Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí
-
Chương 31
“Cha, nương, Tiểu Bạch về…. rồi……” lời của ta chợt nghẹn trong cổ họng, trừng mắt nhìn sáu nữ nhân lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này lại vô cớ lòi ra. Tâm tình kích động khi về đến nhà trong giây lát đã bị kinh ngạc cùng phiền muộn thay thế, một chân mới vừa bước vào đại sảnh đã bắt đầu do dự muốn rút về.
“Nhìn xem vẻ mặt của ngươi là cái dạng gì, giống y như gặp quỷ, đây là biểu tình nên có khi nhìn thấy các tỷ tỷ thân yêu hay sao?” Hàn Tinh – cũng chính là tam tỷ ta, vọt tới trước mặt, liên tiếp nã pháo chỉ trích, tay ngọc xinh đẹp đã sắp vươn ra nắm lấy lỗ tai nhỏ đáng thương của ta.
Gặp quỷ so với nhìn thấy các ngươi còn tốt hơn! Ta nhanh chóng bắt lấy ma trảo kia, trên mặt tươi cười: “Tam tỷ thật là hay nói giỡn, biết rõ Tiểu Bạch là nhìn thấy các tỷ đều tụ họp ở đây, cho nên kích động đến hí hửng. Các tỷ tỷ xinh đẹp tựa thiên tiên, sao có thể so sánh với quỷ chứ?” – cũng không kém mẫu dọa xoa là bao.
“Phi, tiểu quỷ miệng lưỡi trơn tru, cho rằng ta sẽ tin lời ngươi a.” nói thì nói như vậy, trên mặt tam tỷ vẫn mang theo ý cười.
“Tam tỷ tam tỷ, hôm nay vừa không phải mùng một, cũng chẳng phải mười lăm, vì sao các vị tỷ tỷ đều tụ họp về nhà vậy?” phát hiện tam tỷ đã không còn tạo uy hiếp với ta nữa, ta lập tức chớp chớp ánh mắt như cún con khiến người yêu mến được rèn luyện nên từ trong hoàn cảnh tàn khốc thuở nhỏ, muốn từ trong miệng tam tỷ tìm ra đáp án mấu chốt nãy giờ vẫn làm ta rối rắm từ khi bước vào cửa.
Từ sau khi 6 vị tỷ tỷ của ta bị 6 vị dũng sĩ không biết sống chết, coi trọng bề ngoài xem nhẹ bản chất, khinh thường sinh tử lấy về nhà làm vợ, tuy rằng vẫn giúp đỡ mẫu thân lo liệu chuyện buôn bán, nhưng chỉ giao hẹn mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ họp mặt về nhà mẹ đẻ, rất hiếm khi trở về vào ngày thường. Lần trước xuất hiện ngoại lệ là vì phải thảo luận mối làm ăn với Tề gia, lần này lại là vì cái gì nữa? Uổng phí ta trước khi vào cửa còn một mực âm thầm vui mừng hôm nay sẽ không gặp phải đám nữ nhân khủng bố này nữa chứ.
“Như thế nào, Tiểu Bạch rất không muốn gặp chúng ta sao?” tam tỷ còn chưa mở miệng, một giọng nói ôn nhu vang lên, chính là người ngồi bên cạnh mẫu thân, đại tỷ trầm tĩnh như nước, lịch sự thanh nhã, cực có phong phạm tiểu thư khuê các – Hàn Oánh.
Ta âm thầm kêu khổ trong lòng, tam tỷ là điển hình của kiểu nữ nhân ăn nói chua ngoa, tâm lại mềm như đậu hủ, so ra là người dễ ứng phó nhất, mà đại tỷ nhìn qua ôn nhu này, kỳ thật gần giống mẫu thân nhất, chính là kiểu người đem ngươi đi bán còn có thể khiến ngươi đếm tiền giúp nàng, hơn nữa mấy tuyệt chiêu làm nũng chơi xấu hay thậm chí là giả khóc của ta đối với nàng đều không có hiệu quả.
“Đại tỷ, ngươi nói như vậy làm Tiểu Bạch rất thương tâm a, sau khi Tiểu Bạch rời khỏi nhà, tối nào cũng đều nhớ nhà rơi lệ khóc thầm đó, Tiểu Bạch rất rất nhớ đại tỷ a.” ta quyết định thật nhanh, buông tay tam tỷ ra, lén nhéo chính mình một cái, đau đến ứa nước mắt, đáng thương hề hề nhìn đại tỷ.
“Ta còn nghĩ sau khi Tiểu Bạch rời nhà, nhất định là tối nào cũng đều vui vẻ cười to chứ. Hóa ra là ta nghĩ sai rồi a.” lần này người lên tiếng chính là lục tỷ ngoại trừ việc khi dễ ta ra hoàn toàn không có hứng thú với chuyện khác, bao giờ cũng mang vẻ lười biếng – Hàn Dung.
“Tiểu Bạch a, không phải từng dặn ngươi là không được nhéo chính mình sao, nếu thích tự ngược như vậy thì cứ nói, ta giúp ngươi không phải tốt lắm sao?” hai mắt lóe tinh quang, tứ tỷ từ nhỏ đã luôn lấy việc cấu véo ta làm lạc thú lớn nhất đời – ánh mắt Hàn Quỳnh làm cho ta sởn gai ốc, nước mắt bị dọa đều chảy ngược trở về.
“Tiểu Dung, Tiểu Quỳnh, Tiểu Bạch sắp bị dọa phát khóc rồi.” đại tỷ lại lên tiếng, thành công làm cho tứ tỷ cùng lục tỷ ngậm miệng. “Tiểu Bạch, ngươi mất tích lâu như vậy, làm tỷ tỷ, đương nhiên sẽ lo lắng cho an toàn đệ đệ bảo bối đáng yêu của chúng ta, cho nên chúng ta mới không hẹn mà cùng trở về nhà chờ đợi tin tức của ngươi.”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt đại tỷ, ta chỉ cảm thấy có một trận ác hàn chạy dọc theo sống lưng. Đệ đệ bảo bối đáng yêu? Không hẹn mà cùng trở về? Có vấn đề, nhất định có vấn đề, đám người nửa đêm chạy đến phòng ngủ của đệ đệ bảo bối đáng yêu giả quỷ, mặc cho ta bị dọa sợ oa oa khóc lớn, bọn họ vẫn cười ha ha, liệu có lòng tốt như vậy sao? Tùy tiện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là có vấn đề, đáng tiếc là ta không biết vấn đề rốt cục là ở đâu!!!
“Tiểu Bạch, con không giới thiệu vị bằng hữu cùng con trở về này sao?” mẫu dạ xoa số 1 rốt cục cũng lên tiếng.
Bằng hữu? Ta đột nhiên nhớ ra cũng không phải là ta một mình trở về, vội quay đầu, nhìn thấy vị bằng hữu kia mỉm cười, tự mình rảo bước tiến lên đại sảnh, ôm quyền thi lễ: “Hàn lão gia, Hàn phu nhân, tại hạ Tề Nghiêm.”
Mẫu thân cũng cười thu tay áo hoàn lễ: “Nguyên lai là Tề công tử, ngưỡng mộ đã lâu, mời ngồi. Không biết hôm nay đại giá quang lâm, có chuyện gì không?”
“Uy… uy… uy…” sợ Tề Nghiêm nói ra điều gì không nên nói, ta cũng vội vàng đi theo vào.
“Tiểu Bạch, ta cùng Tề công tử nói chuyện, con nhúng mũi vào làm gì, như thế nào đi ra ngoài một chuyến lại trở nên không hiểu quy củ như vậy, này không phải muốn người ngoài chê cười Hàn gia chúng ta sao?” ánh mắt sắc bén của mẫu thân quét về phía ta, ta nhất thời câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Tiểu Bạch, đến bên phụ thân nào, để phụ thân hảo hảo xem con.” Phụ thân cười dịu dàng, cái mũi ta lên men, bổ nhào vào trong lòng phụ thân, cọ a cọ, rốt cục cũng có cảm giác về nhà.
Phụ thân yêu thương vuốt ve đỉnh đầu ta: “Tiểu Bạch, ở bên ngoài chắc chịu khổ nhiều, ngoan, trở về thì tốt rồi.”
Ta dùng sức ôm cổ phụ thân, nước mắt không tự giác chảy xuống: “Vẫn là phụ thân đối với con tốt nhất, con thích phụ thân nhất.”
“Thật ngại quá, Tiểu Bạch giống như tiểu hài tử vậy, khiến cho Tề công tử chê cười rồi.” mẫu thân điềm nhiên nói, nâng tay ra lệnh cho hạ nhân phụng trà.
Ánh mắt Tề Nghiêm đảo qua ta đang ôm lấy phụ thân, nhãn thần chợt lóe: “Thật ra tại hạ lại rất thích tính tình này của Tiểu Bạch.”
“Ha hả.” mẫu thân miệng cười, trên mặt lại sâu xa khó hiểu: “Không biết Tề công tử là đặc biệt tiễn Tiểu Bạch về, hay là còn có sự tình khác?”
Ta đang nằm trong lòng phụ thân lập tức cứng đờ, dựng thẳng hai cái lỗ tai, tập trung tư tưởng nghe Tề Nghiêm trả lời.
“Tại hạ lần này đến, chủ yếu là đề thảo luận chuyện làm ăn.” Khuôn mặt mang tiếu ý của Tề Nghiêm bộc trực thẳng thắn, đôi mắt lại như đầm nước đen, sâu không thấy đáy.
Ta thở dài nhẹ nhõm, mặc kệ ra sao, nhìn chung cũng trả lời bình thường.
“Nga? Không biết là nói đến chuyện làm ăn nào?”
Ta âm thầm bĩu môi, không biết lúc trước nàng kêu ta đi Lạc Dương làm gì?
“Không biết Hàn phu nhân có hứng thú với việc buôn bán gốm sứ của Tề gia không?”
Trong mắt phượng của mẫu thân hiện lên một đạo ánh sáng, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: “Gốm sứ Tề gia thành Lạc Dương từ trước đến nay luôn được ca tụng trắng như ngọc, mỏng tựa giấy, sáng tày gương, tiếng lại thanh trong như tiếng khánh, hơn nữa Tề gia lại tự nghiên cứu tạo nên vật liệu men sứ đặc biệt, vượt bậc thiên hạ, thương gia trong thiên hạ đều muốn tranh đoạt quyền tiêu thụ gốm sứ Tề gia, nếu nói Hàn gia không có hứng thú, vậy há phải là lừa gạt công tử. Nhưng không biết Tề công tử có điều kiện gì?”
Tề Nghiêm mỉm cười uống ngụm trà trong tay: “Tại hả chỉ hy vọng phu nhân có thể đáp ứng đem Tiểu Bạch gả cho ta.”
Ta kinh hãi, còn chưa kịp trách mắng Tề Nghiêm, chợt nghe giọng nói mẫu thân đột nhiên trở nên kích động cao vút: ‘Tề công tử thật hay nói giỡn, Tiểu Bạch chính là một nam tử, làm sao có thể gả cho ngươi! Quả thực hơi quá đáng!!”
Ta lấy hết dũng khí nhìn về phía mẫu thân, so với vẻ mặt tức giận bừng bừng trong dự đoán hoàn toàn bất đồng, mẫu thân ngoài miệng la to quá đáng, nhưng trên mặt lại không có một chút gì có vẻ là quá đáng cả, khóe miệng thậm chí còn hơi hơi giương lên, mà trên mặt 6 nữ nhân bên cạnh cũng lộ ra biểu tình hưng phấn.
“Tiểu Bạch là nam tử, tại hạ đã xác nhận qua.” Tề nghiêm bất vi sở động, cười mở miệng. Trong đại sảnh truyền đến tiếng hút không khí rõ ràng, tất cả ánh mắt nhất thời đều chuyển hướng về phía ta, ta hận không thể đào một cái lỗ cho ta chui vào.
“Vô luận Tiểu Bạch là nam hay nữ, tâm tình muốn lấy hắn của tại hạ cũng không thay đổi, hy vọng phu nhân có thể thành toàn.”
Giọng nói mẫu thân khôi phục bình thản: “Ngay cả như vậy, ta cùng sẽ không đem Tiểu Bạch ra buôn bán.”
Ta nhất thời cảm động vô cùng, nguyên lai ta lâu nay vẫn trách lầm mẫu thân? Nàng kỳ thật vẫn vô cùng yêu thương ta lắm? Chỉ là phương thức biểu đạt có chút khác so với người thường mà thôi?
Tề Nghiêm mỉm cười: “Ta chưa từng nghĩ sẽ đem Tiểu Bạch ra mua bán. Không biết quý phủ có dự định bước chân vào thị trường châu bảo không?”
Trong mắt mẫu thân hiện ra linh quang, trả lời lại không có chút liên quan nào: “Tuy rằng ta có nhiều con gái, nhưng ta sủng ái nhất chính là Tiểu Bạch, ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục 17 năm, làm sao nỡ để cho người khác đoạt đi nó?”
Mẫu thân a, nguyên lai người sủng ái nhất chính là con, vậy mà con trước giờ không phát hiện ra, mẫu thân, con thực xin lỗi người, con không muốn gả cho Tề Nghiêm nữa, con phải vĩnh viễn ở cùng người và phụ thân.
“Sau này ta nhất định sẽ cùng Tiểu Bạch quay về. Tề gia đối với thủy vận cũng có can thiệp, nếu Hàn phu nhân có hứng thú, có thể hợp tác hợp tác.” Khóe miệng Tề Nghiêm giơ lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Mẫu thân cũng mỉm cười: “Tề công tử nếu đã yêu thương Tiểu Bạch như thế, làm mẫu thân như ta đương nhiên sẽ vì nhi tử tìm được chốn nương tựa tốt mà cao hứng, về sau phiền toái Tề công tử chiếu cố đứa con không nên thân của ta.”
“Đó là đương nhiên, đa tạ Hàn phu nhân thành toàn.” Trong mắt Tề Nghiêm lộ ra quang huy vui sướng, giọng nói cũng hơi có chút kích động.
“Ha hả ha hả, đừng gọi Hàn phu nhân nữa, hẳn là nên đổi cách xưng hô thành nhạc mẫu đi.”
“Nhạc mẫu đại nhân”
Ta trợn mắt há mồm nhìn hai người trước mắt đang “Mẹ vợ nhìn con dâu, càng nhìn càng vừa mắt”, ta vừa rồi còn cho rằng nương thật sự luyến tiếc ta chứ, giờ thì rõ rồi!!!
Sự thật quả nhiên mãi luôn tàn khốc, mệt công ta còn tưởng tượng ra vô số loại tình huống phải thuyết phục nương thế nào, lại chưa từng nghĩ tới loại tình huống ngày, nương ta thế nhưng lại dễ dàng đồng ý, hơn nữa nhìn bộ dáng cười đến quỷ dị của các tỷ tỷ, nhất định là cũng sẽ không phản đối. ta đột nhiên cảm thấy bản thân hình như bị lừa, có chuyện gì, tất cả mọi người đều biết, chỉ độc có mỗi ta chẳng biết gì.
Loại cảm giác này khiến cho lòng ta nghẹn lại một nỗi hờn dỗi, đặc biệt khó chịu, ta không chút nghĩ ngợi, rống to: “Ta không muốn gả!!!”
“Nhìn xem vẻ mặt của ngươi là cái dạng gì, giống y như gặp quỷ, đây là biểu tình nên có khi nhìn thấy các tỷ tỷ thân yêu hay sao?” Hàn Tinh – cũng chính là tam tỷ ta, vọt tới trước mặt, liên tiếp nã pháo chỉ trích, tay ngọc xinh đẹp đã sắp vươn ra nắm lấy lỗ tai nhỏ đáng thương của ta.
Gặp quỷ so với nhìn thấy các ngươi còn tốt hơn! Ta nhanh chóng bắt lấy ma trảo kia, trên mặt tươi cười: “Tam tỷ thật là hay nói giỡn, biết rõ Tiểu Bạch là nhìn thấy các tỷ đều tụ họp ở đây, cho nên kích động đến hí hửng. Các tỷ tỷ xinh đẹp tựa thiên tiên, sao có thể so sánh với quỷ chứ?” – cũng không kém mẫu dọa xoa là bao.
“Phi, tiểu quỷ miệng lưỡi trơn tru, cho rằng ta sẽ tin lời ngươi a.” nói thì nói như vậy, trên mặt tam tỷ vẫn mang theo ý cười.
“Tam tỷ tam tỷ, hôm nay vừa không phải mùng một, cũng chẳng phải mười lăm, vì sao các vị tỷ tỷ đều tụ họp về nhà vậy?” phát hiện tam tỷ đã không còn tạo uy hiếp với ta nữa, ta lập tức chớp chớp ánh mắt như cún con khiến người yêu mến được rèn luyện nên từ trong hoàn cảnh tàn khốc thuở nhỏ, muốn từ trong miệng tam tỷ tìm ra đáp án mấu chốt nãy giờ vẫn làm ta rối rắm từ khi bước vào cửa.
Từ sau khi 6 vị tỷ tỷ của ta bị 6 vị dũng sĩ không biết sống chết, coi trọng bề ngoài xem nhẹ bản chất, khinh thường sinh tử lấy về nhà làm vợ, tuy rằng vẫn giúp đỡ mẫu thân lo liệu chuyện buôn bán, nhưng chỉ giao hẹn mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ họp mặt về nhà mẹ đẻ, rất hiếm khi trở về vào ngày thường. Lần trước xuất hiện ngoại lệ là vì phải thảo luận mối làm ăn với Tề gia, lần này lại là vì cái gì nữa? Uổng phí ta trước khi vào cửa còn một mực âm thầm vui mừng hôm nay sẽ không gặp phải đám nữ nhân khủng bố này nữa chứ.
“Như thế nào, Tiểu Bạch rất không muốn gặp chúng ta sao?” tam tỷ còn chưa mở miệng, một giọng nói ôn nhu vang lên, chính là người ngồi bên cạnh mẫu thân, đại tỷ trầm tĩnh như nước, lịch sự thanh nhã, cực có phong phạm tiểu thư khuê các – Hàn Oánh.
Ta âm thầm kêu khổ trong lòng, tam tỷ là điển hình của kiểu nữ nhân ăn nói chua ngoa, tâm lại mềm như đậu hủ, so ra là người dễ ứng phó nhất, mà đại tỷ nhìn qua ôn nhu này, kỳ thật gần giống mẫu thân nhất, chính là kiểu người đem ngươi đi bán còn có thể khiến ngươi đếm tiền giúp nàng, hơn nữa mấy tuyệt chiêu làm nũng chơi xấu hay thậm chí là giả khóc của ta đối với nàng đều không có hiệu quả.
“Đại tỷ, ngươi nói như vậy làm Tiểu Bạch rất thương tâm a, sau khi Tiểu Bạch rời khỏi nhà, tối nào cũng đều nhớ nhà rơi lệ khóc thầm đó, Tiểu Bạch rất rất nhớ đại tỷ a.” ta quyết định thật nhanh, buông tay tam tỷ ra, lén nhéo chính mình một cái, đau đến ứa nước mắt, đáng thương hề hề nhìn đại tỷ.
“Ta còn nghĩ sau khi Tiểu Bạch rời nhà, nhất định là tối nào cũng đều vui vẻ cười to chứ. Hóa ra là ta nghĩ sai rồi a.” lần này người lên tiếng chính là lục tỷ ngoại trừ việc khi dễ ta ra hoàn toàn không có hứng thú với chuyện khác, bao giờ cũng mang vẻ lười biếng – Hàn Dung.
“Tiểu Bạch a, không phải từng dặn ngươi là không được nhéo chính mình sao, nếu thích tự ngược như vậy thì cứ nói, ta giúp ngươi không phải tốt lắm sao?” hai mắt lóe tinh quang, tứ tỷ từ nhỏ đã luôn lấy việc cấu véo ta làm lạc thú lớn nhất đời – ánh mắt Hàn Quỳnh làm cho ta sởn gai ốc, nước mắt bị dọa đều chảy ngược trở về.
“Tiểu Dung, Tiểu Quỳnh, Tiểu Bạch sắp bị dọa phát khóc rồi.” đại tỷ lại lên tiếng, thành công làm cho tứ tỷ cùng lục tỷ ngậm miệng. “Tiểu Bạch, ngươi mất tích lâu như vậy, làm tỷ tỷ, đương nhiên sẽ lo lắng cho an toàn đệ đệ bảo bối đáng yêu của chúng ta, cho nên chúng ta mới không hẹn mà cùng trở về nhà chờ đợi tin tức của ngươi.”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt đại tỷ, ta chỉ cảm thấy có một trận ác hàn chạy dọc theo sống lưng. Đệ đệ bảo bối đáng yêu? Không hẹn mà cùng trở về? Có vấn đề, nhất định có vấn đề, đám người nửa đêm chạy đến phòng ngủ của đệ đệ bảo bối đáng yêu giả quỷ, mặc cho ta bị dọa sợ oa oa khóc lớn, bọn họ vẫn cười ha ha, liệu có lòng tốt như vậy sao? Tùy tiện dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là có vấn đề, đáng tiếc là ta không biết vấn đề rốt cục là ở đâu!!!
“Tiểu Bạch, con không giới thiệu vị bằng hữu cùng con trở về này sao?” mẫu dạ xoa số 1 rốt cục cũng lên tiếng.
Bằng hữu? Ta đột nhiên nhớ ra cũng không phải là ta một mình trở về, vội quay đầu, nhìn thấy vị bằng hữu kia mỉm cười, tự mình rảo bước tiến lên đại sảnh, ôm quyền thi lễ: “Hàn lão gia, Hàn phu nhân, tại hạ Tề Nghiêm.”
Mẫu thân cũng cười thu tay áo hoàn lễ: “Nguyên lai là Tề công tử, ngưỡng mộ đã lâu, mời ngồi. Không biết hôm nay đại giá quang lâm, có chuyện gì không?”
“Uy… uy… uy…” sợ Tề Nghiêm nói ra điều gì không nên nói, ta cũng vội vàng đi theo vào.
“Tiểu Bạch, ta cùng Tề công tử nói chuyện, con nhúng mũi vào làm gì, như thế nào đi ra ngoài một chuyến lại trở nên không hiểu quy củ như vậy, này không phải muốn người ngoài chê cười Hàn gia chúng ta sao?” ánh mắt sắc bén của mẫu thân quét về phía ta, ta nhất thời câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Tiểu Bạch, đến bên phụ thân nào, để phụ thân hảo hảo xem con.” Phụ thân cười dịu dàng, cái mũi ta lên men, bổ nhào vào trong lòng phụ thân, cọ a cọ, rốt cục cũng có cảm giác về nhà.
Phụ thân yêu thương vuốt ve đỉnh đầu ta: “Tiểu Bạch, ở bên ngoài chắc chịu khổ nhiều, ngoan, trở về thì tốt rồi.”
Ta dùng sức ôm cổ phụ thân, nước mắt không tự giác chảy xuống: “Vẫn là phụ thân đối với con tốt nhất, con thích phụ thân nhất.”
“Thật ngại quá, Tiểu Bạch giống như tiểu hài tử vậy, khiến cho Tề công tử chê cười rồi.” mẫu thân điềm nhiên nói, nâng tay ra lệnh cho hạ nhân phụng trà.
Ánh mắt Tề Nghiêm đảo qua ta đang ôm lấy phụ thân, nhãn thần chợt lóe: “Thật ra tại hạ lại rất thích tính tình này của Tiểu Bạch.”
“Ha hả.” mẫu thân miệng cười, trên mặt lại sâu xa khó hiểu: “Không biết Tề công tử là đặc biệt tiễn Tiểu Bạch về, hay là còn có sự tình khác?”
Ta đang nằm trong lòng phụ thân lập tức cứng đờ, dựng thẳng hai cái lỗ tai, tập trung tư tưởng nghe Tề Nghiêm trả lời.
“Tại hạ lần này đến, chủ yếu là đề thảo luận chuyện làm ăn.” Khuôn mặt mang tiếu ý của Tề Nghiêm bộc trực thẳng thắn, đôi mắt lại như đầm nước đen, sâu không thấy đáy.
Ta thở dài nhẹ nhõm, mặc kệ ra sao, nhìn chung cũng trả lời bình thường.
“Nga? Không biết là nói đến chuyện làm ăn nào?”
Ta âm thầm bĩu môi, không biết lúc trước nàng kêu ta đi Lạc Dương làm gì?
“Không biết Hàn phu nhân có hứng thú với việc buôn bán gốm sứ của Tề gia không?”
Trong mắt phượng của mẫu thân hiện lên một đạo ánh sáng, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: “Gốm sứ Tề gia thành Lạc Dương từ trước đến nay luôn được ca tụng trắng như ngọc, mỏng tựa giấy, sáng tày gương, tiếng lại thanh trong như tiếng khánh, hơn nữa Tề gia lại tự nghiên cứu tạo nên vật liệu men sứ đặc biệt, vượt bậc thiên hạ, thương gia trong thiên hạ đều muốn tranh đoạt quyền tiêu thụ gốm sứ Tề gia, nếu nói Hàn gia không có hứng thú, vậy há phải là lừa gạt công tử. Nhưng không biết Tề công tử có điều kiện gì?”
Tề Nghiêm mỉm cười uống ngụm trà trong tay: “Tại hả chỉ hy vọng phu nhân có thể đáp ứng đem Tiểu Bạch gả cho ta.”
Ta kinh hãi, còn chưa kịp trách mắng Tề Nghiêm, chợt nghe giọng nói mẫu thân đột nhiên trở nên kích động cao vút: ‘Tề công tử thật hay nói giỡn, Tiểu Bạch chính là một nam tử, làm sao có thể gả cho ngươi! Quả thực hơi quá đáng!!”
Ta lấy hết dũng khí nhìn về phía mẫu thân, so với vẻ mặt tức giận bừng bừng trong dự đoán hoàn toàn bất đồng, mẫu thân ngoài miệng la to quá đáng, nhưng trên mặt lại không có một chút gì có vẻ là quá đáng cả, khóe miệng thậm chí còn hơi hơi giương lên, mà trên mặt 6 nữ nhân bên cạnh cũng lộ ra biểu tình hưng phấn.
“Tiểu Bạch là nam tử, tại hạ đã xác nhận qua.” Tề nghiêm bất vi sở động, cười mở miệng. Trong đại sảnh truyền đến tiếng hút không khí rõ ràng, tất cả ánh mắt nhất thời đều chuyển hướng về phía ta, ta hận không thể đào một cái lỗ cho ta chui vào.
“Vô luận Tiểu Bạch là nam hay nữ, tâm tình muốn lấy hắn của tại hạ cũng không thay đổi, hy vọng phu nhân có thể thành toàn.”
Giọng nói mẫu thân khôi phục bình thản: “Ngay cả như vậy, ta cùng sẽ không đem Tiểu Bạch ra buôn bán.”
Ta nhất thời cảm động vô cùng, nguyên lai ta lâu nay vẫn trách lầm mẫu thân? Nàng kỳ thật vẫn vô cùng yêu thương ta lắm? Chỉ là phương thức biểu đạt có chút khác so với người thường mà thôi?
Tề Nghiêm mỉm cười: “Ta chưa từng nghĩ sẽ đem Tiểu Bạch ra mua bán. Không biết quý phủ có dự định bước chân vào thị trường châu bảo không?”
Trong mắt mẫu thân hiện ra linh quang, trả lời lại không có chút liên quan nào: “Tuy rằng ta có nhiều con gái, nhưng ta sủng ái nhất chính là Tiểu Bạch, ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục 17 năm, làm sao nỡ để cho người khác đoạt đi nó?”
Mẫu thân a, nguyên lai người sủng ái nhất chính là con, vậy mà con trước giờ không phát hiện ra, mẫu thân, con thực xin lỗi người, con không muốn gả cho Tề Nghiêm nữa, con phải vĩnh viễn ở cùng người và phụ thân.
“Sau này ta nhất định sẽ cùng Tiểu Bạch quay về. Tề gia đối với thủy vận cũng có can thiệp, nếu Hàn phu nhân có hứng thú, có thể hợp tác hợp tác.” Khóe miệng Tề Nghiêm giơ lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.
Mẫu thân cũng mỉm cười: “Tề công tử nếu đã yêu thương Tiểu Bạch như thế, làm mẫu thân như ta đương nhiên sẽ vì nhi tử tìm được chốn nương tựa tốt mà cao hứng, về sau phiền toái Tề công tử chiếu cố đứa con không nên thân của ta.”
“Đó là đương nhiên, đa tạ Hàn phu nhân thành toàn.” Trong mắt Tề Nghiêm lộ ra quang huy vui sướng, giọng nói cũng hơi có chút kích động.
“Ha hả ha hả, đừng gọi Hàn phu nhân nữa, hẳn là nên đổi cách xưng hô thành nhạc mẫu đi.”
“Nhạc mẫu đại nhân”
Ta trợn mắt há mồm nhìn hai người trước mắt đang “Mẹ vợ nhìn con dâu, càng nhìn càng vừa mắt”, ta vừa rồi còn cho rằng nương thật sự luyến tiếc ta chứ, giờ thì rõ rồi!!!
Sự thật quả nhiên mãi luôn tàn khốc, mệt công ta còn tưởng tượng ra vô số loại tình huống phải thuyết phục nương thế nào, lại chưa từng nghĩ tới loại tình huống ngày, nương ta thế nhưng lại dễ dàng đồng ý, hơn nữa nhìn bộ dáng cười đến quỷ dị của các tỷ tỷ, nhất định là cũng sẽ không phản đối. ta đột nhiên cảm thấy bản thân hình như bị lừa, có chuyện gì, tất cả mọi người đều biết, chỉ độc có mỗi ta chẳng biết gì.
Loại cảm giác này khiến cho lòng ta nghẹn lại một nỗi hờn dỗi, đặc biệt khó chịu, ta không chút nghĩ ngợi, rống to: “Ta không muốn gả!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook