Tiểu Bạch Kiếm
-
Quyển 1 - Chương 34: Kiếm lớn
Không thể nói Tề gia công tử ca cùng với đám nanh vuốt của hắn có thực lực không mạnh, chỉ có thể nói Vương Phục Hưng đồng chí công phu vượt quá xa mọi người có thể đoán trước được. Một thanh đao hồ điệp đùa nghịch được mọi người tôn sùng một khí phách bức người. Đường Yên Ninh, Hạ Thẫm Vi hai nữ hài đẳng cấp vô cùng kiêu ngạo này cũng bị Vương Phục Hưng vũ lực giá trị chấn nhiếp, việc này nghe không có gì, nhưng đừng quên Hạ gia cùng Đường gia có địa vị như thế nào trong cả nước, không thể là minh chủ võ lâm nhưng chênh lệch cũng không nhiều. Các nàng từ nhỏ tiếp xúc hoàn cảnh, tự nhiên có không ít thế ngoại cao nhân, Hạ Thẫm Vi đơn giản là một người ở đẳng cấp cao mà tự mình buông tư thái lôi kéo hắn đến bên người, có bao nhiêu hung mãnh, có thể nghĩ rồi.
Đem trong nội tâm tất cả ủy khuất tâm tình đều phát tiết ra Sở Tiền Duyên vẫn như cũ tại có chút nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé nắm chặt Vương Phục Hưng góc áo, không chịu buông ra, thủy chung kề cận Vương Phục Hưng. Lần này bị bắt cóc cùng với cảm tình bạo phát thật đúng lúc, dù sao Sở Tiền Duyên nữ hài như vậy, coi như là dù thế nào thanh thuần, muốn tán đổ nàng, không có mấy pha kích thích, cũng quả quyết không có khả năng, đánh bậy đánh bạ kiếm tẩu thiên phong đúng là pháp bảo chiến thắng trên tình trường, nhưng biết rõ nguy hiểm lại như cũ đem mình đặt mình trong hiểm cảnh dũng cảm tiến tới hảo hán, giống nhau được nữ nhân ưu ái.
Vương Phục Hưng ở dưới lầu dũng mảnh nhưng bây giờ suy nghĩ có hơi hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn Sở Tiền Duyên khóc như lê hoa đái vũ, tựa hồ còn không có đem nàng cùng trong đầu Diệp Vũ Yên chia lìa ra. Sở lão sư tự nhiên không biết hắn hiện tại trong lòng muốn cái gì, tỉnh tỉnh mê mê, nàng khóc tuy rằng lợi hại, nhưng không đến mức đem con mắt khóc tới sung húp lên, bị nước mắt thấm ướt đôi mắt, càng thêm long lanh, cùng Vương Phục Hưng đối mặt, bàn tay nhỏ bé thủy chung nắm chặt lấy y phục của hắn, đáng thương, như một con mèo nhỏ bị ném bỏ được nhặt trở về.
Vương Phục Hưng ánh mắt dần dần mềm mại, quay đầu lại, nhìn thoáng qua nơi cửa ra vào, Tề Phượng Vũ đang nằm bất tỉnh, không nói hai lời, xoay người liền đem Sở Tiền Duyên bế ngang lên, tại đặc thù tình cảnh đạt ra ý tứ chân thật nhất:”Ta nguyện ý” Sở Tiền Duyên không có giãy giụa kinh hô, ngoan ngoãn ôm cổ Vương Phục Hưng, đôi mắt do khóc nhiều mà hơi hồng lên cũng chớp chớp, không nói chuyện, thủy chung nhìn chằm chằm vào nam nhân đang ôm mình.
Vương Phục Hưng sắc mặt bình tĩnh, bế Sở Tiền Duyên xuống lầu, đại sảnh lầu một, vẫn là một mảnh hỗn độn. Gần ba mươi tên hộ vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, thê thê thảm thảm. Vương Phục Hưng đối với bọn chúng không có nửa điểm đồng tình, thậm chí ngay cả việc gọi 911 cũng không có ý tưởng, ôm mỹ nhân trong ngực, đi ra cửa biệt thự, nói khẽ: “Gọi điện thoại cho người trong nhà của ngươi chưa? Có lẽ người nhà của ngươi đã xuất hiện ở phụ cận nơi này rồi, ta chỉ đến sớm hơn họ một chút thôi.”
Sở Tiền Duyên đỏ mặt, nhưng lần này không có né tránh ánh mắt, cùng Vương Phục Hưng đối mặt, ôn nhu yếu ớt nói: “Điện thoại bị bọn hắn lấy mất rồi.”
Vương Phục Hưng ah một tiếng, ôm trong ngực một mảng nhu hương nhuyễn ngọc, bước nhanh đi đến chiếc Audi A6L bên cạnh, mở cửa xe, đem Sở Tiền Duyên đặt vào, rồi mới từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Hai cái đến từ Khổng Lâm, còn lại toàn bộ đều là Hạ Thẫm Vi một người dãy số.
Vương Phục Hưng ngắn ngủi sửng sốt một chút, đưa di động đưa cho Sở Tiền Duyên, phát động ô tô, lẳng lặng nói: “Gọi điện thoại cho ngươi biểu tỷ, bảo nàng cho người tới mà thu dọn tàn cuộc đi, làm thế nào, không cần ta phải bảo nàng đâu.”
Đã dần dần khôi phục trấn định Sở Tiền Duyên tiếp nhận điện thoại, nhìn một loạt cuộc gọi trước đo, hơi chấn động một chút, gọi tới số máy của Hạ Thẫm Vi, bắt đầu nói chuyện.
Vương Phục Hưng yên tĩnh lái xe, nghe nữ nhân phía sau ngồi nói chuyện với Hạ Thẫm Vi, vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, tâm tình không thể nói là hưng phấn hoặc là bất định. Cứ như vậy nói ra ta nguyện ý ba chữ đã đến? Quá là nhanh thời điểm, lời nói ra còn không có sự chuẩn bị, hắn phần thứ hai cảm tình tựa hồ cũng đã hàng lâm, như thế nào đi tổ chức bảo vệ, những vấn đề này, hắn thậm chí còn không có cân nhắc.
Sinh hoạt chính là vô số ngẫu nhiên cuối cùng thúc đẩy tất nhiên.
Vương Phục Hưng thở dài, từ trong xe móc ra một gói thuốc lá, châm lửa một điếu, ánh mắt xéo qua thấy Sở Tiền Duyên cúp điện thoại, nói khẽ: “Tình hình thế nào?”
“Cư xá ngoài cửa lớn, quẹo trái chừng ba trăm thước, biểu tỷ bọn hắn ở đằng kia, thúc thúc cũng tới.”
Sở Tiền Duyên cầm di động, cúi đầu nói. Nhớ kỹ loại điện thoại của Vương Phục Hưng mà không cho hắn biết, sau đó trả lại cho hắn.
Sở Thành Võ nhận được Hạ Thẫm Vi điện thoại, biết được chất nữ mà mình thương yêu nhất bị bắt cóc, lập tức buông xuống mọi chuyện cho dù là trọng yếu, tự mình khởi hành. Sở Tiền Duyên phụ thân bây giờ còn đang ở Anh quốc bàn luận làm ăn với một công ty lớn, vô cùng quan trọng, cho nên chuyện lần này, Sở Thành Võ thậm chí cũng không có dám nói cho chị dâu, lén lút hành động. Căn cứ Hạ Thẫm Vi phân phó, phái tới mấy tên đàn em tâm phúc nhưng rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, tận lực không kinh động các thế lực khác. Mấy chục người cùng đi đến Xà Sơn khu biệt thự, trên đường đi nghe xong Hạ Thẫm Vi miêu tả Sở Thành Võ trong nội tâm hung hăng thầm mắng Vương Phục Hưng là ngu xuẩn. Nhưng mà cuối cùng Sở Thành Võ cũng không dám coi thường mà vọng động, kiềm chế ở trong nội tâm bực bội tâm tình, yên lặng theo dõi kỳ biến, tùy thời chuẩn bị phái người tiếp ứng.
Ngay khi Sở Thành Võ kiên nhẫn sắp đạt tới điểm cực hạn, nội tâm lo nghĩ có thể so sánh với Sở Thành Võ kém hơn bao nhiêu Hạ Thẫm Vi rút cuộc nhận được điện thoại của Sở Tiền Duyên, cúp điện thoại chưa đủ mười phút thời gian, một chiếc xe lao tới rất nhanh như muốn rạch phá màn đêm, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.
Cửa xe mở ra, toàn thân máu tươi Vương Phục Hưng sắc mặt bình thản xuống xe, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, không có vội vã khoe thành tích, lại trực tiếp đem cửa ghế sau mở ra, cúi người, đem trong xe Sở Tiền Duyên ôm đi ra.
Hạ Thẫm Vi vẻ mặt mừng rỡ đang muốn nghênh đón hai người, đột nhiên ngừng bước chân, giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Sở Thành Võ nhìn Sở Tiền Duyên đang vô cùng hạnh phúc ôm cổ nam nhân trẻ tuổi kia, nhíu nhíu mày, trong lúc vô hình bàn tay nắm chặt lại.
Trong sáng ngoài tối thủ hạ của Sở Thành Võ đang mai phục các nơi cũng há hốc mồm nhìn nhau.
Cái này là anh hùng cứu mỹ nhân sau đó lấy thân báo đáp sao?
Cỏ, chuyện tốt như thế nào không để cho chúng ta gặp gỡ.
Đón nhận ánh mắt mọi người, Vương Phục Hưng ôm Sở Tiền Duyên chết sống không chịu buông tay đi tới, đi vào một đám người trước mặt, cùng Hạ Thẫm Vi gật gật đầu về sau, yên tĩnh cùng Sở Thành Võ đối mặt, nhàn nhạt hô một câu: “Sở tiên sinh.”
Sở Thành Võ có chút buông lỏng nắm tay, cơ trên mặt có chút giật giật, tiến lên hai bước, vươn tay, dùng sức nhéo nhéo Sở Tiền Duyên cái mũi, triệt để nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, nha đầu ngốc, còn không qua đây với ta? Tiểu Vương cứu ngươi hai lần rồi a, phải hảo hảo cám ơn người ta.”
Vốn trong nhà luôn luôn một mực làm con gái ngoan hiền, Sở Tiền Duyên lần này lại không hề nghe lời thúc thúc, ôm cổ Vương Phục Hưng, lắc đầu, ừ ừ rồi thoáng qua, hai cái chữ, lại trầm bồng du dương, cũng thật mê người, nhưng ý dồ cự tuyệt lại lộ ra rõ ràng.
Sở Thành Võ nheo mắt lại, bất động thanh sắc quét mắt nhìn Vương Phục Hưng, ánh mắt lăng lệ ác liệt.
“Xác định là Tề Phượng Vũ làm chuyện này?”
Sở Thành Võ thản nhiên nói. Trước mặt nhiều người như vậy, không có phát tác, nhưng theo Sở Tiền Duyên vừa rồi biểu hiện, hắn nguyên bản coi như hiền lành biểu lộ cũng lặng lẽ thu liễm.
“Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Loan. Còn có gần ba mươi tên hộ vệ có trang bị đao. Toàn bộ nằm ở nơi đó, hiện tại có thể thu dọn tàn cuộc rồi.” Vương Phục Hưng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, hắn ngừng tạm, nhìn Hạ Thẫm Vi, lại thêm một câu: “Sẽ không chết người.”
Hạ Thẫm Vi ánh mắt trốn tránh, giả bộ như không có chuyện gì có thể đánh động tâm tình của nàng.
“A Thụy. Dẫn người đi xử lý thoáng qua những cái kia đao thủ đi.” Sở Thành Võ nheo mắt lại, âm thanh âm lãnh nói. Từ bên ngoài nhìn vào bộ dáng cũng không phải là xuất chúng trung niên đại thúc, tại Hoa Đình trong giới xã hội đen, tuyệt đối không phải chỉ là nói chuyện đoạt huy chương, nổi danh lòng dạ độc ác, làm việc lại dứt khoát vô cùng, Vương Phục Hưng muốn làm lại không dám làm, không có nghĩa là Sở Thành Võ không dám làm, hắn hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Đem Tề gia đôi huynh muội kia mang về, báo cho Tề gia, sáng mai tám giờ, để cho bọn họ lão gia tử tự mình cút qua đây. Cho bọn chúng loại không biết xấu hổ này biết rõ vị trí của mình, để cho cho bọ họ trả giá thật lớn.”
Một thanh niên sắc mặt cứng đợ luôn đứng cạnh bên người Sở Thành Võ dạ một tiếng, không có nói câu thứ hai đã đi khuất tầm mắt.
“Tề gia tiểu tử kia, thật không thể ngờ hắn lại có thê làm ra cái chuyện như thế này, trước kia ta mắt mù rồi hả?”
Sở Thành Võ thì thào tự nói một tiếng, nhìn thoáng qua chất nữ bảo bối còn bám chặt cổ Vương Phục Hưng, một hồi đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Bà cô nhỏ, xuống đây không được sao?”
Sở Tiền Duyên lấy hết dũng khí, mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, một giọng nói không.
Sở Thành Võ bóp bóp trán, triệt để không có cách nào, tâm tình đặc biệt bi thương bài trừ đi ra một cái dáng tươi cười. Hắn trơ mắt nhìn chất nữ đơn giản chỉ cần muốn cùng đầu heo ở cùng một chỗ, mình lại bất lực không làm gì được. Vốn nên là phẫn nộ Vương Phục Hưng đều thay hắn đáng thương, Sở Thành Võ thở dài thanh âm, cười nói: “Nha đầu ngươi yên tâm, chuyện lần này, thúc thúc thay ngươi lấy lại công đạo. Tề gia trong khoảng thời gian này tại Hoa Đình cũng vô cùng láo, nên để cho bọn họ trung thực một đoạn thời gian.”
Sở Tiền Duyên được Vương Phục hưng ôm trong ngực, cũng không nói gì!
Vương Phục Hưng có chút cảm khái, đây là sự kiện náo nhiệt gì xảy ra đây? Nguyên bản quan hệ hai nhà coi như vui vẻ, bởi vì này sự kiện tan vỡ, Tề Phượng Loan, Tề Phượng Vũ, hai huynh muội nhà này làm bậy một chuyện tạo ra hậu quả lớn rôi!”
Sở Thành Võ thủ hạ động tác rất nhanh, không đến nửa giờ, liền từ trong biệt thự đem ra Tề gia huynh mội cùng với hơn ba mươi tên vệ sỹ, thanh âm rên rỉ vang lên không dứt. Sở Thành Võ nội tâm khiếp sợ Vương Phục Hưng vũ lực giá trị, biểu hiện ra lại là bất động thanh sắc, phân phó người đem Tề Phượng Vũ mang ra, nhìn Tề gia Thiếu gia, Sở Thành Võ rút cuộc kìm nén không được, hung hăng trút hai cái bạt tai lên mặt hắn, cũng không làm tỉnh được hắn, Sở Thành Võ cũng không bắt buộc, lạnh lùng nói: “Tùy tiện nhét vào rương phía sau, mang đi.”
Hắn xoay người, đối mặt Sở Tiền Duyên, đã lại lần nữa đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười, cười tủm tỉm nói: “Nha đầu, thúc về trước đây, thay ngươi xả giận”
Sở Tiền Duyên khẽ một tiếng, mặt càng đỏ hơn.
Nội tâm không ngừng khuyên bảo mình muốn đem Vương Phục Hưng trở thành không khí chính là Sở Thành Võ vẫn không thể thành công, trước khi đi, nhìn thoáng qua Vương Phục Hưng, sắc mặt khẽ biến thành hơi âm trầm, không mặn không nhạt nói: “Hôm khác cùng một chỗ ăn một bữa cơm?”
Vương Phục Hưng không có nửa điểm giống như thụ sủng nhược kinh, ông chất nữ bảo bối của trung niên nam tử này trong ngực, gật đầu đáp ứng, biểu lộ bình tĩnh.
Hữu kinh vô hiểm giải quyết chuyện đêm nay, Sở Thành Võ lập tức mang theo thủ hạ rời đi.
Đồng dạng chưa cùng trở về Hạ Thẫm Vi đứng tại nguyên chỗ, ánh mắt phức tạp. Cái kia gần ba mươi tên hộ vệ lại còn có đao, nếu quả thật kéo ra ngoài ẩu đả, sức chiến đấu khẳng định không bằng những tên hộ vệ xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Đường Yên Ninh. Nhưng hoàn cảnh tác chiến hôm nay vô cùng khác biệt, mấy chục người cùng xông tới một chỗ, người nam nhân này sau khi hạ tất cả mà lông tóc vẫn không tổn thương, có thể nhìn ra máu trên người hắn toàn là máu của địch nhân.
Hạ Thẫm Vi trong nội tâm chưa bao giờ tồn tại một người đơn thương độc mã có thể cứu vớt thế giới anh hùng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không muốn có một bờ vai thật sự vững chắc để cho mình tựa vào. Đúng là vẫn còn là nữ nhân, thô tục điểm nói, chính là loại đàn bà nào, cuối cùng cũng bị những người đàn ông bình thường hay sáng chói ôm đặt dưới thân thể?
Đều là định mệnh.
Cho nên ban đêm, nguyên vốn hẳn nên cao cao tại thượng chờ cái nam nhân xuất chúng nào đó cưỡi con ngựa trắng trèo đèo lội suối, qua chín chín tám mươi mốt khó khăn sau đó cùng mình dắt tay Hạ Thẫm Vi, nhìn người nam nhân trước mắt đang biểu lộ một cách tĩnh lặng lạ thường, ánh mắt nhu hòa, dường như đang tìm xem hắn cùng nam nhân cưỡi bạch mã của mình có gì giống nhau không, ân, coi như là không giống tuyệt đối, nhưng tối thiểu cũng giống con ngựa trắng đó nha.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, cười cười, dùng một câu rất kinh điển lời kịch, chớp con mắt nói khẽ: “Thần Tiên?”
Vương Phục Hưng lắc đầu, vẻ mặt này, bất kể là giả bộ hay là thật, đều có thể so sánh với Chí Tôn Bảo cùng năm đó trong lúc vô tình xuyên qua đến năm trăm năm trước.
“Yêu quái?”
Thân thể như nhũn ra được Vương Phục Hưng ôm vào trong ngực, Sở Tiền Duyên cố lấy dũng khí đón tiếp nói theo một câu.
Vương Phục Hưng sửng sốt xuống, đói mặt với cô nàng đang nằm trong ngực mình, bởi vì nàng vừa rồi tại biệt thự nói câu kia ta nguyện ý, lại để cho người nào đó lực lượng không ít, khóe miệng của hắn có chút nhấc lên, một tay hướng phía dưới, đột nhiên vỗ vô bên trên cặp mông Sở Tiền Duyên, cười nói: “Ngươi đoán?”
Sở Tiền Duyên sắc mặt lập tức ửng hồng, giống như một bông hoa đào nở rộ không hề kiêng nể, mặc dù không khuynh thành, lại đặc biệt say mê lòng người, nàng vươn tay túm thoáng qua tóc Vương Phục Hưng, gắt giọng: “Đi tìm chết.”
Hạ Thẫm Vi cũng là nữ nhân, biểu lộ quái dị, tựa hồn cái tát kia không phải rơi vào mông biểu muội, mà là rơi vào chính bản thân của mình.
Vương Phục Hưng có chút nheo mắt lại, vẫn cảm giác được chỗ vừa chạm tay vào mười phần co dãn, có chút cảm khái, nam nhân cả đời truy cầu cái cái gì? Quyền lợi tiền tài thanh danh? Trong lịch sử cái nào Đế Vương tướng lĩnh một phương chư hầu, hoặc là bây giờ cái gọi là thành công nhân sĩ, phấn đấu cả đời đánh xuống một mảng giang sơn, cuối cùng không phải vì sắc đẹp phục vụ?
Vương Phục Hưng đồng chí tự nhận không sao cả phấn đấu ẩn nhẫn, hai lần kỳ thật không có phí bao nhiêu lực làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng đã gặt hái được trong lồng ngực mềm mại động lòng người tiểu nương tử, nói rõ cái gì?
Đặc biệt kiếm lớn
Đem trong nội tâm tất cả ủy khuất tâm tình đều phát tiết ra Sở Tiền Duyên vẫn như cũ tại có chút nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bé nắm chặt Vương Phục Hưng góc áo, không chịu buông ra, thủy chung kề cận Vương Phục Hưng. Lần này bị bắt cóc cùng với cảm tình bạo phát thật đúng lúc, dù sao Sở Tiền Duyên nữ hài như vậy, coi như là dù thế nào thanh thuần, muốn tán đổ nàng, không có mấy pha kích thích, cũng quả quyết không có khả năng, đánh bậy đánh bạ kiếm tẩu thiên phong đúng là pháp bảo chiến thắng trên tình trường, nhưng biết rõ nguy hiểm lại như cũ đem mình đặt mình trong hiểm cảnh dũng cảm tiến tới hảo hán, giống nhau được nữ nhân ưu ái.
Vương Phục Hưng ở dưới lầu dũng mảnh nhưng bây giờ suy nghĩ có hơi hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn Sở Tiền Duyên khóc như lê hoa đái vũ, tựa hồ còn không có đem nàng cùng trong đầu Diệp Vũ Yên chia lìa ra. Sở lão sư tự nhiên không biết hắn hiện tại trong lòng muốn cái gì, tỉnh tỉnh mê mê, nàng khóc tuy rằng lợi hại, nhưng không đến mức đem con mắt khóc tới sung húp lên, bị nước mắt thấm ướt đôi mắt, càng thêm long lanh, cùng Vương Phục Hưng đối mặt, bàn tay nhỏ bé thủy chung nắm chặt lấy y phục của hắn, đáng thương, như một con mèo nhỏ bị ném bỏ được nhặt trở về.
Vương Phục Hưng ánh mắt dần dần mềm mại, quay đầu lại, nhìn thoáng qua nơi cửa ra vào, Tề Phượng Vũ đang nằm bất tỉnh, không nói hai lời, xoay người liền đem Sở Tiền Duyên bế ngang lên, tại đặc thù tình cảnh đạt ra ý tứ chân thật nhất:”Ta nguyện ý” Sở Tiền Duyên không có giãy giụa kinh hô, ngoan ngoãn ôm cổ Vương Phục Hưng, đôi mắt do khóc nhiều mà hơi hồng lên cũng chớp chớp, không nói chuyện, thủy chung nhìn chằm chằm vào nam nhân đang ôm mình.
Vương Phục Hưng sắc mặt bình tĩnh, bế Sở Tiền Duyên xuống lầu, đại sảnh lầu một, vẫn là một mảnh hỗn độn. Gần ba mươi tên hộ vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, rên rỉ không ngừng, thê thê thảm thảm. Vương Phục Hưng đối với bọn chúng không có nửa điểm đồng tình, thậm chí ngay cả việc gọi 911 cũng không có ý tưởng, ôm mỹ nhân trong ngực, đi ra cửa biệt thự, nói khẽ: “Gọi điện thoại cho người trong nhà của ngươi chưa? Có lẽ người nhà của ngươi đã xuất hiện ở phụ cận nơi này rồi, ta chỉ đến sớm hơn họ một chút thôi.”
Sở Tiền Duyên đỏ mặt, nhưng lần này không có né tránh ánh mắt, cùng Vương Phục Hưng đối mặt, ôn nhu yếu ớt nói: “Điện thoại bị bọn hắn lấy mất rồi.”
Vương Phục Hưng ah một tiếng, ôm trong ngực một mảng nhu hương nhuyễn ngọc, bước nhanh đi đến chiếc Audi A6L bên cạnh, mở cửa xe, đem Sở Tiền Duyên đặt vào, rồi mới từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Hai cái đến từ Khổng Lâm, còn lại toàn bộ đều là Hạ Thẫm Vi một người dãy số.
Vương Phục Hưng ngắn ngủi sửng sốt một chút, đưa di động đưa cho Sở Tiền Duyên, phát động ô tô, lẳng lặng nói: “Gọi điện thoại cho ngươi biểu tỷ, bảo nàng cho người tới mà thu dọn tàn cuộc đi, làm thế nào, không cần ta phải bảo nàng đâu.”
Đã dần dần khôi phục trấn định Sở Tiền Duyên tiếp nhận điện thoại, nhìn một loạt cuộc gọi trước đo, hơi chấn động một chút, gọi tới số máy của Hạ Thẫm Vi, bắt đầu nói chuyện.
Vương Phục Hưng yên tĩnh lái xe, nghe nữ nhân phía sau ngồi nói chuyện với Hạ Thẫm Vi, vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, tâm tình không thể nói là hưng phấn hoặc là bất định. Cứ như vậy nói ra ta nguyện ý ba chữ đã đến? Quá là nhanh thời điểm, lời nói ra còn không có sự chuẩn bị, hắn phần thứ hai cảm tình tựa hồ cũng đã hàng lâm, như thế nào đi tổ chức bảo vệ, những vấn đề này, hắn thậm chí còn không có cân nhắc.
Sinh hoạt chính là vô số ngẫu nhiên cuối cùng thúc đẩy tất nhiên.
Vương Phục Hưng thở dài, từ trong xe móc ra một gói thuốc lá, châm lửa một điếu, ánh mắt xéo qua thấy Sở Tiền Duyên cúp điện thoại, nói khẽ: “Tình hình thế nào?”
“Cư xá ngoài cửa lớn, quẹo trái chừng ba trăm thước, biểu tỷ bọn hắn ở đằng kia, thúc thúc cũng tới.”
Sở Tiền Duyên cầm di động, cúi đầu nói. Nhớ kỹ loại điện thoại của Vương Phục Hưng mà không cho hắn biết, sau đó trả lại cho hắn.
Sở Thành Võ nhận được Hạ Thẫm Vi điện thoại, biết được chất nữ mà mình thương yêu nhất bị bắt cóc, lập tức buông xuống mọi chuyện cho dù là trọng yếu, tự mình khởi hành. Sở Tiền Duyên phụ thân bây giờ còn đang ở Anh quốc bàn luận làm ăn với một công ty lớn, vô cùng quan trọng, cho nên chuyện lần này, Sở Thành Võ thậm chí cũng không có dám nói cho chị dâu, lén lút hành động. Căn cứ Hạ Thẫm Vi phân phó, phái tới mấy tên đàn em tâm phúc nhưng rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, tận lực không kinh động các thế lực khác. Mấy chục người cùng đi đến Xà Sơn khu biệt thự, trên đường đi nghe xong Hạ Thẫm Vi miêu tả Sở Thành Võ trong nội tâm hung hăng thầm mắng Vương Phục Hưng là ngu xuẩn. Nhưng mà cuối cùng Sở Thành Võ cũng không dám coi thường mà vọng động, kiềm chế ở trong nội tâm bực bội tâm tình, yên lặng theo dõi kỳ biến, tùy thời chuẩn bị phái người tiếp ứng.
Ngay khi Sở Thành Võ kiên nhẫn sắp đạt tới điểm cực hạn, nội tâm lo nghĩ có thể so sánh với Sở Thành Võ kém hơn bao nhiêu Hạ Thẫm Vi rút cuộc nhận được điện thoại của Sở Tiền Duyên, cúp điện thoại chưa đủ mười phút thời gian, một chiếc xe lao tới rất nhanh như muốn rạch phá màn đêm, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.
Cửa xe mở ra, toàn thân máu tươi Vương Phục Hưng sắc mặt bình thản xuống xe, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, không có vội vã khoe thành tích, lại trực tiếp đem cửa ghế sau mở ra, cúi người, đem trong xe Sở Tiền Duyên ôm đi ra.
Hạ Thẫm Vi vẻ mặt mừng rỡ đang muốn nghênh đón hai người, đột nhiên ngừng bước chân, giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Sở Thành Võ nhìn Sở Tiền Duyên đang vô cùng hạnh phúc ôm cổ nam nhân trẻ tuổi kia, nhíu nhíu mày, trong lúc vô hình bàn tay nắm chặt lại.
Trong sáng ngoài tối thủ hạ của Sở Thành Võ đang mai phục các nơi cũng há hốc mồm nhìn nhau.
Cái này là anh hùng cứu mỹ nhân sau đó lấy thân báo đáp sao?
Cỏ, chuyện tốt như thế nào không để cho chúng ta gặp gỡ.
Đón nhận ánh mắt mọi người, Vương Phục Hưng ôm Sở Tiền Duyên chết sống không chịu buông tay đi tới, đi vào một đám người trước mặt, cùng Hạ Thẫm Vi gật gật đầu về sau, yên tĩnh cùng Sở Thành Võ đối mặt, nhàn nhạt hô một câu: “Sở tiên sinh.”
Sở Thành Võ có chút buông lỏng nắm tay, cơ trên mặt có chút giật giật, tiến lên hai bước, vươn tay, dùng sức nhéo nhéo Sở Tiền Duyên cái mũi, triệt để nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, nha đầu ngốc, còn không qua đây với ta? Tiểu Vương cứu ngươi hai lần rồi a, phải hảo hảo cám ơn người ta.”
Vốn trong nhà luôn luôn một mực làm con gái ngoan hiền, Sở Tiền Duyên lần này lại không hề nghe lời thúc thúc, ôm cổ Vương Phục Hưng, lắc đầu, ừ ừ rồi thoáng qua, hai cái chữ, lại trầm bồng du dương, cũng thật mê người, nhưng ý dồ cự tuyệt lại lộ ra rõ ràng.
Sở Thành Võ nheo mắt lại, bất động thanh sắc quét mắt nhìn Vương Phục Hưng, ánh mắt lăng lệ ác liệt.
“Xác định là Tề Phượng Vũ làm chuyện này?”
Sở Thành Võ thản nhiên nói. Trước mặt nhiều người như vậy, không có phát tác, nhưng theo Sở Tiền Duyên vừa rồi biểu hiện, hắn nguyên bản coi như hiền lành biểu lộ cũng lặng lẽ thu liễm.
“Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Loan. Còn có gần ba mươi tên hộ vệ có trang bị đao. Toàn bộ nằm ở nơi đó, hiện tại có thể thu dọn tàn cuộc rồi.” Vương Phục Hưng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, hắn ngừng tạm, nhìn Hạ Thẫm Vi, lại thêm một câu: “Sẽ không chết người.”
Hạ Thẫm Vi ánh mắt trốn tránh, giả bộ như không có chuyện gì có thể đánh động tâm tình của nàng.
“A Thụy. Dẫn người đi xử lý thoáng qua những cái kia đao thủ đi.” Sở Thành Võ nheo mắt lại, âm thanh âm lãnh nói. Từ bên ngoài nhìn vào bộ dáng cũng không phải là xuất chúng trung niên đại thúc, tại Hoa Đình trong giới xã hội đen, tuyệt đối không phải chỉ là nói chuyện đoạt huy chương, nổi danh lòng dạ độc ác, làm việc lại dứt khoát vô cùng, Vương Phục Hưng muốn làm lại không dám làm, không có nghĩa là Sở Thành Võ không dám làm, hắn hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Đem Tề gia đôi huynh muội kia mang về, báo cho Tề gia, sáng mai tám giờ, để cho bọn họ lão gia tử tự mình cút qua đây. Cho bọn chúng loại không biết xấu hổ này biết rõ vị trí của mình, để cho cho bọ họ trả giá thật lớn.”
Một thanh niên sắc mặt cứng đợ luôn đứng cạnh bên người Sở Thành Võ dạ một tiếng, không có nói câu thứ hai đã đi khuất tầm mắt.
“Tề gia tiểu tử kia, thật không thể ngờ hắn lại có thê làm ra cái chuyện như thế này, trước kia ta mắt mù rồi hả?”
Sở Thành Võ thì thào tự nói một tiếng, nhìn thoáng qua chất nữ bảo bối còn bám chặt cổ Vương Phục Hưng, một hồi đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Bà cô nhỏ, xuống đây không được sao?”
Sở Tiền Duyên lấy hết dũng khí, mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, một giọng nói không.
Sở Thành Võ bóp bóp trán, triệt để không có cách nào, tâm tình đặc biệt bi thương bài trừ đi ra một cái dáng tươi cười. Hắn trơ mắt nhìn chất nữ đơn giản chỉ cần muốn cùng đầu heo ở cùng một chỗ, mình lại bất lực không làm gì được. Vốn nên là phẫn nộ Vương Phục Hưng đều thay hắn đáng thương, Sở Thành Võ thở dài thanh âm, cười nói: “Nha đầu ngươi yên tâm, chuyện lần này, thúc thúc thay ngươi lấy lại công đạo. Tề gia trong khoảng thời gian này tại Hoa Đình cũng vô cùng láo, nên để cho bọn họ trung thực một đoạn thời gian.”
Sở Tiền Duyên được Vương Phục hưng ôm trong ngực, cũng không nói gì!
Vương Phục Hưng có chút cảm khái, đây là sự kiện náo nhiệt gì xảy ra đây? Nguyên bản quan hệ hai nhà coi như vui vẻ, bởi vì này sự kiện tan vỡ, Tề Phượng Loan, Tề Phượng Vũ, hai huynh muội nhà này làm bậy một chuyện tạo ra hậu quả lớn rôi!”
Sở Thành Võ thủ hạ động tác rất nhanh, không đến nửa giờ, liền từ trong biệt thự đem ra Tề gia huynh mội cùng với hơn ba mươi tên vệ sỹ, thanh âm rên rỉ vang lên không dứt. Sở Thành Võ nội tâm khiếp sợ Vương Phục Hưng vũ lực giá trị, biểu hiện ra lại là bất động thanh sắc, phân phó người đem Tề Phượng Vũ mang ra, nhìn Tề gia Thiếu gia, Sở Thành Võ rút cuộc kìm nén không được, hung hăng trút hai cái bạt tai lên mặt hắn, cũng không làm tỉnh được hắn, Sở Thành Võ cũng không bắt buộc, lạnh lùng nói: “Tùy tiện nhét vào rương phía sau, mang đi.”
Hắn xoay người, đối mặt Sở Tiền Duyên, đã lại lần nữa đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười, cười tủm tỉm nói: “Nha đầu, thúc về trước đây, thay ngươi xả giận”
Sở Tiền Duyên khẽ một tiếng, mặt càng đỏ hơn.
Nội tâm không ngừng khuyên bảo mình muốn đem Vương Phục Hưng trở thành không khí chính là Sở Thành Võ vẫn không thể thành công, trước khi đi, nhìn thoáng qua Vương Phục Hưng, sắc mặt khẽ biến thành hơi âm trầm, không mặn không nhạt nói: “Hôm khác cùng một chỗ ăn một bữa cơm?”
Vương Phục Hưng không có nửa điểm giống như thụ sủng nhược kinh, ông chất nữ bảo bối của trung niên nam tử này trong ngực, gật đầu đáp ứng, biểu lộ bình tĩnh.
Hữu kinh vô hiểm giải quyết chuyện đêm nay, Sở Thành Võ lập tức mang theo thủ hạ rời đi.
Đồng dạng chưa cùng trở về Hạ Thẫm Vi đứng tại nguyên chỗ, ánh mắt phức tạp. Cái kia gần ba mươi tên hộ vệ lại còn có đao, nếu quả thật kéo ra ngoài ẩu đả, sức chiến đấu khẳng định không bằng những tên hộ vệ xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Đường Yên Ninh. Nhưng hoàn cảnh tác chiến hôm nay vô cùng khác biệt, mấy chục người cùng xông tới một chỗ, người nam nhân này sau khi hạ tất cả mà lông tóc vẫn không tổn thương, có thể nhìn ra máu trên người hắn toàn là máu của địch nhân.
Hạ Thẫm Vi trong nội tâm chưa bao giờ tồn tại một người đơn thương độc mã có thể cứu vớt thế giới anh hùng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không muốn có một bờ vai thật sự vững chắc để cho mình tựa vào. Đúng là vẫn còn là nữ nhân, thô tục điểm nói, chính là loại đàn bà nào, cuối cùng cũng bị những người đàn ông bình thường hay sáng chói ôm đặt dưới thân thể?
Đều là định mệnh.
Cho nên ban đêm, nguyên vốn hẳn nên cao cao tại thượng chờ cái nam nhân xuất chúng nào đó cưỡi con ngựa trắng trèo đèo lội suối, qua chín chín tám mươi mốt khó khăn sau đó cùng mình dắt tay Hạ Thẫm Vi, nhìn người nam nhân trước mắt đang biểu lộ một cách tĩnh lặng lạ thường, ánh mắt nhu hòa, dường như đang tìm xem hắn cùng nam nhân cưỡi bạch mã của mình có gì giống nhau không, ân, coi như là không giống tuyệt đối, nhưng tối thiểu cũng giống con ngựa trắng đó nha.
Nàng nhẹ nhàng mở miệng, cười cười, dùng một câu rất kinh điển lời kịch, chớp con mắt nói khẽ: “Thần Tiên?”
Vương Phục Hưng lắc đầu, vẻ mặt này, bất kể là giả bộ hay là thật, đều có thể so sánh với Chí Tôn Bảo cùng năm đó trong lúc vô tình xuyên qua đến năm trăm năm trước.
“Yêu quái?”
Thân thể như nhũn ra được Vương Phục Hưng ôm vào trong ngực, Sở Tiền Duyên cố lấy dũng khí đón tiếp nói theo một câu.
Vương Phục Hưng sửng sốt xuống, đói mặt với cô nàng đang nằm trong ngực mình, bởi vì nàng vừa rồi tại biệt thự nói câu kia ta nguyện ý, lại để cho người nào đó lực lượng không ít, khóe miệng của hắn có chút nhấc lên, một tay hướng phía dưới, đột nhiên vỗ vô bên trên cặp mông Sở Tiền Duyên, cười nói: “Ngươi đoán?”
Sở Tiền Duyên sắc mặt lập tức ửng hồng, giống như một bông hoa đào nở rộ không hề kiêng nể, mặc dù không khuynh thành, lại đặc biệt say mê lòng người, nàng vươn tay túm thoáng qua tóc Vương Phục Hưng, gắt giọng: “Đi tìm chết.”
Hạ Thẫm Vi cũng là nữ nhân, biểu lộ quái dị, tựa hồn cái tát kia không phải rơi vào mông biểu muội, mà là rơi vào chính bản thân của mình.
Vương Phục Hưng có chút nheo mắt lại, vẫn cảm giác được chỗ vừa chạm tay vào mười phần co dãn, có chút cảm khái, nam nhân cả đời truy cầu cái cái gì? Quyền lợi tiền tài thanh danh? Trong lịch sử cái nào Đế Vương tướng lĩnh một phương chư hầu, hoặc là bây giờ cái gọi là thành công nhân sĩ, phấn đấu cả đời đánh xuống một mảng giang sơn, cuối cùng không phải vì sắc đẹp phục vụ?
Vương Phục Hưng đồng chí tự nhận không sao cả phấn đấu ẩn nhẫn, hai lần kỳ thật không có phí bao nhiêu lực làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng đã gặt hái được trong lồng ngực mềm mại động lòng người tiểu nương tử, nói rõ cái gì?
Đặc biệt kiếm lớn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook