Tiểu Bạch Kiếm
-
Quyển 2 - Chương 19: Ngu ngốc
Vương Phục Hưng thời còn hoạc đại học đã minh bạch ra đạo lý, trong trường học đã từng lưu hành một câu trả lời hợp lý: Trang bức cảnh giới cao nhất là giả bộ thâm trầm.
Lời này có một đạo lý của nó, nhưng Vương Phục Hưng đồng chí lại nhận thấy, cái gọi là trang bức, kỳ thật rất đơn giản, chính là làm ra một cái không theo như ý muốn trong tâm hành động, để cho người khác khiếp sợ hoặc là ghen ghét sau đó ngươi liền trang bức.
Đúng, chính là như vậy mà giải thích.
Hạnh phúc là sống ở trong mắt người khác đấy, trang bức cũng thế.
Cho nên Vương Phục Hưng chưa bao giờ để ý thời điểm để mà giả bộ, giả bộ mà không điên cuồng. Ngươi hỏi ta có thể hay không cải biến quy tắc, con mẹ nó chứ cũng không nói có thể a, ta chỉ nói là muốn thử xem, hơn nữa cho ngươi quỳ xuống cũng không phải bản ý của ta, là ngươi đưa ngón tay cảu ngươi ra cho người khác vặn đất chứ.
Cái này là Vương Phục Hưng ý nghĩ bây giờ, hắn nắm chặt ngón tay của Hoàng Vân Hạo, lực đạo nắm giữ vừa đúng, chỉ cần hắn thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, tựu cũng không cảm giác được đau đớn, nhưng một khi ý đồ muốn đứng lên, Vương Phục Hưng cánh tay không hề nhúc nhích, cũng có thể dễ dàng đem ngón tay của hắn bẻ gãy.
“Hoàng lão đại, ngón tay của ngươi quý giá, ngươi có dám đứng lên không, xem ra ngươi không nhận được đôi giày quà tặng của ta dành cho ngươi, ta dám đem Tiểu Lục đánh cho đến như vậy, cho hắn sóng đời sống thực vật, đối với ngươi cũng không ngoại lệ. Nói thật, ta thiệt tình chưa nghe nói qua Hoàng Vân Hạo cái tên này, ta con mẹ nó sợ ngươi sao? Ta hiện tại không tính là người cô đơn, có mấy cái huynh đệ, giết chết ngươi sau Hoa Đình không có nơi cho ta sống yên ổn, cùng lắm thì ta dẫn người chạy sang tỉnh khác, ngươi bây giờ cử động thoáng qua mà xem?”
Ta con mẹ nó sợ ngươi sao, ngươi thử cử động thoáng qua xem?
Hoàng Vân hạo trước mắt một đen, suýt chút nữa thổ huyết đương trường, bao nhiêu năm không ai dám dùng loại này ngữ khí cùng với hắn nói chuyện? Tiểu tạp chủng thực ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao? Hắn Hoàng gia khẳng định cũng không phỉa là kẻ dễ dọa, hừ lạnh một tiếng muốn đứng i lên, kết quả bị Vương Phục Hưng siết chặt bàn tay làm cho ngón tay đột nhiên truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, vô thức lại quỳ xuống.
Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, nhưng tra tấn hai chữ có thể chính là một môn học vấn rồi. Vương Phục Hưng không có ngốc đến dứt khoát bẻ gãy tay hắn, Hoàng Vân hạo tính cách cứng rắn, đi, ta đi tới, ngươi đứng lên một lần ta tra tấn ngươi một lần, nhìn ngươi có thể ương ngạnh đến khi nào.
“Ha ha ha, tốt, nói hay lắm, làm được rất tốt! Phục Hưng, ta với ngươi cùng uống một ly.”
Sở Thành Võ cười to nói, đem chén rượu trước mặt đổ đầy vào, lại tự mình rót cho Vương Phục Hưng đầy, giơ lên ly, vị cháu rể này hôm nay biểu hiện, quả thật làm cho hắn có xúc động muốn uống một ly lớn.
Vương Phục Hưng một tay giơ chén rượu, cùng Sở Thành Võ đụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Tôn Tường ngồi ở một bên, dáng tươi cười ý vị thâm trường, Sở gia có người này, sau này hai mươi năm phát triển, trên cơ bản chỉ biết hướng phía hai cái phương hướng đi, không phải rầm rộ, chính là đại suy.
Suy tức là dẫn Sói vào nhà đồ làm mai mối.
Hưng tức là một bước lên trời mưu đồ đoạt quyền Hoa Đình.
Tốt, rất tốt.
Tự nhận mình cùng Sở Thành Võ có thể đứng chung một vị trí, Hoàng Vân Hạo sắc mặt âm trầm, nhìn Vương Phục Hưng cùng Sở Thành Võ tay tại trên đỉnh đầu của mình lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên hét lên: “Tiểu Tứ, ngươi chết rồi sao?!”
Từ khi lão đại bị Vương Phục Hưng nắm ngón tay quỳ trên mặt đất, Tiểu Tứ có chút kinh hồn lạc phách rút cuộc phục hồi tinh thần lại, cố tình muốn xốc hết lên cái bàn, nhưng lại sợ nện vào lão đại của mình, đột nhiên đứng thẳng thân thể muốn xông lại.
Tôn Tường hợp thời ngẩng đầu, khóe miệng có chút nhấc lên, vết sẹo trên khuôn mặt run run lên, thản nhiên nói: “Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích.”
Tiểu Tứ dường như thoáng cái bị định nguyên tại chỗ, Sở lão nhị bên người có quân sư Tôn Tường, qua nhiều năm như vậy Sở lão nhị sự nghiệp phát triển không ngừng, cùng hắn có lớn lao quan hệ, đầu óc dễ dùng coi như xong, bề ngoài giống như thân thủ cũng sâu không lường được, thuộc về điển hình toàn năng nhân tài, Tiểu Tứ thật đúng là không có chút nắm chắc nào có thể giải quyết được Tôn Tường cả.
Hắn không sợ mình bị thương, nhưng cũng sợ trong hoàn cảnh này mình bị đánh gục, bởi vì hắn hiện tại cân nhắc, mình bị đánh ngã xuống có lẽ kết cục giống Tiểu Lục giống nhau, Hoàng Vân Gạo đã quyết đoán cho người giết chết Tiểu Lục, đã lại để cho hắn có chút lạnh lòng rồi, đương nhiên, những sự tình này, hắn chưa nói, cũng không dám nói.
Cái này là một bước sai rồi từng bước cứ thế sai cho tới kết quả.
Tiểu Tứ nheo mắt lại, ánh mắt lăng lệ ác liệt trực tiếp rơi vào trên người Vương Phục Hưng, quát lạnh nói: “Thả người.”
Vương Phục Hưng cùng Sở Thành Võ uống rượu, vẻn vẹn một tay, nhưng uống rượu tư thái cũng rất phóng khoáng, tựa hồ hoàn toàn không có đem Tiểu Tứ đặt vào trong mắt.
Tiểu Tứ sắc mặt âm trầm, nội tâm mặc dù đối với Hoàng Vân Hạo có khúc mắc, nhưng chung quy không thể không quản, đột nhiên giơ lên cái ly trong tay, ném thẳng ra phía cửa ra vào.
“Ầm!”
Chén rượu vỡ tan tành, rơi vào trên cánh cửa, tiếng vang rõ ràng.
Tôn Tường cùng Sở Thành Võ ngơ ngẩn.
Vương Phục Hưng cũng mở to hai mắt nhìn, nội tâm có chút khẩn trương.
Cổ đại Hồng Môn Yến ở bên trong, có ném chén làm hiệu lập tức lao ra năm trăm đao phủ, chẳng lẽ hôm nay Hoàng Vân Hạo cũng an bài như thế?
Chính là tâm lý săn sàng giết người a.
Vương Phục Hưng cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Hoàng lão bản thật thông minh, ngã chén làm biện pháp ra hiệu, người bình thường thật nghĩ không ra, chờ thủ hạ của ngươi tới nhìn ngươi quỳ trên mặt đất bộ dáng a.”
Hoàng Vân hạo mặt xám như tro, muốn liều lĩnh giãy giụa lấy đứng lên tự đoạn một ngón tay, nhưng mới vừa rồi bị Vương Phục Hưng tra tấn cái chủng loại kia đau đớn lai rõ ràng cảm nhận được.
Thân phận càng cao người ta càng quan tâm mặt mũi, thân phận càng cao người cũng càng quan tâm thân thể của mình.
Hoàng Vân Hạo với tư cách Nghiêm Thủy Trường thủ hạ Thiên Địa Huyền Hoàng một trong tứ đại chiến tướng, thân phận đương nhiên không thấp, hiện tại bày ở trước mặt hắn là một cái nan đề, là cố kỵ mặt mũi, hay vẫn là yêu quý thân thể.
Nếu như là mới xuất đạo Hoàng Vân Hạo khẽ cắn môi liều lĩnh nhất định sẽ đứng lên, bởi vì hắn chỉ là đại lưu manh.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn có thân phận, có địa vị, có tiền. Hắn là lão bản, hắn là Đại ca, hơn nữa chính như hắn mới vừa nói giống nhau, đứng ở Vương Phục Hưng loại người vừa mới xuất đạo này, hắn là tiền bối.
Tiền bối đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho hắn đã già, không có kích tình, không có nhiệt huyết, chỉ còn lại có một bụng vinh nhục chìm nổi cùng âm mưu quỷ kế cùng tàn nhẫn, cũng không dám nữa dốc sức liều mạng, đương nhiên cũng không dám tự đoạn ngón tay.
Đám người ngoài cửa cũng không cho Hoàng Vân Hạo quá nhiều thời gian để mà cân nhắc, Tiểu Tứ đem chiếc ly rượu ném vào cánh cửa có mấy giây, cửa gỗ dày ba xen ti mét đã bị người ta dùng sức phá hỏng để lao vào, ván cửa ầm ầm rơi xuống đất, hơn chục nam nhân cởi trần lao vào, trong tay đao sáng loáng một mảnh, đây chính là hàng thật giá thật người thiệt, chém tại trên thân thể, là muốn thấy máu đấy.
Sau đó bọn hắn liền thấy lão đại của mình đang quỳ gối trước một người trẻ tuổi, tuy rằng sắc mặt âm trầm, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám, nhìn ở trên cái đầu trọc, da đầu càng không ngừng rung rung, hiển nhiên hắn đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng khó xử.
“Thính Phong lâu chúng ta có trên trăm số huynh đệ, trên trăm thanh đao, tăng thêm bảo an, xa luân chiến cũng có thể hao tổn chết các ngươi, đem lão bản buông ra!”
Tiểu Tứ trầm giọng nói, có chút nheo nheo con mắt, hiện lên một tia đen tối không dễ dàng phát tác.
Vương Phục Hưng vẻ mặt vô tội, nhìn lướt qua bên cạnh hơn mười nam nhân đeo đao, lại cùng Sở Thành Võ liếc nhau, nói một câu suýt nữa để cho bọn họ té xỉu mà nói: “Cái kia, chúng ta chẳng qua là tới dùng cơm đấy.”
Ăn cơm? Con mẹ nó, ăn cơm có thể đem Hoàng gia nhét xuống đáy bàn cho ăn cơm sao?
Một đám người còn chưa kịp phản ứng, Vương Phục Hưng cũng đã mở miệng, bộ dáng vô tội triệt để biến mất, cười lạnh một tiếng, ngay trước mặt tất cả mọi người, vỗ vỗ hai má của Hoàng Vân Hạo, thản nhiên nói: “Xem ra cơm ăn không được, chúng ta đây đi trước, Hoàng lão bản quả nhiên hiếu khách, chỉ sợ còn muốn tiễn chúng ta đoạn đường.”
Cánh tay hắn đột nhiên dùng sức, đồng thời đứng lên, Hoàng Vân Hạo thân thể hơi mập dễ dàng bị hắn nhấc lên, thậm chí còn xoay tròn thoáng qua, giống như là tình lữ đang trong tình yêu cuống nhiệt khiêu vũ bình thường, Hoàng Vân Hạo trực tiếp tựa vào trong ngực của hắn.
Rất mập mờ tư thế.
Nhưng Vương Phục Hưng không thích hắn.
Về phần hắn yêu hay không yêu Vương Phục Hưng, cũng không cần phải nói nhiều làm gì rồi.
Hoàng Vân Hạo nhẹ nhàng thở ra, trên cổ lại đột nhiên mát lạnh, một thanh đao hồ điệp đen kịt lạnh buốt đang chốn đỡ vào yết hầu của hắn, lưỡi đao rét lạnh, lập tức lại để cho Hoàng Vân Hạo nổi lên một lớp da gà, hắn đối với loại cảm giác này không xa lạ gì, đây là hàng thật giá thật sát khí.
Cho nên Hoàng Vân Hạo rất phối hợp, không đợi Vương Phục Hưng lên tiếng, liền rống lớn nói: “Tránh ra, đều tránh ra cho ta.”
Hắn sợ chết, đây là lời nói thật.
Mỗi người đều sợ chết.
Đây là lời nói vô cùng thật.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Thành Võ, Vương Phục Hưng cưỡng ép Hoàng Vân Hạo, chậm rãi rời khỏi ghế lô, từ thang lầu chậm rãi đi xuống.
Trong rạp đã có mười mấy người xông vào.
Trong hành lang mấy chục người như lâm vào đại địch.
Lầu bốn, lầu ba, Vương Phục Hưng thời điểm đi tới lầu hai, sau lưng đã rậm rạp chằng chịt theo sát hơn một trăm người, toàn bộ dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tứ, nhắm mắt theo đuôi bọn hắn đại khái năm sáu mét khoảng cách.
Loại này tình cảnh, từ khi Thính Phong lâu khai trương đến nay, tựa hồ còn là lần đầu tiên.
Trầm mặc im ắng.
Vương Phục Hưng lẳng lặng đi xuống lầu hai, đã có thể thấy cửa ra vào của Thính Phong lâu.
Vương Phục Hưng cười cười, thản nhiên nói: “Cảm ơn rồi, Hoàng lão đại. Đáng tiếc không thấy hoàng kim dưới đầu gối của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ mang về, thoải mái bao cách huynh đệ của ta đi qua bên chỗ lão La nữa.”
Hoàng Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi, lời nói giống như phát ra từ trong kẽ răng, lạnh lùng nói: “Tiểu tạp chủng, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không thì nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, quỳ trên mặt đất lạy lục mà xin tha.”
Vương Phục Hưng ánh mắt lạnh lẽo, trong tay Hoa Ban sắc đen kịt lạnh lẽo có chút huy động, Hoàng Vân Hạo trên cổ lập tức xuất hiện một đạo tơ máu.
“Ngươi muốn làm gì?!”
Tiểu Tứ đột nhiên tiến lên hai bước.
“Cút về, lui về phía sau!”
Vương Phục Hưng trầm giọng nói, cùng Tôn Tường đưa mắt liếc qua một cái, đối phương ngầm hiểu, trực tiếp đi mở xe.
Hoàng Vân Hạo sắc mặt càng âm lãnh, nhưng cũng hiểu rõ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không có lên tiếng, chỉ có điều khóe miệng lại hiện ra một tia quỷ dị tàn nhẫn vui vẻ.
Chiếc S600 rất nhanh đứng ở nghe cửa ra vào Thính Phong lâu, Vương Phục Hưng lại để cho Sở Thành Võ lên xe trước, mình chậm rãi thối lui đến vị trí cửa xe, âm thầm cảm khái, lần này cùng Hoàng Vân Hạo thật là đã thành tử địch, hôm nay làm ra chuyện này, không thể nghi ngờ là cho Sở Nhị thúc một phần danh trạng, mình lại phá hỏng một con đường lui, chính là rất đáng tiếc, ở đây quá nhiều người, không thể trực tiếp giết Hoàng lão tiếng tăm lừng lẫy, hắn hít thở sâu một hơi, thản nhiên nói: “Hoàng lão bản, muốn nghe xem ta đối với ngươi đánh giá sao?”
Hoàng Vân hạo híp mắt không nói một lời.
Vương Phục Hưng nhẹ nhàng cười cười, trùng trùng điệp điệp vỗ vỗ lên cái đầu trọc của hắn, sau đó lại một chân ước lượng trên mông đít của Hoàng Vân hạo, mình tức thì nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhìn Hoàng Vân Hạo ngã lắn trên mặt đất, mắng một câu: “Ngươi loại ngu ngốc!”
Chiếc S600 nhanh chóng khởi động, nghênh ngang rời đi.
Nhẹ nhàng mà ta rời đi, chính như ta nhẹ nhàng mà...
Lời này có một đạo lý của nó, nhưng Vương Phục Hưng đồng chí lại nhận thấy, cái gọi là trang bức, kỳ thật rất đơn giản, chính là làm ra một cái không theo như ý muốn trong tâm hành động, để cho người khác khiếp sợ hoặc là ghen ghét sau đó ngươi liền trang bức.
Đúng, chính là như vậy mà giải thích.
Hạnh phúc là sống ở trong mắt người khác đấy, trang bức cũng thế.
Cho nên Vương Phục Hưng chưa bao giờ để ý thời điểm để mà giả bộ, giả bộ mà không điên cuồng. Ngươi hỏi ta có thể hay không cải biến quy tắc, con mẹ nó chứ cũng không nói có thể a, ta chỉ nói là muốn thử xem, hơn nữa cho ngươi quỳ xuống cũng không phải bản ý của ta, là ngươi đưa ngón tay cảu ngươi ra cho người khác vặn đất chứ.
Cái này là Vương Phục Hưng ý nghĩ bây giờ, hắn nắm chặt ngón tay của Hoàng Vân Hạo, lực đạo nắm giữ vừa đúng, chỉ cần hắn thành thành thật thật quỳ trên mặt đất, tựu cũng không cảm giác được đau đớn, nhưng một khi ý đồ muốn đứng lên, Vương Phục Hưng cánh tay không hề nhúc nhích, cũng có thể dễ dàng đem ngón tay của hắn bẻ gãy.
“Hoàng lão đại, ngón tay của ngươi quý giá, ngươi có dám đứng lên không, xem ra ngươi không nhận được đôi giày quà tặng của ta dành cho ngươi, ta dám đem Tiểu Lục đánh cho đến như vậy, cho hắn sóng đời sống thực vật, đối với ngươi cũng không ngoại lệ. Nói thật, ta thiệt tình chưa nghe nói qua Hoàng Vân Hạo cái tên này, ta con mẹ nó sợ ngươi sao? Ta hiện tại không tính là người cô đơn, có mấy cái huynh đệ, giết chết ngươi sau Hoa Đình không có nơi cho ta sống yên ổn, cùng lắm thì ta dẫn người chạy sang tỉnh khác, ngươi bây giờ cử động thoáng qua mà xem?”
Ta con mẹ nó sợ ngươi sao, ngươi thử cử động thoáng qua xem?
Hoàng Vân hạo trước mắt một đen, suýt chút nữa thổ huyết đương trường, bao nhiêu năm không ai dám dùng loại này ngữ khí cùng với hắn nói chuyện? Tiểu tạp chủng thực ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao? Hắn Hoàng gia khẳng định cũng không phỉa là kẻ dễ dọa, hừ lạnh một tiếng muốn đứng i lên, kết quả bị Vương Phục Hưng siết chặt bàn tay làm cho ngón tay đột nhiên truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, vô thức lại quỳ xuống.
Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, nhưng tra tấn hai chữ có thể chính là một môn học vấn rồi. Vương Phục Hưng không có ngốc đến dứt khoát bẻ gãy tay hắn, Hoàng Vân hạo tính cách cứng rắn, đi, ta đi tới, ngươi đứng lên một lần ta tra tấn ngươi một lần, nhìn ngươi có thể ương ngạnh đến khi nào.
“Ha ha ha, tốt, nói hay lắm, làm được rất tốt! Phục Hưng, ta với ngươi cùng uống một ly.”
Sở Thành Võ cười to nói, đem chén rượu trước mặt đổ đầy vào, lại tự mình rót cho Vương Phục Hưng đầy, giơ lên ly, vị cháu rể này hôm nay biểu hiện, quả thật làm cho hắn có xúc động muốn uống một ly lớn.
Vương Phục Hưng một tay giơ chén rượu, cùng Sở Thành Võ đụng một cái, uống một hơi cạn sạch.
Tôn Tường ngồi ở một bên, dáng tươi cười ý vị thâm trường, Sở gia có người này, sau này hai mươi năm phát triển, trên cơ bản chỉ biết hướng phía hai cái phương hướng đi, không phải rầm rộ, chính là đại suy.
Suy tức là dẫn Sói vào nhà đồ làm mai mối.
Hưng tức là một bước lên trời mưu đồ đoạt quyền Hoa Đình.
Tốt, rất tốt.
Tự nhận mình cùng Sở Thành Võ có thể đứng chung một vị trí, Hoàng Vân Hạo sắc mặt âm trầm, nhìn Vương Phục Hưng cùng Sở Thành Võ tay tại trên đỉnh đầu của mình lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên hét lên: “Tiểu Tứ, ngươi chết rồi sao?!”
Từ khi lão đại bị Vương Phục Hưng nắm ngón tay quỳ trên mặt đất, Tiểu Tứ có chút kinh hồn lạc phách rút cuộc phục hồi tinh thần lại, cố tình muốn xốc hết lên cái bàn, nhưng lại sợ nện vào lão đại của mình, đột nhiên đứng thẳng thân thể muốn xông lại.
Tôn Tường hợp thời ngẩng đầu, khóe miệng có chút nhấc lên, vết sẹo trên khuôn mặt run run lên, thản nhiên nói: “Ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích.”
Tiểu Tứ dường như thoáng cái bị định nguyên tại chỗ, Sở lão nhị bên người có quân sư Tôn Tường, qua nhiều năm như vậy Sở lão nhị sự nghiệp phát triển không ngừng, cùng hắn có lớn lao quan hệ, đầu óc dễ dùng coi như xong, bề ngoài giống như thân thủ cũng sâu không lường được, thuộc về điển hình toàn năng nhân tài, Tiểu Tứ thật đúng là không có chút nắm chắc nào có thể giải quyết được Tôn Tường cả.
Hắn không sợ mình bị thương, nhưng cũng sợ trong hoàn cảnh này mình bị đánh gục, bởi vì hắn hiện tại cân nhắc, mình bị đánh ngã xuống có lẽ kết cục giống Tiểu Lục giống nhau, Hoàng Vân Gạo đã quyết đoán cho người giết chết Tiểu Lục, đã lại để cho hắn có chút lạnh lòng rồi, đương nhiên, những sự tình này, hắn chưa nói, cũng không dám nói.
Cái này là một bước sai rồi từng bước cứ thế sai cho tới kết quả.
Tiểu Tứ nheo mắt lại, ánh mắt lăng lệ ác liệt trực tiếp rơi vào trên người Vương Phục Hưng, quát lạnh nói: “Thả người.”
Vương Phục Hưng cùng Sở Thành Võ uống rượu, vẻn vẹn một tay, nhưng uống rượu tư thái cũng rất phóng khoáng, tựa hồ hoàn toàn không có đem Tiểu Tứ đặt vào trong mắt.
Tiểu Tứ sắc mặt âm trầm, nội tâm mặc dù đối với Hoàng Vân Hạo có khúc mắc, nhưng chung quy không thể không quản, đột nhiên giơ lên cái ly trong tay, ném thẳng ra phía cửa ra vào.
“Ầm!”
Chén rượu vỡ tan tành, rơi vào trên cánh cửa, tiếng vang rõ ràng.
Tôn Tường cùng Sở Thành Võ ngơ ngẩn.
Vương Phục Hưng cũng mở to hai mắt nhìn, nội tâm có chút khẩn trương.
Cổ đại Hồng Môn Yến ở bên trong, có ném chén làm hiệu lập tức lao ra năm trăm đao phủ, chẳng lẽ hôm nay Hoàng Vân Hạo cũng an bài như thế?
Chính là tâm lý săn sàng giết người a.
Vương Phục Hưng cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Hoàng lão bản thật thông minh, ngã chén làm biện pháp ra hiệu, người bình thường thật nghĩ không ra, chờ thủ hạ của ngươi tới nhìn ngươi quỳ trên mặt đất bộ dáng a.”
Hoàng Vân hạo mặt xám như tro, muốn liều lĩnh giãy giụa lấy đứng lên tự đoạn một ngón tay, nhưng mới vừa rồi bị Vương Phục Hưng tra tấn cái chủng loại kia đau đớn lai rõ ràng cảm nhận được.
Thân phận càng cao người ta càng quan tâm mặt mũi, thân phận càng cao người cũng càng quan tâm thân thể của mình.
Hoàng Vân Hạo với tư cách Nghiêm Thủy Trường thủ hạ Thiên Địa Huyền Hoàng một trong tứ đại chiến tướng, thân phận đương nhiên không thấp, hiện tại bày ở trước mặt hắn là một cái nan đề, là cố kỵ mặt mũi, hay vẫn là yêu quý thân thể.
Nếu như là mới xuất đạo Hoàng Vân Hạo khẽ cắn môi liều lĩnh nhất định sẽ đứng lên, bởi vì hắn chỉ là đại lưu manh.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn có thân phận, có địa vị, có tiền. Hắn là lão bản, hắn là Đại ca, hơn nữa chính như hắn mới vừa nói giống nhau, đứng ở Vương Phục Hưng loại người vừa mới xuất đạo này, hắn là tiền bối.
Tiền bối đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho hắn đã già, không có kích tình, không có nhiệt huyết, chỉ còn lại có một bụng vinh nhục chìm nổi cùng âm mưu quỷ kế cùng tàn nhẫn, cũng không dám nữa dốc sức liều mạng, đương nhiên cũng không dám tự đoạn ngón tay.
Đám người ngoài cửa cũng không cho Hoàng Vân Hạo quá nhiều thời gian để mà cân nhắc, Tiểu Tứ đem chiếc ly rượu ném vào cánh cửa có mấy giây, cửa gỗ dày ba xen ti mét đã bị người ta dùng sức phá hỏng để lao vào, ván cửa ầm ầm rơi xuống đất, hơn chục nam nhân cởi trần lao vào, trong tay đao sáng loáng một mảnh, đây chính là hàng thật giá thật người thiệt, chém tại trên thân thể, là muốn thấy máu đấy.
Sau đó bọn hắn liền thấy lão đại của mình đang quỳ gối trước một người trẻ tuổi, tuy rằng sắc mặt âm trầm, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám, nhìn ở trên cái đầu trọc, da đầu càng không ngừng rung rung, hiển nhiên hắn đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng khó xử.
“Thính Phong lâu chúng ta có trên trăm số huynh đệ, trên trăm thanh đao, tăng thêm bảo an, xa luân chiến cũng có thể hao tổn chết các ngươi, đem lão bản buông ra!”
Tiểu Tứ trầm giọng nói, có chút nheo nheo con mắt, hiện lên một tia đen tối không dễ dàng phát tác.
Vương Phục Hưng vẻ mặt vô tội, nhìn lướt qua bên cạnh hơn mười nam nhân đeo đao, lại cùng Sở Thành Võ liếc nhau, nói một câu suýt nữa để cho bọn họ té xỉu mà nói: “Cái kia, chúng ta chẳng qua là tới dùng cơm đấy.”
Ăn cơm? Con mẹ nó, ăn cơm có thể đem Hoàng gia nhét xuống đáy bàn cho ăn cơm sao?
Một đám người còn chưa kịp phản ứng, Vương Phục Hưng cũng đã mở miệng, bộ dáng vô tội triệt để biến mất, cười lạnh một tiếng, ngay trước mặt tất cả mọi người, vỗ vỗ hai má của Hoàng Vân Hạo, thản nhiên nói: “Xem ra cơm ăn không được, chúng ta đây đi trước, Hoàng lão bản quả nhiên hiếu khách, chỉ sợ còn muốn tiễn chúng ta đoạn đường.”
Cánh tay hắn đột nhiên dùng sức, đồng thời đứng lên, Hoàng Vân Hạo thân thể hơi mập dễ dàng bị hắn nhấc lên, thậm chí còn xoay tròn thoáng qua, giống như là tình lữ đang trong tình yêu cuống nhiệt khiêu vũ bình thường, Hoàng Vân Hạo trực tiếp tựa vào trong ngực của hắn.
Rất mập mờ tư thế.
Nhưng Vương Phục Hưng không thích hắn.
Về phần hắn yêu hay không yêu Vương Phục Hưng, cũng không cần phải nói nhiều làm gì rồi.
Hoàng Vân Hạo nhẹ nhàng thở ra, trên cổ lại đột nhiên mát lạnh, một thanh đao hồ điệp đen kịt lạnh buốt đang chốn đỡ vào yết hầu của hắn, lưỡi đao rét lạnh, lập tức lại để cho Hoàng Vân Hạo nổi lên một lớp da gà, hắn đối với loại cảm giác này không xa lạ gì, đây là hàng thật giá thật sát khí.
Cho nên Hoàng Vân Hạo rất phối hợp, không đợi Vương Phục Hưng lên tiếng, liền rống lớn nói: “Tránh ra, đều tránh ra cho ta.”
Hắn sợ chết, đây là lời nói thật.
Mỗi người đều sợ chết.
Đây là lời nói vô cùng thật.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Thành Võ, Vương Phục Hưng cưỡng ép Hoàng Vân Hạo, chậm rãi rời khỏi ghế lô, từ thang lầu chậm rãi đi xuống.
Trong rạp đã có mười mấy người xông vào.
Trong hành lang mấy chục người như lâm vào đại địch.
Lầu bốn, lầu ba, Vương Phục Hưng thời điểm đi tới lầu hai, sau lưng đã rậm rạp chằng chịt theo sát hơn một trăm người, toàn bộ dưới sự dẫn dắt của Tiểu Tứ, nhắm mắt theo đuôi bọn hắn đại khái năm sáu mét khoảng cách.
Loại này tình cảnh, từ khi Thính Phong lâu khai trương đến nay, tựa hồ còn là lần đầu tiên.
Trầm mặc im ắng.
Vương Phục Hưng lẳng lặng đi xuống lầu hai, đã có thể thấy cửa ra vào của Thính Phong lâu.
Vương Phục Hưng cười cười, thản nhiên nói: “Cảm ơn rồi, Hoàng lão đại. Đáng tiếc không thấy hoàng kim dưới đầu gối của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ mang về, thoải mái bao cách huynh đệ của ta đi qua bên chỗ lão La nữa.”
Hoàng Vân Hạo nghiến răng nghiến lợi, lời nói giống như phát ra từ trong kẽ răng, lạnh lùng nói: “Tiểu tạp chủng, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không thì nhất định khiến ngươi sống không bằng chết, quỳ trên mặt đất lạy lục mà xin tha.”
Vương Phục Hưng ánh mắt lạnh lẽo, trong tay Hoa Ban sắc đen kịt lạnh lẽo có chút huy động, Hoàng Vân Hạo trên cổ lập tức xuất hiện một đạo tơ máu.
“Ngươi muốn làm gì?!”
Tiểu Tứ đột nhiên tiến lên hai bước.
“Cút về, lui về phía sau!”
Vương Phục Hưng trầm giọng nói, cùng Tôn Tường đưa mắt liếc qua một cái, đối phương ngầm hiểu, trực tiếp đi mở xe.
Hoàng Vân Hạo sắc mặt càng âm lãnh, nhưng cũng hiểu rõ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, không có lên tiếng, chỉ có điều khóe miệng lại hiện ra một tia quỷ dị tàn nhẫn vui vẻ.
Chiếc S600 rất nhanh đứng ở nghe cửa ra vào Thính Phong lâu, Vương Phục Hưng lại để cho Sở Thành Võ lên xe trước, mình chậm rãi thối lui đến vị trí cửa xe, âm thầm cảm khái, lần này cùng Hoàng Vân Hạo thật là đã thành tử địch, hôm nay làm ra chuyện này, không thể nghi ngờ là cho Sở Nhị thúc một phần danh trạng, mình lại phá hỏng một con đường lui, chính là rất đáng tiếc, ở đây quá nhiều người, không thể trực tiếp giết Hoàng lão tiếng tăm lừng lẫy, hắn hít thở sâu một hơi, thản nhiên nói: “Hoàng lão bản, muốn nghe xem ta đối với ngươi đánh giá sao?”
Hoàng Vân hạo híp mắt không nói một lời.
Vương Phục Hưng nhẹ nhàng cười cười, trùng trùng điệp điệp vỗ vỗ lên cái đầu trọc của hắn, sau đó lại một chân ước lượng trên mông đít của Hoàng Vân hạo, mình tức thì nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhìn Hoàng Vân Hạo ngã lắn trên mặt đất, mắng một câu: “Ngươi loại ngu ngốc!”
Chiếc S600 nhanh chóng khởi động, nghênh ngang rời đi.
Nhẹ nhàng mà ta rời đi, chính như ta nhẹ nhàng mà...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook