên trên khi nghe thấy tiếng thét của nàng biết không còn nguy hiểm gì liền ngất đi hơi thở thoi thót.
Mạc Thiên Lục Dã khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng chẳng khác gì lúc bọn họ mới gặp khiến trái tim nàng như bị ai đó bóp chặt mà òa khóc.
"Câm miệng nàng đợi xem ta phạt nàng thế nào"
___________________
Trong sơn động ẩm ướt Mạc Thiên Lục Dã nhẹ nhàng đặt Túy Mộ lên giường đá, vì chạm vào vết thương sau lưng khiến nàng rên rỉ mà Bạch Tiểu Du một bên trong lòng xót xa nhìn nàng ta.
"Ngu ngốc chàng nhẹ nhàng đi" nàng như một đứa nhỏ nhìn hắn mắng chửi mà Mạc Thiên Lục Dã cũng không thèm để ý nàng. Hắn để Túy Mộ nằm úp xuống lấy trong túi một lọ thuốc bôi ngoài da. Từ từ cởi xiêm y đen tuyền của Túy Mộ phần lớn lưng của nàng ta huyết nhục đã lẫn lộn đầy vết lớn nhỏ khiến người ta sợ hãi. Bỗng hắn nhìn lên phía gáy của nàng thì nhíu chặt mày tim thót lại. Bên trên là một dấu ấn đỏ như hoa mai khiến hắn nhớ lại trước kia muội muội hắn trên lưng cũng có một cái bớt nhỏ hiếm thấy này.
"Chàng nhanh lên" Tiểu Du thúc giục cầm tay hắn lay lay.
"Nàng ngồi yên đó nếu còn làm ồn ta liền trói nàng lại" hắn từ từ lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của Túy Mộ bôi tới đâu liền lành tới đó.
Bạch Tiểu Du cứ thế bỏ mặc cái tên Lang Tử Khiết còn đang suy tư mà đi dạo hoa viên. Nơi này thật đẹp những bông hoa đầy đủ màu sắc tỏa hương thơm trước nắng. Nhưng nổi bật nhất, cũng khiến nàng thích nhất là một đóa hoa có màu đen tuyền khác hoàn toàn với những bông hoa còn lại. Nó phát ra một thứ ánh sáng kì dị mang theo một chút âm u, tà mị. Nàng cứ vậy bước tới bàn tay khẽ chạm nên những cánh hoa đen tuyền đó.
"Oa thật mịn" sờ vào trông rất thoải mái mái nha, nàng đưa tay định ngắt hoa xuống thì bị một tiếng thét vang lên.
"Tiểu thư xin người dừng tay!" một cô gái không biết từ đâu xuất hiện bận một bộ xiêm y màu đen mái tóc dài đen. Gương mặt sắc nét đôi mắt to tròn màu xanh lá, chiếc mũi cao xinh xắn toát lên vẻ đẹp ma mị.
Nữ nhân đó nhìn nàng rồi theo lễ nghi mà cúi chào với Tiểu Du.
"Túy Mộ xin bái kiến vương" từ xa nàng ta đã nhìn thấy một nữ nhân không biết sống chết lại dám động vào hoa vong sắc này hóa ra là tân xà vương. Vài ngày trước nàng có nghe dân chúng trong xà tộc đồn rằng Lang đại nhân có mang về một nữ nhân mà nữ nhân đó còn là người sẽ kế thừa chức vương. Nàng đánh giá một lượt Bạch Tiểu Du nữ nhân này tuy trên người toát lên mùi đặc trưng của xà yêu nhưng lại xen lẫn một mùi vị khá giống tiên loại vậy.
"Ngươi biết ta sao?" từ khi tới nơi này ngoài trừ Tử Khiết ca ca vốn dĩ nàng chưa hề tiếp xúc với một ai. Mà nhìn tiểu cô nương trước mắt nàng chắc chắn là chưa bao giờ gặp nhìn nàng ta đẹp đến ma mị nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đó lại chứa một cảm giác khá bí ẩn.
"Túy Mộ đương nhiên biết ngài rồi " nàng tuy chỉ là một con hắc xà nhỏ nhất trong tộc nhưng cũng đủ thông minh để nhìn nhận một vài việc.
"Vậy...Túy Mộ nàng nhìn xem bông hoa đó trông thật mềm " cũng thật đẹp nữa nàng muốn nó.
"Vương ngài không nên đem ngắt nó, bông hoa này vốn không như những loài hoa thường khác nó có thể khiến ngài bị thương" Túy Mộ là người trồng hoa giỏi nhất trong tộc, tuy trước kia các trưởng lão đều phản đối gay gắt chuyện trồng hoa vì có một số loài tỏa ra mùi hương khiến họ khó chịu thậm chí sợ hãi. Biết được chuyện này nàng liền liệt kê những loại hoa khiến người trong tộc thư giãn khi ngắm nhìn đem trồng. Mà cái bông hoa vong sắc này là một hạt giống do Lang đại nhân mang tới có thể nói đây là loại hoa kịch độc mỗi lần chỉ nở một bông mà thôi.
"Hả ghê vậy a?" Bạch Tiểu Du bị dọa sợ hãi tới nỗi mặt tái mét, thầm cảm ơn Túy Mộ đến kịp mà giữ được mạng nhỏ này.
"Ục ục ục" bỗng nhiên bụng của Bạch Tiểu Du vang lên chứng tỏ nàng rất đói rồi.
Túy Mộ dùng tay che miệng cười nhỏ sau đó nhìn Bạch Tiểu Du chuyển biến từ khuôn mặt sợ hãi tới ngại ngùng.
"Ta...ừm..." nàng còn chưa nói xong đã bị Túy Mộ cướp lời.
"Đi ta dẫn ngài đi ăn"
"Nhưng ta muốn ăn vịt nướng" nàng mấy ngày nay thân thể có chút khó chịu lại luôn nhớ tới món vịt nướng do chính Mạc Thiên Lục Dã làm cho nàng ăn.
"Vịt nướng? Nhưng ở đây vịt rất ít có khi còn không có nữa " trước kia người trong tộc cũng có thời gian nuôi nguyên một đàn vịt nhưng họ dù sao cũng là loại không kiểm soát được cơn thèm ăn mà ăn trộm hết vịt để ăn. Từ đó người trong tộc cũng dần ít nuôi đi.
"Nhưng ta muốn ăn hay là nàng dẫn ta ra ngoài đi" ở đây cũng thật chán nàng chẳng có ai làm bạn ngoài nàng ta nữa. Hiện tại vì muốn ăn mà làm phiền Tử Khiết chắc chắn hắn sẽ cười nàng nhất.
"Nhưng bên ngoài rất đáng sợ " Túy Mộ từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ mà rời khỏi Xà tộc dù là một bước. Nghe cha mẹ nàng nói bên ngoài rất nguy hiểm chỉ cần sơ sài một chút là mất mạng hơn nữa ở đây còn có kết giới chặt chẽ làm sao nàng có thể đem nàng ta ra được.
"Vậy thì ta đi gặp Tử Khiết ca ca nói huynh ấy dắt ta cùng nàng ra ngoài chơi"
"Đợi đã... " Túy Mộ nắm chặt lấy cánh tay của nàng, cắn nhẹ môi dưới suy nghĩ. Thật tình nàng vốn không hề có hảo cảm với Lang đại nhân mà nói đúng hơn là cha mẹ nàng rất ghét hắn nên cấm nàng gần hắn.
"Vậy ta sẽ tìm cách giúp nàng ra" nàng khẽ nắm chặt chiếc vòng cổ có màu xanh bích do cha nàng tặng khi nàng cùng các tỷ tỷ lọt lòng. Cũng có thể nói mẹ nàng là một con bạch xà còn cha nàng là hắc xà nhưng khi đẻ các tỷ tỷ họ đều giống mẹ hiện thân là bạch xà chỉ có nàng là hắc xà. Vì vậy từ nhỏ nàng đã được cha cùng mẹ nuông chiều nhất.
"Oa nàng giỏi nhất" Bạch Tiểu Du vui vẻ kích động mà chạy nhảy.
"Đi thôi" nàng nắm lấy tay của Bạch Tiểu Du một tay nắm chặt vòng cổ một luồng sáng xanh bích tỏa ra khiến người ta chói mắt.
__________________________________________________
"Nhanh! Nắm tay ta" Túy Mộ cầm tay Tiểu Du chạy thật nhanh nhưng đi tới đâu người đằng sau cũng đuổi theo phía sau.
"Haha ngươi chạy đi đâu nhanh nộp mạng cho gia" một con Bạch hổ sau mấy ngày túc trực cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi của mình.
Túy Mộ thầm chửi trong lòng không ngờ nàng cùng vương mới ra khỏi kết giới đã bị tên này xông tới muốn thịt hai nàng. Pháp thuật của nàng miễn cưỡng có thể chạy thoát nhưng hiện tại còn mang theo "cục nợ" Tiểu Du nên nàng chẳng thể làm gì ngoài chạy. Nàng đã phát tín hiệu nguy hiểm nhưng lại chẳng có ai tới giúp có lẽ là ở quá xa.
Đột nhiên lão hổ già đánh mạnh một chưởng tới.
"Cẩn thận" Túy Mộ che chắn trước Tiểu Du " aaa" cảm giác đau đớn truyền từ sau lưng khiến nàng ta ngã xuống khó chịu nôn ra một ngụm máu.
"Aaa nàng không sao chứ? Túy Mộ nàng đừng dọa ta....huhu lần sau ta không đòi ra ngoài nữa "
"Sẽ không có lần sau" Lão hổ giơ vuốt đánh tới, Túy Âm cứ như vậy đè lên Bạch Tiểu Du che chắn cho nàng. Ở xà quốc thường có câu "Tận trung báo quốc " nàng không thể để Tiểu Du xảy chuyện gì. Những móng vuốt của tên kia không ngừng đâm xuống xuyên qua da thịt mềm mại của nàng.
"Aaa không cần...không cần dừng tay lại! " nàng nhìn thấy lão ta không ngừng cào xé Túy Mộ.
"Chết đi" đang lúc hắn dương tay lên muốn giáng xuống một đòn mạnh thì một thanh kiếm bay tới xuyên thẳng ngực lão. Lão ta chưa kịp biết chuyện gì liền thét lên một tiếng rồi chết.
"Oa Lục Dã là chàng" Bạch Tiểu Du khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vui vẻ hét lên, Túy Mộ bên trên khi nghe thấy tiếng thét của nàng biết không còn nguy hiểm gì liền ngất đi hơi thở thoi thót.
Mạc Thiên Lục Dã khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng chẳng khác gì lúc bọn họ mới gặp khiến trái tim nàng như bị ai đó bóp chặt mà òa khóc.
"Câm miệng nàng đợi xem ta phạt nàng thế nào"
___________________
Trong sơn động ẩm ướt Mạc Thiên Lục Dã nhẹ nhàng đặt Túy Mộ lên giường đá, vì chạm vào vết thương sau lưng khiến nàng rên rỉ mà Bạch Tiểu Du một bên trong lòng xót xa nhìn nàng ta.
"Ngu ngốc chàng nhẹ nhàng đi" nàng như một đứa nhỏ nhìn hắn mắng chửi mà Mạc Thiên Lục Dã cũng không thèm để ý nàng. Hắn để Túy Mộ nằm úp xuống lấy trong túi một lọ thuốc bôi ngoài da. Từ từ cởi xiêm y đen tuyền của Túy Mộ phần lớn lưng của nàng ta huyết nhục đã lẫn lộn đầy vết lớn nhỏ khiến người ta sợ hãi. Bỗng hắn nhìn lên phía gáy của nàng thì nhíu chặt mày tim thót lại. Bên trên là một dấu ấn đỏ như hoa mai khiến hắn nhớ lại trước kia muội muội hắn trên lưng cũng có một cái bớt nhỏ hiếm thấy này.
"Chàng nhanh lên" Tiểu Du thúc giục cầm tay hắn lay lay.
"Nàng ngồi yên đó nếu còn làm ồn ta liền trói nàng lại" hắn từ từ lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương của Túy Mộ bôi tới đâu liền lành tới đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook