Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây
-
Quyển 1 - Chương 10
"Tại sao lại không được? " Bạch Tiểu Du ngây người nhìn chiếc ghế trên đất sau đó liền tức giận chạy tới chỗ Mạc Thiên Lục Dã đánh mạnh vào ngực hắn.
"Ngươi lừa ta! Ngươi rõ ràng đã hứa giải trừ phong ấn vì sao lại nuốt lời?" nàng vốn dĩ còn nghĩ mình khi mình có lại pháp thuật thì sẽ trốn đi thật xa, trốn khỏi hắn không để hắn trêu chọc nữa vậy mà...nàng là quá coi trọng hắn rồi.
"Ta..." Mạc Thiên Lục Dã cũng ngây người khó hiểu nhưng sau đó lại phát hiện ra chỗ không đúng, chẳng lẽ như người ta nói tiên yêu không thể kết hợp mới dẫn tới nàng ấy mất đi pháp thuật.
Trong thiên thư ghi chép tiên và yêu là hai phái đối lập nhau xưa nay chưa từng kết giao quan hệ mà cho dù có thì rất ít. Nhưng lại không thể sống chung thời gian dài vì yêu ma có thể hút lấy tiên khí của thần hoặc yêu tinh có thể sẽ dần dần suy yếu vì bị tiên khí xâm nhập. Kết quả nhẹ thì mất đi pháp lực nặng thì hồn bay phách tán.
"Ngươi không nói là đồng ý... Đáng ghét dám lừa ta,ta không cần ngươi nữa nếu ngươi không giải trừ phong ấn thì ta đi tìm người khác! " nàng lê từng bước mặc kệ sự đau đớn của hạ thân vừa giận dỗi mắng tên không biết giữ lời kia.
"Nàng đi đâu?" hắn vội vàng kéo nàng lại nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng mà đau lòng, thật đáng chết hắn lại không kiểm soát được mà chiếm đoạt nàng. Hại nàng chịu đau đớn giờ lại bị mất pháp thuật. Nhưng chuyện này tạm thời không thể cho nàng biết được nếu không nàng nhất định sẽ giận hắn.
"Ta muốn đi tìm người giúp ta phục hồi pháp thuật...ngươi không giúp ta thì cũng không có quyền cản ta!" khuôn mặt nàng biến thành một màu đỏ vì tức giận gương mặt nhỏ khẽ chau mày thở dốc.
"Nàng định tìm ai? Cho dù tìm được không sợ họ ra tay giết nàng? " nha đầu này thật ngốc cho dù nàng tìm ai thì người đó cũng không thể giúp nàng cả đây là tự tìm chỗ chết.
"Vậy ta phải làm sao bây giờ " có lẽ nàng bị hắn dọa sợ mà lùi lại vài bước khuôn mặt nhăn nhó như muốn khóc đúng lúc này Mạc Thiên Lục Dã liền tự kéo nàng vào lòng mình.
"Chỉ cần nàng nghe lời ta sẽ giúp nàng!" hắn không chắc sẽ làm được nhưng trong người nàng dù sao cũng mang nữa dòng máu của tiên và yêu kết hợp nên rất có khả năng... Chỉ là phải nhờ sự giúp đỡ của người đó. Tuy người kia và hắn là kẻ thù nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội giúp Tiểu Bạch cho dù tên kia có ra điều kiện gì đi nữa. Hắn không muốn vì chuyện lần này mà mất đi nàng, mất đi người hắn yêu và đơn giản hơn hắn và nàng giờ chỉ mới là bắt đầu.
"Vì sao lại rắc rối như vậy...chẳng lẽ ngươi không thể tự giải được chính phong ấn của mình thật kém cỏi " nàng không tiếc lời bình luận, không ngờ một thượng tiên như hắn lại có lúc gặp khó khăn nghĩ tới đây Bạch Tiểu Du không ngừng thấy vui vẻ. "Được lắm ngươi còn dám bắt nạt ta thì ta sẽ cho mọi người biết ngươi kém cỏi thế nào haha"
Nàng vừa nghĩ vừa cười ngây ngô như kẻ ngốc mà quên mất tên nào đó đang lợi dụng ăn đậu hũ của mình.
"Nàng thật hư...lại dám chiêu trò với ta" hắn đỡ nàng ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng xoa đầu.
"Nàng có mệt không?" dù sao hôm qua cũng do hắn nhân cơ hội khinh dễ nàng mặc kệ nàng cầu xin mình mà một lần rồi một lần muốn nàng vô độ.
"Có chút...ta còn rất đói nữa " nàng xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình rồi như cún con nhõng nhẽo với hắn.
"Vậy nàng muốn ăn gì?"
"Vịt quay"
"Vậy đợi ta một chút! Nàng nghĩ đi" hắn vừa nói xong lập tức biến mất.
Một lúc sau khi quay về đã cầm nguyên một con vịt mập mạp rồi sắn tay lên như phàm nhân lao vào thịt vịt. Mà Bạch Tiểu Du lúc này cũng từ trên giường bước tới.
"Lần đầu ta thấy ngươi tự nấu ăn đó. Vì sao ngươi không tùy tiện dùng pháp lực biến ra hoặc đi mua cho nhanh." nàng ngồi xuống nhìn hắn nhổ lông vịt nói.
"Ta nghe nói làm vậy sẽ ngon hơn, nàng thích ăn ngon hay dở "
"Tất nhiên là ngon rồi hì hì" nàng cặm cụi nhìn hắn
"Ngươi lừa ta! Ngươi rõ ràng đã hứa giải trừ phong ấn vì sao lại nuốt lời?" nàng vốn dĩ còn nghĩ mình khi mình có lại pháp thuật thì sẽ trốn đi thật xa, trốn khỏi hắn không để hắn trêu chọc nữa vậy mà...nàng là quá coi trọng hắn rồi.
"Ta..." Mạc Thiên Lục Dã cũng ngây người khó hiểu nhưng sau đó lại phát hiện ra chỗ không đúng, chẳng lẽ như người ta nói tiên yêu không thể kết hợp mới dẫn tới nàng ấy mất đi pháp thuật.
Trong thiên thư ghi chép tiên và yêu là hai phái đối lập nhau xưa nay chưa từng kết giao quan hệ mà cho dù có thì rất ít. Nhưng lại không thể sống chung thời gian dài vì yêu ma có thể hút lấy tiên khí của thần hoặc yêu tinh có thể sẽ dần dần suy yếu vì bị tiên khí xâm nhập. Kết quả nhẹ thì mất đi pháp lực nặng thì hồn bay phách tán.
"Ngươi không nói là đồng ý... Đáng ghét dám lừa ta,ta không cần ngươi nữa nếu ngươi không giải trừ phong ấn thì ta đi tìm người khác! " nàng lê từng bước mặc kệ sự đau đớn của hạ thân vừa giận dỗi mắng tên không biết giữ lời kia.
"Nàng đi đâu?" hắn vội vàng kéo nàng lại nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng mà đau lòng, thật đáng chết hắn lại không kiểm soát được mà chiếm đoạt nàng. Hại nàng chịu đau đớn giờ lại bị mất pháp thuật. Nhưng chuyện này tạm thời không thể cho nàng biết được nếu không nàng nhất định sẽ giận hắn.
"Ta muốn đi tìm người giúp ta phục hồi pháp thuật...ngươi không giúp ta thì cũng không có quyền cản ta!" khuôn mặt nàng biến thành một màu đỏ vì tức giận gương mặt nhỏ khẽ chau mày thở dốc.
"Nàng định tìm ai? Cho dù tìm được không sợ họ ra tay giết nàng? " nha đầu này thật ngốc cho dù nàng tìm ai thì người đó cũng không thể giúp nàng cả đây là tự tìm chỗ chết.
"Vậy ta phải làm sao bây giờ " có lẽ nàng bị hắn dọa sợ mà lùi lại vài bước khuôn mặt nhăn nhó như muốn khóc đúng lúc này Mạc Thiên Lục Dã liền tự kéo nàng vào lòng mình.
"Chỉ cần nàng nghe lời ta sẽ giúp nàng!" hắn không chắc sẽ làm được nhưng trong người nàng dù sao cũng mang nữa dòng máu của tiên và yêu kết hợp nên rất có khả năng... Chỉ là phải nhờ sự giúp đỡ của người đó. Tuy người kia và hắn là kẻ thù nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội giúp Tiểu Bạch cho dù tên kia có ra điều kiện gì đi nữa. Hắn không muốn vì chuyện lần này mà mất đi nàng, mất đi người hắn yêu và đơn giản hơn hắn và nàng giờ chỉ mới là bắt đầu.
"Vì sao lại rắc rối như vậy...chẳng lẽ ngươi không thể tự giải được chính phong ấn của mình thật kém cỏi " nàng không tiếc lời bình luận, không ngờ một thượng tiên như hắn lại có lúc gặp khó khăn nghĩ tới đây Bạch Tiểu Du không ngừng thấy vui vẻ. "Được lắm ngươi còn dám bắt nạt ta thì ta sẽ cho mọi người biết ngươi kém cỏi thế nào haha"
Nàng vừa nghĩ vừa cười ngây ngô như kẻ ngốc mà quên mất tên nào đó đang lợi dụng ăn đậu hũ của mình.
"Nàng thật hư...lại dám chiêu trò với ta" hắn đỡ nàng ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng xoa đầu.
"Nàng có mệt không?" dù sao hôm qua cũng do hắn nhân cơ hội khinh dễ nàng mặc kệ nàng cầu xin mình mà một lần rồi một lần muốn nàng vô độ.
"Có chút...ta còn rất đói nữa " nàng xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình rồi như cún con nhõng nhẽo với hắn.
"Vậy nàng muốn ăn gì?"
"Vịt quay"
"Vậy đợi ta một chút! Nàng nghĩ đi" hắn vừa nói xong lập tức biến mất.
Một lúc sau khi quay về đã cầm nguyên một con vịt mập mạp rồi sắn tay lên như phàm nhân lao vào thịt vịt. Mà Bạch Tiểu Du lúc này cũng từ trên giường bước tới.
"Lần đầu ta thấy ngươi tự nấu ăn đó. Vì sao ngươi không tùy tiện dùng pháp lực biến ra hoặc đi mua cho nhanh." nàng ngồi xuống nhìn hắn nhổ lông vịt nói.
"Ta nghe nói làm vậy sẽ ngon hơn, nàng thích ăn ngon hay dở "
"Tất nhiên là ngon rồi hì hì" nàng cặm cụi nhìn hắn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook